Chương 60: Dò xét
Không phải lần đầu tiên.
Tửu lượng của Ôn Sở không tệ, nhưng chỉ cần chạm vào rượu, cảm xúc của cô sẽ vô cớ bùng lên, để lộ một mặt mà ngày thường cô hiếm khi bộc lộ trước người khác.
Là một mặt không ai hay biết.
Giống như yêu tinh bị khóa lại xương bả vai, đã ngoan ngoãn quá lâu, cuối cùng cũng sắp được làm loạn khắp nơi.
Tần Kiến Thư từng trải nghiệm điều đó một lần trong buổi liên hoan ở Haidilao trước đây, nhưng lần ấy không có sâu sắc và trực quan như hôm nay.
Nàng biết Ôn Sở chỉ đang nói đùa, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác kỳ lạ len lỏi thoáng qua.
—Phải rồi, nếu Ôn Sở là người đồng tính nữ, vậy chắc hẳn chuyện tình cảm trong quá khứ cũng rất phong phú.
Tần Kiến Thư đột nhiên nhận ra điều này.
Trước đây, mỗi khi trò chuyện, lúc nào hai người cũng có chừng mực dừng ở phạm vi công việc và đời sống thường ngày, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Một phần là vì bản thân nàng vốn không thích tò mò chuyện riêng tư của người ta.
Phần khác là vì sự giáo dưỡng của nàng nhắc nhở rằng, dò xét đời tư của người khác là hành vi bất lịch sự.
Nhưng tối nay, Tần Kiến Thư lại nảy sinh khát khao muốn dò xét Ôn Sở.
"Dò, xét", những suy nghĩ thầm kín và u tối ấy đối với Tần Kiến Thư mà nói, là một dục vọng vừa xấu hổ, vừa xa lạ nhưng cũng đầy mê hoặc.
Trên người Ôn Sở vẫn còn quá nhiều điều chưa biết, quá nhiều bí mật, như một kho báu huyền bí lấp lánh ánh sáng lơ lửng giữa không trung, vừa mê hoặc lòng người, vừa hấp dẫn nàng từng chút một tiến lại gần.
Muốn hiểu thêm về người này một chút, muốn từng lớp từng lớp bóc tách lớp vỏ của kho báu thần bí ấy, nắm giữ tất cả bí mật của cô.
Trong góc tối tâm hồn, nơi ánh sáng không thể chạm tới, những suy nghĩ ấy điên cuồng sinh sôi.
Tần Kiến Thư bừng tỉnh, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Nàng lặng lẽ nhìn Ôn Sở bên cạnh, thấy đối phương vẫn đang xem chương trình thực tế mà không chú ý đến mình, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương trình hẹn hò này có nhịp điệu chậm rãi, nhưng nhờ phần biên tập tinh tế của ekip mà mỗi phân đoạn đều rất đáng xem.
Ôn Sở nằm úp trên bàn trà một lúc, cô lười biếng chống cằm, đổi tư thế xem tiếp. Thỉnh thoảng, cô cũng chủ động bàn luận với Tần Kiến Thư về những tình tiết trong chương trình.
Đồ ăn khuya mua về gần như là đã ăn xong.
Đồ ăn tẩm gia vị vẫn còn dư, nhưng hộp tôm hùm đất thì đã thấy đáy, chỉ còn lại lớp nước sốt đỏ au nổi dưới đáy hộp.
Tần Kiến Thư tháo găng tay hai lớp dùng một lần trên tay xuống, nàng đảo mắt qua bàn trà một lượt, cuối cùng dừng lại ở đĩa trái cây trong tay Ôn Sở: "Tôi muốn ăn chút trái cây."
Ôn Sở nhẹ nhàng liếc nàng một cái, có chút không tự nhiên đưa tay ra định bưng cả đĩa trái cây qua cho nàng, nhưng đến phút cuối, cô đột nhiên đổi ý.
Đôi tay trắng nõn lượn một vòng trên đĩa trái cây, rồi quay về chỗ cũ.
Ôn Sở nghiêng đầu nhìn Tần Kiến Thư, đôi môi đỏ hơi cong: "Chị muốn ăn gì? Dưa hấu hay cherry?"
"Cherry đi."
Tần Kiến Thư đưa ra câu trả lời.
Ai ngờ Ôn Sở nhận được đáp án xong liền trực tiếp cầm một quả cherry đỏ tươi và căng mọng trên đĩa trái cây lên, chồm qua bàn trà, đưa đến bên môi nàng.
Tựa như cảnh tượng ban đầu, khi nàng đút tôm cho cô.
Tần Kiến Thư dần hiểu ra.
Ôn Sở đây là đang muốn "đáp lễ".
"A——"
Như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, Ôn Sở cố ý kéo dài giọng nói một cách nhẹ nhàng, trong mắt cô tràn ngập ý cười, hoàn toàn để lộ mưu đồ của mình.
"..." Tần Kiến Thư ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp và tĩnh mịch như có làn nước lặng lẽ trôi qua.
Ngón tay cầm cuống quả thon dài và trắng nõn, từng đường nét mềm mại tựa như dòng chảy, hòa cùng sắc đỏ rực rỡ của quả cherry khẽ lay động trước mắt.
Tần Kiến Thư vẫn chậm chạp không có động tác.
Ôn Sở còn cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, cô tựa như yêu tinh vừa trêu chọc Đường Tăng thành công: "Được rồi, không chọc chị nữa."
Ngón tay cầm cuống quả đổi sang nắm lấy phần thịt quả, Ôn Sở hạ thấp trái cherry xuống, dừng ngay bên dưới môi đối phương.
Tần Kiến Thư do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn cúi đầu, ngậm lấy từ tay cô.
Nhưng nàng không vội vàng và cảnh giác như Ôn Sở khi nãy.
Tần Kiến Thư hành động chậm rãi nhẹ nhàng, thong dong tự tại, khiến người ta liên tưởng đến làn gió xuân dịu dàng lướt nhẹ qua bờ đê.
Hơi ẩm mềm mại nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay Ôn Sở, khiến trái tim cô rung động. Nhưng cô không quên dùng bàn tay còn lại xoa xoa mái tóc dài của Tần Kiến Thư.
"Tần Kiến Thư, tóc chị mềm thật đó, chị dùng dầu gội hiệu gì vậy? Bình thường có dùng mặt nạ tóc không?"
Tối nay có men rượu trợ hứng, cô hiển nhiên có phần lộ liễu và càn rỡ hơn.
Từ lâu cô đã muốn sờ tóc Tần Kiến Thư rồi!
Bị "trêu chọc" hết lần này đến lần khác, dù có chậm chạp đến đâu, Tần Kiến Thư cũng nhận ra sự khác thường của Ôn Sở.
Đầu răng nàng nhẹ nhàng cắn vỡ trái cherry trong miệng, nước trong trái cherry vỡ tung, vị ngọt thanh xen lẫn chút chua nhè nhẹ.
Tần Kiến Thư co chân đứng dậy, rời khỏi bàn trà.
Ánh mắt Ôn Sở di chuyển theo động tác của nàng, cho đến khi khuôn mặt thanh tú hơi ngửa lên.
Tựa như có một đám mây trắng trôi đến, bóng râm chợt phủ xuống, một đôi tay mềm mại ấn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Ôn Sở khẽ nhướng mày: "Chị làm gì đó?"
"Xoa lại." Giọng điệu chậm rãi không nghe ra ý cười, nhưng đôi mắt Tần Kiến Thư thì đúng là đang cười.
Cái này mà cũng muốn xoa lại sao, thật nhỏ mọn mà.
Ôn Sở khẽ hừ một tiếng trong lòng, nhưng không có phản kháng.
Cô cứ để cho Tần Kiến Thư xoa như vậy một lúc. Cô bỗng rục rà rục rịch, nảy sinh một suy nghĩ khác.
Cô chủ động ngẩng mặt lên, giống như vô tình dùng chóp mũi sượt qua lòng bàn tay Tần Kiến Thư.
Quả nhiên, Tần Kiến Thư khựng lại một chút.
Chỉ là chưa đợi Ôn Sở ngẩng đầu quan sát kỹ biểu cảm của nàng, thì tay nàng đã trượt đến bên thái dương, thậm chí vô tình sượt nhẹ qua tai Ôn Sở.
Từng luồng tê dại len lỏi qua tim, gảy phải dây đàn trong lòng, tấu lên một khúc nhạc.
Ôn Sở như gặp phải điều gì đó rất đáng sợ.
Cô đột nhiên quay đầu đi, tránh khỏi tay Tần Kiến Thư. Nhưng vành tai vừa bị Tần Kiến Thư chạm vào lập tức ửng đỏ, không chút nể tình mà tố cáo sự bối rối và ngượng ngùng của chủ nhân.
"Nhột đó, chị đừng có sờ bậy." Ôn Sở cắn răng nói, đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không, mang theo chút dò xét của Tần Kiến Thư.
Như thể trò vặt của cô đã bị nhìn thấu ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Mải bối rối, cô không suy ngẫm vì sao một cô gái thẳng như Tần Kiến Thư có hơi khác trước.
May mà đối phương không định tiếp tục xoáy vào chuyện này.
Tần Kiến Thư rút tay về, đảo mắt qua bàn trà một lượt: "Ăn gần xong rồi, để tôi dọn sơ chỗ đồ ăn thừa này."
Ôn Sở nhanh chóng đứng dậy, làm cùng nàng: "Tôi làm với chị."
Cảm giác không được tự nhiên lúc nãy lập tức tan biến.
Hai người trước tiên gom hết những thứ không cần thiết như thức ăn thừa và vỏ tôm hùm vào thùng rác, rồi đổ tất cả món có nước vào cùng một cái chén.
Đồ ăn tẩm gia vị còn lại hơn phân nửa, Ôn Sở bọc lại bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào tủ lạnh.
Chờ Tần Kiến Thư bê hết chén đĩa vào bếp, Ôn Sở ngồi xổm bên mép bàn trà, một tay cầm chai xịt tẩy rửa, tay còn lại cầm khăn ướt lau sạch vết dầu mỡ.
"Ôn Sở, nhà em còn nước rửa tay không?"
Không bao lâu sau, cô nghe thấy giọng của Tần Kiến Thư vang lên từ một góc nào đó trong nhà.
Ôn Sở bỏ công việc trong tay xuống, đứng dậy bước qua, liền thấy Tần Kiến Thư đang đứng trước bồn rửa.
Nàng giơ hai cánh tay lên không trung, đôi tay trắng trẻo và mịn màng vương vết dầu đỏ bóng loáng, kéo dài uốn lượn rồi nhỏ xuống tận đầu ngón tay.
Trong không khí phảng phất một mùi hương cay nồng đậm đặc.
"Chai này hết rồi."
Tần Kiến Thư hơi cử động, chỉ về phía chai nước rửa tay đã hết trên bồn.
Ôn Sở nói: "Chị chờ tôi chút."
Cô xoay người đi đến ban công nhỏ, lục tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy gói hàng nước rửa tay mà hồi trước cô mua về nhưng vẫn chưa mở ra.
Ôn Sở cầm một chai mới quay lại trước bồn rửa mặt, đặt nó lên bồn: "Cho chị."
Tần Kiến Thư liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thản nhiên.
—Nàng có tay cầm sao?
Lúc này Ôn Sở mới nhận ra, trong lòng cô hơi lúng túng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh và thản nhiên như thường: "À đúng rồi, chị không có tay."
Ôn Sở tháo khóa chốt, nghiêng thân chai.
Thấy động tác của cô, Tần Kiến Thư cũng rất ăn ý đưa hai tay về phía này, tiện hứng lấy bọt xà phòng.
Rất nhanh, từng lớp bọt nước rửa tay màu trắng sữa lần lượt rơi xuống lòng bàn tay Tần Kiến Thư.
Nàng xoa hai tay vào nhau, mười ngón đan xen, làn da vốn đã trắng mịn nay càng thêm trơn nhẵn.
Chỉ chốc lát sau, bọt trắng sữa đã phủ kín đầu ngón tay, mu bàn tay, bao bọc lấy mười ngón tay nàng, cuốn đi vết dầu thừa chướng mắt. Ánh sáng dịu dàng phản chiếu, đôi tay của Tần Kiến Thư không khỏi khiến người ta suy nghĩ miên man.
Thật gợi cảm quá đi.
Ôn Sở quả thực không dám nhìn, cô đặt lại chai nước rửa tay lên bồn rửa, nhanh chóng rời khỏi hiện trường và trở về phòng khách, ngoan ngoãn lau bàn trà của mình.
Hai người bận trước bận sau, gom ra mấy túi rác.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Tần Kiến Thư bật màn hình điện thoại lên xem giờ.
23:25.
Nàng quay đầu, gọi người vẫn đang thay túi rác: "Muộn rồi, hôm nay đến đây thôi. Tôi về đây."
Ôn Sở chỉnh lại thùng rác, đứng dậy và bước về phía nàng: "Muộn rồi, hay là chị..."
"Thôi vậy, nhà tôi chỉ có một cái giường."
Cô vừa định bảo Tần Kiến Thư đừng quay về nữa, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn lắm.
Tần Kiến Thư đâu phải bạn bè bình thường.
Hơn nữa, trong nhà chỉ có một phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ đã bị cô sửa thành phòng đọc sách rồi.
Dưới tình huống xu hướng tính dục của mỗi người đều đã rõ ràng, Ôn Sở cảm thấy câu nói mà mình vô tình thốt ra có thể sẽ khiến người khác cảm thấy hơi lỗ mãng.
Cũng không biết Tần Kiến Thư có hiểu lầm không?
Cô khẽ dời mắt, dừng lại trên gương mặt dịu dàng của Tần Kiến Thư. Không ngờ đối phương cũng đang nhìn cô.
Tần Kiến Thư cười, vẫn là dáng vẻ dịu dàng ấy: "Một cái giường thì sao chứ, cũng đâu phải là tôi chưa từng ngủ trên giường em."
Nàng như đang hồi tưởng lại, trầm ngâm nói: "Chúng ta từng ngủ chung hai lần rồi, đúng không?"
Mấy lời ái muội gì vậy trời?
Ôn Sở cảm thấy mình như bị đặt lên lửa mà thiêu đốt, ngay cả không khí xung quanh cũng nóng đến mức thiếu dưỡng khí.
Đồng thời, cô cũng hiểu rằng Tần Kiến Thư chỉ đang thuật lại một sự thật.
Hai lần nào đây? Một lần cô nhặt đối phương về nhà, lần thứ hai là ở thành phố Lâm.
Cộng lại, chẳng phải là đúng hai lần sao.
Cô ậm ừ một tiếng, chưa biết phải đáp lại câu này thế nào.
Bên kia, Tần Kiến Thư đã chủ động lên tiếng, nhẹ nhàng lướt qua: "Đùa thôi, tôi hiểu ý em mà, đúng là không tiện lắm."
Ôn Sở không tiện, mà nàng cũng không tiện.
Cả ngày hôm nay, nàng bị cuốn theo cơn sóng rung động, mặc cho bản thân chìm sâu xuống đáy biển tĩnh mịch, cũng đã làm không ít chuyện vượt quá giới hạn.
Vượt khỏi sự kiềm chế của nàng, vượt khỏi nhận thức trong ba mươi năm đầu đời của nàng.
Về Ôn Sở, Tần Kiến Thư chắc chắn rằng đây chính là thích, không sai.
Nhưng cũng cần lắng đọng, cần kiên nhẫn, nàng cần biết đây không phải là một cuộc săn lùng cái lạ, mà là tình cảm thực sự liên quan đến hai người.
"Vậy để tôi đưa chị về."
Ôn Sở thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng lần nữa giãn ra.
Cô lo Tần Kiến Thư đi đường ban đêm sẽ không an toàn.
Thế nhưng—
"Không cần đâu, em cũng là con gái mà."
Tần Kiến Thư nhẹ nhàng lắc đầu.
Đều là con gái cả, đi đường ban đêm đều không an toàn.
Tần Kiến Thư dùng sự dịu dàng để đáp lại sự dịu dàng.
Ôn Sở cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình hơi sụp đổ.
Cô lặng lẽ co đầu ngón tay lại, cố gắng kiềm chế trái tim đang rung động.
Tối nay có trăng.
Đó là điều Tần Kiến Thư phát hiện sau khi rời khỏi nhà Ôn Sở. Vầng trăng vừa tròn vừa sáng, lấn át luôn cả những vì sao mờ nhạt trên bầu trời.
Thì ra hôm nay là rằm.
Nàng bước lên ánh trăng trong veo chảy tràn xuống, chậm rãi và khoan thai đi về khu chung cư, tựa như đang tản bộ trong sân vắng.
Ôn Sở đã tính khoảng cách và thời gian xem khi nào Tần Kiến Thư về đến nơi, nhưng vì mãi vẫn không nhận được tin nhắn của nàng, cô không nhịn được mà chủ động gọi điện trước.
Khi nhận được cuộc gọi, Tần Kiến Thư vừa đến dưới cây hoa quế trước cổng khu chung cư.
Khi bị hỏi vì sao đi chậm vậy, Tần Kiến Thư trả lời rất thành thật: "Trăng đêm nay tròn lắm, tôi đứng ngắm trăng một lúc."
"Trăng sao?" Ở đầu dây bên kia, Ôn Sở rời giường, bước đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.
Quả nhiên có trăng.
Ánh trăng len qua những kẽ lá, chảy xuống từng sợi như thủy ngân. Tần Kiến Thư đưa tay hứng lấy, nhưng rồi ánh trăng lại trượt qua kẽ ngón tay nàng.
Mặt trăng không chói chang như ánh mặt trời, mà là một sự tồn tại vừa rực rỡ vừa dịu dàng.
Tựa như...
Tần Kiến Thư nghĩ đến một người.
Lúc này, giọng nói bất mãn của Ôn Sở lại một lần nữa vang lên từ đầu dây bên kia: "Sao lại im lặng nữa rồi? Chị còn chưa về đến nhà sao? Đang làm gì đó?"
Tần Kiến Thư thu tay lại, cười không thành tiếng: "Đang nhớ trăng."
---
Editor có lời muốn nói:
Chậc chậc, xa nhau chưa được mười phút mà đã nhớ người ta nữa rồi. Cô Tần, cô đúng là simp bạn gái tương lai số 1!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.