Chương 19: Chấn động
Kỳ Phong Nguyệt có một người chị lớn hơn cô bé mười hai tuổi. Tên của cô ấy nói ra có thể không nhiều người biết, nhưng chỉ cần nhắc đến Tập đoàn Vạn Phong thì cơ bản là ai cũng quen.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Ôn Sở cho rằng Kỳ Phong Nguyệt không cần thiết phải gian lận.
Ba mẹ chị em nhà họ Kỳ mất sớm, như vậy chị cả cũng như mẹ, trao đổi cơ bản với phụ huynh học sinh cũng là chuyện chủ nhiệm lớp nên làm.
Giữa trưa, Ôn Sở mơ màng, cực kỳ mệt mỏi, hoàn toàn không ý thức được câu mình nói có chỗ nào không đúng. Đến khi bị Tần Kiến Thư hỏi ngược lại một câu, cô mới đột ngột bừng tỉnh.
Đúng, cô nên đi, nhưng...tại sao phải đi cùng với Tần Kiến Thư?
Lúc bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc là đã đến thứ sáu.
Để phù hợp với thời gian của tiểu thư nhà họ Kỳ, Tần Kiến Thư thậm chí đặc biệt đổi tiết thứ tư buổi sáng của mình với giáo viên khác, cùng Ôn Sở lái xe đến quảng trường Vạn Phong nằm trong khu vực sầm uất của trung tâm thành phố, bên cạnh là một văn phòng hạng A.
Cả tòa nhà này đều thuộc về Tập đoàn Vạn Phong.
Bởi vì đã sớm gọi điện liên hệ, nên khi tới nơi thư ký của Kỳ Vãn Tễ đã chờ sẵn ở dưới lầu từ lâu. Chờ đợi hai người là phòng tiếp khách làm ăn cao cấp rộng rãi, có người phụ trách chuyên môn tiếp đón, không thiếu gì cả.
Điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy không tốt chắc là chuyện đã hẹn gặp mặt lúc 1 giờ trưa, kết quả ly cà phê thứ hai của hai người đã thấy đáy rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Kỳ Vãn Tễ đâu.
Ôn Sở không gọi thêm ly cà phê thứ ba.
Cô nhẹ nhàng đặt ly lên mặt bàn trà, lễ phép dò hỏi cô gái nhỏ tuổi vừa đẩy cửa bước vào: "Xin chào, cho hỏi chủ tịch Kỳ còn bận bao lâu nữa?"
"Xin hai vị chờ thêm một chút, tôi sẽ đi giục ngay."
Hai người đã đợi bốn mươi phút, cánh cửa bằng kính bị kéo ra rồi khép lại trong im lặng.
Ôn Sở ngồi thẳng người trên ghế sofa, nhẹ nhàng xoay cái cổ đã trở nên cứng đờ. Qua khóe mắt, cô thoáng nhìn thấy Tần Kiến Thư ngồi bên phải mình, đang yên lặng cúi đầu xem điện thoại.
Vài lọn tóc lòa xòa dán trên khuôn mặt đối phương, toát lên vẻ dịu dàng, yên tĩnh.
Không giống cô, đợi lâu như vậy đã bắt đầu có chút sốt ruột.
So sánh giữa hai người, dường như Ôn Sở bị lây nhiễm khí chất đặc biệt trên người Tần Kiến Thư, cô ép mình kiềm chế cảm giác nóng nảy trong lòng, bắt đầu chủ động tìm chủ đề: "Cô Tần, trước đây cô cũng thường đi gặp phụ huynh học sinh sao?"
"Thỉnh thoảng thôi, không thường xuyên."
Câu trả lời của Tần Kiến Thư trái ngược với dự đoán của Ôn Sở.
Cô còn tưởng rằng Tần Kiến Thư vốn thích quản những chuyện này cơ đấy!
Tần Kiến Thư úp điện thoại xuống, giọng điệu khi nói chậm rãi và bình thản: "Học sinh học kém cũng phải xem tình huống. Đa phần tôi gặp là những em không học được, tinh lực phân tán vào những chuyện khác nên không thích học. Nhưng mà như Kỳ Phong Nguyệt, bản chất không xấu mà lại tự dưng chán học không lý do thì rất hiếm gặp. Vì vậy tôi mới nghĩ, không biết là có liên quan đến môi trường trưởng thành của em ấy hay không."
Nếu như có liên quan đến môi trường trưởng thành, vậy thì nên nhanh chóng trao đổi với phụ huynh.
Ôn Sở nghe nàng nói hết những lời này, một giây sau, cửa phòng tiếp khách liền bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy Kỳ Vãn Tễ thản nhiên đi vào phòng, phía sau còn có vị thư ký mà họ đã gặp trước đó.
Cô mặc một chiếc áo voan đen, cổ áo được thiết kế kiểu gợn sóng 3D gọn gàng, bên dưới là chiếc váy dài ôm hông, dáng người uyển chuyển, vô cùng duyên dáng. Khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô thu hút ánh nhìn, nhưng đồng thời không mất đi khí chất mạnh mẽ tự nhiên.
Từ lúc Kỳ Vãn Tễ bước vào đến khi ngồi xuống chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, Ôn Sở đã có ấn tượng ban đầu về vị chủ tịch họ Kỳ này.
Đây là chị của Kỳ Phong Nguyệt sao?
Hai chị em chẳng giống nhau tí nào.
Kỳ Vãn Tễ thuận tay vén một bên tóc dài ra sau vai, áy náy cười cười với hai người Ôn Sở: "Thật xin lỗi, để hai vị đợi lâu rồi. Tôi phải xử lý một số việc đột xuất nên đến muộn như vậy."
"Không có ai đổi nước trà cho các cô sao? Tiểu Vương..."
"Không cần đâu cô Kỳ, hiện tại chúng tôi không uống nước, vẫn nên quay lại chuyện chính trước đã." Tần Kiến Thư nhẹ nhàng ngắt lời cô, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Kỳ Vãn Tễ vừa nghe đã hiểu ý, ngay sau đó cô nhẹ nhàng gật đầu với thư ký, ra hiệu để đối phương rời đi.
Rất nhanh, người thừa trong phòng tiếp khách đều bị đuổi đi, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Không đợi Ôn Sở và Tần Kiến Thư tự giới thiệu, Kỳ Vãn Tễ cũng đã lên tiếng trước, đi thẳng vào vấn đề:
"Hai người, một là giáo viên chủ nhiệm, một là khối trưởng, mất công tìm đến đây là vì chuyện xảy ra trong phòng thi vài ngày trước sao?"
"Nhưng theo như tôi được biết, chuyện đó hình như đã qua rồi mà?"
Kỳ Vãn Tễ vậy mà lại biết các cô, cả hai hơi bất ngờ.
Nhưng người phụ nữ ngồi đối diện chỉ hững hờ, cười cười: "Không có gì phải ngạc nhiên cả. Tôi rất bận, nhưng Kỳ Phong Nguyệt ở trường làm gì cũng luôn có người báo cho tôi biết."
Còn về thông tin cơ bản của Ôn Sở và Tần Kiến Thư, muốn hỏi thì còn dễ hơn.
Thấy Kỳ Vãn Tễ cái gì cũng rõ, Tần Kiến Thư trầm ngâm một chút, sau một lát mới một lần nữa mở lời: "Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về tình hình của Kỳ Phong Nguyệt. Giai đoạn hiện tại, cô bé biểu hiện vô cùng ghét việc học... Điều này, không biết cô Kỳ có biết rõ hay không?"
Tần Kiến Thư dẫn dắt câu chuyện, Ôn Sở cũng tiếp lời: "Trước đó tôi đã tìm hiểu tư liệu chuyển trường của Kỳ Phong Nguyệt. Em ấy thi vào được Trung học số 1, điểm thi vào cấp ba rất xuất sắc, nhưng tại sao..."
Nói đến đây, cô khẽ nhíu mày.
Nét mặt Kỳ Vãn Tễ như đã hiểu rõ: "Tôi hiểu mục đích hai vị đến rồi. Các cô muốn hỏi, có phải trong nhà xảy ra biến cố gì, hay là tôi đã làm gì em gái mình mới khiến em ấy đột nhiên trở nên cực kỳ ghét học, đúng không?"
Hai chữ "đúng không" hỏi ra nhẹ vô cùng, nhưng lại khiến hai người rùng mình.
Kỳ Vãn Tễ là một người phụ nữ rất thông minh, đầu mối Ôn Sở giấu trong lời bị cô tóm chặt, trực tiếp cắt đứt: "Đây là chuyện nhà họ Kỳ chúng tôi, hai vị đừng nên xen vào."
Một câu nói, thể hiện rõ thái độ.
"Kỳ Phong Nguyệt em ấy ghét học cũng được, chăm học cũng được, đều không sao cả, chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của em ấy sau này. Bởi vì em ấy là em gái của Kỳ Vãn Tễ tôi." Nói đến đây, người phụ nữ cong khóe môi, để lộ một nụ cười nhạt. Cô một lần nữa nhìn về phía hai người đối diện, tiếp tục khách sáo: "Chỉ có điều, phiền cho hai vị vì em ấy đi một chuyến xa như vậy mà lại về tay không, trong lòng tôi cũng có chút áy náy."
Cô bỗng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, tháng trước viện bảo tàng Đại Tần do tập đoàn Vạn Phong chúng tôi xây dựng đã hoàn thành, nó nằm ngay thành phố Lâm bên cạnh. Hai vị đã đi xem chưa?"
---
Rời khỏi phòng tiếp khách, hai người lại được đích thân Kỳ Vãn Tễ tiễn đến thang máy, xem như thể hiện sự tôn trọng.
Mãi đến khi bước vào thang máy, Tần Kiến Thư mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vị tiểu thư họ Kỳ này, cũng thật là...có cá tính."
Không tìm được từ nào khác để hình dung, nhưng lời đã đến bên miệng, Tần Kiến Thư không thể làm gì khác ngoài việc đành dùng một từ trung tính như vậy.
Không ngờ nàng vừa đánh giá xong, bên cạnh liền vang lên một tiếng cười khẽ.
Biết nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Sở thấy Tần Kiến Thư đánh giá một người như thế.
Cô không nhịn được cười, lại cảm thấy rất đáng yêu.
Tần Kiến Thư không hiểu chuyện gì, nàng tò mò nhìn Ôn Sở: "Sao thế, tôi nói không đúng sao?"
"Chắc là bình thường cô Tần không mấy khi quan tâm đến tin tức, thực ra Kỳ Vãn Tễ này là người rất có năng lực, có thủ đoạn, căn bản cứ cách vài ngày là lại lên báo. Nếu để ý thì sẽ biết, thái độ hôm nay của cô ấy không thể bình thường hơn được nữa." Ôn Sở nói úp úp mở mở không rõ ràng, chỉ nhắc qua loa một chuyện.
Tin tức cô nói đến không chỉ là những tin về mặt tốt của xã hội, mà còn bao gồm cả tin tức giải trí.
Đời tư của Kỳ Vãn Tễ và năng lực kinh doanh của cô hoàn toàn trái ngược nhau. Dùng lời của Dương Liễu mà nói thì chính là: "Nát bét."
Nhưng nghĩ lại, người ta vừa giàu vừa đẹp như vậy, đời sống cá nhân phong phú một chút cũng là bình thường.
Hai người đang nói chuyện, bỗng thang máy dừng ở tầng tám. Hai nhân viên của Vạn Phong từ bên ngoài bước vào, đứng ở bên khác.
Hai người này đánh giá họ trước, thấy trên người họ không đeo thẻ nhân viên, lúc này mới yên tâm tán gẫu: "Lần này về hình như chủ tịch Kỳ lại đổi bạn gái nữa rồi, cậu biết không?"
"......"
Ôn Sở khẽ nhướng mày, ánh mắt theo tiếng trò chuyện của hai người kia lặng lẽ rơi xuống Tần Kiến Thư đứng chếch phía trước cô.
Trong các tập đoàn lớn, khó tránh khỏi việc nhiều chuyện lúc rảnh rỗi.
Kỳ Vãn Tễ thích phụ nữ, đối với công chúng thì đây đã không còn là bí mật, thậm chí bản thân Kỳ Vãn Tễ cũng từng công khai thừa nhận.
Điều mà Ôn Sở khá hứng thú, là phản ứng của Tần Kiến Thư.
Vừa rồi cô thấy rõ Tần Kiến Thư hơi nghiêng mặt về phía hai người kia, hiển nhiên là ngẩn người một lúc.
Cái này, có được tính là chút chấn động nho nhỏ đặc trưng của gái thẳng không?
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.