Gái Thẳng Schrodinger

Chương 30: Leo núi



Chương 30: Leo núi

Hôm sau trời vừa sáng, lớp 11/4 lập tức nghênh đón đợt kiểm tra đột kích của Tần Kiến Thư.

Cả lớp lập tức nháo nhào, thậm chí học sinh lớp bên cạnh cũng không dám lại gần xem trò vui.

Bọn họ chỉ dám lén lút núp sau cửa lớp mình để quan sát, chỉ lo không cẩn thận thì ngọn lửa chiến tranh sẽ lan tới đây.

Thế là mới sáng sớm, từ việc lén sạc pin, sạc túi chườm nóng, giấu điện thoại, đến chép bài của nhau, không một ai may mắn thoát khỏi. Tần Kiến Thư thu hoạch đầy cả tay.

Bình thường có thế nào đi nữa cũng phải gần 8 giờ nàng mới xuất hiện ở trường, học sinh nào ngờ hôm nay vừa mới hơn 7 giờ là nàng đã tới, lại còn đặc biệt nhằm vào lớp 11/4, quét sạch một lượt.

Cả khối một truyền mười, mười truyền trăm, các lớp mật báo cho nhau. Mọi người vội vàng giấu hết những món đồ vi phạm còn lại, ai cũng bảo cô Tần đây là muốn kiểm tra đột kích để chỉnh đốn nề nếp toàn khối.

Nhưng chẳng ai ngờ được, sau khi xách một đống đồ vi phạm từ lớp 11/4 đi ra, Tần Kiến Thư trực tiếp về văn phòng, cũng không quay trở lại nữa.

Học sinh lớp 11/4: ??

"Mình đoán đây là một cuộc kiểm tra đột kích có kế hoạch, có mưu tính trước, hơn nữa còn rất có mục đích!"

Trong mười phút nghỉ giữa giờ, Dương Tương một chân đạp lên ghế mình, tay chống lên đầu gối, nước bọt văng tung tóe.

Mấy nam sinh bọn họ vừa bị tịch thu điện thoại, đang tràn ngập phẫn uất mà không có chỗ phát tiết.

"Không phải chứ, sao cô chỉ kiểm tra mỗi lớp chúng ta?"

Mọi người đều lắc đầu không hiểu.

Đúng lúc cả lớp còn đang mơ hồ không biết lý do, thì Giang Hâm lặng lẽ xoay người lại và nói: "...Hay là cô Ôn chúng ta đắc tội với cô ấy?"

Rốt cuộc Giang Hâm cũng nhận ra điều không ai chú ý.

Nhắc đến Ôn Sở, đám học sinh lớp 11/4 mới chợt bừng tỉnh: "Nhắc mới nhớ, sáng nay cô Ôn không có tới lớp!"

Nhóm nhỏ của lớp 11/4 tụ lại một chỗ, vừa mới phân tích và thảo luận chuyện này được vài câu thì chuông vào học vang lên.

Tiết thứ hai là tiết Địa của thầy Tào Địa Trung Hải [1].

[1] Địa Trung Hải: Dùng để ám chỉ người bị hói đầu ở phần đỉnh và tóc mọc vòng quanh giống bản đồ Địa Trung Hải. Lớp 11/4 lấy biệt danh Địa Trung Hải cho thầy dạy Địa nên mình vẫn sẽ để nguyên từ và chú thích.

Trong giờ nghỉ giữa tiết xuống sân chạy bài thể dục, Tần Kiến Thư cũng cố ý tránh xa các lớp 11/1, 11/2 và 11/3 phía trước, tập trung kiểm tra kỹ sĩ số lớp 11/4.

May mà hôm nay mọi người đã nhận ra dấu hiệu bất thường, ngay cả mấy bạn học nam bình thường hay trốn chạy bộ cũng ngoan ngoãn đứng trong hàng.

Sau khi đếm đủ số lượng, lúc này Tần Kiến Thư mới yên tâm rời đi.

Nhưng suốt giờ nghỉ giữa tiết, nàng luôn đứng bên bồn hoa trông chừng mọi người chạy, khiến Dương Tương và mấy người định lẻn đi giữa chừng không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt chạy hết quãng đường.

Khi Ôn Sở quay lại, vừa khéo tiết ba buổi sáng đã trôi qua được một nửa.

Cô đi một vòng ngoài hành lang lớp 11/4, sau đó quay về văn phòng, tiện tay chia cho mọi người những quả quýt đường cô mua ở quầy hàng nhỏ trước cổng trường.

Đến lượt Tần Kiến Thư, ban đầu Ôn Sở tiện tay lấy hai quả từ túi ni lông ra, nhưng nhìn kỹ thì thấy chúng quá nhỏ, hình dáng cũng không đẹp. Thế là cô lại ném hai quả đó về, tự tay chọn mấy quả có hình dáng đẹp, xếp gọn gàng thành một hàng trước mặt Tần Kiến Thư, trông vàng cam rực rỡ.

"Cảm ơn." Dù không hiểu tại sao chỉ vài quả quýt thôi mà Ôn Sở lại rối rắm như vậy, nhưng Tần Kiến Thư vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.

Chia quýt xong, Ôn Sở quay lại bàn làm việc của mình, lúc này cô mới phát hiện trên bàn có thêm một cái túi đầy ắp đồ.

Cô ngạc nhiên một lúc, lập tức đưa tay kéo miệng túi ra xem: "Mấy cái này là gì vậy, sao lại ở trên bàn tôi?"

"Đang định nói đây, cô Ôn à, không ngờ học sinh lớp cô cũng giấu quá trời đồ." Ở đối diện, chủ nhiệm lớp 11/7 Trần Phương Mỹ vừa ăn quả quýt trên tay vừa đùa.

Trần Phương Mỹ cười, liếc nhìn Tần Kiến Thư ngồi bên cạnh, bỗng nhiên nhỏ giọng: "Nhà trường ba lần bảy lượt cấm dùng điện thoại, kiểm tra mấy lần mà lớp cô vẫn dám liều như vậy. Giỏi thật."

Ở góc mà Tần Kiến Thư không nhìn thấy, cô nàng lén giơ ngón tay cái về phía Ôn Sở.

Nghe xong, đầu óc Ôn Sở như ù đi.

Cô cẩn thận lục lọi đống đồ trong túi, chẳng có gì ngoài mấy thứ như điện thoại, túi chườm nóng, còn có đủ loại sạc điện, không thiếu gì cả. Tất cả đều là "hàng cấm".

Trong đó có một, hai món nhìn rất quen mắt.

"Đây đều là tịch thu từ lớp tôi à?"

"Chỉ mỗi lớp tôi sao?"

Đôi mày xinh đẹp của Ôn Sở nhíu chặt lại, cô tạm thời không có cách nào chấp nhận thực tế này.

Không thể nào!

Cô không tin nổi, nhìn cô Trần phía đối diện, lại hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tần Kiến Thư: "Nhưng tôi đâu có nghe nói hôm nay khối mình có kế hoạch kiểm tra đâu?"

Đón lấy ánh mắt của Ôn Sở, Tần Kiến Thư lặng lẽ đưa tay lấy một quả quýt từ trong hàng quýt đường nhỏ xếp trước mặt, cầm trong tay và bình tĩnh nói: "Không phải cô nhờ tôi giúp cô trông chừng học sinh lớp cô sao?"

Ôn Sở lập tức hiểu đống kiệt tác trên bàn mình từ đâu mà ra.

Đây mà gọi là trông chừng à?!

Một vở hài kịch oái oăm, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có mình học sinh lớp 11/4 mà thôi.

Buổi trưa, lớp trưởng mang bài kiểm tra môn Chính trị, môn cuối cùng của kỳ thi tháng vào lớp, lần lượt đọc tên và phát cho từng bạn. Đồng thời, thứ hạng của mỗi người cũng được công bố.

Đến đây, tất cả mọi người đều có cái nhìn rõ ràng về trình độ của bản thân trong kỳ thi này.

Rốt cuộc là thụt lùi hay tiến bộ, nhìn một cái là biết ngay.

Ở cuối bảng xếp hạng lớp, tên Kỳ Phong Nguyệt vẫn nằm yên vị ở đó, không chút bất ngờ, vững như bàn thạch.

Lúc xem thứ hạng của mình, Dương Tương theo thói quen liếc mắt về cuối bảng, sau đó cười hì hì "báo tin vui" cho Kỳ Phong Nguyệt: "Chị Kỳ, chúc mừng nhé, tiếp tục ngồi vững ngôi đầu bảng của khối rồi!"

Đứng đầu từ dưới lên, có mấy môn điểm chỉ là số lẻ.

Nhân lúc trong lớp đang rộn ràng, các em học sinh dò la thứ hạng của nhau, Ôn Sở gọi cô bé ra hành lang.

Kỳ Phong Nguyệt lười biếng bước ra theo, cô bé không quá hứng thú, chỉ nghĩ cô Ôn cũng giống các giáo viên khác, lại là mấy lời giáo huấn cũ rích. Nhưng không ngờ lời đối phương nói hoàn toàn không liên quan gì đến việc học: "Đừng mua điện thoại mới nữa, chịu khó nhịn một chút, ngày kia là nghỉ Tết Dương lịch rồi, lúc đó điện thoại bị tịch thu sẽ được trả lại hết cho các em."

Ôn Sở một tay vịn vào lan can, cô quay người lại, một lời nói toạc ra tâm tư của cô.

Rất không may, chiếc điện thoại mà Kỳ Phong Nguyệt lén giấu cũng đã bị Tần Kiến Thư tịch thu hồi sáng.

Nhưng nhà họ Kỳ đâu có thiếu tiền, Ôn Sở đoán Kỳ Phong Nguyệt sẽ nhanh chóng kiếm được một chiếc điện thoại mới—giống như ảo thuật vậy, cứ thu là lại có, thu là lại có.

Kỳ Phong Nguyệt không ngờ giáo viên gọi mình ra ngoài là để nói chuyện này, biểu cảm của cô bé bắt đầu trở nên kỳ lạ: "... Em biết rồi, cô Ôn, cô còn chuyện gì khác không ạ?"

"Thành tích của em, quá ổn định." Ôn Sở cụp mắt, bất chợt khoanh tay lại, ánh mắt ẩn chứa ý cười như muốn nhìn thấu mọi thứ.

Kỳ Phong Nguyệt cũng không tránh ánh mắt của cô, còn thoải mái hỏi ngược lại: "Ổn định không tốt sao ạ?"

Trên người thiếu nữ có sự sắc bén và thờ ơ không thuộc về độ tuổi này, Ôn Sở rất khó mà đoán được lý do gì khiến cô bé trở nên như vậy.

Trước đây, cô từng nghĩ Kỳ Phong Nguyệt không giống chị gái em ấy.

Nhưng lúc này đây, cô lại cảm thấy sự sắc bén và lạnh lùng trong xương cốt hai chị em thực ra giống nhau như đúc, chỉ là Kỳ Phong Nguyệt ở tuổi này không giống Kỳ Vãn Tễ, cô bé có rất ít cơ hội để lộ điều đó ra ngoài.

Ôn Sở trầm ngâm một lúc lâu, chuyển đề tài: "Nghe nói em và Dụ Nhiễm lớp 11/8 là bạn rất thân. Em ấy đứng nhất toàn khối đấy, sao em không học hỏi em ấy một chút? Lẽ nào học hành là chuyện khiến em cảm thấy rất khó sao? Nhưng cô thấy không giống lắm. Kỳ Phong Nguyệt, lúc thi vào cấp ba, em có thể dựa vào thành tích của mình mà đỗ vào Trung học số 1, điều đó chứng tỏ nền tảng của em rất tốt. Vậy tại sao bây giờ lại trở thành thế này?"

"Em có sẵn lòng nói cho cô biết không?"

"Nếu như...em coi cô là bạn."

Ôn Sở vừa nói câu cuối cùng vừa mỉm cười, cùng với cơn gió từ ban công thổi tới, khiến cảm giác kháng cự vừa mới dâng lên trong lòng Kỳ Phong Nguyệt lặng lẽ tan biến.

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ôn Sở một lúc, rồi bất ngờ mỉm cười.

Cô bé thờ ơ lên tiếng, trong giọng nói còn pha chút khí phách chỉ có ở tuổi trẻ: "Cô Ôn, có lẽ là em thật sự không có năng khiếu học hành. Cô đừng để ý đến em nữa, quan tâm đến em cũng chỉ tốn thời gian thôi ạ. Thời gian đó, không bằng cô dành cho các bạn khác trong lớp còn hơn. Ai trong số họ cũng đều có chí tiến thủ hơn em."

Kỳ Phong Nguyệt đúng là cứng đầu, không thể khuyên bảo nổi.

Ôn Sở không phải người thích ép buộc người khác, thấy nói như thế mà không có chút hiệu quả nào, cô cũng dứt khoát để cô bé quay về: "Vậy được rồi, em về lớp đi, khi nào em bằng lòng nói thì cứ tìm cô bất cứ lúc nào."

"À đúng rồi, ngày mai trước khi tan học thì đến văn phòng tìm cô để nhận lại điện thoại. Em tiện thể thông báo cho các bạn khác luôn nhé."

Tần Kiến Thư vừa mới kiểm tra xong, ngay sau đó cô lại phải trả đồ về.

Kỳ Phong Nguyệt gật đầu, xoay người đi về lớp, không hề có chút do dự nào.

Chỉ có điều mới đi được hai bước, cô bé lại quay đầu nhìn Ôn Sở, ánh mắt như có chút nghi hoặc.

"Cô Ôn."

"Hửm?"

"Có phải cô và cô Tần đang cãi nhau không ạ?"

Nếu không thì tại sao cô Tần lại bất thình lình nhằm vào lớp bọn họ mà kiểm tra đột kích?

Câu hỏi này, Ôn Sở cảm thấy dù bản thân có mọc thêm tám cái miệng thì cũng không thể giải thích rõ, vậy nên cô dứt khoát không giải thích.

Nhưng im lặng, rõ ràng chỉ khiến lời đồn lan xa.

Có Kỳ Phong Nguyệt đứng giữa truyền tin, chẳng mấy chốc học sinh lớp 11/4 đều ngầm đạt được một nhận thức chung—hôm nay cô Tần "giết gà dọa khỉ", bọn họ là gà, còn cô Ôn chính là con khỉ đó.

Khỉ mà không biết nhìn thời thế, thì gà ở nhà chắc chắn sẽ bị người ta xách lên giết tới giết lui!

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ!

May mà kỳ nghỉ Tết Dương lịch sắp đến gần rồi.

Các khối lớp của trường đều tràn ngập bầu không khí lơ là vì sắp được nghỉ, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng vậy.

Lần này trừ khối 12 ra, học sinh khối 10 và 11 của trường Trung học Trọng Nam đều được nghỉ trọn ba ngày như bình thường.

Lúc ngồi nói chuyện phiếm ở văn phòng, các giáo viên cũng nhắc đến dự định cho kỳ nghỉ lần này, như tự lái xe đi du lịch gần, hoặc tụ tập ăn uống với bạn bè thân thiết.

Đến chiều, Ôn Sở không ngạc nhiên khi nhận được lời mời nghỉ lễ từ Dương Liễu.

Dương Liễu nói muốn dẫn Hứa Ý Tống đến gặp cô với tư cách bạn gái chính thức, mời cô cùng đi leo núi Thanh Sơn.

Mùi vị chua chát của tình yêu tràn ra khỏi màn hình.

Ôn Sở đọc xong tin nhắn, đầu ngón tay khẽ vuốt màn hình một lúc. Cô dời mắt, tầm nhìn tự nhiên chuyển sang Tần Kiến Thư đang ngồi chếch một bên.

Lúc này trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ.

Nếu như rủ Tần Kiến Thư đi, không biết nàng có đồng ý không nhỉ...

"Làm sao vậy?" Nhận ra ánh mắt của Ôn Sở, Tần Kiến Thư nhìn thoáng qua để dò hỏi.

"Ừm..." Ôn Sở nhẹ chớp mắt, chống tay lên cằm, nhìn về phía người ta: "Tần Kiến Thư, cô có kế hoạch cho kỳ nghỉ Tết Dương lịch chưa?"

Tần Kiến Thư không cần suy nghĩ đã đáp: "Tôi định về Phong Thành thăm gia đình."

Đây là kế hoạch nàng đã định sẵn từ vài tuần trước, chỉ là vẫn chưa nói với ba mẹ nuôi, nhưng vé tàu cao tốc thì nàng đã mua xong rồi.

Nàng tinh ý nhận ra hàm ý trong lời của Ôn Sở, thế là bèn ngừng tay, cười cười nhìn cô: "Sao thế, cô định rủ tôi hả?"

"Đúng là tôi định rủ thật."

"Nhưng không sao, để lần sau vậy."

Ôn Sở hơi thất vọng, nhưng trước kỳ nghỉ một ngày mới đột ngột mời người ta, bị từ chối cũng là chuyện rất bình thường.

Cô cúi đầu cầm điện thoại, đang suy nghĩ nên từ chối lời mời của Dương Liễu sao cho khéo.

Làm bóng đèn sao?

Cô không hứng thú.

Vậy nên, cô hoàn toàn không để ý rằng sau khi nói chuyện với mình xong, Tần Kiến Thư không có lập tức dời mắt, ngược lại còn nhìn gương mặt đang cúi đầu cau mày của cô rồi rơi vào trầm tư.

Một lát sau, Tần Kiến Thư thả lỏng giọng điệu, hỏi thêm một câu: "Vậy cô định rủ tôi đi đâu?"

Ôn Sở không nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu lên đã trả lời ngay: "Đi leo núi."

Tâm tư vừa lắng xuống khi nãy, lại bắt đầu sôi động trở lại.

Cô thậm chí ngồi thẳng người lên, trong ánh mắt mang theo chút kỳ vọng, chờ đợi câu trả lời của Tần Kiến Thư.

Không ngờ đối phương nghe đáp án xong chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu, không có thêm phản ứng gì dư thừa.

Chờ một lúc vẫn không thấy Tần Kiến Thư nói gì, Ôn Sở không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dời mắt đi.

Cô nghĩ, có lẽ bản thân nhạy cảm quá rồi.

Có lẽ Tần Kiến Thư chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, dù sao kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ của nàng đã được định sẵn, về nhà thăm ba mẹ đương nhiên quan trọng hơn việc đi leo núi với bạn nhiều.

Nếu là cô, cô cũng sẽ không vì chuyện này mà đột ngột thay đổi kế hoạch, để cho gia đình leo cây.

Sau một hồi tự an ủi bản thân, rất nhanh Ôn Sở cũng đã nghĩ ra cách từ chối khéo Dương Liễu. Cô cúi đầu, lưu loát gõ mấy dòng trong khung chat rồi gửi đi.

Chỉ nói là cuối kỳ nhiều việc quá nên cô bận đến ốm luôn, mấy hôm nay hơi sốt nhẹ, rất tiếc không thể cùng nhau đi leo núi được. Tuy nhiên, có thể đợi hai người họ từ Thanh Sơn trở về rồi chọn thời gian khác cùng đi ăn cơm.

Dương Liễu tin là thật, còn ân cần hỏi thăm vài câu.

Ôn Sở chột dạ hai giây, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại, ung dung nhập vai thành người "bị bệnh".

Nửa ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, học sinh đi học còn có vẻ hăng hái hơn thường ngày.

Trong hai tiết cuối buổi chiều, một đám học sinh tụ tập trước cửa văn phòng khối. Thầy Ngô ngồi đối diện cửa tò mò nhìn ra ngoài, không ngạc nhiên khi thấy vài gương mặt quen thuộc.

Anh quay đầu gọi Ôn Sở đang ngồi phía trong một tiếng, giơ tay chỉ chỉ ngoài cửa: "Cô Ôn, nhóm học sinh ngoài kia có phải lớp cô không? Tới đây đông như vậy là vì có chuyện gì à?"

Học sinh lớp 11/4 vốn đang chen chúc ở cửa tranh luận xem để ai đi vào thì ổn, nghe thấy thầy Ngô hô như vậy, bỗng nhiên không còn ngượng ngùng nữa.

Lớp trưởng Giang Hâm dẫn đầu, cô bé đứng ở cửa văn phòng: "Cô Ôn, ừm...sắp được nghỉ rồi, cô có nói chúng em có thể đến nhận lại điện thoại."

Nét mặt cô bé hơi thiếu tự nhiên, còn có chút thấp thỏm.

Không phải là Giang Hâm sợ Ôn Sở, giáo viên chủ nhiệm lớp cô bé rất dễ nói chuyện, nếu chỉ có một mình Ôn Sở ở đây thì việc lấy lại điện thoại chắc chắn không thành vấn đề.

Vấn đề là, lúc này cô Tần cũng ở đây.

Phần lớn điện thoại của bọn họ đều do Tần Kiến Thư tịch thu vào sáng hôm qua, lúc này mới qua một ngày mà đã trả lại, cũng không biết Tần Kiến Thư có ngăn cản hay không.

Thực ra các em học sinh đã xoắn xuýt rất lâu, muốn chọn lúc Tần Kiến Thư không ở văn phòng để tới lấy, nhưng mà chiều nay Tần Kiến Thư không có tiết, cũng ít khi ra ngoài.

Thấy thời gian ngày càng muộn, sắp đến giờ tan học, nếu tiếp tục trì hoãn thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, lúc này mọi người mới đành cắn răng cùng nhau đến đây.

Ôn Sở nghe Giang Hâm nói, vẻ mặt cô rất bình tĩnh: "Ồ, đều đến rồi đúng không? Vào đi."

Giống như những chú gà con ngoan ngoãn xếp hàng, các em học sinh từng chút một di chuyển từ hành lang ngoài cửa vào bên trong. Điều thú vị là bọn họ còn cố ý tránh xa chỗ ngồi của Tần Kiến Thư, khiến khu vực xung quanh bàn Tần Kiến Thư trống một khoảng lớn, lạnh lẽo.

Ôn Sở lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp đựng điện thoại rồi đặt lên bàn, để bọn họ tự tìm.

Cuối cùng, cô không quên làm bộ căn dặn vài câu kiểu như "lần sau lên lớp không được như vậy nữa", hay "mang về không được lén chơi trong giờ học".

Phía chéo đối diện, đôi môi đỏ của Tần Kiến Thư mím thành một đường, đuôi mắt mang theo ý cười nhìn cô diễn trò một cách vụng về.

Các em học sinh thuận lợi nhận lại điện thoại của mình, bước đi như bay. Cả nhóm đồng loạt ùa đi, căn bản là không muốn nấn ná ở văn phòng đầy ắp giáo viên này thêm một giây nào nữa.

Giang Hâm ôm chiếc điện thoại mới mua hai tháng trước, cười tươi đến nỗi hai con mắt đều híp lại thành một đường.

Lúc rời đi, cô bé còn vui vẻ nói "Hẹn gặp lại" với Ôn Sở.

Ngay sau đó, khi đi ngang qua bàn của Tần Kiến Thư, cô bé bất ngờ chạm phải ánh mắt đang nhìn chăm chú của Tần Kiến Thư, thế là giọng điệu vốn đang phấn khởi bỗng chốc hạ xuống: "Cũng hẹn gặp lại cô Tần ạ..."

Sự tương phản và chênh lệch rõ ràng như vậy khiến Tần Kiến Thư dở khóc dở cười.

Đợi học sinh rời đi hết, nàng nhìn Ôn Sở với vẻ ngờ vực: "Sao tôi cảm thấy học sinh lớp cô có vẻ hơi sợ tôi nhỉ?"

"Có sao?" Ôn Sở vờ như hoàn toàn không nhận ra điều đó, "Tôi đâu thấy vậy đâu."

Cô và thầy Ngô bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt muốn tràn ra ngoài.

Chỉ hỏi toàn bộ khối 11 bọn họ thôi, có ai là không sợ Tần Kiến Thư chứ?

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch đến đúng hẹn.

Sau 6 giờ, trường học to lớn đột nhiên trở nên vắng vẻ hơn nhiều. Hai tòa nhà giảng dạy sát nhau vắng tanh không một bóng người, nhìn từ xa chỉ còn lác đác vài học sinh chưa rời đi đang lảng vảng trên hành lang.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi bước sang năm mới theo Dương lịch, qua 12 giờ tối nay, con số trên lịch sẽ lật sang một trang mới, bắt đầu lại từ đầu.

Ba ngày nghỉ lễ này không chỉ là cơ hội để học sinh nghỉ ngơi thư giãn, mà đối với giáo viên cũng như vậy.

Vé tàu cao tốc Tần Kiến Thư mua sẽ khởi hành lúc 9 giờ sáng ngày 1.

Chiều tối, nàng và Ôn Sở chia tay nhau ở ngã tư, cùng chúc nhau "Nghỉ lễ vui vẻ."

Trên đường về, hương thơm nồng nàn từ những quán ăn hai bên đường bay tới, khiến Tần Kiến Thư bất chợt nhớ đến lần cuối nàng vào bếp.

Nếu không nhớ nhầm, dường như đó đã là chuyện của một tháng trước.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, nàng bèn rẽ vào một khu chợ bán thức ăn nhỏ ven đường, khi đi ra thì trong tay đã cầm thêm hai túi ni lông loại nhỏ.

Học kỳ này bận hơn so với mọi năm, hầu hết bữa tối của Tần Kiến Thư đều được giải quyết ở căng-tin hoặc nhà hàng bên ngoài, đã rất lâu rồi nàng chưa đích thân xuống bếp.

Nhân ngày cuối cùng trong năm nay, nàng tự chuẩn bị cho mình một bữa tối vẫn tính là khá phong phú.

Chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Giữa những bức ảnh và bài viết đón năm mới náo nhiệt, hoặc là kỳ quái, hoặc là vô cùng phong cách trong vòng bạn bè, thì bức ảnh hai món mặn và một món canh đơn giản của Tần Kiến Thư có vẻ đặc biệt mờ nhạt, đơn điệu vô vị.

Gần mười phút sau, bài đăng mới nhận được lượt thích đầu tiên.

Nàng mở ra xem, là Ôn Sở nhấn thích.

Ngay sau đó là lượt thích từ ba mẹ nuôi ở Phong Thành xa xôi, còn có một số đồng nghiệp có quan hệ không tệ, rải rác vài người.

Không lâu sau, ba mẹ nuôi gọi video tới.

Khi điện thoại reo, Tần Kiến Thư vừa hay đang ăn cơm. Nàng liếc mắt nhìn, tìm một góc độ thích hợp trên bàn ăn để dựng điện thoại lên, hướng về phía mình, sau đó mới nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Tiểu Thư, con ăn một mình ở nhà sao?" Giọng của mẹ Tần dường như vang lên từ rất xa, vừa thân thiết lại vừa quen thuộc. "Mẹ và ba con vừa thấy bài đăng của con trong vòng bạn bè, sao hôm nay con không đi đón năm mới với bạn?"

Tần Kiến Thư ngẩng đầu nhìn lên, trong video, mẹ cô cách khá xa camera, trông như đang bận làm gì đó.

Nàng đặt đũa xuống, uống một ngụm nước: "Kỳ nghỉ này con định về Phong Thành thăm ba mẹ. Sáng mai con đi tàu cao tốc, lát nữa còn phải thu dọn đồ đạc nên không ra ngoài."

"Kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, con định về thăm chúng ta sao?"

Vì không được thông báo trước, nên ba mẹ nàng nghe tin này xong thì rất là bất ngờ.

Hai vợ chồng âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, mẹ Tần đột ngột dò hỏi, cẩn thận mở lời: "Tiểu Thư à, có phải con ở Vân Thành gặp chuyện không vui, bị ai ức hiếp, hay công việc có gì không suôn sẻ không..."

Nếu không thì sao lại đột ngột trở về?

Hai người già luôn lo lắng cho tình trạng của con gái, dù sao thì ở trong mắt họ, không lâu trước đây Tần Kiến Thư vừa mới trải qua "cú sốc tình cảm rất lớn."

Nhưng mà Tần Kiến Thư đã sớm thoát khỏi sóng gió chuyện hủy hôn, suy nghĩ của nàng và ba Tần, mẹ Tần hoàn toàn không nằm cùng một phạm vi. Nàng đang thắc mắc tại sao ba mẹ lại nghĩ như vậy, thì bên kia, ba Tần vốn không lộ diện bỗng nhiên xoay điện thoại lại, xuất hiện trong khung hình: "Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, con đừng về làm gì, đi đi về về chẳng phải rất mệt sao? Nhân dịp nghỉ lễ con đi chơi với bạn bè đi, chơi cho vui vào. Đợi đến Tết cả nhà mình đoàn tụ một thể."

Lúc này mẹ Tần cũng cố chen vào khung hình: "Với lại, con cũng đâu nói trước là sẽ về. Chú họ của con gả con gái, hai ngày này đúng dịp ba mẹ phải về quê ăn cưới."

"Hay là... ở bên đó con thật sự tủi thân, cũng không kết bạn được với ai?"

Câu hỏi của ba mẹ khiến Tần Kiến Thư cứng họng không trả lời được.

Nói đến đón năm mới, nói đến bạn bè, ở bên đây nàng thật sự không có người bạn nào thân thiết đến mức đó.

Tần Kiến Thư lớn lên ở Phong Thành, cũng đi học tại đó.

Sau khi tốt nghiệp, bạn bè đều tìm đường ra, không lên thủ đô phía Bắc thì đến các thành phố ven biển phát triển. Những người có tham vọng nhỏ hơn thì ở lại tỉnh phát triển, chỉ có một mình nàng là đi về vùng Tây Nam.

Thỉnh thoảng, một thân một mình ở Vân Thành, nàng cũng cảm thấy cô đơn thật.

Nhưng những suy nghĩ đó hiển nhiên không thể nói với ba mẹ.

Trong tình huống này, tên của Ôn Sở gần như theo bản năng bật ra trong đầu nàng.

Tần Kiến Thư khẽ cong khóe môi, giọng nói dễ nghe vang lên, nhẹ nhàng xua tan lo lắng của ba mẹ: "Ba mẹ nghĩ gì vậy, đương nhiên là con có bạn rồi."

Nàng nheo mắt cười: "Em ấy...chiều nay còn hỏi con kỳ nghỉ lễ này có muốn đi leo núi chung không mà."

Ừm, là như vậy, không sai.

Chiều nay khi ở văn phòng, Ôn Sở còn rủ nàng đi leo núi.

Nói mới nhớ, nếu không về Phong Thành, giờ trả lời Ôn Sở rằng kỳ nghỉ này nàng có thể đi leo núi cùng cô thì vẫn còn kịp chứ?

Tần Kiến Thư mải miết nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt không còn tập trung nữa.

Đầu dây bên kia, sau khi nói chuyện đơn giản với ba mẹ vài câu, cuộc gọi cũng nhanh chóng kết thúc.

Sau bữa tối, Tần Kiến Thư ngồi cuộn mình trên sofa phòng khách một lúc, nàng quyết định hỏi Ôn Sở xem kế hoạch leo núi có thay đổi gì không.

Nàng cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi trực tiếp cho Ôn Sở để hỏi.

Bỗng nhiên, thanh thông báo bật lên một lời nhắc giật bao lì xì rất bắt mắt.

Tần Kiến Thư bị bất ngờ, lỡ tay nhấn vào, giao diện màn hình lập tức chuyển sang cửa sổ nhóm chat.

Nàng đang thấy khó hiểu, đến khi bình tĩnh nhìn lại thì nhận ra đó là nhóm lớp 11/4 trên QQ.

Trong nhóm đang rất náo nhiệt, tin nhắn liên tục lướt xuống từng dòng, mỗi người gửi tin nhắn đều có ảnh đại diện khác nhau, hoàn toàn không kịp nhìn rõ bọn họ đang nhắn gì.

Đủ loại hiệu ứng biểu cảm bay loạn xạ trên màn hình, khiến Tần Kiến Thư nhìn mà hoa cả mắt.

Ngay khi nàng đang muốn thoát ra, thì ảnh đại diện quen thuộc của Ôn Sở bỗng xuất hiện trong nhóm.

【Ôn Sở: Cô Tần cũng nhận lì xì rồi mà các em không thấy sao? Sao chỉ chăm chăm vào mình cô vậy, các em cũng tóm lấy cô Tần đi!】

【Dương Tương: Cô Tần!】

【Lý Thanh Nhuận: Ảnh đại diện hình hoa sen đó hóa ra là cô Tần sao? Độc đáo ghê.】

【Dương Tương: Thì ra cô Tần cũng giật tiền lì xì!】

【Chu Sinh Thăng: Vậy cô Tần cũng phát tiền lì xì đi!】

Học sinh lớp 11/ 4 huyên náo không ngừng, bọn họ sợ Tần Kiến Thư không thấy, còn cố tình @ nàng.

Cuối cùng vẫn là Ôn Sở thấy tình hình không ổn, chủ động đứng ra giải vây cho Tần Kiến Thư.

【Ôn Sở: Thế này đi, chỉ còn mấy tiếng nữa là bước sang năm mới rồi, mỗi người các em đều gửi lời chúc mừng năm mới đến cô Tần. Nếu câu nào nghe hay, cô sẽ thay mặt cô Tần phát một bao lì xì lớn, có được không?】

Nhóm chat lại một lần nữa bùng nổ.

Tuy nhiên, Tần Kiến Thư nhìn những tin nhắn nhóm liên tục lướt qua trước mắt, rơi vào trầm tư.

Nàng giật tiền lì xì sao?

Ồ, hình như là có giật.

Tần Kiến Thư kéo lịch sử trò chuyện lên trên một đoạn, mở bao lì xì mà một bạn học nào đó đã gửi, tìm thấy ảnh đại diện của mình trong danh sách nhận lì xì.

Ảnh đại diện của Ôn Sở, vừa hay nằm ngay bên cạnh.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.