Gái Thẳng Schrodinger

Chương 63: Tiệc cưới



Chương 63: Tiệc cưới

Nhắc đến cái tên Trần Tri Tụng, dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Nhưng rõ ràng chỉ mới hơn nửa năm trôi qua mà thôi.

Hiện tại Trương Bằng đang gọi cho ai, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết ngay.

Tần Kiến Thư không bận tâm nghe xem anh ta nói gì với người ở đầu dây bên kia. Chỉ cần nhìn bộ dạng ăn mặc bóng bẩy hôm nay của đối phương, cộng thêm những tin tức trước đó có người cố tình truyền đến tai nàng, thì cũng đủ biết đám cưới của Trần Tri Tụng chắc hẳn cũng diễn ra vào hôm nay, hơn nữa còn được tổ chức ở chính khách sạn này.

Đối với những chuyện cũ đã qua, Tần Kiến Thư hoàn toàn không có hứng đi tìm hiểu.

Nàng hơi cụp mắt, xoay người định rời đi.

Không ngờ phía sau, Trương Bằng vừa liếc thấy nàng muốn đi thì lập tức bỏ điện thoại xuống, sải bước nhanh như bay, chặn nàng lại.

"Đợi đã, Tần Kiến Thư, cô không thể cứ đi như vậy được."

"Cậu mau tới đây đi, ngay bên ngoài nhà vệ sinh khu B."

Nói xong câu cuối cùng với người ở đầu dây bên kia, Trương Bằng cất điện thoại, bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.

Sự kinh ngạc trên gương mặt anh ta, lúc này đã biến thành nghiêm túc.

Hôm nay là ngày người anh em thân nhất của anh ta cử hành hôn lễ, bạn bè và người thân của cả cô dâu lẫn chú rể đều đã có mặt. Trước khi Trần Tri Tụng đến, anh ta phải giúp đối phương trông chừng vị hôn thê cũ "suýt nữa thì thành vợ" này.

Ai mà biết hôm nay Tần Kiến Thư tới đây với mục đích gì?

Nói không chừng là đến để phá đám.

Trước đây, mỗi lần xuất hiện cùng Trần Tri Tụng, người phụ nữ này luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác khó có thể vịn cành hái hoa.

Cùng là đàn ông, Trương Bằng vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của bạn thân. Làm gì có lý lẽ yêu đương ba năm rồi mà chạm một cái cũng không cho?

Trên đời này thế mà lại có loại phụ nữ cứng nhắc, không hiểu phong tình như vậy.

Xem ra, chỉ đẹp thôi cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Vậy mà người anh em tốt của anh ta lại cứ như trúng tà, cũng không biết đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa.

Rõ ràng là sắp kết hôn đến nơi rồi mà vẫn không hết hy vọng, còn nhất quyết gửi thiệp cưới cho người ta, cứ như trẻ con đang giận dỗi vậy.

Nhưng Trương Bằng không ngờ Tần Kiến Thư lại đến thật.

"Anh có việc gì sao?"

Tần Kiến Thư nâng mắt, đôi mày liễu hơi cau lại.

Ánh mắt đánh giá, đầy soi mói của người đàn ông này đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng anh ta. Nàng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nhất là đàn ông.

Không ít đàn ông, à không, phải nói là hầu hết đàn ông.

Họ luôn thích khoác lên mình vẻ ngoài tinh tế của một quý ông, nhưng khi trông thấy phụ nữ xinh đẹp, sự thô tục ăn sâu trong xương tủy liền lộ rõ không có cách nào che giấu được. Mà sự kiêu ngạo và tính xâm lược trong gien, chỉ qua một ánh mắt thôi là đã phơi bày trọn vẹn.

Không có lấy một chút tôn trọng.

Vì phép lịch sự và sự tu dưỡng của bản thân, Tần Kiến Thư cố nén lại sự bực bội đang dâng trào trong lòng.

Trương Bằng bật cười: "Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng. Cô Tần, hôm nay cô đến đây có việc gì?"

"Tôi đến dự đám cưới."

"Là đám cưới của đồng nghiệp, không phải của Trần Tri Tụng."

Tần Kiến Thư lời ít mà ý nhiều, nàng cho rằng đối phương chắc sẽ hiểu được lời của mình.

Không ngờ Trương Bằng lại cười khoa trương hơn: "Dọa ai chứ, tôi không tin đâu..."

"Cô đừng đi... Ê... A Tụng, bên này!"

Trương Bằng vừa đuổi theo vừa đưa tay ra chặn Tần Kiến Thư, nhưng may mà chú rể, nhân vật chính ngày hôm nay, đã đến rất nhanh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tri Tụng, Tần Kiến Thư càng cau mày chặt hơn.

---

Ôn Sở tám chuyện với các giáo viên ngồi cùng bàn, từ những tình huống xấu hổ của các em học sinh đến những chuyện vặt vãnh thú vị. Dù luôn theo sát chủ đề nhưng cô vẫn có phần xao nhãng, thỉnh thoảng nghĩ đến những chuyện khác.

Tần Kiến Thư vẫn chưa quay lại.

Đi vệ sinh thôi mà, sao lại lâu thế?

Cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh.

Chi tiết nhỏ này bị Phùng Ny ngồi bên cạnh bắt gặp, cô nàng huých nhẹ cánh tay Ôn Sở, cố ý trêu chọc: "Đừng nhìn nữa, khối trưởng Tần đi vệ sinh thôi mà, lát là về ngay. Sao mà hai người cứ như song sinh dính liền vậy, xa nhau một lát cũng không chịu nổi à?"

Biết đối phương chỉ đùa, Ôn Sở híp đôi mắt hạnh lại, cười đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, không chịu nổi đó. Sao cô biết chúng tôi là song sinh dính liền?"

Câu trả lời của cô khiến giáo viên cả bàn bật cười.

Có vài người lớn tuổi hơn còn cảm thán, hồi trẻ sao mình không có người bạn thân đến vậy.

Trên bàn, bỗng có điện thoại rung lên.

Thầy Ngô ngồi cách đó một chỗ liếc nhìn, thấy là điện thoại của mình, anh tiện tay nghe máy: "A lô, cô Trần à, không phải cô đang đi vệ sinh sao? Cô gọi điện chi vậy?"

"Hả? Cô Ôn sao..."

Thầy Ngô cầm điện thoại, hướng mắt về phía Ôn Sở, thuận miệng nói: "Cô Ôn đang ngồi trên bàn đây, cô hỏi cô ấy làm gì?"

Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Ôn Sở nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lặng lẽ dò hỏi.

"Hả—?"

Sau khi nghe xong lời từ đầu dây bên kia, thầy Ngô sững sờ một giây.

Anh nhìn về phía Ôn Sở, giọng nói vô thức cao lên mấy bậc: "Trần Phương Mỹ nói khối trưởng Tần bị hai thằng đàn ông bắt nạt trước cửa nhà vệ sinh!"

Khuôn mặt Ôn Sở còn mang ý cười, bên cạnh, Phùng Ny vẫn đang cùng cô bàn về một tiết mục ngắn buồn cười mà cô nàng vừa thấy khi lướt web.

Người một giây trước còn dịu dàng như gió xuân thoảng qua, trong chớp mắt đã đổi sắc mặt. Phùng Ny cẩn thận liếc nhìn Ôn Sở một cái, cũng cảm nhận được lớp sương lạnh ngột ngạt tỏa từ người đối phương.

Ôn Sở "soạt" một cái đứng phắt dậy, cái ghế cạ xuống sàn phát ra tiếng "két" chói tai.

Thầy Ngô khó chịu nheo mắt lại. Chỉ trong nháy mắt, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì Ôn Sở đã đi tới cửa sảnh tiệc.

Anh cầm điện thoại, vội vã kéo ghế rồi đuổi theo, đồng thời tiếp tục nói chuyện với đầu dây bên kia.

"Cô nói chậm chút, chậm chút nào. Ở đâu, nhà vệ sinh nào? Khu B chứ gì..."

"Chúng tôi đến ngay, đến ngay lập tức!"

Những giáo viên khác cũng lần lượt đứng dậy theo.

"Nè, một người ở lại đây trông túi, đừng đi hết chứ..."

Sảnh tiệc nhỏ vốn đã không lớn, đột nhiên lại trống mất hai bàn.

Vợ chồng cô Uông đang bận đón khách cách đó không xa, thấy tình hình không ổn, liền hỏi kỹ rồi vội vàng gọi nhân viên khách sạn đi cùng.

Mười mấy người đông ơi là đông, tất cả đều là giáo viên của trường Trung học Trọng Nam.

Vì đang mang giày cao gót nên Ôn Sở không thể đi nhanh. Đi được nửa đường, cô dứt khoát dừng lại, tháo giày xách trên tay rồi chạy về phía trước.

Phùng Ny theo sát phía sau Ôn Sở, vừa sốt ruột vừa không dám lên tiếng, đồng thời còn phải luôn giữ cảnh giác. Cô nàng sợ lát nữa nhìn thấy kẻ bắt nạt khối trưởng Tần, có khi nào Ôn Sở sẽ thẳng tay ném chiếc giày cao gót vào mặt đối phương luôn không.

Thế thì không ổn, làm vậy là phải vào đồn cảnh sát đó!

Từ sảnh tiệc khu D đến khu B, nói xa thì cũng không hẳn là quá xa.

Đi dọc theo bảng chỉ dẫn, Ôn Sở rất nhanh đã thấy Trần Phương Mỹ đang trốn ở chỗ rẽ, bí mật quan sát tình hình.

Thấy đoàn người kéo đến, lúc này Trần Phương Mỹ mới dám ló đầu ra, vội vàng vẫy tay với họ, hạ giọng nói: "Bên này!"

"Tôi thấy bọn họ không có động tay động chân, hình như là quen biết nhau với có chuyện muốn nói, nên tôi không có đi ra." Cô thành thật thuật lại những gì mình quan sát được.

Còn về phần hai người đàn ông kia là ai, hôm nay Trần Phương Mỹ ra ngoài quên đeo kính áp tròng, nên không nhìn rõ.

"Rất xin lỗi vì đã khiến anh có ảo tưởng như vậy, nhưng, tôi thực sự...không có..."

"Tôi đã...có người mình thích rồi."

Từ lối thoát hiểm bên hông hành lang, giọng của Tần Kiến Thư lờ mờ vọng đến, Ôn Sở chỉ nghe được mấy chữ đại khái.

Ngay sau đó, là tiếng quát lớn có phần mất kiểm soát của người đàn ông. Gương mặt Ôn Sở lập tức lạnh đi.

"——Tôi không tin!"

"——Tần Kiến Thư, cô có biết mình đang nói gì không? Cô dám nói hôm nay cô xuất hiện ở đây không phải vì tôi sao..."

Tần Kiến Thư hơi nghiêng mặt, giơ tay lên bịt tai lại một cách tượng trưng, im lặng không nói gì.

Ồn quá.

Trước đây sao nàng không nhận ra Trần Tri Tụng thích phát điên như vậy...

Thế nhưng, tiếng gào thét hỗn loạn ấy vừa mới bắt đầu thì đã lập tức im bặt.

Gần như cùng lúc đó, một làn hương quế thanh tao khẽ vấn vít bên Tần Kiến Thư. Nàng thoáng thấy qua khóe mắt bóng người đang đứng cạnh mình.

Hai bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy eo nàng.

Hàng mi dài của Tần Kiến Thư run lên, nàng hơi ngạc nhiên quay đầu lại. Giọng nói lúc nãy còn cứng nhắc, xen lẫn sự mất kiên nhẫn, giờ bỗng trở nên dịu dàng: "Sao em lại đến đây?"

Vừa dứt lời, nàng nghe thấy tiếng động vang lên từ phía sau.

Quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều đã đến rồi.

Một nhóm đông kịt hơn chục người, nam nữ đủ cả.

"Ai, ai, là ai, là ai bắt nạt khối trưởng Tần của chúng ta!"

"Chuyện gì thế này? Sao an ninh khách sạn kém vậy?"

Vương Tranh thậm chí còn xắn tay áo lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay, cố ý làm ra vẻ hung dữ: "Để tôi xem là thằng nào không có mắt bắt nạt cô giáo của chúng ta, dám giở trò lưu manh ngay tại đây hả?!"

"Ê, người đàn ông kia nhìn quen quá, có phải là..."

Mỗi người nói một câu, lối thoát hiểm vốn rộng rãi trong chớp mắt đã chật kín người.

Tất cả đều chen chúc lại gần, mơ hồ tạo thành một vòng tròn, rất ăn ý mà vây kín Tần Kiến Thư ở giữa.

Một cơn sóng nhiệt không rõ nguyên do xông lên đỉnh đầu.

Đồng tử màu nâu sẫm của Tần Kiến Thư hơi co lại.

Trong tim nàng như có một cơn gió cuộn lên những gợn sóng lăn tăn, vòng này nối tiếp vòng kia.

Khung cảnh này hoàn toàn trái ngược cảnh tượng hơn nửa năm trước, khi người nhà họ Trần tìm đến trường ức hiếp nàng.

Khi đó, không một ai chịu đứng ra nói giúp nàng một lời.

Thì ra trong lúc vô thức, nàng và những người đồng nghiệp này đã trở thành bạn bè rồi sao?

Không, không phải vậy, là Ôn Sở.

Ôn Sở mới là sợi dây liên kết giữa nàng và những người này, tất cả đều bắt đầu từ lúc Ôn Sở xuất hiện bên nàng.

Nàng dần trở nên sống động hơn, dần hòa nhập hơn. Cuộc sống tẻ nhạt, đơn điệu và xám xịt cũng từng chút một được lấp đầy bằng những gam màu rực rỡ.

Chỉ trong vài nhịp thở, trong đầu Tần Kiến Thư lướt qua vô số suy nghĩ.

Sau eo nàng, hơi ấm từ cơ thể Ôn Sở xuyên qua lớp vải, len lỏi vào tận xương tủy, như thiêu đốt trái tim nàng.

Ôn Sở liếc nhìn hai gã đàn ông trông bóng bẩy vờ ra vẻ đứng đắn phía đối diện, rồi mím môi nhìn về phía Tần Kiến Thư. Giọng nói cô bớt đi vài phần lạnh lẽo, nhưng lại có thêm chút khó chịu: "Cô Trần đi vệ sinh bên sảnh tiệc khu B, nói là thấy chị bị người khác bắt nạt."

"Để tôi xem nào, có bị làm sao không? Bọn họ có động tay động chân gì không?"

Cô kéo Tần Kiến Thư ra trước mặt, xoay nàng một vòng.

Hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, hệt như đang kiểm tra một món bảo vật vô cùng quý giá.

Tần Kiến Thư vốn đã có chút bực bội vì đám người Trần Tri Tụng, giờ bị Ôn Sở kéo xoay một vòng, nàng không nhịn được mà cười thành tiếng: "Yên tâm, tôi không sao."

Nói rồi, nàng khẽ bóp lòng bàn tay Ôn Sở, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại trong lòng bàn tay đối phương.

Đôi mắt Ôn Sở thoáng dao động, cố nhịn không rụt tay lại.

Đang ở trước mặt mọi người mà Tần Kiến Thư lại làm hành động mờ ám này với cô!

Ôn Sở còn chưa kịp mở miệng nói gì thì ánh mắt Tần Kiến Thư đã chuyển hướng. Nàng cụp mắt, chú ý đến đôi chân trần của Ôn Sở.

Hai bàn chân nhỏ trắng nõn, rìa bàn chân phớt hồng nhạt. Móng chân được cắt tỉa gọn gàng xinh đẹp, và được sơn một lớp sơn bóng màu hồng.

Tần Kiến Thư ngập ngừng nửa giây, ngẩng đầu hỏi: "Sao em không mang giày?"

"À..." Ôn Sở ngượng ngùng trong chốc lát, nhưng rồi vẫn thoải mái vén lọn tóc lòa xòa trước trán, "Cô bé Lọ Lem đánh rơi đôi giày thủy tinh của mình rồi."

Tần Kiến Thư không nhịn được mà bật cười: "Sao vậy, có hoàng tử đuổi theo em à?"

Ôn Sở lắc đầu, cô nghiêng người, tiến lại gần đối phương hơn một chút.

Hơi thở nóng rẫy phả lên tai nàng, Tần Kiến Thư nghe thấy Ôn Sở nhỏ giọng chỉ để hai người họ có thể nghe được. Cô khẽ khàng cất lời: "Không có hoàng tử đuổi theo tôi, mà là tôi muốn đến gặp chị."

Cô bé Lọ Lem vì chạy trốn hoàng tử mà đánh rơi chiếc giày thủy tinh.

Nhưng cô thì khác. Cô đến là để gặp công chúa của mình.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đây có khác nào công khai thả thính giữa chốn đông người chứ.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.