Chương 46: Đón chị ở sân bay
Ôn Sở như ngừng thở, dù cách nhau hàng ngàn dặm qua điện thoại, cô vẫn cảm giác như tai mình bị nụ cười dịu dàng của Tần Kiến Thư làm cho bỏng rát.
Chữ "nhớ" này, dùng có hơi mập mờ rồi đó!
Tần Kiến Thư chị là gái thẳng, sao có thể nói ra mấy lời ái muội như vậy với một người đồng tính nữ!
Vậy mà ổn sao!
Rõ ràng là đã biết cô thích phụ nữ, vậy mà vẫn không biết kiêng dè chút nào.
Ôn Sở cũng không biết, rốt cuộc là đối phương thật sự không hiểu, hay chỉ đang giả vờ không hiểu.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không thừa nhận chữ "nhớ" mà Tần Kiến Thư vừa nói: "...Tôi không có."
Giọng nói thiếu tự tin nghe vô cùng trái lương tâm.
Cũng không biết Tần Kiến Thư tin, hay là không tin.
Tần Kiến Thư nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, ý cười trong giọng nói cũng thu lại đôi chút: "Tôi còn tưởng trước đây ngày nào cũng gặp nhau ở trường, lâu rồi em không gặp tôi nên thấy không quen."
Ôn Sở: "Cũng có thể nói là vậy."
Ừm, nói theo cách này thì cô có thể chấp nhận.
Còn kiểu nhớ hay không quá thẳng thắn và lộ liễu đó, không phù hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người.
Nghe Ôn Sở thừa nhận, Tần Kiến Thư cũng thuận theo lời cô và tiếp tục nói: "Bên này tôi còn một số việc cần xử lý, chắc phải sau mùng tám mới đặt được vé về."
"Chờ đến khi quyết định được ngày đi, tôi sẽ nói cho em biết, có được không?"
Đây rõ ràng là chuyện riêng của nàng, thật ra cũng không cần phải nói Ôn Sở biết cặn kẽ đến vậy.
Về việc khi nào trở về, ngày nào đến nơi, đơn giản báo một tiếng là đủ rồi.
Ôn Sở vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Tần Kiến Thư lại giải thích với cô tỉ mỉ và rõ ràng như vậy, khiến cô vô hình trung cảm thấy bản thân mình được coi trọng.
Ban đầu cô còn có chút hụt hẫng.
Ngày mai mới mùng một, sau mùng tám, nói cách khác là phải chờ ít nhất một tuần nữa.
Nhưng Tần Kiến Thư đã hứa như thế, chút hụt hẫng trong lòng Ôn Sở cũng đã hoàn toàn tan biến.
Cô vui vẻ đáp: "Được, đến lúc đó tôi sẽ đi đón chị."
Hai người thỏa thuận miệng qua loa trong điện thoại.
Ôn Sở không phải là người không biết chừng mực, thấy hiện tại không còn chuyện gì khác để nói, cô chủ động đề nghị kết thúc cuộc gọi.
Bầu trời u ám lạnh lẽo và ẩm ướt, đừng nói đến bóng trăng, thậm chí trên những cành cây bạch quả trơ trụi ven đường cũng không thấy bóng dáng một con chim nào.
Thế nhưng sau khi cúp máy, Ôn Sở lại trông như thể đang đắm mình trong làn gió xuân.
Cô xoay người, một lần nữa bước về phía cửa quán bar. Trùng hợp là có người đã bước ra trước cô một bước, người nọ vén tấm rèm chắn gió nặng nề lên, từ bên trong đi ra.
Một người đi ra, một người bước vào, suýt chút nữa thì cả hai đâm sầm vào nhau.
Ôn Sở bình tĩnh lùi ra phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách đang quá gần giữa họ.
Đến khi cả hai ngẩng đầu nhìn rõ mặt của đối phương, ai nấy cũng đều sững sờ.
Trình Thính Nhiên nhìn Ôn Sở, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cô lên tiếng giải thích: "Chị có chút việc đột xuất, phải đi trước."
Ôn Sở gật đầu, không nói gì. Cô bước một chân, chuẩn bị vòng qua người này để tiếp tục đi vào trong.
Nhưng đúng lúc này, Trình Thính Nhiên gọi Ôn Sở lại: "Ôn Sở."
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi một câu. Em còn dùng số cũ chứ?"
---
"Người mà Trình Thính Nhiên vừa chọn là Tần Kiến Thư sao?"
"Máu chó quá vậy!"
"Cậu vừa đi, chị ta liền chạy đến tìm mình để hỏi chuyện của cậu."
"Đương nhiên rồi, mình kín miệng thế này, chắc chắn là không hề nói gì."
"Chỉ là nhìn chị ta...giống như muốn quay lại với cậu đó."
"Nhưng mà chị ta vừa đi rồi."
Dương Liễu thần thần bí bí tiến lại gần Ôn Sở, những lời cô đã kiềm nén một hồi lâu tuôn ra ào ạt, như đang trút đậu.
Ôn Sở rời đi gần hai mươi phút.
Việc đầu tiên Ôn Sở làm sau khi quay lại là tự phạt mình một ly rượu—Vì vừa rồi đang chơi dở mà đột ngột rời đi giữa chừng.
Tất nhiên, đó cũng xem như là hình phạt trong trò chơi.
Luật chơi vốn dĩ là chọn một trong hai, chơi trò mạo hiểm hoặc uống rượu.
Hành động lặng lẽ uống rượu của Ôn Sở chẳng khác nào xác thực rằng trực giác của Trình Thính Nhiên cực kỳ chính xác. Không ít người có mặt tối nay đều cảm thấy cảnh tượng vừa rồi vô cùng kích thích.
Ngoại trừ người trong cuộc đứng ngoài mọi chuyện.
Ôn Sở kiên nhẫn nghe Dương Liễu kể xong, rồi tiếp lời câu cuối cùng: "Biết rồi, lúc nãy mình vào thì vô tình thấy chị ta bước ra ngoài."
Dương Liễu nghe vậy, xích lại gần hơn: "Vậy hai người đã nói gì?"
"Không nói gì cả." Ôn Sở đẩy ly rượu rỗng trước mặt ra, mở một chai nước suối khác đưa lên môi, hơi nhíu mày.
"Mình và chị ta, còn có gì để nói chứ?"
Từ lúc chia tay hồi bốn năm trước, mọi chuyện đã hoàn toàn chấm dứt.
Chuyện này, chẳng phải Dương Liễu là người biết rõ nhất sao?
Nếu đã rõ, thì nên hiểu rằng giữa cô và Trình Thính Nhiên sẽ không bao giờ có khả năng nối lại tình xưa mới phải.
Thái độ lạnh nhạt của bạn thân kéo Dương Liễu trở về thực tại.
Sự hưng phấn tan biến, cuối cùng Dương Liễu cũng tỉnh táo lại một chút: "Cũng đúng, trước đây chị ta hành xử không ra con người."
"Không nói tới chị ta nữa, mình tiếp tục nói về Hứa Ý Tống đi. Hu hu hu, Ôn Sở, lát nữa mình uống say, cậu giúp mình gọi điện cho chị ấy có được không..."
Dương Liễu ôm lấy cánh tay bạn thân mà ríu rít làm nũng, thái độ thay đổi ngay lập tức.
Đêm giao thừa, sau khi uống xong hiệp một, mọi người đề nghị tìm một chỗ để thuê phòng chơi tiếp. Như vậy, ai muốn đánh mạt chược thì cứ đánh, ai muốn ngủ thì cũng có thể nằm lên giường ngủ.
Cuối cùng trước khi rời quán bar, Dương Liễu tự mình uống hai ly lớn, sau đó nài nỉ Ôn Sở gọi điện thoại giúp cô.
Chưa đầy hai mươi phút sau, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên đường trước cửa quán bar. Hứa Ý Tống bước xuống xe, đưa Dương Liễu đang nửa say nửa tỉnh đi.
Ôn Sở cũng không ở lại chơi tiếp tăng hai. Cô mất hứng nên đưa tay gọi một chiếc xe bên đường rồi về nhà ngủ.
Mùng một Tết, Ôn Sở ngủ một mạch đến trưa thì bị ba mẹ gọi dậy để tới nghĩa trang thắp hương và viếng mộ ông bà.
Mùng hai, cả gia đình lái xe đến nhà cậu ở thành phố bên cạnh để chúc Tết bà ngoại, chiều tối quay về.
Từ mùng ba trở đi, những hậu bối từng được ông Ôn giúp đỡ khi làm ăn, cùng bạn bè cũ của ông tới nhà thăm hỏi. Thế là, chuyện hôn nhân đại sự cả đời của Tiểu Ôn cũng thường xuyên được các bậc trưởng bối nhắc đến trong lúc nói chuyện phiếm.
Để được yên tĩnh, Ôn Sở gắng hết sức đi ra ngoài mỗi khi có khách đến nhà.
Mùng bốn, phòng gym mở cửa hoạt động trở lại, cô có thể tiếp tục kế hoạch tập luyện của mình.
Mùng năm đón thần tài.
Mùng sáu tiễn quỷ nghèo.
Cuối cùng Ôn Sở cũng tìm được lý do thích hợp để trở về căn nhà nhỏ nơi cô sống một mình. Trước khi đi, cô cười tít mắt, chào tạm biệt ba mẹ: "Thưa ba mẹ yêu dấu, đại quỷ nghèo siêu cấp là con đây không phiền hai người đích thân đưa tiễn, con tự đi nha ạ~"
Kéo theo mấy cái túi lớn túi nhỏ chứa đầy tình yêu của ba mẹ, Ôn Sở quay lại khu Thất Lý Hương Đô.
Khi lái xe chạy vào khu chung cư, Ôn Sở tình cờ gặp một giáo viên mà cô quen biết đang đứng bên đường và chào cô: "Cô Ôn, ăn Tết xong đã từ nhà về lại đây rồi à?"
Ôn Sở mỉm cười rạng rỡ, tiện tay lấy từ trong cái túi lớn ra mấy đoạn lạp xưởng hun khói cô mang từ nhà bà ngoại về, tặng cho đối phương: "Chúc mừng năm mới!"
Tần Kiến Thư đã mua vé máy bay vào mùng mười, tức ngày 20 tháng 2, từ Phong Thành bay về Vân Thành.
Chuyến bay kéo dài khoảng ba tiếng, nàng lên máy bay lúc 11 giờ và hạ cánh tại sân bay Thiên Vân ở Vân Thành vào khoảng 2 giờ 10 phút chiều.
Tính cả thời gian đi xe trung chuyển và thời gian từ sân bay ra lấy hành lý, khi Ôn Sở gặp được Tần Kiến Thư đã là 2 giờ 40 phút chiều.
Trong biển người, bóng dáng thanh tú ấy khiến Ôn Sở chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Người đó đang từ từ đẩy hành lý, đi về phía cô.
Hôm nay Tần Kiến Thư mặc áo khoác màu kaki, toát lên khí chất dịu dàng, trên cổ thì quấn một chiếc khăn quàng có cùng tông màu. Sau kỳ nghỉ năm mới, mái tóc đen dài dường như đã ngắn đi một chút.
Quần tây trắng kết hợp với bốt ngắn, trông thật thanh thoát và tinh tế.
Vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
"Chúc mừng năm mới, Ôn Sở."
Vừa gặp, Tần Kiến Thư đã dang tay, cho Ôn Sở một cái ôm nho nhỏ.
Những sợi tóc mềm mại lướt qua da thịt cô, mang đến cảm giác nhồn nhột.
Đôi tay không biết để đâu của Ôn Sở cứng ngắc treo giữa không trung, rồi dần dần hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên vai Tần Kiến Thư. Khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Chúc mừng năm mới, mừng chị trở về."
Có vẻ hôm nay tâm trạng của Tần Kiến Thư rất tốt, đây là điều mà Ôn Sở không ngờ được.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.
Tần Kiến Thư nhanh chóng buông Ôn Sở ra, khoảng cách giữa hai người được kéo giãn đôi chút.
Nàng đứng trước mặt Ôn Sở, khuôn mặt ngập tràn ý cười, quan sát đối phương một lượt: "Qua năm mới, hình như em gầy hơn một chút thì phải?"
Rõ ràng là lúc nãy khi ôm Ôn Sở, Tần Kiến Thư có thể cảm nhận được dường như bờ vai Ôn Sở gầy guộc hơn trước.
Ôn Sở lập tức phản bác: "Làm gì có!"
Cô nghiêm túc và cẩn thận sửa lại lời của Tần Kiến Thư: "Cô Tần à, phải chỉnh lại một chút. Không phải là tôi gầy đi, mà là thịt trên người đều đã săn chắc lại, biến thành cơ bắp rồi."
Nói theo cách của huấn luyện viên thể hình thì đây gọi là tăng cơ.
Dáng người của Ôn Sở vốn đã hơi gầy, nên khi phần thịt ít ỏi trên người cô săn chắc lại, sẽ khiến người ta có ảo giác là trông có vẻ như cô gầy đi.
Nhưng thực tế, cân nặng của cô không hề giảm, thậm chí còn tăng lên một chút.
Trong khoảng thời gian Tần Kiến Thư không có ở đây, cô đã rất chăm chỉ "rèn luyện cơ thể"!
Dù cộng tất cả thời gian tập luyện lại, có lẽ cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi.
"Thật sao?" Tần Kiến Thư nửa tin nửa ngờ, xem ra nàng không quá tin vào Ôn Sở.
Nàng một lần nữa đặt tay lên tay cầm vali, cười cười: "Không nói chuyện này nữa, về khu chung cư trước đã."
Cũng giống như hầu hết người lao động trở lại sau kỳ nghỉ Tết, trong chiếc vali cỡ lớn 26 inch của Tần Kiến Thư, ngoài một ít quần áo và đồ dùng cá nhân lúc trước nàng mang về ra, còn lại đều là đặc sản Phong Thành ba mẹ nàng nhét vào.
Tính cả lần trước, đây là lần thứ hai Ôn Sở đến nhà Tần Kiến Thư.
Cô lái xe đưa người về khu chung cư.
Căn nhà đã hơn nửa tháng không có ai ở phảng phất một mùi ẩm mốc. Sau khi về tới nhà, việc đầu tiên Tần Kiến Thư làm là mở hết cửa sổ để thông gió.
Khi đi vòng từ phía trước cửa sổ về, nàng tiện tay đưa cho Ôn Sở một chai nước: "Nhà lâu quá không có ai nên không gọi nước đóng bình, em uống tạm cái này được không?"
"Tất nhiên là được."
Nước suối thì có gì mà không uống được chứ, Ôn Sở đưa tay nhận lấy.
Cô kéo ghế ngồi xuống bên bàn ăn, đặt cánh tay trên lưng ghế, nhẹ tựa cằm lên đó và nhìn Tần Kiến Thư đang ngồi xổm dưới sàn, sắp xếp đống đồ mang từ Phong Thành về.
Trong vali chủ yếu là các loại nấm khô và thảo dược.
Không giống người Vân Thành bọn họ, cứ mang đặc sản là lạp xưởng với thịt khô.
Những thứ này Ôn Sở không biết, cũng chẳng gọi tên được.
Tần Kiến Thư lục lọi trong đống đồ, chợt lấy từ giữa ra một túi thảo dược sấy khô cỡ lớn và đưa cho Ôn Sở.
Ôn Sở chớp mắt: "Cái gì vậy?"
Tần Kiến Thư: "Dùng để nấu canh, bồi bổ cơ thể."
Ôn Sở, người hầu như không có thời gian cũng như không có hứng thú nấu ăn, nhìn thấy túi đồ này lập tức theo phản xạ xua tay: "Chắc tôi không có dùng tới đâu."
Tần Kiến Thư ngắt lời cô: "Lúc đi, mẹ tôi đã bỏ rất nhiều thứ vào vali tôi, bảo tôi mang cho đồng nghiệp và bạn bè, cái này..."
Giọng điệu cố ý kéo dài nghe mềm mại và lay động lòng người.
"Bà ấy nói là chuẩn bị riêng cho em đấy."
Nghề giáo viên nhiều việc, bận rộn mà áp lực cũng không hề nhỏ.
Có lẽ trong lần gọi video ở núi Thanh Sơn, mẹ Tần đã gặp Ôn Sở một lần. Bà có ấn tượng khá tốt về Ôn Sở, lại biết con gái mình tính tình quạnh quẽ, ở Vân Thành hiếm khi kết bạn được với ai.
Vậy nên lần này trở về, bà đã chuẩn bị quà tặng riêng.
Sau khi nghe xong, tay Ôn Sở còn phản ứng nhanh hơn cả đầu cô.
Quà của mẹ Tần à?
Vậy thì cô nhận.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.