Gái Thẳng Schrodinger

Chương 61: Đầu hạ



Chương 61: Đầu hạ

Sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, nhà trường sẽ áp dụng thời khóa biểu mùa hè.

Giờ tự học buổi sáng của khối 11 sẽ được điều chỉnh đồng bộ, bắt đầu sớm hơn vào lúc 7 giờ rưỡi. Thời gian ăn trưa sẽ được dời từ 12 giờ 10 phút lên 11 giờ 50 phút.

So với thời khóa biểu mùa đông, buổi sáng bắt đầu sớm hơn 20 phút, buổi chiều kết thúc muộn hơn 20 phút.

Đồng thời, nhịp độ học tập cũng được sắp xếp căng hơn.

Để chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá học lực toàn tỉnh diễn ra trong ba ngày 13, 14 và 15 tháng 6, những môn học tạm thời bị đẩy xuống hàng thứ yếu sau khi chia lớp, nay lại được đưa trở lại và xuất hiện trước mắt mọi người.

Đặc biệt là với các học sinh ban xã hội như lớp 11/4, những công thức hóa học nhức đầu và đủ loại kiến thức sinh học cứ như lũ rệp đáng ghét, phủi không sạch, vứt cũng không xong. Chúng có khí thế vô cùng áp đảo, lần thứ hai ăn mòn đầu óc bọn họ.

Giày vò, thấy ghê, còn mắc ói.

Bị các giáo viên bộ môn ép ôn tập hết lần này đến khác, các em học sinh vui mừng phát hiện, bọn họ thu hoạch khá là dồi dào.

Làm sao đây, hình như sắp thông minh ra rồi?

Ôn Sở cũng cảm thấy bản thân sắp thông minh hơn.

Suốt tháng năm, cô như một con quay không ngừng nghỉ, bị một cái roi dài vô hình quất cho xoay tròn.

Thỉnh thoảng, trong những giây phút rảnh rỗi, cô luôn không kiềm được mà nghĩ đến hành động kỳ lạ của Tần Kiến Thư ngày hôm đó.

—"Nhân tố bất ổn có thể ảnh hưởng đến tôi."

Nhân tố bất ổn có thể ảnh hưởng đến Tần Kiến Thư đã xuất hiện, nhưng cụ thể là gì, suốt một tháng qua Ôn Sở đã cẩn thận quan sát mà vẫn không phát hiện ra.

Rõ ràng Tần Kiến Thư vẫn giống như trước, ba điểm một đường [1], thậm chí là còn bận rộn hơn.

[1] Ba điểm một đường: Ý chỉ cuộc sống có quy luật cố định, chẳng hạn như chỉ đi giữa ba địa điểm quen thuộc (nhà, trường học, căng-tin).

Nàng có thể đi đâu để tiếp xúc với người mới, kết bạn mới chứ?

Ôn Sở nghĩ mãi cũng không ra.

Nhưng đồng thời, cô vẫn kiên định với chiến lược mưa dầm thấm lâu của mình, không hề lay chuyển. Ít nhất là sau một thời gian dài như vậy, hiệu quả đã vô cùng rõ rệt.

Trở lại trường làm việc sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, rõ ràng là Tần Kiến Thư đã thân thiết với cô hơn.

Hơn nữa, không biết có phải do nhìn đời với tư cách là một người đồng tính nữ hay không, nhưng Ôn Sở luôn cảm thấy, cùng với sự đến gần của mùa hè rực rỡ, khí chất thẳng băng toát ra từ người Tần Kiến Thư cũng phai nhạt đi không ít.

Làm người ta có ảo giác rằng mình có cơ hội.

Ngày 1 tháng 6, đúng vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, đến lượt lớp 11/4 đảm nhận nhiệm vụ trực nhật.

Trung học Trọng Nam đúng là trường tư thục, vì có rất nhiều bà mẹ giàu có tài trợ nên mọi phương diện của trường đều vượt xa tiêu chuẩn thông thường.

Thế nhưng, để tránh cho học sinh hình thành thói quen lười biếng ham hưởng thụ, ban lãnh đạo nhà trường đã nhọc lòng duy trì một hoạt động trực nhật theo lớp.

Mỗi học kỳ hai lần, học sinh khối 10 và khối 11 thay phiên thực hiện. Vào ngày được phân công, lớp phụ trách sẽ không phải lên lớp. Công việc được chia theo nhóm, các nhóm cùng phụ trách công việc vệ sinh nguyên trường vào ngày hôm đó.

Chiều hôm trước, trước khi tan học, Ôn Sở đã gửi danh sách chia nhóm dọn vệ sinh vào nhóm lớp, đồng thời dặn lớp phó lao động Từ Nhất Thanh dẫn mấy bạn nam trong lớp đến phòng Tổng vụ để nhận dụng cụ lao động cần dùng cho ngày mai.

Học sinh lớp 11/4 bị trách nhiệm học hành đè nặng đến mức không ngẩng đầu lên được, đến lượt trực nhật trường thì vui như đón Tết.

Tối hôm trước, trong một nhóm chat khác không có giáo viên, tin nhắn bay đầy trời, không biết đã lướt qua bao nhiêu lần 99+.

"Chu Sinh Thăng, em lên nhóm chat bảo mọi người qua căng-tin lấy kem đi. Cô đã nói trước với chủ tiệm rồi, lát nữa tính tiền một lượt."

Ánh nắng buổi trưa hơi cháy rát chiếu xuống người Ôn Sở, làm cô sáng lấp lánh.

Chu Sinh Thăng vác cây chổi rơm quay đầu nhìn lại, thấy cô giáo đang đứng sau lan can bên cạnh bồn hoa và vẫy tay với họ. Chiếc váy jeans dưới người đối phương như hòa làm một với nền trời xanh thẳm phía sau.

Buổi trưa đầu hạ oi bức, đón chào những đợt sóng biển tràn về.

Ôn Sở xách túi kem, chỉ chốc lát sau đã từ cầu thang bên cạnh đi xuống, mang theo cả làn hơi mát hiếm hoi: "Mấy đứa các em không cần đi nữa đâu, cô vừa từ bên đó qua, tiện thể mang cho các em rồi đây."

Hôm nay là ngày 1 tháng 6. Thấy khoảng thời gian qua học sinh lớp mình đều có biểu hiện tốt, Ôn Sở hào phóng đãi cả lớp ăn kem, coi như cùng nhau đón Tết Thiếu nhi.

Có hai lựa chọn là kem đậu xanh và kem truyền thống.

Túi ni lông được đưa đến tay học sinh, năm sáu bạn cầm dụng cụ lao động xúm lại chọn kem.

Ôn Sở quay đầu gọi cả bọn một tiếng: "Mấy đứa có thấy cô Tần không?"

"Cô Tần...mới nãy còn ở đây, vừa kiểm tra bên chỗ bọn em xong."

"Kiểm tra bên này xong, cô Tần đi qua sân bóng rổ rồi ạ."

Sân bóng rổ.

Ôn Sở lại bước thêm mấy bậc thang, đứng trên mép một bồn hoa nhỏ, thò đầu nhìn về phía sân bóng rổ bên dưới. Quả nhiên, cô thoáng trông thấy một bóng người quen thuộc.

Nhưng không phải ở sân bóng rổ, mà là ở bãi cỏ bên sân thể dục.

Hình như đang nói chuyện với ai đó.

Đột nhiên, một cơn gió mang theo hơi nóng ngột ngạt thổi qua.

Bóng cây lốm đốm lay động, trên đầu vang lên tiếng xào xạc.

Ở phía xa, Tần Kiến Thư vừa hay nghiêng đầu vào đúng lúc này. Nàng chỉnh lại mái tóc, khiến Ôn Sở có thể nhìn rõ gương mặt của thầy giáo thể dục Vương Tranh, người đang đứng đối diện nàng.

Tại sao lại là Vương Tranh chứ...

Ôn Sở hơi nhíu mày.

Anh là giáo viên thể dục, đâu có quản chuyện học hành đâu, vậy mà sao lúc nào cũng có nhiều chuyện muốn nói với Tần Kiến Thư thế?

Ôn Sở hơi khó chịu trong lòng, cô quay đầu lại, liếc nhìn các em học sinh phía sau đã chia kem xong và tản ra mỗi người một nơi. Chu Sinh Thăng đang cầm một cây kem đậu xanh còn chưa mở, chuẩn bị đi ngang qua.

Ôn Sở túm lấy cậu nhóc: "Em đừng ăn vội."

Chu Sinh Thăng sợ hết hồn, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Ôn Sở vỗ vai cậu, ra hiệu về phía sân thể dục bên dưới: "Đi, lấy một cây kem đậu xanh trong túi mang đến cho cô Tần, cứ nói là học sinh lớp mình mời cô ấy ăn, là cây cuối cùng đó."

"Đừng nói là cô kêu em đưa."

Thấy cậu vẫn đứng yên, Ôn Sở lại giục một tiếng: "Đi nhanh."

Chu Sinh Thăng: "Dạ..."

Cậu lề mề đáp lại, rõ ràng là không mấy tình nguyện. Dù sao thì đang là mùa hè mà, không ai muốn động đậy cả.

Nhưng đây là chuyện cô Ôn dặn dò.

Dù cậu nam sinh không tình nguyện lắm, nhưng đôi chân đã bắt đầu di chuyển, bước tới bên cái túi.

Ôn Sở dõi theo cậu, thấy cậu đi xuống dốc rồi lại chạy lên, như một cơn gió mùa hè, thoáng cái đã đến trước mặt Tần Kiến Thư, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tần Kiến Thư và Vương Tranh.

Xem tới đây, Ôn Sở hài lòng dời mắt.

Cô đi tới dưới một tán cây râm mát, lấy một cây kem truyền thống từ trong túi ni lông đọng nước, rồi ngồi xuống hóng mát cùng hai em học sinh nữ lớp mình.

Ánh nắng loang lổ xuyên qua, phủ lên que kem trắng như tuyết một lớp ánh sáng vàng óng. Ôn Sở há miệng cắn một miếng nhỏ.

"Hí——"

Lạnh tê răng.

Vị mát lạnh, xen chút ngọt ngào của kem tan ra trên đầu lưỡi cô, xua tan cái oi bức giữa trưa hè. Ôn Sở chỉ cảm thấy hơi nóng luôn bám lấy người cô đã tan biến.

Em học sinh nữ bên cạnh lên tiếng hỏi cô: "Cô Ôn, sao lúc nãy cô không tự đi mà lại để Chu Sinh Thăng đi vậy ạ?"

"Cô lười đó."

Đôi mắt hạnh của Ôn Sở hơi nheo lại, tiếng cười theo gió lay động.

Cô đâu cần phải làm ra vẻ như vậy.

Ôn Sở vừa dứt lời không bao lâu, thì dưới chân dốc dài vang lên tiếng bước chân chạy đến gần.

Chu Sinh Thăng nhảy hai ba bước lên cầu thang, nhanh chóng cầm lấy cây kem đậu xanh mà mình chưa kịp ăn, bóc ra rồi cho vào miệng.

Chạy đi chạy lại dưới cái nắng gay gắt như thế, cả người cậu nhóc như đang bốc hơi nóng.

Ôn Sở chống cằm, liếc mắt nhìn cậu: "Đã đưa đồ đi chưa?"

"Dạ đưa rồi."

"Cô Tần nhận chứ?"

"Dạ nhận rồi."

"Vậy thì được."

Vẻ mặt Chu Sinh Thăng trở nên kỳ lạ, miệng cậu ngậm cây kem, hương vị thật khó tả.

Câu hỏi của cô Ôn quá khó hiểu. Bắt cậu chạy xa như thế chỉ để mang kem đến, không phải muốn cô Tần lấy kem ăn giải nhiệt sao?

Cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui, Chu Sinh Thăng còn đang định mở miệng hỏi tiếp.

Đột nhiên, cậu thoáng thấy bên hồ sen, Tần Kiến Thư đang bước qua con đường mòn được lát bằng đá cuội, lặng lẽ tiến về phía họ.

"...Cô Tần."

Giọng của Chu Sinh Thăng nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Như đất bằng nổi sóng, tự dưng làm những người khác giật mình.

Bóng râm mà Ôn Sở đang hóng mát thực ra rất lớn, phía sau cô là một cây ngô đồng đã có tuổi, thân cây còn to hơn cả miệng chén dùng để ăn mì.

Thế nhưng khi Tần Kiến Thư vừa đến, mấy học sinh ngồi bên cạnh hóng mát chung với cô đều lần lượt tìm cớ bỏ chạy.

Chẳng lẽ Tần Kiến Thư đáng sợ đến mức đó?

Sợ như vậy luôn à?

Ôn Sở hơi đung đưa đôi chân nhỏ, quay đầu nhìn lại. Ánh sáng loang lổ hắt lên gương mặt trắng trẻo của cô. Cô hơi nhấc mí mắt lên: "Sao chị biết tôi ở đây?"

"Khó đoán lắm sao?" 

Tần Kiến Thư ngồi sát bên Ôn Sở, ép sát vào cô.

Cánh tay hai người chạm vào nhau, Ôn Sở cảm nhận được làn da đối phương đang nóng ran.

Không giống cô, cơ thể mát lạnh.

Tần Kiến Thư cố ý sao?

Mượn hơi mát từ người cô để xua tan cái nóng à.

Nhưng dù vậy, Ôn Sở cũng không định rút tay về.

Tần Kiến Thư vẫn cầm trong tay cây kem chưa bóc vỏ, nàng nhẹ nhàng và chậm rãi bổ sung câu nói còn dang dở: "Không có học sinh nào lại rảnh rỗi đến mức giữa trời nóng nực như vậy mà đi mua kem cho tôi cả."

Cả trường, cũng chỉ có Ôn Sở mới làm những chuyện kì quặc như vậy với nàng.

Sau khi cánh cửa thế giới mới mở ra, nhìn lại Ôn Sở, Tần Kiến Thư nhận ra trong những lần tiếp xúc hằng ngày giữa hai người, có rất nhiều chi tiết nhỏ từng bị nàng bỏ qua.

Thú vị ở chỗ, những chi tiết ấy đều rất có tính ám chỉ.

Từ tháng năm đến tháng sáu, Tần Kiến Thư vừa quan sát chính mình, cũng vừa quan sát Ôn Sở.

Ôn Sở hoàn toàn không hay biết người bên cạnh có nhiều suy nghĩ vòng vo đến vậy, cô đưa tay, chỉ chỉ cây kem trong tay nàng: "Vậy sao chị còn chưa ăn chứ? Sắp chảy hết rồi."

Trong giọng điệu của cô ẩn chứa chút trách móc.

Hai tệ đó, cô tự bỏ tiền ra mua mà.

Nghe Ôn Sở nói, Tần Kiến Thư bắt đầu chậm rãi xé bao bì cây kem.

Khi đổi tay, nàng vươn bàn tay nãy giờ vẫn cầm kem, xòe ra, bất chợt áp lên mặt Ôn Sở: "Lạnh không?"

Ý cười trong mắt Tần Kiến Thư khẽ lay động.

Băng và lửa, vào khoảnh khắc này dường như đảo ngược.

Ôn Sở vừa mới nói trên người cô có luồng khí lạnh sảng khoái biết bao, nhưng giờ đây, cô lại thấy nhiệt độ trong người bắt đầu nóng lên từng giây, bỏng rát, như thể bị ném vào dòng dung nham sôi sục.

Hàng mi dài của Ôn Sở run lên, rơi xuống những tia sáng vụn vỡ: "Ừm..."

Chưa đợi cô nói thêm gì, người trước mặt đã rụt tay về.

Tần Kiến Thư cũng áp tay lên mặt mình, nhẹ giọng than thở: "Đúng là rất dễ chịu, chẳng trách nhiệt độ tăng lên một cái là kem và đồ uống lạnh ở căng-tin trường lại bán chạy như vậy."

Nói xong, nàng đưa cây kem mát lạnh đến bên môi, cắn nhẹ một miếng.

Cây kem đã được lấy ra khỏi tủ đông một lúc lâu, lại bị ánh nắng chiếu rọi, lúc này nó đã không còn cứng và lạnh như ban đầu nữa. Khi cắn vào, cây kem vẫn mang theo cảm giác mát lạnh, nhanh chóng tan chảy trong miệng.

"Không phải là chị không thích ăn đồ lạnh sao?"

Ôn Sở lấy lại tinh thần, liếc nhìn Tần Kiến Thư.

Cô xoa xoa nửa bên má vừa bị dán lên, trên đó vẫn còn vương một lớp hơi ẩm mát lạnh, cảm giác mềm mại và lành lạnh ban nãy dường như vẫn còn lẩn khuất.

Ôn Sở biết, Tần Kiến Thư là người thuộc trường phái nửa dưỡng sinh, sống vô cùng lành mạnh.

Vậy tại sao lại là nửa dưỡng sinh?

Bởi vì Tần Kiến Thư là người cuồng công việc, không thể tránh khỏi chuyện thức khuya và tăng ca.

Lời này của Ôn Sở nghe như đang cố tình kiếm chuyện, chực chờ bắt lỗi người ta.

Rõ ràng là cô hối Tần Kiến Thư mau bóc kem, không thì nó sẽ tan mất, vậy mà bây giờ lại hỏi đối phương: "Ủa, không phải chị không thích ăn sao? Sao giờ lại ăn rồi?"

Tần Kiến Thư tinh tế cảm nhận sự kỳ lạ ẩn trong lời nói, không vội đáp lại.

Không biết đã qua bao lâu.

Ngay khi Ôn Sở cho rằng Tần Kiến Thư sẽ không trả lời, thì nàng mới quay mặt sang.

Tựa như ánh sáng sắp rơi qua kẽ lá cũng hòa vào ánh mắt, nàng cười khẽ và hỏi: "Không phải em cố tình bảo học sinh chạy tới đưa cho tôi sao? Tôi không ăn, chẳng phải phụ sự khổ tâm của em à?"

Ôn Sở trợn tròn mắt, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để cãi lại.

Sao cô có cảm giác như Tần Kiến Thư đang chọc cô vậy?

Cái gì mà khổ tâm với chẳng khổ tâm chứ, lẽ nào Tần Kiến Thư biết cô đang nghĩ gì sao...

Ý nghĩ này vừa lóe lên, giọng nói ôn hòa đã tiếp tục vang lên bên tai: "Đúng rồi, vừa nãy Vương Tranh tìm tôi nói là sau kỳ thi chung, học sinh chuyên thể thao khối 11 sẽ ra ngoài tập huấn."

Tần Kiến Thư kể lại mọi chuyện một cách thẳng thắn, không vòng vo.

Ôn Sở ngậm cây kem trong miệng, đáp qua loa bằng mấy tiếng "ừm ừm à à". Ánh mắt cô hết liếc trái lại liếc phải, nhất quyết không nhìn vào đôi mắt biết cười mê hoặc của Tần Kiến Thư.

Ai hỏi chị chuyện này chứ.

Khoan đã, sao Tần Kiến Thư lại biết?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ôn, cảnh giác!

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.