Gái Thẳng Schrodinger

Chương 6: Ăn khuya



Chương 6: Ăn khuya

Chưa tới mười phút, Tần Kiến Thư đã hoàn tất công việc còn lại.

Hai người cầm theo cục sạc laptop, tắt nốt bóng đèn cuối cùng trên tầng này, rồi khóa cửa rời đi.

Lúc bấy giờ, dòng người kết thúc tiết tự học buổi tối gần như đã tản đi hết. Dọc theo con đường trong ngôi trường to lớn này trống trải và tĩnh lặng, hai bóng người thanh nhã chậm rãi bước đi trong màn đêm.

Có lẽ là vì vẫn còn để ý đến những chuyện đã xảy ra trong đêm uống say đó, nên mỗi khi ở riêng với Ôn Sở, Tần Kiến Thư vẫn cứ cảm thấy không quá thoải mái.

Dù cả hai đều không nhắc lại, nhưng một số việc đã xảy ra thì vẫn mãi là đã xảy ra.

So sánh giữa hai người thì Ôn Sở lại tự nhiên hơn rất nhiều khi ở cùng với nàng.

Gió đêm thổi tới làm mái tóc dài của Ôn Sở rối tung, cô siết chặt áo khoác trên người, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Kiến Thư: "Cô Tần, cô muốn ăn gì?"

Khu vực Trung học Trọng Nam tọa lạc không được coi là sầm uất, nhưng ở đây không chỉ có mỗi trường trung học này, vì vậy mỗi ngày sẽ có rất nhiều gánh hàng rong không cố định đến đây buôn bán nhỏ, cũng xem như là náo nhiệt.

Tần Kiến Thư suy nghĩ một lúc, mặt lộ vẻ khó xử, nàng lắc đầu: "Thật ra tôi cũng không rõ xung quanh trường có món gì ngon."

Ôn Sở hơi sững sờ, rất nhanh đã hiểu được ý trong câu nói này, cô không nhịn được mà cười: "Cô Tần đúng là ngoài công việc ra thì chẳng bận tâm chuyện gì khác."

"Vậy cô theo tôi là được, tôi dẫn cô đi ăn."

Nói muốn ăn khuya thật ra không phải là lâm thời nảy lòng tham. Trước khi ra ngoài, Ôn Sở đã nghĩ sẵn món mình muốn ăn, điều duy nhất cô không ngờ là muộn thế này rồi mà trong văn phòng vẫn còn người chưa về.

Cô dẫn Tần Kiến Thư đến một quán nhỏ có biển hiệu cũ kỹ.

Quán được một đôi vợ chồng lớn tuổi mở ra kinh doanh, diện tích không lớn, chỉ đủ để kê bốn, năm chiếc bàn. Khi hai người đến, đúng lúc bà chủ đang cầm cây lau nhà dọn dẹp, nhìn dáng vẻ như đang chuẩn bị đóng cửa.

Chỉ là vừa nhìn thấy Ôn Sở, bà chủ lại rất nhiệt tình bước lên tiếp đãi: "Cô Ôn, lại vừa dạy xong tiết tự học buổi tối à? Mấy em làm giáo viên vất vả quá nhỉ!"

Tần Kiến Thư rất bất ngờ. Quán này nhìn bề ngoài không đẹp, dường như cũng chẳng có gì nổi bật, vậy mà bà chủ có thể gọi đúng tên Ôn Sở, chứng tỏ cô thường xuyên đến đây.

"Chị Trương, đây là đồng nghiệp chung văn phòng với em."

"Bọn em đúng là vừa dạy xong tiết tự học buổi tối. Chị xem...tiện nấu thêm chút gì đó cho bọn em có được không? Lâu rồi em chưa ăn đồ của quán chị, thèm quá chừng." Ôn Sở chắp tay trước ngực, khi cô cười, đôi mắt hạnh cong cong trông vô cùng đáng yêu. Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm lúm đồng tiền bỗng xuất hiện trên hai gò má đối phương, hơi thất thần.

Mãi đến khi Ôn Sở quay đầu lại hỏi nàng: "Cô Tần, ăn hoành thánh có được không?"

Đã muộn lắm rồi, sau bếp chỉ còn lại hoành thánh chưa bán hết.

"À, được." Tần Kiến Thư gật đầu, hai người tìm đại một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống.

Quán nhỏ cũ kỹ nhưng được dọn dẹp sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, thậm chí cả mặt bàn gỗ cũng được lau bóng loáng. Có thể thấy được chủ quán rất tận tâm.

Trước khi ra sau bếp, bà chủ không quên nhắc: "Nhưng mà các em muốn uống gì thì ra ngoài mua nha, rượu trong tiệm đều bán hết sạch rồi, ông xã chị quên chưa có bổ sung thêm."

"Dạ được!" Ôn Sở cao giọng đáp lại một tiếng.

Có lẽ vì tối nay nói hơi nhiều, nên sau khi nói xong câu này, cô lại bắt đầu ho khan từng đợt.

Tần Kiến Thư thấy vậy liền vội vã cầm ấm trà trên bàn rót nước giúp đối phương, nhưng khi nghiêng ấm thì không có giọt nước nào chảy ra như dự tính trước đó.

Lúc này cả hai mới nhận ra ấm trà trống rỗng.

Tần Kiến Thư còn đang sững người, bỗng nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười nhẹ.

Ôn Sở nhìn về phía nàng, lên tiếng giải thích: "Chắc ấm trà vừa mới được rửa, để tôi đi mua vậy, bên cạnh còn tiệm mở cửa."

Sau khi nói xong, cô không lập tức đứng dậy rời đi mà để ánh mắt mình dừng lại trên người Tần Kiến Thư, rõ ràng là đang hỏi ý.

Lần này Tần Kiến Thư phản ứng rất nhanh: "Tôi uống gì cũng được", nói đến đây, nàng ngừng lại một chút, "Trừ trà sữa."

Hiển nhiên Tần Kiến Thư nhớ rất rõ những lời ban ngày Ôn Sở nói, thế nên lúc này mới bổ sung thêm một chút.

Lời nói thêm phía sau khiến ý cười trong mắt Ôn Sở càng nồng, cô mím môi thành một đường, cầm điện thoại bước ra ngoài: "Biết rồi, vậy tôi sẽ mua hai chai nước suối." Vừa hay cổ họng cô cũng còn chưa khỏe, không thích hợp uống lung ta lung tung.

Cách quán nhỏ năm sáu mét là một siêu thị mini, Ôn Sở cầm nước rồi trả tiền, đi chưa được hai bước đã quay lại quán. Sau khi vào cửa, cô đúng lúc nhìn thấy Tần Kiến Thư đang búi tóc.

Người phụ nữ giơ hai tay đặt ở sau gáy, để lộ non phân nửa đoạn cổ tay mảnh khảnh. Làn da nàng rất trắng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, động tác búi tóc của nàng vừa duyên dáng vừa đoan trang, lưng vẫn ưỡn lên thẳng tắp. Mái tóc dài mềm mại quấn hết vòng này đến vòng khác trên bàn tay xinh đẹp kia, rất nhanh đã được buộc gọn sau gáy như một màn ảo thuật.

Ôn Sở cầm chai nước suối đứng ở cửa nhìn đến nỗi mê mẩn, đúng lúc này bà chủ quán bê một tô hoành thánh từ sau bếp ra: "Cô Ôn, sao em đứng ở cửa không vào?"

Nghe thấy tiếng gọi, Tần Kiến Thư cũng xoay đầu nhìn theo ánh mắt bà chủ quán, khuôn mặt nàng trông thanh tú tuyệt đẹp.

Ôn Sở làm như không có gì, nhếch nhẹ khóe môi rồi từ cửa bước vào: "Em đang nghĩ không biết có phải tay nghề của chị Trương lại tiến bộ không, vừa mới đi tới cửa quán là đã ngửi thấy mùi thơm bay ra rồi."

"Thơm thật đấy, tôi cũng ngửi thấy." Nghe Ôn Sở nói vậy, Tần Kiến Thư cũng phụ họa một câu, mặt mày nàng cong cong, khóe miệng điểm một nụ cười nhạt.

Bà chủ quán tất nhiên là rất thích nghe những lời khen thổi phồng tay nghề như vậy, bà cười tươi, đặt bát hoành thánh trên tay xuống bàn rồi vội quay vào lấy thêm bát nữa cho hai người.

Nhưng mà tâm tư của Ôn Sở đã sớm không còn đặt ở bát hoành thánh nữa. Cô cầm muỗng ăn qua loa hai miếng, sau đó giả vờ lơ đãng tìm đề tài: "Cô Tần, cô là người Phong Thành đúng không?"

"Sao lại hỏi vậy?" Tần Kiến Thư không cẩn thận bị bỏng, mày liễu khẽ nhíu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Sở.

"Là tôi nghe...ừm, chỉ là thấy lúc nãy cô không có thêm ớt." Lời chưa kịp ra khỏi miệng liền chuyển hướng, Ôn Sở ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng sửa lời. Cô yên lặng cúi đầu ăn một viên hoành thánh.

Ôn Sở nhận ra mình đã lỡ lời.

Chuyện Tần Kiến Thư là người Phong Thành đúng là cô nghe các giáo viên khác trong trường nói, nhưng nội dung mà cô nghe được không chỉ dừng lại ở đó.

Những lời đồn thổi về Tần Kiến Thư đầy rẫy, vừa cay nghiệt vừa độc ác. Thậm chí có những kẻ tâm địa thối rữa còn lấy quá khứ của Tần Kiến Thư ra làm trò cười, bông lơn gọi đối phương là "đóa hoa chết người" của trường Trung học Trọng Nam bọn họ, ai chạm vào cũng đều gặp xui xẻo.

Những điều này, chắc chắn bản thân Tần Kiến Thư cũng rất rõ ràng.

Ở ngay trước mặt người ta mà nhắc đến những chuyện "nghe nói" này, chắc chắn là rất vô lễ và mạo phạm.

Thế nhưng phản ứng của Ôn Sở lại khiến Tần Kiến Thư cảm thấy rất đáng yêu. Nàng hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Ôn Sở đang cúi thấp đầu như muốn chạm vào bát, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Không sao, tôi không để tâm những lời đồn bên ngoài... Tôi không phải người Phong Thành, nhưng nếu phải nghiêm túc tính theo thời gian sinh sống, thì tôi lại là người Phong Thành."

Bởi vì câu nói vòng vo này của Tần Kiến Thư mà Ôn Sở đã rất nhanh thoát khỏi cảm giác lúng túng: "Ý cô là sao?"

Tần Kiến Thư cầm đôi đũa chống lên đáy bát, khóe miệng ngậm ý cười, nhìn về phía Ôn Sở: "Tôi lớn lên ở Phong Thành từ nhỏ, hộ khẩu cũng ở Phong Thành, nhưng quê gốc của tôi là Vân Thành."

"Những gì cô nghe ở trường thực ra cũng không hẳn là tin đồn. Hồi nhỏ, trong nhà tôi từng tìm người bói cho tôi một quẻ, nói là tôi khắc lục thân [1], không thể giữ lại bên người. Vì lẽ đó bọn họ gửi tôi đến nhà một người họ hàng xa ở Phong Thành để nuôi dưỡng, cả hộ khẩu cũng chuyển theo, ngay cả họ đều không giữ lại." Vì vậy về mặt pháp lý, nàng được xem là trẻ mồ côi được nhận nuôi, bên phía người họ hàng xa ở Phong Thành cũng theo thủ tục nhận con nuôi.

[1] Lục thân: Sáu loại người gần nhất với mình, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con.

Còn ba mẹ ở Vân Thành thì khỏi phải nói, lúc trước bọn họ thậm chí còn không thừa nhận có một người con gái như nàng. Mãi đến khi nàng trưởng thành, quan hệ mới dần cải thiện, bắt đầu qua lại nhiều hơn.

Mấy người trong trường đồn nàng là "đóa hoa chết người" phần lớn cũng bắt nguồn từ đó.

Khi nhắc đến những chuyện này, ánh mắt của Tần Kiến Thư vẫn bình thản như mây trời, không có chút gợn sóng nào, như thể nàng chỉ đang kể một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Ngược lại, người nghe như Ôn Sở thì lại trố mắt ngoác mồm. Trên đời này thế mà lại có kiểu ba mẹ như vậy sao?

Cô muốn mở lời an ủi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười khẽ trên môi Tần Kiến Thư, cô lại cảm thấy có lẽ đối phương cũng không muốn nghe những lời an ủi này.

Lúc đang bối rối không biết nên làm gì, giọng nói mang chút đùa cợt của Tần Kiến Thư lại vang lên: "Vậy nên, cô Ôn, tôi có được tính là một người Vân Thành không thể ăn cay không?"

"Tính chứ." Ôn Sở cong khóe môi, phối hợp với đối phương để chuyển đề tài. Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy rất kỳ lạ: "Nhưng sao mọi người ở trường lại biết chuyện nhà cô, thậm chí là biết rõ đến vậy?"

Một câu hỏi trúng ngay điểm mấu chốt. Gương mặt luôn hờ hững của Tần Kiến Thư cuối cùng cũng có chút thay đổi.

"Ừm..." Tần Kiến Thư trầm ngâm một lúc, bỗng ý vị sâu xa mà hỏi ngược lại: "Cô Ôn, có phải cô mới vào trường Trung học Trọng Nam làm mấy năm gần đây không?"

Ôn Sở gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn ít kinh nghiệm lắm."

"Nhân tính thật ra rất khó nói rõ, vì yêu mà sinh hận, vì yêu mà sinh sợ. Nhiều khi không phải cứ thanh giả tự thanh là được, mọi người đều chỉ muốn tin vào những gì họ muốn tin thôi." Tần Kiến Thư đưa ra một câu đầy ẩn ý mà không giải thích gì thêm, cũng bởi nàng không còn bận tâm đến chuyện này nữa, cũng không muốn nhắc lại.

Nhưng câu nói này lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của Ôn Sở.

Cuối cùng cô cũng biết điều cuốn hút nhất ở Tần Kiến Thư là gì. Đó chính là sự kiên cường toát ra từ bên trong, nhưng sâu trong tim nàng vẫn luôn giữ lại một góc dịu dàng.

Dừng lại ăn khuya mà có thể hỏi được nhiều chuyện như vậy.

Ôn Sở chỉ cảm thấy thân thế như vậy đặt trên người Tần Kiến Thư, chẳng những không khiến nàng bị đánh giá thấp, mà ngược lại càng làm nàng trở nên thú vị, đầy đặn và cuốn hút hơn.

Ăn uống xong xuôi, hai người rời khỏi quán, chậm rãi bước dọc theo con phố.

Màn đêm thăm thẳm, sương thì dày, gió thu thì quá lạnh, Tần Kiến Thư trước sau vẫn giữ tư thế hai tay ôm vai. Từ đầu đến cuối hai người vẫn giữ khoảng cách không gần không xa, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, lúc này phần lớn đề tài tán gẫu của cả hai là về một số học sinh trong khối.

Ôn Sở chìm đắm trong cảm giác này, vừa dễ chịu vừa thư thái.

Mãi đến khi đi ngang qua ngã tư đường, Tần Kiến Thư bỗng dừng bước, xoay người lại gọi cô một tiếng: "Cô Ôn."

Dưới ánh đèn đường sáng rực, dáng người Tần Kiến Thư trông rất thướt tha. Nàng đứng thẳng tắp, đôi tay vốn khoanh trước ngực không biết từ lúc nào đã buông xuống.

"Hửm?" Cổ họng Ôn Sở khẽ ngâm một tiếng, giọng cô nhẹ giương lên, mang theo chút nghi hoặc. Cô nhìn về phía Tần Kiến Thư.

Thấy đối phương vẫn chưa hiểu ý, Tần Kiến Thư mím môi cúi đầu, nhịn cười rồi tốt bụng nhắc nhở: "Nếu tôi nhớ không lầm, thì hướng nhà cô hình như là ở bên kia."

Tần Kiến Thư giơ tay chỉ về một hướng hoàn toàn ngược lại: "Chẳng lẽ, tối nay cô muốn về nhà với tôi?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thẳng thắn vậy đó hả!

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.