Chương 40: Lặng lẽ
Hai tuần gần đây thời tiết không được tốt lắm. Sau khi nhóm Ôn Sở từ Thanh Sơn trở về, mưa mùa đông cứ dai dẳng không ngớt.
Mưa không lớn lắm, chỉ có điều khi đi ra ngoài, những hạt mưa nhỏ ẩm ướt theo gió ập vào người, khiến cái lạnh thấu xương tăng lên gấp bội.
Với kiểu thời tiết thế này, đến giờ nghỉ giữa tiết kéo dài mười phút, học sinh ai nấy đều trốn trong phòng học không muốn ra ngoài.
Thế nhưng, trên đường băng bằng nhựa màu đỏ cách đó không xa, chấm nhỏ màu đen ấy đã kiên trì chạy chậm được gần một tuần.
"Chạy nhanh một chút! Chạy nhanh một chút! Nâng đầu gối lên!" Chiếc còi sắt trong miệng Vương Tranh vang lên một tiếng huýt sáo sắc bén xé ngang không trung, thúc giục nhóm học sinh chuyên thể thao trên đường chạy 100 mét.
Tuy nhiên ánh mắt anh lại dừng trên người Ôn Sở đang cách đó hơn nửa bãi tập.
Một vòng bãi tập kéo dài 400 mét, Ôn Sở đặt mục tiêu mỗi ngày phải chạy ba vòng.
Khi chạy bộ thì cảm thấy rất lâu, nhưng nếu tính kỹ thì chưa đến mười phút là đã hoàn thành. Đây cũng chính là điểm mấu chốt vì sao Ôn Sở có thể giấu được Tần Kiến Thư.
Khi vượt qua vạch xuất phát vòng cuối cùng, Ôn Sở dừng chân tại chỗ, chống đầu gối và giơ tay nhìn đồng hồ bấm giờ trên cổ tay. 8 phút 15 giây.
Không tệ. So với tuần trước khi lần đầu chạy phải dừng liên tục mới miễn cưỡng hoàn thành, thì giờ đã khá hơn nhiều rồi!
Ôn Sở cong môi, nở một nụ cười thỏa mãn.
Cô đang định dùng đồng hồ chụp màn hình để lưu lại dữ liệu vận động hôm nay.
Phía sau, Vương Tranh nhả chiếc còi trong miệng ra, cúi người cầm lấy một chai nước suối dưới chân, rồi đi từ phía đường băng đối diện tới: "Cô Ôn, hôm nay chạy xong rồi à?"
"Uống nước không?" Anh đưa chai nước trong tay mình cho Ôn Sở.
Ôn Sở quay lại nhìn anh, đôi môi đỏ hơi hé mở, vẫn còn đang thở dốc.
Cô giơ tay, vén lọn tóc rơi lòa xòa trước trán mình: "Là thầy Vương à."
Vóc dáng của Vương Tranh khá cao, so với Ôn Sở thì anh cao hơn khoảng nửa cái đầu. Khoảng cách quá gần, cô còn phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể đối mặt với anh.
Ôn Sở không thích cảm giác này, vì vậy cô âm thầm lùi về sau hai bước.
Cô không đưa tay cầm lấy chai nước trong tay đối phương, chỉ cười lấy lệ: "Chỉ chạy ba vòng thôi mà, rất nhanh là xong. Với lại, chắc trong mắt vận động viên chuyên nghiệp như thầy Vương, tôi chạy như vậy cũng chẳng khác gì rùa bò."
Dù sao thì bài kiểm tra chạy 800 mét hồi đại học cô còn không qua nổi, phải năn nỉ hết người này đến người khác, còn phải làm quen với đàn chị khóa trên phụ trách ghi điểm để chị ấy nương tay, nên mới miễn cưỡng không bị trượt.
"Cô Ôn đúng là biết nói đùa." Vương Tranh quay mặt sang chỗ khác cười sảng khoái một tiếng, rồi lại giơ tay lên, "Cô cầm chai nước đi, hôm qua mấy đồng đội cũ từng tập luyện cùng tôi ở đội tuyển tỉnh đến thăm, còn mang theo hai thùng nước, mà tôi cũng chẳng uống hết."
"Vậy tôi cảm ơn." Người ta đã nói như thế, Ôn Sở cũng không thể không chừa mặt mũi cho người ta.
Thực ra, cô và Vương Tranh cũng chỉ là kiểu quen biết sơ sơ.
Lớp 11/4 của cô là lớp thuần ban xã hội, không có học sinh có năng khiếu thể thao.
Vương Tranh khoanh tay trước ngực, vừa nghiêng đầu nhìn các em học sinh mình huấn luyện khởi động, vừa hỏi: "Dạo này hình như tôi thường thấy cô xuống đây chạy bộ. Cô đang giảm cân sao?"
Ôn Sở nhấp một ngụm nước, ngậm trong miệng một lúc rồi mới từ từ nuốt xuống: "Không có, tôi đang rèn luyện sức khỏe."
Nụ cười không chạm đến đáy mắt, cực kỳ nhạt.
Chỉ mới nói mấy câu thôi mà Ôn Sở đã hơi muốn rời đi.
Chạy xong ba vòng, người cô giờ đã ấm lên nhiều, tạm thời không cảm thấy lạnh, nhưng tai lại bị gió thổi đến đau rát. Thế mà Vương Tranh vẫn cứ kéo cô đứng đó nói chuyện không ngừng.
Từ nửa tháng trước, sau khi cùng Tần Kiến Thư từ Thanh Sơn về, Ôn Sở đã nghĩ đến chuyện rèn luyện sức khỏe.
Lần này cô thực sự đã quyết tâm phải nghiêm túc cải thiện thể lực của mình!
Chuyện thế này vốn nên đến phòng tập gym, tìm huấn luyện viên thể hình để thiết kế kế hoạch tập luyện phù hợp.
Nhưng sắp đến kỳ thi cuối kỳ, công việc ở trường thật sự quá nhiều.
Đám nhóc lớp 11/4 của cô cũng không để người khác bớt lo.
Hơn nữa, cô phải đứng lớp tiết tự học buổi tối ít nhất hai lần một tuần. Ôn Sở nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên bắt đầu từ việc chạy bộ đơn giản nhất, đợi đến khi chính thức nghỉ đông rồi đến phòng tập gym cũng chưa muộn.
Chuyện này, cô giấu Tần Kiến Thư mà làm.
Cũng không có ý gì khác, cô chỉ đơn thuần không muốn để đối phương biết.
Trước đây khi ở trên núi, Tần Kiến Thư còn trêu cô thể lực kém.
Ôn Sở hạ quyết tâm âm thầm nỗ lực, sau đó khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên.
Nhưng cô không hề biết, lúc này Tần Kiến Thư đã moi được toàn bộ bí mật của cô từ miệng Trần Phương Mỹ ở văn phòng.
Trước mặt, Vương Tranh vẫn giữ dáng vẻ mà anh tự cho là rất ngầu, sau đó "siêu ngầu" quay người qua nhìn Ôn Sở: "Thực ra, chạy bộ mỗi ngày thì hơi hại đầu gối, rèn luyện tuy có hiệu quả nhưng cũng chỉ cải thiện tim và phổi thôi. Cô Ôn có muốn tập trung rèn luyện ở phương diện nào không?"
"Nếu thật sự muốn rèn luyện sức khỏe, tôi khuyên cô vẫn nên đến phòng tập gym. Nếu cô có hứng thú, thì tôi vừa hay có một người bạn làm trong lĩnh vực này..."
Nói một tràng dài mà chẳng có câu nào hữu ích.
Ôn Sở khéo léo từ chối: "Cuối kỳ thật sự bận quá, tôi không có thời gian đến phòng tập gym."
Nhưng câu cuối cùng của Vương Tranh đã đánh thức cô.
Ôn Sở suy nghĩ một lát, đột nhiên tò mò hỏi đối phương: "Thế thầy Vương, thầy có biết nếu muốn rèn luyện sức mạnh cánh tay thì nên tập môn thể thao nào cho phù hợp không?"
"Tôi có một người bạn, lần trước chúng tôi cùng ra ngoài chơi bắn cung. Cây cung đó tôi hoàn toàn không kéo nổi, nhưng cô ấy thì kéo nhẹ nhàng chẳng tốn chút sức nào."
Không sai, người bạn đó chính là Tần Kiến Thư.
Ôn Sở quả thật rất để ý chuyện này.
Cô đã chịu đủ việc Dương Liễu cứ động một chút là bóng gió châm chọc cô là thụ.
So với bản thân, Tần Kiến Thư quả thực khỏe quá mức!
Câu hỏi mà Ôn Sở đặt ra, Vương Tranh đúng là biết thật.
Có lẽ đó là bản tính trời sinh đã khắc sâu vào xương tủy đàn ông, rõ ràng cô chỉ thuận miệng hỏi một câu, vậy mà Vương Tranh ngay lập tức tỏ ra như kiểu "Cô hỏi đúng người rồi đó" và "Đến đây, tôi dạy cho cô".
Từng thuật ngữ chuyên môn cứ thế tuôn ra từ miệng anh, Ôn Sở nghe mà như lọt vào sương mù, nửa chữ cũng không hiểu.
Không chỉ nói thôi, để Ôn Sở có thể hình dung sinh động và hiểu rõ những điều mình đang nói hơn, Vương Tranh còn đặc biệt thêm vào các động tác minh họa, tay chân múa may loạn xạ.
Đều là đồng nghiệp, huống hồ cũng là Ôn Sở chủ động hỏi, nên dù rất nhanh sau đó đã bắt đầu hối hận, cô vẫn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, nhẫn nại chờ Vương Tranh nói xong.
Chút hơi ấm tích tụ trên người lúc chạy bộ rất nhanh đã bị cơn gió lạnh không ngừng thổi qua cuốn đi một cách lặng lẽ.
Chẳng bao lâu, Ôn Sở bắt đầu thấy lạnh.
Lạnh đến mức cô còn nghe nhầm, trong lúc ngẩn ngơ, cô cứ ngỡ đã nghe thấy Tần Kiến Thư đang gọi cô.
Trời lạnh thế này, Tần Kiến Thư không có việc gì sao lại chạy đến đây chứ?
Giờ này chắc hẳn nàng đang ở trong văn phòng ấm áp mà bật máy điều hòa nhiệt độ.
Cho đến khi Tần Kiến Thư gọi thêm một lần nữa.
"Ôn Sở."
Giọng nói dịu dàng và dễ nghe theo làn gió hiu hiu truyền đến, lọt vào tai Ôn Sở.
Ôn Sở xoay người quay đầu lại, trong phút chốc tim đã đập loạn nhịp.
Cô xác nhận mình không có sai, người đang đứng cách đường băng nhựa màu đỏ vài mét, đúng là Tần Kiến Thư.
Chiếc áo khoác lông vũ rộng lớn bao bọc lấy người phụ nữ, chỉ để lộ gần nửa phần trên cổ.
Trời đông giá rét hiu quạnh, chiếc áo tối màu càng làm tôn lên làn da trắng lạnh của Tần Kiến Thư.
Có lẽ khi xuống đây Tần Kiến Thư đã quên tháo kính, lúc này chiếc kính mà bình thường nàng chỉ đeo khi làm việc hoặc lên lớp vẫn còn nằm ngay ngắn trên sống mũi, tăng thêm mấy phần nghiêm nghị.
Lúc này Vương Tranh cũng phát hiện ra sự có mặt của Tần Kiến Thư, anh hơi ngạc nhiên: "Sao khối trưởng Tần cũng xuống đây..."
Ôn Sở không để ý đến tiếng lẩm bẩm bên tai của Vương Tranh.
Cô nhấc chân, đi thẳng tới chỗ Tần Kiến Thư, tự mình mở lời trước: "Lại phải họp gấp sao? Sao chị không gọi cho tôi? Để tôi xem..."
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại trong túi ra.
Chưa đợi Ôn Sở đến gần, Tần Kiến Thư đã giải thích trước một bước: "Tôi không gọi cho em. Học sinh lớp em nói em đang chạy bộ dưới đây, tôi định tới căng-tin nên vừa hay tiện đường xuống xem một chút."
Ôn Sở: "Ồ."
Là học sinh nào nhiều chuyện như vậy?
"Em chạy xong chưa?"
"Có muốn cùng đi căng-tin không?"
Tần Kiến Thư không có chú ý đến những thay đổi nhỏ trên nét mặt Ôn Sở, hai câu này, nàng nối tiếp rất trôi chảy.
Nói rồi, ánh mắt nàng lướt qua Ôn Sở, nhìn về phía Vương Tranh phía sau, mỉm cười lịch sự với anh xem như là đơn giản chào hỏi nhau.
Ôn Sở đương nhiên sẽ không từ chối đi ăn cùng Tần Kiến Thư.
Cô còn đang lo không tìm được cớ để rời đi đây!
Thuận theo lời của Tần Kiến Thư, Ôn Sở quay đầu lại, chào hỏi Vương Tranh một cách tượng trưng: "Vậy thầy Vương, tôi đi căng-tin ăn cơm trước nhé, lần sau có dịp thì nói chuyện tiếp."
Vương Tranh: "Được!"
Ôn Sở chạy bước nhỏ đến trước lan can cách đó vài mét, lấy chiếc áo khoác lông vũ của mình xuống, mặc vào, rồi cùng Tần Kiến Thư đi về hướng căng-tin.
Con đường lớn dốc thẳng tắp và rộng rãi, không có người nào qua lại.
Chưa đến 5 giờ rưỡi, lúc này căng-tin vẫn còn khá vắng vẻ. Hai người bước vào, nhìn quanh thì tầng một còn rất nhiều chỗ ngồi trống, ngoài một vài giáo viên ra thì căn bản chẳng có ai cả.
Ôn Sở cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tần Kiến Thư: "Chưa tan học mà, hôm nay chị đói bụng sớm thật đó."
Gần đây, cô và Tần Kiến Thư thường xuyên ăn cơm cùng nhau, nhưng hai người căn bản sẽ không chọn ăn bữa tối lúc học sinh vừa tan tiết tám tự học. Hôm nay là trường hợp ngoại lệ.
Ôn Sở còn tưởng rằng, cô chạy bộ xong rồi lên lầu vẫn là chuyện thần không biết, quỷ không hay.
Đối với việc này, Tần Kiến Thư giải thích cũng rất mơ hồ: "Ừm, hôm nay có nhiều việc, nên đói nhanh hơn."
"Ồ."
Người ta đều đã nói vậy, Ôn Sở còn có thể có ý kiến gì.
Ăn sớm hơn nửa tiếng hay ăn muộn hơn nửa tiếng thì cũng có khác gì đâu. Mặc dù giờ Ôn Sở chưa đói lắm, nhưng cô vẫn chạy đến trước quầy bán bún, bưng một tô bún bò nóng hổi về.
Nhân lúc vắng người, Ôn Sở bảo dì bán hàng cho mình thêm một nắm rau thơm.
Sau đó lại nhìn thoáng qua phần ăn trước mặt Tần Kiến Thư.
Ừm, vẫn là phần cơm trắng đúng chuẩn với hai món mặn, một món rau, thêm một chén canh nhỏ căng-tin tặng kèm.
Xem ra, vẫn là phần của cô ngon hơn.
Ôn Sở dời mắt, cô cầm đũa, cúi đầu bắt đầu ăn bún.
Trong phút chốc, những sợi bún trắng muốt được khuấy đều cùng nước dùng, hơi nóng mờ mờ bốc lên, che lấp hơn nửa khuôn mặt Ôn Sở.
Thức ăn nóng hổi vào bụng, xua tan đi cái lạnh.
Ôn Sở khẽ thở dài đầy mãn nguyện. Phía đối diện, giọng nói trong trẻo của Tần Kiến Thư cũng vang lên: "Gần đây sao tự nhiên em lại nghĩ đến chuyện chạy bộ vậy?"
Ôn Sở ngừng ăn bún, quả nhiên Tần Kiến Thư vẫn hỏi.
Đối với việc này, cô tỏ ra bình thản, trả lời qua loa bằng một câu: "Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn rèn luyện sức khỏe một chút."
Ôn Sở tuyệt đối sẽ không nói, việc chạy bộ là ý tưởng mới xuất hiện sau khi cô từ Thanh Sơn về.
Cô không muốn để đối phương suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù...với kiểu đầu óc gái thẳng như Tần Kiến Thư, chắc cũng chẳng suy diễn ra được gì.
Nhưng chính thái độ đó lại khiến Tần Kiến Thư có chút hiểu lầm.
Nàng cầm chiếc muỗng sứ trắng, liên tục khuấy chén canh trước mặt, rồi bất chợt nhắc đến: "Thầy Vương mới đến học kỳ này khá được đấy, em thấy sao?"
"Thầy Vương?"
"Thầy Vương nào?"
Ôn Sở hoàn toàn sững người, chuyển chủ đề cũng quá nhanh đi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong khối hai người họ có giáo viên nào họ Vương sao?
Hay là mới tới...
Chưa kịp để Ôn Sở tự nhớ ra, Tần Kiến Thư đã lên tiếng nhắc: "Vương Tranh ấy, giáo viên thể dục mới đến, chẳng phải vừa rồi hai người còn nói chuyện với nhau trên bãi tập sao?"
Lúc này Ôn Sở mới sực nhớ ra.
Là anh ta! Anh ta...
Động tác gắp bún càng lúc càng chậm lại. Ôn Sở khẽ nhăn mũi, chợt nhận ra có chút gì đó khác thường.
Tần Kiến Thư hôm nay, sao lạ quá?
Không chỉ cố ý chạy ra bãi tập gặp cô trong trời lạnh thế này, mà nói chuyện thì cũng chẳng đầu chẳng đuôi. Giờ lại không hiểu sao nhắc đến Vương Tranh, còn hỏi cô cảm thấy người này thế nào.
Trên đầu dường như đã sáng lên một chiếc đèn báo động đỏ, phát ra tiếng "u oang u oang" inh ỏi, làm cho Ôn Sở buồn bực và mất tập trung.
Cô đặt đôi đũa trong tay xuống, gác lên miệng tô.
Trong tô vẫn còn lại nửa phần bún chưa ăn hết, nhưng Ôn Sở đã không còn tâm trạng ăn tiếp nữa.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ Tần Kiến Thư thích Vương Tranh?
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.