Chương 48: Closeted
Bắt đầu từ hôm nay, Ôn Sở đã có thẻ tập gym của riêng mình.
Cô lấy trong túi ra chiếc thẻ tập mà Tần Kiến Thư cho mượn để trả lại cho đối phương, trong lòng vẫn có chút không nỡ rời xa.
Dù sao thì chiếc thẻ này cũng đã đồng hành với cô hơn nửa tháng nay.
Nhân viên quầy lễ tân xử lý việc làm thẻ rất nhanh. Sau khi chuyển tiền xong, chưa đầy hai phút sau cô nàng đã lấy từ ngăn kéo ra một chiếc thẻ đỏ mới tinh, dùng hai tay đưa cho Ôn Sở: "Xong rồi, cô Ôn, cô giữ lấy nhé."
Ôn Sở đưa tay nhận thẻ, nhưng không lập tức cất đi.
Cô quay đầu, nhìn vào chiếc thẻ trong tay Tần Kiến Thư, nhíu nhíu chóp mũi: "Sao thẻ của tôi lại khác với chị ấy?"
Thẻ của Tần Kiến Thư màu xanh lá, sao đến lượt cô lại là màu đỏ?
Ôn Sở không thích sự khác biệt này cho lắm, cô muốn có thẻ giống như của Tần Kiến Thư.
Lễ tân giải thích: "Là thế này, thẻ của cô Tần là mẫu cũ trước đây, còn thẻ của cô là mẫu mới nhất. Trước Tết Nguyên đán, chúng tôi đã đồng loạt đổi sang thẻ hội viên mới."
"Vậy phiền cô giúp tôi đổi một chiếc thẻ mới nhé." Ánh mắt Tần Kiến Thư lướt qua gương mặt đầy tâm tư của Ôn Sở, nàng đưa tấm thẻ cũ trong tay mình về phía quầy.
Nàng mỉm cười dịu dàng với nhân viên quầy lễ tân: "Có cần phí làm thẻ không? Bao nhiêu vậy? Để tôi quét mã thanh toán."
Ôn Sở lúc này mới hài lòng im lặng.
Chẳng mấy chốc, tấm thẻ mới đã được đưa ra, cuối cùng cô và Tần Kiến Thư cũng cầm trên tay những tấm thẻ giống nhau.
Hơn nữa, vì làm thẻ theo thứ tự liền kề, nên số thẻ của hai người cũng nối tiếp nhau.
Ôn Sở cong môi, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều.
Hai người rời khỏi phòng tập gym và đi xuống dưới lầu. Ôn Sở rất tự nhiên bước theo Tần Kiến Thư, cùng đi đến chỗ đối phương đỗ xe.
Phòng tập gym không xa, nhưng Ôn Sở cảm thấy mỗi lần lái xe ra ngoài rất phiền phức, nên mỗi khi muốn đi đâu cô đều quét mã thuê xe đạp công cộng gần khu mình ở.
Khi hỏi Tần Kiến Thư tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây...
"Buổi tối tôi cùng gia đình ăn bù bữa cơm đoàn viên, trên đường về vừa hay đi ngang qua phòng tập gym, nên tiện thể ghé vào xem một chút."
Tần Kiến Thư thắt chặt dây an toàn, đôi tay nhỏ đặt hờ lên vô lăng.
Nói đến đây, nàng ngừng một chút, một lúc lâu sau mới tiếp tục mở miệng: "Lễ tân nhận ra tôi, vừa thấy tôi đã nói là em cũng ở đây."
Ôn Sở không nhận ra sự ngắt quãng mấy giây đó có gì đặc biệt hay vi diệu.
Cô tự nhiên quay đầu lại, hỏi: "Thế sao chị không vào tìm tôi?"
"..."
Tần Kiến Thư dời mắt, bất chợt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảnh khắc Ôn Sở đan hai tay cởi áo như thể đã in sâu trong tâm trí nàng.
Động tác khoanh tay của người phụ nữ khiến bờ vai và tấm lưng hơi nhô lên, như bươm bướm yêu kiều vỗ cánh, uyển chuyển bay lượn.
Đèn chiếu sáng trên trần xe có màu vàng ấm, không quá sáng.
Dưới ánh sáng mờ ảo đó, Ôn Sở nhìn Tần Kiến Thư một lần nữa, chỉ cảm thấy nàng mang vẻ đẹp của những bức ảnh cũ, như tiểu thư khuê các ở Hồng Kông những năm tám mươi, chín mươi, tựa như một người bước ra từ thời xa xưa.
Sao thế, Tần Kiến Thư có tâm sự gì sao?
Ôn Sở đã nhận ra chút khác thường, đang định lên tiếng tiếp tục dò hỏi.
Lúc này, Tần Kiến Thư xoay mặt lại, ánh mắt nhàn nhạt: "Tôi có vào trong tìm em, nhưng hình như đúng lúc em đang thay đồ, nên tôi lại đi ra."
Nói xong, nàng đưa tay chạm vào nút bên cửa xe, hạ xuống hơn nửa ô cửa sổ mặt bên, để không khí trong xe có thể lưu thông.
Lần này, đến lượt Ôn Sở im lặng.
Hả——?
Tần Kiến Thư đã thấy cô thay đồ?
Thấy được gì rồi?
Cụ thể là đến bước nào?
Cô đã nói rồi mà, bảo sao tối nay Tần Kiến Thư cứ trông như có tâm sự, muốn nói lại thôi!
Hai gò má Ôn Sở bỗng nhiên nóng bừng, đầu óc cũng rối tung cả lên, cô nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
May mà, gió lạnh ban đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào từng cơn, cũng có thể giúp cô hạ nhiệt.
Tần Kiến Thư hạ cửa sổ, đúng là đúng lúc thật.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, sao cô phải thấy ngại ngùng chứ?
Thấy thì thấy thôi, vóc dáng của cô cũng đâu có tệ.
Nghĩ đến đây, Ôn Sở hoàn toàn bình tĩnh lại, thậm chí còn nảy ra một ý tưởng mới.
Lúc này, xe đã khởi động và hòa vào đường lớn. Tần Kiến Thư liếc thấy ánh mắt từ bên cạnh lướt qua, nàng khẽ hắng giọng: "Sao vậy?"
"Vậy, chị đã thấy gì rồi?"
Nụ cười ở khóe môi Ôn Sở như có như không, ánh mắt nhìn về phía đối phương mang theo vài phần thăm dò.
Từ lúng túng đến bình thản tiếp nhận, cô chỉ mất hai ba phút ngắn ngủi.
Tần Kiến Thư cũng không ngờ, Ôn Sở lại hỏi thẳng như vậy.
Nàng trầm ngâm một lúc, giọng nói êm tai tựa như màn đêm tĩnh mịch, dịu mát như làn nước: "Ừm, tôi đi vào đúng lúc em quay lưng về phía tôi để cởi áo. Tôi có nhìn thấy lưng em."
Chỉ nhìn thấy lưng thôi sao, Ôn Sở cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vài câu đơn giản đã nhẹ nhàng lướt qua chủ đề, không một ai nhắc lại nữa.
Cơn gió đêm cũng không hề dịu dàng, nó cuốn qua dữ dội, dù mát mẻ nhưng vẫn khó có thể làm dịu bớt cơn nóng bức vương vấn trong lòng Tần Kiến Thư.
Điều Tần Kiến Thư không nói ra chính là, đó là một bức tranh tuyệt mỹ động lòng người, để lại trong tâm trí nàng nét bút kinh diễm nhất.
Tần Kiến Thư vẫn rất tò mò.
Buổi tối khi đứng tắm dưới vòi hoa sen, nàng bất giác đưa tay ra sau sưng, chạm vào hai xương vai nhô lên sau lưng mình.
Hình như...chẳng có gì đặc biệt cả.
Trước khi đi ngủ, Tần Kiến Thư lại lên mạng tìm thêm một số hình ảnh tương tự.
Các ngôi sao, người mẫu trong những bức ảnh đó, ai cũng có dáng người rất đẹp. Khi họ mặc váy để lộ xương bướm trên bả vai, trông vừa quyến rũ vừa xinh xắn.
Thế nhưng, dường như đều không mang lại cảm giác khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, giống cảnh tượng trong phòng thay đồ ở phòng tập gym tối nay.
Vậy, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?
Mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, ngay trước giây phút chìm vào mộng đẹp, Tần Kiến Thư vẫn còn nghĩ mãi về câu hỏi này.
Tối hôm đó, không ngoài dự đoán, nàng đã mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy một con bướm được phác họa bằng những đường nét đen trắng, đang vỗ cánh bay lượn xung quanh mình.
Trên người nó, tỏa ra một thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Tần Kiến Thư muốn làm rõ, rốt cuộc thì đôi xương bướm trên người Ôn Sở có điều gì đặc biệt.
Nhưng mà đối với nàng mà nói, biện pháp tốt nhất để làm được điều đó chính là nhìn thêm một lần nữa.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy và ăn sáng xong, Tần Kiến Thư lập tức gửi tin nhắn cho Ôn Sở.
【Hôm nay em có tới phòng tập gym không?】
Mãi đến gần trưa, tin nhắn này mới được trả lời.
【Ôn Sở: Dạo này chắc không đi được...】
【Ôn Sở: Tới kỳ rồi, không muốn vận động.】
Từ nhỏ cơ thể Ôn Sở đã khá yếu, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thể lực của cô kém và không thích vận động.
Nghe mẹ cô kể, cô là trẻ sinh non chưa đủ tháng, lúc vừa được sinh ra da vàng như nghệ, chỉ to bằng một bàn tay, còn phải nằm trong lồng ấp suốt một tháng.
Vậy nên mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, cơ thể cô đã yếu càng thêm yếu, thậm chí hai ngày đầu còn bị đau bụng kinh.
Dù sao thì cũng đã làm chung văn phòng suốt một học kỳ, những chuyện này Tần Kiến Thư ít nhiều gì cũng biết.
Nàng ân cần nhắn tin nhắc nhở đối phương vài câu, không nhắc thêm gì tới chuyện đi phòng tập gym nữa.
Chỉ là chưa đầy hai ngày sau, Ôn Sở gọi điện tới rủ đi ăn cơm, nói là Hứa Ý Tống vừa đi du lịch ở Hải Nam về, rảnh rỗi nên hẹn họ ra ngoài dùng bữa.
Dương Liễu muốn ăn lẩu, nên chọn dùng bữa tại một quán lẩu truyền thống có hương vị khá chính gốc.
Ôn Sở lái xe ra ngoài, đón Tần Kiến Thư rồi cùng đến quán trước.
Hai người gọi nước lẩu và các món ăn kèm, ngồi trong phòng riêng chừng mười mấy phút thì Hứa Ý Tống và Dương Liễu mới lần lượt đến, mỗi người tới một giờ khác nhau.
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dường như còn nghiêm trọng hơn so với lúc vừa mới cãi nhau vài ngày trước, thậm chí ngay cả người ngoài cuộc như Tần Kiến Thư cũng cảm nhận được đôi phần.
Gọi món, ăn uống, trao đổi quà.
Khi mang tặng đặc sản Phong Thành, Tần Kiến Thư cũng nhận được một món quà nhỏ mà Hứa Ý Tống đem từ Hải Nam về.
Tần Kiến Thư có, Ôn Sở cũng có.
Bốn người ngồi chung một bàn, chỉ có mình Dương Liễu là không có phần.
Sự lạnh nhạt cố tình như vậy khiến Dương Liễu lập tức cảm thấy tủi thân.
Cô đặt đũa xuống, nhìn người đang ngồi bên cạnh: "Hứa Ý Tống, chị quá đáng lắm rồi đó! Còn bắt nạt em ở ngay trước mặt bạn em nữa."
"Nói rõ ràng đi, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?"
Câu chuyện được khơi mào, Hứa Ý Tống cũng đặt đũa xuống: "Em vừa ăn cướp vừa la làng đúng không? Hôm đó em đã nói với chị những gì, có cần chị nhắc lại trước mặt bạn em không?"
Nồi lẩu đỏ giữa bàn vẫn không ngừng bốc khói nghi ngút.
Ôn Sở cảm thấy may mắn vì bản thân đã nhìn xa trông rộng khi cố ý chọn phòng riêng. Cô đưa đũa về phía cái đĩa đối diện, gắp một cuộn thịt bò béo nhúng vào nồi lẩu.
Tần Kiến Thư chú ý đến động tác nhỏ của cô, liếc nhìn về phía này.
Ba giây...mười giây...hai mươi giây.
Ôn Sở nhấc đũa lên, gắp miếng thịt bò béo đã nhúng chín đó đặt vào chén nước chấm của Tần Kiến Thư, sau đó lại gắp thêm một miếng mới thả vào: "Ăn đi, đừng để ý đến bọn họ."
Tần Kiến Thư có chút bất ngờ, nàng còn nghĩ Ôn Sở ít nhất sẽ đứng giữa khuyên nhủ vài câu.
"Chị biết em không thoải mái khi chị đi xem mắt, nhưng không phải chị đã nói với em rồi sao, chị phải ứng phó với gia đình. Em không thể đặt mình vào vị trí của chị mà suy nghĩ à?"
"Đâu phải ai cũng come out từ lâu giống như em!"
Phía đối diện, Hứa Ý Tống vẫn đang giảng đạo lý với Dương Liễu.
Khi nghe được câu này, Tần Kiến Thư đang gắp miếng thịt bò béo đã nhúng chín đưa đến bên miệng, nhưng rồi đặt về chén lại.
Nàng nhìn sang Ôn Sở: "Dương Liễu come out rồi sao?"
Ôn Sở: "Come out từ lâu rồi. Lúc học cấp ba, cậu ấy yêu sớm rồi bị gia đình phát hiện, bị cấm túc suýt nữa thì phải tạm nghỉ học."
Về sau, thời gian trôi qua lâu dần, gia đình ngược lại cũng từ từ ngầm chấp nhận chuyện này.
"Vậy còn em?" Tần Kiến Thư lại hỏi.
Lần này, trong giọng nói của nàng có thêm vài phần tò mò rất rõ rệt.
"—Cậu ấy là closeted."
Dương Liễu ngồi đối diện, vừa tranh luận với Hứa Ý Tống, vừa không quên chen vào bên này một câu. Nói xong, cô lại tiếp tục cuộc đấu khẩu với Hứa Ý Tống.
Thật náo nhiệt.
Hai người tranh cãi qua lại một hồi, cuối cùng vẫn kết thúc bằng việc Dương Liễu cãi chày cãi cối, nhưng lại không nhịn được mà bật cười.
Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng trên chiếc bàn nhỏ cũng vì tiếng cười của cô mà tan biến sạch sẽ.
Lát sau Hứa Ý Tống ngẫm lại vẫn thấy rất bực, thế là đến cuối bữa khi chuẩn bị tính tiền, cô kéo Dương Liễu cùng ra quầy thanh toán, tiếp tục gây sự với nhau.
Đợi đến khi trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai người, Tần Kiến Thư gọi tên Ôn Sở.
"Ôn Sở."
"Có thể hỏi không, closeted...là gì vậy?"
Đây là một từ vừa lạ lẫm vừa có chút mới mẻ đối với nàng.
Come out thì nàng biết rồi. Hồi đại học, nàng có một người bạn cùng phòng rất thích đọc loại tiểu thuyết này, nên cũng thường nghe đối phương nhắc tới.
"Closeted là..."
Ôn Sở khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc xem nên giải thích thế nào.
Cô khoa tay múa chân: "Nếu ví người đồng tính là những người đang trốn trong tủ, thì closeted chính là những người giấu mình rất kỹ, hầu như không để lộ xu hướng tính dục của mình với những người xung quanh. Bọn họ khá là cẩn trọng và nhút nhát."
Ừm, diễn đạt như vậy, chắc Tần Kiến Thư có thể hiểu được nhỉ?
Ôn Sở còn đang xoắn xuýt về khả năng diễn đạt của mình với tư cách là một giáo viên Ngữ văn.
Nhưng sự chú ý của Tần Kiến Thư đã chuyển sang chuyện khác.
Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, bỗng nhiên không nhịn được mà bật cười: "Em á?"
"Giấu mình rất kỹ", "khá là cẩn trọng", "không để lộ", "nhút nhát".
Đây là Ôn Sở sao?
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.