Chương 37: Xuống núi
Gái thẳng như thép, Tần Kiến Thư!
Ôn Sở âm thầm nhẩm câu này ở trong lòng ba lần.
Mỗi một lần nhẩm, sự bất đắc dĩ trong lòng cô càng sâu thêm một phần.
Ánh mắt hai người kia khi đối diện nhau đều sắp kéo ra được sợi tơ, vậy mà Tần Kiến Thư vẫn cứ "quan hệ tốt thật, tốt thật"!
Làm sao bây giờ, hình như Tần Kiến Thư thật sự chưa từng tiếp xúc với người đồng tính nữ, nàng hoàn toàn sẽ không nghĩ theo hướng đó.
Không biết nàng có sợ đồng tính không nhỉ?
Ôn Sở bắt đầu lo lắng.
Mỗi khi cô lo lắng, sự chú ý của cô sẽ bị phân tán, không để ý nhiều đến con đường phía trước. Cô không cẩn thận bị vấp, suýt thì ngã.
May mà Tần Kiến Thư bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại: "Em không sao chứ?"
Tần Kiến Thư cảm thấy Ôn Sở thật kỳ lạ, nàng đang nói chuyện với cô mà cô đột nhiên thất thần, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Ôn Sở đang mất tập trung cũng bị cú lảo đảo này làm cho sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh khắp người.
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Thư, rồi lặng lẽ lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.
Dương Liễu và Hứa Ý Tống cũng nghe thấy động tĩnh.
Hai người họ từ phía sau đuổi tới, Dương Liễu vừa đi vừa nói năng hùng hồn: "Hai người cẩn thận một chút, đoạn đường này không dễ đi đâu, đừng mất tập trung rồi ngã bị thương."
"Biết rồi, chúng ta đi nhanh lên một chút. Tôi coi bản đồ thấy cách đây vài trăm mét có một đài ngắm trăng. Chúng ta có thể tới đó nghỉ một lát rồi hẵng đi tiếp."
Giọng Ôn Sở như bình thường, không nghe ra cảm xúc có chút gì là dao động.
Tần Kiến Thư thấy cô thật sự không sao, mới nới lỏng tay mình ra.
Con đường núi quanh co, phía trước không thấy đầu, phía sau chẳng thấy đuôi. Nhiệt độ buổi trưa cao hơn hồi sáng sớm một chút, khiến con người ta dễ đổ mồ hôi hơn.
Tốc độ di chuyển của bốn người đến giữa đường thì chậm lại, liên tục bị các nhóm du khách leo núi phía sau vượt qua.
Gần tới buổi trưa, đã lố thời gian họ dự định lên tới đỉnh.
Ôn Sở vừa mệt vừa đói, cô lấy một chiếc bánh mì nhỏ từ trong ba lô, nuốt xuống cùng với nước, uống sạch chai nước suối thứ hai.
Tần Kiến Thư thấy tình hình Ôn Sở không ổn lắm, bèn cầm chai nước trong tay mình, chủ động đưa qua: "Uống của tôi đi."
Nước trong chai lắc lư phản chiếu ánh sáng, trong suốt và sạch sẽ, chứa đầy những tia sáng vàng nhỏ li ti.
Điều đầu tiên Ôn Sở chú ý tới là đôi tay của Tần Kiến Thư. Dưới ánh mặt trời, đôi tay ấy tỏa sáng, thon dài tinh tế, thật là đẹp mắt.
Sự chú ý bị lệch hướng, cứ thế cô mãi không đưa tay nhận lấy.
Khoảnh khắc chần chờ này khiến Tần Kiến Thư tưởng rằng Ôn Sở ngại vì chai nước mình đã uống qua, thế là bổ sung thêm một câu: "Tôi uống nước không chạm miệng chai, em yên tâm."
Ôn Sở nghe xong thì im lặng một lúc.
Ai mà để ý chuyện đó chứ!
Bọn họ leo một đoạn, lại dừng nghỉ một đoạn, nghỉ xong rồi tiếp tục leo thêm.
Không biết qua bao lâu, Ôn Sở phát hiện cơ thể mình dường như đã dần quen với nhịp độ leo núi, so với lúc mới bắt đầu lên núi thì tốt hơn nhiều.
Hoặc có lẽ là những cái xoa bóp Tần Kiến Thư làm cho cô trước đó đã phát huy tác dụng.
Đến 1 giờ rưỡi chiều, cuối cùng bốn người cũng đặt chân lên đỉnh núi.
Ánh mặt trời rực rỡ trải thành một con đường vàng óng dẫn lên đỉnh núi. Ôn Sở đứng ở rìa núi, đối diện với cơn gió ào ạt thổi tới, phóng tầm mắt nhìn ra núi mây biển sương, non sông tươi đẹp.
Phong cảnh đẹp như tranh vẽ khiến Ôn Sở lúc này chợt hiểu ra ý nghĩa của việc leo núi.
Thảo nào có nhiều người thích leo núi đến vậy. Cảm giác sảng khoái khi ngắm nhìn non sông, mọi thứ đều như nằm dưới chân mình, thực sự khiến người ta say mê.
Ôn Sở dựa vào hàng rào bảo hộ bằng gỗ hóng gió một lúc, đến khi quay đầu lại mới phát hiện Tần Kiến Thư đang đứng trước hàng rào bảo hộ phía bên kia. Nàng giơ điện thoại lên, không biết đang gọi video với ai.
Một lớp ánh sáng mỏng manh phủ lên bả vai nàng, cả người như bước ra từ trong ánh sáng.
Ôn Sở nhìn đến ngẩn ngơ, nhất thời cũng không để ý Tần Kiến Thư đã phát hiện ra cô, còn xoay màn hình điện thoại hướng về phía cô: "Mẹ, con cho mẹ xem bạn của con."
Một tiếng "mẹ" khiến Ôn Sở giật cả mình, đột ngột bừng tỉnh.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Tần Kiến Thư, một người phụ nữ có khí chất nhã nhặn đang nhìn cô qua ống kính.
Khuôn mặt Ôn Sở thoáng lên nét lúng túng, cô vội vã chào hỏi với màn hình điện thoại: "...Cháu chúc dì năm mới vui vẻ ạ. Cháu là bạn của Tần Kiến Thư."
Tần Kiến Thư nhìn cô một cái, rồi thản nhiên xoay màn hình trở lại phía mình, cười cười: "Em ấy tên là Ôn Sở, cũng là giáo viên ở trường, cùng làm chung văn phòng với con."
Tần Kiến Thư đang giới thiệu Ôn Sở với mẹ.
Giọng nói của nàng rất dịu dàng, trước sau luôn mang theo ý cười.
Xuất phát từ tư tâm, Ôn Sở đứng bên cạnh vểnh tai lên nghe lén một lúc, đến khi nghe thấy dì bên kia chủ động đổi chủ đề, cô không còn hứng thú nữa mới lặng lẽ rời đi.
Buổi trưa, trên đỉnh núi đâu đâu cũng có người giơ điện thoại chụp hình.
Phong cảnh trên Thanh Sơn đúng là rất đẹp, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã kinh ngạc, cái nhìn thứ hai liền say mê. Thế nhưng từ cái nhìn thứ ba, thứ tư trở đi, cảm giác rung động ấy sẽ dần dần lắng xuống, trở về với sự bình yên.
Phong cảnh dù có đẹp đến đâu, nhìn lâu cũng sẽ thấy tẻ nhạt vô vị.
Ôn Sở không còn chú ý đến cảnh sắc xung quanh, cô đứng tại chỗ quan sát một vòng, không thấy bóng dáng Dương Liễu đâu.
Cả Hứa Ý Tống cũng không ở đây, không biết hai người này chạy đi đâu rồi.
Mặc dù đã nói trước là mỗi người tự do hoạt động, khi nào xuống núi rồi sẽ tụ họp, nhưng hai người này quả thật là chạy quá nhanh.
Ôn Sở đi quanh đỉnh núi tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy Dương Liễu trên một băng ghế dài trong góc khuất.
Ôn Sở theo quán tính bước lên hai bước, khi thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc qua khóe mắt, cô mới vòng trở lại: "Sao cậu ngồi đây một mình, Hứa Ý Tống đâu rồi?"
"Đằng kia." Dương Liễu với vẻ mặt bất mãn, giơ tay chỉ về một hướng.
Chưa đợi Ôn Sở ngước mắt tìm bóng dáng của Hứa Ý Tống, thì bên cạnh, tiếng Dương Liễu mệt mỏi than phiền đã vang lên trước: "Ôn Sở, yêu đương thật sự làm người ta kiệt quệ cả thể xác lẫn tâm hồn!"
Ôn Sở: ...
Câu này nghe rất quen tai.
Trong ấn tượng của Ôn Sở, mỗi lần Dương Liễu yêu đương đều phải tự nhủ câu này, chỉ có điều lần này thì nhanh quá, nhanh đến mức dù Ôn Sở vốn thấy không mấy lạc quan cũng cảm thấy thật khó tin.
Mới có mấy ngày.
Nửa tiếng trước còn không coi ai ra gì mà thể hiện tình cảm, lẽ nào đây là quả báo?
Ôn Sở không nói tiếp.
Cô cũng chẳng buồn tìm coi Hứa Ý Tống đang ở đâu nữa, bởi lòng cô biết lúc này bạn thân cần một cái thùng rác cỡ bự để trút hết nỗi buồn.
Thật trùng hợp, cô chính là cái thùng rác đó.
Ôn Sở ngồi xuống cạnh Dương Liễu, bắt đầu quy trình: "Cậu cứ nói tiếp đi."
"Khoảng thời gian trước, mình hay lên mạng tìm mấy chủ đề liên quan đến gái thẳng. Cậu biết đó, trong giới của chúng ta, hình tượng của gái thẳng không được tốt lắm, đa phần những gì mình tìm thấy đều là những trải nghiệm tiêu cực. Nhưng từ khi ở bên Hứa Ý Tống, mình lại cảm thấy chị ấy không giống như những gì người ta nói trên mạng."
"Cậu hiểu không, chị ấy đặc biệt."
Dương Liễu nói câu này với vẻ vừa kỳ quặc vừa nghiêm túc, còn pha lẫn mấy phần ngượng ngùng.
Ôn Sở cố nhịn cười, nhanh chóng gật đầu như gà con mổ thóc.
Dương Liễu nhận được phản hồi từ bạn mình, lúc này mới tiếp tục kể.
Hóa ra, không lâu sau khi mọi người tách ra tự do hoạt động, Dương Liễu đã kéo Hứa Ý Tống đi dạo ngắm cảnh khắp đỉnh núi, còn chụp không ít bức ảnh đẹp đăng lên vòng bạn bè.
Hứa Ý Tống không đăng lên vòng bạn bè, nhưng cô đã chia sẻ những tấm hình này vào một nhóm dành cho người yêu thích hoạt động ngoài trời trong cùng thành phố mà cô vừa tham gia.
Hình vừa được gửi đi không lâu, thì trong nhóm có một thành viên nam nhảy ra nói trùng hợp là hôm nay anh ta cũng leo núi Thanh Sơn, cũng vừa hay đang ở trên đỉnh núi, hỏi Hứa Ý Tống có muốn nhân cơ hội này gặp mặt không.
Đúng là trùng hợp như vậy.
Trước hôm nay, thành viên này thường xuyên xuất hiện trong nhóm, chia sẻ những trải nghiệm về các hoạt động ngoài trời của mình, cũng xem như là một thành viên tích cực.
Đã có vài lần, Hứa Ý Tống thấy bài đăng của anh ta, còn chủ động thảo luận một số chủ đề với anh ta trong nhóm.
Tóm lại, Hứa Ý Tống cảm thấy gặp gỡ và làm bạn đối phương thì không có vấn đề gì, dù sao mục đích tham gia nhóm đồng hương này cũng là để tìm những người bạn cùng sở thích.
Nhưng Dương Liễu có vấn đề, thậm chí là vấn đề không nhỏ!
Hai người vì chuyện này mà bất đồng, dẫn đến một chút không vui.
Ôn Sở nghe một hồi, chẳng biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.
Cô khoanh tay tựa lưng vào ghế, rất nhanh đã bắt được trọng tâm của vấn đề từ câu chuyện dài dòng của bạn mình: "Vậy cuối cùng cô ấy có gặp người đàn ông đó không?"
Dương Liễu lắc đầu: "Không gặp."
"Vậy cậu giận cái gì?"
Ôn Sở một lần nữa mở mắt ra, nhíu đôi lông mày xinh đẹp rồi nghiêng đầu nhìn đối phương.
Bệnh cũ lại tái phát rồi đúng không?
"Thái độ của chị ấy không tốt mà. Hứa Ý Tống cảm thấy mình như vậy là đang can thiệp vào quyền tự do kết bạn của chị ấy, nhưng chị ấy cũng không nghĩ mà xem, chị ấy vốn dĩ là gái thẳng, hơn nữa điều kiện về mọi mặt đều không tệ. Mình lo lắng, mình ghen tuông chẳng phải là rất bình thường sao?"
Dương Liễu lẽ thẳng khí hùng, đối diện với ánh mắt dò xét của bạn thân cũng không hề nao núng, trong ánh mắt tràn ngập mấy chữ "Chị ấy cũng không dỗ mình."
Vì Hứa Ý Tống là gái thẳng, nên Dương Liễu đã sớm đặt người ta vào một khuôn mẫu được định sẵn, luôn nhẫn nhịn mọi chuyện, lúc nào cũng bất an, thường xuyên thấy thấp thỏm.
Nghe như vậy, gái thẳng cứ như là một thứ tai họa đáng sợ khiến người ta phải tránh xa.
Ôn Sở mím môi thành một đường, chìm vào suy tư ngắn ngủi.
Vấn đề Ôn Sở quan tâm chỉ có một: Tần Kiến Thư cũng sẽ như vậy sao?
Nếu sau này cô cũng ở bên Tần Kiến Thư...
Chuyện còn chưa đâu vào đâu, Ôn Sở chỉ nghĩ đến thôi cũng đã không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười khẽ này khiến Dương Liễu, người vẫn đang một mình tổn thương, hoàn toàn mơ hồ: "?? Cậu cười gì đó, mình đã thế này rồi mà cậu vẫn có thể cười ra tiếng, cậu có còn là chị em tốt của mình không đó!"
Ôn Sở hổ thẹn cúi đầu: "Xin lỗi..."
Thật sự rất xin lỗi Dương Liễu.
Cô vốn định đặt mình vào góc nhìn của đối phương để dễ dàng đồng cảm hơn, nhưng sau khi thử, cô mới phát hiện ra mình chỉ có thể đồng cảm được một nửa—chính là nửa liên quan đến việc ở bên cạnh Tần Kiến Thư.
Về phần nửa còn lại, giai đoạn hiện tại cô thật sự không có cách nào đồng cảm được.
Vừa nghĩ như thế, cô cũng cảm thấy bản thân đúng là một chiếc thùng rác cảm xúc thất bại...
Ôn Sở cũng không biết nên nói gì thêm.
Cô thả lỏng mặt mày, đưa tay xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Dương Liễu, an ủi: "Được rồi, cậu cũng đừng tủi thân quá. Thật ra đây chỉ là chuyện rất nhỏ, nếu cậu muốn Hứa Ý Tống biết cậu đang nghĩ gì, thì cậu phải chủ động giải thích rõ, không thể chỉ trông chờ người ta đoán được đâu."
Điều này, Ôn Sở đã muốn nói từ lâu.
Tính cách của Dương Liễu không hẳn là xấu, chỉ là cô nàng luôn giữ mọi chuyện trong lòng, tự mình suy diễn lung tung.
Tự mình căng thẳng, rõ ràng đối phương chưa có làm gì, nhưng cô lại biểu hiện như thể đã chịu oan ức rất nhiều.
Điều này, cần phải sửa.
Đặc biệt là bây giờ ở bên Hứa Ý Tống, đối phương từ trước tới giờ chưa từng yêu đương với con gái, vậy thì càng cần phải giao tiếp nhiều hơn.
Bệnh nghề nghiệp lại phát tác, giờ đây Ôn Sở nói chuyện với Dương Liễu vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, giống như đang tận tình khuyên nhủ, chân thành dạy dỗ học sinh của mình.
Nghe xong lời bạn thân, Dương Liễu không lên tiếng.
Cô cúi đầu trông như đang suy tư, lại giống như đang tự kiểm điểm.
Một lúc sau, cô quay đầu nhìn Ôn Sở: "Cảm giác như cậu đang vuốt một con chó vậy."
"...Cậu nhạy cảm quá rồi đó." Ôn Sở cười lạnh, rút tay về.
Cô ngồi bên cạnh Dương Liễu một lúc.
Không lâu sau, Hứa Ý Tống từ một hướng khác đi tới, ngồi xuống cạnh Dương Liễu trên ghế dài.
Biểu cảm của hai người đều có chút gượng gạo.
Ôn Sở vừa nhìn đã hiểu cặp đôi nhỏ nhà người ta có chuyện riêng muốn nói, thế nên vô cùng thức thời mà đứng dậy rời đi, để lại không gian cho họ.
Không biết Hứa Ý Tống và Dương Liễu đã nói chuyện thế nào mà nửa tiếng sau gặp lại, hai người đã hòa thuận như lúc ban đầu.
Là người duy nhất trong bốn người hoàn toàn không biết gì về sự việc lần này, thậm chí đến lúc xếp hàng đợi cáp treo xuống núi, Tần Kiến Thư vẫn còn cảm thán về mối quan hệ bạn bè "quá mức thân thiết" giữa Hứa Ý Tống và Dương Liễu.
"Quan hệ giữa em và Dương Liễu cũng tốt như vậy sao?"
Nhìn hai cái gáy ở hàng trước kề sát nhau đến mức như sắp bắn ra bong bóng màu hồng, Tần Kiến Thư nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Ôn Sở ở phía sau.
Hàng dài từ từ nhích về phía trước.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Sở thoáng xuất hiện một nét vặn vẹo kỳ lạ, trông cô vô cùng khó chịu: "Sao có thể chứ?"
"Tại sao?" Tần Kiến Thư không hiểu lắm, "Không phải hai người lớn lên cùng nhau, là bạn rất thân à?"
Nàng nhớ lần đầu gặp Dương Liễu, đối phương đã giới thiệu với nàng như vậy.
"Ừm..." Ôn Sở hơi nhíu mày, trong lúc đại não nhanh chóng hoạt động, cô cũng giải thích rất uyển chuyển: "Bởi vì mối quan hệ của họ khá đặc biệt, không phải là quan hệ bạn bè bình thường."
Tần Kiến Thư mỉm cười: "Còn có mối quan hệ bạn bè loại hai sao?"
Rõ ràng là nàng vẫn chưa nhận ra điều mà Ôn Sở đang nói tới.
Mãi đến khi người trước mặt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm và sáng rực: "Tần Kiến Thư, chị có sợ đồng tính không?"
---
Vé cáp treo xuống núi có giá 45 tệ một người, toàn bộ hành trình mất khoảng hai mươi phút.
Vì hôm nay khách du lịch lên núi quá đông, nên cáp treo vốn không cần phải xếp hàng cũng đã xếp thành một hàng dài.
Nhóm Ôn Sở và một cặp đôi dị tính được xếp vào cùng một khoang cáp treo. Khi mọi người đã lên, lớp kính quan sát trong suốt hai bên nhanh chóng phủ một lớp sương mờ mờ.
Ôn Sở dùng tay lau một khoảng nhỏ để có thể ngắm cảnh, kéo nhẹ tay áo của Tần Kiến Thư: "Chị nhìn kìa, trông giống như sóng biển màu xanh lục vậy."
Dưới chân họ, là cánh đồng xanh bạt ngàn vô tận.
Cây cối tầng tầng lớp lớp, hết làn sóng này lại đến làn sóng khác xô nhau tràn lên, phóng tầm mắt nhìn thật là đẹp đẽ và hùng vĩ.
Thảm thực vật ở Thanh Sơn thuộc loại rừng thường xanh lá rộng, quanh năm xanh tươi. Dù là trong mùa đông khi vạn vật tiêu điều, nó vẫn giữ được sức sống và sức mạnh của riêng mình, là một trong những điểm du lịch cấp 5A nổi tiếng nhất ở các thành phố lân cận.
Tần Kiến Thư ngắm cùng Ôn Sở một lát, sau đó lại bắt đầu thất thần.
Nàng bỗng dời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lơ đãng lướt qua chỗ ngồi đối diện, dừng lại trên người Hứa Ý Tống và Dương Liễu một lúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong khoang cáp treo chật hẹp, mỗi người đều mang một nỗi niềm riêng.
Dương Liễu là người đầu tiên nhận ra Tần Kiến Thư quá mức im lặng.
Cô quan sát một lúc, cầm điện thoại lên âm thầm nhắn tin cho Ôn Sở:【Hai người các cậu cũng cãi nhau hả?】
Chữ "cũng" này được dùng rất tinh tế, Dương Liễu vốn quen dùng suy nghĩ chủ quan của mình để suy đoán về Ôn Sở.
Khi tin nhắn vừa được gửi đi, trong túi của Ôn Sở vang lên tiếng rung "ong ong".
Tần Kiến Thư nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn sang.
Ôn Sở lấy điện thoại ra, thấy Dương Liễu gửi tin nhắn WeChat tới thì bình tĩnh nghiêng màn hình, rồi gõ chữ trả lời:【Mình vừa nói cho chị ấy biết quan hệ giữa cậu và Hứa Ý Tống, không biết có phải chị ấy sợ người đồng tính không.】
Dương Liễu ngồi đối diện, rất nhanh điện thoại của cô cũng "ong" lên một tiếng.
Hai người nhắn qua nhắn lại, trong khoang cáp treo yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại nhất thời vang lên hết đợt này đến đợt khác, náo nhiệt vô cùng.
Mãi đến khi Hứa Ý Tống không nhịn được nữa, lên tiếng: "Hai người ngồi đối diện nhau mà còn nhắn tin qua WeChat để nói chuyện sao?"
Hai người lập tức hóa đá: "......"
Sau vài giây im lặng, Ôn Sở kiểm soát biểu cảm, giả vờ như không có chuyện này, hờ hững lên tiếng: "Tôi đâu có nhắn tin với cậu ấy đâu."
Có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi, không biết có ai tin hay không.
Dọc theo đường dây cáp treo đi xuống, độ cao cũng ngày càng giảm.
Sau khi cáp treo hạ xuống, vẫn còn cách vài trăm mét nữa mới đến cổng lớn ở chân núi. Nhân viên cáp treo mở cửa từ bên ngoài, gió lạnh điên cuồng tràn vào bên trong như nước biển.
Ôn Sở vừa mở miệng định nói thì đã bị một luồng gió lạnh tạt thẳng vào miệng.
Sau khi nhảy xuống cáp treo, cô nhanh chóng kéo nón áo khoác lên, quấn mình kín mít.
Sau khi làm xong mọi thứ, Ôn Sở quay đầu lại tìm Tần Kiến Thư, chỉ thấy đối phương vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về hướng nhà vệ sinh công cộng của khu du lịch.
Ôn Sở bước những bước nhỏ, thoáng cái đã đến bên cạnh Tần Kiến Thư. Hai tay cô nhét trong túi áo, chẳng buồn lấy ra: "Chị muốn đi vệ sinh sao?"
Tần Kiến Thư quay đầu nhìn cô: "Hình như tôi vừa thấy Dương Tương."
"Hả?" Đột nhiên nghe thấy tên quỷ gây sự lớp mình trong thời gian nghỉ phép, Ôn Sở hơi bối rối.
Cô nhìn theo ánh mắt của Tần Kiến Thư, tìm kĩ nhưng cũng chẳng phát hiện bóng người quen mắt: "Đông người thế này, chắc chị nhìn nhầm rồi. Dương Tương làm sao có thể ở đây."
"Đi nào, nhóm Dương Liễu đi đến phía trước rồi."
Ôn Sở vừa nói vừa lắc lư cơ thể để ra hiệu.
Động tác này khiến Tần Kiến Thư dời sự chú ý từ đằng xa về phía Ôn Sở.
Lúc này nàng mới có thời gian để ý kỹ cách ăn mặc của Ôn Sở hôm nay.
Nói ra thì, hôm nay Ôn Sở cũng mặc áo gió giống nàng. Chỉ khác ở chỗ, áo của nàng màu trắng ngà rất nhạt, còn áo của Ôn Sở lại là màu xanh đậm tươi sáng.
Lúc ở trên núi thì không thấy gì đặc biệt, nhưng giờ không còn những mảng rừng lớn làm nền, bộ đồ xanh này của Ôn Sở trở nên rất nổi bật.
Hơn nữa, nón áo gió hơi to, sau khi đội lên, mái tóc dài của đối phương hoàn toàn bị che khuất, chỉ còn lại vài sợi tóc con ngắn vừa mới mọc quanh viền trán.
Cả người trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều, cũng toát lên vài phần ngờ nghệch.
Nhìn một lúc, Tần Kiến Thư đưa tay chạm vào chiếc nón rộng thùng thình của Ôn Sở, muốn giúp người điều chỉnh một chút.
Không ngờ người trước mặt theo bản năng ngửa người ra sau tránh, trực tiếp né động tác của cô.
Tay của Tần Kiến Thư vẫn lơ lửng giữa không trung, không giơ lên cũng không hạ xuống.
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Lúc này Ôn Sở cũng kịp phản ứng, vừa rồi hình như cô không nên né.
Tần Kiến Thư nhìn cô, bình tĩnh nói: "Nón bị lệch rồi."
Hừ, nói sớm đi chứ.
Ôn Sở mím môi thành một đường, sau đó khom người, vô cùng ngoan ngoãn đưa đầu đến dưới lòng bàn tay Tần Kiến Thư.
Trên đầu phát ra tiếng loạt soạt, Tần Kiến Thư vừa giúp cô chỉnh lại nón, vừa hỏi: "Lúc nãy trên cáp treo, em và Dương Liễu nói gì vậy?"
Giọng nói trong trẻo, dễ nghe khiến lòng Ôn Sở rùng mình.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh vừa hay nghênh đón ánh nhìn dò xét của Tần Kiến Thư.
Ôn Sở còn cố gắng ngụy biện: "...Tôi đâu có nói chuyện với cậu ấy đâu."
"Tôi thấy mà, Ôn Sở."
Tần Kiến Thư trực tiếp vạch trần lời nói dối của đối phương, rồi thu tay lại.
Ôn Sở thấy Tần Kiến Thư đã nói thẳng đến mức này, cô biết mình không thể tiếp tục nói dối, nhưng cũng không thể thành thật khai hết mọi chuyện.
Cô suy nghĩ một lúc: "Cậu ấy hỏi tôi có phải là tâm trạng của chị không tốt không, có phải cãi nhau với tôi không."
"Tôi nói không có, chỉ là chị sợ người đồng tính thôi."
"..."
Tần Kiến Thư bỗng cảm thấy đau đầu, nàng có chút dở khóc dở cười: "Ôn Sở, em thật là... Em nói như vậy có vẻ tôi rất thiếu lịch sự."
"Không phải là tôi kỳ thị người đồng tính, chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc với nhóm người thiểu số như vậy trong cuộc sống thực, nên cảm thấy bất ngờ thôi."
Nghe nàng nói xong, Ôn Sở không lên tiếng.
Bỗng nhiên.
"Ý của chị là, chị đã tiếp xúc trên mạng rồi sao?" Ôn Sở rất biết nắm trọng điểm.
Thời thế thay đổi, giờ đến lượt cô đánh giá Tần Kiến Thư.
Tần Kiến Thư bị hỏi, ngập ngừng một lúc: "Đọc tiểu thuyết có tính không?"
Hồi đại học, trong ký túc xá của Tần Kiến Thư có một bạn cùng phòng rất thích đọc tiểu thuyết, thường xuyên thức trắng đêm để cày truyện.
Một ngày nọ, người bạn cùng phòng đó chia sẻ một cuốn tiểu thuyết trong nhóm chat phòng ký túc xá, yêu cầu tất cả bọn họ nhất định phải đọc thử.
Lúc đó Tần Kiến Thư đang không quá bận rộn với việc học, vì sự nhiệt tình của bạn cùng phòng mà nàng đã mở ra xem thử.
Kết quả đọc đến giữa chừng, mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Trong cuốn tiểu thuyết này, không có nam chính!
Ôn Sở: "Tiểu thuyết bách hợp?"
Dưới chiếc nón rộng, cô nghiêng đầu, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc.
Gái thẳng mà đọc tiểu thuyết bách hợp?
Cũng không thẳng lắm nhỉ.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sau này, hai cô con gái cuối cùng cũng thành đôi thành cặp. Khi Ôn Ôn chơi điện thoại của vợ thì tìm được cuốn tiểu thuyết "không có nam chính" đó, đọc thử...
A! Hóa ra cuốn tiểu thuyết này là "Giả Vờ Làm Gái Thẳng" do mẹ Giáp Tử viết đây mà!
Đúng là trùng hợp thật!!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.