Chương 34: Cứu mạng
Gần phía trên có một cái đình, Ôn Sở từ xa đã nhìn thấy.
Cô cố gắng theo đuôi Tần Kiến Thư, leo lên phía trên thêm một đoạn ngắn nữa, cuối cùng cũng lên được tới đình, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi thật thoải mái.
Ôn Sở cởi ba lô trên lưng xuống, cúi người rồi dùng tay đấm đấm hai bên đầu gối và bắp chân mình. Những tia nắng loang lổ xuyên qua kẽ lá và nhẹ nhàng rơi xuống vai cô, như đang an ủi và khích lệ.
Tần Kiến Thư không vội nghỉ ngơi như Ôn Sở, vì thế bước đi của nàng chậm rãi hơn, không nhanh cũng không chậm.
Đến nơi, nàng cũng không vội vào ngay, ngược lại hai tay nàng nắm chặt quai ba lô, đứng trước đình ngước đầu nhìn lên, khẽ đọc dòng chữ trên biển hiệu: "Đình Thảo Ốc."
Bên cạnh còn có một tấm bảng giới thiệu nguồn gốc của đình Thảo Ốc.
Chưa kịp nhìn kỹ những dòng chữ nhỏ trên bảng thì suy nghĩ của nàng đã bị tiếng thúc giục vội vã của Ôn Sở cắt ngang: "Tần Kiến Thư, chị mau qua đây!"
"Ừm, được." Tần Kiến Thư cất bước.
Lúc này, Ôn Sở đã thôi đấm đấm bắp chân mình.
Cô ngồi trên chiếc ghế đá dưới mái đình, hơi xoay người, bảo Tần Kiến Thư vừa mới đi đến cùng nhìn con chim nhỏ đang đậu và làm sạch lông trên ngọn cây dưới sườn núi: "Chị xem, có một con chim rất đẹp đang đứng trên cây."
Tần Kiến Thư nhìn theo hướng Ôn Sở chỉ, quả nhiên cũng nhìn thấy.
Chú chim nhỏ có bộ lông rực rỡ sắc màu, trông đặc biệt nổi bật giữa khu rừng núi xanh tươi um tùm.
Nó gật gù đắc ý, đôi lúc lại ngẩng lên, dùng đôi mắt bé xíu như hạt gạo quan sát xung quanh.
Ôn Sở nắm lấy cánh tay Tần Kiến Thư, quay mặt sang, giọng bất chợt hạ thấp: "Tần Kiến Thư, đó là chim gì vậy?"
Đôi mắt đen láy trong trẻo của Ôn Sở phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của Tần Kiến Thư, tràn đầy vẻ tò mò.
Tần Kiến Thư chậm rãi chớp mắt, hàng mi khẽ run: "Ừm...tôi cũng không rõ lắm."
"Hóa ra chị cũng không biết."
Ôn Sở có chút ngạc nhiên, cô lại quay mặt về phía chú chim vẫn chưa bay đi kia, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tần Kiến Thư ngồi bên cạnh không khỏi động lòng.
Nàng vẫn đang đắm chìm trong ánh mắt mà vừa rồi Ôn Sở nhìn nàng, như thể nàng chính là vị thần toàn năng, nên đối phương dĩ nhiên hỏi nàng và tin tưởng nàng như vậy.
Ánh mắt Tần Kiến Thư lặng lẽ tiếp tục dõi theo Ôn Sở, nàng nhìn chằm chằm nửa sau đầu đáng yêu của đối phương một lúc lâu.
Chợt, Ôn Sở đột nhiên bật cười: "Chim ngốc." [1]
[1] Chim ngốc: Từ này trong tiếng Trung cũng mang ý mỉa mai hoặc chế giễu, dùng để chê ai đó là "đồ ngốc" hoặc "đồ ngớ ngẩn", tùy vào ngữ cảnh và cách sử dụng.
Tần Kiến Thư khựng lại một chút, còn tưởng mình nghe nhầm.
Hai từ có ý nghĩa khác đó buột miệng thốt ra, sau khi nói xong, Ôn Sở mới chợt nhận ra rồi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Tần Kiến Thư đang nhìn cô với vẻ mặt như vừa bị sốc.
"...!"
Xong đời rồi.
Cô nắm chặt điện thoại, giải thích với tốc độ cực nhanh: "Tôi không có ý chửi ai đâu, chỉ là hồi nãy cành cây bên cạnh bị gió thổi làm lay động, con chim đứng trên đó bị giật mình, sau đó rớt từ trên cây xuống..."
Ý Ôn Sở muốn biểu đạt là, thật đúng là một con chim ngốc.
"Ừm..." Tần Kiến Thư ừ một tiếng dài, tạm thời không nhìn ra cảm xúc của nàng.
Phản ứng này của nàng khiến Ôn Sở không mấy hài lòng, cô liền giơ điện thoại lên: "Thật mà, tôi có quay video đây nè."
Lúc này Tần Kiến Thư mới bất đắc dĩ lên tiếng, nàng nhìn xuống sườn núi: "Chim đâu rồi?"
"Bay mất rồi."
Vừa rơi xuống, trước khi chạm đất nó đã kịp phản ứng rồi vỗ cánh bay đi. Nếu không thì sau lần rơi xuống này, có lẽ nó sẽ thật sự trở thành trò cười trong thế giới loài chim.
Ôn Sở sợ hình tượng của mình trong mắt Tần Kiến Thư bị ảnh hưởng, liền cầm điện thoại đưa tới trước, một hai bắt đối phương xem hết video mình quay được.
Màn hình điện thoại nhỏ xíu, hai cái đầu chụm lại một chỗ.
Không biết vì sao suy nghĩ của Tần Kiến Thư có chút phân tán.
Nàng vô thức hướng ánh mắt về phía Ôn Sở, nhìn hàng mi dài của đối phương khẽ rung nhẹ theo nhịp thở, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào chiếc điện thoại trong tay.
"Chim ngốc."
Trong video, câu phì cười "chim ngốc" của Ôn Sở lại vang lên lần nữa.
"...!" Ôn Sở luống cuống bấm tạm dừng, cô cũng không ngờ video đã ghi lại cả câu nói của mình.
Làm xong tất cả những việc đó, cô mới quay đầu lại nhìn Tần Kiến Thư.
Không ngờ lần này người bên cạnh nghe những lời tương tự, phản ứng lại khác hẳn.
Đôi mắt long lanh như nước của Tần Kiến Thư nhìn về phía Ôn Sở, nụ cười nhạt mà nhẹ nhàng hiện lên từ ánh mắt, nàng hùa theo rồi buông một câu nhận xét: "Ừm, rất ngốc."
"Em gửi video này cho tôi đi, tôi cũng muốn giữ làm kỷ niệm."
Tần Kiến Thư lấy điện thoại ra, xin Ôn Sở gửi video.
Ôn Sở còn tưởng rằng chữ "ngốc" mà đối phương nói là đang ám chỉ con chim kia. Sau khi nghe vậy, giọng điệu của cô không khỏi thả lỏng: "Được, chị chờ chút."
Gửi video xong, Ôn Sở mới tỉnh táo lại, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Khoan đã, lẽ nào Tần Kiến Thư nói cô ngốc?
...Ừm, chắc là không đâu.
Tần Kiến Thư nhìn không giống kiểu người như vậy đâu.
Bỏ qua chuyện nhìn chim, Ôn Sở cũng đã ngồi đủ lâu trên chiếc ghế đá, chẳng mấy chốc cô liền đứng dậy đi quanh quẩn trong đình nhỏ để tham quan đơn giản.
Vừa đi, cô vừa dùng tay tùy ý đấm đấm sau eo mình, ánh mắt không có tiêu điểm mà nhìn quanh quất, cực kỳ giống những vị khách du lịch kéo lê thân mình mệt mỏi đi cưỡi ngựa xem hoa.
Tần Kiến Thư vẫn ngồi ở chỗ cũ, nàng tắt tiếng, một lần nữa thưởng thức video Ôn Sở vừa gửi. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng trông thấy Ôn Sở dùng hai tay đỡ sau eo, đứng trước đình làm động tác xoay eo.
Nhìn thoáng qua, trông khá giống mấy cụ bà lớn tuổi sáng sớm đến công viên tập thể dục.
Tần Kiến Thư quan sát một lúc: "Em bị đau eo hả?"
"Hả?" Ôn Sở quay đầu lại, do dự một lát mới trả lời, "Có một chút, bình thường ngồi ở văn phòng lâu, cũng không thường tập luyện."
Tần Kiến Thư hỏi, Ôn Sở cũng không giấu diếm.
Thế hệ của bọn họ, không đau eo thì cũng đau cổ.
Đây là căn bệnh chung mà hầu như ai ít nhiều cũng mắc phải, không tính là chuyện mới mẻ. Chỉ riêng những loại cao dán giảm đau eo và máy mát xa thì ở nhà Ôn Sở đã có cả đống. Thậm chí lúc rảnh, cô còn đến chỗ một bác sĩ Đông y mà cô quen biết để châm cứu và xoa bóp.
Sinh nhật năm nay, Dương Liễu còn tặng cô một mẫu máy mát xa mới, bảo cô phải chăm sóc eo cho tốt, kẻo ngày nào đó thật sự có bạn gái rồi lại không thể hiện tốt trên giường.
Lúc đó Ôn Sở vừa nghe đã hiểu, Dương Liễu đây là đang ngầm mỉa mai cô là thụ!
Hừ, đúng là cái miệng không nói ra được lời gì tử tế.
Bản thân là thụ, nên nghĩ người khác cũng là thụ!
Tần Kiến Thư hỏi một câu, khiến Ôn Sở suy nghĩ rất nhiều.
Suy nghĩ một hồi, cô lại đỡ eo xoay thêm mấy vòng.
Giọng của Tần Kiến Thư vang lên từ phía sau: "Vậy em lại đây, tôi xoa bóp cho em."
"Hả—?" Chỉ một chút lơ đễnh, Ôn Sở suýt nữa thì thật sự trẹo thắt lưng.
"Hả cái gì mà hả?" Tần Kiến Thư nhìn bộ dạng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ của cô, không kìm được mà nhớ lại câu "chim ngốc" vừa rồi trong video. Khuôn mặt nàng không khỏi thả lỏng thêm một lần nữa, giọng điệu mềm mại hơn hẳn, "Lại đây."
Hai chữ vô cùng đanh thép, khiến Ôn Sở tưởng mình đã quay lại trường học.
Tần Kiến Thư đây chính là giáo viên chủ nhiệm.
Cô thực sự ngoan ngoãn bước lại: "Chị biết xoa bóp sao? Xoa bóp thế nào?"
Câu hỏi của Ôn Sở rõ ràng mang theo chút nghi ngờ, nhưng thực tế thì cô chỉ không biết nên làm sao cho phải.
Chưa đợi Tần Kiến Thư trả lời, cô đã tự mình nói: "Thực ra vừa nãy tôi xoay người mấy cái nên cũng không còn khó chịu nữa, hay thôi đi, phiền phức lắm..."
"Tôi cũng không phải người yếu đuối như vậy."
《Phiền phức lắm》
《Tôi cũng không phải người yếu đuối như vậy》
Từ mấy câu bâng quơ, Tần Kiến Thư đã bắt được chút ngại ngùng và lúng túng của Ôn Sở.
Nàng cũng không ngẫm nghĩ xem, tại sao Ôn Sở lại ngại ngùng như vậy.
Tần Kiến Thư hơi ngửa mặt, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo: "Ngồi xuống được không, Ôn Sở?"
"... Được."
Ôn Sở im lặng, ngồi xuống cạnh Tần Kiến Thư.
Kể từ giây phút đó, cô như một con rối bị điều khiển bằng dây, để Tần Kiến Thư tùy ý thao túng và chỉ huy.
Trong lúc cô im lặng, giọng nói của Tần Kiến Thư không ngừng vang bên tai.
Không biết tại sao làn gió thổi qua ngọn núi thanh tịnh và đẹp đẽ giữa ngày đông, lại mang theo một chút hơi nóng.
Đầu ngón tay Ôn Sở hơi cuộn tròn, tứ chi trở nên cứng đờ. Cô chỉ cảm thấy những chỗ mà Tần Kiến Thư chạm vào ở eo mình, đều không thể dùng được nữa.
"Ừm...tư thế này không ổn lắm."
"Em quay người lại, xoay lưng về phía tôi."
"Dùng lực như này có được không?" Tần Kiến Thư nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu ấm áp, rất quan tâm đến cảm nhận của người được phục vụ.
Vừa xoa, nàng vừa nhẹ giọng dò hỏi: "Thế nào, kỹ thuật của tôi có được không?"
Ôn Sở chỉ cảm thấy chóng mặt, nhịp tim cũng rối loạn cả lên.
Thế nhưng, cô vẫn tốt bụng bổ sung hai chữ "mát xa" mà Tần Kiến Thư bỏ sót: "Kỹ thuật mát xa rất tốt."
Kỹ thuật mát xa thì cứ nói là kỹ thuật mát xa, hỏi thiếu hai chữ thế này, người ngoài không biết còn tưởng hai người đang làm gì nữa!
Nhưng nếu nghiêm túc cảm nhận thì, kỹ thuật mát xa của Tần Kiến Thư thật sự rất ổn.
Chỉ trong chốc lát, cảm giác đau nhức ở eo của Ôn Sở đã giảm đi đáng kể.
Ôn Sở không khỏi ngạc nhiên, cô hơi quay đầu lại trò chuyện với Tần Kiến Thư: "Chị từng học mát xa à?"
"Có học một chút, hồi học cấp ba, mẹ tôi không may bị thương ở thắt lưng, mỗi lần về nhà tôi đều xoa bóp cho mẹ." Mẹ ở đây, dĩ nhiên là chỉ mẹ nuôi.
Tần Kiến Thư như nhớ lại điều gì đó, giọng nói bỗng chậm lại và dịu dàng hơn. Ôn Sở ngồi quay lưng nên tất nhiên không thể nhìn thấy vẻ mặt đối phương bỗng nhiên trở nên mềm mại.
Nhưng cô vẫn cố xoay cổ, muốn nhìn Tần Kiến Thư.
Hai người bắt đầu trò chuyện.
"Tần Kiến Thư, bình thường chị có thói quen tập thể dục không?"
Ôn Sở bỗng tò mò: "Chị và tôi cùng nhau leo lên đây, nhưng sao nhìn chị chẳng có vẻ gì là mệt cả?"
Không chỉ trông không mệt chút nào, mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi.
Điều này khiến Ôn Sở cảm thấy rất lạ, rõ ràng cả hai người họ đều ngồi chung một văn phòng, không lý nào chỉ có mình cô yếu như vậy.
Dương Liễu và Hứa Ý Tống thì không nói làm gì, hai người này một người là fan cuồng các môn thể thao ngoài trời, người kia thì thể lực đã sớm được một đống bạn gái trước tôi luyện.
Ôn Sở nghĩ bụng, bốn người đi cùng nhau, cô và Tần Kiến Thư đáng lẽ phải ở cùng một trình độ chứ.
Nhưng hôm nay nhìn lại, hóa ra vai hề chỉ có mỗi mình cô.
Đối với việc này, Tần Kiến Thư cũng đưa ra câu trả lời: "Trước đây tôi vẫn dành thời gian vận động, chạy bộ hoặc tập gym gì đó, nhưng một năm đổ lại đây tôi bận quá, nên không có thời gian rèn luyện."
Ôn Sở bừng tỉnh: "Chẳng trách sao dù leo lâu như tôi, mà chị vẫn chẳng hề hấn gì."
Thật ra, điều này cũng không phải không có căn cứ.
Ví dụ như lần đầu tiên đến khu vui chơi, cây cung mà Ôn Sở phải dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo được, thì Tần Kiến Thư lại có thể dễ dàng kéo căng, hơn nữa còn bắn rất chuẩn.
Bức ảnh đối phương kéo cung bắn tên, đến giờ vẫn còn nằm trong điện thoại của cô.
Không hiểu sao, Ôn Sở bỗng nhiên cảm thấy áp lực.
Lúc này, giọng nói cố ý trêu đùa của Tần Kiến Thư thoảng qua bên tai cô: "Nếu so thể lực với cô Ôn, có lẽ tôi nhỉnh hơn một chút xíu."
"..." Rõ ràng chỉ là câu nói đùa bình thường, nhưng khi rơi vào tai Ôn Sở lại trở nên có chút kỳ quái.
Cô vừa định lên tiếng phản bác thì không ngờ lúc này, đôi tay mà Tần Kiến Thư đang dùng để xoa bóp eo cô đột nhiên vòng qua, chuyển ra phía trước eo cô bắt đầu đo đạc.
"Ôn Sở, eo của em thon thật đấy." Tần Kiến Thư áp lòng bàn tay lên eo Ôn Sở, hai tay khẽ siết lại.
Nàng cảm nhận kỹ lưỡng một hồi, rồi đưa ra một lời đánh giá hết sức thán phục.
"Bình thường mặc đồ vào nên nhìn không ra!"
"..."
Cảm giác tê dại như muốn đòi mạng lan ra khắp cơ thể, tâm trạng Ôn Sở vừa mới thả lỏng được một chút bỗng bốc cháy, bùng nổ trong chớp mắt.
Cả người cô giống như bị điện giật, cô nhanh chóng bật dậy khỏi chiếc ghế đá, né tránh đôi tay không yên phận của Tần Kiến Thư.
——Đây là chỗ một gái thẳng như chị có thể tùy ý sờ sao!!
Ôn Sở mím chặt đôi môi đỏ, ánh mắt u ám, cô quay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Kiến Thư một lúc.
Không cần nhìn cũng biết là dưới lớp quần áo, da cô chắc chắn đã nổi hết gai ốc rồi.
Thế nhưng, khi Tần Kiến Thư chạm phải ánh mắt của Ôn Sở, nàng chỉ vô tội chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ không hiểu: "Sao thế?"
Ôn Sở có khổ mà không nói được, đành lẳng lặng dời ánh mắt đi, lấp lửng trả lời câu hỏi của Tần Kiến Thư: "Đủ rồi, xoa thêm chút nữa tay chị sẽ mỏi mất."
"Vậy được rồi", Tần Kiến Thư mỉm cười thoải mái, nàng nhấc chiếc ba lô đặt ở bên cạnh lên, đứng dậy, "Vậy chúng ta tiếp tục leo lên đi. Đợi lên đến đỉnh núi, tôi sẽ tiếp tục xoa bóp cho em."
Ôn Sở:...
Cứu với!
---
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Cô Ôn gửi liền ba tin nhắn thoại: Cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.