Chương 31: Chị
Từ chối khéo lời mời đi leo núi của Dương Liễu không có nghĩa là tối nay Ôn Sở không ra ngoài đón năm mới.
Ngày cuối cùng trong năm nay, nhóm bạn khá thân của cô đã tụ họp lại và tổ chức một hoạt động chào năm mới có chủ đề là thoát ế.
Bạn rủ thêm bạn, mục tiêu chính là mở rộng vòng tròn xã giao, tăng tỉ lệ thoát ế một cách hiệu quả.
Đợi đến tối khi vài ly rượu xuống bụng, bầu không khí sôi động lên, biết đâu lại thoát ế ngay tại chỗ? Ai mà biết được?
Kết quả vừa nghe chủ đề là thoát ế, Dương Liễu lập tức tuyên bố năm nay mình sẽ không tham gia. Cô nàng thậm chí có chút tiểu nhân đắc ý, còn đặc biệt tag tên Ôn Sở trong nhóm, báo rằng năm nay rất tiếc không thể đón năm mới cùng người chị em tốt là cô đây.
Tại sao ư? Bởi vì Dương Liễu sẽ đón năm mới cùng Hứa Ý Tống.
Đầu dây bên kia, Ôn Sở đọc tin nhắn trong nhóm, khinh bỉ đến mức sắp vượt qua trời.
Từ mối tình đầu của Dương Liễu đến giờ, cô gần như đã chứng kiến toàn bộ mối tình của đối phương. Triệu chứng yêu đương mù quáng đến mức cần lập tức đưa đi đào rau dại này, hầu như lần nào Dương Liễu yêu đương cũng xảy ra.
Nhưng Ôn Sở cũng không thất đức đến nỗi dội gáo nước lạnh vào bạn thân.
Cô lấy đức báo oán, không chỉ không khơi lại vết sẹo cũ của bạn mà còn đàng hoàng gửi lại bốn chữ "Yêu đương vui vẻ."
Dương Liễu rất là hài lòng.
Đón năm mới là vào lúc 0 giờ tối, nên Ôn Sở không vội ra ngoài.
Chiều tối, sau khi từ trường về, cô lấy điện thoại gọi thức ăn ngoài, sau đó liền chui vào nhà tắm.
Tầm 8 giờ rưỡi, Ôn Sở cầm cây son bóng lần trước mua ở trung tâm thương mại, lười biếng đi đến bàn trang điểm. Cô lấy cọ thoa son ra, tựa như đang điểm lên bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ nét bút đậm và rực rỡ nhất.
Đôi môi đỏ hơi mím lại, môi trên và môi dưới chạm vào nhau, trong nháy mắt lớp trang điểm đã hoàn thành.
Ôn Sở nhìn chằm chằm người trong gương một lúc, đôi mắt hạnh hơi cụp xuống, bỗng nhiên mỉm cười hài lòng.
Đã rất lâu rồi cô không tham gia kiểu tụ họp thế này.
Học kỳ này thật sự có quá nhiều việc, cộng thêm những tình cảm không dám thổ lộ với Tần Kiến Thư nên đôi lúc, Ôn Sở cũng cảm thấy giày vò, không biết bao giờ mới kết thúc.
Nhưng cũng chỉ là, đôi lúc mà thôi.
Cởi bỏ lớp vỏ giáo viên nhân dân, thì trong đời sống riêng tư và lúc xã giao cô lại mang một dáng vẻ khác.
Như lời Dương Liễu nói, đột lốt cừu non lâu rồi, còn tưởng bản thân dịu dàng và lương thiện thật.
Căn nhà của một người sống một mình không hề yên tĩnh. Ngược lại, tivi trong phòng khách đang phát sóng đêm liên hoan đón năm mới rộn ràng, các ngôi sao đình đám cùng nhau tụ hội, tưng bừng chào đón khoảnh khắc giao thừa.
Ôn Sở không quá quan tâm mấy chương trình này, nhưng cô vẫn bật tivi để có tiếng. Cô không thích nhà quá yên tĩnh.
Trên cái bàn cách đó không xa, điện thoại liên tục báo có tin nhắn, từng tin nhắn được gửi đến nối tiếp nhau.
Ôn Sở nhìn bản thân trong gương lần cuối, bước đến bàn kiểm tra tin nhắn.
Còn chưa đến giờ giao thừa, đám nhóc lớp 11/4 đã ăn cơm tối xong, rảnh rang không có việc gì nên sớm bắt đầu đùa giỡn trong nhóm.
Cũng không biết là ai khơi mào, gửi tiền lì xì vào trong nhóm, mà chuyện đã xảy ra thì không thể dừng lại được nữa. Tin nhắn như những bông tuyết lướt qua màn hình, Ôn Sở chỉ thấy hiệu ứng tiền lì xì bật ra trên màn hình hết lần này đến lần khác, trong nhóm bắt đầu lì xì nối tiếp nhau.
Giật không được, căn bản là giật không nổi!
Mỗi lần có người phát tiền lì xì, mở ra đều hiện thông báo bạn đã tới chậm. Lần thứ nhất như vậy, lần thứ hai cũng thế.
Ôn Sở nghiêm túc hẳn lên, cô vô thức mím chặt môi, tính bướng bỉnh trỗi dậy. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng khi một bao lì xì bật lên, cô nhanh chóng mở ra. Bốn tệ sáu hào.
Đôi mày liễu đang cau lại chợt giãn ra, Ôn Sở có chút đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
Giật được bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là cô đã giật được.
Sau đó, Ôn Sở kéo mục chi tiết số tiền lì xì may mắn ra xem, cô phát hiện mình không chỉ cướp được, mà còn là vua may mắn!
Trong nhóm lớp đông người như vậy, đây phải là một chiến tích đáng nể đến cỡ nào chứ!
Hơn nữa, điều đặc biệt đáng chú ý hơn cả là ngay dưới cô, ảnh đại diện của Tần Kiến Thư lại vừa hay sát ngay bên cạnh.
Rất nhanh, trong nhóm đã có người hét lên thất thanh:【Aaaaa, cô Ôn đang nhìn trộm nhóm!!!】
Cứ như vừa phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa, nhóm lớp lại sôi sục lần nữa.
【Cái gì! Thế mà lại nhìn trộm!】
【Ha ha, hóa ra cô Ôn là loại người như vậy!】
【Ra đây! @Ôn Sở @Ôn Sở @Ôn Sở】
Người kiểm tra lịch sử nhận lì xì không chỉ có mình Ôn Sở. Việc cô ẩn náu lén giật lì xì bị học sinh lớp 11/4 phát hiện và lôi ra ánh sáng, yêu cầu cô phát lì xì ngay tại chỗ để làm gương.
Đúng lúc này Tần Kiến Thư bị Ôn Sở kéo xuống nước.
Mười lăm tệ tiền lì xì được chia cho tám người. Hai người họ, một người được bốn tệ sáu hào, một người được bốn tệ bốn hào. Điểm khác biệt duy nhất là, Ôn Sở cướp lì xì là có chủ ý, còn Tần Kiến Thư thì chỉ do bất ngờ.
Ban đầu chỉ là trò đùa giữa các bạn trong lớp, nói không chừng cười cười nói nói ầm ĩ một lúc là sẽ thôi. Hiện tại đột ngột có giáo viên tham gia, ngay cả những học sinh quanh năm ẩn mình, lười tương tác trong nhóm cũng đồng loạt xuất hiện xem náo nhiệt.
Rời khỏi trường, lại cách nhau qua mạng, ai mà sợ giáo viên chứ.
Chỉ bằng vài câu nói, Ôn Sở đã đẩy Tần Kiến Thư, người vô tình xuất hiện và định lặng lẽ rời đi, ra trước mặt mọi người. Cô dẫn dắt học sinh lớp mình gửi cho Tần Kiến Thư những lời chúc năm mới đầu tiên.
Tần Kiến Thư như một con thú nhỏ đang hốt hoảng bỏ chạy, không quen với sự náo nhiệt. Khi nàng đang định trốn đi thì vừa hay bị Ôn Sở bắt lấy.
Những tin nhắn đòi lì xì ráo riết trong nhóm đã nhanh chóng đổi sắc thái vì câu nói của Ôn Sở.
Hết em học sinh này đến em học sinh khác nhắn, còn rất nghiêm túc tag tên Tần Kiến Thư.
【Giang Hâm: @Tần Kiến Thư, năm mới sắp tới, em chúc cô luôn vui vẻ, mọi chuyện suôn sẻ ~】
【@Tần Kiến Thư, chúc cô Tần năm mới đột ngột giàu lên! Lương tăng gấp đôi!】
【@Tần Kiến Thư, năm mới em chúc cô ngày càng xinh đẹp, mãi mãi mười tám, thanh xuân bất tận!】
【@Tần Kiến Thư, cô ơi! Năm mới xin hãy cùng chúng em tạo nên kỳ tích cho Trọng Nam! Lớp 11/4 oai phong!】
【Dương Tương: @Tần Kiến Thư, em chào cô, hiện em đang dùng chiếc điện thoại lần trước bị cô tịch thu để gửi lời chúc đến cô đây. Chắc cô rất tò mò em sẽ chúc cô điều gì nhỉ? Vậy em nên chúc cô điều gì đây? Em sẽ chúc cô điều gì, không bằng cô đoán xem...】
Tin nhắn nhảm nhí của Dương Tương vừa dài vừa vô nghĩa, ngay khi gửi đi liền chiếm trọn màn hình điện thoại.
Ngay lúc các bạn học định nhảy ra mắng cậu, thì hệ thống thông báo cậu bị cấm chat 5 phút.
Ôn Sở tự tay cấm.
【Ôn Sở: Còn làm mất mặt nữa thì cô trực tiếp cấm em tới năm sau luôn.】
Trong phút chốc, những tiếng "ha ha ha" cười trên sự đau khổ của người khác đã đẩy toàn bộ tin nhắn trôi lên hết.
Tần Kiến Thư từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, nhưng mỗi một chữ chạy qua màn hình, nàng đều nhìn thấy rõ ràng, bao gồm cả những lời chúc vừa được gửi đã nhanh chóng bị đẩy lên trên.
Những làn sóng náo nhiệt cứ nối tiếp nhau hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, mãnh liệt mà lại nóng bỏng. Tần Kiến Thư bị bao vây chặt chẽ, nàng vừa thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng thấy có chút lạ lẫm và không biết phải làm sao.
Sự náo nhiệt như thế này, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Kiến Thư gõ một câu đơn giản trên màn hình rồi gửi đi:【Cảm ơn mọi người, cũng trước tiên chúc các em năm mới vui vẻ nhé.】
Sau khi Tần Kiến Thư gửi tin nhắn, Ôn Sở cũng giữ đúng lời hứa, gửi liền hai bao lì xì lớn vào nhóm lớp.
Học sinh nhao nhao lao vào thi nhau ai nhanh tay hơn. Không rõ là do Tần Kiến Thư may mắn, hay do tốc độ mạng tốt mà nàng lại thành công giành được một phần trong trận đại chiến giật lì xì khốc liệt này.
Nàng còn đang ngạc nhiên vì mình có thể giật được tiền lì xì, thì Ôn Sở đã gửi tin nhắn riêng tới.
Tần Kiến Thư tắt cửa sổ trò chuyện nhóm, mở cửa sổ chat của Ôn Sở ra, thấy đối phương gửi đến một ảnh chụp màn hình nhận lì xì may mắn.
Ôn Sở cố ý cắt ảnh sao cho hình đại diện của cô và Tần Kiến Thư nằm sát nhau:【Thật trùng hợp, hai chúng ta cộng lại vừa đúng chín tệ.】
Điều Ôn Sở muốn nói là, chín tệ, vừa đủ để tới Cục Dân chính làm giấy chứng nhận kết hôn.
Nhưng đối phương là gái thẳng, cô chỉ có thể ám chỉ khó hiểu như vậy.
Dù rằng, những tâm tư ẩn giấu trong câu chữ có thể mãi mãi không được Tần Kiến Thư biết đến, nhưng ít nhất vào lúc này, cô vẫn cảm thấy vui vẻ vì những trò vặt của mình.
Quả nhiên, Tần Kiến Thư không nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói này.
【Tần Kiến Thư: Cô không nói thì tôi cũng không nhận ra, đúng là trùng hợp thật đấy.】
Ôn Sở khẽ mím môi cười nhẹ, quả nhiên là một cô gái siêu siêu thẳng.
Cô tiếp tục gõ chữ:【Tối nay cô có ra ngoài đón năm mới không?】
Tần Kiến Thư nhanh chóng trả lời:【Không định ra ngoài, tôi ở nhà một mình, vừa rồi cũng là vô tình nhấn vào thông báo lì xì của nhóm lớp cô nên mới nhận nhầm.】
Câu trả lời này khiến Ôn Sở hơi bất ngờ.
Nhưng nghĩ lại thì với tính cách thích yên tĩnh của Tần Kiến Thư, việc nàng chọn ở nhà một mình vào đêm giao thừa cũng là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
【Ôn Sở: Vừa hay tôi cũng không có hẹn với ai, hay là...chúng ta cùng xuống lầu đi dạo một chút?】
Vừa ăn xong thức ăn gọi bên ngoài chưa được bao lâu, cô đã gõ một dòng thế này trên điện thoại: 【Cô có đói không?】
【Tôi vẫn chưa ăn gì hết, nếu muốn xuống lầu đi dạo thì chúng ta có thể tìm một quán nhỏ ăn đồ nướng. Tôi biết gần đây có một quán nướng rất ngon!】
Ôn Sở chỉ chưa viết mấy chữ "Không ai đi cùng thì tôi cũng không muốn đi" lên trán nữa thôi.
Mùa đông lạnh giá, đứng ngoài trời mặt đối mặt nói với nhau một câu thôi là đã có thể nhìn thấy một làn hơi trắng mờ mờ.
Tần Kiến Thư đang định từ chối khéo lời mời đi dạo, nhưng đối phương lại nhắn thêm một câu "Vẫn chưa ăn gì hết".
Lòng nàng mềm nhũn, đổi ý rồi nhận lời.
Ôn Sở gửi định vị quán nướng cho Tần Kiến Thư, rồi nhanh chóng thay đồ xuống lầu.
Trong khoảng thời gian chờ thang máy xuống, cô tiện tay mở nhóm chat trên WeChat, gửi tin nhắn cho bạn bè:【Có chút việc đột xuất, mình không đi được nữa, mọi người chơi vui nhé.】
Trong nhóm, rất nhanh đã có bạn thấy và trả lời.
【Đường Đường】: Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?
【Ôn Sở】: Hơi nghiêm trọng.
Cô trả lời tin nhắn với vẻ rất nghiêm túc, như thể chuyện đó có thật. Đúng lúc này thang máy đã xuống tầng trệt.
Ôn Sở cất điện thoại vào.
Thời gian hẹn gặp mọi người vốn đã sắp đến, vừa nãy cô cũng chuẩn bị ra ngoài tham gia buổi gặp mặt.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra một chút biến cố.
So với buổi tụ tập thoát ế không đáng tin cậy tối nay, Ôn Sở vẫn thấy việc đi gặp Tần Kiến Thư quan trọng hơn.
Cái gì mà thoát ế hay không thoát ế chứ.
Một đám người cô đơn không thể thoát ế tụ tập với nhau, chẳng lẽ có thể thoát ế được hay sao?
Thay vì đứng trên bờ ngắm cá mà thèm, thì chi bằng quay lại đan lưới bắt cá còn hơn.
Những đám mây đen che khuất ánh trăng sáng, làm đêm nay không có trăng.
Nhưng những chiếc biển hiệu màu sắc rực rỡ hai bên đường còn lung linh hơn cả ánh sao mờ nhạt trên đỉnh đầu.
Ngân hà trên trời không tỏa sáng thì nhân gian vẫn có muôn vạn ánh đèn, đủ để soi rọi bầu trời đêm tối mịt.
Đêm giao thừa đón năm mới, phóng tầm mắt nhìn sẽ thấy khắp nơi đều náo nhiệt.
Ôn Sở ra khỏi nhà rất nhanh, cô sợ Tần Kiến Thư đến trước phải đợi mình lâu, vậy nên vừa bước ra khỏi cổng khu chung cư, cô đã vội vàng tăng tốc, gần như chạy đi.
Nhưng cô quên mất rằng, Tần Kiến Thư ra ngoài còn phải thay đồ, trang điểm, chỉnh lại dáng vẻ.
So với người đã sớm chuẩn bị kỹ càng để có thể đi bất cứ lúc nào như cô, sao Tần Kiến Thư có thể đến trước được?
Ôn Sở đứng trước cửa quán chờ khoảng 15 phút, Tần Kiến Thư mới chậm rãi xuất hiện từ hướng khác.
Dù vậy, khi nhìn thấy bóng dáng Ôn Sở từ xa, Tần Kiến Thư vẫn không thể nhận ra ngay lập tức, hoặc nói đúng hơn là, nàng không dám nhận ra ngay lập tức.
Có lẽ là vì tối nay, quần áo và cách trang điểm của Ôn Sở thật sự quá nổi bật.
Áo khoác dạ màu be, vóc dáng cao gầy, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tùy ý thả ở sau vai, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.
Đúng lúc này, bên đường có một chiếc xe bật đèn rồi dừng lại. Ánh đèn rọi tới, cả người Ôn Sở được bao phủ trong một vầng sáng nhàn nhạt. Lúc này cô vừa hay ngoái đầu nhìn lại, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong khoảnh khắc nhận ra đối phương, Tần Kiến Thư cúi xuống đánh giá bộ quần áo không khác gì ngày thường của mình, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nàng rất khó tưởng tượng được, Ôn Sở ăn mặc thế này chỉ để bất ngờ hẹn nàng ra ngoài tản bộ và ăn đồ nướng.
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là đang đi hẹn hò hơn.
Vừa mới qua 9 giờ, cũng chưa muộn lắm, nhưng trong quán nướng đã có không ít khách hàng.
Ở cửa, đầu bếp hai tay không ngừng trở đồ ăn trên bếp nướng, bận rộn đến mức chóng hết cả mặt. Nhưng dù vậy, trong quán vẫn có những đơn đặt hàng mới được đưa ra.
Tần Kiến Thư vốn không đói, nhưng khi đến gần và ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức bay tới, nàng lại cảm thấy hình như nàng có thể ăn thêm một chút.
Hai người chọn ngồi ở bàn ngoài quán, không bước vào bên trong.
Vừa mới ngồi xuống, Tần Kiến Thư đã lên tiếng: "Lát nữa cô còn có hẹn với người khác à?"
"?" Sao Tần Kiến Thư lại biết cô vốn có hẹn với người khác?
Bị hỏi bất ngờ, Ôn Sở nhất thời không kịp phản ứng.
Cô suy nghĩ một lúc, nhận ra vấn đề nằm ở đâu bèn cụp mắt mỉm cười: "Ban đầu là hẹn bạn cùng nhau đón năm mới, nhưng bị cho leo cây rồi."
Ôn Sở không chút do dự đổ oan cho bạn, vẻ mặt không hề biến sắc.
Cô chậm rãi chớp mắt, đôi mắt hạnh ánh lên nụ cười, sóng mắt lưu chuyển: "Chỉ là, tối nay mặc bộ đồ này nhìn chung cũng không uổng phí."
Gặp Tần Kiến Thư, thì có gì là uổng phí?
Nếu như được, cô hận không thể mỗi ngày đều thay đổi phong cách rồi lượn vòng vòng trước mặt Tần Kiến Thư, mong rằng cô gái thẳng này có thể cong một chút.
Chỉ là không biết với Tần Kiến Thư, chiêu lấy sắc đẹp ra dụ dỗ có hiệu quả hay không.
Nghe Ôn Sở nói xong, Tần Kiến Thư ngẩn người một lúc.
Ôn Sở cười như vậy, nàng cảm thấy dường như mình đã gặp ở đâu đó rồi.
Chỉ là nghĩ kỹ, lại không nhớ ra được.
Nhưng nàng phải thừa nhận, tối nay Ôn Sở thật sự rất đẹp.
Đặc biệt là khi cười lên, hai bên má Ôn Sở sẽ xuất hiện lúm đồng tiền mờ mờ, cùng bộ đồ tối nay tạo nên sự đối lập cực kỳ thu hút, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Trong sự gợi cảm trưởng thành chết người, lại pha trộn nét ngọt ngào trong sáng.
Tần Kiến Thư thích ngắm, nhưng lại ngại nên không dám liên tục nhìn chằm chằm người ta. Đã có rất nhiều lần khi ánh mắt Ôn Sở lướt qua, nàng không kịp dời mắt đi, trông có chút luống cuống.
Đáng tiếc, toàn bộ sự chú ý của Ôn Sở đều dồn vào thực đơn trong tay, cô không để ý đến sự gượng gạo thoáng qua trên khuôn mặt Tần Kiến Thư.
"Vậy bao giờ cô về, sáng mai đi sao?" Sau khi chọn gần đủ món, Ôn Sở vươn tay qua bàn, đưa thực đơn cho Tần Kiến Thư.
Tần Kiến Thư nhận lấy: "Tôi không về nữa."
"Hả?" Vẻ mặt Ôn Sở rõ ràng sững sờ một lúc.
Tần Kiến Thư cúi đầu lật xem thực đơn đồ nướng, tiếp tục nói: "Tối nay tôi có gọi điện cho ba mẹ, họ nói kỳ nghỉ này phải về quê dự đám cưới họ hàng, bảo tôi đừng mất công chạy về."
Tần Kiến Thư không thường xuyên ăn mấy món này, cộng thêm vừa rồi Ôn Sở đã gọi không ít món, nên nàng cũng chỉ chọn thêm vài xiên sườn sụn nướng.
Nhân viên phục vụ bưng đến một ấm trà đại mạch vừa mới pha, đặt lên bàn.
Mãi đến khi nước trà nóng rót đầy ly, hơi nước bốc lên mù mịt, Ôn Sở vẫn còn nghĩ về chuyện Tần Kiến Thư vừa nói.
Không về nhà nữa.
Vậy có phải là, có thời gian đi chơi cùng nhau rồi không?
Tần Kiến Thư vốn định chờ Ôn Sở nói tiếp, sau đó nàng sẽ thuận đà hỏi về chuyện leo núi dịp nghỉ lễ. Nhưng bây giờ thấy Ôn Sở chẳng có chút phản ứng gì, nàng còn tưởng rằng đối phương đã tìm được người khác để đi cùng rồi.
Nàng hơi hé môi, muốn nói lại thôi, đầu ngón tay mơn man qua lại trên thành ly vẫn còn hơi nóng.
Chờ thêm một lúc nữa, thấy Ôn Sở vẫn không nói lời nào, Tần Kiến Thư rốt cuộc không nhịn được mà chủ động lên tiếng: "Vậy... Ôn Sở, cô tìm được người đi leo núi rồi sao?"
Nàng hơi ngượng ngùng, dù sao lúc đầu Ôn Sở đã nhiệt tình mời, nhưng nàng lại từ chối thẳng thừng.
Nhưng khi ở bên cạnh Ôn Sở, Tần Kiến Thư lại cảm thấy thoải mái khó mà diễn tả bằng lời.
Nói ngắn gọn, nàng muốn đi leo núi cùng Ôn Sở.
"Tất nhiên!...Là không rồi." Sự thay đổi vui mừng bất ngờ này khiến Ôn Sở nhất thời không phản ứng kịp.
Cô suýt nữa thì cắn trúng môi mình, thậm chí tạm thời quên mất chuyện cô vừa viện cớ để từ chối Dương Liễu.
Nghe thấy câu trả lời, Tần Kiến Thư cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn về phía Ôn Sở, ý cười trong mắt như những chồi non thi nhau phá đất vươn lên trong ngày xuân, lặng lẽ tràn ra: "Vậy kỳ nghỉ Tết Dương lịch chúng ta cùng đi leo núi nhé."
Ôn Sở cố hết sức kiềm chế để bản thân không tỏ ra quá phấn khích, cô giả vờ bình tĩnh gật đầu, chậm rãi nói: "Được thôi, khi nào quyết định được ngày cụ thể thì tôi sẽ báo cho cô."
Nhưng thực tế thì, khóe môi không ngừng nhếch lên đầy hứng khởi đó lại chẳng hề có chút thuyết phục nào.
Không ngờ tối nay đi một chuyến còn có được thu hoạch bất ngờ như vậy.
Tâm trạng của Ôn Sở cực kỳ tốt, ngay cả khẩu vị ăn uống cũng được cải thiện hơn hẳn.
Tay nghề đầu bếp quán đồ nướng này vốn không tệ, thịt được nướng cháy xém bên ngoài, mềm mọng bên trong, vừa vặn hoàn hảo. Mỡ chảy xèo xèo, rắc thêm chút bột ớt tăng vị và hành lá lên, hương thơm bay xa, khiến con sâu thèm ăn trong dạ dày ai nấy đều bị đánh thức.
Ngay cả người bình thường không thích ăn mấy món này như Tần Kiến Thư, ăn xong cũng không có lời nào để chê.
"Thế nào, ngon không?" Trong lúc uống nước, Ôn Sở ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên ý cười.
Tần Kiến Thư ngừng tuốt xiên thịt, dừng một chút: "Rất ngon."
"Là thật sự rất ngon, hay là..."
Ôn Sở không nói hết câu, chỉ yên lặng mỉm cười.
Làn khói trắng mờ mờ che lấp khuôn mặt động lòng người của Ôn Sở, nhưng hàm ý của cô đã cùng với làn gió đêm lững lờ bay vào tai Tần Kiến Thư, một chữ cũng không rơi.
Tần Kiến Thư hiểu Ôn Sở muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua là lần trước khi hai người họ dùng bữa ở quán chị Trương, rõ ràng là rất dở nhưng nàng lại trái lương tâm, nói dối người ta là ăn ngon.
Nhưng lúc này đây, nàng thật sự không nói dối.
Tần Kiến Thư không khỏi mỉm cười: "Tôi thề, lần này thật sự rất ngon."
Cuối cùng Ôn Sở cũng tin.
Cũng không biết có phải do tâm trạng tốt hay không, mà số đồ nướng vốn nghĩ sẽ còn lại hơn phân nửa, cuối cùng chỉ còn sót lại một chút xíu.
Hai người ăn từ hơn 9 giờ đến 10 giờ, ngồi dưới mái hiên trước cửa quán vừa ăn vừa trò chuyện, dù gió thổi qua cũng không cảm thấy lạnh.
Khoảng thời gian này vào buổi tối thường là lúc quán nướng đông khách nhất, nhất là hôm nay còn là ngày đặc biệt.
Khi Ôn Sở và Tần Kiến Thư đến, các bàn bên ngoài gần như còn trống hết, nhưng sau một tiếng, tất cả chỗ ngồi đã dần được lấp đầy, quán làm ăn phát đạt vô cùng.
10 giờ 10 phút, cái bàn trống cuối cùng bên cạnh được bốn nam sinh mặc đồng phục chiếm chỗ. Giọng nói của họ nghe cực kỳ vang trong khu chợ đêm ồn ào này: "Ông chủ, cầm thực đơn lại đây!"
Vì bộ đồng phục trên người mấy nam sinh đó, mà Ôn Sở liếc nhìn sang hai lần.
Là học sinh của trường Trung học số 6 bên cạnh.
Giờ này mà xuất hiện ở đây, chắc hẳn là nhóm học sinh lớp 12 vừa kết thúc tiết tự học buổi tối— Cũng chỉ có lớp 12 mới chỉ được nghỉ Tết Dương lịch một ngày.
Có lẽ là vì Ôn Sở nhìn thêm hai lần, nên một trong mấy nam sinh đó đã chú ý đến bên này.
Sau khi cô dời mắt, nam sinh cùng các bạn thì thầm trao đổi một lúc. Chẳng bao lâu, cậu nam sinh đó đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía bàn Ôn Sở.
Do Tần Kiến Thư vẫn luôn ngồi quay lưng về phía họ, nên khi thấy một học sinh cấp ba đột nhiên bước tới, nàng cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, mục đích của học sinh này lại càng khiến nàng ngỡ ngàng đến mức không tin vào mắt mình.
Nam sinh đi thẳng đến trước mặt Ôn Sở, cậu đứng lại, thẳng thắn bày tỏ ý định của mình: "Chào chị, em có thể xin WeChat của chị không ạ?"
"WeChat của tôi?" Ôn Sở ngước mắt nhìn cậu, rồi lại liếc xuống huy hiệu trường Trung học số 6 trên ngực cậu, nhất thời không biết nói gì.
Học sinh cấp ba bây giờ cũng thật là...
Cô im lặng một lúc, nhẹ nhàng xoay cổ tay, cong khóe môi: "Không phải là không được, nhưng cậu xin WeChat của tôi để làm gì?"
Cậu nam sinh bị ánh nhìn chăm chú của cô làm cho đầu óc quay cuồng, thậm chí bắt đầu nói năng lắp bắp: "Kết...kết bạn thôi ạ."
"Ồ..." Ôn Sở cố ý kéo dài giọng, đầy ẩn ý, "Chỉ để kết bạn thôi sao?"
Chỉ bằng hai ba câu nói, cậu nam sinh trước mặt đã bị Ôn Sở làm cho mê mẩn đến nỗi đầu óc choáng váng.
Cậu quay đầu nhìn các bạn của mình, dường như đang dùng ánh mắt cầu cứu.
Lúc này, Tần Kiến Thư ngồi đối diện không thể nhìn nổi nữa.
Biết rõ Ôn Sở đang cố ý trêu đùa, nàng đặt đũa xuống, nhìn về phía cậu nam sinh rồi lạnh lùng nói: "Học sinh lớp 12 trường Trung học số 6 phải không? Các em học lớp nào?"
"Giáo viên chủ nhiệm là ai?"
Chỉ hai câu đơn giản, nhưng đã mang lại cho cậu nam sinh kia một cảm giác áp lực quen thuộc.
Khí chất nghiêm nghị của khối trưởng trên người Tần Kiến Thư tự nhiên toát ra, khiến người ta khó mà không đoán được nghề nghiệp của nàng.
Cậu nam sinh trước mặt gần như lập tức tỉnh táo, nào còn nghĩ đến chuyện chị này chị nọ. Cậu chỉ cho rằng Tần Kiến Thư là một giáo viên nào đó của trường Trung học số 6 bọn họ, vừa tê cả da đầu vừa sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh khắp người.
"Em...xin lỗi cô ạ, em nhận nhầm người rồi!"
"Em xin lỗi, xin lỗi. Em chào cô ạ!"
Người tới cũng nhanh, chạy trốn còn nhanh hơn.
Tần Kiến Thư nhìn theo, chỉ thấy cậu học sinh đó quay lại bàn, thậm chí không ăn đồ nướng trên bàn đã kéo bạn mình rời đi.
Vừa hay, lại tạo điều kiện cho nhóm khách khác đang chờ có chỗ.
Ôn Sở không nhịn được, khẽ bật cười thành tiếng.
Lúc này Tần Kiến Thư không đồng tình nhíu mày, lắc đầu với cô: "Cô còn cười được nữa, làm giáo viên mà lại cố ý trêu bọn họ."
"Có sao đâu?" Ôn Sở khoanh tay, hất mái tóc dài ra sau và dựa lưng vào ghế.
Cô chậm rãi chớp mắt, giọng nói mang theo chút tinh nghịch: "Ra khỏi trường rồi, bây giờ là ngoài giờ làm việc, tôi không phải giáo viên, cô cũng không phải sếp của tôi, tại sao phải bận tâm nhiều như vậy?"
Tần Kiến Thư nhìn cô: "Vậy tôi là gì?"
"Cô là Tần Kiến Thư", Ôn Sở không chút đắn đo, bình tĩnh nhìn về phía nàng, giọng nói dịu dàng mà kiên định, "Cô chính là cô, tại sao nhất định phải có một danh phận nào đó?"
Nàng chính là nàng?
Có lẽ lời của Ôn Sở quá đỗi thẳng thắn và chấn động, Tần Kiến Thư ngẩn người trong giây lát.
Nhưng Ôn Sở không cho nàng lãng phí quá nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện đó.
"Nhưng mà..."
"Bây giờ bọn trẻ đều thích kiểu chị gái, cô có nhận ra không?"
Ôn Sở mỉm cười.
Lần này cũng vậy, hai người muốn bắt chuyện với Tần Kiến Thư ở viện bảo tàng lần trước cũng thế.
Tần Kiến Thư theo bản năng khẽ hừ một tiếng: "Hửm?"
Dòng suy nghĩ của nàng nhanh chóng bị lời nói của Ôn Sở kéo đến một điểm kỳ lạ khác.
Nói đến chuyện này...
Bình thường Tần Kiến Thư lấy tư cách bạn bè, đồng nghiệp ở chung với Ôn Sở, nàng thật sự không để ý đến điều này.
Nhưng nếu tính theo tuổi, thì nàng cũng là chị.
Ôn Sở nhỏ hơn nàng 5 tuổi, nói cách khác, khi nàng đang học trung học thì Ôn Sở vẫn còn học tiểu học, kết bạn và vui chơi cùng đám trẻ ngây thơ, khờ dại đồng trang lứa.
Vậy thì, Ôn Sở cũng thích người lớn tuổi hơn sao?
Tần Kiến Thư mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra người đối diện đã giơ tay gọi phục vụ tới để tính tiền.
Quán nướng làm ăn rất đắt khách, chỉ một lúc đã có thêm không ít người xếp hàng chờ bàn, Ôn Sở không muốn làm chậm trễ việc kinh doanh của quán quá lâu.
Thời gian bên nhau, lúc nào cũng rất ngắn ngủi.
Lúc này còn hơn một tiếng nữa là đến thời khắc giao thừa, Ôn Sở hiển nhiên không thể tìm được lý do nào khác để tiếp tục giữ Tần Kiến Thư ở lại.
Hai người kết bạn đi về phía trước một đoạn, vừa tiêu cơm vừa tản bộ.
Dọc theo đường đi, Ôn Sở luôn chủ động tìm chủ đề trò chuyện, đồng thời cũng suy nghĩ phải làm cách nào để đoạn đường về nhà quen thuộc này kéo dài một chút, lâu hơn một chút.
Cô cố tình đi chậm lại, làm bước chân của Tần Kiến Thư cũng chậm đi.
Hai người đi ngang qua một trạm xe buýt ven đường.
Đúng lúc này, một cậu bé tuổi còn nhỏ đang đứng bên cạnh trạm, nắm tay mẹ, vừa nhảy nhót vừa hát đi hát lại một bài hát đang rất thịnh hành trên các nền tảng video ngắn dạo gần đây.
Tần Kiến Thư cảm thấy giai điệu rất vui tai, thế là bèn liếc mắt, lắng nghe kỹ hơn một chút—
"Chị thật tốt, chị thật tuyệt!
"Chị coi bạn là báu vật, còn đối xử tốt với bạn nữa..."
Chất giọng trẻ con hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cậu bé phát âm rõ ràng. Càng hát cậu bé càng hăng say, giọng hát vang lớn khiến những người đang chờ xe ở trạm đều ngoảnh đầu nhìn.
Lúc này, Ôn Sở đứng cạnh đột nhiên lên tiếng.
Cô cho hai tay vào túi áo khoác, nghiêng đầu, khóe môi mỉm cười, nhìn về phía Tần Kiến Thư: "Nói mới nhớ... Tần Kiến Thư, tôi nhớ cô cũng lớn hơn tôi vài tuổi, vậy có phải tôi cũng nên gọi cô một tiếng chị không?"
Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động những sợi tóc trước trán cô.
Tần Kiến Thư quay đầu lại nhìn cô.
Đúng lúc này, ở trạm xe phía sau vang lên đoạn kết bài hát trong trẻo của cậu bé.
"Mau rước chị về nhà, sự nghiệp thành công, cả chặng đường phát đạt!"
---
Editor có lời muốn nói:
Điều Tần Kiến Thư không thể vượt qua nhất, chính là không hiểu tại sao việc "kiên trì làm chính mình" lại có thể trở thành cái cớ để người khác chỉ trích. Nàng cũng từng chới với, từng hoang mang, từng nghi ngờ sự kiên định của bản thân bấy lâu nay.
Nhưng hôm nay Ôn Sở nói với nàng, nàng là Tần Kiến Thư, là chính bản thân nàng thôi. Và như thế đã đủ tuyệt vời rồi.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.