Gái Thẳng Schrodinger

Chương 33: Nhược thụ



Chương 33: Nhược thụ

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch tổng cộng có ba ngày, lần lượt là ngày 1, ngày 2 và ngày 3.

Ôn Sở và Dương Liễu hẹn gặp nhau vào sáng ngày 3 tại cổng khu du lịch Thanh Sơn, bốn người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm tự di chuyển tới điểm hẹn.

Dương Liễu lái chiếc Volkswagen Beetle của cô, đi chung với Hứa Ý Tống, còn Ôn Sở và Tần Kiến Thư lái chung một chiếc xe khác.

Sau khi thông báo thời gian đã hẹn cho Tần Kiến Thư, Ôn Sở tranh thủ quay về nhà một chuyến.

Hai năm qua, kể từ khi ba Ôn nghỉ hưu, sức khỏe của ông dần xuất hiện nhiều vấn đề, cứ cách dăm ba hôm lại phải đến bệnh viện. Là con gái duy nhất trong nhà, mỗi khi có thời gian Ôn Sở đều quay về ăn cơm và trò chuyện với ba mẹ.

Kỳ nghỉ này cũng không ngoại lệ.

Sau khi ngủ bù, cô lái xe về nhà đúng giờ ăn trưa, tiện thể phụ dì giúp việc trong nhà một tay, và rèn luyện khả năng nấu nướng vốn không mấy xuất sắc của mình.

Buổi trưa, khi đang ăn cơm, cô nhắc đến chuyện ngày mốt sẽ đi leo núi cùng Dương Liễu.

"Đi leo núi thì tốt nhất nên mang đồ gọn nhẹ", mẹ cô cắn miếng sườn trên tay, nghiêng đầu nhìn ba cô, bắt đầu hồi tưởng. "Lão Ôn, lúc trước chúng ta từng leo núi Thanh Sơn rồi đúng không? Hình như cũng không dễ leo lắm, mang nhiều đồ quá sẽ rất mệt."

"Đúng là từng leo rồi, nhưng tôi nhớ là không có khó leo đâu." Ba cô ngẩng đầu khỏi chén, điều đầu tiên ông muốn phản bác chính là điều này.

Ông cười cười, giọng điệu thoải mái, còn rất đắc ý nhìn sang mẹ cô: "Lên núi rồi xuống núi, cộng thời gian lại nửa ngày là đủ rồi. Do bà bình thường không thích tập thể dục nên mới thấy khó leo đó thôi."

Kết quả là mẹ cô chẳng hề nể mặt, lườm ông một cái: "Không khó leo mà hồi đó ai là người mới đến lưng chừng núi đã kêu mệt chết đi được nhỉ?"

"Tôi từng nói thế à?"

"Tuyệt đối là không có!"

Chủ đề đang hay, nói lệch cái là lệch liền.

Thấy ba mẹ lại sắp bắt đầu cãi nhau, Ôn Sở vội cúi đầu chuyên tâm xúc cơm, tránh để mình bị cuốn vào cuộc chiến rồi bị liên lụy.

Tất nhiên, trong lòng cô vẫn nghiêng về những gì mẹ nói hơn.

Ba cô quả thật là hình mẫu thu nhỏ của phần lớn đàn ông trung niên: hay quên, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình giỏi mọi thứ.

Không cãi lại được vài câu trên bàn ăn, lão Ôn còn dỗi cả lên.

Mẹ cô không chiều theo cái tính xấu này của ông, kéo cô sang một bên rồi cẩn thận dặn dò: "Con gái, con đừng có tin lời ba con. Núi Thanh Sơn thật sự không có dễ leo đâu, mấy thứ khác thì không sao, nhưng ngày mai khi ra ngoài, con nhất định phải chọn giày thật kỹ. Bằng không, leo đến nửa đường mà phát hiện giày không ổn thì khổ lắm đó."

Nghe như lời dạy bảo rút ra từ kinh nghiệm xương máu.

Ôn Sở gật đầu thật mạnh, hoàn toàn đồng ý với mẹ!

Không vì lý do gì khác, chỉ tính lần trước đi viện bảo tàng, đôi giày mới cô mang đã cọ đau chân đến vậy, huống chi lần này lại là leo núi.

Đây chính là lần đầu tiên cô và Tần Kiến Thư "hẹn hò" một cách nghiêm túc, cô nhất định không thể qua loa.

Thế là chiều hôm đó, sau khi rời khỏi nhà, Ôn Sở lại lái xe rẽ vào một trung tâm thương mại lớn gần đó, đi vào mua một đôi giày leo núi vừa chân rồi trở về nhà.

7 giờ sáng ngày 3, Tần Kiến Thư lái xe đến cổng khu chung cư của Ôn Sở.

Mặt trời còn chưa kịp ló rạng, sáng sớm sương mờ mông lung, trong khu chung cư hầu như không thấy bóng người. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tần Kiến Thư, Ôn Sở mang chiếc ba lô leo núi cô đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu lên lưng, nhẹ nhàng rời khỏi nhà.

Tâm trạng cô lúc này như học sinh tiểu học lần đầu được đi dã ngoại mùa xuân.

Vui mừng hớn hở, lại tràn đầy mong đợi.

Vì trời còn quá sớm, để thể hiện tốt hơn trước mặt Tần Kiến Thư, Ôn Sở đã sớm cân nhắc đến vấn đề bữa sáng. Cô mua sẵn sandwich đóng gói và sữa, cất trong ba lô mình.

Sau khi lên xe, Ôn Sở một tay cài dây an toàn, giả bộ vô tình nhắc tới: "À đúng rồi, chị ăn sáng chưa?"

Giọng cô hờ hững như ngày thường, như thể chỉ thuận miệng hỏi một chuyện vừa sực nhớ ra: "Tôi có mua ít đồ ăn và sandwich để trong ba lô, nếu chị chưa ăn thì có thể ăn một chút trước, đổi sang để tôi lái. Từ nội thành đến Thanh Sơn cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ lận đó."

Nói xong, Ôn Sở gượng gạo quay mặt nhìn sang người bên cạnh.

Tần Kiến Thư cũng nhìn cô, chậm rãi chớp mắt: "Tôi đã ăn ở nhà rồi."

"...Sớm vậy à?"

"Cũng bình thường thôi mà." Tần Kiến Thư suy nghĩ nghiêm túc, "Cũng giống giờ tôi dậy đi làm hàng ngày vậy."

Như một đóa hoa bị ánh nắng làm héo khô, Ôn Sở lập tức cụp xuống.

Cô hơi mím môi, cẩn thận thắt dây an toàn.

Tần Kiến Thư nhận ra, dường như tâm trạng của Ôn Sở có chút thay đổi kỳ lạ, nhưng nàng không tìm được nguyên nhân nên chỉ đành tạm thời gác lại, khởi động xe và bật định vị đi Thanh Sơn.

Có lẽ là do mấy ngày nay đốt nhiều pháo hoa, nên sáng nay chất lượng không khí hơi kém, trong sương có lẫn khói mù.

Tầm nhìn trên đường bị hạn chế, Tần Kiến Thư không dám chạy xe quá nhanh, chuyến đi vốn chỉ mất một tiếng bị nàng kéo dài thêm hai mươi phút.

Trong suốt quãng đường, nàng không thể ngừng liếc nhìn Ôn Sở đang ngồi ở ghế phụ.

Ôn Sở thì chẳng rảnh rỗi chút nào.

Tần Kiến Thư không ăn, cô tự mình ăn.

Sandwich, trứng, sữa thay phiên nhau. Đây là số thức ăn vốn mua cho hai người, nếu tất cả đều bị vứt vào thùng rác một cách lãng phí, trong lòng Ôn Sở chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được.

Cảnh tượng này khiến Tần Kiến Thư có cảm giác như nàng đã gặp ở đâu đó rồi. Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng thấy nó ở đâu.

Lần trước, khi ở trong KFC, lúc Ôn Sở ăn đồ ăn nhẹ cũng có dáng vẻ như thế này.

Điều này khiến Tần Kiến Thư nhớ đến một loài động vật nhỏ mà cô em gái nhà hàng xóm từng nuôi khi còn bé - hamster.

Hamster khi ăn cũng như vậy.

8 giờ rưỡi, hai người đến nơi tụ họp với Dương Liễu.

Xuất phát từ lòng tốt, Hứa Ý Tống lại nhắc đến chuyện ăn sáng: "Hai người ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì có thể ghé cổng khu du lịch ăn chút gì đó rồi đi, không mất nhiều thời gian đâu."

Vừa nói, cô vừa đưa tay chỉ về phía con phố buôn bán trước cổng khu du lịch.

Mà lúc này, chỉ vừa nghe đến hai chữ "ăn sáng" thôi cũng đã khiến Ôn Sở cảm thấy buồn nôn. Cô cong khóe môi, nở một nụ cười gượng gạo nhưng không kém phần lịch sự: "Cảm ơn, tôi tạm thời ăn không nổi nữa rồi."

Ôn Sở cho hai người xem đống bao bì rác thải mà mình mang từ trên xe xuống, Dương Liễu lập tức kinh ngạc đến sững người: "Sao cậu ăn uống vô độ quá vậy?"

Tất cả đều tại Tần Kiến Thư!

Ôn Sở lặng lẽ cụp mắt, không còn sức để tranh luận với Dương Liễu.

Cô đưa một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, xoa xoa nhè nhẹ.

Một mình cô phải ăn phần ăn sáng dành cho hai người lận đó!

Lúc ăn thì chẳng cảm thấy gì, nhưng ăn xong rồi mới thấy dạ dày no đến mức khó chịu.

Đôi mắt âm u của Ôn Sở dừng trên người Tần Kiến Thư, nhìn chăm chú trong hai giây.

Tần Kiến Thư: "?"

Sao nàng có cảm giác, ánh mắt của Ôn Sở có chút ai oán nhỉ?

Hay là nàng bị ảo giác?

Cuối cùng vẫn là Hứa Ý Tống tốt bụng, cô lục tìm trong chiếc túi đeo bên mình, móc ra một vỉ thuốc quen thuộc: "Tôi có mang theo thuốc hỗ trợ tiêu hóa này, cô có cần không..."

Thứ này hình như là lần trước khi đi chơi với bạn bè, Hứa Ý Tống đã mua ở một tiệm thuốc ven đường. Lúc đó dùng xong, cô tiện tay để vào túi rồi không để ý tới nữa, cứ thế để đến bây giờ.

"Cảm ơn."

Cô nàng đúng là tốt bụng thật, đi leo núi mà cũng mang những thứ như thế này.

Ôn Sở đưa tay chuẩn bị cầm lấy thì không ngờ có người còn nhanh hơn cô.

"Để tôi." Giọng nói dịu dàng của Tần Kiến Thư vang lên bên cạnh.

Nàng nhận vỉ thuốc hỗ trợ tiêu hóa từ tay Hứa Ý Tống, nhanh chóng tách ra bốn viên đặt trong lòng bàn tay, sau đó đưa thuốc cùng chai nước suối đã mở sẵn nắp cho Ôn Sở: "Cẩn thận không thôi bị sặc."

Dù vậy, Tần Kiến Thư cũng không hiểu tại sao mới sáng sớm Ôn Sở lại ăn nhiều như thế này.

Ban đầu nàng còn tưởng đối phương đói.

Bây giờ nhìn lại, hình như cũng không phải.

Ôn Sở chia làm hai lần lấy thuốc từ tay Tần Kiến Thư, mỗi lần như vậy, ngón tay cô ít nhiều đều sẽ lướt qua lòng bàn tay nàng, vừa tê vừa ngứa, giống như vừa bị móng vuốt của một con vật nhỏ chạm qua.

Tần Kiến Thư cố nhịn cảm giác ngứa ngáy, cuối cùng khi rút tay về, nàng không kiềm được mà dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vào lòng bàn tay mình hết lần này đến lần khác.

Uống thuốc, rồi uống nước.

Ôn Sở nghỉ ngơi tại chỗ, rất nhanh đã tỏ ra là mình không sao, có thể bắt đầu leo núi rồi.

Mọi người đều mang theo hành trang gọn nhẹ, lấy ba lô của mình từ trên xe xuống. Lúc này Ôn Sở mới để ý Tần Kiến Thư mang một chiếc ba lô màu nhạt.

Chỉ là trước đó chiếc ba lô được để trong cốp sau nên cô không nhìn thấy.

Tóc đuôi ngựa buộc thấp, balo hai quai, mỗi khi gió lướt qua, những sợi tóc con mềm mại trước trán liền lay động theo.

Hai thứ này kết hợp lại làm giảm bớt khí chất lạnh lùng và thanh nhã vốn có của Tần Kiến Thư, thay vào đó là sức sống và sự phấn chấn không phù hợp với độ tuổi.

Rõ ràng đang là đông rét, nhưng không hiểu sao Ôn Sở lại cảm thấy trên người Tần Kiến Thư có hơi thở của mùa xuân.

Chỉ nhìn thế này, Ôn Sở rất khó tin rằng năm nay Tần Kiến Thư đã 32 tuổi.

Thấy thế nào cũng cùng lắm là 24, 25 tuổi thôi.

"Làm sao vậy?" Phát hiện ánh mắt người bên cạnh cứ dừng lại trên người mình, Tần Kiến Thư thắc mắc quay sang nhìn.

Ôn Sở: "..."

Không cẩn thận, lại bị bắt tại trận rồi.

Sao mà cô cứ thích ngắm Tần Kiến Thư vậy nè trời?

Ôn Sở chậm rãi nhìn lên đỉnh đầu Tần Kiến Thư, làm bộ làm tịch đưa tay ra, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là tôi thấy trên tóc chị hình như có dính gì đó."

Cách đó vài mét, Dương Liễu trông như vừa gặp quỷ.

Cô mở to mắt nhìn Ôn Sở đưa tay dừng lại trên đỉnh đầu Tần Kiến Thư một lúc, sau đó nắm lấy một đống...không khí.

Bị trúng tà rồi à?

Dương Liễu rất là chấn động.

Nhưng bên kia, Tần Kiến Thư chẳng phát hiện gì cả. Dù không nhìn rõ thứ Ôn Sở vừa cầm xuống là gì, nhưng nàng nghĩ, chắc cũng chỉ là lá rụng hay sợi bông mà thôi.

Bốn người rời khỏi bãi đỗ xe, đi qua cổng khu du lịch và hướng về quảng trường. Bọn họ rất nhanh đã cảm nhận được lượng người đông đúc ở khu du lịch vào dịp lễ.

Lúc này mặt trời đã ló dạng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày, xua tan phần lớn lớp sương mù mờ mịt trên bầu trời. Ôn Sở đứng dưới bậc thang dài ở quảng trường, ngẩng đầu nhìn lên, cô chỉ thấy Thanh Sơn sừng sững không bị khí lạnh xâm chiếm, vẫn tươi tốt như thường.

Đường lên Thanh Sơn không dễ leo, nhất là khi đến đoạn giữa.

Từ đoạn đường nhỏ dưới chân núi đi lên, do khu vực này đã được khu du lịch khai phá, đường núi đều đã được sửa chữa rất tốt nên đi lại không gặp khó khăn gì, nhiều lắm chỉ hơi tốn sức mà thôi.

Những điều này, Ôn Sở không hề biết.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, còn tưởng rằng "hơi khó leo" mà mẹ cô nói chỉ khó đến như vậy thôi, không khỏi cảm thấy bà có phần làm quá.

Thế nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, bậc thang leo núi bằng phẳng đã biến thành con đường núi quanh co, tốc độ tiến lên của mọi người hiển nhiên đã chậm lại.

Chẳng bao lâu, lưng Ôn Sở đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Bốn người tản ra, kéo thành một hàng dài. Nhìn từ xa, Ôn Sở đi ở cuối cùng, Tần Kiến Thư luôn giữ khoảng cách vài bước chân với cô, không quá xa cũng không quá gần.

Dương Liễu và Hứa Ý Tống đều là những người thường xuyên tham gia các hoạt động thể thao ngoài trời. Hai người này đi đường núi tuy không đạt đến bốn chữ "bước đi như bay", nhưng cũng được coi là khá nhanh.

Chẳng mấy chốc, đoạn đầu và đoạn sau của đội hình hàng dài này đã tách xa nhau.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, ở cuối con đường núi đã không còn thấy bóng dáng của Dương Liễu và Hứa Ý Tống đâu nữa.

Lúc này, điện thoại của Ôn Sở reo lên.

"À nè, mình với Hứa Ý Tống không đợi hai người nữa, tụi mình gặp nhau ở lưng chừng núi nha, vừa hay để cho hai người có chút thời gian ở riêng với nhau."

Đầu dây bên kia, Dương Liễu thở nhẹ, giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Ôn Sở không còn sức để nói mấy lời thừa thải, vẫn chậm rãi tiến lên như rùa bò: "...Được."

"Có điều này mình phải nói, Ôn Sở à, hồi đại học thể lực của cậu đã kém rồi, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua mà cậu vẫn yếu như thế."

"Nhược thụ!"

Nhân lúc cậu mệt, dồn cậu đến chết luôn!

Khó khăn lắm Dương Liễu mới có cơ hội chọc vào nỗi đau thầm kín của Ôn Sở, cô nàng nói nhanh đến mức hoàn toàn không để đối phương có chút cơ hội phản bác.

Nói xong câu đó, Dương Liễu lập tức cúp máy.

"..." Ôn Sở quả thật bị hai chữ "nhược thụ" chọc cho tức điên.

Gần như cùng lúc đó, Tần Kiến Thư đang đi phía trước cô cũng quay đầu nhìn lại, hơi không yên tâm: "Ôn Sở, em vẫn ổn chứ?"

Ổn! Sao mà không ổn được!

Cô nhất định phải một hơi leo lên đến lưng chừng núi để nói với Dương Liễu rằng, cô không phải là nhược thụ!

Ôn Sở ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, kiên quyết bước lên phía trước hai bước.

Nhưng rất nhanh, đầu gối của cô đã trung thực gửi lại tín hiệu "không ổn rồi".

Ý chí sắt đá của Ôn Sở, người mang danh làm công, gần như tan biến sạch sành sanh trong chớp mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn con đường núi phía trước một lúc, giơ tay nắm lấy dây ba lô của Tần Kiến Thư, giọng khẩn thiết đáng thương: "Tần Kiến Thư, chúng ta nghỉ ngơi ở phía trước một lát có được không?"

Chỉ một lát thôi mà.