Gái Thẳng Schrodinger

Chương 7: Chuyện xưa



Chương 7: Chuyện xưa

Lời trêu đùa không thể xem là thật. Lúc Tần Kiến Thư nói chuyện, giọng nàng xen lẫn chút ý cười. Rơi vào tai Ôn Sở, cô chỉ cảm thấy như có một chiếc lông vũ nhỏ đang nhẹ nhàng cọ qua.

Hai người chia tay nhau ở ngã tư, Ôn Sở đổi hướng đi về đúng đường.

Tần Kiến Thư biết nhà cô nằm ở hướng nào, vậy càng chứng minh đối phương vẫn nhớ chuyện đã xảy ra tối hôm đó.

Thực ra bây giờ cũng chỉ vừa mới hơn 10 giờ, lúc này là lúc những quán ăn nhỏ hai bên đường buôn bán tấp nập, cả con phố tràn ngập mùi thơm mê người.

Ôn Sở đi về phía trước một đoạn, khi cô quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng Tần Kiến Thư đâu.

Cô thấy rất hứng thú với những lời Tần Kiến Thư nói tối nay, nhưng tiếc là đúng như những gì nàng nói, cô đến trường quá muộn.

Vậy nên, những lời đồn đãi vô căn cứ ấy đã xuất hiện từ trước rồi sao? Nghe mấy câu Tần Kiến Thư vừa nói...có lẽ là vì vài khúc mắc trong chuyện tình cảm nên nàng mới bị người ta bịa đặt?

Ôn Sở vừa đi vừa xoay điện thoại, trong đầu nhanh chóng sàng lọc xem trong số những người cô quen có ai thích hợp để cô dò hỏi hay không.

Trần Phương Mỹ chung văn phòng với cô đúng là rất thích nhiều chuyện, bình thường quan hệ giữa hai người cũng không tệ, hễ giáo viên trong trường gặp chuyện gì thì người này chắc chắn sẽ là người biết đầu tiên. Chỉ là xét về thái độ cá nhân của Trần Phương Mỹ đối với Tần Kiến Thư, dù cô nàng thực sự biết gì đó thì e rằng những lời nói ra cũng sẽ mang màu sắc chủ quan rất rõ rệt.

Những người trẻ hơn chắc cũng chẳng biết gì giống như cô, còn những người già đời thì đột nhiên đi tới hỏi lại có phần đột ngột.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Sở nhất thời không tìm ra cách.

Từ ngã tư đi thẳng theo con đường lớn, chỉ vài phút sau, cô đã vô thức đến cửa khu chung cư. Những gánh hàng rong hai bên đường dần được thay thế bởi dải cây xanh quen thuộc và đủ loại cửa hàng.

Cách đó hơn chục mét, chú bảo vệ đang cầm điện thoại, nói chuyện phiếm với một cư dân trong khu chung cư vừa đi ngang qua.

Ôn Sở lấy thẻ từ trong túi áo khoác ra, trực tiếp đi qua cửa lớn khu chung cư. Lúc đi ngang qua cửa hàng trái cây, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong cửa hàng: "Ông chủ, dâu tây này bán thế nào? Năm nay dâu tây có hàng sớm ghê, có ngọt không vậy?"

"Ba mươi một cân, bao ngọt."

"Ba mươi thì hơi đắt, để tôi xem thêm loại khác vậy..."

Ôn Sở dừng bước, quay đầu nhìn lại hướng giọng nói phát ra, quả nhiên là người quen.

Cô tiến lại gần sau lưng người phụ nữ, nhẹ giọng chào hỏi một chút: "Chị Vương, chị mua trái cây ạ?"

Đối phương xoay người lại, nhìn thấy cô thì có vẻ khá ngạc nhiên.

"Là Tiểu Ôn à, sao giờ này em còn ở ngoài vậy? Chị nhớ em dạy lớp 11 mà, muộn như vậy mới tan làm hả?" Vương Tư Trân vừa nói vừa bước sang bên cạnh hai bước, tiếp tục chọn mấy loại trái cây khác trong tiệm, vẫn chưa quyết định rốt cuộc là bản thân muốn mua cái gì.

Cách đó vài bước, ông chủ đứng bên cạnh chờ chị chọn xong để cân ký.

Thấy vậy, Ôn Sở cũng dứt khoát xé một túi ni lông, làm bộ làm tịch lựa trái cây. Cô ra vẻ lơ đãng buông ra một cái tên: "Thật sự không phải ạ. Lúc nãy em với cô Tần đi ăn khuya một chút, ăn đến giờ này luôn."

Chỉ hai câu thôi mà túi ni lông trên tay Ôn Sở đã có thêm vài quả quýt.

Chị Vương trước mặt là người cùng thế hệ với bố mẹ Ôn Sở, có chút quan hệ họ hàng với gia đình cô. Trước đây, cũng nhờ chút quan hệ của người ta mà cô mới chính thức được vào biên chế.

Hai vợ chồng nhà này đều là giáo viên ở trường Trung học Trọng Nam, dạy học mấy chục năm rồi.

Lúc nãy khi vừa nhìn thấy chị, trong lòng Ôn Sở đã lập tức có chủ ý.

Sau khi nghe xong, lúc đầu Vương Tư Trân vẫn chưa kịp phản ứng, một lát sau chị mới chợt ngỡ ngàng: "Cô Tần... Là cô Tần nào, Tần Kiến Thư sao?"

Họ Tần này trong đội ngũ giáo viên của trường Trung học Trọng Nam quả thật là độc nhất vô nhị.

Chị ngưng chọn trái cây, đứng thẳng người nhìn về phía Ôn Sở, nhíu mày nghĩ ngợi một lúc: "Cũng đúng, trước đây cô ấy được điều về dạy lớp 11, không ngờ lại chung văn phòng với em... Quan hệ giữa em và cô ấy tốt lắm à? Chị nhớ cô ấy không thích giao thiệp với người khác, bình thường ăn cơm cũng đi một mình đến căng-tin."

"Thật sao ạ? Nhưng em thấy cô Tần dễ gần lắm mà?" Ôn Sở theo bản năng mở miệng phản bác, vẻ mặt ra chiều rất ngạc nhiên.

Vương Tư Trân thấy vậy, chỉ cười cười: "Cô ấy đúng là dễ gần, dạy học cũng không tệ, chỉ là không giỏi giao tiếp với người ta. Bằng không, đã chẳng gây ra nhiều phiền toái đến vậy."

Tin tức để lộ trong lời nói không nhiều, nhưng lại khiến Ôn Sở bắt được manh mối.

Hai người chọn lựa một lúc, cuối cùng mỗi người mang một túi trái cây nhỏ rời đi.

Vương Tư Trân và Ôn Sở sống cùng một khu, chỉ là ở khác tòa.

Trên đường về, Ôn Sở lại kéo chị hàn huyên thêm một hồi, quả nhiên hỏi được chút tin tức. Điều tiếc nuối duy nhất chính là đoạn đường quá ngắn, trời cũng đã khuya, nên những chuyện trước đây Vương Tư Trân cũng chỉ nói đại khái không rõ ràng.

Ôn Sở chưa từ bỏ ý định, thế là chiều tối hôm sau, ngay lúc gần đến giờ cơm, cô lại lấy lý do thăm hỏi để đến nhà.

Lần này tới đây, cô còn đặc biệt mang theo một thùng trái cây, cười tươi rói: "Mấy hôm trước dưới quê gửi lên một thùng bưởi, một mình em sao mà ăn được nhiều như vậy, tiện đây em mang qua biếu chị Vương một ít."

Thấy vậy, Vương Tư Trân vội vàng đón người vào cửa: "Mau vào trước đã, em thân con gái ôm có nặng lắm không?"

Hôm nay hai vợ chồng chị đều có ở nhà. Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông ở trong bếp thò đầu ra, cười nói: "Cô ấy gọi ba em là anh, em gọi cô ấy là chị, vai vế giữa mọi người quả thực là mỗi người gọi một kiểu."

Đúng lúc tới giờ cơm, Ôn Sở được mời ở lại ăn tối như một lẽ đương nhiên.

Cô nhân cơ hội này, cuối cùng cũng xem như hỏi được toàn bộ chi tiết sự việc từ miệng Vương Tư Trân. Hóa ra đúng như những gì Tần Kiến Thư từng nói với cô: "Vì yêu mà sinh hận"... theo đuổi không được, không có được nên bèn phá hoại.

Ôn Sở suy đoán, lý do khiến Tần Kiến Thư không muốn nhắc đến là vì người từng ác ý lan truyền tin đồn năm đó đã công khai xin lỗi, cũng đã bị nhà trường xử lý.

Đối phương đã rời khỏi trường Trung học Trọng Nam từ rất lâu, nhưng những lời đồn thổi bị phát tán kia không vì sự ra đi của hắn ta mà tan biến. Ngược lại, theo từng nhóm người mới đến, chúng lại càng được lan truyền mạnh mẽ hơn.

Người tính tình lạnh nhạt như Tần Kiến Thư, sao sẽ sẵn lòng giải thích những chuyện này với người khác được?

Đây rõ ràng là một vấn đề nan giải.

Sau khi màn đêm buông xuống, mặt trăng lặng lẽ trèo lên đầu cành.

Mười phút trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, Ôn Sở bước vào văn phòng. Cô thậm chí còn rảnh rỗi ngồi ở chỗ mình uống một tách trà nóng, trông rất nhàn nhã.

Khi Tần Kiến Thư ôm cặp văn kiện từ bên ngoài bước vào, nàng vừa hay bắt gặp cảnh này.

Hai người nhìn nhau, Ôn Sở đột nhiên nhớ đến những chuyện mình nghe được từ chỗ Vương Tư Trân, tâm trạng thoải mái lập tức bị một luồng cảm xúc khó hiểu nhấn chìm.

Tần Kiến Thư nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng Ôn Sở thay đổi rõ rệt: "Sao vậy?"

Nàng thuận miệng hỏi, nhưng trông có vẻ không thực sự muốn nhận được câu trả lời.

Bởi vì một giây sau đó, Tần Kiến Thư đã vỗ vỗ cặp văn kiện trong lồng ngực nàng, cười cười: "Đúng rồi cô Ôn, cô viết xong kế hoạch công tác giảng dạy chưa? Các giáo viên khác đã nộp cho tôi rồi, chỉ thiếu mỗi cô thôi."

Tâm trạng đồng cảm vừa trỗi dậy của Ôn Sở lập tức chùng xuống: "......"

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.