Gái Thẳng Schrodinger

Chương 50: Đến gần



Chương 50: Đến gần

Tiết lập xuân năm nay đến tương đối sớm, nhưng những đợt không khí lạnh vẫn chưa chịu rút đi, khiến cho con người ta từ đầu đến cuối chẳng thể cảm nhận được chút hơi ấm nào của mùa xuân.

Thầy Ngô không ở lại văn phòng quá lâu.

Anh không sẵn sàng chủ động ở lại làm thêm giờ như Tần Kiến Thư, càng không cho rằng việc để công việc còn thừa hôm nay sang ngày mai làm tiếp có gì là to tát.

Cửa văn phòng bị kéo ra nhẹ nhàng rồi đóng lại, phát ra âm thanh chói tai khi kim loại ma sát, nhưng vẫn không được khép chặt.

Tần Kiến Thư khẽ nhíu mày.

Bản lề cửa văn phòng bọn họ có lẽ đã bị rỉ sét, mấy hôm nữa nàng phải báo cho bộ phận hậu cần, nhờ người đến xịt chút dầu bôi trơn.

Hơi ấm trong phòng theo khe cửa lùa ra ngoài, mà gió lạnh ẩm ướt cũng thổi vào bên trong.

Tần Kiến Thư đứng dậy, một lần nữa đóng chặt cửa lại, tiện thể rót cho mình một ly nước lạnh để làm dịu cổ họng.

Chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng và trôi vào dạ dày, khiến cơn bực bội vô cớ trong lòng nàng lúc nãy cũng dịu đi đôi chút.

Chỉ là nàng vẫn chưa quen với việc chỗ ngồi của Ôn Sở không có ai.

—— Đồng tử hơi chuyển động, ánh mắt Tần Kiến Thư lại một lần nữa dừng trên chiếc bàn làm việc trống trải phía chéo đối diện.

Chợt, nàng cúi đầu, tiếp tục phần công việc còn đang dang dở.

Mười phút sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.

Nàng liếc nhìn màn hình sáng lên, là Ôn Sở gọi tới.

Sự yên tĩnh trong văn phòng nhỏ một lần nữa bị phá vỡ. Tần Kiến Thư áp điện thoại vào tai, lắng nghe âm thanh truyền từ đầu dây bên kia, có lẽ đối phương đang đứng bên đường.

Có tiếng xe cộ chạy qua chạy lại, xen lẫn với tiếng rao của các quầy hàng ven đường.

Giọng Ôn Sở cất lên, lấn át mọi âm thanh hỗn tạp ấy, nhẹ nhàng mà trong trẻo: "Tần Kiến Thư, chị đừng đi căng-tin ăn cơm nữa, tôi mang đồ ăn cho chị nè."

"Tôi đang ở ngã tư dưới trường, chị muốn ăn gì? Ở đây có quán sủi cảo và quán mì, nhưng quán đồ hấp mà chúng ta hay ăn chưa có mở cửa."

Nói đến đây, Ôn Sở ngừng lại.

Tần Kiến Thư còn đang thắc mắc sao cô không nói tiếp thì chốc lát sau, nàng nghe thấy tiếng trò chuyện từ đầu dây bên kia xa dần.

"Chị ơi, lấy cho em thêm một xiên ngó sen, với cả cái này nữa..."

"Cho thêm chút cay, hành lá với rau mùi cũng bỏ nhiều một chút."

"..." Tần Kiến Thư khẽ cụp mắt.

Chút phiền muộn trong lòng bỗng chốc lắng xuống.

Nàng cầm điện thoại, dựa ra sau ghế, giọng nói không để lộ cảm xúc: "Không phải em đi ăn cá nướng với bọn họ rồi sao?"

"Quán cá nướng đó không mở cửa, bọn họ muốn đổi chỗ khác, tôi thấy phiền nên lười không đi."

Thực ra, ngay từ đầu Ôn Sở đã không muốn đi.

Chỉ là mấy ngày nay Phùng Ny thường rủ cô đi ăn, từ chối khéo nhiều lần cũng không hay lắm, huống chi việc đi ăn cá nướng là cô đã đồng ý từ hôm qua.

Cũng may quán cá nướng không mở.

Như vậy, cô lại có thể quay về bên Tần Kiến Thư rồi!

Để Tần Kiến Thư ở văn phòng một mình, nghĩ đến cảnh đó, Ôn Sở cảm thấy bản thân thật đúng là tội ác tày trời.

Cô không biết Tần Kiến Thư có cần mình ở bên làm bạn hay không, nhưng hơn nửa năm ở cạnh nhau, trong tiềm thức, Ôn Sở đã coi đối phương là người thân thiết nhất bên cạnh mình.

Sự thân thiết này vượt qua tình bạn thông thường giữa bạn bè, cũng không giống tình thân.

Cho dù nuôi một con vật nhỏ, cũng sẽ không yên lòng khi để nó ở nhà một mình.

Ôn Sở cảm thấy mình lo lắng như vậy là hoàn toàn hợp lý.

Chẳng bao lâu sau, chị bán hàng rong đã đóng gói xong những món cô cần và đưa tận tay cô.

Tần Kiến Thư dường như đã nhận ra điều gì đó. Từ vài câu Ôn Sở nói lúc nãy, nàng lờ mờ đoán được đối phương đang mua cái gì, nhưng nàng vẫn hỏi một câu: "Em mua gì vậy?"

"Lẩu cay tê."

---

Trong văn phòng cấm ăn những món có mùi quá nồng.

Quy định này do chính Tần Kiến Thư đề ra, đến nay chưa có ai vi phạm.

Hoặc là nói, chưa ai vi phạm trước mặt nàng.

Đến khi Ôn Sở mang theo tô lẩu cay tê đã được đóng gói ngồi xuống đối diện nàng, mùi hương cay nồng lan tỏa khắp nơi, dù đã được bọc bằng hai lớp túi ni lông cũng không lấn át nổi.

Thật khó tưởng tượng, nếu lát nữa tháo hai lớp túi ni lông này ra thì mùi sẽ nồng đến mức nào.

Tần Kiến Thư muốn nói lại thôi.

Vẻ mặt đó, vừa hay bị Ôn Sở bắt gặp.

Cô nghi hoặc nhìn đối phương: "Tần Kiến Thư, chị có gì muốn nói hả?"

Có gì thì cứ thoải mái nói ra đi.

Được Ôn Sở nhắc nhở, Tần Kiến Thư thuận theo lời mà lên tiếng: "Ôn Sở, văn phòng là khu vực công cộng, không được ăn những món có mùi nồng như vậy, em quên rồi à?"

Động tác xé túi của Ôn Sở khựng lại.

Lúc này Ôn Sở mới nhận ra vấn đề, cô nhìn Tần Kiến Thư, bắt gặp ánh mắt không đồng tình của đối phương.

Đúng là khi mua, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng hiện tại không phải đã tan làm rồi à?

Tan làm rồi, văn phòng không còn ai cũng không được sao?

Cô suy tư một lúc, vừa nghĩ đến việc Tần Kiến Thư là người cực kỳ có nguyên tắc và giới hạn rõ ràng, cô bèn từ bỏ ý định thương lượng với đối phương: "Vậy tôi ra ngoài, ăn xong rồi vào."

Nói xong, Ôn Sở đứng dậy, xách tô lẩu cay tê vẫn chưa kịp mở đi ra ngoài.

Cô không biết Tần Kiến Thư không thích mấy món này. Khoảng thời gian nghỉ Tết, các cửa hàng lớn nhỏ và quán ven đường đều đóng cửa về quê hết rồi. Cô muốn ăn mấy món vỉa hè như thế này cũng chẳng có chỗ nào để mà ăn.

Hôm nay may mắn thế nào, vừa khéo gặp được chị kia bày hàng ở ngã tư.

Từ xa Ôn Sở đã ngửi thấy mùi thơm, nước bọt cũng bắt đầu tiết ra.

Có lẽ người Phong Thành từ nhỏ đã quen ăn thanh đạm, nên không hiểu được sức hấp dẫn của món lẩu cay tê này lớn đến nhường nào.

Đừng nói là ra ngoài ăn, hôm nay dù phải đứng ăn, cô cũng không thể phụ lòng tô lẩu cay tê này!

Bước chân nhẹ nhàng nhưng tràn đầy kiên định.

Khi đi ngang qua, Tần Kiến Thư bất ngờ đưa tay giữ cánh tay cô, kéo lại rất nhẹ: "...Nhưng bây giờ mọi người tan làm hết rồi, cũng không ảnh hưởng đến người khác."

Giọng nói dịu dàng, ấm áp như làn nước.

Mặt trời giờ đã lặn, nay là đêm đầu xuân nên bên ngoài vẫn còn rất rét, Tần Kiến Thư không muốn để Ôn Sở đứng ăn một mình ngoài hành lang.

Dù sao trong văn phòng cũng chỉ có hai người họ, nàng không nói, Ôn Sở không nói, ăn xong rồi mở cửa thông gió, mùi bay hết thì chẳng ai biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.

Nghe nàng nói vậy, Ôn Sở hừ nhẹ, vui vẻ phát ra tiếng, đôi mắt cũng cong lên theo.

Tần Kiến Thư chủ động nhượng bộ vì cô kìa.

"Ừm, vậy được." Ôn Sở quay lại, trở về chỗ ngồi của mình.

Đồ ăn mang cho Tần Kiến Thư là phần sủi cảo nhỏ và mì xào. So với lẩu cay tê của cô, hai món của Tần Kiến Thư nhạt đến mức hầu như không có mùi vị gì đáng kể.

Rất nhanh, cả văn phòng tràn ngập hương thơm đậm đà và cay nồng.

Ôn Sở có thói quen vừa ăn vừa xem điện thoại, nhưng hôm nay có Tần Kiến Thư ở đây, cô cố ý không mở các video ngắn lên xem mà chỉ đơn giản đọc lướt vài tin tức.

Cứ cách một lúc, cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn vào chén của Tần Kiến Thư.

Nhìn thấy những món ăn kia dần dần vơi đi, từng chút một được đối phương ăn hết, lúc này Ôn Sở mới hài lòng dời mắt.

Ăn xong, Ôn Sở gom hết chén giấy và rác vào lại một chỗ, gói gọn rồi đem vứt vào thùng rác lớn ngoài hành lang.

Khi quay lại, cô thấy Tần Kiến Thư tiếp tục rót thêm một ly nước cho bản thân.

Ôn Sở kêu lên: "Công việc của chị còn kéo dài rất lâu nữa sao?"

Nhìn Tần Kiến Thư giống như là muốn tăng ca đến tận cùng trời cuối đất vậy, cô có chút sợ.

Tần Kiến Thư ngạc nhiên trước giọng điệu đột nhiên cao vút của Ôn Sở, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Còn một chút nữa thôi, chắc khoảng nửa tiếng."

"Được rồi, vậy tôi..."

"Tôi cũng viết kế hoạch học kỳ luôn vậy."

Tần Kiến Thư yêu cầu các giáo viên phải nộp kế hoạch học kỳ mới trước ngày 2 tháng 3, cũng chẳng còn mấy ngày nữa.

Dù sao cũng là việc phải làm.

Ôn Sở cam chịu quay lại bàn làm việc, chậm rì rì mở máy tính lên.

Nhiệt độ trong phòng không quá ấm, vì để khử mùi, Tần Kiến Thư cố ý khép hờ cửa, để lại một khe nhỏ nhằm thông gió.

Sau khi mở máy tính lên, Ôn Sở tạo một tài liệu trống, sau đó mở trình duyệt tìm các bảng kế hoạch mẫu.

Cứ như vậy, cô nhìn mẫu rồi viết một chút, lại nhìn mẫu rồi viết thêm một chút.

Mí mắt càng ngày càng trĩu xuống.

Đến khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy trước mặt mình có một bóng người mờ mờ ảo ảo đang lay động.

Ôn Sở hơi nheo mắt, nhìn về phía bóng dáng đang lay động đó...mãi đến khi thấy rõ gương mặt của Tần Kiến Thư gần trong gang tấc.

"?"

Cô chợt nín thở, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, hai gò má nhanh chóng nóng bừng: "Chị..."

Tần Kiến Thư đứng quá gần cô rồi!

Ngũ quan phóng đại gấp nhiều lần ngay trước mắt, không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.

Thấy cô đột nhiên tỉnh lại, hàng mi dài của đối phương chợt run lên, trong đôi mắt đen láy ấy phản chiếu hình bóng thu nhỏ của cô, cả gương mặt đều mang theo ý cười dịu dàng.

"Xem em viết kế hoạch học kỳ đến đâu rồi."

Tần Kiến Thư điềm tĩnh, ánh mắt rất tự nhiên dời khỏi khuôn mặt cô, sau đó dừng lại trên màn hình máy tính trên bàn.

Viết được ba dòng, ngủ hết nửa tiếng.

Chẳng trách bảng kế hoạch học kỳ trước trì hoãn mãi vẫn không thấy nộp, còn chột dạ tránh mặt nàng.

Theo ánh mắt của Tần Kiến Thư, Ôn Sở cũng nhìn thấy trang tài liệu vẫn còn trống trơn của mình.

Cô chột dạ cười cười, vội vàng cầm chuột đóng tài liệu lại, trở về màn hình chính.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng nửa tiếng."

Nửa tiếng à...

Ôn Sở liếc nhìn thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, không chênh lệch mấy so với lời của Tần Kiến Thư.

Cô nhìn về phía đối phương, trong đôi mắt đen vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn phủ một lớp hơi nước mỏng: "Vậy công việc của chị, chị làm xong chưa?"

"Ừm." Tần Kiến Thư khẽ hừ một tiếng trong cổ họng.

Việc đã sớm hoàn thành rồi, chỉ là thấy Ôn Sở đang ngủ, nên nàng vẫn không lên tiếng gọi đối phương dậy.

Từ tiếng hừ khẽ của Tần Kiến Thư, Ôn Sở đã đọc ra được câu trả lời.

Ôn Sở ngả người tựa vào lưng ghế phía sau, duỗi người thật dài, hàng mi dài khẽ run: "Vậy đi thôi, về nhà, để tôi tắt máy tính đã."

Tòa nhà giảng dạy vắng lặng, chỉ vài phút sau đã tắt nốt ngọn đèn cuối cùng và cũng là ngọn đèn duy nhất còn sáng, cả khuôn viên trường nhanh chóng trở nên tĩnh lặng.

Ngày chính thức vào học lại, Ôn Sở nhận được món quà năm mới mà Kỳ Phong Nguyệt đã nhắc đến từ trước—— một cặp bút máy.

Đúng vậy, là một cặp.

Cũng không biết là do cô bé tự nghĩ ra hay là do Kỳ Vãn Tễ đề xuất, tóm lại là, quà tặng cho hai cô giáo không được để riêng, mà là một cặp bút máy được đặt trong cùng một cái hộp.

Ôn Sở lịch sự cảm ơn, nhưng trong lòng lại nghĩ bản thân bình thường cũng không hay dùng đến bút máy lắm.

Không ngờ Tần Kiến Thư rất thích món quà này, hơn nữa còn dùng ngay lập tức.

Thấy Tần Kiến Thư dùng, thế là Ôn Sở cũng lặng lẽ lấy cây bút máy có cùng kiểu dáng từ ngăn kéo dưới cùng ra để dùng chung.

Hai cây bút máy giống hệt nhau xuất hiện trong cùng một văn phòng, khiến Trần Phương Mỹ, người có khứu giác nhạy bén với chuyện thị phi nhất, lập tức phát hiện ra điểm bất thường. Hỏi ra mới biết hai cây bút này vốn là một cặp.

"Kỳ Phong Nguyệt tặng à? Chắc không rẻ đâu nhỉ?"

Trần Phương Mỹ dò hỏi vòng vo, rất là hiếu kỳ.

Tần Kiến Thư nghe ra một chút không ổn từ câu này, nhưng nàng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng phản bác: "Chắc là không quá đắt đâu, hai cây bút máy thôi mà, có lẽ đi ra ngoài chơi rồi tiện tay mua."

Thế nhưng ngày hôm sau, cây bút trong tay nàng lại đổi thành loại bút ký tên màu đen do nhà trường thống nhất phân phát.

Chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt không đáng chú ý trong cuộc sống, chẳng ai để tâm.

Rất nhanh sau đó, cây bút của Ôn Sở cũng được cất đi.

Một tuần sau khi vào học lại, danh sách lớp mới chính thức được công bố, bản điện tử cũng được các giáo viên chủ nhiệm gửi vào nhóm lớp.

Việc điều chỉnh sĩ số các lớp diễn ra với quy mô lớn, nhưng lớp 11/4 chỉ có sự thay đổi nhỏ, vài người rời đi và vài người mới đến.

Cuộc sống cấp ba theo khuôn mẫu cố định, chẳng có gì khác biệt so với trước đây.

Những người bạn quen thuộc rời đi có thể sẽ khiến bọn trẻ buồn một lúc, nhưng ở tuổi này bọn trẻ rất mau quên. Buồn vài ngày, sự chú ý rất nhanh sẽ bị con người và sự việc mới thu hút.

Học kỳ mới vẫn lặp đi lặp lại việc lên lớp, tan học, rồi thi cử.

Cái lạnh đặc trưng của mùa đông lặng lẽ khép lại vào một ngày nào đó trong tháng ba. Khi mọi người còn chưa kịp nhận ra, Vân Thành đã bước vào mùa xuân chỉ sau một đêm. Nhiệt độ tăng lên nhanh chóng đến mức khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.

Áo khoác và áo len trên người Ôn Sở dần được thay thế bằng áo hoodie và áo khoác mỏng. Cánh cửa văn phòng vốn đóng kín suốt cả mùa đông, lại một lần nữa được mở ra.

Cuối cùng điều hòa cũng được tận hưởng một kỳ nghỉ ngắn.

Ôn Sở hoàn toàn không ngờ rằng sau khi vào học lại, lịch trình của cô lại bị xếp kín mít như vậy.

Gần như giống hệt những gì Tần Kiến Thư từng nói trước đây: "Có lẽ sẽ không có thời gian."

— Thật sự là không có thời gian.

Thẻ tập gym đã làm xong, nhưng hiện tại mỗi khi tan làm rồi về đến nhà, ngoài việc chạy xe và nằm dài ra, cô gần như không muốn làm bất cứ việc gì tiêu tốn năng lượng.

Bao gồm việc nấu ăn, lẫn chuyện tập gym.

Tình hình của Tần Kiến Thư có phần tốt hơn Ôn Sở một chút, nhưng cũng không khác biệt là mấy. Chuyện xảy ra ở phòng gym trước đó bị nàng tạm thời gác lại, không có thời gian để đi tìm tòi nghiên cứu.

Giữa những bài kiểm tra lớn nhỏ dồn dập và tiếng thở dài đầy bất lực của các giáo viên, thông báo về việc tổ chức đại hội thể thao mùa xuân của trường Trung học Trọng Nam đã xuất hiện.

Không chỉ học sinh phải tham gia đầy đủ, mà cả giáo viên cũng vậy.

Các thầy cô cũng có đại hội thể thao của riêng mình.

Ngay khi toàn thể thành viên bị tag tên, Ôn Sở mở tệp thông báo ra và kéo thẳng xuống cuối trang.

Cô nhanh chóng xem lướt qua biểu mẫu đăng ký kèm theo tài liệu và các hạng mục thi đấu của đại hội thể thao dành cho giáo viên, liếc mắt liền trông thấy môn thi hợp tác mang tên "Hai người ba chân" rất thú vị lẫn trong đó.

Cô lập tức thò đầu ra khỏi màn hình, nhẹ nhàng gọi người đối diện một tiếng: "Tần Kiến Thư, chúng ta có thể đăng ký trò hai người ba chân nè."

Đây là hạng mục thi đấu đôi.

Ôn Sở tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ngoài cô được ghép đôi với Tần Kiến Thư.

Xét từ góc độ khách quan, Tần Kiến Thư là người thích hợp nhất để làm bạn đồng hành với cô.

Xét từ góc độ tình cảm, Tần Kiến Thư chỉ có thể ghép đôi với cô mà thôi.

"Để tôi xem." Nghe thấy Ôn Sở gọi bất ngờ như vậy, Tần Kiến Thư mới để ý đến danh sách tin nhắn nhóm có một chấm đỏ đang sáng lên.

Hai giáo viên khác trong văn phòng cũng đã chú ý tới.

"Ồ, là đại hội thể thao."

Động tác của Trần Phương Mỹ là nhanh nhất. Sau khi mở tệp thông báo, cô nhanh chóng xem lướt qua một lượt rồi bắt đầu phàn nàn: "Trường học cũng thật là, còn yêu cầu mỗi giáo viên phải đăng ký ít nhất một hạng mục, bắt buộc tất cả mọi người đều tham gia."

Thầy Ngô cười lớn một tiếng: "Không viết như vậy thì e là không ai chịu đăng ký."

Đại hội thể thao này là hoạt động tập thể diễn ra hằng năm.

Thầy Ngô là người có thâm niên cao nhất, cũng là người công tác lâu nhất trong văn phòng nhỏ bốn người này. Thầy Ngô nhớ mang máng có năm nào đó trường không ép giáo viên các khối đăng ký tham gia, kết quả là đại hội thể thao của giáo viên năm ấy cực kỳ vắng lặng.

Vậy nên từ đó về sau, trong tệp thông báo hàng năm, trường học luôn đặc biệt đánh dấu đỏ câu: "Mỗi giáo viên ít nhất phải tham gia một hạng mục."

"Được, cứ đăng ký đi." Tần Kiến Thư yên lặng xem lướt qua thông báo, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Nghe nàng nói xong, Ôn Sở lập tức bắt đầu hành động.

Cô nhanh chóng dùng máy in trong văn phòng in biểu mẫu đăng ký đính kèm phía sau ra, trông dáng vẻ rất nhiệt tình.

"Tần Kiến Thư, thông tin đăng ký là tôi điền giúp chị, hay là chị tự điền?"

Ôn Sở rút tờ giấy còn ấm từ máy in ra, nghiêng đầu nhìn người ngồi ở bàn làm việc.

Chắc là sẽ để cô điền giúp.

Dù đã biết trước câu trả lời, Ôn Sở vẫn lắm miệng hỏi một lần.

Quả nhiên, Tần Kiến Thư gần như không hề do dự: "Em điền giúp tôi đi."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Sở cũng chẳng buồn quay lại chỗ ngồi của mình.

Cô đứng ngay cạnh máy in, khom nửa người xuống, nằm nhoài trên mặt bàn bên cạnh và bắt đầu điền thông tin đăng ký. Lòng bàn tay mềm mại áp lên tờ giấy trắng tinh vẫn còn hơi ấm.

Cô viết từng nét một, chữ viết theo lối chữ khải vô cùng ngay ngắn và xinh xắn.

Phiếu đăng ký thi đấu hạng mục hai người ba chân.

Khối 11: Ôn Sở, Tần Kiến Thư.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Bên phía cô Phùng, thực ra đó là một loại cảm xúc rất kỳ quặc và vi diệu, hoặc cũng có thể nói là tính chiếm hữu.

Kể từ khi được điều chuyển xuống từ học kỳ trước, giữa Tần Kiến Thư và Ôn Sở đã hình thành một mối liên kết đặc biệt. Mối liên kết này do Ôn Sở đóng vai trò chủ đạo, dù có nghỉ đông hay nghỉ Tết thì mối liên kết ấy cũng chưa từng đứt đoạn.

Tần Kiến Thư luôn là bên bị động tiếp nhận, vì vậy nàng có phần chậm chạp hơn.

Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một Phùng Ny.

Đặc biệt là trước khi Tần Kiến Thư xuất hiện, quan hệ giữa Ôn Sở và Phùng Ny đã tốt vô cùng.

Vậy nên Tần Kiến Thư chắc chắn sẽ không khỏi nghĩ, sự tốt bụng mà Ôn Sở dành cho mình, có phải là trước đây cô Phùng cũng từng có được không.

Ừm, đây chính là quá trình chậm rãi nhận thức rõ bản thân, và vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa.

Hơn nữa, sự chiếm hữu không chỉ xuất hiện khi đối diện với người mình thích, mà giữa bạn bè với nhau cũng sẽ có.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.