Chương 38: Dập lửa
Dương Liễu và Hứa Ý Tống đã đi được bốn đến năm mươi mét, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Ôn Sở và Tần Kiến Thư tiếp tục tụt lại phía sau, không biết đã một mình chạy tới nơi nào rồi.
Dương Liễu gọi điện thoại tới thúc giục.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai người cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, từ phía sau chậm rãi chạy tới.
Có lẽ là vì đã nói chuyện riêng với Ôn Sở, nên sau khi bắt kịp nhóm, để tránh khiến bản thân trông quá thiếu lễ phép, Tần Kiến Thư cũng không còn tỏ ra quá trầm lặng và yên tĩnh nữa.
Bốn người nói cười rôm rả, chẳng mấy chốc đã trông thấy cổng lớn biểu tượng của điểm tham quan mà họ đi qua lúc đến.
Dù cách khá xa, nhưng mùi thơm đồ ăn từ con phố buôn bán bên ngoài đã theo gió bay tới trước mặt họ.
Ôn Sở hít sâu hai hơi, cảm giác đói bụng tăng lên gấp bội.
Cô siết chặt quai ba lô trên vai, bước chân càng lúc càng nhẹ.
Lúc trưa, bọn họ chỉ ăn qua loa vài món ăn vặt trên đỉnh núi để lót bụng, nhưng mấy thứ đó chẳng đủ nhét kẽ răng.
Muốn tới bãi đỗ xe thì bắt buộc phải đi qua con phố buôn bán dưới chân núi Thanh Sơn. Đi hết cả con phố, ngay cả người vốn không thích ăn quán ven đường như Tần Kiến Thư cũng không cưỡng lại được mà mua một chén khoai tây nhỏ để lót dạ.
Dương Liễu một tay cầm tô oden, tay kia cầm điện thoại tra bản đồ.
"Để mình xem nào, giờ này nếu xuất phát từ đây về nội thành thì chắc chúng ta vẫn có thể cùng ăn tối, chỉ không biết đường cao tốc có bị kẹt xe hay không..."
Dương Liễu liếc nhìn thời gian ước tính trên bản đồ dẫn đường, sau khi tính toán sơ qua, cô ngẩng đầu kết luận: "Đi nhanh thôi, nếu kẹt xe thì toi đấy, buổi tối Hứa Ý Tống còn phải quay về trường nữa."
Ba câu không rời khỏi Hứa Ý Tống, hoàn toàn không giống bộ dạng than thở "yêu đương mệt mỏi quá" ở trên núi lúc nãy.
Ôn Sở mặt không biểu cảm, cô cắn một miếng xúc xích lớn, liếc nhìn Dương Liễu.
Dương Liễu bỗng nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Cô vội vàng phản ứng lại, rồi bổ sung thêm một câu: "Chị ấy phải về sớm để đi họp, mà tối nay hai người cũng phải quay về trường mà đúng không?"
Sự quan tâm đến muộn còn rẻ mạt hơn cỏ!
Ôn Sở không đáp.
Ngược lại, Tần Kiến Thư đứng bên cạnh thì rất nể mặt, cho đối phương bậc thang đi xuống: "Phải về trường họp thì đúng là nên tranh thủ thời gian. Hôm nay hết kỳ nghỉ, người quay lại thành phố đông lắm, nếu muộn nữa thì chắc chắn cao tốc sẽ kẹt."
Khi Tần Kiến Thư nói đến đây, Ôn Sở nghiêng đầu, nhìn vào cái chén bằng giấy trên tay nàng: "Tần Kiến Thư, có thể cho tôi ăn một miếng khoai tây của chị không?"
"Hả?" Tần Kiến Thư hơi sững người.
"Tất nhiên là được rồi."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Kiến Thư không còn cùng người khác chia sẻ chung một phần ăn nữa. Nàng cầm xiên gỗ, xiên một miếng khoai tây đầy nước sốt đưa tới trước mặt Ôn Sở.
Nàng vốn định để Ôn Sở cầm xiên tự ăn.
Nhưng Ôn Sở thì hay rồi, cô trực tiếp đưa đầu tới trước, nhanh gọn dùng miệng lấy miếng khoai tây ra khỏi đầu xiên.
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Kiến Thư có cảm giác như nàng thật sự đang cho một con vật nhỏ ăn.
Nàng chăm chú nhìn động tác nhai nhẹ nhàng của Ôn Sở khi ăn, một lát sau, nghe thấy đối phương đánh giá: "Đồ ăn vặt ở khu du lịch đúng là chẳng ngon chút nào."
Tần Kiến Thư cười cười, không tỏ ý kiến: "Vậy em còn muốn nữa không?"
Nàng nhẹ giọng hỏi thêm một câu, cây xiên gỗ trong tay đã một lần nữa xiên sẵn một miếng khoai tây nhỏ, chỉ chờ đối phương trả lời.
Ngoài dự đoán, Ôn Sở chần chờ một lát, tiếp tục đưa đầu tới.
Tần Kiến Thư khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh ý cười như sắp tràn ra ngoài.
Cứ thế vừa ăn, vừa đi, vừa đi, vừa ăn.
Đến khi tới chỗ đỗ xe, đồ ăn trên tay bọn họ cũng đã được ăn gần hết.
Mọi người lên xe, chuẩn bị quay về.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Ôn Sở reo lên.
Số điện thoại hiển thị trên màn hình khá đặc biệt, khiến Ôn Sở đang cài dây an toàn cũng phải khựng lại.
Cô chần chờ một lúc, đưa điện thoại kề bên tai và nhấn nút nghe——
"Xin chào, đây là đồn cảnh sát Thanh Sơn."
"Xin hỏi có phải cô là Ôn Sở, cô Ôn không?"
---
Mấy năm gần đây, khu du lịch Thanh Sơn phát triển nhanh chóng. Du lịch thúc đẩy kinh tế, lượng khách tăng lên nên tất nhiên mức độ bảo vệ và giữ gìn an ninh ở khu du lịch cũng được nâng cao.
Cách khu du lịch không xa có một đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát Thanh Sơn.
Sau khi cúp máy, Ôn Sở cũng không nghĩ đến việc quay về nữa. Cô cùng Tần Kiến Thư theo hướng dẫn rẽ trái lượn phải, rời khỏi bãi đỗ xe và quay lại con phố buôn bán. Hai người vất vả lắm mới tìm được đồn công an ở đầu hẻm.
Hai người đi vào, vừa mới mở miệng hỏi hai câu thì lập tức có cảnh sát đến dẫn đi.
"Là thế này, bên chúng tôi vừa ra ngoài xử lý một vụ mâu thuẫn tại khu du lịch. Hai bên liên quan đã được đưa về đây, trong đó có mấy đứa nhỏ đã cung cấp số điện thoại của cô. Các em ấy nói mình là học sinh của trường Trung học Trọng Nam ở Vân Thành..."
Vừa đi, đồng chí cảnh sát vừa giải thích rõ ràng tình hình với Ôn Sở và Tần Kiến Thư.
Đối phương lời ít mà ý nhiều, chỉ một lát sau, Ôn Sở cũng từ lời của anh hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra.
Hóa ra là khi xếp hàng vào nhà vệ sinh, nhóm học sinh đã gặp một gia đình ba người chen ngang.
Đứa trẻ trong gia đình đó cư xử kém, cậy mình nhỏ tuổi nên ăn nói không có kiêng nể, lời lẽ rất khó nghe. Hai bên lời qua tiếng lại, càng nói càng bực, cuối cùng phụ huynh của đứa trẻ nổi giận rồi động tay động chân với hai nam sinh. Kết quả là phải gọi cảnh sát đến, tất cả đều bị đưa đi.
"Tôi đã nói vừa rồi tôi nhìn thấy Dương Tương ở trước cửa nhà vệ sinh. Chắc các em ấy cũng nhìn thấy tôi, biết tôi đi cùng em nên cố ý tránh mặt."
Nghe xong lời của đồng chí cảnh sát, Tần Kiến Thư nghiêng đầu nhìn Ôn Sở một chút.
Sắc mặt nàng bình thản, giọng nói không lộ rõ cảm xúc gì.
So với Tần Kiến Thư, vẻ mặt của Ôn Sở nghiêm nghị hơn hẳn.
Cô lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bước chân vào đồn cảnh sát.
Không ngờ lại vì học sinh gặp rắc rối, gọi điện bắt cô đến đây để cứu người!
Ôn Sở siết chặt nắm tay, cũng đã nghĩ sẵn sau khi gặp Dương Tương và những học sinh kia, cô phải dạy cho họ một bài học trước đã.
Thế nhưng khi thật sự nhìn thấy bọn họ, cô ngược lại không kiềm được.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi phụ huynh đánh người đang ở đâu vậy?" Giọng nói trước đó của Ôn Sở còn được coi là ôn hòa, trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng.
Điều này, người cảm nhận rõ ràng nhất chính là Tần Kiến Thư đứng sát bên cô.
Tần Kiến Thư liếc mắt nhìn người bên cạnh, chỉ cảm thấy Ôn Sở lúc này giống hệt một chú chó Golden Retriever xù lông, bộ dạng dữ dằn này và dáng vẻ ngoan ngoãn ngọt ngào thường ngày khác nhau như một trời một vực.
Trong căn phòng nhỏ, bốn em học sinh cúi đầu ngồi trên một chiếc ghế dài. Thấy hai giáo viên bước vào, cả bốn người gần như cùng lúc nhìn về phía các cô.
Bọn họ vừa nhìn, cũng khiến Ôn Sở và Tần Kiến Thư thấy rõ vết thương trên mặt họ.
Trên mặt hai cậu nhóc Chu Sinh Thăng và Dương Tương đều có những vết bầm tím với mức độ khác nhau, vừa nhìn là biết bị người khác đánh.
Đặc biệt là Chu Sinh Thăng, cậu thậm chí còn có một vết rách trên mặt, phần cằm bị ngoại thương rất rõ.
Một nhóm bốn người, hai nam hai nữ, đều là học sinh trong trường.
Trong đó, Dương Tương, Chu Sinh Thăng và Kỳ Phong Nguyệt đều là học sinh lớp 11/4 của các cô. Người còn lại là một nữ sinh lớp 11/8 tên là Dụ Nhiễm. Trước khi chia lớp vào học kỳ hai năm lớp 10, Ôn Sở cũng từng dạy cô bé, vì vậy không hề xa lạ.
Tần Kiến Thư cũng biết rõ cô bé.
Dù sao đây cũng là cục cưng đứng đầu toàn khối mà!
Hai cô bé ngồi đó trông không có vết thương ngoài da, nhưng cũng không biết là có bị đánh hay không.
Là một giáo viên, thấy học sinh của mình bị đánh đến mức này, Ôn Sở không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng.
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào đồng chí cảnh sát đã dẫn họ vào, cố hết sức để kiềm nén lửa giận trong lòng, gắng gượng giữ bình tĩnh: "Sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Học sinh của chúng tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, chen ngang vốn đã không đúng, giờ lại thêm chuyện ra tay đánh người. Đồng chí cảnh sát, anh nói xem, chuyện này có phải là cần cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý hay không?"
Ôn Sở tức giận đến mức này là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Đặc biệt là mấy học sinh lớp 11/4, bọn họ còn đang nơm nớp lo sợ, không biết sau khi giáo viên đến thì phải giải thích thế nào về chuyện hôm nay. Ai mà ngờ được, Ôn Sở vừa mở miệng đã bảo vệ bọn họ.
Trong ấn tượng, cô Ôn là người có tính cách vô cùng tốt, vừa hài hước, vừa sẵn lòng hòa đồng với học sinh bọn họ như một người chị lớn tâm lý.
Bọn họ nào từng thấy cô giáo nổi giận đến mức này chứ.
Cảm giác được người khác hết lòng bảo vệ như thế này, ngay cả người không tim không phổi như Dương Tương cũng không kiềm được mà thấy sống mũi cay cay.
Cậu nhóc dùng sức trừng mắt, cố nén nước mắt lại, sau đó đứng dậy kéo cánh tay Ôn Sở: "Cô Ôn..."
"Đừng kéo cô, em về chỗ ngồi đi." Ôn Sở quay đầu, liếc cậu một cái.
Giọng điệu của cô vẫn cứng rắn, cố nén cơn giận, nhưng tốt xấu gì cũng coi như giữ được bình tĩnh: "Chuyện của các em, đợi về trường rồi cô sẽ tính sổ với các em. Nhưng chuyện hôm nay bị người ta đánh ở ngoài, nhất định phải có lời giải thích."
Nói xong, Ôn Sở gạt tay Dương Tương ra.
Cô xoay lại, chuẩn bị tiếp tục đòi lời giải thích từ phía cảnh sát.
Ngay sau đó, cánh tay cô lại bị ai đó kéo một cái.
Ôn Sở nhíu mày, tức giận quay đầu: "Dương Tương, cô đã nói là đừng..."
Là Tần Kiến Thư!
Cơn giận đang bốc lên trong Ôn Sở lập tức bị dập tắt hơn phân nửa.
Môi cô mím thành một đường, đôi mắt đen láy nhìn Tần Kiến Thư, trông vừa bướng bỉnh vừa ngoan ngoãn.
Tay Tần Kiến Thư vuốt dọc xuống theo cánh tay Ôn Sở, trượt thẳng tới lòng bàn tay đối phương, khẽ kéo người về phía sau: "Ôn Sở, trước tiên em hãy bình tĩnh một chút, chuyện này bây giờ vẫn chưa hỏi cho rõ ràng."
Giọng nói trong trẻo và dễ nghe của người phụ nữ thành công dập tắt nốt nửa cơn giận còn lại của Ôn Sở.
Tuy Ôn Sở vẫn mang vẻ không tình nguyện lắm, nhưng cô vẫn nghe theo lời của Tần Kiến Thư.
Lúc này, Dương Tương nhân cơ hội nói nốt lời mình chưa kịp nói——
"Cô Ôn, là chúng em ra tay trước."
Ôn Sở: "..."
"Em nhắc lại lần nữa xem?"
Kỳ Phong Nguyệt, người vẫn chưa có cơ hội chen lời, lúc này rốt cuộc cũng tìm được khe hở để xen vào. Cô bé nói rất nhanh: "Là Chu Sinh Thăng đạp thằng nhóc đó trước, sau đó ba nó phát điên, nhào lên đánh họ..."
Nghe thấy tên mình bị nhắc đến, Chu Sinh Thăng còn không phục hừ một tiếng, thái độ rất ngông nghênh: "Ai bảo con trai ổng đẩy chị Kỳ trước."
Đầu óc Ôn Sở ong ong, lửa giận vừa mới được kiềm chế lại lập tức bốc lên.
Cô nhìn chằm chằm vào Chu Sinh Thăng, giọng lạnh căm, lời nói ra như muốn kết băng: "Anh chị cái gì mà anh chị, em là học sinh hay là gì, người ta không có tên riêng à?"
Uổng công cô vừa rồi còn cây ngay không sợ chết đứng, muốn giúp bọn họ đòi lại công lý.
Khí thế hống hách của Chu Sinh Thăng lập tức xẹp xuống, cậu rụt cổ, không dám nói thêm lời nào.
Tâm trạng của Ôn Sở chẳng khác nào đang ngồi xe leo núi, lúc thì lên cao, lúc thì xuống thấp.
Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tiếp tục dạy dỗ lũ nhóc con này.
Lúc này, Tần Kiến Thư lại khẽ kéo tay cô về phía sau một chút.
Động tác không lớn, chỉ có một mình Ôn Sở biết.
Hàng mi dài của cô khẽ rung, những lời định dạy bảo xoay một vòng trong miệng, cuối cùng lặng lẽ nuốt ngược trở lại bụng.
Lạ quá, sao Tần Kiến Thư cứ giống như là đã gắn công tắc nào đó lên người cô, vừa bấm vào là cô đã không chống đỡ nổi.
Ôn Sở vẫn còn tự lẩm bẩm trong lòng, cảm thấy khó hiểu.
Cũng vào lúc này, Tần Kiến Thư nghiêng đầu nhìn cô.
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, mang theo cảm giác ngứa ngáy tê tê, mềm mại và nhẹ nhàng như lông vũ: "Chuyện này để tôi xử lý, Ôn Sở em qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút, có được không?"
Tần Kiến Thư đã nói vậy rồi, sao Ôn Sở có thể có ý kiến gì.
Chẳng mấy chốc, cô đã đi tới bên cạnh vách tường và ngoan ngoãn ngồi xuống.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Bình cứu hỏa hình người chuyên dụng của Ôn Sở.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.