Gái Thẳng Schrodinger

Chương 28: Ngốc quá



Chương 28: Ngốc quá

Ôn Sở vốn thấy Tần Kiến Thư luôn nằm ngoài những cuộc tán gẫu trong văn phòng, nên muốn kéo đối phương tham gia một chút.

Bây giờ Tần Kiến Thư đã tham gia, còn nghiêm túc trả lời, nhưng cô lại cảm thấy thà đừng hỏi còn hơn.

Những đánh giá như "dễ thương" hay "không tệ" về cơ bản đều thuộc loại từ trung tính, còn phải xem người nói là ai nữa.

Ví dụ, nếu như là cô Trần hay thầy Ngô nói, Ôn Sở hiểu rõ đó chẳng qua là lời xã giao và khách sáo để giữ thể diện giữa những người trưởng thành với nhau thôi, thực tế thì hai vị giáo viên đó hoàn toàn chướng mắt món đồ chơi nhỏ trong tay cô.

Nhưng Tần Kiến Thư lại nghiêm túc nhận xét rằng: "Rất dễ thương". Sự nghiêm túc ấy làm người ta không biết phải phản ứng thế nào.

Hơn nữa Tần Kiến Thư nói dễ thương, được khen chính là cô.

Ôn Sở có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Kiến Thư.

Cô rút lại bàn tay vừa chìa ra rồi giơ lên trước mắt, giả vờ như không hiểu ý, hùa theo lời đối phương mà khen: "Kẹp tóc đúng là dễ thương thật."

Buổi tự học của lớp 11/4 tối nay đến phiên Ôn Sở trông lớp.

Giờ nghỉ buổi tối, các em học sinh tụ tập ngoài hành lang đùa nghịch ầm ĩ. Tiếng chuông vào học vừa vang lên, tất cả lại nhao nhao tràn vào phòng học, ngồi vào chỗ của mình.

Ôn Sở vừa bước vào đã thấy cả lớp đầy những chiếc kẹp tóc hình sừng hươu, có màu đỏ, vàng, hồng, không khác gì một cặp chiều nay Lý Thanh Nhuận đưa cho cô. Tất cả đều đến từ cùng một túi hàng sỉ.

Nhìn thoáng qua, cứ tưởng đã bước vào một công viên tuần lộc.

Bộ dạng không có phép tắc của học sinh trong lớp khiến Ôn Sở bất ngờ đau đầu.

Cô ngồi xuống bên cạnh bệ giảng, vỗ vỗ mặt bàn: "Vào học rồi, các em không lấy sừng hươu trên đầu xuống à?"

Tần Kiến Thư đi kiểm tra lớp tự học buổi tối mà tình cờ bắt gặp cảnh này thì biết phải làm sao đây!

Lại trách cô không giữ khuôn phép!

Các em học sinh phía dưới vừa nghe phải tháo đồ trang trí xuống thì lập tức bày ra dáng vẻ cực kỳ không muốn, ngay cả lớp trưởng Giang Hâm cũng phụ họa xin xỏ: "Cô Ôn, hôm nay là Giáng sinh mà, một năm chỉ có một lần..."

"Đúng đó ạ, bọn em đeo cái này cũng không ảnh hưởng tới việc học bài làm đề đâu cô."

Một người nói, những người khác cũng phụ họa.

Ôn Sở là người dễ mềm lòng nhất, ban đầu thái độ của cô khi yêu cầu mọi người tháo đồ trang trí xuống đã không đủ cứng rắn, càng khỏi phải nói bị học sinh năn nỉ hết lần này đến lần khác.

Chẳng bao lâu cô đã giơ tay đầu hàng, sửa lại lời: "Được rồi, các em có thể tiếp tục đeo, nhưng nên làm cái gì thì làm cái đó, phải cố gắng ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai."

Cả lớp hoan hô: "Dạ!!"

Kỳ thi tháng kéo dài trong hai ngày.

Lớp 11/4 là lớp thuộc ban xã hội, buổi sáng ngày đầu tiên thi Ngữ văn và Lịch sử, buổi chiều thi Toán và Địa lý.

Trong lúc nhất thời, cả lớp chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm đọc bài.

Chỉ là, có rất ít người ôn bài Ngữ văn, vì môn Ngữ văn hoàn toàn dựa vào việc tích lũy kiến thức hàng ngày, dù có ôn tập gấp thì cũng khó mang lại hiệu quả cao.

Ôn Sở đi một vòng quanh lớp, thấy học sinh quả thật đều đang nghiêm túc ôn bài, cuối cùng cô cũng xem như thoáng yên lòng.

Sau kỳ thi giữa kỳ lần trước, trong cuộc họp khối, Tần Kiến Thư còn từng khen ngợi giáo viên chủ nhiệm lớp là cô đây. Nàng nói rằng lớp 11/4 có tiến bộ, bảo cô tiếp tục duy trì.

Kỳ thi tháng này, dựa vào tình hình học tập gần đây của lớp cô, chắc chắn sẽ giữ được đà tiến bộ.

Ít nhất thì điểm trung bình các môn sẽ không còn đội sổ như trước?

Đến lúc đó, chắc Tần Kiến Thư sẽ khen cô nữa.

Nghĩ đến đây, Ôn Sở không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.

Cô dừng chân, quay người lại, chuẩn bị trở về bục giảng, nhưng không ngờ vừa quay đầu đã thấy Dương Tương đang kéo bạn học ngồi bàn sau lén lút làm gì đó.

Ôn Sở đột ngột xoay lại, nụ cười trên mặt Dương Tương còn chưa kịp tắt.

"Dương Tương, xem ra em không biết mình cần ôn gì, có đúng không?"

"Được rồi, mang ghế lên đây ngồi cạnh cô. Để cô xem em học bài đến đâu rồi."

Ôn Sở không hề nể nang tình cảm, trực tiếp kéo tên nhóc gây rối khiến ai nấy đều đau đầu này lên bục giảng.

Sau lần giết gà dọa khỉ này, mấy học sinh nghịch ngợm khác trong lớp thấy vậy cũng an phận hơn rất nhiều, ai nấy đều thôi rục rà rục rịch. Mọi người ít nhiều gì đều sợ người tiếp theo bị gọi lên trả bài sẽ là mình.

Dương Tương kéo ghế lên bục giảng, cúi gằm mặt, bộ dạng ỉu xìu. Buồn cười nhất là trên đầu cậu nhóc còn có hai cái sừng hươu xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ôn Sở nhìn dáng vẻ này của cậu, muốn cười nhưng phải cố nhịn.

Cô khó khăn lắm mới giữ được vẻ nghiêm túc, cầm lấy tài liệu giảng dạy trên bệ giảng, tiện tay mở ra: "Đọc một đoạn trong Lan Đình tập tự cho cô nghe."

Dương Tương: "Dạ—?"

"Dạ gì mà dạ?" Ôn Sở liếc cậu một cái, ánh mắt có chút ngờ vực.

Cô lạnh lùng nói: "Không thuộc à? Trước đây chẳng phải để các em trả bài cho tổ trưởng rồi sao?"

"Hay là, tổ trưởng của các em bao che?"

Ôn Sở chuyển chủ đề, khí thế nghiêm nghị của giáo viên dần thành hình.

"Dạ thuộc, tất nhiên là em thuộc... Để em nghĩ đã."

Dương Tương gãi đầu, nhăn nhó suy nghĩ một hồi rồi bỗng mở miệng: " Năm Kỷ Sửu, Vĩnh Hoà thứ chín, sắp vào cuối xuân; cùng họp nhau nơi Lan Đình...chẳng biết tuổi già đang đến...hẳn vì lời thơ mà gợi niềm thương cảm hơn chăng."

Sau khi đọc hết bài, Dương Tương cười hì hì nhìn Ôn Sở: "Cô ơi, em đọc xong rồi. Có phải là em thuộc rất giỏi, không sai một chữ nào đúng không ạ?"

"Ừ, tốt." Ôn Sở lơ đãng gật gù, gấp cuốn sách trong tay lại.

Thực ra, trong hai phút vừa rồi cô không quan tâm Dương Tương có đọc sai hay không, bởi vì sự chú ý của cô đều bị hai cái sừng hươu trên đầu đối phương thu hút rồi.

Dương Tương đọc bài cứ hay lắc qua lắc lại, mà tóc con trai thì ngắn, chiếc kẹp trên đầu cậu nhóc căn bản không giữ được chắc.

Ôn Sở nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không kiềm được mà lên tiếng nhắc nhở: "Sừng trên đầu em sắp rơi rồi."

Dương Tương vừa nghe, vội vàng che đầu, tháo kẹp tóc xuống.

Một lúc sau, cậu tiếp tục nhìn Ôn Sở. Khi thấy trên đầu Ôn Sở trống trơn chẳng có gì, cậu không nhịn được: "Cô Ôn, sừng của cô đâu, sao không thấy cô đeo?"

Ôn Sở lười biếng đáp, chẳng buồn ngẩng đầu: "Trong túi."

"Sao cô không đeo vậy cô?"

"Em nói nhiều quá, có phải là muốn đọc thêm một bài nữa không?"

"..."

Cặp sừng hươu của Ôn Sở cứ nằm trong túi suốt cả buổi tối. Trong thời gian đó, cũng có học sinh xúi cô đeo thử trong lớp một lần, nhưng đều bị cô không chút do dự từ chối.

Lý do từ chối cũng rất đơn giản, Ôn Sở nói, cái này trẻ con quá.

Buổi tối khi về đến nhà, cô đứng trước bồn rửa mặt nhìn bản thân trong gương, chợt nhớ đến câu mà Tần Kiến Thư nói lúc chiều.

Tần Kiến Thư nói, nếu cô đeo cặp sừng hươu đó vào, sẽ rất dễ thương.

Ôn Sở hơi dao động, cô vội nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, chạy về phòng khách, lục tìm cặp sừng hươu con đó.

Cô cẩn thận chỉnh qua chỉnh lại trước gương một phen, cuối cùng cũng ghim được hai món đồ nhỏ xíu này cố định trên tóc.

Chụp ảnh, chỉnh sửa.

Ôn Sở cầm điện thoại tựa vào sofa, chọn một tấm mà cô cho là đẹp để chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè. Đúng lúc này, Dương Liễu gửi tin nhắn đến.

Cô dứt khoát gửi luôn tấm hình đó để bạn thân xem qua.

【Thế nào?】

Dương Liễu trả lời rất nhanh, là một tin nhắn thoại.

Ôn Sở tăng âm lượng, bật loa ngoài.

Trong điện thoại, Dương Liễu cười phá lên: "Ha ha, ngốc quá!"

Ôn Sở: ?

Không chờ Ôn Sở kịp gõ chữ, tin nhắn thoại tiếp theo của Dương Liễu lại đến: "À đúng rồi, quên báo cho cậu một tin vui. Mình thoát ế rồi..."

"Cùng với Hứa Ý Tống, ngay tối nay."

Nghe tin này, Ôn Sở sững người.

Việc bản thân độc thân tất nhiên đáng sợ, nhưng việc bạn bè thoát ế càng khiến người ta lo lắng hơn!

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, không phải Hứa Ý Tống là gái thẳng sao?

Ôn Sở cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc. Cô mở lại tấm ảnh đầu đội sừng hươu ra, xem đi xem lại.

Ngốc sao?

Nhưng Tần Kiến Thư nói là dễ thương mà.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Kẹp tóc dễ thương như vậy, không có ý kiến gì chứ?

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.