Chương 47: Gia hạn thẻ
Thật ra không chỉ có mình Ôn Sở có quà. Tần Kiến Thư cân nhắc đến lần trước ở Thanh Sơn, Ôn Sở đã nói với Dương Liễu rằng nàng sợ người đồng tính, chuyện này ít nhiều gì cũng có chút thất lễ. Vì thế, Tần Kiến Thư cũng chuẩn bị cho Dương Liễu và Hứa Ý Tống một phần quà mừng năm mới.
Không giống với phần của Ôn Sở, quà cho Dương Liễu và Hứa Ý Tống là một ít bánh ngọt và đồ ăn vặt đặc sản đơn giản của Phong Thành.
"Gần đây em có gặp Dương Liễu không? Nếu không ngại, làm phiền em giúp tôi mang mấy món này cho họ." Sắp xếp gần xong đồ đạc, Tần Kiến Thư đặt vài hộp quà sang một bên, rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Sở.
Nàng đang nửa ngồi nửa quỳ, lúc ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt chính là gương mặt thanh tú của Ôn Sở.
Góc độ nhìn từ dưới lên chí mạng như thế cũng không làm giảm đi vẻ đẹp như đã dự đoán, trái lại là nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Sở gối lên cánh tay, làm mờ đi đường nét của quai hàm, trông có vẻ có thêm vài phần ngoan ngoãn.
"Ừm..." Nghe lời Tần Kiến Thư nói, Ôn Sở khẽ nâng cằm lên.
Cô giữ nguyên tư thế, nói chuyện có chút ngập ngừng: "Được thì được, nhưng tôi đoán trong thời gian ngắn đồ sẽ không đến tay Hứa Ý Tống được."
"Dạo này hai người họ đang cãi nhau."
Đúng vậy, lại cãi nhau nữa.
Đêm giao thừa, Dương Liễu giả vờ say để nhận lỗi, mượn tay Ôn Sở gọi điện cho Hứa Ý Tống để người yêu đến đón cô.
Tối đó sau khi về nhà, Dương Liễu ôm đối phương, vừa làm nũng vừa khóc lóc giả vờ tội nghiệp, làm cho Hứa Ý Tống đau lòng không chịu nổi.
Tối hôm ấy, hai người làm lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chưa được mấy ngày, ba mẹ Hứa Ý Tống lại dẫn con cái của bạn bè và họ hàng về nhà, ngầm tỏ ý muốn giới thiệu cho con gái mình làm quen.
Suốt kỳ nghỉ Tết, gần như ngày nào Dương Liễu cũng ngâm mình trong biển giấm.
Cô ghen! Ghen không chịu nổi!
Thế là, vấn đề bị phớt lờ qua loa trong đêm giao thừa lại một lần nữa bùng lên thành mâu thuẫn lớn hơn.
Lần này Dương Liễu có ý kiến gay gắt hơn, cô nói rõ là bản thân không thích việc Hứa Ý Tống đã có bạn gái rồi mà còn đi xem mắt với đàn ông.
Cứ như vậy, chiến tranh lạnh đã kéo dài hai ngày nay.
Ôn Sở cuối cùng cũng thẳng lưng lên, cô lười nhác nâng một tay chống cằm: "Đêm qua Dương Liễu còn nhắn tin WeChat để hỏi tôi, có phải cách giải quyết của cậu ấy có vấn đề hay không."
Thực ra, đúng là rất có vấn đề.
Nhưng cũng không thể nói tất cả là lỗi của Dương Liễu, bên phía Hứa Ý Tống cũng có vấn đề không nhỏ.
Chỉ là Ôn Sở không muốn dính dáng vào những cuộc cãi vã giữa các cặp đôi, càng sẽ không vì tình bạn mà thiên vị bên nào.
Bởi vì từ nhỏ, cô không chỉ một lần trải nghiệm cảm giác "đàn gảy tai trâu" khi đối mặt với Dương Liễu.
Có thể tối nay bạn khuyên họ chia tay, nhưng sáng mai hai người họ đã làm lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục quấn quýt bên nhau.
Mất công cả buổi, kẻ ác chỉ có mỗi mình cô.
"Tần Kiến Thư." Nghĩ đến đây, Ôn Sở gọi tên Tần Kiến Thư.
Cô cụp mắt xuống, ánh mắt hơi dao động đối diện với đôi mắt sâu thẳm của đối phương: "Tôi không phải gái thẳng, vậy nên chuyện này tôi cũng muốn thỉnh giáo chị một chút. Giả sử...tôi chỉ nói là giả sử thôi nhé."
Ôn Sở hắng giọng, cố gắng để giọng nói của mình nghe bớt chột dạ.
"Nếu như chị là Hứa Ý Tống, có bạn gái rồi, chị vẫn sẽ đi xem mắt sao?"
Mượn chén rượu của người để dập tắt phiền muộn của mình.
Bề ngoài trông như đang khiêm tốn xin lời khuyên để giúp bạn bè giải quyết vấn đề tình cảm, nhưng thực chất là có dụng ý khác.
Tần Kiến Thư chỉ định nghe chút chuyện phiếm, nhưng không ngờ chủ đề lại quay sang mình.
"Tôi sao?"
Hai tay nàng tự nhiên vắt lên đầu gối, đan chéo vào nhau. Nàng khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã đưa ra câu trả lời: "Tôi sẽ không."
Còn lý do vì sao không, Tần Kiến Thư cũng không nói rõ.
Nhưng chỉ ba chữ này thôi, cũng đã đủ để Ôn Sở xua tan mọi nghi ngờ trong lòng mấy ngày qua.
Dù chỉ là một giả thiết, nhưng cô cũng thấy thỏa mãn.
Khóe môi Ôn Sở không kiềm được mà cong lên, khiến cô hơi sợ cảm xúc của mình sẽ bị bại lộ. Cô cụp mắt, che giấu ý cười trong đáy mắt, rồi bất ngờ đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Cô đã nói mà! Tần Kiến Thư là người khác biệt, sống có nguyên tắc.
Bản thân chuyện tình cảm của Dương Liễu đã không được như ý thì thôi đi, lại còn nhất quyết kéo cả Tần Kiến Thư vào.
Hai ngày nay, cứ động một chút là Dương Liễu kéo Ôn Sở lại rồi nói mấy câu kiểu như "không thể dính vào gái thẳng," "quay đầu là bờ," "chị em là vì muốn tốt cho cậu" này nọ.
Giờ thì tốt rồi, Ôn Sở hoàn toàn yên tâm.
Hoặc có thể nói, lời của Tần Kiến Thư có một ma lực đặc biệt, khiến cô an lòng.
Đi vệ sinh thôi mà vui đến vậy sao?
Tần Kiến Thư sắp xếp lại hành lý gọn gàng, đặt sang một bên dựa vào tường. Khi đi ngang qua nhà vệ sinh để rửa tay, nàng nghe thấy tiếng hát khe khẽ rất dịu dàng vọng ra từ trong đó.
Thời gian rửa tay vốn cố định lại bị kéo dài một cách có chủ ý.
Tần Kiến Thư đứng nghe thêm một lúc, rốt cuộc cũng không nhận ra Ôn Sở đang ngâm nga giai điệu của bài hát nào.
Nghe cũng khá hay.
Đợi đến khi Ôn Sở từ nhà vệ sinh bước ra, Tần Kiến Thư quay đầu nhìn cô: "Nếu em cũng tạm thời không gặp được Hứa Ý Tống, vậy thì cứ để đồ ở chỗ tôi trước vậy."
"Lần trước nói sẽ cùng nhau ăn cơm nhưng chưa thực hiện được, chờ chuyện này qua rồi em báo với tôi một tiếng, mọi người cùng nhau ăn một bữa, tôi sẽ trực tiếp tặng quà cho họ."
Trong đầu Ôn Sở chợt lóe lên một ý nghĩ: "Vậy...hay là giờ tôi thử hẹn luôn?"
Thay vì chọn thời gian để hẹn hôm khác, chi bằng hỏi luôn bây giờ.
Hai ngày nay Dương Liễu buồn muốn chết, cô nàng muốn cúi đầu chịu thua, nhưng lại không tìm được cách hạ mình.
Chuyện xem mắt lần này, Hứa Ý Tống xử lý đúng là không được thỏa đáng, nhưng sau khi cãi nhau, bản thân Dương Liễu cũng đã nói không ít lời khó nghe, cứ thế có qua có lại rồi biến thành như vậy.
Nếu không muốn chia tay, thế nào cũng phải có một người chịu nhún nhường trước.
Vì vậy Tần Kiến Thư nói muốn mọi người cùng ăn một bữa, đây có lẽ là một cơ hội không tồi.
Sau khi Ôn Sở bày tỏ khéo ý của mình, Tần Kiến Thư suy nghĩ một lát, cũng không phản đối: "Được thì được, nhưng em hỏi thử ý họ trước xem sao."
Vừa dứt lời, chiếc điện thoại bị Tần Kiến Thư để trên bàn vang lên.
Nét mặt Tần Kiến Thư vốn đang thư thái, dịu dàng với nụ cười trên môi, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi hiện lên màn hình, thần sắc nàng có chút thay đổi. Nụ cười trên mặt nàng thoáng chốc phai nhạt đi phần nào.
Nàng quay sang nhìn Ôn Sở: "Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại."
Nói xong, Tần Kiến Thư cầm điện thoại, bước tới chỗ gần cửa sổ tít ngoài rìa phòng khách.
Ôn Sở không quá để ý đến việc đối phương tránh mình để nghe điện thoại, cô vẫn đang nghĩ cách tổ chức một bữa tiệc cho Dương Liễu và Hứa Ý Tống.
Sau khi sắp xếp lại từ ngữ một cách đơn giản, cô lấy điện thoại lần lượt gửi tin nhắn cho hai người để hỏi thăm.
Chuyện này có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không nhận được hồi âm.
Ôn Sở đặt điện thoại xuống, ánh mắt tự nhiên rơi vào bóng dáng Tần Kiến Thư đang đứng bên khung cửa sổ cách đó không xa.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trong mùa đông, ánh nắng buổi chiều xuyên qua khung cửa kính loang lổ, một nửa rọi xuống sàn nhà, một nửa đổ lên người Tần Kiến Thư.
Nhìn từ góc độ của cô, người trên ban công hơi nghiêng mình, khuôn mặt ánh lên một tầng hào quang dịu nhẹ, lấp lánh rực rỡ.
Dịu dàng, tinh khôi.
Đây là những từ ngữ hữu hạn mà Ôn Sở tạm thời có thể nghĩ ra.
Khi Tần Kiến Thư nói chuyện điện thoại, giọng của nàng rất nhẹ, âm điệu dịu dàng và chậm rãi, dù cách một khoảng vẫn có thể nghe được. Ôn Sở loáng thoáng nghe thấy mấy chữ mơ hồ.
"Buổi tối", "ăn cơm", đại loại như vậy.
Chẳng mấy chốc, đối phương cúp máy và bước về phía cô.
"Ôn Sở."
"Xin lỗi, để em phải đi thật xa đến sân bay đón tôi. Thực ra tối nay tôi định mời em ăn cơm, nhưng vừa rồi..."
Chỉ vài câu, Ôn Sở đã đoán được đối phương sẽ nói gì tiếp theo.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế, kịp thời tiếp lời: "Không sao đâu, nếu chị có việc gấp thì cứ bận trước đi."
"Mời tôi ăn cơm lúc nào chẳng được."
"Dù sao chị cũng đâu chạy mất, không phải sao?"
Giọng điệu hài hước pha chút ý cười khiến Ôn Sở trông có vẻ rất thấu tình đạt lý.
Những lời cô nói cũng không hoàn toàn trái với lòng mình.
Dù sao thì Tần Kiến Thư đã về, một thời gian nữa sẽ bắt đầu học kỳ mới.
Chỉ cần không cách nhau quá xa thì ngày nào cũng có thể gặp mặt, cần gì phải vội vã nhất thời vì một hai bữa cơm?
Nghe Ôn Sở nói vậy, Tần Kiến Thư cũng thở phào một hơi.
Nàng thả lỏng mặt mày, mỉm cười đồng tình với lời của đối phương: "Đương nhiên rồi."
"Ừm, nếu chị có việc thì tôi về trước nhé?"
"Để tôi tiễn em."
"Không cần đâu, tôi nhớ đường ra khỏi khu này mà. Với lại chị vừa mới về, chắc vẫn còn nhiều chỗ cần dọn dẹp, chị cứ làm trước đi."
Ôn Sở từ chối hành động xã giao lịch sự của Tần Kiến Thư, ôm lấy túi hoa quả khô dùng để nấu canh mà đối phương cho, bước vài bước đã ra đến cửa.
Sao Tần Kiến Thư vẫn còn khách sáo với cô như vậy chứ!
Ôn Sở đã đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng bỗng nhiên cô quay đầu lại: "Đúng rồi, chuyện ăn cơm với Dương Liễu và Hứa Ý Tống tôi vừa hỏi rồi. Đợi lát nữa hai người đó trả lời, tôi sẽ báo cho chị biết."
Tần Kiến Thư khẽ gật đầu: "Được."
Nàng nhìn theo Ôn Sở ra khỏi nhà, sau đó bước vào thang máy.
Đúng như lời Ôn Sở nói, nàng vừa mới về, nhà cửa hơn nửa tháng không có người ở, cần phải tiến hành dọn dẹp toàn bộ một cách đơn giản.
Chỉ là, nàng không định tự mình làm những việc này mà định tối nay sẽ hỏi ban quản lý tòa nhà, ngày mai thuê một dì giúp việc đến làm tất cả.
Chiếc điện thoại vừa mới ngắt máy không lâu lại vang lên lần nữa.
Lần này là cuộc gọi từ nhà bên Phong Thành.
Tần Kiến Thư biết rõ đối phương muốn nói gì, nàng bắt máy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Con biết rồi mẹ, tối nay con sẽ đến."
---
Tết đến, Tết đến, Tết đoàn viên.
Từ nhỏ Tần Kiến Thư đã lớn lên trong sự chăm sóc chu đáo của ba mẹ nuôi, vậy nên khi về nhà đoàn viên, nàng đương nhiên sẽ về nhà ở Phong Thành để sum họp cùng ba mẹ nuôi.
Thế nhưng hai năm gần đây, bên phía ba mẹ ruột cũng bắt đầu bóng gió dò hỏi xem, liệu Tần Kiến Thư có muốn ở lại Vân Thành đón Tết hay không.
Kết quả tất nhiên là bị nàng không nể mặt mũi từ chối thẳng thừng.
Vậy nên bọn họ lùi lại mà cầu việc khác, chờ sau Tết Tần Kiến Thư từ Phong Thành về, rồi tổ chức một bữa cơm đoàn viên bù lại.
Tần Kiến Thư không có nói cho ba mẹ ruột nghe chuyện hôm nay nàng về Vân Thành, cũng không rõ bọn họ từ đâu biết được tin nàng trở về. Chưa kịp bàn bạc gì trước mà họ đã vội vàng gọi điện tới, nói tối nay phải ăn "bữa cơm đoàn viên".
Việc này đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch ban đầu của Tần Kiến Thư, dù cho nàng có tốt tính đến đâu thì trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm giác bất mãn.
Chỉ là suy cho cùng, bên kia vẫn là bậc trưởng bối.
Mười mấy phút sau, nàng nhận được một tin nhắn, trong đó ghi thời gian và địa điểm của bữa cơm đoàn viên tối nay.
Đáng nói tới chính là, bữa cơm tối nay không chỉ có ba mẹ ở Vân Thành, mà còn có một đống họ hàng có quan hệ huyết thống nhưng không mấy thân thiết với Tần Kiến Thư.
Chiều tối, Tần Kiến Thư xách theo một số món quà mang từ Phong Thành về rồi rời khỏi nhà.
Đến nhà hàng, nàng lại ghé vào siêu thị gần đó, chọn vài bình rượu trắng có mức giá phù hợp rồi mang đến cho các bậc trưởng bối ở đây, làm đủ lễ nghĩa.
Nhưng không ngờ cả gia đình bên này cũng có chuẩn bị.
Ba xấp tiền dày cộm được người chú họ của Tần Kiến Thư mạnh tay đặt lên mâm xoay trên bàn ăn, đẩy thẳng đến trước mặt nàng: "Con cũng đừng trách ba mẹ con lúc đó không nói với con một tiếng đã đem tiền cho em con mượn để khởi nghiệp, giờ chẳng phải đã trả lại rồi sao?"
"Tổng cộng 35000 tệ, cả gốc lẫn lãi, phần dư coi như tiền lì xì chú cho con. Coi thử đi có đủ không, hay là đếm lại xem."
Đây là khoe khoang, tiện thể trả nợ luôn.
Tần Kiến Thư không ngờ sẽ có ngày số tiền này được trả lại. Tầm mắt nàng hướng về mấy xấp tiền hồng nhạt trước mặt.
Bên cạnh, ba cô đã lên tiếng trước: "Còn không mau cảm ơn đi. Trước đây tao nói sao, người trong nhà sẽ không lợi dụng mày..."
"Nghe thấy chưa em họ, ba đang hỏi sao em chưa nói cảm ơn kìa?" Tần Kiến Thư đột nhiên ngắt lời ông, nhìn về phía người em họ tên Lý Trạch Phong ngồi chếch phía đối diện, từ đầu tới giờ cậu ta không nói gì nhưng trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Lý Trạch Phong đang nhai kẹo cao su, cả người khựng lại một lúc.
Cậu ta nhìn Tần Kiến Thư với vẻ mặt như thể muốn nói "Chị bị bệnh à?".
Chú họ bên cạnh cũng cau mày, không vui lên tiếng: "Tiểu Thư, sao con lại nói em họ con như vậy..."
Tần Kiến Thư vẫn cười, giọng nói chậm rãi: "Sao vậy, chẳng lẽ trí nhớ của tôi có vấn đề à? Ba vạn tệ này không phải là em họ ngày trước khóc lóc, năn nỉ ba mẹ tôi mới mượn được sao?"
Dường như sự kiên nhẫn của nàng đã đạt đến cực hạn, sắp không kiềm nén được nữa.
Chưa bao giờ Tần Kiến Thư muốn thoát khỏi những phẩm chất và giáo dưỡng của bản thân như lúc này.
Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu nàng là một người phụ nữ chanh chua, có phải cả gia đình này sẽ không dám trắng trợn dùng những lời lẽ không biết xấu hổ như vậy để bắt nạt nàng hay không?
Bữa cơm miễn cưỡng mới ăn hết, khiến người ta cảm thấy khó mà tiêu hóa.
Lúc ra về, Tần Kiến Thư lấy ra một xấp tiền, đếm năm mươi tờ đem trả lại cho chú họ. Nàng khéo léo nói: "Cảm ơn lòng tốt của chú, nhưng tôi đã có hai người ba rồi, thêm một người nữa e là không thích hợp."
Không đợi chú họ hiểu được ý trong câu này, số tiền đã bị nàng nhét trả lại.
"Còn về lãi suất, thôi khỏi tính." Tần Kiến Thư mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía em họ đang đứng chờ bên cạnh xe, "Đều là người một nhà, hy vọng lần sau em họ sẽ không còn cơ hội mượn tiền tôi nữa."
Nghe qua, có vẻ như nàng đang chúc em họ sau này làm ăn thuận lợi, sẽ không còn thiếu vốn liếng nữa.
Nhưng nếu Ôn Sở có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ hiểu được chính xác hàm ý trong lời Tần Kiến Thư.
—— Năm ngàn tệ mà cũng muốn làm ba tôi? Cút.
—— Sau này đi ăn xin thì đừng đến trước mặt tôi xin xỏ.
Đây đã là giới hạn tối đa về giáo dưỡng mà Tần Kiến Thư có thể thể hiện ra.
Từ chỗ ăn cơm quay lại khu Tĩnh Ninh nơi ba mẹ nàng ở thì sẽ phải đi qua khu khác.
Đưa hai người này về rồi quay ngược trở lại thì đã gần 8 giờ tối.
Qua đèn đỏ, rẽ một cái là tới khu chung cư.
Khi xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ đếm ngược, Tần Kiến Thư buồn chán hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu nhìn bảng hiệu đèn neon sáng rực hai bên đường.
Nàng ngoài ý muốn nhìn thấy mấy chữ lớn quen thuộc "Phòng gym Kỳ Tích" đang sáng lên.
Tần Kiến Thư nghĩ ngợi một lúc, chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, nàng trực tiếp lái xe qua ngã tư, dừng xe ở bãi đỗ xe gần đó rồi mở cửa bước xuống xe.
Đã hơn nửa năm không đến đây, lượng khách ở nơi này vẫn không đông lắm.
Phòng tập gym thật ra chỉ cách khu chung cư nơi nàng ở khoảng 800 mét, đi đến gần, nàng còn thấy tấm biển quảng cáo mới được đặt ở cửa thang máy dưới lầu.
—— "Khuyến mãi lớn, mở thẻ nhân dịp năm mới!"
Tần Kiến Thư đi thang máy trực tiếp lên lầu.
Em gái làm lễ tân đang cúi đầu trốn ở sau quầy để làm việc riêng. Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát ra tiếng ngạc nhiên mừng rỡ: "Ấy, cô Tần!"
"Lâu rồi cô không đến..."
"Cô tới tìm bạn đúng không? Cô ấy đang ở bên trong đó ạ, tính thời gian thì chắc cũng sắp tập xong rồi."
Không cần Tần Kiến Thư phải lên tiếng, cô lễ tân đã giơ tay chỉ hướng cho nàng.
Tần Kiến Thư vừa bất ngờ...lại vừa không.
Ban đầu nàng chỉ định tiện đường ghé qua để gia hạn thẻ thôi, nhưng không ngờ tối nay Ôn Sở lại có mặt ở đây.
"Được, cảm ơn." Tần Kiến Thư cười, gật đầu với cô lễ tân rồi bước tiếp vào trong.
Sau Tết đi làm lại, còn là buổi tối không rơi vào cuối tuần hay kỳ nghỉ lễ, nên số người đến phòng tập gym không nhiều.
Tần Kiến Thư đi thêm một đoạn, rất nhanh đã thấy bóng dáng của Ôn Sở ở khu vực tập cơ tay.
Đối phương quay lưng về phía nàng, chỉ mặc trên người một chiếc áo thun ngắn tay mỏng.
Bên cạnh, có một huấn luyện viên nam mặc đồng phục khoanh tay đứng đó, xem ra là đang hướng dẫn động tác cho Ôn Sở.
Tần Kiến Thư đứng tại chỗ nhìn một lúc, đang chuẩn bị tiến lại gần.
Đột nhiên, Ôn Sở đứng dậy, rời khỏi chiếc máy tập.
Cô quay đầu nói với huấn luyện viên bên cạnh vài câu, sau đó xoay người đi về phía phòng thay đồ nữ.
Tần Kiến Thư di chuyển bước chân, đi theo sau.
Phòng thay đồ của phòng tập gym nối liền với khu vực tắm, chỉ cần đi vào vài mét là tới.
Tần Kiến Thư đi theo là vì muốn chào hỏi Ôn Sở một tiếng.
Nhưng không ngờ vừa bước vào, nàng đã nhìn thấy cảnh đối phương đang cởi đồ.
Ôn Sở quay lưng về phía nàng, tấm lưng trần mịn màng vẫn còn lưu lại dấu vết của mồ hôi sau khi vận động, ánh lên chút nước. Đường cong bả vai gợi cảm thấp thoáng theo từng động tác cởi áo của chủ nhân.
Xương bướm xinh đẹp và những đường cong duyên dáng nhấp nhô, giống như tinh linh đang vỗ cánh.
Bước chân Tần Kiến Thư hơi khựng lại, âm thanh sắp thốt ra mắc kẹt nơi cổ họng, lặng đi không còn tiếng.
Cũng không biết vì sao mà trong đầu nàng bỗng nảy ra suy nghĩ muốn tiến lại gần, đưa tay sờ thử xương bướm xinh đẹp ấy.
"..."
Tần Kiến Thư lặng lẽ bước vào, rồi lại lặng yên lui ra ngoài.
Lúc rời đi, nàng có chút thất thần. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, cô lễ tân sau quầy đã gọi nàng lại hai ba lần.
"Cô Tần, sao cô ra nhanh thế? Bạn cô không đi cùng à?"
"Cô Tần ơi?"
"Ừm... Cô gọi tôi sao?" Tần Kiến Thư bỗng giật mình tỉnh lại, trong thần sắc thoáng hiện lên chút lúng túng.
Ánh mắt nàng lướt qua cô nhân viên lễ tân, rồi dừng lại một lúc trên tấm biển quảng cáo khuyến mãi làm thẻ nổi bật ở bên cạnh.
Thực ra cô đã đi được một đoạn rồi.
Nhưng giờ Tần Kiến Thư lại quay về quầy lễ tân, chủ động nhắc tới: "Đúng rồi, vừa nãy tôi có thấy tầng dưới để chương trình ưu đãi làm thẻ phòng gym nhân dịp năm mới..."
Cô lễ tân lúc nãy còn thấy hơi kỳ lạ, giờ nghe khách hàng có ý định gia hạn thẻ thì lập tức hào hứng hẳn lên.
Cô nhanh chóng lấy ra một bảng giá khuyến mãi, đưa cho Tần Kiến Thư: "Đúng vậy, thẻ năm của chúng tôi có giá gốc là 1800 tệ, nhưng nếu gia hạn trong thời gian khuyến mãi thì chỉ còn 1488 tệ. Để tôi kiểm tra giúp cô... Cô Tần à, thẻ năm của cô vừa hay sẽ hết hạn vào cuối tháng này. Gia hạn bây giờ thật sự rất hời đấy ạ."
Tần Kiến Thư cụp mắt, ánh nhìn dừng trên bảng giá. Nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không có đáp ngay.
Bỗng nhiên.
"Vậy nếu hội viên cũ giới thiệu hội viên mới làm thẻ, có phải cũng được giảm giá không?"
Nàng tiếp tục tìm hiểu phí gia hạn thẻ năm với nhân viên quầy lễ tân.
Đồng thời, nàng cũng hỏi liệu chương trình khuyến mãi gia hạn thẻ dịp Tết này có thể gộp với ưu đãi dành cho việc giới thiệu người mới tham gia hay không.
Nhân viên lễ tân nghe vậy, lập tức nói cần gọi điện hỏi ý kiến quản lý.
Tần Kiến Thư đứng bên cạnh quầy, kiên nhẫn chờ đợi.
Không ai ngờ tới, vì khu vực gần đó đang thi công sửa đường, đường ống nước của phòng tập gym bị đào trúng, buộc phải khắc phục khẩn cấp nên không có nước để sử dụng.
Chưa đầy vài phút sau, Ôn Sở đã thay xong bộ quần áo sạch sẽ và bước ra từ phòng thay đồ, vừa hay nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh quầy lễ tân.
"Tần Kiến Thư, sao chị lại ở đây?"
Cô xách chiếc túi giấy đựng quần áo trên tay, bước tới gần.
Tần Kiến Thư ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Ôn Sở, ánh mắt len lén lướt qua phần cổ áo đối phương. Nàng còn đang nghĩ về đôi xương bướm xinh đẹp trên vai Ôn Sở.
Tần Kiến Thư nói: "Em tới rất đúng lúc."
Ôn Sở: ?
Nàng cầm bảng giá khuyến mãi được đặt trên mặt quầy, bước đến gần Ôn Sở, nhẹ nhàng giải thích bằng giọng nói ôn hòa: "Năm ngoái không phải em hỏi tôi năm nay có làm thẻ ở đây không đó sao. Trùng hợp là gần đây họ có chương trình khuyến mãi Tết, bây giờ gia hạn thẻ thì vừa được giảm giá vì hội viên cũ mời hội viên mới, lại được cộng thêm ưu đãi giảm 20% khi gia hạn thẻ, rất hời."
Ôn Sở nhận lấy bảng khuyến mãi từ tay nàng: "Nhưng lúc trước, không phải chị nói muốn xem lịch làm việc của học kỳ này rồi mới tính sau sao?"
Sao giờ lại đột nhiên thay đổi quyết định, muốn gia hạn thẻ rồi?
Bởi vì ưu đãi gia hạn thẻ này à?
Nghĩ đi nghĩ lại, sự chú ý của Ôn Sở lại quay về bảng khuyến mãi trong tay.
Sau một lúc, cô nhẹ nhàng khen ngợi: "Thật à, trông có vẻ tiết kiệm được nhiều lắm."
Những con số chi chít làm người xem hoa cả mắt.
Tần Kiến Thư lại có kiên nhẫn đi tìm hiểu.
Ôn Sở xem không hiểu, cũng lười nhìn, nhưng điều đó không cản trở cô kiên quyết bảo vệ lập trường của Tần Kiến Thư: "Tần Kiến Thư, chị thật là giỏi!"
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Cái gì mà chương trình khuyến mãi Tết chứ, dạo gần đây ngày nào cô cũng đi ra đi vào chỗ này mà chẳng để ý gì cả.
Chỉ là theo lời Tần Kiến Thư, bây giờ làm thẻ rồi gộp đủ các loại ưu đãi lại thì có thể tiết kiệm được tối đa. Vậy chắc chắn không sai đâu.
Chẳng mấy chốc, cô lễ tân cúp điện thoại, từ trong phòng bước ra.
"Tôi đã hỏi rồi cô Tần, quản lý nói có thể gộp ưu đãi, nhưng tối đa chỉ giảm thêm 20% trên giá chương trình khuyến mãi Tết. Cô thấy có được không ạ?"
1488 tệ, lại giảm thêm 20%.
Ôn Sở lấy máy tính ra bấm thử: 1190.4.
Con số này làm ánh mắt Ôn Sở sáng lên.
Đúng là giá rẻ đến mức không tưởng.
Từ nhỏ, Ôn Sở đã không mấy nhạy cảm với tiền bạc, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui khi "mua được món hời" nhờ Tần Kiến Thư.
"Vậy tôi cũng làm một thẻ nhé?"
"Chúng ta cùng làm."
Ôn Sở vốn đã định sau khi vào học lại sẽ xem tình hình, có lẽ cô sẽ không tiếp tục đến phòng tập gym nữa.
Nhưng bây giờ, Tần Kiến Thư đã gia hạn thẻ.
Tần Kiến Thư cũng nhìn cô, mặt mày mỉm cười: "Ý tôi chính là như vậy."
---
Editor có lời muốn nói:
Ôn Sở: *Sửa ống nước*.
Tần Kiến Thư: Ôn Sở em giỏi quá, giỏi quá!
Tần Kiến Thư: *Tìm hiểu chương trình khuyến mãi*.
Ôn Sở: Tần Kiến Thư chị giỏi quá, giỏi quá!
Nghề giáo viên thấm trong máu, nên giờ em Ôn hay em Tần làm gì đi chăng nữa cũng sẽ được cô Tần và cô Ôn khen nức nở, khen hết lời ^^.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.