Gái Thẳng Schrodinger

Chương 5: Đáng tiếc



Chương 5: Đáng tiếc

Tấm giấy nhôm màu bạc nằm trong tay mang lại cảm giác lành lạnh. Ôn Sở hơi ngạc nhiên, Tần Kiến Thư vậy mà đặc biệt mang thuốc đến đây cho cô.

Không đúng, vừa nãy nàng nói là tiện đường.

Dù có là cố ý hay vô tình đi chăng nữa thì cuối cùng cũng khiến tâm trạng ủ dột nhiều ngày qua của Ôn Sở trở nên tốt hơn rất nhiều. Khóe môi cô hơi cong, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy cuối cùng cũng ánh lên chút ý cười: "Cảm ơn cô Tần, lần sau tôi mời cô uống trà sữa nhé."

"Tôi không thích uống trà sữa." Tần Kiến Thư gần như theo bản năng đáp lại một câu.

"Hửm—?" Khóe môi Ôn Sở bất giác cong lên.

Sau khi trả lời, bản thân Tần Kiến Thư cũng nhận ra lời mình nói có gì đó không ổn, bầu không khí vừa mới dịu đi giữa hai người dường như lại bị một câu nói của nàng quấy nhiễu trở lại.

Nàng không được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác rồi đưa tay vén lọn tóc rối bên tai. Mùa thu, ánh mặt trời nhẹ nhàng tôn lên nét nghiêng gương mặt thanh tú của nàng.

Ôn Sở đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên cổ họng ngưa ngứa. Cơn ho đột nhiên xuất hiện khiến cô phải nuốt lại lời định nói: "Vậy thì cái khác cũng được, để lần sau vậy."

Về đến phòng học, Ôn Sở vừa mới yên vị thì đã nghe thấy vài tiếng cười trộm phát ra từ dưới bục giảng. Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra lại là đám Dương Tương.

Thấy mình bị phát hiện, Dương Tương cũng không nhịn nữa, cậu hiếu kỳ lên tiếng hỏi: "Cô Ôn, vừa nãy trong tay cô cầm gì vậy ạ? Có thể cho em ăn thử không ạ?"

"Kẹo ngậm họng mà em cũng muốn ăn sao?" Ôn Sở giơ vỉ kẹo ngậm họng trong tay mình lên rồi lắc lắc, sau đó giả vờ đứng dậy: "Được thôi, nhân lúc khối trưởng Tần còn chưa đi xa, để cô gọi cô ấy quay lại cho em tự hỏi xin cô ấy."

Vừa nghe thấy phải gọi Tần Kiến Thư, Dương Tương lập tức sụp đổ: "Đừng đừng đừng, em không ăn nữa, em làm bài đây."

"Thế mới ngoan chứ", Ôn Sở rũ mắt, tiện tay bóc một viên kẹo ngậm họng cho vào trong miệng, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói lời uy hiếp: "Mau làm đi, tập làm văn cũng phải viết, để cô xem hôm nay ai không viết văn. Ai mà nộp giấy trắng hay bỏ trống bài, hôm nay đừng mong thoát thân..."

"Nói ai thì cô không nêu tên, tự các em biết trong lòng là được. Bình thường cô nói cười với các em, kết quả là ngay cả bài tập của cô mà các em cũng không thèm làm, vậy sau này có phạm lỗi gì với cô Tần cũng đừng mong cô xin giúp các em."

Nói một tràng vừa đấm vừa xoa, mấy em học sinh cứng đầu trong lớp nghe xong cuối cùng vẫn chọn cầm bút lên, ngoan ngoãn làm bài.

Viên kẹo ngọt ngào vào miệng, hương bạc hà lành lạnh nhanh chóng lan tỏa, cổ họng Ôn Sở lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể là do tâm lý ảnh hưởng.

Cô giương mắt đảo qua phía dưới bục giảng quan sát một phen, thấy mấy đứa học sinh khiến cô đau đầu nhất đều đang chăm chỉ làm bài, lúc này cô mới hài lòng dời mắt.

Kẹo ngậm trị đau họng mà Tần Kiến Thư đưa cho Ôn Sở có hiệu quả không tệ, buổi tối sau khi về nhà, cô đặc biệt nhắn tin qua WeChat để phản hồi và cảm ơn nàng.

Tần Kiến Thư gần như là lập tức trả lời ba chữ: Đừng khách sáo.

Qua màn hình, Ôn Sở cũng có thể cảm nhận được bầu không khí tán gẫu kết băng trong tích tắc.

Cô không khỏi mỉm cười, Tần Kiến Thư đúng là chẳng biết cách nói chuyện chút nào, thật giống cái kiểu gái thẳng như thép [1] vậy.

[1] Gái thẳng như thép: một từ lóng trên mạng, dùng để chỉ những cô gái thẳng thắn, tính cách độc lập, tự chủ, trưởng thành và lý trí.

Mà thực ra, đối phương vốn dĩ là gái thẳng.

Ôn Sở bỏ điện thoại xuống, mở laptop ra, chậm rãi gõ vài chữ lên văn bản trống đang mở: Kế hoạch giảng dạy của học kỳ mới.

Lúc còn nhỏ, cô thường bị bố mẹ và nhà trường bắt viết đủ loại bài tự kiểm trong từng giai đoạn và tổng kết, sau này khi đi làm làm giáo viên, cô vẫn không thoát khỏi việc phải viết đủ loại kế hoạch và báo cáo, căn bản là bản chất không hề thay đổi.

Học kỳ này từ lúc khai giảng đến giờ đã trôi qua gần một nửa, nhưng vì các lớp trong khối được quản lý lỏng lẻo, thái độ học tập cũng không tập trung, nên Tần Kiến Thư yêu cầu tất cả giáo viên chủ nhiệm các lớp phải viết một bảng kế hoạch giảng dạy để nộp.

Ôn Sở là giáo viên Ngữ văn, nhưng không có nghĩa là cô giỏi viết những thứ này.

Cô mở laptop lên ngồi trước bàn hai tiếng, lúc cúi đầu nhìn lại, số chữ trong tài liệu vừa mới qua mốc hai trăm, còn cách rất xa mục tiêu trên một nghìn chữ mà Tần Kiến Thư yêu cầu, nhưng pin laptop thì đã gần cạn.

Sau khi lục lọi khắp nơi một hồi, Ôn Sở bỗng nhớ ra tuần trước cô có mang laptop đến trường, có thể là cô đã để quên cục sạc ở văn phòng.

Cô suy nghĩ một lát, cầm điện thoại lên, rồi thay giày đi ra ngoài.

Lớp 11 ở trường Trung học Trọng Nam có ba tiết tự học buổi tối, bắt đầu lúc 7 giờ và kết thúc lúc 9 giờ 10 phút.

Khi Ôn Sở đến trường thì tiết tự học thứ ba buổi tối vừa kết thúc, cô đi ngược dòng người, không ngờ lúc này văn phòng vẫn còn sáng đèn.

Qua khe cửa có thể nhìn thấy chiếc bàn làm việc cạnh cửa, Tần Kiến Thư một tay cầm bút, một tay cầm chuột, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trông như đang tra cứu gì đó.

Đêm thu se lạnh, cửa thì khép hờ, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, sống mũi cao thanh tú đeo một cặp kính gọng mảnh, toát lên vẻ đẹp tri thức từ trong cốt cách.

Hiếm lắm mới gặp được một người tham công tiếc việc như thế này.

Ôn Sở đứng trước cửa nhìn một lúc, thấy đối phương dường như hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của mình, cô bèn đưa tay gõ cánh cửa đang khép hờ.

Hai tiếng gõ không nặng không nhẹ đã quấy nhiễu người làm việc trong phòng.

Nghe thấy tiếng gõ, Tần Kiến Thư mới nhận ra có người đứng ở cửa.

Sau khi thấy rõ người đến là Ôn Sở, nàng càng ngạc nhiên hơn: "Cô Ôn? Sao cô đột nhiên đến trường vậy? Tôi nhớ hình như hôm nay cô không có tiết tự học buổi tối mà."

Ôn Sở sải bước dài tiến tới bàn làm việc, một tay chống lên mặt bàn.

Cô khẽ vuốt cằm, chớp mắt với đối phương: "Ừm...tôi để quên sạc laptop ở văn phòng, đúng lúc lại cảm thấy hơi đói, nên định lấy sạc xong sẽ tiện đường ăn chút gì đó rồi về."

Khu nhà cô cách trường mười lăm phút đi bộ, rất gần, chuyện này...Ôn Sở không biết Tần Kiến Thư có còn ấn tượng hay không.

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn lướt qua tầng lầu đã gần như trống không, sau đó dời mắt, lại một lần nữa tập trung vào khuôn mặt của Tần Kiến Thư, giọng điệu hơi hòa hoãn: "Đến giờ tan làm rồi, hay là cô Tần cùng đi ăn khuya với tôi rồi hẵng về nhà?"

Tần Kiến Thư theo phản xạ quay đầu lại: "Hay là cô hỏi thử mấy người khác..."

Mấy giáo viên khác, làm gì còn giáo viên nào khác?

Câu nói chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng. Tần Kiến Thư nhìn văn phòng trống vắng, nàng ngây người một giây, đột nhiên cúi đầu bật cười khe khẽ.

Tiếng cười ấy là vì nàng chậm chạp đến bây giờ mới nhận ra.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Ôn Sở cũng khẽ cười đáp lời: "Mọi người trong văn phòng đã sớm đi hết rồi, khối trưởng Tần làm việc nghiêm túc quá mức rồi đó."

Tần Kiến Thư bị trêu đùa có chút ngượng ngùng, nàng ngập ngừng một lát rồi ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng cũng không tìm lý do từ chối nữa: "Vậy cô chờ tôi một lát, tôi còn chút việc chưa có làm xong."

"Được." Ôn Sở kéo ghế ra, trực tiếp ngồi xuống chỗ làm việc đối diện với Tần Kiến Thư.

Bình thường cùng làm việc trong một văn phòng, Ôn Sở hiếm khi có cơ hội quan sát Tần Kiến Thư lúc đang tập trung làm việc. Một là vì tự dưng nhìn chằm chằm người ta như thế rất kỳ, hai là mọi người ai cũng bận rộn, căn bản không có thời gian nhàn rỗi.

Màn hình máy tính để bàn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Tần Kiến Thư, nhưng không ngăn được Ôn Sở chú ý tới bàn tay đang nhấp chuột của đối phương.

Những ngón tay thon dài, làn da trắng mịn như ngọc, từng đốt xương rõ ràng.

Ôn Sở chống khuỷu tay hờ hững tựa cằm, thản nhiên quan sát người đối diện. Sâu trong đôi mắt đen láy ấy ẩn chứa chút tiếc nuối không dễ phát hiện.

Đôi tay đẹp thế này lại ở trên người một gái thẳng, đáng tiếc quá.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn chút chắc không phạm pháp nhỉ!

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.