Gái Thẳng Schrodinger

Chương 49: Vào học



Chương 49: Vào học

Thông báo về việc giáo viên khối 11 quay lại trường đã được gửi vào nhóm chung hồi buổi chiều. Để đảm bảo mọi người đều nhìn thấy, Phòng Giáo vụ đã đặc biệt tag tên tất cả thành viên.

Ngày 1 tháng 3 sẽ chính thức vào học lại, trước đó giáo viên phải trở lại trường trước 4 ngày để thực hiện công tác chuẩn bị cho học kỳ mới.

Nói cách khác, họ phải đi làm vào ngày 24.

Tính ra thì chỉ còn ba ngày nữa.

Tần Kiến Thư mở tin nhắn nhóm, nhanh chóng lướt qua thông báo, sau đó duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn nút "+1" sau hàng loạt tin nhắn "Đã nhận" đang lướt qua màn hình.

Ôn Sở cũng đã thấy.

Chỉ là sự xuất hiện của cô đã làm xáo trộn một chút đội hình ngay ngắn ban đầu.

【Ôn Sở: Đã】

【Ôn Sở: Đã nhận】

Có lẽ là do nhanh tay, hoặc là do vừa gõ tin nhắn vừa làm việc gì khác, nên tin nhắn đầu tiên Ôn Sở gửi đi bị thiếu một chữ, khiến đội hình vốn ngay ngắn bị lệch giữa chừng.

Tuy nhiên tiếp theo, giáo viên phía sau đã chỉnh lại đội hình, chẳng ai để ý đến sự cố nhỏ này.

Về việc giải thích thuật ngữ "closeted", sau khi về nhà, Tần Kiến Thư lại mở máy tính lên và tìm tòi trên mạng một lúc. Trên đó có đủ loại thông tin, cái gì cũng nói.

Ý nghĩa đại khái cũng gần giống với những gì Ôn Sở giải thích với nàng trước đó.

"Sợ come out", "không muốn come out", nói tóm lại mục đích của việc không come out đều là để tránh những tiếng nói phản đối xung quanh và phần lớn những rắc rối không cần thiết.

Như vậy, cũng có thể giải thích được lý do tại sao Ôn Sở lại dựng lên một người bạn trai không có thật và một mối tình chưa từng tồn tại trước mặt các giáo viên khác trong trường.

Đến đây, Tần Kiến Thư đều có thể hiểu được.

Thế nhưng, nếu đã là người giấu mình sâu trong tủ, đóng chặt cánh cửa, vậy tại sao lại dễ dàng mở rộng cánh cửa đó với nàng như vậy?

Là vì Ôn Sở cảm thấy nàng là người đáng tin cậy?

Hay là...

Một ý nghĩ nào đó chợt lóe lên trong đầu Tần Kiến Thư, nàng không kịp nắm bắt, mà dòng suy nghĩ cũng vừa hay bị cuộc gọi giao hàng đột ngột chen ngang.

Các thầy cô đã nghỉ ngơi suốt kỳ nghỉ đông, qua Tết xương cốt ai cũng trở nên lười biếng.

Sau khi trở lại trường, điều đầu tiên chào đón họ là chuỗi các cuộc họp lớn nhỏ nối tiếp nhau.

Đầu tiên là hội nghị toàn trường dành cho cán bộ và giáo viên. Ban lãnh đạo nhà trường phát biểu, tương đương với lễ khai trương của các doanh nghiệp bên ngoài.

Tiếp theo là cuộc họp riêng do Phòng Giáo vụ tổ chức cho các thầy cô, mỗi người nhận được một bản quy định mới và tinh thần giáo dục do Sở Giáo dục ban hành, để mọi người tự nghiên cứu và quán triệt sâu sắc.

Cuối cùng mới đến cuộc họp riêng của từng khối lớp.

Nội dung chính của cuộc họp là thảo luận và chỉnh sửa kế hoạch giảng dạy cho học kỳ mới. Mọi người hợp lòng hợp sức, có thể phát biểu ý kiến thỏa thích, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về khối trưởng.

Suốt cả buổi sáng phải họp ba cuộc liên tiếp, đúng là một cực hình.

Nửa năm trôi qua, căn phòng họp không lớn vẫn giữ nguyên cách bố trí cũ, những gương mặt vẫn vậy, chỉ khác là cánh cửa sổ lọt gió phía sau Ôn Sở đã được bộ phận hậu cần sửa chữa, thay bằng một tấm kính mới.

Lúc này, cô ngồi bên dưới lắng nghe Tần Kiến Thư đứng phía trên triển khai kế hoạch học kỳ một cách thành thạo, cảm giác trong lòng đã hoàn toàn khác trước.

Không chỉ có mình cô, trải qua một học kỳ làm việc chung, những giáo viên trước đây từng lời ra tiếng vào về Tần Kiến Thư do một số tin đồn vô căn cứ, cũng đã dần gạt bỏ sự coi thường.

Ngoài khung cửa sổ vuông vức, những chồi non mới nhú trên ngọn cành vươn đến sát tấm kính, khẽ đung đưa theo gió hết lần này đến lần khác.

Ngồi trong phòng, Ôn Sở không nghe thấy tiếng gió thổi, nhưng dường như cô có thể nhìn thấy hình dáng của gió qua độ đung đưa của những cành cây bên ngoài khung cửa.

Lúc này, người bên cạnh vang lên một tiếng ho nhẹ trầm thấp.

Ôn Sở cụp mắt, chỉ thấy Phùng Ny đẩy nhẹ cuốn sổ ghi chép bên tay mình về phía cô—

【Buổi trưa đến nhà tôi ăn cơm không? Chồng tôi đến đón, trưa nay anh ấy nấu ăn. 】

Phùng Ny là một giáo viên dạy Ngữ văn khác trong khối, trước đây từng làm chung văn phòng với Ôn Sở.

Hai người gần bằng tuổi nhau, mối quan hệ giữa họ nếu dùng từ "đồng nghiệp" để miêu tả thì có phần hời hợt, thực ra họ gần giống "bạn bè" hơn.

Trước khi Tần Kiến Thư xuất hiện, Phùng Ny chính là bạn ăn trưa cố định của Ôn Sở.

Học kỳ trước, Tần Kiến Thư được điều tới đúng lúc Phùng Ny sắp sinh con. Sau khi sinh, cô tiếp tục ở cữ, mãi đến khi qua Tết cô mới quay lại tiếp tục giảng dạy.

Trên bàn họp, mọi người hầu như chỉ mang theo giấy bút đơn giản để ghi chép những ý chính trong buổi họp. Trước đây, Ôn Sở và Phùng Ny đã có thói quen dùng sổ tay để âm thầm trao đổi trong thời gian họp.

Thói quen này, vẫn được giữ đến bây giờ.

Điểm khác biệt duy nhất là hôm nay, người đứng phía trên chủ trì cuộc họp là Tần Kiến Thư.

Ôn Sở lén liếc mắt nhìn về phía Tần Kiến Thư, nhanh chóng viết một dòng vào sổ tay của mình—【Trưa nay không được.】

【Sao vậy?】

Bởi vì...

Ôn Sở khẽ mím môi, vừa định cầm bút tiếp tục viết vào cuốn sổ tay, thì Tần Kiến Thư đã lên tiếng chuẩn xác gọi cô lại.

"Cô Ôn, những gì tôi vừa nói, em có muốn bổ sung gì không?"

Cảm giác này chẳng khác gì lén chuyền giấy cho bạn cùng bàn trong giờ học rồi bị giáo viên bất ngờ bắt tại trận!

Nét mặt Ôn Sở nháy mắt cứng đờ, cô siết chặt cây bút trong tay, nhanh chóng mỉm cười xã giao: "Để tôi suy nghĩ một chút, chắc là có."

"Đúng rồi, về việc học sinh mang điện thoại..."

Gạt bỏ sự lúng túng thoáng qua khi bị Tần Kiến Thư gọi tên, những lời Ôn Sở phát biểu sau đó dần trở nên tự tin và bình tĩnh hơn.

Cô trình bày ngắn gọn và súc tích, đưa ra những ý kiến thiết thực trong công tác quản lý và giảng dạy.

Ôn Sở cho rằng, việc cứ tiếp tục cứng nhắc cấm học sinh mang điện thoại hay các thiết bị điện tử đã không còn phù hợp với thời đại nữa.

Dạy học trong thời đại thông tin, thật ra có rất nhiều tình huống cần sử dụng đến mạng internet.

Không giống như thời họ học cấp ba năm mười mấy tuổi, khi đó việc cấm mang điện thoại vẫn có lợi nhiều hơn hại.

Nếu bây giờ vẫn tiếp tục duy trì tác phong nghiêm cấm như trước đây thì có phần hơi quá. Hơn nữa, điều này cũng phù hợp với quan điểm quản lý giảng dạy mới được Sở Giáo dục ban hành gần đây.

Cuộc họp kéo dài đến khoảng 11 giờ.

Sau khi tan họp, mọi người giải tán tại chỗ và rời đi bằng cửa sau.

Phùng Ny qua loa cất đồ đạc trên bàn vào túi rồi đứng dậy, nhìn lại Ôn Sở bên cạnh: "Ôn Sở, trưa nay cô thật sự không định về nhà ăn cơm với tôi sao?"

Ôn Sở nhìn cô, cười bất lực: "Hôm nay thật sự không được, tôi có hẹn với người khác rồi."

Cô chờ mãi mới thấy quán bún thố trước cổng trường mở cửa, tối qua cô đã hẹn với Tần Kiến Thư là hôm nay sẽ đi ăn.

Lúc này, giáo viên khác đi ngang qua kéo Phùng Ny đi, vừa cười vừa nói chen vào: "Cô Phùng, đi thôi, cô Ôn đang đợi khối trưởng Tần đấy."

Mối quan hệ giữa hai người này rất thân thiết đã là chuyện cả khối công nhận.

Mà ngay phía trước bàn hội nghị, Tần Kiến Thư vẫn đang tắt thiết bị trình chiếu.

Đối với câu chuyện nhỏ diễn ra ở góc phòng bên này, dường như nàng hoàn toàn không hay biết gì.

Đợi đến lúc mọi người trong phòng họp gần đi hết, Tần Kiến Thư mới đóng cửa trước lại.

Nàng thu dọn đồ đạc rồi đi về phía cuối bàn họp.

Lúc này Ôn Sở đang trả lời tin nhắn WeChat của Phùng Ny, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên: "Có thể đi rồi chứ?"

Ánh mắt Tần Kiến Thư dừng lại một thoáng trên gương mặt tươi cười rạng rỡ của Ôn Sở, rồi nhanh chóng dời đi, chuyển sang nhìn cuốn sổ tay đang mở trên bàn.

Ngoài vài dòng ghi chú nội dung chính của buổi họp được viết gọn gàng trên trang giấy ra, trong sổ còn có hai câu trả lời nguệch ngoạc mà Ôn Sở viết cho Phùng Ny.

Nguệch ngoạc, nhưng đủ để người khác đọc hiểu.

Tần Kiến Thư dời mắt đi, nhìn về phía đối phương rồi mỉm cười dịu dàng: "Đi thôi."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Sở nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Cô kẹp bút vào bìa sổ, cầm trên tay rồi cùng Tần Kiến Thư lần lượt rời khỏi phòng họp.

Buổi chiều trở lại văn phòng, lại là một vòng quay bận rộn mới.

Trước khi vào học có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị. Đối với khối 11, trường sẽ tiến hành một đợt chia lớp mới, đưa hàng trăm học sinh toàn khối vào một cuộc sàng lọc toàn diện để tái tổ chức lớp học.

Trong đó, ngoài hai lớp trọng điểm có ít sự thay đổi ra, thì lớp 11/4 do Ôn Sở phụ trách được xem là ổn định hơn cả.

Không phải vì thành tích của lớp 11/4 có bước nhảy vọt đến mức sánh ngang với các lớp chọn của khối, mà ngược lại, thành tích của lớp này luôn kém ổn định.

Hơn nữa, số học sinh chọn ban xã hội trong khối vốn đã không nhiều, nên sĩ số của lớp này hầu như không có sự thay đổi đáng kể.

Ngoài ra, các môn học trong học kỳ mới cũng có sự thay đổi.

Để chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi đánh giá học lực sẽ diễn ra trong vài tháng tới, thời khóa biểu hàng tuần của các lớp đã được bổ sung thêm một số môn học phù hợp.

Ví dụ như lớp 11/4 là lớp ban xã hội, trong học kỳ mới sẽ thay tiết tám tự học các ngày thứ ba, thứ tư và thứ năm bằng các môn Hóa học, Sinh học và Vật lý.

Đủ loại công việc rườm rà, Ôn Sở bận tối mặt tối mũi. Ngoài những lúc rảnh rỗi ra, cô còn phải tranh thủ thời gian để viết một bảng kế hoạch tổng kết học kỳ dài một ngàn chữ, kèm theo kế hoạch triển khai giảng dạy cho học kỳ mới.

Chỉ là nếu so với các đồng nghiệp khác trong văn phòng, Tần Kiến Thư mới là người bận rộn nhất.

Dù không phụ trách chủ nhiệm lớp nào, nhưng Tần Kiến Thư vẫn phải nắm bắt tình hình của cả tám lớp trong khối, hỏi han từng chút một, sau đó thảo luận riêng với từng giáo viên chủ nhiệm để đề ra phương án quản lý phù hợp.

Những người chỉ đảm nhận giảng dạy mà không chủ nhiệm lớp như Phùng Ny, ngược lại sẽ nhàn nhã hơn nhiều.

Dù học kỳ trước Phùng Ny không đến trường, nhưng cô lại rất được lòng đồng nghiệp. Dạo này, cứ rảnh là cô lại từ tầng bốn chạy xuống tìm Ôn Sở tám chuyện.

Thỉnh thoảng, cô còn mang cho người ta một ly trà sữa.

Chiều hôm đó, Phùng Ny làm xong công việc của mình, rồi chạy thẳng từ văn phòng tầng trên xuống.

"Ôn Sở, hôm qua đã hẹn rồi, tối nay đi ăn cá nướng nha."

Ôn Sở tranh thủ ngẩng đầu nhìn cô: "Chỉ có hai chúng ta thôi hả?"

"Đương nhiên là không rồi!" Phùng Ny kêu lên một cách rất khoa trương, lập tức bổ sung thêm, "Còn có cô Vương và cô Trịnh cùng văn phòng với tôi nữa, bọn họ cũng đi."

Nghe đến đây, Ôn Sở vẫn không vội đồng ý.

Cô khẽ mím môi, ánh mắt tự nhiên lướt qua Tần Kiến Thư đang ngồi phía chéo đối diện: "Tần Kiến Thư, hay là...chị cũng đi cùng bọn tôi nhé?"

Phùng Ny cắn ống hút, dựa vào bàn làm việc của Ôn Sở.

Nghe đối phương nhắc đến Tần Kiến Thư, Phùng Ny cũng quay đầu hưởng ứng: "Đúng đó khối trưởng Tần, đi cùng đi, quán cá nướng này mới mở dịp nghỉ đông, nghe nói là rất ngon!"

"Tôi không đi đâu." Tần Kiến Thư, người vẫn đang cắm cúi làm việc, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Nàng nhẹ nhàng xoa bóp vùng thái dương, mỉm cười với Phùng Ny, mặt mày thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi: "Tôi còn công việc chưa có xong, lát nữa ra căng-tin ăn qua loa chút gì đó là được rồi."

"Ôn Sở, em đi cùng cô Phùng và mọi người đi."

Tần Kiến Thư nói như vậy.

Nghe đối phương nói thế, Ôn Sở im lặng trong giây lát.

Bỗng nhiên, cô ngẩng khuôn mặt thanh tú của mình lên, cười cười với Phùng Ny: "Vậy cô chờ tôi một lát, tôi làm xong việc này rồi chúng ta cùng đi."

Không bao lâu sau, mọi người đều đã rời đi.

Nửa tiếng sau, trong văn phòng chỉ còn lại Tần Kiến Thư, và thầy Ngô ở phòng bên cạnh vừa quay lại lấy đồ.

Thấy Tần Kiến Thư ở một mình trong văn phòng, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Khối trưởng Tần, tôi vừa từ bên ngoài về thì thấy cô Ôn và các giáo viên khác đang chuẩn bị đi ăn tối, sao cô ấy không rủ cô đi cùng vậy?"

Cơn bực bội vừa mới lắng xuống lập tức bùng lên trong lòng nàng.

Tần Kiến Thư cũng không rõ tại sao bản thân lại nảy sinh một loại cảm xúc khó hiểu như vậy.

"Có rủ." Nàng nhẹ giọng mở miệng.

Là tự nàng không muốn đi.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.