Gái Thẳng Schrodinger

Chương 35: Chụp hình chung



Chương 35: Chụp hình chung

Đình Thảo Ốc cách sườn núi không xa, hai người tiếp tục leo thêm hơn hai mươi phút nữa. Khoảng gần 10 giờ, hai người bắt kịp Dương Liễu và Hứa Ý Tống, những người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở lưng chừng núi.

Khác với con đường núi rợp bóng cây mà họ đã đi qua, tại quảng trường được khai phá ở lưng chừng núi này, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy đông nghịt người.

Có những người vừa từ chân núi leo lên đây giống như họ, cũng có người đã xem xong cảnh mặt trời mọc từ trên đỉnh núi, đang chuẩn bị quay về.

Ôn Sở gọi một cú điện thoại, tìm thấy Dương Liễu đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi ở quảng trường. Vừa nhìn thấy họ, Dương Liễu lập tức nói như một cái máy hát: "Sao lâu thế? Mình còn tưởng hai người bị lạc, đang chuẩn bị gọi điện cho hai người đây, nhắn trong nhóm cũng không thấy trả lời."

Ôn Sở cởi ba lô, tiện tay nhận luôn cái của Tần Kiến Thư rồi đặt cả hai ba lô xuống: "Ra ngoài leo núi chẳng phải để ngắm nhìn phong cảnh dọc đường và cảm nhận thiên nhiên hay sao? Còn ai suốt ngày nhìn điện thoại nữa chứ."

"Hứa Ý Tống đâu rồi?" Ôn Sở nhìn quanh hai lượt, không thấy bóng dáng Hứa Ý Tống.

Dương Liễu giải thích: "Chị ấy qua cửa hàng bên kia mua ít đồ, bảo mình ở đây trông hành lý với tiện thể chờ hai người luôn."

Nói xong, Dương Liễu lại quay về chủ đề lúc nãy.

"Thật sự chỉ ngắm cảnh thôi à?"

"Phong cảnh dọc đường đẹp vậy sao? Tụi mình đi cùng một con đường với hai người, cũng đâu thấy có cảnh gì đặc biệt đâu."

Dương Liễu muốn nói lại thôi, ánh mắt cô nàng sáng lên lấp lánh, dáng vẻ rõ ràng là muốn hỏi điều gì đó nhưng vướng Tần Kiến Thư ở đây nên không tiện hỏi thẳng.

Ôn Sở đang uống nước, thấy Dương Liễu như vậy, cô suýt nữa thì bị sặc.

Ngược lại là Tần Kiến Thư, người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại tiếp nhận chủ đề này một cách rất thật thà: "Ôn Sở bị đau eo, vì vậy..."

"Vì vậy bọn mình ngồi nghỉ ở một cái đình ven đường một lúc, nên là tới muộn." Ôn Sở vội vàng nuốt ngụm nước trong miệng, ngắt lời Tần Kiến Thư.

Chuyện xoa bóp eo mờ ám thế này, làm sao có thể nói lung tung được chứ!

Tần Kiến Thư hơi bất ngờ khi thấy Ôn Sở sốt ruột ngắt lời mình như vậy.

Chỉ là Tần Kiến Thư không phải người thích đào sâu tìm hiểu, nếu người khác không muốn nói, nàng tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.

Tần Kiến Thư nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cúi đầu lấy nước từ trong ba lô của mình để uống.

Sự chú ý của Dương Liễu thành công chuyển sang eo của Ôn Sở.

Cô đưa mắt nhìn xuống, dừng lại ở vị trí bên hông đối phương: "Ồ, đúng rồi, eo của cậu không được tốt."

Nói xong, còn vươn tay "sờ" một cái: "Muốn mình xoa bóp cho cậu không?"

Ôn Sở: ?

Cô cau mày nhìn Dương Liễu, bỗng cảm thấy đối phương thật xa lạ.

Từ lúc nào Dương Liễu lại chu đáo với cô đến vậy?

Nghe thấy câu này, Tần Kiến Thư hơi nhướng mắt, cũng hướng ánh nhìn qua bên đó.

Trước khi Tần Kiến Thư nhìn sang, Ôn Sở đã kịp thời gạt tay Dương Liễu ra.

Cô có chút lạnh nhạt: "Không cần."

Mặt nóng dán mông lạnh [1] phiên bản trực tiếp.

[1] Mặt nóng dán mông lạnh: Thành ngữ này mang nghĩa là sự nhiệt tình của một người không được đáp lại, bị phía đối phương thờ ơ lạnh nhạt.

Sau khi phản ứng lại, rất nhanh Dương Liễu đổi sang vẻ mặt ghét bỏ: "Không cần thì không cần, có lòng tốt mà lại bị coi là lòng lang dạ thú, chút nữa mình đi xoa bóp cho bà...Hứa Ý Tống của mình."

Từ "bà xã" vừa tới miệng đã bị Dương Liễu nuốt trọn vào, sửa lại lời.

Ánh mắt Dương Liễu lướt nhanh qua người Tần Kiến Thư, thầm nghĩ một tiếng "May quá". Trước khi xuất phát, Ôn Sở đã nhắc nhở cô rất kỹ là phải kiềm chế một chút, đừng quá lộ liễu.

Ba người ngồi đây một lúc, sau khi hơi ấm trên người vừa tan đi, gió thổi qua khiến ai nấy đều cảm thấy có chút lạnh.

Hứa Ý Tống vẫn chưa quay lại.

Dương Liễu mân mê mấy món đồ trong ba lô, lôi ra một chiếc máy ảnh. Cô thò đầu nhìn hai người bên cạnh: "Đã đến lưng chừng núi rồi, hai người có muốn chụp hình không? Mình có thể chụp giúp hai người."

Khu quảng trường ở lưng chừng núi này được ngành văn hóa và du lịch địa phương đặc biệt san phẳng, tốn rất nhiều tiền để cải tạo nhằm thu hút du khách. Đây là địa điểm rất thích hợp để chụp ảnh check-in.

Thậm chí, bất cứ đâu cũng có thể bắt gặp các cột mốc chỉ đường nổi tiếng trên mạng, chẳng hạn như: "Cơn gió nhớ em cũng thổi đến Thanh Sơn" và "Anh ở Thanh Sơn rất nhớ em".

Chỉ là hơi đông người, đâu đâu cũng thấy toàn người.

Dương Liễu nói xong, Ôn Sở gần như cau mày theo bản năng: "Nhiều người thế này, thôi không chụp đâu..."

"Được chứ."

"Ôn Sở, chúng ta chụp chung nhé?"

Chưa đợi Ôn Sở nói hết câu, Tần Kiến Thư đã đồng ý với lời đề nghị nhiệt tình của Dương Liễu trước một bước.

Nàng nghiêng đầu nhìn Ôn Sở, khóe môi nhếch lên, ánh mắt và lông mày cong thành một đường cong nhỏ: "Tuy đông người, nhưng khó khăn lắm mới đến một lần."

Tần Kiến Thư vừa dứt lời, Dương Liễu nửa cười nửa không nhìn về phía Ôn Sở.

Chỉ có cậu là lắm tật xấu, xem cậu rốt cuộc có chụp hay không!

Ôn Sở giả vờ như không nhìn thấy, trực tiếp lờ đi ánh mắt của Dương Liễu, đứng dậy nhìn xung quanh.

Rất nhanh, cô tìm được một chỗ khá ổn ở góc rìa sườn núi.

"Đi qua bên kia đi, bối cảnh đơn giản dễ có ảnh đẹp, người cũng ít nữa."

Tần Kiến Thư muốn chụp thì tất nhiên là phải chụp rồi, huống chi đối phương còn đích danh nói muốn chụp cùng cô nữa chứ.

Ôn Sở hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì thái độ hai mặt của mình.

Con người mà, bản chất chính là hai mặt!

Dương Liễu nhìn theo hướng mà bạn thân chỉ, quả thật là một chỗ rất tốt.

Ba người tìm được hai sinh viên đại học trông có vẻ đáng tin cậy ở gần đó, nhờ họ giúp trông hành lý một lát.

Sau khi đến nơi, Dương Liễu cầm chiếc máy ảnh mirrorless, hướng dẫn hai người tìm một bối cảnh đẹp, sau đó bắt đầu điều chỉnh chi tiết một cách bài bản: "Hai người chụp hình chung mà, có thể đứng gần nhau một chút."

Thế là hai người lại tiến gần hơn.

"Ừm..."

"Gần thêm chút nữa."

Ôn Sở nghiêng đầu, một bên má cô đã chạm vào lọn tóc lòa xòa của Tần Kiến Thư, hơi ngưa ngứa.

"Gần thêm nữa."

Gần nữa?

Đã rất gần rồi mà.

Hàng mi của Tần Kiến Thư khẽ run. Nàng liếc sang, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Ôn Sở.

Người đối diện đang quay về phía ống kính máy ảnh, giơ tay làm dấu "V" và nở một nụ cười ngọt ngào tươi tắn.

"Cảm giác giống như đang chụp ảnh cưới vậy..." Tần Kiến Thư thu ánh mắt lại, khẽ thì thầm một câu nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được.

Làn không khí lạnh mang theo hơi thở ấm áp ùa tới, nụ cười trên mặt Ôn Sở trong nháy mắt cứng đờ, tim cũng lỡ mất một nhịp.

Cô lặng lẽ nghiêng mặt, len lén nhìn về phía Tần Kiến Thư.

Đúng lúc này, Dương Liễu bấm nút chụp, khoảnh khắc ấy đã được lưu lại mãi mãi.

Kết quả là Ôn Sở cực kỳ! không! hài! lòng! với tấm hình đó.

Cô đuổi theo Dương Liễu, kề tai nói nhỏ rồi kéo người qua một bên để chất vấn: "Có phải là cậu cố ý không hả?"

"Làm sao mình biết sẽ ra như vậy..."

"Hay là chụp lại một tấm đi. Chụp lại."

Dương Liễu cũng rất bất đắc dĩ, bản thân cô cảm thấy những tấm ảnh vừa rồi thực ra khá ổn.

Ôn Sở cụp mắt nhìn chiếc máy ảnh mirrorless trong tay Dương Liễu.

Chỉ thấy trên màn hình vuông vức, cô và Tần Kiến Thư đứng rất gần nhau, những cơn gió thổi qua ngọn núi làm tóc hai người đan vào nhau, khó mà phân biệt được của ai với ai.

Có lẽ là vì nhìn người qua đôi mắt của đồng tính nữ, nên Ôn Sở luôn cảm thấy tấm hình này tràn ngập bầu không khí mờ ám.

Cô và một gái thẳng như Tần Kiến Thư, mà lại có thể chụp ra bầu không khí mờ ám như vậy. Chuyện này...hợp lý sao?

Hơn nữa, Dương Liễu chụp mấy tấm liên tục, trong đó có một tấm vừa khéo bắt được khoảnh khắc cô nhìn lén Tần Kiến Thư, đúng ngay lúc cô thất thần, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

Ừm...tai cũng hơi đỏ.

Vẻ mặt còn có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt đều sắp rỉ ra nước!

Quá thụ rồi...có thể đi đóng phim 007 luôn...

Tấm hình này, Ôn Sở thấy thế nào cũng cảm thấy có vấn đề.

Tất nhiên, cô không nghĩ vấn đề nằm ở mình.

Ôn Sở nhíu mày nhìn Dương Liễu, ánh mắt không chút che giấu sự nghi ngờ, cô nghiêm túc hỏi:

"Máy ảnh mirrorless này của cậu có phải là có vấn đề rồi không? Mua ở đâu đó?"

"Bản thân là thụ còn đổ thừa cái máy ảnh mirrorless của mình?" Không hổ là bạn thân bao nhiêu năm qua, Dương Liễu lập tức phân tích chính xác tâm lý của Ôn Sở lúc này.

Dương Liễu lườm một cái, ôm chiếc máy ảnh mirrorless của mình bước đến chỗ Tần Kiến Thư: "Cái đó, Tần Kiến Thư, chụp lại một tấm nhé... Mấy tấm này hình như không đẹp lắm."

"Tôi xem thử có được không?" Tần Kiến Thư chỉ chỉ chiếc máy ảnh mirrorless trong tay Dương Liễu.

Dương Liễu: "Tất nhiên là được."

Dương Liễu đưa chiếc máy mirrorless trong tay đến trước mặt Tần Kiến Thư, cũng dạy nàng cách xem lại ảnh.

Tần Kiến Thư xem rất kỹ và nghiêm túc.

Không lâu sau, Ôn Sở cũng bước lại gần.

Cô làm ra vẻ lơ đãng, mở miệng định làm lệch hướng suy nghĩ của Tần Kiến Thư: "Thế nào, có phải chụp không đẹp không? Tôi cứ thấy biểu cảm trông hơi kỳ kỳ với không tự nhiên lắm, phía sau còn có một đứa nhóc chạy lọt vào khung hình kìa. Tôi thấy, xóa đi rồi chụp lại một bộ mới thì hơn. "

Ôn Sở làm bộ nghiêm túc nhận xét một tràng, nhưng Tần Kiến Thư chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

"Đâu có đâu, tôi thấy mấy tấm này chụp rất đẹp." Tần Kiến Thư ngẩng đầu, nhìn Dương Liễu, "Bố cục và xử lý ánh sáng đều rất chuyên nghiệp. Dương Liễu làm trong ngành nhiếp ảnh à?"

Coi cái miệng của người ta kìa!

Lúc này Dương Liễu được khen đến nỗi không biết phương hướng. Cả câu nói không có bất kỳ từ ngữ nào liên quan đến lời tán dương, vậy mà lại khiến người được khen nghe mà sướng rơn.

Được Tần Kiến Thư khen như vậy, Dương Liễu cũng có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ là nghiệp dư thôi, nhiếp ảnh chỉ là sở thích cá nhân."

"Nghiệp dư mà đã chụp đẹp như vậy à." Ánh mắt Tần Kiến Thư hiện lên ý cười, lời khen đơn giản nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy qua loa, "Tôi rất thích mấy tấm hình này. Khi nào về, cô gửi mấy tấm hình này cho tôi có được không?"

"Phần còn lại thì để lát nữa lên đến đỉnh núi rồi chụp tiếp nhé."

Tần Kiến Thư nhìn Dương Liễu, rồi quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Ôn Sở.

Dương Liễu đã sớm bị mấy lời vừa rồi của Tần Kiến Thư thu mua, làm sao còn bận tâm đến yêu cầu vô lý của Ôn Sở nữa. Lúc này, cô còn quang minh chính đại trở thành kẻ phản bội: "Tất nhiên là được rồi, chúng ta kết bạn WeChat đi, để lát nữa tôi gửi cho cô."

Ôn Sở: "Hả...?"

Cô có thể làm gì đây, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Hai người họ kết bạn WeChat xong, Dương Liễu hứng khởi hẳn lên, lại tiếp tục chia sẻ với Tần Kiến Thư thêm một số kỹ thuật chụp liên quan đến nhiếp ảnh.

Tần Kiến Thư trông có vẻ rất hứng thú, thậm chí còn đề nghị muốn mượn chiếc máy ảnh mirrorless trong tay Dương Liễu để thử thực hành.

Dương Liễu làm sao mà từ chối được, cô hào phóng đưa máy ảnh mirrorless cho "đệ tử" mượn, để nàng tự đi chụp ở gần đó.

Đợi đến khi Tần Kiến Thư đi xa, Ôn Sở lại bất ngờ tiến lại gần, chất vấn Dương Liễu vì sao lại dễ dàng làm phản như vậy, thậm chí còn đứng cùng chiến tuyến với Tần Kiến Thư.

"Thế thì biết làm sao đây? Người ta khen mình mà." Ánh mắt Dương Liễu đầy vẻ vô tội.

Đối mặt với sự chất vấn của bạn thân, Dương Liễu lại chuyển sang phản công: "Cậu còn là giáo viên Ngữ văn nữa đó, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy mà cậu chưa từng khiến mình cảm nhận được sức hấp dẫn của nghệ thuật ngôn từ. Cậu cũng thử khen mình như vậy xem nào?

Ai mà không thích được người đẹp khen chứ?

Làm bạn với Tần Kiến Thư, đúng là giúp giá trị tinh thần tràn đầy đến mức nổ tung!

Nhưng Ôn Sở nghe xong lại cảm thấy, Dương Liễu thật sự có bệnh.

Cô nhìn đối phương thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, biểu cảm đột nhiên trở nên nửa cười nửa không: "Giả sử có một ngày mình thật sự khen cậu như vậy, Dương Liễu, cậu không thấy sợ hả?"

Lời của Ôn Sở khiến Dương Liễu sững người.

Một cách tự nhiên, Dương Liễu theo dòng suy nghĩ, tưởng tượng ở trong đầu những hình ảnh và cảnh tượng có thể xảy ra.

Nếu Ôn Sở, người lớn lên cùng cô từ nhỏ, đột nhiên nói chuyện dịu dàng, còn cố tình vòng vo gián tiếp khen ngợi cô...

Nghĩ thôi đã thấy rợn người!

Dương Liễu nhíu mày thật chặt: "...Cũng phải."

Thật đáng sợ.

Cô lắc đầu, xua đi những hình ảnh hão huyền kia, nhìn về phía Ôn Sở: "Vậy mình có cần gửi hình cho cậu không?"

"Mình lấy hình làm gì?"

"Mình không thích mấy tấm này."

Ôn Sở một lần nữa nhấn mạnh.

Nói xong, ánh mắt cô rời khỏi Dương Liễu trước mặt, lướt qua đối phương, đuổi theo bóng dáng Tần Kiến Thư đang chụp phong cảnh cách đó vài chục mét. Cô vẫn không hiểu nổi.

Thật không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của gái thẳng.

Tấm hình mờ ám như vậy, thích hợp sao?

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.