Chương 51: Rất phiền
Thời gian tổ chức đại hội thể thao được ấn định vào hai ngày 25 và 26 tháng 4, sau đó vừa hay là đến cuối tuần, có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Mà đại hội thể thao của giáo viên được sắp xếp vào chiều ngày 26, sau khi kết thúc đại hội thể thao của học sinh, và kéo dài nửa ngày.
Bảng đăng ký tham gia đại hội thể thao rất nhanh đã được in và phát xuống, giao đến tay cán sự thể dục của từng lớp.
Cán sự thể dục của lớp 11/4 là Chu Sinh Thăng.
Cậu nhóc cầm bảng đăng ký, đến giờ nghỉ giữa tiết phải đi năn nỉ khắp nơi, hết cầu xin người này lại nhờ vả người kia đăng ký tham gia.
Bởi vì số lượng tham gia mỗi môn thi đấu đều có chỉ tiêu cả rồi. Bảng đăng ký cần phải được lấp đầy, nhưng lớp ban xã hội bọn họ con trai thì ít, con gái thì nhiều. Dù cậu đã tự mình đăng ký ba hạng mục, nhưng vẫn không thể lấp đầy chỗ trống bên phía con trai.
So với việc học sinh chậm chạp vẫn chưa đăng ký đủ người, thì các giáo viên khối 11 năm nay lại hoàn thành việc đăng ký rất nhanh.
Mọi người đều tích cực tham gia. Vương Tranh và một cô giáo thể dục khác trong khối tên Tống Tư Miểu chỉ tới văn phòng một lần là đã gom đủ đơn đăng ký.
Ôn Sở suy đoán, năm nay sở dĩ mọi người nhiệt tình như vậy là vì có liên quan đến phần thưởng của cuộc thi.
Năm nay, hạng mục thi đấu của các thầy cô có thêm môn thi chạy tiếp sức 4x100, được tổ chức theo khối lớp và phân chia nam nữ riêng. Cuối cùng sẽ cộng điểm tất cả các hạng mục thi đấu dành cho nam và nữ, cùng với kết quả nội dung chạy tiếp sức 4x100 để tính tổng điểm.
Khối 10, khối 11 và khối 12, khối nào có tổng điểm cuối cùng cao nhất sẽ giành được cơ hội đi ăn Haidilao cùng nhau. Sau khi ăn xong, quay về sẽ được Phòng Tài vụ hoàn tiền lại.
Phải biết rằng, mỗi khối cũng có ít nhất mười mấy giáo viên, mà từng này người đi ăn Haidilao thì chi phí cũng phải lên đến vài ngàn tệ.
Tinh thần đồng đội của khối Ôn Sở lập tức được gắn kết.
"Ôn Sở, cô đăng ký hạng mục gì vậy?" Phùng Ny quay sang nhìn người đang cúi đầu nhắn tin bên cạnh.
Quán trà sữa trước cổng trường cũng nhờ thời tiết ấm dần lên mà buôn bán khấm khá hơn.
Giữa buổi chiều nắng đẹp, tiết trời ngày xuân tháng tư không nóng cũng không lạnh, chú bảo vệ gác cổng kéo ghế dựa ra khoảng sân trước rộng rãi, vừa ngồi canh cổng vừa nghe radio.
Phùng Ny kéo Ôn Sở cùng đi ra ngoài mua trà sữa, tiện thể lấy bưu kiện mới đến hồi sáng.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Ôn Sở nhanh chóng nhét điện thoại vào túi: "Hai người ba chân, cùng với Tần Kiến Thư."
"Còn cô thì sao?"
Thấy đối phương hỏi ngược lại mình, Phùng Ny vỗ ngực một cái: "Tôi à, tuyển thủ chạy tiếp sức!"
Phùng Ny mà cũng chịu tham gia chạy tiếp sức sao? Ôn Sở ngạc nhiên nhíu mày.
Lúc nhìn thấy hạng mục này, phản ứng đầu tiên của cô là loại ngay.
Căn cứ vào sự hiểu biết thể lực của bản thân, Ôn Sở chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia những hạng mục thế này.
Biết được vẻ mặt này của đối phương là có ý gì, Phùng Ny thở dài: "Tôi không có quan tâm đến chuyện này lắm, đến khi biết tin thì đã rất muộn rồi. Tôi vốn định hỏi cô xem có muốn đăng ký hạng mục đôi với tôi không, nhưng mấy thầy cô cùng văn phòng nhắc tôi có lẽ cô đã đăng ký với khối trưởng Tần rồi..."
"Mấy hạng mục còn lại thì tôi không muốn tham gia."
Nói đi cũng phải nói lại, Phùng Ny cũng bị ép lên thớt mà thôi.
Thế nhưng tâm thái của cô nàng rất tốt: "Nói thật, đội tiếp sức nữ của khối chúng ta chắc chắn sẽ thắng, hai khối còn lại đâu có cô giáo thể dục như chúng ta đâu."
Tống Tư Miểu là cô giáo dạy thể dục duy nhất của trường Trung học Trọng Nam bọn họ.
Ôn Sở gật đầu, tỏ ý tán đồng với lời của Phùng Ny.
Chẳng mấy chốc nhân viên tiệm trà sữa đã làm xong mấy ly trà sữa họ gọi, rồi đưa ra. Ôn Sở cắm ống hút vào một ly trong số đó, vừa đi vừa uống, tay còn lại xách theo một ly trà bưởi mật ong đã được đóng gói.
Không cần nghĩ cũng biết là mang cho ai.
Phùng Ny ló đầu liếc mắt nhìn: "Đúng rồi, hôm nay sao cô thoải mái đồng ý đi mua trà sữa với tôi vậy?"
Dạo gần đây, rủ Ôn Sở ra ngoài ăn một bữa cơm, hay đi lấy bưu kiện cũng toàn bị từ chối đủ đường.
Lâu dần, Phùng Ny cũng thức thời, không thường xuyên gọi Ôn Sở nữa.
Nhắc đến chuyện này, Ôn Sở chẳng có chút nghĩ ngợi: "Tần Kiến Thư tới Phòng Giáo vụ họp rồi. Mấy ngày gần đây chị ấy rất thích uống trà bưởi mật ong ở cổng trường."
Phùng Ny: "..."
"Cô đối xử với khối trưởng Tần tốt thật đó."
Phùng Ny dùng từ "đối xử với", chứ không phải "với".
Hai câu "Cô đối xử với khối trưởng Tần tốt thật đó" và "Cô với khối trưởng Tần tốt thật đó" mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Hai người đều là giáo viên dạy Ngữ văn, nên rất chú ý đến từng câu từng chữ.
Ôn Sở không phản bác, chỉ chớp đôi mắt hạnh đen láy nhìn Phùng Ny: "Tôi đối xử với cô cũng rất tốt mà, chẳng phải còn đặc biệt cùng cô đi ra ngoài đây sao?"
"Thôi đi, tôi mới là tệp đính kèm." Phùng Ny lắc đầu, cười khoa trương một tiếng, "Nếu không phải khối trưởng Tần cũng là cô giáo, tôi còn tưởng cô xuân tình nảy mầm rồi đó."
Câu này khiến Ôn Sở bất ngờ sững người.
Phùng Ny còn nói như vậy...
Chẳng lẽ cô thật sự lộ lắm sao?
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn, ít nhất trong môi trường làm việc như trường học, cô đã dựng cho mình hình tượng là một cô gái thẳng luôn hoài niệm người bạn trai cũ đã mất.
Cô ghi tạc lời Phùng Ny trong lòng.
Trên đường quay lại tòa nhà giảng dạy, Ôn Sở cứ mải nghĩ, câu chuyện trước đây mình bịa ra có phải đã dùng quá lâu, đến mức không còn sức thuyết phục nữa hay không.
Cô định tìm một dịp nào đó để củng cố thêm hình tượng gái thẳng của mình.
Hai người vừa đi vừa cười giỡn, đúng lúc gặp Tần Kiến Thư từ con đường khác đi tới dưới lầu.
Ôn Sở rất tự nhiên đưa ly trà cầm ở tay kia đến trước mặt đối phương, khẽ nhếch môi: "Mua cho chị nè."
Tần Kiến Thư nhận lấy, liếc nhìn hai người: "Hai người ra ngoài chỉ để mua trà sữa à?"
Phùng Ny ôm lấy cánh tay Ôn Sở, cười ngượng ngùng: "Thật ra là tiện đường thôi, đúng lúc tôi có một kiện hàng quan trọng cần lấy, nên kéo Ôn Sở đi cùng."
Tần Kiến Thư gật gù.
Ánh mắt nàng dừng trên bàn tay mà Phùng Ny đang ôm lấy cánh tay Ôn Sở, ngừng lại một lát, sau đó ngẩng lên: "Phải rồi, sắp tới sẽ có một cuộc thi viết văn cấp tỉnh. Nếu hai người có hứng thú thì chuẩn bị đi, chắc mấy ngày nữa tổ Ngữ văn sẽ ra thông báo."
"Chuyện của tổ Ngữ văn mà khối trưởng Tần cũng biết sao?" Phùng Ny rất ngạc nhiên.
Tổ Ngữ văn trong trường đâu thuộc quản lý của khối.
Tần Kiến Thư nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: "Không có, lúc họp vừa hay nhắc đến chuyện này, nên tiện hỏi thêm vài câu."
Câu trả lời này rất ngắn gọn, rất khuôn mẫu, nhưng Ôn Sở đứng bên cạnh lại không tin.
Chắc chắn là Tần Kiến Thư hỏi giúp cô rồi.
Nếu không, một giáo viên dạy Lịch sử như nàng, cố ý hỏi đến cuộc thi viết của tổ Ngữ văn làm gì?
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, mọi người cùng đi lên lầu.
Đến tầng ba, Phùng Ny và hai người mỗi bên một ngả. Ôn Sở và Tần Kiến Thư men theo hành lang dài, đi về phía văn phòng khối ở tận cuối đường.
Lúc này là tiết thứ bảy buổi chiều, học sinh đều đang trong lớp học.
Hai người đi qua hành lang bên ngoài các lớp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng giảng bài to rõ của giáo viên từ bên trong vọng ra, hoặc tiếng phấn chạm vào bảng đen, loạt xoạt viết nhanh.
Ánh mặt trời phủ đầy hành lang, mặt gạch men phản chiếu ánh sáng, có chút chói mắt.
Ôn Sở đi ở vị trí sát mép ngoài hành lang, toàn thân được hơi ấm của nắng chiều bao bọc, tựa như phủ lên một lớp vàng nhạt.
Không giống như Tần Kiến Thư, một nửa ở ngoài sáng, một nửa ở trong tối.
Từ hành lang bên này đến hành lang bên kia.
Đoạn đường mấy chục mét ngắn ngủi, nhưng Ôn Sở nói rất nhiều.
Lúc thì cô hỏi Tần Kiến Thư khi nào có thời gian tập trò hai người ba chân mà họ đã đăng ký, lúc lại tán gẫu những lời Phùng Ny vừa nói với cô lúc họ mua trà sữa ngoài cổng trường.
Đặc biệt là câu Phùng Ny nói, suýt nữa thì tưởng cô xuân tình nảy mầm.
Ôn Sở nửa thăm dò, nửa đùa giỡn mà kể lại.
Cô mong đợi phản ứng của Tần Kiến Thư, cũng đã đoán Tần Kiến Thư sẽ có phản ứng như thế nào.
Quả nhiên, khi chỉ còn cách cửa văn phòng vài mét, Tần Kiến Thư dừng bước.
Nàng nghiêng người, quay sang nhìn Ôn Sở: "Ôn Sở."
Giọng nói lành lạnh, dịu dàng dễ nghe.
Nghe nàng gọi tên mình, Ôn Sở bất giác khẽ co ngón tay lại, có chút căng thẳng.
Nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, từ tốn chớp mắt, khóe miệng cong lên thành một đường cong nhỏ: "Ừ?"
Tần Kiến Thư nhìn Ôn Sở đứng trong ánh sáng, dường như từng sợi tóc của cô đều được bao phủ một lớp ánh sáng mềm mại, vừa xinh đẹp vừa lưu luyến.
Nàng nhìn đối phương, giọng nói đột nhiên trở nên do dự: "Thật ra...em có thể kết bạn mới, cũng có thể đi cùng những người bạn khác, không cần lúc nào cũng vì tôi mà từ chối các giáo viên khác đâu."
Ôn Sở sững người, sau đó bật cười: "Chị có ý gì?"
Tần Kiến Thư không nói, chỉ là đôi mắt trong veo ngày thường luôn mang ý cười vẫn chăm chú nhìn cô. Ánh mắt nàng dần trở nên sâu thẳm, hóa thành một tầng sương mờ.
Lâu thật lâu.
Khóe môi Ôn Sở trĩu xuống, ý cười trong mắt dần tan biến: "Ừ, tôi hiểu rồi."
Chê cô phiền đúng không.
Tần Kiến Thư chê cô phiền, Tần Kiến Thư vậy mà chê cô phiền!
Ôn Sở chỉ cảm thấy vừa tổn thương vừa buồn cười, nhất thời bi thương và phẫn uất đan xen. Cô thấy trái tim mình như thể đã nguội lạnh, đủ loại cảm xúc dâng lên khiến cô trông càng thêm bình thản.
Hai người một trước một sau bước vào văn phòng.
Ôn Sở không giống như ngày thường, vừa vào cửa đã tán gẫu vài câu với hai giáo viên khác. Hôm nay cô ngay cả chào hỏi cũng lười, liền đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
Vẫn là thầy Ngô nhìn thấy ly trà sữa sắp cạn đáy trong tay cô, vỗ đùi đầy tiếc nuối: "Cô Ôn, hóa ra cô ra cổng trường à? Sớm biết vậy tôi đã nhờ cô lấy giúp tôi kiện hàng rồi!"
Ôn Sở liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không nói gì.
Thầy Ngô bị ánh mắt đó làm cho sởn da gà, quay sang hỏi nhỏ Tần Kiến Thư: "Cô ấy sao thế?"
Tần Kiến Thư mỉm cười: "Có lẽ trà sữa không ngon lắm."
Tần Kiến Thư vừa dứt lời, ánh mắt của Ôn Sở lập tức từ người thầy Ngô chuyển sang phía nàng.
Được lắm, Tần Kiến Thư!
Nói những lời như vậy với người ta xong mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra!
Tần Kiến Thư giữ vẻ mặt thản nhiên, đối diện với ánh mắt của cô.
Ánh mắt đó rất phức tạp. Đôi mắt của Ôn Sở giống như biết nói --có chút tủi thân, lại tức giận, chỉ riêng không có sự lạnh nhạt và kháng cự mà Tần Kiến Thư nghĩ đến.
Lòng Tần Kiến Thư dấy lên một chút tự trách, năm ngón tay khẽ co lại, bắt đầu hối hận vì những lời mình vừa thốt ra.
Có phải, hơi quá đáng rồi không?
Ôn Sở trông có vẻ rất tổn thương.
Nàng chẳng qua cảm thấy, giống như những gì Phùng Ny đã nói, dường như Ôn Sở đối xử với nàng tốt quá mức.
Tốt đến nỗi...
Tốt đến nỗi nàng có chút không quen, tốt đến nỗi ngay cả bạn bè bên cạnh Ôn Sở, thầy cô trong khối, hay các em học sinh đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên.
Tần Kiến Thư tất nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng Ôn Sở thích mình.
Ôn Sở đâu chỉ đối xử tốt với mỗi mình nàng.
Ôn Sở cũng rất tốt với Phùng Ny, cũng sẵn sàng cùng đối phương đi một quãng đường thật xa để ra cổng trường lấy hàng, vừa nói vừa cười, thậm chí còn lén chuyền giấy trong lúc họp.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Tần Kiến Thư liền cảm thấy mình rơi vào một nỗi bứt rứt không rõ nguyên do.
Rất phiền.
Vì vậy nàng cố tình hiểu sai ý của Ôn Sở, nói với đối phương những lời như thế.
Tần Kiến Thư không muốn tiếp tục đối mặt với Ôn Sở, nàng dời mắt đi, ép bản thân quay lại tập trung vào công việc.
Chỉ là sau khi cầm bút lên, đầu óc nàng vẫn luôn trống rỗng, mãi không viết được chữ nào.
Bên kia, Ôn Sở thấy Tần Kiến Thư không để ý đến mình nữa, cũng dứt khoát dời mắt một cách đầy kiêu hãnh.
Được!
Đã vậy, cô cũng sẽ không để ý tới Tần Kiến Thư nữa!
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.