Chương 29: Lòng tham
Ôn Sở chẳng còn tâm trạng nói chuyện với Dương Liễu nữa, huống chi câu "Ngốc quá" của đối phương đã khiến cô từ bỏ ý định đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Cô đưa ngón tay lướt nhẹ vài lần trên màn hình, một cái cớ đuổi người qua loa rất nhanh được gửi đi: "Không nói nữa, đi tắm đây."
Ai ngờ, Dương Liễu cũng đang có ý đó: "Vừa hay mình cũng không rảnh nói chuyện với cậu. Mình phải đi chăm bạn gái rồi."
Ôn Sở nhìn chằm chằm dòng chữ mang mùi thối đó hết lần này đến lần khác, nhất thời cảm thấy bản thân vừa bị công kích.
Cô mở kho biểu cảm của mình tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng chọn một biểu cảm giương nanh múa vuốt gửi đi để bày tỏ tâm trạng của mình lúc này.
Những năm qua, Dương Liễu đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi?
Ôn Sở không nhớ nữa.
Cô chỉ biết rằng, đã rất lâu rồi cô không yêu ai.
Điểm kỳ thi tháng cơ bản là thi môn nào xong thì chấm môn đó luôn. Đến khi kỳ thi kéo dài hai ngày kết thúc, điểm các môn thi của ngày đầu tiên đã gần như được tổng hợp xong.
Giáo viên bộ môn thống kê điểm xong xuôi, để lớp trưởng các lớp mang bài thi về phát cho các bạn.
Lần này, vừa hay bài thi được trả trước giờ tan học chiều thứ sáu. Một số học sinh sau khi nhận được bài thi tháng thì kêu thảm thiết không ngớt, nói rằng tâm trạng vui vẻ cuối tuần đã bị điểm số của những bài kiểm tra này bóp nghẹt từ trước.
Tâm trạng tốt đẹp của Ôn Sở cũng bay biến. Cuối năm, trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe cho giáo viên trong khối, lịch kiểm tra thì được sắp xếp vào chiều chủ nhật tuần này.
Cuối tuần vốn dĩ là dịp hiếm hoi để yên tĩnh nghỉ ngơi, chẳng hiểu sao lại bị mất nửa ngày cho việc này.
Về chuyện lịch kiểm tra sức khỏe không hợp lý, các giáo viên khác cũng không ngớt lời phàn nàn: "Phiền chết mất! Chiều nay tôi định dẫn con gái đi sắm quần áo mới, các cô nói xem, sao trường không xếp lịch kiểm tra sức khỏe vào ngày thường chứ!"
"Nếu chị làm lãnh đạo trường, chị sẽ xếp như vậy sao?"
"Nếu tôi là lãnh đạo trường, tôi sẽ làm như vậy!"
Trong hàng chờ nhận phiếu kiểm tra sức khỏe, Ôn Sở yên lặng đứng phía sau, nghe hai cô giáo phía trước thảo luận quyết liệt.
Vất vả lắm mới chờ được tới phiên cô, nhưng đúng lúc ấy, tờ phiếu cuối cùng cũng vừa phát hết.
Y tá ở quầy vội vàng xin lỗi: "Xin chờ một chút, đồng nghiệp của tôi đang đi lấy thêm."
"Không sao." Ôn Sở vô cùng ôn hòa, dù sao thì cô cũng không vội.
Không giống cô giáo nóng nảy trước đó, Ôn Sở cảm thấy đến thì cũng đã đến rồi, lại đi than phiền chỉ tổ khiến tâm trạng càng tệ hơn.
Trong lúc chờ y tá đi lấy thêm phiếu kiểm tra sức khỏe, cô hững hờ nhìn quanh bốn phía, đến khi lơ đãng quay đầu ra sau thì vừa hay bắt gặp một bóng người quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc này, phiếu kiểm tra sức khỏe cũng được mang tới.
Ôn Sở dời mắt, nhận lấy tờ phiếu từ tay y tá, còn nói thêm: "Phiền cô cho tôi thêm một tờ nữa, tôi lấy giúp đồng nghiệp."
Khu chung cư Ôn Sở và Tần Kiến Thư ở thực ra rất gần, chỉ cách nhau vài trăm mét.
Trước khi đến bệnh viện, Ôn Sở đã nhắn hỏi Tần Kiến Thư có muốn đi cùng không, nhưng đối phương lại nói rằng bản thân có chút việc cần giải quyết, có lẽ sẽ đi riêng tới nơi trễ một chút.
Cái "trễ một chút" này cũng không nói rõ là sẽ trễ đến bao giờ.
Ôn Sở không hỏi thêm, mà Tần Kiến Thư cũng không giải thích kỹ.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng "trễ một chút" lại đúng như nghĩa đen, chỉ trễ một chút thật.
Sau khi cầm tờ phiếu, Ôn Sở vừa xoay người đã nhìn thấy Tần Kiến Thư bước tới.
Nàng búi mái tóc dài ở sau đầu, mặc một bộ trang phục cực kỳ đơn giản ở nhà, khoác thêm một chiếc áo lông rồi ra ngoài.
Gương mặt mộc mạc chưa trang điểm ngược lại càng khiến Tần Kiến Thư nổi bật giữa đám đông.
Ngay khoảnh khắc đối phương đẩy cửa bước vào, Ôn Sở phát hiện có không ít ánh mắt của cánh đàn ông cũng lập tức hướng qua theo.
Trong mắt Ôn Sở ánh lên ý cười, cô giơ tờ giấy trong tay lên: "Tôi đã lấy phiếu kiểm tra sức khỏe giúp cô rồi."
Nhìn thấy thứ trong tay Ôn Sở, Tần Kiến Thư ngẩn ra một chút, sau đó bật cười: "Ống nước trong bếp nhà tôi bị tắc, ban đầu đã hẹn thợ đến sửa lúc 1 giờ chiều, nhưng cuối cùng anh ta có việc bận đột xuất nên không tới được."
Vì thế nàng lại vội vàng chạy đến bệnh viện tham gia buổi kiểm tra sức khỏe.
Nghe xong, Ôn Sở khẽ nhướng mày.
Cô chia phiếu kiểm tra sức khỏe, đưa một tờ cho Tần Kiến Thư, khẽ nâng cằm lên, vẻ mặt dịu dàng: "Đi thôi, tầng ba giờ hơi đông người, hay là chúng ta lên tầng bốn trước nhé?"
Bất ngờ là Tần Kiến Thư rất tin tưởng Ôn Sở, nàng gật gù: "Được, nghe theo cô."
Cuối tuần, bác sĩ và y tá ở trung tâm kiểm tra sức khỏe không có nghỉ. Chiều nay không chỉ có mỗi giáo viên trong khối họ kiểm tra, mà còn có một số công nhân xí nghiệp và viên chức đến lẻ tẻ.
Lên đến tầng bốn, Ôn Sở mới phát hiện ở đây còn đông người hơn tầng dưới, thậm chí còn nhộn nhịp hơn.
Nhưng Tần Kiến Thư lại tỏ ra rất bình thường, khi thấy cảnh đó nàng cũng không có vẻ gì là muốn phàn nàn.
Nàng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Ôn Sở, giọng điệu nhẹ nhàng: "Xem ra mọi người đều nghĩ giống chúng ta, đều muốn tránh chỗ đông người."
Chính sự tử tế nhỏ bé không đáng chú ý như vậy lại khiến người ta đặc biệt dễ chịu.
Nhìn vào ánh mắt đầy ý cười của Tần Kiến Thư, hàng mi dài của Ôn Sở khẽ run lên. Cách đó không xa, rất nhanh có người quen tinh mắt nhận ra họ.
"Ơ, khối trưởng Tần, cô Ôn, hai người cũng lên tầng bốn à? Chúng ta đi cùng nhé!"
Là mấy giáo viên ở văn phòng khác trong khối. Tuy bình thường không làm chung một chỗ, nhưng mọi người cũng thường xuyên tiếp xúc với nhau nên rất quen thuộc.
Hai người này đang định đi xếp hàng làm kiểm tra điện tâm đồ, tình cờ thấy họ nên tiện thể gọi đi chung.
Các hạng mục kiểm tra sức khỏe ở tầng ba và tầng bốn không giống nhau. Tầng ba chủ yếu là kiểm tra cơ bản thông thường, nhiều người xếp hàng nhưng cũng xử lý rất nhanh, lần lượt người này đến người khác.
Tầng bốn thì hiệu suất chậm hơn một chút, các bước kiểm tra như chụp CT và siêu âm Doppler tim đều mất thời gian hơn cho mỗi lượt kiểm tra.
Thời gian chờ có chút lâu, nhưng không hề nhàm chán.
Mỗi lần nghiêng mặt, ánh mắt của Ôn Sở đều dừng lại trên gương mặt thanh tú của Tần Kiến Thư một chút.
Hết lần này đến lần khác.
Khó khăn lắm mới xếp hàng kiểm tra xong điện tâm đồ, hai giáo viên kia cầm phiếu kiểm tra sức khỏe, nhìn lướt qua các mục trên đó, rất nhanh đã khóa mục tiêu vào một khu vực ít người: "Giờ bên phụ khoa đang vắng, chúng ta qua đó đi."
Kiểm tra phụ khoa chủ yếu dành cho phụ nữ đã từng quan hệ, điều này tất nhiên lọc ra một phần người xếp hàng, vì thế mà ít người.
Tuy nhiên vừa dứt lời, Tần Kiến Thư và Ôn Sở hiếm khi ăn ý với nhau, cùng lúc rơi vào im lặng.
Chính sự im lặng kỳ lạ này khiến cô giáo mở lời đề nghị nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chị sực nhớ tới điều gì đó, muộn màng nhận ra rồi lúng túng mỉm cười: "Ừm... Cái đó, xin lỗi nhé cô Ôn, thế này đi, hai chúng tôi sẽ qua bên kia xếp hàng trước."
Nói xong, chị vội vã kéo đồng nghiệp rời đi.
Ôn Sở cầm tờ phiếu, yên lặng nhìn theo bóng hai người đi xa.
Thời gian cả nhóm đi cùng nhau rất ngắn, vòng đi vòng lại chỉ còn cô và Tần Kiến Thư. Nhưng mà, sự ăn ý bất ngờ lần này khiến cả hai người trong cuộc đều ngạc nhiên.
Tần Kiến Thư nhìn về phía Ôn Sở, vẻ mặt thoáng chút kinh ngạc: "Cô..."
Lời nói chuyển quanh nơi đầu lưỡi, ánh mắt nàng bỗng trở nên dịu dàng. Không biết vì sao Ôn Sở thậm chí còn cảm nhận được chút...đau lòng trong đó?
Đúng vậy, chính là đau lòng.
Gần như trong nháy mắt đó, Ôn Sở nghĩ bản thân hoa mắt nên nhìn lầm.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Tần Kiến Thư đã chứng thực "ảo giác" ban nãy của cô.
Ôn Sở chỉ nghe thấy đối phương uyển chuyển lựa lời: "Cô Ôn, có những chuyện, có những người đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Là bạn, tôi hy vọng cô có thể sớm bước ra, và sống vui vẻ hơn."
Tần Kiến Thư vẫn luôn nhớ tới lời Ôn Sở từng khuyên cô.
Những lời này, nàng suy nghĩ kĩ mới nói ra.
Nhưng mà—
Ôn Sở: ??
Chuyện gì, người nào?
Cô cần bước ra khỏi cái gì chứ??
Ôn Sở nghe mà mơ hồ, nhưng ánh mắt của Tần Kiến Thư lại dịu dàng và chân thành đến thế.
Khoan đã, hình như cô vừa chợt hiểu tại sao Tần Kiến Thư lại nói vậy.
Ôn Sở đột nhiên nhớ ra một vài chuyện!
Trung học Trọng Nam là trường tư thục, không chỉ môi trường học tập đứng đầu trong số các trường ở Vân Thành, mà ngay cả phúc lợi và đãi ngộ dành cho giáo viên cũng thuộc loại không chê vào đâu được.
Giáo viên bọn họ được kiểm tra sức khỏe theo tiêu chuẩn tốt nhất, mỗi năm một lần, mỗi lần đều rất chi tiết.
Chỉ có điều, phần lớn giáo viên nữ trong khối đều đã kết hôn. Vậy nên về chuyện kiểm tra phụ khoa, hằng năm mỗi khi kiểm tra sức khỏe, người giấu kín xu hướng tính dục như Ôn Sở đặc biệt gây chú ý, thậm chí vấn đề tình cảm cũng bị người này đến người khác quan tâm.
Để giải quyết dứt điểm vấn đề này, Ôn Sở đã đăm chiêu suốt nửa buổi tối, tự bịa ra cho mình một câu chuyện tình cảm.
Vì thế, cô cố ý tìm đến người thích buôn chuyện nhất khối là Trần Phương Mỹ, tán gẫu tâm sự. Sau đó cô giả bộ vô ý tiết lộ cho đối phương rằng cô từng có một người bạn trai thanh mai trúc mã, nhưng người đàn ông này đã sớm qua đời vì một tai nạn.
Bởi vì vẫn chưa thể quên được đối phương, không thể bước ra nỗi đau, nên cô không muốn làm quen người mới và bắt đầu một mối quan hệ khác, càng không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nói đơn giản là đóng cửa trái tim, khóa chặt tình yêu.
Cứ như vậy, trực tiếp bớt đi rất nhiều phiền phức, còn tránh được việc những người thích làm mai giới thiệu đối tượng tìm đến tận cửa.
Ít nhất là trong mấy năm qua, Ôn Sở luôn cảm thấy hành động bịa chuyện của mình khi đó vô cùng thông minh.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày Tần Kiến Thư biết được câu chuyện đó, hơn nữa còn tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
"......" Ôn Sở mím môi thành một đường, chậm rãi chớp mắt.
Làm sao bây giờ!
Ôn Sở nhất thời rơi vào tình cảnh khó xử, cô không muốn để Tần Kiến Thư hiểu lầm.
Nhưng nếu bất ngờ giải thích rõ ràng, chẳng phải Tần Kiến Thư sẽ thấy kỳ quái sao?
Cơ hội giải thích nhanh chóng trôi qua.
Tần Kiến Thư tinh ý nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Ôn Sở, nàng còn nghĩ rằng bản thân vô ý nhắc đến chuyện buồn của cô, bèn cầm lấy phiếu kiểm tra sức khỏe rồi vội vàng đổi chủ đề.
Kết quả là, mãi đến khi hoàn thành hết quy trình kiểm tra sức khỏe, Ôn Sở vẫn không có cơ hội nhắc lại chuyện này.
Chủ nhật, học sinh quay lại trường. Buổi chiều sau khi kiểm tra sức khỏe xong, một số giáo viên cũng chỉ có vài tiếng nghỉ ngơi, buổi tối còn phải quay về trường trông chừng tiết tự học buổi tối.
Toàn bộ bài thi của kỳ thi tháng tổ chức vào tuần trước đã được chấm hoàn tất trong hai ngày vừa qua. Trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm các lớp tranh thủ in bảng điểm các môn của lớp mình ra, mang một bản nộp cho Tần Kiến Thư.
Nhiều người tụ tập lại, khó tránh khỏi việc dò la tình hình thi cử của các lớp khác.
Khi nhắc đến lớp 11/4, lúc này mọi người mới nhận ra chỗ ngồi của Ôn Sở trống không, cô không có mặt trong văn phòng.
"Cô Ôn không có ở đây à?" Không biết là hỏi câu này.
Trần Phương Mỹ ngẩng đầu nhìn chỗ trống đối diện mình, hơi nghi hoặc: "Vừa nãy còn ở đây mà, giờ không biết đi đâu rồi."
Sau câu nói này, văn phòng im lặng trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, mới có người mở lời lần nữa: "Tôi nghe nói...đến giờ cô Ôn vẫn chưa thoát ra mối tình trước đây, nhưng các thầy cô không thấy bình thường ở trường cô ấy tỏ ra rất ổn sao? Tôi cứ tưởng cô ấy đã quên từ lâu rồi."
"Nói thật, với điều kiện của cô Ôn thì dù có hẹn hò cùng lúc mấy người bạn trai tôi cũng thấy không có gì quá đáng. Cô ấy có tiền mà!"
"Mấy thầy cô thì biết cái gì! Người phụ nữ si tình như cô Ôn là báu vật hiếm có của nước nhà đó!"
"Vậy thầy Trịnh thầy cũng đi chết đi, như vậy vợ thầy cũng trở thành báu vật của nước nhà."
Người đàn ông nghe xong vội vã xua tay, anh cười mắng: "Không được đâu, câu này không thể nói bừa được!"
Chủ đề từ thành tích kỳ thi tháng của các lớp, bỗng nhiên chuyển sang Ôn Sở.
Mọi người đùa giỡn, nghe qua dường như cũng không có ác ý.
Bàn làm việc của Tần Kiến Thư vừa hay ở trung tâm đám đông. Nàng bị mọi người vây quanh, bên tay là bảng điểm các lớp nộp lên, nằm rải rác trên bàn.
Những câu nói đó nối tiếp hết câu này đến câu khác, không biết vì sao khiến nàng cảm thấy có chút bực bội.
Người luôn im lặng, không tham gia vào cuộc thảo luận đột nhiên cụp mắt, mở miệng lên tiếng: "Tôi nghĩ, tốt nhất là đừng bàn tán chuyện riêng tư của người khác ở sau lưng."
Văn phòng vừa rồi còn náo nhiệt, trong chớp mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía này, Tần Kiến Thư hoàn toàn không hay biết.
Nàng lật ngược cây bút bi trong tay, nhẹ nhàng ấn xuống mặt bàn một cái, rồi quay đầu đối diện ánh mắt của mọi người. Đôi mắt nàng vẫn chứa ý cười, chỉ là ý cười ngoài mặt đó không chạm tới đáy mắt: "Các thầy cô nghĩ sao? Nếu chẳng may những lời này lọt vào tai cô Ôn, e rằng cô ấy sẽ lại buồn lòng."
Lời của Tần Kiến Thư có phần làm cụt hứng người khác, nhưng may mắn thay, thái độ của nàng vẫn ôn hòa và lịch sự, khiến người ta không thể bắt bẻ.
Như Ôn Sở vẫn thường nói, Tần Kiến Thư giỏi nhất là khiến người ta đụng vào cây đinh mềm.
Dẫu vậy thì ở trong lòng, Tần Kiến Thư cũng hết sức tò mò.
Là người thế nào, mới có thể khiến Ôn Sở thích đến vậy?
Sau khi đi vệ sinh về, Ôn Sở phát hiện văn phòng đã vắng tanh.
Sau lời nói của Tần Kiến Thư, có lẽ hai giáo viên khác trong văn phòng cảm thấy không quá dễ chịu, bèn viện cớ đi tìm giáo viên khác để lấy ít đồ, cùng những người khác trở về văn phòng lớn trên tầng bốn.
Về phần sau lưng họ sẽ lại bàn tán những gì, thì chẳng thể biết được.
Vừa bước vào cửa, Ôn Sở đã thoáng nhìn thấy bảng điểm trong tay Tần Kiến Thư.
Cô tự nhiên đi vòng qua đứng cạnh Tần Kiến Thư, cầm bảng điểm các lớp lên, đơn giản xem qua: "Các lớp đều nộp bảng điểm rồi sao? Nộp lúc nào vậy? Tôi mới từ bên ngoài về, cũng chẳng thấy ai cả..."
Tần Kiến Thư dừng viết, hơi ngẩng đầu: "Vừa mới nộp, nộp xong lại đi rồi."
Ôn Sở nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, chẳng thấy câu trả lời này có gì không ổn.
Sự chú ý của cô vẫn tập trung vào mấy tờ bảng điểm kia.
Kỳ thi tháng lần này, thành tích của lớp 11/4 hơi kém hơn dự đoán ban đầu. Ôn Sở muốn xem thử, chỉ có lớp của cô như vậy thôi hay là các lớp khác cũng tương tự.
Nếu như chỉ có mỗi mình lớp cô, vậy thì từ giờ đến kỳ thi cuối kỳ, cô nhất định phải đốc thúc đám nhóc con này học hành.
Nếu không, Tần Kiến Thư sẽ lại nói cô "không có khuôn phép, quá nuông chiều".
Ôn Sở chưa từng học qua trường sư phạm một cách bài bản, mà là người chuyển nghề giữa chừng. Cô thi lấy chứng chỉ giáo viên, sau đó nhờ quan hệ mà đi cửa sau vào đây. Thực ra, đến tột cùng phải làm thế nào để làm gương cho học trò, cô còn rất mơ hồ.
Mấy năm dạy học, Ôn Sở hoàn toàn đóng vai "giáo viên tốt" trong lòng bản thân thời còn là học sinh.
Còn việc làm giáo viên chủ nhiệm dẫn dắt cả lớp, thật ra đây là lần đầu tiên.
Vì vậy, bất kể Tần Kiến Thư đưa ra ý kiến gì, cô đều sẵn sàng lắng nghe và tiếp thu.
Tần Kiến Thư hơi nghiêng người qua, ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là dáng vẻ Ôn Sở đang chăm chú so sánh bảng điểm.
Tâm trí nàng vẫn chưa thoát ra khỏi chủ đề tám chuyện ban nãy, thực ra nàng cũng rất muốn trực tiếp hỏi, những chuyện "nghe được" đó có thật sự là vậy hay không.
Cứ thế, giọng nói của nàng còn nhanh hơn suy nghĩ một bước. Nàng buột miệng gọi: "Ôn Sở."
"Sao vậy?"
Nghe thấy Tần Kiến Thư gọi mình, Ôn Sở ngờ vực ngẩng đầu.
Lý trí quay lại vị trí cũ chậm một nhịp, đúng lúc đè nén sự tò mò trong lòng Tần Kiến Thư, khiến tất cả một lần nữa bình tĩnh lại.
Chuyện riêng tư của người khác, nàng không nên dò la như vậy.
Tần Kiến Thư buồn phiền một lúc, rất nhanh đã dùng chuyện khác che lấp việc bản thân "suýt nữa thì thất lễ". Nàng cười cười, nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Không có gì, chỉ là cô vẫn chưa đưa tôi bảng điểm lớp thôi."
Ôn Sở khẽ kêu lên, thầm nghĩ sao bản thân lại quên mất chuyện đó.
Một lát sau, cô quay lại bàn làm việc, lấy bảng điểm từ trong ngăn kéo ra và đưa cho Tần Kiến Thư.
Tối nay Tần Kiến Thư không có lịch dạy tiết tự học buổi tối.
Việc nàng xuất hiện ở trường lúc này, cũng hoàn toàn xuất phát từ trách nhiệm.
Sau khi chuông reo, nàng đi quanh tầng ba và tầng bốn hai vòng, đơn giản kiểm tra các lớp học tiết tự học buổi tối thế nào, chẳng bao lâu sau thì rời trường và về nhà.
Tần Kiến Thư thích công việc dạy học của mình, nhưng cuộc sống của nàng cũng không phải chỉ có công việc.
Ống thoát nước trong bếp bị tắc từ hôm qua đến giờ, nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này.
Trưa nay bị người ta hủy hẹn, Tần Kiến Thư cũng lười gọi thợ khác. Nàng lên mạng tìm hướng dẫn thông ống nước, trên đường về nhà mua dụng cụ và găng tay, định tự mình làm.
Theo Tiểu Hoàng Thư [1] nói, tự mình thông ống nước hình như cũng không khó.
[1] Tiểu Hoàng Thư: Cách tác giả nói tránh tên app Xiaohongshu - Tiểu Hồng Thư.
Nhưng khi bắt tay vào làm, Tần Kiến Thư mới nhận ra tay mình và tay người khác là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Tay người khác là tay, còn tay nàng giống như một khúc gỗ mục vậy...
Tần Kiến Thư chưa từng nghĩ sẽ có ngày bốn chữ "tay chân vụng về" được nàng dùng để miêu tả chính mình.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, sàn nhà bếp và cả người nàng đều bị nàng làm bẩn. Sau một hồi loay hoay thì ống nước đã được thông, nhưng thông xong rồi, Tần Kiến Thư phát hiện khi lắp lại ống thì bị rỉ nước.
Thế là nàng lại tháo ra, tìm xem vấn đề ở đâu.
Đúng lúc này Ôn Sở gọi điện thoại đến.
Điện thoại được đặt trên hộp dụng cụ bên cạnh sàn nhà, Tần Kiến Thư liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sau đó cẩn thận dùng khuỷu tay phải chạm vào màn hình để nghe máy.
"Cô Tần, sập tối tôi có đem điện thoại qua bên kia sạc pin, cô có thấy cục sạc của tôi không?
"Cô chờ chút", nghĩ một lát, Tần Kiến Thư tháo găng tay, đứng dậy đi đến cửa ra vào, mở túi xách của mình ra lục lọi, quả nhiên thấy có dư một cục sạc.
Nàng một lần nữa quay lại bếp, cầm điện thoại lên áp vào tai: "Xin lỗi nhé Ôn Sở, cục sạc của cô ở chỗ tôi. Có lẽ lúc đi tôi không để ý, rút ra rồi bỏ vào túi luôn."
"Vậy giờ tôi qua lấy có được không?"
"Cô qua đi, tôi ở nhà."
Tần Kiến Thư cho Ôn Sở địa chỉ, rồi cúp máy.
Trong chốc lát, nàng lại tiếp tục ngồi xổm xuống, xử lý mớ hỗn độn trước mắt.
Tên khu chung cư mà Tần Kiến Thư nói trong điện thoại, Ôn Sở không có xa lạ gì. Trước đây khi gia đình định mua nhà cho cô, cũng từng cân nhắc một căn nhà cũ ở khu này, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn nơi hiện tại mình đang ở.
Quãng đường gần như bằng với đường về nhà cô, chỉ khác là hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Dựa theo số tòa và số phòng mà Tần Kiến Thư đưa, Ôn Sở rất nhanh đã tìm tới nơi. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là cửa phòng không được đóng chặt.
Ánh sáng từ trong nhà xuyên qua khe cửa, tranh nhau tràn ra ngoài, kèm theo đó là tiếng dụng cụ va chạm.
Ôn Sở đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, cẩn thận thò nửa đầu vào.
Cô còn chưa thấy Tần Kiến Thư đâu, thì đã nghe thấy một người đàn ông lớn giọng nói chuyện trong bếp ——
"Ôi trời, em sửa ống nước thôi mà làm cả cái bếp ra nông nỗi này. Trong nhà chỉ có mình em thôi à?"
"Đến đây, tiện thể anh xem giúp em."
"Anh nói em nghe nè, trong nhà cần phải có một người đàn ông!"
Trong lời nói, không che giấu nổi cái giọng điệu đầy mùi gia trưởng đang tràn ngập ra ngoài.
Ôn Sở cau chặt khuôn mặt xinh đẹp, thầm nghĩ trong lòng, nhà Tần Kiến Thư sao lại có đàn ông?
Đang nghĩ ngợi thì một bóng người đúng lúc từ trong bếp đi ra, bắt gặp cô: "Cô đến rồi, cô vào đây chờ chút nhé, tôi đi lấy cục sạc cho cô, không cần đổi dép đâu."
Tần Kiến Thư đang bận sứt đầu mẻ trán.
Ôn Sở chỉ thấy nàng vội vã chạy đến phòng khách lấy một chai nước khoáng, rồi lại vội vàng chui vào bếp.
Tuy nói như thế, nhưng Ôn Sở vẫn tự tìm trên kệ một đôi dép để đổi, sau đó xếp ngay ngắn đôi giày của mình sang một bên.
Trong lúc đổi giày, Ôn Sở đã để ý cẩn thận, quan sát kỹ kệ giày trong nhà Tần Kiến Thư. Sau khi xác nhận trên đó không có bất kỳ đôi giày nam nào, cô mới thoáng yên lòng.
Rất tốt, Tần Kiến Thư sống một mình!
Một lát sau, Tần Kiến Thư lại từ căn bếp bừa bộn chạy ra, lấy cục sạc ở trong túi đưa cho cô.
Lấy được đồ rồi, nhưng Ôn Sở cũng không định rời đi ngay.
Cô nhìn dáng vẻ hiện tại của Tần Kiến Thư, đối phương đang đeo tạp dề, mái tóc đen dài được búi lỏng sau gáy, có lẽ do chạy qua chạy lại nhiều lần nên búi tóc phía sau đã bung ra gần hết. Trên khuôn mặt trắng nõn có dính vài vệt bụi mờ không rõ.
Trông như vừa trải qua một trận hỗn chiến.
Thấy Tần Kiến Thư như vậy, Ôn Sở cảm thấy rất mới lạ: "Sao cô ra nông nỗi này?"
Tần Kiến Thư hơi xấu hổ, nàng nghiêng đầu, mím môi thở dài: "Trưa nay tôi gọi thợ thông ống nước nhưng họ không đến, tối tôi tự mua dụng cụ về thông một lúc. Ai ngờ sau khi lắp lại thì bắt đầu rò rỉ nước, tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa."
Sớm biết thế, nàng đã không tự làm.
Suy nghĩ hối hận đó đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong hơn một tiếng đồng hồ qua.
Nghe xong, Ôn Sở bước tới phía ngoài nhà bếp, ló đầu liếc mắt nhìn vào trong. Người đàn ông kia vẫn đang ngồi xổm ở đó bận rộn.
"Anh đó là hàng xóm bên cạnh, nhà anh ấy hết trứng nên qua đây mượn."
Tần Kiến Thư giải thích.
"Ồ", Ôn Sở hờ hững đáp, cô giương mắt nhìn người đàn ông đang lúi húi trong bếp, lạnh nhạt nói: "Vậy sao anh ta vẫn chưa đi nữa?"
Tần Kiến Thư: "Anh ấy nói là..."
"Em gái à, ống nước nhà em có vấn đề rồi, hỏng hẳn rồi đó!" Người đàn ông vừa bực bội than phiền, vừa ngắt lời Tần Kiến Thư.
Anh ta tháo găng tay ra, đứng dậy đi về phía cửa, vừa đi vừa đưa ra kết luận sau hơn nửa ngày bận rộn: "Ngày mai em vẫn nên tìm một thợ chuyên nghiệp đến xem thử đi. Có lẽ lúc tháo ống nước em đã vô tình làm hỏng nó rồi. Vấn đề rò rỉ nước như này không tự giải quyết được đâu, em tự loay hoay ở nhà cũng chỉ phí công thôi."
Tần Kiến Thư nghe anh ta nói chắc nịch như vậy, ngẩn người một lúc rồi gật đầu theo.
Vẻ mặt Ôn Sở bình tĩnh, ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của người đàn ông. Cuối cùng, cô thấy anh ta bỏ lại mớ hỗn độn chưa được giải quyết, cầm lấy hai quả trứng gà trên sàn rồi rời khỏi nhà Tần Kiến Thư.
Chạy nhanh thật đấy!
Nhìn bóng lưng đối phương vội vàng rời đi, ánh mắt Ôn Sở tràn đầy khinh thường.
Căn bếp nhỏ vẫn hoàn toàn bừa bộn.
Ống nước bẩn thỉu bị vứt bừa bãi trên mặt đất, còn rỉ ra chất lỏng đục ngầu, kèm theo mùi khó chịu.
Tần Kiến Thư chống một tay lên eo, cụp mắt nhìn qua sàn nhà, rõ ràng là nàng đã không còn tâm trạng tiếp tục dằn vặt.
Nàng quay đầu nhìn Ôn Sở, giọng điệu nhẹ nhàng lộ ra chút mệt mỏi: "Hay là cô cũng về trước đi, tôi phải dọn dẹp nhà cửa, hôm khác sẽ mời cô tới chơi."
Nhưng Ôn Sở không đi.
Cô bước vài bước vào bếp, ngồi xổm xuống, rồi quay đầu mỉm cười trước ánh mắt nghi hoặc của Tần Kiến Thư: "Hay là để tôi thử xem?"
Tần Kiến Thư hơi bất ngờ.
Ôn Sở chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ánh lên ý cười, cô quả quyết: "Để tôi thử xem. Hồi còn đi học, ống nước ký túc xá bị tắc cũng là do tôi thông đó. Nếu vẫn không được, tôi giúp cô dọn dẹp xong rồi về."
Nói xong, không đợi Tần Kiến Thư từ chối, Ôn Sở đã cầm lấy đôi găng tay bị bỏ xó ở bên cạnh, đeo vào và bắt đầu làm việc.
Về khoản này, cô thật sự không có nói khoác!
Hồi học nội trú cấp ba, Ôn Sở đã thành thạo kỹ năng thông ống nước. Khi đó, ống nước ở ký túc xá bị tắc thì phải báo nhà trường sửa chữa, các thành viên trong phòng phải tự bỏ tiền ra để thông.
Lúc đó, mỗi lần thông ống nước mất khoảng bốn mươi đến năm mươi tệ, mà tiền tiêu vặt của học sinh cấp ba lại chẳng nhiều. Dù chia đều ra không có bao nhiêu, nhưng ai cũng muốn tiết kiệm khoản này. Thế là Ôn Sở đã có lần tự thông ống nước đầu tiên trong đời.
Ai ngờ sau lần đó cô nổi tiếng, thậm chí có nữ sinh ở phòng khác tìm tới cửa, trả tiền mời cô qua giúp.
Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, giờ nghĩ lại, Ôn Sở chỉ thấy dường như đã qua mấy đời.
Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm, cô sống một mình bên ngoài. Bởi vì sợ phiền phức, rất nhiều việc nếu có thể tự giải quyết thì cô đều sẽ tự làm.
Thế là từ kỹ năng thông ống nước, Ôn Sở lại mở khóa thêm không ít kỹ năng khác.
Chẳng hạn như tự vệ sinh lưới lọc máy lạnh, và tự thay khóa cửa.
Tần Kiến Thư thấy Ôn Sở nói nghiêm túc như vậy thì cũng không có ngăn cản.
Nàng lấy điện thoại ra, đưa cho Ôn Sở xem hướng dẫn mà mình tìm được trên Tiểu Hoàng Thư. Chẳng bao lâu sau, nàng đã ngồi xổm xuống đất, cùng đối phương nghiên cứu cách làm.
Màn hình điện thoại nhỏ, hai cái đầu cùng chụm lại để xem chung một màn hình, khó tránh khỏi phải sát lại gần nhau hơn một chút.
Mỗi lần Ôn Sở nhìn qua để nói chuyện với Tần Kiến Thư, cô đều sẽ nghênh đón đôi mắt trong trẻo và dịu dàng của đối phương. Mỗi lần như vậy, mặt hồ yên ả trong lòng cô luôn không kìm được mà dậy sóng.
Giữa mùa đông lạnh giá, không hiểu sao lại khiến người ta có ảo giác như gió xuân dịu dàng lướt qua.
Công việc này không quá khó.
Sau khi đơn giản xác định được nguyên nhân rò rỉ nước, Ôn Sở đổi sang một cách khác, vặn lại ống nước một lần nữa.
Chẳng bao lâu, cô từ dưới tủ bếp chui ra, ngẩng đầu báo cho Tần Kiến Thư: "Được rồi, cô mở vòi nước xem còn rỉ không."
Tần Kiến Thư làm theo lời đối phương, mở vòi nước và để nước chảy vào bồn. Sau đó, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống, cùng Ôn Sở quan sát xem ống nước còn rò rỉ hay là không.
Một tiếng reo vui khe khẽ vang lên bên tai: "Thật sự không còn rỉ nữa! Sao cô làm được thế?"
Tần Kiến Thư cực kỳ ngạc nhiên.
Đôi mắt đen láy vốn trầm tĩnh nay sáng rực lên. Nàng nhìn Ôn Sở, cong môi cười, nhìn chằm chằm vào đối phương: "Ôn Sở, sao cô giỏi quá vậy?"
Tần Kiến Thư lại khen cô, còn cách gần thế này.
Ôn Sở chỉ cảm thấy tai nóng bừng, trong lồng ngực như có một chú nai nhỏ đang không ngừng chạy loạn khắp nơi, khiến lòng cô rộn ràng khó tả.
Cô cố gắng kìm nén sự rung động đang điên cuồng lan ra trong lòng, giả vờ bình thản, nhẹ nhàng giải thích nguyên lý: "Thật ra trước đó cô lắp ống nước bị lệch, vặn không khít nên mới bị rò rỉ."
"Vậy à?" Tần Kiến Thư nghiêng đầu như đang suy nghĩ, "Vậy mà tôi cũng không nhận ra, vừa nãy anh kia đến xem cũng không phát hiện."
Nàng nhìn về phía Ôn Sở, nụ cười vẫn chưa dứt, trước sau vẫn giữ quan điểm của mình: "Vẫn là cô giỏi hơn."
Ôn Sở được Tần Kiến Thư khen hai câu, làm cho cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Chỉ là thông ống nước nhà bếp thôi mà, có gì to tát đâu. Trước đây cô thường xuyên giúp bạn bè chuyện này, cũng chưa bao giờ nghĩ mình giỏi giang gì.
Nhưng nếu so với anh trai hàng xóm vừa mượn trứng kia, thì Ôn Sở cảm thấy lời Tần Kiến Thư nói không sai chút nào, cô đúng là giỏi hơn thật!
Dù vậy, người ta khen là chuyện của người ta, còn bề ngoài Ôn Sở vẫn tỏ vẻ điềm nhiên không quan tâm hơn thua: "Để tôi kiểm tra lại xem đã vặn chặt chưa."
"Vậy cô có muốn uống nước không? Để tôi lấy cho."
Tần Kiến Thư đứng dậy rời khỏi bếp, đi lấy nước cho Ôn Sở.
Cùng là nước, nhưng nước trước đó không lâu Tần Kiến Thư lấy cho anh hàng xóm mượn trứng là nước khoáng đóng chai, còn cho Ôn Sở thì là nước ấm đựng trong ly nhà mình. Sau khi rửa sạch ly nàng liền rót một ly nước, đưa tới.
Khi cầm ly nước, Ôn Sở tinh ý nhận ra điểm này.
Cô lặng lẽ cong mắt, tâm trạng càng thêm vui.
Hai người hợp sức dọn dẹp sạch sẽ căn bếp bừa bộn, buộc chặt rác vào một túi, tạm thời để ở lối đi ngoài hành lang. Đợi lát nữa khi rời đi, Ôn Sở vừa hay có thể tiện tay mang xuống.
Không khéo là ngay lúc Tần Kiến Thư vừa đặt túi rác dựa vào tường, anh hàng xóm bên cạnh mở cửa ra.
Anh ta bước ra như không có chuyện gì, nhìn Tần Kiến Thư, vẫn nhiệt tình như thường lệ: "Em gái, em cũng đừng giận. Anh quen một người chuyên sửa ống nước. Mai anh sẽ liên hệ để anh ấy qua giúp em xem thử, đảm bảo sửa được cho em."
Tần Kiến Thư hơi mím môi, nàng đứng thẳng lưng lên, lịch sự mỉm cười: "Không cần đâu anh, tôi sửa xong rồi."
Anh hàng xóm vô cùng ngạc nhiên: "Thật sao, sửa rồi à?"
"Không thể nào, ai sửa vậy?"
"Phụ nữ sửa đấy." Ôn Sở bất ngờ từ sau cửa thò nửa cái đầu ra, nhanh chóng kéo Tần Kiến Thư vào trong, rồi đóng sập cửa chống trộm lại.
Âm thanh đóng cửa rất lớn vang vọng trong hành lang yên tĩnh, bên ngoài, vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy ngờ vực của người đàn ông.
Có lẽ anh ta đã quên câu "Trong nhà cần phải có một người đàn ông" mình từng nói khiến người khác khó chịu như thế nào, nhưng Ôn Sở thì vẫn nhớ rõ.
Ôn Sở vừa rửa tay xong, lúc này lòng bàn tay cô còn lạnh, kề sát da thịt Tần Kiến Thư thì lại thấy nóng bừng, có phần bỏng rát.
Sau khi nhận ra điều này, cô gượng gạo nới lỏng cổ tay Tần Kiến Thư.
Tần Kiến Thư cũng không hiểu tâm tư nhỏ nhặt của đối phương, nàng chỉ thấy nét mặt Ôn Sở thoáng chút không tự nhiên, còn tưởng rằng đối phương đang tức giận với người bên ngoài.
Nàng đưa tay qua, nhẹ nhàng nặn nặn lòng bàn tay Ôn Sở, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng: "Thực ra không cần chấp nhặt với anh ta làm gì. Đa phần mọi người đều nghĩ như vậy, nếu ngày nào cũng tức giận với họ, chẳng phải sẽ có vô số chuyện để bực sao?"
"Vậy còn cô?" Ôn Sở cũng không được lời Tần Kiến Thư trấn an, cô mang theo chút tư tâm không ai biết, hỏi ngược lại: "Cô Tần cũng là một trong số những người đó à?"
Tần Kiến Thư bị hỏi đến sững người.
Nàng không biết Ôn Sở hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Tôi giống cô."
Nếu không phải có nhiều cách nhìn nhận và quan điểm giống nhau, nàng và Ôn Sở cũng sẽ không từ đồng nghiệp trở thành bạn.
Hai người họ đều là người rất độc lập, càng không cho rằng tình yêu hay đàn ông là điều thiết yếu.
Đó là ý của Tần Kiến Thư.
Chỉ là nàng không biết, lòng vòng trong suy nghĩ của Ôn Sở không chỉ dừng lại ở đó.
Ôn Sở rút tay mình về, một lần nữa đút vào túi áo khoác. Khoảnh khắc cô cụp mắt xuống, đôi môi mỏng của cô khẽ mở, thốt ra ba từ khó hiểu: "Không giống nhau."
Tần Kiến Thư: "Hả?"
Cô và Tần Kiến Thư, không giống nhau.
Ôn Sở vén lọn tóc rối bên tai, mỉm cười rồi chuyển sang chủ đề khác: "Ý tôi là, nếu cô không còn việc gì cần tôi giúp nữa, vậy tôi về đây."
"Đi bây giờ sao?" Tần Kiến Thư lấy điện thoại ra xem giờ, gần 9 giờ rưỡi.
Không tính là sớm, nhưng cũng hoàn toàn chẳng muộn.
Nàng quả quyết đi đến cái tủ trước cửa ra vào, cầm lấy chìa khóa, quay lại nhìn Ôn Sở: "Vậy tôi tiễn cô xuống lầu."
Không lay chuyển được ý tốt của Tần Kiến Thư, chỉ là tiễn xuống lầu mà thôi.
Ôn Sở ngẫm nghĩ, cũng không mở miệng từ chối.
Mùa đông ở Vân Thành, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Áo khoác lông vũ của Tần Kiến Thư bị dơ khi ở trong bếp, nàng đã thay ra và ném vào giỏ quần áo, dự định tìm thời gian mang đến tiệm giặt sấy. Vì vậy khi ra ngoài, nàng chỉ tiện tay lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ rồi tròng lên.
Vừa ra khỏi cửa tòa nhà, cơn gió lạnh trước mặt thổi tới, bao phủ lấy người từ bốn phương tám hướng. Khuôn mặt thanh thoát của Tần Kiến Thư hiện ra từ trong làn sương trắng mờ ảo đang dâng lên.
Ôn Sở thấy nàng siết chặt áo khoác, trông có vẻ rất lạnh thì không khỏi lo lắng dừng chân: "Hay là tiễn đến đây thôi, cô về trước đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tần Kiến Thư ôm vai, lắc đầu.
Trong gió rét, giọng nói của nàng có chút ngắt quãng, nhưng đôi mắt xinh đẹp và tĩnh mịch ấy vẫn chứa đầy ý cười: "Không sao, tôi tiễn cô đến cổng chung cư, tiện thể đi lấy bưu kiện luôn."
Nói xong, nàng còn cố ý nhìn Ôn Sở thêm một cái.
Hai người đi từ tòa nhà đến trạm nhận hàng ở cổng bên, vừa khéo gặp ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa ra về. Trước khi trạm nhận hàng đóng cửa, Tần Kiến Thư thuận lợi lấy được bưu kiện của mình.
Cuối cùng cũng đến lúc mỗi người một ngả.
Trước khi rời đi, Ôn Sở chợt nhớ ra sáng mai cô còn có việc riêng.
Cô liếc mắt, nhìn người bên cạnh: "Cô Tần, sáng mai tôi có chút việc riêng cần xử lý, có thể sẽ đến muộn một chút. Nếu như tôi không tới, phiền cô trông chừng giúp học sinh lớp tôi."
Tần Kiến Thư nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng Ôn Sở vẫn nghe thấy.
Cô yên tâm, xoay mũi chân định rời đi.
Lúc này, Tần Kiến Thư ở phía sau lại gọi tên cô.
"Ôn Sở." Tần Kiến Thư ôm bưu kiện, đứng nguyên tại chỗ.
Nàng đạp lên ánh đèn đường vàng nhạt, bước lên phía trước vài bước, đến trước mặt Ôn Sở.
Trên vai hai người đều được phủ một lớp ánh sáng mỏng manh.
Hôm nay cả hai đều không mang giày cao gót, chiều cao ngang nhau, nhưng nếu so sánh kỹ thì Tần Kiến Thư vẫn thấp hơn cô hai cen-ti-mét.
Ôn Sở âm thầm so đo trong lòng.
Hôm đó khi kiểm tra sức khỏe, cô đã lén nhìn phiếu kiểm tra sức khỏe của đối phương!
Khi cô đang mải suy nghĩ về vấn đề chiều cao, giọng nói trong trẻo và êm tai của người phụ nữ tiếp tục vang lên: "Thật ra ngoài giờ làm, tôi vẫn thích nghe cô gọi tên tôi hơn. Cô không cần một hai phải trịnh trọng gọi tôi là cô này cô nọ đâu."
"Chúng ta là bạn, đúng không?"
Ánh mắt Tần Kiến Thư chứa đầy ý cười, nàng nhìn Ôn Sở, rất nghiêm túc sửa lại chuyện này.
Nàng cố ý đi vòng vèo như vậy, cũng chỉ để sửa lại cách xưng hô.
"Biết rồi." Khóe môi Ôn Sở không kìm được mà cong lên, một mặt cô cảm thấy "Gì chứ, Tần Kiến Thư thế mà cũng để ý mấy chi tiết này", một mặt thì rất hợp tác đổi cách gọi, một lần nữa nói với người lời tạm biệt: "Vậy ngày mai gặp nhé, Tần Kiến Thư."
Bạn bè, là khởi đầu của mọi mối quan hệ.
Chỉ là cô tham lam hơn một chút, điều cô muốn, không chỉ là bạn bè.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.