Gái Thẳng Schrodinger

Chương 36: Quan hệ



Chương 36: Quan hệ

Khi còn học đại học, vì có hứng thú nên Tần Kiến Thư từng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường một thời gian. Có lẽ là nhờ vào ưu thế về ngoại hình nên nàng được ưu ái, dù là người mới, nàng vẫn thường xuyên có cơ hội tiếp xúc với các thiết bị quay chụp đắt tiền.

Nhưng sau này, cũng vì ưu thế đó mà nàng lại rời khỏi câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Máy ảnh mirrorless của Dương Liễu rất dễ sử dụng. Sau khi nhận máy, Tần Kiến Thư nghe đối phương hướng dẫn đơn giản một lượt, rất nhanh nàng đã nắm được cách thao tác.

Quanh đây có rất nhiều thứ có thể chụp, đối với một người yêu nhiếp ảnh mà nói, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành tư liệu sống.

Mây trên trời, chim trên cây, tảng đá dưới chân, hay người trên mặt đất.

Tần Kiến Thư giơ máy ảnh mirrorless hướng về phía một nhánh cây tùng bách trước mặt. Khi nàng đang định zoom gần lại thì đột nhiên, một cơn gió thổi qua.

Tầng mây mềm mại mà dày đặc bị một bàn tay vô hình từ từ đẩy đi, để lộ ra nửa ánh mặt trời.

Ánh nắng rực rỡ và dịu dàng trải xuống, Tần Kiến Thư chìm đắm trong khung cảnh ấy, cũng bất ngờ bị ánh sáng làm chói mắt.

Nàng đưa tay lên che lại, xoay người, vừa hay bắt gặp ánh mắt Ôn Sở đang nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau từ xa, cả hai đều ngẩn người.

Rất nhanh, Ôn Sở đã làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô dời mắt, cùng Dương Liễu trở về chỗ đặt hành lý.

Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Sở rời đi một lúc, rồi lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu để chụp ảnh.

Khi Ôn Sở và Dương Liễu quay lại, Hứa Ý Tống đã mua đồ xong. Cô nàng đang trò chuyện cười đùa với hai sinh viên đại học giúp trông chừng hành lý, bầu không khí có vẻ không tệ.

Nhìn thấy bạn gái từ xa, Dương Liễu trực tiếp chạy những bước nhỏ, bỏ lại Ôn Sở bên cạnh rồi nhào về phía người kia.

Ôn Sở không hề phóng đại khi nhận xét rằng, nếu Dương Liễu có đuôi, thì lúc này chắc hẳn nó đang vẫy rất hăng.

Giống hệt một loài động vật nào đó.

Nhưng mà Hứa Ý Tống lại không lập tức đón lấy chú cún nhỏ. Cô liếc nhìn Dương Liễu và Ôn Sở đang tiến lại gần bên này, rồi quay đầu tiếp tục câu chuyện thú vị với hai sinh viên.

Ôn Sở tận mắt chứng kiến niềm vui sướng tột cùng và nỗi buồn tột độ của Dương Liễu.

Khi cảm giác mất mát to lớn lan ra từ người bạn thân, Ôn Sở lén nhìn Hứa Ý Tống một cái, nhưng đối phương vẫn chưa phát hiện.

Cô trừng mắt nhìn.

...Đây chính là gái thẳng sao?

Dương Liễu chẳng nói gì.

Thấy Hứa Ý Tống không rảnh để ý đến mình, Dương Liễu tự thu xếp cảm giác thất vọng, bước đến bên hành lý rồi sắp xếp lại ba lô.

Một lát sau, khi hai sinh viên đại học kia rời đi, Hứa Ý Tống mới bước tới nhìn bọn họ: "Vừa rồi hai người đi đâu vậy?"

"Không đi đâu cả, tìm chỗ vắng người chụp ảnh cho nhóm Ôn Sở."

Dương Liễu dừng động tác, xoay người lại, giọng nói có chút lạnh lùng.

Nhưng biểu cảm của cô lại khá bình thản, hoàn toàn không nhìn ra là đang giận.

Người ngoài cuộc như Ôn Sở thấy cảnh này bèn âm thầm nhíu mày.

Quả nhiên, Hứa Ý Tống hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Dương Liễu. Cô tiếp tục đi tới bên cạnh đối phương, kể chuyện mình vừa gặp trong cửa hàng.

Không lâu sau, Dương Liễu lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bị Hứa Ý Tống chọc cười.

"..." Ôn Sở im lặng.

Mùi vị chua chát của tình yêu đã lan tới đây, ảnh hưởng đến cô.

Thật phiền!

Ôn Sở quay đầu, ánh mắt chìm vào đám đông, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tần Kiến Thư. Gần như không cần tốn chút công sức nào, cô đã thấy hình bóng đối phương ở một điểm check-in nổi tiếng cách đó không xa.

Ôn Sở luôn như thế, cô có thể dễ dàng tìm ra Tần Kiến Thư trong đám đông, như thể đó là thiên phú vừa sinh ra đã có vậy.

Chỉ là...

—Hả???

Ôn Sở nhìn kỹ lại, dường như Tần Kiến Thư không có đang tập chụp ảnh phong cảnh một mình. Không biết từ lúc nào mà trước mặt đối phương đã có thêm hai người đàn ông xa lạ.

Một người rất cao lớn, đoán chừng trên 1m80, lớn lên không đẹp trai nhưng trông rất có thần thái.

Người còn lại chắc là bạn của anh ta, còn về chiều cao thì...

Ôn Sở đoán chừng, chắc là cũng ngang tầm với cô lúc mang giày cao gót.

Sau lần chứng kiến những quỷ kế đa đoan của hai nam sinh trong tiệm KFC, Ôn Sở đã không mấy thiện cảm với những người cứ tìm đủ mọi cách để bắt chuyện với Tần Kiến Thư.

Những gã này, đều cực kỳ nông cạn.

Còn không phải là thấy Tần Kiến Thư xinh đẹp lại không sắc sảo, nên bọn họ mới ùn ùn kéo đến hay sao?

Với suy nghĩ có thể phá được lần nào thì hay lần đó, Ôn Sở đi tới điểm check-in nổi tiếng phía bên kia.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp đến gần thì ánh mắt của Tần Kiến Thư cũng đã nhẹ nhàng hướng về phía cô: "Ôn Sở—"

Giọng nói ấm áp dễ nghe của Tần Kiến Thư pha lẫn chút cầu cứu.

Ôn Sở hơi bất ngờ, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

Hừ, giờ mới biết gọi cô sao?

Chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến hai người đàn ông vừa mới nói chuyện với Tần Kiến Thư cũng quay đầu nhìn về phía này.

Ánh mắt Ôn Sở hời hợt lướt qua hai người đó, rồi dừng lại trên gương mặt của Tần Kiến Thư. Cô đưa một tay vào túi áo khoác: "Chị chụp xong rồi sao? Hứa Ý Tống quay lại rồi, chúng ta đi qua tụ họp với bọn họ nhé?"

"Được." Tần Kiến Thư gật đầu phối hợp, nàng cầm chiếc máy ảnh mirrorless trong tay, chuẩn bị đi cùng Ôn Sở.

Lúc này, người đàn ông cao hơn thấy họ định rời đi, liền tiến tới trước một bước: "Đợi đã, cái đó..."

Tần Kiến Thư khẽ cau mày.

Nàng xoay mặt liếc nhìn tên đàn ông bám theo không bỏ kia, sau đó theo bản năng nhìn về phía Ôn Sở: "Lúc nãy tôi đang chụp phong cảnh thì hai người họ tới nhờ tôi chụp ảnh giúp."

Giống hệt một bạn nhỏ đang mách lẻo với phụ huynh vậy!

Ôn Sở vốn không có biểu cảm gì, nhưng suýt chút nữa cô đã bật cười, may mà cô đã dốc hết sức để kiềm lại.

"Vậy chị có chụp không?"

"Có chụp."

Ôn Sở nhếch môi, dùng giọng điệu hờ hững hỏi tiếp: "Vậy sau khi chụp xong, có phải bọn họ còn nói muốn xin cách liên lạc, để chị tiện gửi ảnh cho bọn họ sau khi về không?"

Tần Kiến Thư không nhịn được cười, cụp mắt xuống: "Đúng vậy, nhưng tôi đã từ chối rồi."

Ôn Sở luôn nói năng và hành động theo cách thẳng thắn như vậy, bóc trần lớp vỏ bên ngoài để phơi bày ý đồ thật sự của người khác. Nhưng cách hành xử ngay thẳng này lại là điều nàng mãi mãi không học được.

Có lẽ chính là vì không bao giờ học được, nên nàng mới thích đến gần Ôn Sở.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Ôn Sở đều khóa chặt trên người Tần Kiến Thư, không có nhìn sang bên cạnh.

Chủ đề mà cô và đối phương đang bàn luận rõ ràng có liên quan đến hai người khác, nhưng từ đầu chí cuối, cô không hề dành cho họ lấy một cái liếc mắt dư thừa.

Dương Liễu cũng đã nói, Ôn Sở bình thường thích nhất là khoác lên mình lớp vỏ cừu con.

Thế nhưng, khi cô không muốn khoác lớp vỏ đó nữa, sự thân thiện vốn có trên người sẽ tự nhiên biến thành cảm giác xa cách sắc bén và lạnh lùng, khiến người khác phải nhượng bộ lui binh.

Dương Liễu đã đặt cho trạng thái này của Ôn Sở một biệt danh, tên là: "Sở Sở đóng băng người ta."

Ý đồ bắt chuyện bị đâm thủng trực diện như vậy, bảo không xấu hổ là giả.

Ôn Sở nhìn hai người đàn ông kia, nở một nụ cười không chút ấm áp: "Chiếc máy ảnh mirrorless này không phải của chị ấy, vậy nên xin lỗi."

Người đàn ông cao khều "ồ" một tiếng, cười gượng gạo.

Có lẽ anh ta vẫn muốn nói gì đó để cứu vãn bầu không khí, liền hỏi tiếp: "Vậy là của cô sao?"

"Cũng không phải của tôi, lụm được thôi."

Thật phiền.

Ôn Sở thậm chí đã không còn muốn tiếp tục lấy lệ nữa. Cô thật sự chẳng có chút kiên nhẫn nào với những người đàn ông này, ý cười vốn đã rất nhạt trong mắt cô cũng dần tan biến.

"Đi thôi."

Cô đưa cái tay nhàn rỗi còn lại nắm lấy tay Tần Kiến Thư, hai người cùng đi về khu nghỉ ngơi để hành lý.

Hai người phía sau quả nhiên không còn dám mặt dày bám theo nữa.

Bàn tay của Tần Kiến Thư, được bao bọc trong một lòng bàn tay ấm áp.

Không biết sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lòng bàn tay nàng đã bắt đầu hơi ẩm nóng.

Tần Kiến Thư ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn Ôn Sở.

Người này bình thường rõ ràng là rất thích cười, nhưng giờ phút này lại trông có vẻ lạnh lùng, không chút thân thiện. Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của đối phương phủ lên một tầng sương mỏng, ngăn cách ý cười.

Tần Kiến Thư nắm tay cô, bất chợt cất giọng: "Ôn Sở, bọn họ không đi theo nữa rồi."

"Thật à?" Ôn Sở dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Phía sau họ trống không, vị trí vừa rồi họ check-in đã bị một nhóm du khách mới chiếm chỗ, hai gã đàn ông đáng ghét kia cũng không thấy bóng dáng.

Gần như là cùng lúc đó, vẻ mặt căng thẳng của Ôn Sở đã dịu lại, sự lạnh lùng vương trên mặt mày cũng tan biến không một tiếng động.

Cô khẽ hừ một tiếng: "Coi như bọn họ biết điều."

Tần Kiến Thư không ngờ người này trở mặt nhanh như vậy, trong nháy mắt đó, Tần Kiến Thư còn tưởng rằng những gì nàng vừa thấy đều chỉ là ảo giác.

Nàng suy nghĩ một chút, tò mò nhìn sang người bên cạnh: "Ôn Sở, có phải bình thường em cũng hay bị người ta bắt chuyện như vậy không?"

Nếu không, tại sao lại hiểu rõ mấy cái chiêu trò tiếp cận này đến vậy?

Tần Kiến Thư cẩn thận ngẫm lại, tính cả lần này thì Ôn Sở đã xử lý tình huống tương tự như thế ba lần, mà lần nào cũng thành thạo điêu luyện.

Đặc biệt là lần ở quán nướng mấy hôm trước, dáng vẻ thuần thục của đối phương khi đó...

Ánh mắt Tần Kiến thư lóe lên. Khi một lần nữa nhìn về phía Ôn Sở, ánh mắt nàng có thêm vài phần nghiêm túc, tò mò khám phá.

"Cũng tạm thôi." Ôn Sở hơi khiêm tốn, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt rạng rỡ của Tần Kiến Thư một lúc, sau đó quay đi, "Không thường xuyên như chị."

Cô nào có được hoan nghênh như Tần Kiến Thư chứ?

Thật chẳng hiểu nàng có thể chất đặc biệt gì mà lại thu hút người khác giới đến vậy.

Hơn nữa, cô và Tần Kiến Thư không giống nhau.

Người tới bắt chuyện với cô, toàn là phụ nữ!

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa gái thẳng và người đồng tính nữ.

Ôn Sở có thể chắc chắn rằng, trên người Tần Kiến Thư toát ra một luồng chính khí vô cùng trong sáng.

Hai người quay lại chỗ để hành lý, Tần Kiến Thư cầm chiếc máy ảnh mirrorless trong tay trả lại cho Dương Liễu: "Cảm ơn, lát nữa còn phải làm phiền cô gửi luôn những bức ảnh này cho tôi."

Dương Liễu thoải mái đáp: "Không vấn đề gì!"

Dương Liễu cẩn thận cất chiếc máy ảnh mirrorless vào ba lô, sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Sở: "Vừa nãy mình thấy cậu đi qua đó, cậu đi làm gì thế?"

"Không làm gì cả, chỉ xử lý hai con ruồi đáng ghét thôi." Ôn Sở không ngẩng đầu.

Một tay cô xách ba lô của mình lên, đeo sau lưng rồi nhìn về phía những người khác: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tiếp tục leo lên nhé?"

Kế hoạch ban đầu của họ là lên đến đỉnh núi trước buổi trưa, hiện tại còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ.

Nhưng con đường lên đỉnh vẫn còn rất xa.

Đặc biệt là khi bản thân cô còn yếu thế này.

Mạnh miệng thì mạnh miệng, nhưng sau khi trải qua nửa chặng đường đầu, Ôn Sở đã nhận thức rõ ràng sự chênh lệch thể lực giữa mình và những người khác.

Cô quyết định, lần này về nhất định sẽ đưa việc rèn luyện thể lực vào lịch trình.

Ít nhất là không thể kém hơn Tần Kiến Thư!

Sau khi mở bản đồ ra kiểm tra nửa chặng đường leo núi còn lại, ba người bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Hành lý của Tần Kiến Thư không nhiều, còn Ôn Sở thì hầu như chẳng lấy thứ gì trong ba lô ra.

Hứa Ý Tống đeo ba lô của mình lên, nhón chân tại chỗ và nhảy nhẹ một cái. Cô lên tiếng gọi Dương Liễu, người đang chuẩn bị đeo ba lô, lại: "Khuy áo gió của chị hình như bị lỏng rồi, em cài lại giúp chị với."

"Ừm, được." Dương Liễu đặt ba lô xuống, bước đến trước mặt bạn gái, tỉ mỉ giúp người ta cài lại khuy áo.

Có lẽ là vì đã xác định mối quan hệ từ trước, nên hai người cũng không cố giữ khoảng cách.

"Chị đừng có lộn xộn."

"Chờ chút, cổ áo bên trong bị gập lại rồi, để em chỉnh lại cho chị."

Dương Liễu nhẹ nhàng nói một tiếng, lại đưa tay ra sau gáy Hứa Ý Tống, dịu dàng giúp người kia chỉnh lại cổ áo.

Sau đó, cô còn chu đáo vén những sợi tóc lòa xòa bên tai của đối phương ra sau tai.

Không biết hai người thì thầm nhỏ giọng nói cái gì đó, mà lại nhìn nhau mỉm cười.

Trong suốt quá trình, Hứa Ý Tống nhìn chằm chằm người bạn gái trước mặt, ánh mắt gần như kéo được thành sợi tơ.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư vừa hay đứng ngay bên cạnh, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.

Cho đến khi Dương Liễu thu tay lại, môt lần nữa đeo balo rồi quay sang nhìn bọn họ: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Không biết Tần Kiến Thư nghĩ gì, chứ Ôn Sở thì cảm thấy hơi tê tái.

Cô không nói lời nào, nhanh chân tiến về phía trước, bỏ hai con người đang thể hiện tình cảm kia lại đằng sau.

Mắt không thấy, lòng không phiền.

Chưa được bao lâu, Tần Kiến Thư cũng đuổi theo, sóng vai với Ôn Sở.

Ban đầu, tốc độ di chuyển của cả nhóm khá nhanh, chỉ mười mấy phút sau, họ đã bỏ xa khu nghỉ ngơi ở lưng chừng núi phía sau, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Cơn gió lạnh trên núi thổi qua, lay động những tán cây hai bên đường núi, phát ra âm thanh xào xạc. Tiếng cười đùa của Dương Liễu và Hứa Ý Tống ở phía sau bị gió cuốn đi xa hơn, nhưng vẫn truyền đến tai hai người một cách rõ ràng.

Thỉnh thoảng Tần Kiến Thư lặng lẽ quay đầu lại, âm thầm quan sát.

Sau vài lần lưỡng lự, vì không rõ mối quan hệ thật sự giữa hai người, Tần Kiến Thư không kiềm được mà tiến đến gần Ôn Sở, nhỏ giọng thì thầm: "Dương Liễu và Hứa Ý Tống, quan hệ giữa họ tốt thật đó."

Vừa rồi nàng còn nhìn thấy, hai người họ còn nắm tay nữa.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Sở: Ừm...

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.