Chương 52: Nghiền ngẫm
Ôn Sở thầm hạ quyết tâm như vậy, nhưng thực ra cô hiểu rõ hơn ai hết... Tần Kiến Thư không phải kiểu người vô cớ gây chuyện.
Tần Kiến Thư chê cô phiền phức sao?
Hoàn toàn không phải.
Lý do vừa nông cạn vừa ấu trĩ như vậy, cô chỉ có thể dùng để tự lừa mình.
Tần Kiến Thư nói với cô những lời như thế, chứng tỏ chắc chắn cô đã làm gì đó khiến Tần Kiến Thư cảm thấy áp lực.
Hoặc là...chẳng lẽ Tần Kiến Thư đã nhận ra cô thích nàng rồi?
Ôn Sở nghĩ đến những lời Phùng Ny nói lúc họ ra ngoài mua trà sữa hồi chiều.
Ôn Sở cau mày thật chặt. Là vậy sao?
Nhưng tất cả những điều này, cho đến hiện tại đều chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Thời gian trôi qua như bị ai đó điều chỉnh tốc độ, dần dần chậm lại, mỗi một phút trôi qua đều khiến người ta thấy khó chịu vô cùng.
Cô ngồi chung văn phòng với Tần Kiến Thư, khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét.
Ôn Sở rất khó kiềm chế để bản thân không bị phân tâm, cũng như không nhìn đối phương.
Mỗi lần ngẩng đầu, ánh mắt cô đều sẽ vô thức lướt qua nửa bên mặt người ấy.
Giống như đã quay lại khoảng thời gian trước kia, khi cô và Tần Kiến Thư còn chưa quen thân, sự xa cách tự nhiên toát ra từ người đối phương giờ đây đã trở nên hữu hình.
Có lẽ vì suốt nửa năm qua, hầu hết những lần gặp nhau Tần Kiến Thư đều mỉm cười với cô, nên cô cũng quên mất rằng, thực ra phần lớn thời gian, Tần Kiến Thư đối xử với những người khác đều như vậy.
Trước đây là với người khác, bây giờ, là với cô.
Hoặc có lẽ, bây giờ cô cũng đã trở thành "người khác".
Từ đầu đến cuối, Tần Kiến Thư chưa từng nhìn về phía cô.
Ôn Sở canh đúng từng giây, vừa đến giờ, cô lập tức tan làm.
Nghe bên cạnh có tiếng thu dọn đồ đạc, Trần Phương Mỹ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Sở, người đã đứng dậy: "Cô Ôn, hôm nay tan làm đúng giờ vậy sao?"
Tối nay, Ôn Sở không có dạy tiết tự học.
Nếu theo thói quen trước đây, đến giờ tan làm cô sẽ hỏi Tần Kiến Thư có muốn đi ăn tối chung không, hoặc là chờ muộn một chút sẽ cùng đối phương rời đi.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ôn Sở đáp qua loa, thuận miệng viện lý do: "Tôi hẹn bạn ăn tối, không muốn đến trễ."
Nói xong, cô cười cười, ánh mắt dời khỏi Trần Phương Mỹ, rất tự nhiên dừng lại trên người Tần Kiến Thư, người đang ngồi bàn bên cạnh.
Như thể cảm nhận được Ôn Sở đang nhìn mình, Tần Kiến Thư ngẩng đầu lên.
Nàng lịch sự mỉm cười: "Mai gặp nha, cô Ôn."
---
Không có hẹn ai, cũng chẳng có tâm trạng ra ngoài ăn tối.
Sau khi rời khỏi trường, Ôn Sở đi thẳng về nhà. Trên đường đi, cô nhắn tin cho quân sư quạt mo Dương Liễu.
Bệnh lâu thành lương y.
Vì rơi vào bẫy gái thẳng quá nhiều lần, Dương Liễu cũng đã thành bậc thầy trong giới.
Ôn Sở nhờ đối phương phân tích sơ qua giúp mình.
Thế là Dương Liễu bèn phân tích đơn giản—
【Dương Liễu: Cũng hơi rõ ràng đó, người có mắt đều nhìn ra được.】
【Dương Liễu: Nhưng cô ấy là gái thẳng, nên cũng khó nói.】
Những lời này, nói cũng như không.
【Dương Liễu: Hay là cậu đổi sang thích người khác xem? Cũng đâu phải là không có ai theo đuổi cậu.】
?
Ôn Sở chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi, rồi gửi đi.
Bên kia, Dương Liễu trả lời rất nhanh:【Hôm kia mình có tham gia buổi tụ tập do một người bạn của mình tổ chức, lại gặp Trình Thính Nhiên nữa, chị ta cứ bóng gió dò hỏi mình tin tức về cậu.】
Giờ là lúc nào rồi mà còn đùa với cô kiểu này!
Ôn Sở tâm phiền ý loạn, ném điện thoại sang một bên rồi thả người ngã xuống sofa.
Theo tư thế thay đổi, cảnh tượng trước mắt cũng biến đổi theo.
Những gì Ôn Sở nhìn thấy không còn là bố cục cố định của phòng khách nhỏ bé này nữa. Cái tủ tivi trắng tinh và bức tường nền phía sau đã bị ráng chiều rực rỡ nơi chân trời thay thế.
Ánh hoàng hôn phủ kín hơn một nửa phòng khách, vẫn còn vương hơi ấm.
Cửa sổ mở hé, cắt một góc trời thành bức họa vuông vức.
Những đám mây mềm mại bị kéo thành một đường.
Giống như những bông kẹo bông gòn nhuộm màu sắc rực rỡ, mang đến cho người ta ảo giác rằng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.
Nhưng rõ ràng là xa không thể với.
Vậy thì, từ khi nào mà Tần Kiến Thư ngày càng chiếm một vị trí quan trọng, ngày càng nhiều trong lòng cô?
Ôn Sở tĩnh tâm lại, bắt đầu suy nghĩ.
Cô tự nhận mình không phải là người chậm chạp. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhận ra hảo cảm mình dành cho Tần Kiến Thư dần thay đổi, cô đã lập tức nghĩ ra phương án ứng phó cho bản thân.
Nhớ mang máng phương án lúc đó của cô là: trì hoãn, gác lại, tạm xử lý.
Nhưng mấy tháng trôi qua, dường như cô chẳng làm được điều nào trong số đó. Ngược lại, cô còn ngày càng lún sâu hơn.
Cô lấy danh nghĩa "bạn bè" càng ngày càng thân cận với đối phương, chủ động bước vào cuộc sống của Tần Kiến Thư, để hình bóng mình lấp đầy mọi khoảng trống sinh hoạt của người kia, khiến người kia quen với sự tồn tại của cô.
Nói đê hèn một chút thì, Ôn Sở chính là muốn mưa dầm thấm lâu.
Mà suốt thời gian qua, mọi chuyện cũng thật sự phát triển theo hướng cô mong muốn. Mọi người đều ngầm thừa nhận mối quan hệ thân mật không chút khoảng cách giữa hai người.
Bất kể là đồng nghiệp hay là học sinh.
Mà Tần Kiến Thư cũng dần dần phản hồi cô nhiều hơn.
Vậy nên, thái độ bất ngờ lạnh nhạt cùng những lời nói đầy ẩn ý của đối phương chiều nay đã khiến Ôn Sở rối loạn.
Bây giờ nghĩ lại, có khi nào Tần Kiến Thư đã phát hiện cảm xúc khác thường cô dành cho nàng, nên mới cố hết sức giữ khoảng cách không?
Chắc là không.
Nếu thật sự như vậy, thì những lời Ôn Sở nghe hồi chiều nay sẽ không dịu dàng như thế.
Nghĩ đến đó, tâm trạng rối loạn và bực bội của Ôn Sở dần dần lắng xuống.
Đối với cô mà nói, chỉ cần tình cảm thầm mến chưa bị phát hiện thì những chuyện khác đều không có gì ghê gớm.
Vậy nên, tại sao Tần Kiến Thư lại đột ngột lạnh nhạt?
Hình như cô cũng đâu có làm sai chuyện gì khiến nàng tức giận đâu.
Suy nghĩ mãi mà Ôn Sở vẫn không thể hiểu được.
Dù hiền lành đến đâu, ai cũng có giới hạn chịu đựng của mình. Chỉ cần nghĩ đến buổi chiều trong văn phòng, cô đã chủ động bày tỏ thiện ý hết lần này đến lần khác nhưng đều bị Tần Kiến Thư coi như là không khí, là cô liền có chút bực bội.
Ôn Sở hạ quyết tâm, dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không chủ động tỏ ra thân thiện với Tần Kiến Thư nữa, phải đợi đối phương đến xin lỗi cô trước.
Thế nhưng, đến trưa hôm sau khi ăn cơm trong căng-tin, Phùng Ny bỗng nhiên gọi một tiếng: "Bên kia hình như là khối trưởng Tần, đúng không?"
"Sao cô ấy đi một mình vậy?"
Nói thì nói thế, nhưng Phùng Ny theo bản năng nhìn sang Ôn Sở bên cạnh, ánh mắt vi diệu.
Ôn Sở nhìn theo hướng Phùng Ny chỉ.
Quả nhiên thấy ở góc đối diện, Tần Kiến Thư đang một mình bưng khay thức ăn, ngồi xuống.
Một thân một mình, trông vô cùng đáng thương.
Nhìn thấy cảnh này, quyết tâm vốn đã không mấy kiên định của Ôn Sở lập tức lung lay.
Cô thừa nhận mình lại mềm lòng rồi.
Ôn Sở do dự mãi, chần chờ hết lần này đến lần khác, vất vả lắm mới hạ quyết tâm rủ Phùng Ny cùng qua ghép bàn với Tần Kiến Thư.
Kết quả đối phương đã lên tiếng trước một bước: "Ồ, hóa ra không phải một mình."
Thì ra còn có một cô giáo lạ mặt khác ngồi cùng.
Đối phương vừa mới qua quầy khác mua đồ, nên đến muộn một chút.
Ôn Sở siết chặt đôi đũa trong tay:...
Thì ra là cô tự mình đa tình!
Thì ra bạn ăn cơm chung với Tần Kiến Thư cũng không chỉ có mình cô.
Vẻ mặt của Ôn Sở lập tức trở nên đờ đẫn.
Thế là suốt giờ nghỉ trưa, cô luôn ở lại trong lớp mình, không có quay về văn phòng.
Đối diện với sự "nghiêm khắc" bất thình lình của cô mình, các em học sinh lớp 11/4 cũng rất bối rối.
Đợi đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, một bóng người bất ngờ lao lên bục giảng, chặn đường Ôn Sở:
"Cô Ôn, cô đợi chút, em cho cô xem cái này."
Ôn Sở nhìn kỹ lại, là Dương Tương.
Dương Tương rút từ sau mông ra một thứ gì đó rồi đập lên bục giảng.
"Là gì vậy?"
"À, là đề ôn tập môn Lịch sử à. Cô cũng không biết làm môn Lịch sử đâu, các em tới văn phòng tìm cô Tần hỏi đi."
Sau khi thấy rõ thứ đối phương lấy ra, Ôn Sở nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm đi, giọng điệu dửng dưng.
Dương Tương cười thần bí, lại một lần nữa đưa tay ra sau lưng: "Cô Ôn đừng vội, cô nhìn tiếp đi."
Loạch xoạch hai lần, cậu nhóc lại đập thêm hai tờ đề lên bục giảng.
Vẫn là đề ôn tập môn Lịch sử?
Một đề, hai đề, ba đề.
Ba tờ đề ôn tập Lịch sử. Ôn Sở khẽ nâng mi mắt, vẫn chưa hiểu rốt cuộc là Dương Tương muốn nói gì với mình.
Bên này, sau khi tự dựng sẵn sân khấu cho mình, Dương Tương bắt đầu kêu gào thảm thiết: "Không sai, đây là ba đề ôn tập! Ba đề! Hai đề hôm qua cô Tần phát cho tụi em còn chưa có làm xong, hôm nay cô lại phát thêm một đề nữa, thế này có còn để cho người ta sống không đây!"
Hơn nữa, tờ đề phát trưa hôm nay còn là đề ôn tập do chính Tần Kiến Thư soạn, lên mạng tìm đáp án cũng không có.
Đối với một số học sinh, điều này chẳng khác nào là đang đòi mạng.
"Thế thì sao?" Ôn Sở khẽ nhấc mí mắt, giọng điệu thản nhiên, "Đâu phải cô giao bài tập cho các em đâu, các em làm không xong có tìm cô cũng vô ích thôi."
Lúc này, lớp trưởng Giang Hâm cũng rời khỏi chỗ ngồi, cô bé nhoài người bên bục giảng, hạ giọng giải thích: "Cô Ôn ơi, cô Tần nói là buổi tối cô ấy không ngủ được, chẳng có việc gì làm nên tự nguyện tăng ca soạn đề cho tụi em."
"Cô ơi, cô có thể làm ơn nói với cô Tần một tiếng, bảo cô ấy đừng có...tận tụy với công việc như vậy nữa được không ạ? Dù sao thức khuya cũng không tốt cho sức khỏe mà."
Nói đến đây, cô bé có chút không kiểm soát được biểu cảm.
Môn phụ mà ngày nào cũng có nhiều bài như vậy, thật sự là rất khó chịu.
Ánh mắt nghi ngờ của Ôn Sở nhanh chóng lướt qua các em học sinh.
Tối qua Tần Kiến Thư không ngủ được sao?
Trùng hợp vậy, tối qua cô cũng ngủ không ngon.
"Để lát nữa cô hỏi thử xem." Ôn Sở qua loa đáp lại học sinh một câu, bảo các em mau chóng về chỗ ngồi ngay ngắn, chuẩn bị cho tiết toán đầu tiên của buổi chiều.
Chỉ là chuyện mà các em phản ánh, Ôn Sở lại ghi nhớ trong lòng.
Buổi tối ngủ không được nên ra cả một tờ đề ôn tập...
Đúng là chuyện mà Tần Kiến Thư có thể làm ra.
Nhưng tại sao lại không ngủ được chứ?
Chẳng lẽ là vì cô?
Tâm trạng Ôn Sở có chút vi diệu, cũng không biết liệu có phải là cô đang tưởng bở hay không, người ta chẳng qua chỉ đơn thuần mất ngủ thôi.
Sau khi chuyện chiều hôm qua xảy ra đến bây giờ, gần như sắp tròn 24 tiếng.
Phương châm kiên định không lay chuyển của Ôn Sở bắt đầu sụp đổ.
Từ khi bước ra khỏi lớp 11/4 đến khi quay về văn phòng, chỉ trong quãng đường mấy chục mét ngắn ngủi đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu Tần Kiến Thư không chủ động xin lỗi, cũng không chủ động tìm cô thì sao?
Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, cô có thể giận Tần Kiến Thư cả đời được sao?
Nghĩ thôi cũng thấy không thực tế.
Hay là bản thân rộng lượng một chút, không chấp nhặt với Tần Kiến Thư nữa!
Trên phương diện tự an ủi bản thân, Ôn Sở hầu như chẳng tốn chút sức lực nào, vô cùng suôn sẻ.
Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, cô đã thuận theo bậc thang do chính mình đặt ra, đi xuống từng bước một cho đến tận đáy.
Khi quay lại văn phòng, Ôn Sở liếc nhìn bàn của Tần Kiến Thư, thấy vị trí ngoài cùng trống không, chẳng có ai.
Cô thuận miệng hỏi: "Tần Kiến Thư không có ở đây sao?"
Thầy Ngô ngồi xéo phía trong ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô: "Khối trưởng Tần vừa mới ra ngoài, buổi chiều cô ấy có mấy lớp phải dạy."
Từ lúc kết thúc giờ nghỉ trưa đến tiết đầu tiên của buổi chiều chỉ cách nhau mười phút, phần lớn giáo viên sẽ không đợi chuông vào lớp reo rồi mới từ từ rời khỏi văn phòng.
Ôn Sở "ồ" một tiếng, trở về chỗ ngồi của mình.
Được thôi.
Đã vậy, cô cứ đợi đến khi Tần Kiến Thư quay lại văn phòng là được.
Buổi chiều, ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, nghiêng nghiêng trải xuống, khiến cả không khí cũng trở nên ấm áp dễ chịu.
Buổi trưa Ôn Sở không có ngủ, đến khoảng ba giờ chiều, cơn buồn ngủ nặng nề ập thẳng vào đại não. Cô ngáp liên tiếp mấy cái, trong mắt nhanh chóng phủ lên một tầng hơi nước lờ mờ.
May mà chiều nay cô chỉ có một tiết.
Bên ngoài hành lang, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.
Anh ta mặc bộ đồng phục màu xanh của một ứng dụng giao hàng nào đó, đứng trước cửa văn phòng quan sát xung quanh. Cuối cùng, anh ta bị Trần Phương Mỹ bên trong chú ý đến: "Cậu tìm ai vậy?"
"Xin hỏi... đây có phải văn phòng khối 11 không ạ?"
"Tôi là người giao hàng, ở đây có giáo viên nào tên là Tần Kiến Thư không ạ?"
Chàng trai đứng ở cửa, hơi nghiêng người vào trong, hỏi thăm rất lễ phép.
Trần Phương Mỹ nhẹ ừ một tiếng, lên tiếng đáp: "Khối trưởng Tần đi dạy rồi, cậu có gì cần giao thì cứ để trên bàn là được, lát nữa bọn tôi sẽ chuyển lời giúp cậu."
"Chỗ trống cạnh cửa này là chỗ của cô ấy, cậu cứ để đồ ở đó đi."
Anh chàng giao hàng cảm ơn một tiếng, nhanh chóng sải bước từ ngoài cửa vào trong.
Anh ta lấy món đồ từ cái túi bên mình ra, cẩn thận đặt lên bàn làm việc, sau đó đứng ở cửa chụp một bức ảnh: "Vậy tôi đi đây, phiền mọi người lát nữa giúp chuyển lời lại cho cô ấy."
Vội vàng bước vào, rồi vội vàng rời đi.
Sau khi anh ta đi, văn phòng im lặng một lúc lâu.
Trần Phương Mỹ ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng không nhịn được mà phá vỡ sự im lặng. Cô thò đầu ra cố gắng nhìn vào mặt bàn của Tần Kiến Thư: "Là cái gì vậy?"
Thấy cô nàng bắt đầu, thầy Ngô cũng mạnh dạn đoán theo: "Hình như là thiệp cưới."
Dù sao chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể nhìn thấy chữ "Hỷ" viết hoa mạ vàng trên bìa thiệp, cùng với màu đỏ chói mắt ấy.
Nói thật, lúc nãy khi anh chàng giao hàng lấy thiệp từ trong túi ra và đặt lên bàn, Trần Phương Mỹ đã vô tình liếc thấy vài lần.
Cô nhìn thấy tên Trần Tri Tụng.
Mới chỉ nửa năm kể từ khi hủy hôn, vậy mà Trần Tri Tụng đã sắp kết hôn với người khác, còn cố ý nhờ bên vận chuyển trong thành phố gửi thiệp mời cho bạn gái cũ Tần Kiến Thư.
Tin chấn động!
Trần Phương Mỹ lập tức trở nên phấn khích.
Cô chỉ muốn biết, khi quay lại và nhìn thấy tấm thiệp này, Tần Kiến Thư sẽ có phản ứng như thế nào.
Ôn Sở cũng chẳng còn buồn ngủ nữa.
So với hai giáo viên khác đang ngồi im mà âm thầm phấn khích, cô trực tiếp đẩy ghế đứng dậy, vòng tới trước bàn Tần Kiến Thư, tiện tay cầm tấm thiệp mời kia đi.
Hai vị giáo viên: ??
Chưa đầy nửa phút sau, Ôn Sở từ hành lang quay trở lại.
Trần Phương Mỹ phát hiện tấm thiệp mời đỏ rực trong tay Ôn Sở đã không cánh mà bay!
Trần Phương Mỹ cực kỳ hoảng sợ, đứng dậy đi về phía cửa: "Cô Ôn, cô mang nó đi đâu rồi?"
Ôn Sở nhìn Trần Phương Mỹ, vẻ mặt hờ hững: "Quăng rồi."
"!! Cô làm vậy không được đâu, dù sao đó cũng là chuyện riêng của khối trưởng Tần mà..."
"Có gì mà không được chứ?" Ôn Sở phản bác lại lời đối phương, cô nhếch khóe môi, nụ cười trên mặt nửa thật nửa giả. "Lát nữa cứ nói với chị ấy, là tôi quăng đó."
Họ Trần này cũng thật là quá đáng, còn không phải là muốn leo lên đầu lên cổ Tần Kiến Thư sao?
Chắc là thấy nửa năm qua Tần Kiến Thư sống quá thoải mái ở trường, nên cố tình đến gây khó dễ.
Ôn Sở vốn đã có ác cảm với người này.
Cô vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
Cũng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo hơn vang lên từ phía sau Ôn Sở. Giọng nói dịu dàng ấy vô cùng quen thuộc: "Mọi người tụ tập trước cửa làm gì vậy?"
"Ôn Sở, em không vào sao?"
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.