Chương 32: Năm mới
Đêm đó khi tiếng chuông giao thừa vang lên, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng nổ lớn.
Năm mới đến rồi.
Từng chùm pháo hoa rực rỡ bay vút lên, trải rộng trên bầu trời đêm sền sệt như mực. Đỏ, cam, vàng, xanh, những sắc màu rực rỡ lóa mắt nhất thời thắp lên sự náo nhiệt của một nửa thành phố.
Lúc này Tần Kiến Thư đã đi ngủ, nhưng lại không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy âm thanh bên ngoài, nàng vén chăn lên, xuống giường rồi đi tới trước cửa sổ. Nàng đưa tay kéo rèm ra, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy bầu trời được nhuộm thành một bức tranh đầy màu sắc, trông như những đóa hoa đang nở.
Ở khu thương mại cách đó hai cây số đang diễn ra hoạt động đón năm mới, pháo hoa được bắn ra từ đó.
Tần Kiến Thư từng thấy bài đăng quảng bá về hoạt động đón năm mới đêm nay trên Bản Địa Bảo [1], nhưng bản thân nàng không mấy hứng thú với những nơi đông người và náo nhiệt như vậy.
[1] Bản Địa Bảo: Là một nền tảng trực tuyến phổ biến tại Trung Quốc, cung cấp thông tin địa phương về các sự kiện, dịch vụ công cộng, giao thông, du lịch và nhiều lĩnh vực khác.
Lúc này, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường sáng lên, báo có tin nhắn mới được gửi đến.
Ánh sáng trắng từ màn hình đặc biệt bắt mắt trong đêm đen.
Tần Kiến Thư trở lại giường, cầm điện thoại lên và mở khóa ra xem, là Ôn Sở gửi tin nhắn đến--
【Ôn Sở: Chị ngủ chưa?】
【Ôn Sở: Năm mới vui vẻ!】
【Ôn Sở: [hình ảnh][hình ảnh]】
Câu hỏi mở đầu dường như không quá quan trọng, nó chỉ nhằm dẫn dắt đến những lời phía sau.
Bức ảnh Ôn Sở gửi cho nàng chính là khoảnh khắc pháo hoa được chụp nhanh từ cửa sổ.
Khu chung cư hai người sống ở gần nhau, nếu nàng có thể nhìn thấy pháo hoa do khu thương mại bắn lên, thì Ôn Sở nhìn thấy cũng chẳng có gì lạ.
Tần Kiến Thư không có thói quen thức đến giao thừa, nhưng điều đó không ngăn nàng cảm nhận được sự quan tâm của một người vào khoảnh khắc năm mới đến.
Cảm giác này...
Rất mới mẻ, cũng rất kỳ diệu.
Nàng cầm điện thoại, ánh sáng trắng lạnh lẽo từ màn hình rọi lên ngũ quan lạnh lùng của nàng.
Tần Kiến Thư cụp mắt, nàng vô thức thả lỏng mặt mày, nhắn lại Ôn Sở bốn chữ giống hệt.
【Năm mới vui vẻ.】
Ôn Sở nằm nghiêng trên giường, tựa đầu lên gối nhìn điện thoại.
Không ngoa khi nói, giao thừa lần này là lần đầu tiên trong đời cô trải qua một cách quạnh quẽ như vậy.
Thực ra khi Tần Kiến Thư vừa gửi tin nhắc chúc mừng năm mới tới, Ôn Sở đã lập tức nhìn thấy. Nhưng nội dung trong khung chat cứ xóa rồi lại cắt, cuối cùng cô vẫn chọn cách úp ngược màn hình điện thoại xuống giường, không trả lời nữa.
Chẳng vì lý do gì cả, Ôn Sở tự nhủ với bản thân, cô không nên vội vàng.
Chúc mừng năm mới ngay khi đồng hồ vừa điểm 0 giờ là đã đủ rồi, nếu tỏ ra quá chủ động, lỡ như Tần Kiến Thư nhận ra chuyện gì thì cô phải làm sao bây giờ?
Cô phải tiến lên dần dần, đi chầm chậm thôi.
Vả lại, đối phương là gái thẳng.
Cô nhắm mắt lại, không ngoài ý muốn mà đi gặp Chu Công tán gẫu [2].
[2] Gặp Chu Công tán gẫu: Một cách nói vui, ám chỉ việc đi ngủ hoặc mơ mộng, dựa trên hình ảnh Chu Công (một nhân vật lịch sử trong văn hóa Trung Hoa) thường xuất hiện trong giấc mơ để đưa ra lời chỉ dẫn.
Nhiều năm qua, chất lượng giấc ngủ của Ôn Sở vẫn là một điều bí ẩn. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần vừa đặt đầu xuống gối đi ngủ, mười lần thì hết tám chín lần cô sẽ nằm mơ.
Lâu dần, Ôn Sở cũng có một định nghĩa khác về những giấc mơ.
Cô xem giấc mơ như một thế giới song song khác, nơi đó có một phiên bản khác của chính mình.
Nhớ hồi năm tư đại học, có một khoảng thời gian Ôn Sở chịu nhiều áp lực, vì vậy rất thích ngủ.
Hoặc nói đúng hơn, là mong chờ giấc mơ.
Trong mơ, có khi cô là nữ hiệp vung kiếm khắp giang hồ, có khi lại là kiếm tu cứu giúp chúng sinh. Đương nhiên, cũng từng là anh hùng giải cứu mọi người trong lúc tận thế dầu sôi lửa bỏng.
Sinh ra trong thế giới bình thường này, cô chỉ là một người bình thường, nhưng trong giấc mơ của mình, cô luôn có thể trở thành nhân vật chính.
Vậy nên nếu để Ôn Sở đánh giá, mơ quả thật là một chuyện kỳ diệu biết bao.
Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, số lần cô nằm mơ ít đi rất nhiều.
Có nhiều lúc cô mệt đến nỗi vừa nằm uỵch xuống giường, mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng.
Nhưng đêm nay, Ôn Sở lại nằm mơ.
Cô mơ thấy Tần Kiến Thư và cô cùng nhau leo lên Thanh Sơn, đồng hành còn có Dương Liễu và bạn gái mới của cô nàng, Hứa Ý Tống.
Tình tiết hết sức bình thường, theo lý mà nói, giấc mơ này không có gì kỳ lạ.
Vấn đề nằm ở chỗ, khi cả nhóm leo lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn, Dương Liễu và cô bạn gái nhỏ khó kiềm lòng nổi nên ôm nhau hôn đắm đuối ngay trước mặt mọi người.
Từ đây, diễn biến của giấc mơ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Gái thẳng Tần Kiến Thư bị cặp đôi đồng tính nữ làm cho hoảng hồn, thậm chí còn hợp lý nghi ngờ xu hướng tính dục của Ôn Sở.
Đôi mắt tĩnh mịch của nàng nhìn Ôn Sở bên cạnh: "Ôn Sở, có phải em cũng...?"
Ôn Sở lập tức tỉnh lại.
Quá khủng bố, suýt chút nữa Tần Kiến Thư đã phát hiện ra cô là người đồng tính!
May mà cô tỉnh lại nhanh.
Ôn Sở đưa tay sờ sau lưng, cảm nhận được một lớp mồ hôi mỏng.
Cô cầm điện thoại nhìn thời gian, còn chưa đến 7 giờ.
Ôn Sợ vẫn còn sợ những gì đã xảy ra trong mơ, sau khi xác nhận thời gian, cô mở WeChat lên, định tìm đến ảnh đại diện của Dương Liễu để tâm sự chuyện này với đối phương. Nhưng không ngờ, tối qua đối phương còn nhắn tin cho cô:
【Dương Liễu: Aaaaaa!!】
【Dương Liễu: Hỏi một vòng rồi, không thể tin một hoạt động lành mạnh như leo núi mà không một ai muốn tham gia [phát điên][phát điên]】
Tối qua về muộn, lại thêm việc khi đó Ôn Sở chỉ nghĩ đến Tần Kiến Thư, nên cô cũng quên báo với Dương Liễu rằng cô có thể đi leo núi.
Chắc hẳn sau khi bị cô từ chối, Dương Liễu đã lần lượt đi hỏi những người bạn khác, thế nhưng kết quả là không ai muốn tham gia.
Nhất thời cũng không biết là do mọi người quá lười, hay đơn giản là không muốn làm bóng đèn.
Nhưng vậy cũng tốt, đông người sẽ phiền phức.
Ôn Sở tựa vào đầu giường, cụp mắt, gõ trên màn hình một câu rồi gửi đi:【Cậu và Hứa Ý Tống tiến triển đến bước nào rồi?】
Nhắn xong, cô úp điện thoại xuống, tựa vào đầu giường ngẩn ngơ.
Thực ra lần này rủ Tần Kiến Thư đi leo núi cùng nhóm Dương Liễu, trong lòng Ôn Sở cũng có tính toán riêng của mình.
Dương Liễu và Hứa Ý Tống đã xác nhận mối quan hệ vào dịp Giáng Sinh. Cô muốn nhân cơ hội lần này mọi người cùng đi chơi, dùng mối quan hệ của hai người kia thử thăm dò phản ứng của Tần Kiến Thư một chút, xem mức độ chấp nhận của đối phương đến đâu, cũng là để tạo nền tảng và bước đệm cho việc sau này bản thân cô thẳng thắn bày tỏ xu hướng tính dục.
Nhưng thăm dò cũng chỉ là thăm dò, đâu thể nào vừa leo lên tới đã hôn nhau mãnh liệt!
Ôn Sở liếc mắt nhìn bầu trời vẫn còn tối mờ ngoài cửa sổ, đang do dự không biết có nên nằm xuống ngủ thêm một chút nữa không.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai cắt đứt chút mơ màng cuối cùng còn sót lại trong đầu cô.
Dương Liễu trực tiếp gọi một cú điện thoại tới: "Tối qua cậu không ngủ à?"
Giọng bên kia chẳng giống như vừa mới thức dậy chút nào, Ôn Sở nghe là biết ngay, lại thức trắng đêm nữa rồi.
Hơn nữa, Dương Liễu còn suy bụng ta ra bụng người, cho rằng cô cũng đã thức suốt đêm như cô nàng.
"Mới vừa tỉnh nè." Giọng nói của Ôn Sở uể oải, mang theo chút lười biếng.
Cô cuộn mình trong chăn, một lần nữa nằm xuống, nghiêng người nghe điện thoại.
Dương Liễu nghe mình đoán sai, tiếng cười thoải mái đầu dây bên kia bớt đi đôi chút, nhưng vẫn không ngừng lải nhải: "Vừa dậy mà đã quan tâm tình cảm của mình tiến triển tới đâu rồi à, có ổn không đó? Hai chúng ta như này chẳng phải hơi quá mờ ám sao?"
"...Đừng có khùng." Ôn Sở cạn lời.
Lẽ nào tình yêu làm con người ta trở nên bất thường sao?
Cô cũng không chắc, nhưng cô nghĩ là có thể lắm.
Dù sao thì Dương Liễu chính là một ví dụ sống.
Tuy vậy, Ôn Sở không quên báo cho đối phương: "Đúng rồi, cậu không cần bận rộn mời người khác nữa, mình có thể cùng các cậu đi leo núi."
"Cậu hết sốt rồi hả?"
Lúc đầu thì nói không đi được, giờ thì lại bảo có thể đi.
Dương Liễu ngạc nhiên, giọng nói rõ ràng cao hơn vài tông, cô kinh ngạc lên tiếng: "Mình nghe nói tối qua cậu cũng không tham gia hoạt động đón năm mới, chẳng lẽ vẫn chưa khỏi hẳn, sốt lại rồi à? Đi khám chưa? Sao đầu năm mới đã gặp chuyện như vậy, cũng quá xui xẻo rồi..."
"Mình đâu có bệnh gì đâu, lừa cậu đó." Để ngăn Dương Liễu tiếp tục lải nhải, Ôn Sở thản nhiên thừa nhận trước đó mình đã nói dối.
Dương Liễu: "?"
Ôn Sở xoay người.
"Thực ra, mình chỉ không muốn làm bóng đèn giữa hai người các cậu thôi."
"Nhưng giờ mình có thể đi rồi. À mà, còn có Tần Kiến Thư đi cùng nữa."
Dương Liễu: "?????"
"Không nói nữa, mình phải ngủ thêm một chút đây, hôm nay dậy sớm quá." Ôn Sở chuyển chủ đề cực kỳ trôi chảy, đến cuối cuộc gọi, cô còn uể oải ngáp một cái, tốt bụng nhắc Dương Liễu cũng mau mau đi ngủ đi.
Bản thân không ngủ ngon, làm sao ngủ với người khác được?
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Dương Liễu tan nát cõi lòng hết lần này đến lần khác, cô hoàn toàn không ngờ câu "bị sốt" mà Ôn Sở nói hóa ra là để gạt cô.
Nhưng rất nhanh, cô bỗng nhớ lại phản ứng của những người mà mình đã nhiệt tình mời đi chơi.
Rõ ràng là kỳ nghỉ Tết Dương lịch, vậy mà ai cũng bảo không sắp xếp được thời gian... Trừ những người từ chối thẳng thì số người nói bị ốm, bận việc lại đặc biệt nhiều.
Bây giờ nhìn lại, chưa chắc là thật sự không có thời gian.
Ha ha, rốt cuộc là sự thành tâm của cô đã trao nhầm người!
Dương Liễu còn chưa kịp hỏi rõ qua điện thoại chuyện giữa Ôn Sở và Tần Kiến Thư rốt cuộc là thế nào. Cô rất tò mò, đặc biệt là trước đây bạn thân của cô còn từng thề thốt khẳng định "tuyệt đối không dính dáng đến gái thẳng", thậm chí còn nghiêm túc cảnh báo cô.
Kết quả bây giờ thì sao?
Dương Liễu vừa hừ hừ trong lòng vừa thầm mắng Ôn Sở một trận. Không lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Ôn Sở lại gửi tin nhắn WeChat đến.
【Ôn Sở: Cậu còn chưa nói cậu và Hứa Ý Tống tiến triển tới đâu rồi.】
Ôn Sở vừa mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì bỗng nhớ ra hình như mình quên hỏi vài chuyện, thế là cô lại ngồi dậy, lấy điện thoại nhắn tin cho Dương Liễu.
Chuyện này, cô thực sự rất để tâm, không hỏi rõ thì không ngủ được.
Hai người quen biết nhau từ nhỏ, kết bạn hơn 20 năm, Dương Liễu trong chuyện này chưa bao giờ giấu Ôn Sở.
Dù vậy khi trả lời, cô vẫn có chút ngượng ngùng:【Vẫn còn trong giai đoạn nắm tay thôi.】
Dương Liễu gửi kèm hai biểu cảm dễ thương để làm dịu tình hình, sau đó gõ tiếp:【Mình định nhân dịp kỳ nghỉ này cùng nhau đi leo núi, xem tình cảm có thể tiến triển hơn không. Hứa Ý Tống trước đây chưa từng hẹn hò với cô gái nào, mình hơi lo nếu tiến triển quá nhanh sẽ khiến chị ấy sợ.】
Vòng vo nửa ngày, vẫn dừng lại ở giai đoạn thuần khiết như thế.
Nhìn tin nhắn của Dương Liễu, Ôn Sở xem như đã hoàn toàn an tâm.
Như vậy ít nhất không cần lo hôm đó xảy ra cảnh hôn nhau nồng nhiệt trên núi, rồi bị Tần Kiến Thư nhìn thấy.
Chỉ là Ôn Sở mẫn cảm, nhanh chóng nhận ra sự cẩn thận và trân trọng ẩn chứa trong lời nói của bạn thân.
Ôn Sở cau mày, cúi đầu nhìn lướt qua cuộc trò chuyện giữa hai người.
Dáng vẻ của Dương Liễu quả thực quá hạ mình.
Tình cảm phát triển là chuyện thuận theo tự nhiên, hai bên đều đồng lòng, vậy tại sao vừa mới bắt đầu đã lo đối phương sẽ phản cảm chỉ vì giới tính của mình là nữ?
Nếu thật sự phản cảm, vậy tại sao lại đồng ý bên nhau chứ?
Suy đi nghĩ lại, Ôn Sở quyết định sẽ tìm cơ hội nói chuyện trực tiếp với Dương Liễu về vấn đề này. Nhưng hiện tại...
Cô che miệng ngáp một cái, có chút mệt mỏi.
Điện thoại bị Dương Liễu vứt bừa trên chăn lại vang lên một tiếng, màn hình sáng lên, Dương Liễu dựa theo cảm giác đưa tay ra mò tìm.
Ánh mắt cô vẫn dừng lại trên màn hình ipad.
Dương Liễu đang xem phim hài, cô cười đến mức để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, miệng cười không khép lại được.
Giây tiếp theo, màn hình điện thoại nhận diện khuôn mặt rồi mở khóa, tin nhắn của Ôn Sở hiện ngay trước mắt cô--
【Ngày leo núi, mấy người không được hôn nhau.】
Dương Liễu: ???
Nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng lại.
Ôn Sở đúng là đồ thần kinh!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Không có sách để đọc thì qua xem bộ truyện ngọt ngào do bạn gái mình viết đi!! Tìm ngay ID: 8243720.
《Cùng cô dâu bỏ trốn yêu đương》
---
Editor có lời muốn nói:
Cho bạn nào chưa biết thì bạn gái của tác giả Lạc Dương bibi cũng là một tác giả viết truyện bách hợp rất nổi tiếng, bút danh là Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử. Tính đến nay thì hai người đã yêu nhau 4 năm rồi, dễ thương lắm, mình follow Weibo hai người mà ăn cơm chó hoài luôn.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.