Gái Thẳng Schrodinger

Chương 62: Tỉnh lại đi



Chương 62: Tỉnh lại đi

Dù có khờ khạo đến đâu, Ôn Sở cũng nhận ra có điều gì đó khác thường.

Nếu nói thay đổi lớn nhất của Tần Kiến Thư trong một tháng qua là gì, vậy thì đó chính là nàng thích chủ động trêu chọc cô hơn, thỉnh thoảng còn buột miệng nói ra mấy câu khiến cô lạnh sống lưng.

Cảm giác đó...giống như là bị người khác nhìn thấu chỉ bằng một ánh mắt vậy.

Không chỉ có thế, dạo gần đây, Tần Kiến Thư còn có chút mờ ám.

Trước đây rõ ràng là nàng có thói quen giữ khoảng cách với người khác, vậy mà bây giờ khi nói chuyện với cô, cứ trò chuyện một lúc là lại thích động tay động chân.

Giống như lúc nãy khi ăn kem vậy, tay nàng lạnh như thế mà vẫn cứ áp lên mặt cô.

Có đôi khi Ôn Sở cảm thấy, có phải Tần Kiến Thư coi cô là một con mèo để vuốt ve hay không.

Trong lúc mải suy nghĩ, Tần Kiến Thư đã ăn xong cây kem trong tay.

Nàng đặt que kem trắng vào tay Ôn Sở, chống tay lên đầu gối và đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, que kem để lại cho em, phiền khi nào cô Ôn rời đi thì tiện tay vứt giúp tôi luôn nhé."

Ôn Sở ngẩng đầu nhìn nàng.

Lúc này, gương mặt Tần Kiến Thư ngược sáng, mờ mờ ảo ảo. Ôn Sở chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của đối phương chảy xuôi từ giữa môi răng: "Đúng rồi, cuộc thi Ngữ văn mà trước đây tôi nói với em, bài của em đã được thành phố chọn gửi lên tỉnh để tham gia vòng đánh giá tiếp theo rồi."

Hồi cuối tháng tư, Tần Kiến Thư đã nói riêng với cô chuyện này.

Cô "ừm" một tiếng, theo bản năng hỏi: "Vậy còn Phùng Ny thì sao?"

Tần Kiến Thư không trả lời.

Im lặng thường đã là một câu trả lời, Ôn Sở thức thời vẫy tay tạm biệt nàng.

Tần Kiến Thư rời đi, như thể một lớp màng vô hình bị dỡ bỏ. Khoảng bóng râm to dưới tán cây ngô đồng bên này nhanh chóng thu hút vài ba học sinh đến nghỉ chân, một lần nữa khôi phục sức sống.

Phía sau cây ngô đồng là một hồ sen mà nhà trường đã bỏ số tiền lớn để xây dựng, lối đi được lát bằng đá cuội, giữa hồ còn có một cái đình nhỏ để hóng mát.

Gần chạng vạng, hoàng hôn rọi xuống mặt nước ánh chiều tà mờ nhạt, sóng gợn lấp lánh.

Gió thổi qua, tất cả liền tan biến.

Chỗ này đẹp thì đẹp thật, nhưng thời tiết sau này mà nóng thêm chút nữa thì nó sẽ trở thành thiên đường của muỗi, chỉ cần đi ngang qua thôi cũng có thể bị bọn muỗi để lại mấy vết đốt đỏ lựng.

Buổi chiều đã trôi qua hơn một nửa, không giống như Tần Kiến Thư lát nữa đến tiết tám còn phải đến một lớp nào đó giảng đề, hôm nay Ôn Sở không có việc gì làm cả.

Thế nên cô thong thả ngồi dưới góc bóng râm trong khuôn viên trường, vừa giết thời gian vừa hóng gió, tiện thể kiểm tra xem nhiệm vụ vệ sinh của lớp mình đã hoàn thành đến đâu rồi.

Trước đó có mấy con cá trong hồ sen vừa chết, mấy ngày trước, bộ phận hậu cần của trường lại thả thêm vài con mới vào.

Ôn Sở ngồi xổm bên cạnh hồ, tay cầm hai que kem, chọc chọc khuấy khuấy mặt nước một lúc, trong đầu vẫn đang nghĩ về những thay đổi của Tần Kiến Thư trong khoảng thời gian gần đây.

Trực giác mách bảo với cô rằng có gì đó không ổn.

Nhưng khi cẩn thận nhớ lại những manh mối ấy, cô lại không tìm được chút chứng cứ xác thực nào, suy đoán hoàn toàn không có cơ sở.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Sở chỉ còn cách tìm viện trợ từ bên ngoài.

Mà viện binh của cô, tiểu thư Dương Liễu, dạo gần đây đang bận đắm chìm trong việc nấu nướng.

Sau khi tranh thủ đọc tin nhắn, đối phương trả lời qua loa một câu:

【Không thể nào, chẳng phải cô ấy là gái thẳng sao?】

Ôn Sở: Ừ...bây giờ hình như không còn thẳng lắm.

Trước đó Ôn Sở quên không cập nhật tình hình theo thời gian thực cho Dương Liễu, nên giờ đối phương hiển nhiên còn hơi chậm nhịp. Thế là cô cẩn thận bổ sung, giải thích rõ ràng cho đối phương về tình hình hơn một tháng qua.

Trọng điểm là, dường như Tần Kiến Thư không còn quá thẳng nữa.

Dương Liễu đọc kỹ từng câu từng chữ tin nhắn bạn thân gửi tới, rất nhanh đã nắm được điểm mấu chốt:【Tỉnh lại đi, cho dù giờ cô ấy không còn thẳng nữa, lẽ nào một tay mơ mới nhập môn lại có thể cao tay hơn một dân chơi dày dạn trong làng bách hợp như cậu?】

【Cô ấy còn có thể quay ngược lại câu dẫn cậu chắc?】

【Cậu cũng đánh giá quá cao cô ấy rồi đó!】

Chỉ với hai dấu chấm hỏi và một dấu chấm than, đã thành công dựng lên bức tường tự tin cho Ôn Sở.

Đúng vậy!

Dương Liễu nói quá đúng luôn!

Bỏ qua những chuyện khác không nói, dù cho Tần Kiến Thư không còn thẳng nữa, chẳng lẽ cô còn có thể bị một người vừa cong như nàng nắm mũi dắt đi?

Vậy nên, những suy nghĩ nghi thần nghi quỷ của cô—chẳng hạn như luôn cảm thấy Tần Kiến Thư nói chuyện ẩn ý, đang ám chỉ mình, có lẽ chỉ là ảo giác do bản thân cô là người đồng tính nữ, nên nhìn nhận người khác cũng theo hướng đó mà thôi.

Ôn Sở cất điện thoại đi, đôi mày đang nhíu chặt vô thức giãn ra.

Ngay khi cô còn đang hơi đắc ý, thì phía sau—

"Cô Ôn, cô có muốn ném rác vào đây không ạ?"

Có em học sinh đã dọn dẹp xong, chuẩn bị quay lại lớp học. Cô bé xách theo cái ki hốt rác đi ngang qua đây, chưa đi được mấy bước thì đã quay trở lại.

Cô bé thấy giáo viên nhà mình đang ngồi xổm bên hồ, không ngừng cào cào, vét vét, làm cô bé muốn nói rồi lại thôi.

Ôn Sở quay đầu, đọc rõ được từ nét mặt cô bé một câu hỏi đầy sâu sắc: Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi vậy?

"Đưa em nè."

Ôn Sở ném hai que kem vào ki hốt rác, phủi tay đứng dậy rời đi, để lại cho học trò phần sau gáy lạnh lùng vô tình.

Tiếng chuông báo hết tiết tám vang lên, cô cùng Tần Kiến Thư hòa vào dòng người, theo con đường lớn thẳng tắp đổ về phía căng-tin.

Lúc ăn cơm, Tần Kiến Thư nhạy bén nhận ra tâm trạng của Ôn Sở bỗng dưng tốt lên một cách khó hiểu.

Nàng múc một muỗng canh trong chén, nhẹ giọng hỏi: "Tuần sau chúng ta phải đi dự đám cưới của cô Uông, em đã chọn quà xong chưa?"

Hả—?

Ôn Sở ngẩn người, đôi mắt hạnh hơi mở to.

Còn có chuyện này nữa sao?

Dạo này bận quá, cô đã quên khuấy.

Cô Uông là giáo viên dạy Âm nhạc trong trường họ. Trùng hợp là chồng sắp cưới của cô cũng là thầy giáo trong trường, dạy Sinh học khối 11, họ Lý.

Hai vợ chồng họ có mối quan hệ khá tốt với mọi người, lần này tổ chức đám cưới chỉ để náo nhiệt, mời đồng nghiệp và bạn bè xung quanh đến chung vui chứ không nhận tiền mừng. Đám cưới được ấn định tổ chức vào ngày 7 tháng 6.

Đúng vào kỳ thi đại học, còn có thể hưởng ké vận may của quốc gia.

Quan trọng hơn là hai ngày đó, trường Trọng Nam bọn họ làm địa điểm thi nên được nghỉ.

Từ vẻ mặt ngơ ngác của Ôn Sở, Tần Kiến Thư đã đọc được câu trả lời, dường như cũng không ngoài dự đoán.

Nàng cụp mắt, tự mình nói tiếp: "Nếu quên thì cứ gộp chung quà của em với tôi đi. Tôi sẽ chọn, chọn xong rồi gửi thẳng cho họ."

Tần Kiến Thư nói câu này một cách cực kỳ tự nhiên.

Dáng vẻ dịu dàng và ung dung, cứ như thể từ lâu đã coi cô là người một nhà.

Cô và Tần Kiến Thư gửi chung quà mừng tân hôn cho hai vợ chồng người ta.

Ôn Sở siết chặt đũa, chọc chọc vào đĩa của mình, cố ý thăm dò: "Lấy danh nghĩa hai chúng ta à?"

"Có vấn đề gì sao?"

Tần Kiến Thư ngước mắt nhìn cô, trong mắt ánh lên tia sáng trong trẻo.

Chẳng lẽ lấy danh nghĩa một mình nàng?

Dường như đã xác nhận được rằng Tần Kiến Thư thật sự không có ý gì khác, chỉ đơn thuần có lòng tốt, không biết sao Ôn Sở vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút phiền muộn: "Vậy chị chọn xong thì báo tôi một tiếng, tôi chuyển cho chị nửa số tiền."

Quả đúng như lời Dương Liễu nói, Tần Kiến Thư nào có tâm tư sâu xa đến vậy.

Dù cùng nhau tặng thì cũng được tính là quà chung, tên cô và tên Tần Kiến Thư cũng sẽ được viết cạnh nhau trên cùng một tấm thiệp, cũng không tệ.

Nghĩ đến điều này, Ôn Sở thấy tâm trạng khá lên đôi chút.

Trước đám cưới một ngày, Tần Kiến Thư mang món quà đã được gói ghém cẩn thận trao tận tay cô Uông. Món quà nặng trĩu, là một bộ dàn âm thanh.

Đúng như Ôn Sở nghĩ, khi mở lớp đóng gói ngoài bộ dàn âm thanh ra, bên trong có đính kèm một tấm thiệp. Trên đó, tên của Tần Kiến Thư và cô được viết cạnh nhau.

Nét chữ thanh thoát mà cứng cáp, người thân thiết vừa nhìn đã biết ngay là bút tích của ai.

"Quan hệ giữa cô Ôn và khối trưởng Tần thực sự là tốt đến mức không còn lời nào để nói. Quà tôi cũng rất thích, hai người tốn kém quá rồi."

"Chiều mai nhớ đến chơi sớm nhé, ở đám cưới còn nhiều hoạt động lắm đấy."

Cô Uông cười rạng rỡ, trên mặt lộ rõ sự yêu thích chân thành chứ không phải chỉ là khách sáo.

Tặng quà hợp ý người nhận, Tần Kiến Thư xem như hài lòng.

Chiều hôm sau, nàng và Ôn Sở cũng rất có thành ý, đến nơi từ rất sớm.

Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn lớn có tiếng trong trung tâm thành phố.

Vì số khách mời không nhiều, chỉ gồm bạn bè thân thiết và người thân thường qua lại, nên vợ chồng cô Uông đã đặt một sảnh tiệc nhỏ ở tầng một.

Còn về các sảnh khác, trong tối nay tất cả đều được mở thông và được một cặp đôi khác bao trọn gói.

Cũng không biết có phải là do ăn ý hay không, nhưng khi ra khỏi nhà, Tần Kiến Thư mới phát hiện Ôn Sở và nàng mặc hai chiếc váy có kiểu dáng gần như giống hệt nhau, chỉ khác màu sắc.

Do khác màu, và cũng vì phong cách mỗi người mỗi khác, nên cách họ phối trang sức cũng không giống nhau.

Sau khi nhập hội với các giáo viên khác trong sảnh tiệc, mọi người còn trêu, có phải là họ đã cùng nhau đi mua đồ đôi bạn thân không.

Ôn Sở khẽ mỉm cười trong lòng.

Cái gì mà đồ đôi bạn thân? Mọi người thì biết cái gì chứ?

Cho dù cô có cố ý mua đồ giống Tần Kiến Thư đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối không phải là đồ đôi dành cho bạn thân.

Cô quay đầu nhìn Tần Kiến Thư đang ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy đối phương thần thái tự nhiên, hoàn toàn bình thản và ung dung trước sự trùng hợp nhỏ ngoài ý muốn này.

Ánh sáng trong sảnh tiệc rọi xuống gương mặt xinh đẹp của nàng, tựa như ánh sáng lung linh tràn ra bốn phía, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Ôn Sở không bắt được cảm xúc mình mong muốn từ người Tần Kiến Thư, cô hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó đã tự an ủi mình bằng lý do: "Không sao, chị ấy là gái thẳng mà."

Thực ra, trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ. Liệu Tần Kiến Thư có nhận ra tâm ý của cô hay không?

Tần Kiến Thư đâu có ngốc đâu, lời Dương Liễu nói chỉ cần nghe rồi bỏ qua là được.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, những lời đó có trăm ngàn sơ hở.

Ôn Sở vẫn tin vào trực giác của mình hơn.

Trong lúc cô đang mơ màng suy nghĩ, người bên cạnh đã lịch sự ngắt lời——

"Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một lát."

Tần Kiến Thư nhấc một góc váy, cẩn thận đẩy ghế ra, đứng dậy bước ra ngoài.

Nàng đặt điện thoại, kể cả túi xách của mình lên đùi Ôn Sở.

Hành động vô thức này lại khiến cảm xúc của Ôn Sở có chút thay đổi.

Ôn Sở khẽ nâng mắt, ngẩng đầu nhìn góc nghiêng thanh tú và diễm lệ của Tần Kiến Thư, tâm trạng tốt khiến khóe môi cô cong cong. Cô nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên chiếc túi của đối phương, rồi quay sang tham gia cuộc trò chuyện với các giáo viên khác xung quanh.

Sảnh tiệc ở tầng một khách sạn rất rộng, nhà vệ sinh cũng khá nhiều.

Tần Kiến Thư đi theo bảng chỉ dẫn, không ngờ lại đi đến một nhà vệ sinh ở khá xa.

Lúc bước ra, nàng vừa hay lướt qua một người đàn ông đi ra từ phòng bên cạnh.

Đối phương vốn định bước vào nhà vệ sinh, nhưng bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Kiến Thư, do dự gọi một tiếng—

"Tần Kiến Thư?"

Nghe thấy có người gọi mình, Tần Kiến Thư khựng lại, nghi hoặc quay đầu.

Rất nhanh, giọng nói do dự kia lập tức cao lên mấy bậc, cực kỳ kinh ngạc.

"Trời ạ, cô thực sự đến rồi sao?"

"Còn ăn mặc thế này nữa... Chẳng lẽ cô định cướp chú rể? Trần Tri Tụng biết không?"

Người đàn ông trước mặt tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm nàng hai lần, rồi lại liên tục lùi về sau, biểu cảm trên mặt thay đổi vô cùng đặc sắc, chẳng khác nào vừa thấy ma.

Dáng người Tần Kiến Thư yêu kiều, chỉ cần đứng đó thôi mà toàn thân toát lên vẻ trong trẻo, lạnh lùng, mang theo cảm giác xa cách hờ hững. Quan trọng nhất là, gương mặt nàng quá mức xuất chúng.

Người đàn ông bước sang một bên, móc điện thoại ra, vừa nhìn nàng vừa gọi cho ai đó.

Tần Kiến Thư khẽ mím môi, lặng lẽ xem anh ta diễn trò.

Hình như nàng vừa nghe thấy cái tên Trần Tri Tụng?

Nhớ ra rồi.

Người này, hình như là một trong những người bạn thân của Trần Tri Tụng. Tên gì ấy nhỉ—?

Đúng rồi, là Trương Bằng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lên hỗ trợ đi! Tới lượt anh tỏa sáng rồi đó bạn trai cũ số nhọ!

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.