Gái Thẳng Schrodinger

Chương 39: Che giấu



Chương 39: Che giấu

Sau khi đổi người nói chuyện, áp lực trên vai cảnh sát cũng giảm đi rất nhiều.

So với Ôn Sở, Tần Kiến Thư bình tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa nàng còn mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa, không có tính công kích.

Nàng là một giáo viên giàu kinh nghiệm, xử lý mọi việc rất logic và có trình tự rõ ràng.

Đầu tiên Tần Kiến Thư xuất trình với đồng chí cảnh sát các chứng minh thư trực tuyến có liên quan để chứng minh mình là giáo viên, sau đó mới lấy tư cách giáo viên của học sinh để đề xuất phương án giải quyết với cảnh sát.

Gia đình ba người liên quan đến vụ việc lần này đang ngồi ở phòng bên cạnh, được các cảnh sát khác tiến hành hòa giải và giáo dục tư tưởng.

Khi Tần Kiến Thư đi theo đồng chí cảnh sát sang phòng bên cạnh để trao đổi, nàng đặc biệt dặn dò Ôn Sở ở lại trông chừng học sinh.

Nhưng người vừa rời khỏi tầm mắt chưa được hai phút, Ôn Sở đã ngồi không yên: "Không được, cứ thấy không yên tâm, cô cũng phải đi theo xem sao."

Tính tình Tần Kiến Thư quá mềm mỏng.

Nghe nhóm Dương Tương miêu tả thì gia đình ba người kia không phải là loại hiền lành gì, đối phó với kiểu người thiếu văn hóa như vậy, càng lịch sự lại càng dễ chịu thiệt.

Bên kia ba cái miệng, mà Tần Kiến Thư chỉ có một cái, lỡ như khi không có cô ở bên, Tần Kiến Thư bị người đối phương mắng đến khóc thì phải làm sao bây giờ?

Tần Kiến Thư đâu giống cô, tính cách khó đoán, gặp mạnh lại càng mạnh!

Càng nghĩ, Ôn Sở càng cảm thấy khả năng này có thể xảy ra.

Đúng lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi căn phòng nhỏ này, thì một viên cảnh sát khác đang trông chừng cũng đứng dậy, gọi cô lại: "Cô giáo ơi, mong cô tin tưởng các đồng chí cảnh sát chúng tôi. Nếu bây giờ cô qua đó, nói không chừng sẽ làm rối nhịp độ hòa giải, dẫn đến phản tác dụng."

"Đúng vậy đó, cô Ôn, cô cứ ngồi xuống đi."

Dương Tương ngẩng đầu lên khuyên một câu. Vết thương của cậu nhóc nằm bên trái khuôn mặt, dưới xương gò má có một vết bầm tím rất rõ to bằng đầu nắm tay, trông rất là buồn cười.

Dù gương mặt đã khôi hài như vậy, nhưng tật nói năng lắm lời của cậu nhóc vẫn không chừa: "Cô Tần đáng tin hơn cô nhiều."

"..." Ôn Sở cụp mắt, ánh nhìn không mấy thân thiện dừng lại trên gương mặt buồn cười của cậu một lúc.

Mặc dù là nói giỡn, nhưng lời của Dương Tương cũng coi như gián tiếp nhắc nhở Ôn Sở.

Đúng vậy, cô nên tin tưởng Tần Kiến Thư mới phải.

Thế là cô lại quay về chỗ ngồi.

Quá trình chờ đợi khiến người ta vô cớ cảm thấy dài đằng đẵng. Cứ cách vài phút, Ôn Sở lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một lần.

Bên cạnh, mấy đứa nhóc đang thì thầm to nhỏ, líu ríu không biết bàn bạc chuyện gì.

Ôn Sở không có tâm trạng để nghe.

Chốc lát sau, Dương Tương len lén thò đầu qua phía cô, nhỏ giọng hỏi: "Cô Ôn, lát nữa cô có thể giúp bọn em nói tốt vài lời với cô Tần được không ạ? Bảo cô ấy đừng kể chuyện này cho phụ huynh bọn em ấy ạ?"

Bọn họ sở dĩ nói số điện thoại của Ôn Sở cho cảnh sát chính là vì không muốn để phụ huynh biết chuyện này.

Sự việc còn chưa được giải quyết, vậy mà bọn Dương Tương đã bắt đầu lo thu xếp tốt hậu quả rồi.

Dù sao thì trong mắt bọn họ, khối trưởng Tần Kiến Thư chính là người công tư phân minh. Mới cách đây mấy ngày trước, Tần Kiến Thư còn tịch thu một loạt điện thoại của bọn họ.

"Giờ thì biết sợ rồi à?" Ôn Sở vẫn nhớ rõ lúc nãy Dương Tương nói cô không đáng tin.

Ánh mắt cô dừng lại trên cánh cửa phòng đang đóng chặt, giọng điệu nhàn nhạt, cũng không ngoảnh đầu lại: "Chuyện này cô không giúp được, muốn nói thì các em tự đi mà nói."

Sao Tần Kiến Thư vẫn chưa quay lại nữa?

"Đừng mà, cô Ôn!" Chu Sinh Thăng vừa nghe Ôn Sở không chịu giúp, lập tức cuống lên.

Gia phong nhà cậu bé rất phóng khoáng, ba mẹ lập nghiệp từ bàn tay trắng, những năm đầu làm ăn buôn bán, điều họ tin tưởng nhất chính là "dưới roi vọt mới sinh ra nhân tài".

Chỉ cần chưa đánh chết! Thì vẫn có thể tiếp tục đánh!

Cũng chính vì vậy mà Chu Sinh Thăng nói nhanh đến mức suýt cắn trúng lưỡi: "Chúng em nói thì không có tác dụng như cô nói đâu. Cô Ôn ơi, cô tốt bụng nói giúp đi mà, cứu được chính là bốn mạng người lận đó!"

"Cô không nghĩ cho bọn em thì cũng nghĩ cho Kỳ Phong Nguyệt với học sinh đứng đầu khối chứ!"

"Đúng đó, cô ơi! Cô Tần tốt với cô nhất." Dương Tương gật đầu phụ họa, cái miệng nhỏ lúc không lắm lời thì nói chuyện nghe cũng khá dễ chịu, "Địa vị của cô trong lòng cô Tần nào phải là thứ mấy đứa bọn em có thể sánh được. Cô nói một câu là bằng bọn em nói mười câu!"

Mặc dù là những lời nịnh nọt, nhưng Ôn Sở lại rất thích nghe kiểu này.

Ngoài mặt cô vẫn làm ra vẻ thờ ơ không động lòng, bộ dạng rất là miễn cưỡng, nhưng lời nói thì đã mềm mỏng hơn: "Được rồi, đến lúc đó cô sẽ nói giúp các em vài lời hay xem sao."

"Nhưng phải nói trước, chưa chắc cô Tần đã nghe lời cô."

"Dạ dạ dạ!" Hai nam sinh gật đầu lia lịa như giã tỏi, trông như thể cô giáo nói gì cũng đúng.

"Vẫn chưa quay lại..." Ôn Sở cau mày.

Ôn Sở dời mắt khỏi chiếc đồng hồ treo trên tường, chuyển sang nhìn máy lấy nước trong phòng.

Cô quay đầu nhìn hai nữ sinh còn lại, ân cần hỏi: "Kỳ Phong Nguyệt, Dụ Nhiễm, hai em có muốn uống nước không?"

---

Khoảng mười phút sau, Tần Kiến Thư và viên cảnh sát cùng đi ra lúc nãy đã quay lại.

Đi cùng họ còn có gia đình ba người ở phòng bên cạnh.

Từ đầu đến cuối Ôn Sở chỉ nghe học sinh miêu tả gia đình ba người này, nhưng sau khi thật sự gặp mặt, cô lại cảm thấy bậc ba mẹ này không giống là loại người vô cùng xấu xa, huống chi trên mặt người ba còn có không ít vết thương.

Ôn Sở bỗng nhiên không còn tức giận như trước.

Hai học sinh lớp cô, rõ ràng là không để bản thân chịu thiệt.

Cũng không biết Tần Kiến Thư qua đó đã nói chuyện với cặp vợ chồng này như thế nào, hoặc cũng có thể là do bên phía cảnh sát giáo dục nên có tác dụng. So với thái độ đối đầu gay gắt khi tranh cãi với nhóm Dương Tương trước đó thì lần này gặp lại, cặp vợ chồng đó trở nên lễ phép hơn rất nhiều.

Họ dẫn con mình lần lượt xin lỗi các học sinh, đồng thời bày tỏ sẵn sàng bồi thường một phần chi phí y tế.

Như vậy, ngược lại khiến cho mấy người Dương Tương cảm thấy xấu hổ.

Nhìn thế này, cả hai bên đều không phải người xấu, chẳng qua lúc đó cảm xúc bốc đồng đã đẩy cả hai đến mức động thủ.

Ký tên và lưu hồ sơ xong, lúc ra khỏi đồn cảnh sát thì mặt trời đã lặn. Những đám mây nơi chân trời bị nhuộm thành một mảng đỏ, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt mỗi người, tạo nên những vẻ đẹp khác nhau.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư đang nghĩ tới chuyện hàng ghế sau xe không đủ chỗ cho bốn học sinh, thì phía bên kia đường, một chiếc Volkswagen Beetle trông không mấy nổi bật bấm còi. Dương Liễu hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Hứa Ý Tống ngồi trên ghế phụ cũng ló đầu ra.

Dương Liễu đắc ý: "Hứa Ý Tống sợ hai người ứng phó không nổi, nên bọn mình quay lại rồi đây."

Nhìn như vậy, bạn gái của cô nàng đúng là không thể chê vào đâu được!

Như vậy, bốn học sinh vừa hay có thể chia thành hai nam hai nữ, lên hai chiếc xe khác nhau, cùng trở về nội thành.

Vì giữa chừng bị trì hoãn, thêm chuyện trên đường đi còn bị kẹt xe, nên lúc về tới nội thành thì đã 6 giờ tối.

Bọn họ không thể nào ăn bữa tối cùng nhau, Hứa Ý Tống còn phải vội vàng chạy về trường đi họp. Trước khi đi, mọi người hẹn lần sau sẽ cùng nhau dùng bữa.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư đơn giản dẫn theo bốn cái đuôi nhỏ ăn đại chút gì đó gần trường, coi như khép lại ba ngày nghỉ Tết Dương lịch.

Không hoàn hảo lắm, nhưng may mà vui.

Sáu người ngồi chung một bàn, gọi bảy tám món ăn.

Đói bụng cả chặng đường nên khẩu vị của ai cũng tốt, đặc biệt là khi so với mùi vị đồ ăn vặt mua ở khu du lịch trước đó. Đây là lần đầu tiên Ôn Sở cảm thấy tay nghề nấu nướng của quán ăn trước cổng trường lại ngon đến vậy.

Vị giác được thỏa mãn, cô lúc này giống như một con mèo no bụng, hài lòng nheo đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình.

Ngày mai chính là ngày đầu tiên chính thức đi học sau kỳ nghỉ năm mới. Trước cửa tiệm cơm, từng nhóm học sinh mặc đồng phục nối tiếp nhau đi về hướng trường học, quay về trường để tự học buổi tối.

Lúc này, trời cũng đã hoàn toàn tối đen, nhiệt độ cũng theo đó đột ngột giảm xuống.

Trên đoạn đường từ giao lộ về trường và đi đến lớp học, tỷ lệ người ngoái đầu lại nhìn Dương Tương và Chu Sinh Thăng gần như là 100%.

Vết thương trên mặt hai người thuộc cấp độ nổi bật đến mức không thể không chú ý, dù vết thương đã được xử lý đơn giản nhưng vẫn thu hút ánh nhìn.

Mấy cậu con trai ở tuổi này đặc biệt coi trọng thể diện, hơn nữa Dương Tương và Chu Sinh Thăng lại có nhiều bạn bè trong trường, đi vài bước là gặp người quen, đi thêm vài bước nữa cũng lại gặp người quen. Bất kỳ ai nhìn thấy họ cũng không nhịn được mà cười ha hả vài câu, sau đó hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Số lần càng ngày càng nhiều, hai người hận không thể che mặt lại để không ai nhìn thấy.

"Đi nhanh! Đi nhanh!"

Đến lối cầu thang, hướng học sinh quay về lớp và hướng Ôn Sở quay về văn phòng hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhóm Dương Tương ngoan ngoãn chào tạm biệt hai cô giáo, đang chuẩn bị quay người về lớp thì phát hiện Kỳ Phong Nguyệt đứng yên tại chỗ, xem ra cũng không định rời đi.

"Chị Kỳ, không đi hả?" Trên khuôn mặt đầy vết thương của Chu Sinh Thăng là vẻ nghi hoặc.

Ánh mắt của Ôn Sở và Tần Kiến Thư cũng dừng lại trên người Kỳ Phong Nguyệt.

Cô bé đứng đó, thật giống như một thân cây bạch dương nhỏ thẳng tắp.

Chỉ thấy cô bé quay đầu nhìn về phía các bạn, ậm ờ nói: "Các cậu về lớp trước đi, mình có chuyện muốn nói riêng với cô Ôn."

Nghe cô bé nói vậy, Dương Tương và những người khác hiểu ý mà rời đi.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư nhìn nhau, cũng không vội về văn phòng, hai người kiên nhẫn chờ Kỳ Phong Nguyệt mở lời.

Chỉ là, hai vị giáo viên đứng ở lối cầu thang thực sự rất khiến người khác chú ý. Hơn nữa cũng sắp đến tiết tự học buổi tối, có không ít học sinh vội vàng lên lầu về lớp.

Mỗi một người đi ngang qua đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Kỳ Phong Nguyệt.

——Bị hai giáo viên bắt để tra hỏi, lẽ nào phạm phải luật trời?

Kỳ Phong Nguyệt lại không mấy để tâm đến những thứ này.

Chờ nhóm Dương Tương đi xa, cô bé một lần nữa ngẩng đầu nhìn hai người: "Cô Ôn, các cô sẽ nói chuyện hôm nay cho chị em biết sao ạ?"

Hả?

Ôn Sở thoáng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Trước đó ở trong đồn cảnh sát, không phải cô đã đồng ý với các em rồi sao? Cô sẽ không nói đâu, em có thể yên tâm." Ôn Sở chỉ cho rằng Kỳ Phong Nguyệt ở lại một mình là vì không yên lòng với lời hứa của cô. Ôn Sở nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Hơn nữa, cô Tần cũng đã đồng ý rồi."

Dứt lời, Ôn Sở đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Tần Kiến Thư: "Đúng không, cô Tần?"

Cô nháy mắt với Tần Kiến Thư.

Tần Kiến Thư cụp mắt nhìn bàn tay Ôn Sở đang nắm lấy tay mình, khẽ "ừm" một tiếng.

Chuyện hôm nay nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Nếu đã giải quyết êm đẹp, tất nhiên cũng không cần thiết để phụ huynh biết nữa.

Quãng thời gian trước đây, Tần Kiến Thư cứ mãi một mực yêu cầu Ôn Sở phải siết chặt kỷ cương lớp học, nhưng hiện tại thỉnh thoảng nàng cũng sẵn lòng lắng nghe quan điểm "nới lỏng" của Ôn Sở.

Chặt lỏng hợp lý, chẳng phải rất tốt sao?

"Dạ..." Nghe thấy đáp án này, không hiểu sao Kỳ Phong Nguyệt im lặng trong giây lát.

"Vậy cảm ơn cô, em về lớp đây."

Cô bé dường như đã hỏi, lại giống như chưa hỏi gì cả.

Ôn Sở dõi theo bóng lưng Kỳ Phong Nguyệt rời đi, cảm thấy có gì đó là lạ, nhất thời hơi khó hiểu: "Em ấy cố ý ở lại chỉ để hỏi chúng ta chuyện này thôi sao?"

"Bình thường cũng đâu thấy em ấy để ý thái độ của chị mình như vậy."

Tần Kiến Thư phản ứng nhanh hơn cô một bước, chợt trầm ngâm: "Ôn Sở, tôi nghĩ ý của Kỳ Phong Nguyệt là hy vọng chúng ta có thể nói chuyện này cho chị em ấy biết."

Trong một gia đình mất ba mẹ từ sớm, chỉ còn lại chị gái sống nương tựa lẫn nhau, thế nhưng Kỳ Vãn Tễ lại dốc toàn tâm toàn ý vào Tập đoàn Vạn Phong, hoàn toàn không định bận tâm đến những chuyện khác.

Có lẽ, đây mới chính là nỗi lòng của Kỳ Phong Nguyệt.

---

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc cũng đồng nghĩa với việc học kỳ đã trôi qua hơn một nửa, sắp chạm đến hồi kết.

Lật xem lịch, giao thừa năm nay rơi vào ngày 10 tháng 2, vì vậy khoảng cuối tháng 1, học sinh của trường Trọng Nam sẽ bước vào kỳ thi cuối kỳ và chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông.

Nhưng khoảng thời gian ngắn chưa đầy một tháng từ đầu tháng đến cuối tháng này, chắc chắn là khó khăn nhất.

Đặc biệt là khi nhà trường đã ra thông báo mới nhất, mùa xuân năm sau khi vào học lại sẽ phải chia lớp thêm một lần nữa.

Nói cách khác, kết quả kỳ thi cuối kỳ lần này sẽ trở thành một trong những căn cứ tham khảo quan trọng để năm sau chia lớp.

Tin tức này vừa được công bố, chắc chắn đã tạo thêm một tầng áp lực vô hình cho phần lớn học sinh. Nhưng đối với những trường hợp như Chu Sinh Thăng và Dương Tương thì lại là ngoại lệ.

"Không sao, năm sau chắc chắn mấy đứa mình vẫn học chung lớp." Chu Sinh Thăng nhận lấy que cay bạn cùng bàn đưa cho, thoải mái nhét vào miệng nhai rôm rả, rồi nhìn về phía mấy người ngoài hành lang, hất cằm về phía đối phương: "Đúng không, chị Kỳ?"

"Cậu có biết ăn nói không hả?"

Giang Hâm ngồi gần đó nghe vậy, tức giận cầm cục tẩy của mình ném về phía cậu: "Không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng heo của cậu lại cho mình. Không có câu nào nghe lọt tai!"

Cục tẩy ném khá chính xác, thế nhưng lại bị Chu Sinh Thăng bắt gọn một cách hoàn mỹ.

Cậu cười hì hì với lớp trưởng: "Thì có liên quan gì đến việc mình biết ăn nói hay không đâu. Thành tích của chị Kỳ còn tệ hơn mình mà. Điểm của mình ít ra còn coi được, cậu ấy học cùng lớp với mình cũng không thiệt thòi gì..."

Buổi chiều, tiết tám là tiết tự học. Bình thường, nếu không có giáo viên bộ môn chủ động lên lớp thì cơ bản học sinh sẽ tự học.

Tiết học lần này không có giáo viên giám sát, nửa đầu tiết học sinh lớp 11/4 còn có nề nếp một chút.

Nhưng về sau, tiếng nhỏ giọng tán gẫu ngày càng ồn ào, thậm chí có vài nam sinh nghịch ngợm dẫn đầu quậy phá, ngay cả lớp trưởng Giang Hâm cũng không ngăn được.

Ở khung cửa sổ gần góc vệ sinh phía cuối lớp, có hẳn một hàng nam sinh đang nhoài người trên bệ cửa sổ, nhìn xuống sân bóng phía dưới xem người ta chơi bóng.

Trong bầu không khí ồn ào ấy, bỗng nhiên có ai đó hét lên một tiếng—

"Ê ê ê, nhìn kìa!"

"Ai mắt tốt nhìn giúp coi, người mặc áo hoodie đen đang chạy bộ ở bãi tập bên kia là cô Ôn, đúng không?"

"Đúng rồi, hôm nay cô mình mặc bộ này mà!"

"Cái gì, trời lạnh thế này mà cô Ôn lại xuống chạy bộ á?"

"Hay là dạo gần đây cô giáo chúng ta bị cái gì kích thích..."

Không biết ai nhiều chuyện hô lên câu đó, khiến chỗ cửa sổ vốn đã chật kín người lại càng có thêm vài người chạy tới hóng hớt. Mọi người tụ tập lại bàn tán rôm rả, thậm chí còn có người gan dạ móc điện thoại trong túi ra, chĩa về phía bãi tập phía xa xa chụp ảnh, sau đó đăng lên nhóm lớp không có giáo viên.

Sự náo nhiệt này kéo dài được một lúc, cho đến khi bạn học ngồi ở cửa sau canh gác hét lớn một tiếng: "Khối trưởng Tần đến rồi!"

Đám học sinh tụ tập ở góc vệ sinh lập tức giải tán, chưa đến mười giây đã ai về chỗ nấy.

Lớp học một giây trước còn ầm ầm, một giây sau đã tạo nên sự kỷ luật nghiêm chỉnh giả tạo.

Khi Tần Kiến Thư bước vào, cả lớp chỉ còn nghe tiếng lật sách và tiếng bút sột soạt trên giấy.

Nàng đi một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại trước bàn của một em học sinh ở hàng phía sau, vẻ mặt nàng thản nhiên: "Vừa nãy học sinh lớp các em tụ tập ở đây nhìn cái gì?"

Cách rất xa nàng đã thấy, nếu không thì nàng cũng sẽ không cố ý đi vòng từ phía đối diện đến lớp 11/4.

Học sinh may mắn được chọn trúng thấy không giấu được nữa, bèn ấp a ấp úng mở miệng: "...Cô Ôn đang chạy bộ ở bãi tập ạ."

"Chạy bộ?" Tần Kiến Thư lặp lại lời của học sinh, có chút ngạc nhiên.

Ôn Sở chạy bộ sao?

Nàng bước tới trước cửa sổ, từ xa nhìn về phía bãi tập, quả nhiên thấy một chấm đen nhỏ đang chạy đều đều trên đường băng đỏ.

Ôn Sở thật sự đang chạy bộ.

"Lớp trưởng chịu trách nhiệm giữ trật tự. Nếu lớp các em còn ồn ào nữa thì sau tiết tám tiếp tục ở lại lớp tự học."

Tần Kiến Thư để lại một câu nói như vậy, rồi đi vòng qua một hành lang khác trở về văn phòng.

Trong ngày đông, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch cực kỳ rõ rệt.

Cửa văn phòng vừa mở đã mang vào một chút không khí lạnh. Thầy Ngô ngồi gần cửa quay đầu nhìn Tần Kiến Thư bước vào, chẳng bao lâu đã quay đầu trở lại.

Tần Kiến Thư quay về chỗ làm việc của mình và ngồi xuống. Nàng vặn nắp bình giữ nhiệt rồi nhấp một ngụm nước.

Ánh mắt nàng dừng lại trên người thầy Ngô một lát, sau đó chuyển sang Trần Phương Mỹ ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Mấy ngày gần đây, hình như Ôn Sở đang chạy bộ đúng không?"

Trần Phương Mỹ là "thông tấn xã" của khối hai người, thậm chí là của cả trường. Tần Kiến Thư muốn dò hỏi, tất nhiên phải chọn đối tượng phù hợp.

Trần Phương Mỹ cũng chẳng hề có ý giấu giếm, vừa có chủ đề là cô nàng đã thuận miệng nói ra tin tức mà Tần Kiến Thư muốn: "Đúng vậy, một tuần gần đây cứ rảnh là cô Ôn xuống sân chạy bộ, thường là vào giờ này hoặc là tiết tự học buổi tối. Hôm qua lúc tôi đi căng-tin ăn cơm, tôi còn thấy cô ấy đang chạy vòng nữa, thật sự rất chăm chỉ."

Những lời này khiến Tần Kiến Thư hơi ngẩn người.

Một tuần?

Chuyện Ôn Sở chạy bộ hóa ra đã kéo dài một tuần rồi. Nàng cho rằng cùng lắm chỉ hai, ba ngày...

Không hiểu vì sao, Tần Kiến Thư bỗng vô cớ cảm thấy mình bị lừa gạt, không vui cho lắm.

Gần đây quan hệ giữa nàng và Ôn Sở càng ngày càng tốt, ăn cơm, tan làm, gần như là đều đi cùng nhau. Nhưng mà Ôn Sở chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt nàng?

Trần Phương Mỹ nói xong thì dừng công việc trong tay, còn dùng đầu bút chọc chọc cằm: "Nhắc tới cũng thấy lạ, cô Ôn đâu có béo đâu ta, đâu cần giảm cân chứ?"

"Nói không chừng người ta muốn rèn luyện sức khỏe."

Thầy Ngô tranh thủ ngẩng đầu lên đáp một câu.

Trần Phương Mỹ nhìn về phía anh, mỉm cười thoải mái: "Cũng phải, chỉ là tôi còn biết thầy giáo thể dục mới đến kỳ này của chúng ta. Thầy Vương đó, trước đây thầy ấy từng là vận động viên cấp hai quốc gia, giải nghệ từ đội tuyển tỉnh, trông rất là đẹp trai."

Sở dĩ cô nàng nhắc đến chuyện này là vì các học sinh chuyên thể thao của khối họ vừa hay đang được thầy Vương mới đến phụ trách huấn luyện.

Mỗi khi sập tối, thời gian Ôn Sở xuống chạy bộ gần như trùng khớp hoàn hảo với thời gian luyện tập của các em học sinh chuyên thể thao đó.

Trong văn phòng có ba người, Tần Kiến Thư không đáp lời.

Thầy Ngô là thầy giáo, nên dĩ nhiên cũng không mấy hứng thú với chủ đề này.

Thấy không ai để ý đến mình, cô Trần nhanh chóng mất hứng, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

Tần Kiến Thư xoay cây bút trong tay một vòng, ngòi bút hạ xuống tờ giấy bài tập trắng như tuyết, chậm chạp không có động tác.

Rất nhanh, mực nước ngưng tụ thành một vệt nhỏ màu đen, thấm vào giấy.

Lúc này Tần Kiến Thư mới đặt cây bút trong tay xuống.

Giải nghệ từ đội tuyển tỉnh? Thầy giáo thể dục rất đẹp trai?

Nàng chợt nhớ ra, quả thực có người như vậy.

Vậy nên Ôn Sở đột nhiên đi chạy bộ... là vì người này sao?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Sự thật thì, Ôn Ôn nhà chúng ta đột nhiên chạy bộ là vì ().

---

Editor có lời muốn nói:

...Vì một tương lai làm công ε=ε=ε=ε=(っ≧ω≦)っ 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.