Gái Thẳng Schrodinger

Chương 27: Sừng hươu



Chương 27: Sừng hươu

Thực ra, những chuyện xảy ra đêm hôm đó, Tần Kiến Thư không nhớ rõ lắm.

Trong hai mươi năm đầu đời, nàng gần như không động tới một giọt rượu nào. Sau này khi ra ngoài xã hội, vì những bữa tiệc quan trọng, thỉnh thoảng nàng sẽ uống một chút mang tính tượng trưng, nhưng nhiều lắm cũng chỉ một ly.

Không lâu trước đây ở quán rượu dân ca, đó là lần đầu tiên nàng uống nhiều như vậy trong suốt quãng đời mình, cũng là lần thiếu lý trí nhất.

Tối hôm đó, sau khi nói chuyện với Trần Tri Tụng, cảm xúc của nàng bị dồn nén quá nhiều. Tần Kiến Thư không thể phân biệt được, bản thân sở dĩ mất kiểm soát rốt cuộc là vì hôm đó đối phương thẳng thừng bộc lộ bản chất xấu xa, hay là vì mấy năm qua nàng đã trao nhầm tình cảm.

Chỉ là gần đây nàng đã nghĩ thông suốt, dường như cả hai lý do đều không phải.

Tần Kiến Thư không bận tâm việc bị người khác bàn tán, cũng không thèm để ý việc mình mất đi một vị hôn phu được xem là "có tình cảm thắm thiết".

Điều nàng không thể vượt qua nhất, chính là không hiểu tại sao việc "kiên trì làm chính mình" thế mà cũng có thể trở thành cái cớ để Trần Tri Tụng và những người khác chỉ trích.

Cũng chính vì những lời lẽ đó, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, Tần Kiến Thư bắt đầu nghi ngờ sự kiên định của bản thân bấy lâu nay.

Thật trùng hợp, đúng lúc đó Ôn Sở đã xuất hiện.

Ôn Sở nhặt lại từng mảnh vụn của nàng, cẩn thận mang về, giúp nàng không để lộ bộ dạng chật vật không thể tả ở đường cái.

Về phần những ký ức sau đó, Tần Kiến Thư rất mơ hồ.

Những loại rượu nàng gọi ở quán không có cái nào giống cái nào, tác dụng cực kỳ chậm. Điều nàng có thể mơ hồ nhớ được là dường như nàng đã gây ra không ít rắc rối cho Ôn Sở.

Cùng với đó là sáng hôm sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trên giường Ôn Sở.

Giống như lúc này, cả hai nằm nghiêng, mặt đối mặt.

Chính khoảnh khắc vừa rồi, cảnh tượng gần như chồng chéo lên nhau khiến Tần Kiến Thư nhớ lại chuyện lần đó. Không còn cảm giác lúng túng như trước, giờ đây Tần Kiến Thư đã có thể thản nhiên tán gẫu với Ôn Sở về chuyện này.

Một câu nói tưởng như vô tình đã khơi gợi tất cả ký ức của Ôn Sở về đêm đó.

Dưới lớp chăn, lòng bàn tay ai đó nóng bừng.

Ôn Sở nín thở, cô dựa vào lời của Tần Kiến Thư, tránh đề cập đến trọng điểm, chỉ vài ba câu đã đơn giản hóa mọi chuyện đêm đó: "Thực ra cũng chẳng nói gì nhiều, cô chỉ nói là cô rất buồn, với tại sao lại buồn mà thôi."

Màn đêm dày đặc chính là lớp vỏ bọc tốt nhất của Ôn Sở. Nếu không, có lẽ cô khó mà ngang nhiên nói dối Tần Kiến Thư như vậy.

Nghe Ôn Sở nói xong, Tần Kiến Thư không đáp.

Ôn Sở đoán, có lẽ là nàng đang nhớ lại.

Rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín mít, không một tia sáng nào lọt qua. Trong bóng tối, hai người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn mặt nhau, cùng tiếng hít thở nhỏ bé gần trong gang tấc.

Một lúc sau, Ôn Sở lại nhẹ nhàng mở lời: "Vậy...những điều không vui và phiền muộn hôm đó, bây giờ đã được giải quyết chưa?"

"Đã giải quyết hết rồi."

Lần này, Tần Kiến Thư trả lời rất nhanh, nhưng không nói rõ chi tiết.

Nhưng năm chữ này đối với Ôn Sở là đã đủ rồi. Ít nhất bây giờ cô biết, Tần Kiến Thư và cái người gọi là vị hôn phu cũ kia đã hoàn toàn kết thúc.

Không biết tại sao, trong lòng lại dâng lên chút mừng thầm.

Phải làm sao đây, hình như có chút không có đạo đức.

Nhưng không sao, Tần Kiến Thư sẽ mãi mãi không biết cô không có đạo đức.

Bên tai, lời cảm ơn muộn màng của Tần Kiến Thư lọt vào tai Ôn Sở, trở thành lời chúc ngủ ngon ngọt ngào nhất đêm nay: "Dù thế nào đi nữa, cảm ơn cô, Ôn Sở."

Lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng, giản đơn mà lại chân thành.

Ôn Sở nhẹ nhàng cong môi, im lặng mỉm cười.

Cô bọc mình trong chăn, từ tư thế nằm nghiêng trở mình nằm thẳng, đôi mắt ẩn chứa ý cười từ từ khép lại, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi: "Không có gì, chúng ta là bạn mà."

Đúng vậy, họ là bạn!

---

Để tránh đoạn đường xảy ra tai nạn gặp sạt lở lần thứ hai, Chính quyền đã mời các chuyên gia chọn một con đường nhỏ an toàn hơn để mở rộng, trở thành lối tạm thời sơ tán du khách.

Chiều hôm sau, hai người đã bắt xe quay về Vân Thành.

Trước khi màn đêm buông xuống, mặt trời đã ló đầu ra từ phía sau những đám mây đen, tiễn biệt từng đoàn khách đường xa đến rồi lại rời đi.

Lần thực tiễn ngoại khóa này của trường Trung học Trọng Nam đột ngột bị bỏ dở. Sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng ban lãnh đạo nhà trường vẫn quyết định tạm hoãn vô thời hạn kế hoạch thực tiễn ngoại khóa của các lớp còn lại, để học sinh tập trung trở lại vào việc học trên lớp.

Trong đó, khối 11 bọn họ có bốn lớp nằm trong danh sách.

Cũng chính vì vậy mà học sinh của bốn lớp này được các lớp khác ngầm gọi đùa là "học sinh được trời chọn".

Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Ôn Sở làm là lao vào phòng tắm, tắm suốt một tiếng đồng hồ.

Còn quần áo thay ra, bị cô tiện tay ném vào sọt đồ ở ban công.

Làm giáo viên chủ nhiệm cấp ba luôn là công việc vất vả mà chẳng được cảm ơn, đi sớm về trễ, tiền lương tăng ca gom lại cũng chỉ đủ ăn vài nồi lẩu.

Cuối tuần được nghỉ ngơi nhàn rỗi, Ôn Sở dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, tiện thể cho hết quần áo bẩn vào máy giặt, giặt xong đem đi phơi.

Khi lục túi áo ra kiểm tra, cô mới nhớ hôm đó ở KFC cô đã lấy phiếu khảo sát từ tay Tần Kiến Thư, sau đó tiện tay nhét vào túi áo khoác.

Lúc đó cô nghĩ không cần vội vứt đi, muốn giữ lại để bản thân xem, nhưng không ngờ sau đó chuyện không may cứ liên tiếp ập đến, khiến cô hoàn toàn quên bẵng tờ phiếu khảo sát.

Chỉ là nếu đồ vẫn còn đó, bây giờ xem cũng chưa muộn.

Tờ giấy mỏng manh được gấp ngay ngắn để trong áo mấy ngày, khi mở ra có thể thấy rõ những nếp gấp.

Ôn Sở cũng không biết, liệu sự tò mò của mình đối với Tần Kiến Thư có thể được giải đáp phần nào thông qua phiếu khảo sát "không mấy nghiêm túc" này không.

Cô rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy, nhìn vào câu hỏi đầu tiên trên phiếu khảo sát:【Giới tính của bạn là gì?】

Tần Kiến Thư rất nghiêm túc đánh một dấu nhỏ trước chữ "Nữ".

Ôn Sở thoáng tưởng tượng cảnh này trong đầu, cô bỗng nhiên cong môi, không nhịn được bật cười.

Cô tiếp tục nhìn xuống.

【Hiện tại bạn đang làm nghề gì?】

Lại là một dấu móc nhỏ được đánh một cách nghiêm túc nữa.

Càng đọc, khóe môi của Ôn Sở càng không ngừng nhếch lên.

Cô phát hiện bản thân giống như bị mê hoặc, giờ đây hễ là chuyện có liên quan đến Tần Kiến Thư thì đều có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của cô.

Cô tiếp tục đọc.

【Khi gặp người mình thích, bạn sẽ làm gì?】

【√】Chủ động tấn công.

Thấy lựa chọn này được đánh dấu, Ôn Sở hơi sững người.

Tần Kiến Thư khi gặp người mình thích sẽ...chủ động tấn công?

Cô hoàn toàn không tưởng tượng ra được.

Phiếu khảo sát này khá phổ biến, Ôn Sở đọc kĩ theo thứ tự. Sau khi đọc xong, cô đưa ra kết luận: Có lẽ hai người kia chỉ tiện tay tìm từ một trang web nào đó, sau đó tải xuống rồi in ra.

Tất nhiên, họ cũng không quên lồng ghép một vài ý đồ riêng vào trong loạt câu hỏi này.

Chẳng hạn như, trong phiếu khảo sát rất mang tính xã hội đột nhiên lại xuất hiện một câu hỏi liên quan đến phương diện tình cảm, nhưng cũng không hỏi quá rõ ràng hay xâm phạm quyền riêng tư.

Lúc điền, Tần Kiến Thư vậy mà không hề cảm thấy có gì đó sai sai.

Ôn Sở không tìm được thông tin gì đặc biệt có giá trị từ tờ giấy này.

Rất nhanh, cô tiện tay vò tờ giấy lại thành một cục, ném vào thùng rác trên ban công.

Trời càng ngày càng lạnh, khi các nhà hàng và trung tâm thương mại bên ngoài lần lượt treo những món đồ trang trí chủ đề Giáng Sinh lên, thì học sinh lớp 11 trường Trọng Nam lại lần nữa chuẩn bị bước vào kỳ thi tháng.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà kỳ thi tháng này được xếp sau lễ Giáng Sinh một ngày.

Khi học sinh ở các trường khác đều đang háo hức mong chờ Giáng Sinh, thì cả khối lại chìm trong bầu không khí bi thảm.

Trên đầu mọi người như treo một thanh kiếm sắc bén có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến ai nấy luôn căng thẳng, không dám lơ là, càng miễn bàn có tâm trí nghĩ đến việc đón Giáng Sinh.

Thế nhưng, lớp 11/4 Ôn Sở dạy là một ngoại lệ.

Một ngày trước khi kỳ thi tháng diễn ra, khi các lớp khác đều đang sốt sắng chuẩn bị cho bài kiểm tra, cuống cuồng lấp đầy lỗ hổng kiến thức, thì chỉ có mỗi lớp 11/4 là vẫn ồn ào náo loạn, bận rộn trang trí lớp học.

Vì sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến giáo viên các lớp khác kéo sang, Ôn Sở đặc biệt dặn học sinh nói nhỏ thôi.

Đáng tiếc, chẳng có tác dụng gì mấy.

Cô giáo chủ nhiệm là cô đứng đó, chẳng khác gì thùng rỗng kêu to.

"Cô Ôn, cô cầm giúp em cái này với."

"Cô ơi, cô đừng đứng đây nữa, tránh ra cho bọn em treo đồ một chút."

---

Ôn Sở tạm thời trở thành một khúc gỗ lớn vướng tay vướng chân trong lớp, cô lên tiếng gọi lớp trưởng Giang Hâm đến: "Các em mua mấy thứ này hết bao nhiêu tiền quỹ lớp?"

"146 tệ ạ, bọn em đều ghi lại cả rồi." vừa nghe Ôn Sở hỏi đến tiền quỹ, Giang Hâm vội vàng gọi lớp phó phụ trách đời sống kiêm quản lý quỹ lớp là Lý Thanh Nhuận tới, lấy sổ sách ghi chép ra, "Theo lời cô dặn, bọn em không có mua nhiều. Em và Lý Thanh Nhuận dẫn mấy bạn nam nhóm Chu Sinh Thăng đi chợ trời mua vài món trang trí nhỏ đơn giản thôi ạ."

Ôn Sở gật đầu, cũng không thật sự xem sổ.

Cô cầm lấy cái túi lớn đựng đồ trang trí từ tay Lý Thanh Nhuận, tiện tay lật lật xem qua. Chẳng mấy chốc cô đã lôi ra vài chiếc kẹp tóc hình sừng hươu đủ các kiểu dáng khác nhau.

Thoạt nhìn, bên dưới còn một cái túi lớn chưa được mở.

Ôn Sở hơi ngạc nhiên: "Còn mua nhiều kẹp tóc thế này nữa à?"

Lý Thanh Nhuận tưởng cô giáo không hài lòng với mấy món này, vội vàng giải thích: "Mấy cái kẹp tóc này rẻ lắm cô ơi, chợ trời bán sỉ chỉ 5 hào một cặp. Bọn em tính theo đầu người trong lớp, mua cho mỗi bạn một cặp... Đúng rồi, cô Ôn, cô cũng có phần đó ạ."

Ôn Sở vừa nghe, quả nhiên là rất rẻ, dù mua cho cả lớp mỗi người một cặp thì cũng chưa đến 20 tệ.

Cô không hề nói gì.

Chỉ có điều khi trả lại mấy cái kẹp tóc, cô giữ lại cho mình một cặp.

Quay về văn phòng, còn chưa bước vào cửa cô đã nghe giọng nói trêu ghẹo của hai vị giáo viên khác vọng ra: "Cô Ôn, lớp 11/4 của cô đúng là một đóa hoa hiếm có trong khối đấy. Lửa đã cháy đến nơi, ngày mai phải thi rồi mà cô vẫn để tụi nhỏ bày ra mấy trò này. Tôi thật sự khâm phục cô."

Ôn Sở đã sớm đoán được các giáo viên khác sẽ lôi chuyện này ra nói, cô không so đo với bọn họ.

Cô không đếm xỉa tới, cười nói: "Thư giãn có chừng mực mà, lần trước thi giữa kỳ bọn nhỏ cũng có tiến bộ, tôi tin học sinh của mình tự nắm chắc."

Nói xong, cô xòe tay ra, cho mọi người xem kẹp tóc trong lòng bàn tay mình: "Vừa nãy học sinh tặng tôi đó."

Một cặp kẹp tóc sừng hươu rất đáng yêu.

Cô Trần và thầy Ngô thấy món đồ trong tay cô thì sững sờ một lúc, sau đó mỗi người đều bật cười ở mức độ khác nhau, nhận xét một câu "Không tệ".

Thế là Ôn Sở lại rục rà rục rịch, đưa mắt nhìn về phía Tần Kiến Thư, người vẫn luôn đứng ngoài câu chuyện của họ.

Ngay trước bàn làm việc xéo với cô, Tần Kiến Thư đang cúi đầu phân loại đề thi tháng, cũng không biết nàng có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của họ hay không.

Ôn Sở vòng tới trước bàn đối phương, đưa tay tới: "Cô Tần, cô nhìn xem."

Trên tập đề thi, bỗng dưng xuất hiện một bàn tay đang xòe ra.

Tần Kiến Thư ngẩng đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Ôn Sở.

Nàng nhìn cặp kẹp tóc sừng hươu trong lòng bàn tay đối phương: "Cái này...cô định đeo sao?"

"Nếu là cô Ôn đeo thì chắc sẽ rất hợp."

Nói xong, Tần Kiến Thư cong khóe môi, rất nghiêm túc tưởng tượng trong đầu hình ảnh Ôn Sở đeo cặp kẹp tóc sừng hươu này. Rất nhanh, nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói thêm một câu: "Còn rất dễ thương nữa."

Tác giả có lời muốn nói:

Dễ thương đến mức không cần não ~

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.