Gái Thẳng Schrodinger

Chương 64: Thăm dò



Chương 64: Thăm dò

Ôn Sở đột nhiên ghé sát lại, rồi rút lui.

Hành động nhỏ ấy như chỉ để đảm bảo câu nói thầm giữa hai người họ không bị những người xung quanh nghe thấy.

Hơi ấm còn vương vấn, vành tai Tần Kiến Thư rất nhanh đã nhuốm một tầng hồng nhạt. Ánh mắt nàng hơi dao động, tựa như băng tuyết tan thành một dòng nước xuân ngọt ngào và trong trẻo.

Có nên nói không? Một tuần đổ lại đây, hình như Ôn Sở càng lúc càng quá trớn. Những hành động như thế này, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ không làm, cũng không dám làm.

Tần Kiến Thư tinh ý nhận ra, trong lúc nàng đang thăm dò đối phương, thì đồng thời bản thân nàng cũng bị đối phương thăm dò.

Ôn Sở, hình như không có ngốc như nàng nghĩ?

Ôn Sở hoàn toàn không biết bản thân vừa bị người ta công kích "chỉ số thông minh". Việc cô và Tần Kiến Thư lén trao đổi với nhau ở trước mặt mọi người đã khiến tâm trạng của cô càng dâng cao một bậc.

Nhưng cô chưa quên lý do mình đến đây, mấy kẻ bắt nạt Tần Kiến Thư vẫn chưa bị xử lý.

Dù chỉ là dùng lời nói chứ chưa động tay động chân, thì cũng không thể bỏ qua được.

Ôn Sở đảo mắt qua đám người, ánh mắt cô lạnh lùng quét qua hai gã đàn ông kia một lần nữa, cuối cùng cũng thấy hơi quen mắt: "Anh ta là..."

"Là Trần Tri Tụng."

Tần Kiến Thư kéo cánh tay hơi lành lạnh của Ôn Sở, giọng điệu như bình thường.

Ồ... Trần Tri Tụng à.

Các giáo viên xung quanh nghe thấy cái tên này thì đồng loạt im lặng, sắc mặt mỗi người một vẻ khác nhau.

Trước đây, những tin đồn trong trường về Tần Kiến Thư, họ ít nhiều gì đều đã nghe qua.

Sao nữa đây, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn tiếp diễn à?

Mọi người lặng lẽ oán thầm trong lòng, chỉ có Vương Tranh là khẽ hừ một tiếng đầy khó chịu: "Anh có phải đàn ông không hả? Xong chưa vậy? Sao cứ hết lần này đến lần khác chạy đến bắt nạt phụ nữ? Hồi đó khối trưởng Tần đúng là bị mù mới để ý đến anh."

Nói xong, anh chợt nhận ra lời này hình như cũng đang mắng cả Tần Kiến Thư.

Thế là vội vàng quay đầu, cố hết sức giải thích: "Xin lỗi khối trưởng Tần, tôi không có ý nói cô bị mù đâu."

Trò khôi hài vừa diễn ra khiến vài tiếng cười vang lên, làm dịu đi bầu không khí có phần căng thẳng và tế nhị.

Người trong cuộc còn chưa lên tiếng, Ôn Sở đã quay mặt sang nháy mắt với Vương Tranh: "Không sao đâu, mắt của khối trưởng Tần đúng là không được tốt lắm, đi dạy còn phải đeo kính nữa mà."

"Hai chuyện đó đâu có liên quan đâu."

Tần Kiến Thư giả vờ "cấu" nhẹ Ôn Sở một cái không đau không ngứa.

Ôn Sở chẳng hề sợ bị cấu, ngược lại còn đắc ý hơn.

"Đúng mà!"

"Mắt nhìn người của chị kém, còn không cho người ta nói sao?"

Ánh mắt Tần Kiến Thư bỗng trở nên sâu thẳm. Mắt nhìn người của nàng kém?

Vậy còn người bây giờ nàng để ý tới thì sao...

Ban đầu định bàn chuyện nghiêm túc, nhưng chưa nói được mấy câu thì bầu không khí đã đi lệch hướng.

Ôn Sở bám lấy chuyện này mà cãi nhau với Tần Kiến Thư như chốn không người. Ở trong mắt Trần Tri Tụng phía đối diện, trông chẳng khác nào là đang liếc mắt đưa tình.

Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy hơi kỳ quặc là, đối tượng lại là một người phụ nữ.

Hơn nữa, người phụ nữ này anh ta chưa từng gặp qua, chắc là bạn Tần Kiến Thư mới quen trong trường sau khi chia tay.

Sắc mặt Trần Tri Tụng không mấy dễ coi. Khuôn mặt vốn tuấn tú của anh ta vì không kiểm soát được biểu cảm mà khiến người ta có cảm giác u ám.

Đối diện có nhiều người, anh ta sợ gây chuyện nên cũng không tiện ăn nói lỗ mãng, chỉ đành đè nén sự bực bội, nhìn về phía Ôn Sở: "Cô là ai? Chuyện giữa tôi và bạn gái cũ của tôi thì liên quan gì đến cô?"

"Anh cũng biết là bạn gái 'cũ' à?"

Như thể vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, Ôn Sở khẽ hừ một tiếng.

Nụ cười thuần khiết bất ngờ nở trên môi cô, nhưng giọng nói trong trẻo ấy lại ẩn chứa sự khiêu khích hoàn toàn trái ngược: "Tôi đang nói chuyện với Tần Kiến Thư, có chỗ cho anh chỏ mõ vào sao?"

Một gã đàn ông thúi thượng vị thất bại, ngay cả danh phận chồng cũ cũng không có mà còn lên giọng với cô?

Ôn Sở không biết rốt cuộc lúc này Tần Kiến Thư có tâm ý thế nào với cô, nhưng cô có thể chắc chắn một điều, nếu phải chọn một trong hai, Trần Tri Tụng nhất định là kẻ bị loại bỏ không chút do dự.

Vì thế, Ôn Sở chọn cách ngang ngược đến cùng.

Dù sao thì, chắc chắn Tần Kiến Thư cũng không nỡ trách cô.

Tần Kiến Thư quả thực không nỡ trách Ôn Sở, nhưng nàng cũng không định để mọi người cùng mình tiếp tục trò trẻ con ấu trĩ này.

Nàng nới lỏng cánh tay đang khoác lấy Ôn Sở, thả lỏng mặt mày, tiến lên hai bước: "Được rồi, chuyện hôm nay thực ra chỉ là một hiểu lầm không lớn không nhỏ. Hai bên đều có người mới kết hôn, không nên tiếp tục làm ồn nữa."

"Cô Uông ơi?" Tần Kiến Thư ngoảnh đầu lại, giữa đám đông tìm thấy cô Uông đang mặc trang phục cưới kiểu xường xám.

Cô Uông mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Cô Uông chậm rãi tiến lên, thuận tiện quay đầu và chỉ vào nhân viên khách sạn đi cùng: "Khối trưởng Tần, tôi gọi bảo vệ khách sạn đến rồi."

Hành động này là đang ngầm chống lưng cho Tần Kiến Thư.

Tần Kiến Thư hiểu được ý tốt đó, nàng mím môi cười nhạt: "Chắc là không cần dùng đến đâu."

Nàng xoay người lần nữa, nhìn về phía Trần Tri Tụng: "Anh cũng thấy rồi đó, hôm nay tất cả đồng nghiệp chúng tôi đều đến dự đám cưới của cô Uông, vậy nên, mời anh gạt bỏ những suy đoán không cần thiết đó đi."

"Còn về tấm thiệp mời mà anh nói, tôi thực sự chưa từng thấy nó."

Đã nói đến mức này, nếu vẫn không chịu hiểu thì đúng là hết thuốc chữa.

Cô Uông cũng lên tiếng đúng lúc, cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Hôm nay Anh Trần ăn mặc thế này, chắc cũng là chú rể phải không? Không biết giờ cô dâu đang ở đâu?"

Như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, cuối cùng cũng đánh thức những người còn mơ mơ màng màng chưa kịp phản ứng.

Chẳng khác gì nói thẳng với mọi người, hôm nay là ngày cưới của Trần Tri Tụng, nhưng anh ta chẳng những không tập trung lo đám cưới của mình, mà còn chạy đến dây dưa với bạn gái cũ tình cờ xuất hiện ở đây, bám riết không buông, thật là mất mặt.

Cô dâu đúng là thảm hết chỗ nói.

Mà Trần Phương Mỹ, người vẫn luôn làm tai mắt lén lút đưa tin, sau khi nghe thấy hai từ khóa "thiệp mời" thì kinh ngạc thốt lên: "À, thì ra là đang nói về tấm thiệp đó à! Hôm ấy đúng là người giao hàng có đến văn phòng đưa đồ, nhưng khối trưởng Tần đang đi dạy nên không có mặt ở đó, chỉ có ba người chúng tôi thôi."

Trần Phương Mỹ chọn lên tiếng vào lúc này để củng cố bằng chứng.

Là một trong "ba người" có mặt ngày hôm ấy, thầy Ngô cũng tiến lên một bước: "Thực ra tấm thiệp mời đó chưa từng đến tay khối trưởng Tần."

Trần Phương Mỹ: "Ủa, sao vậy ta?"

Thầy Ngô: "Tại cô Ôn quăng nó mất tiêu rồi. Chúng tôi tận mắt nhìn thấy mà."

Hai người lắm trò này lại bắt đầu diễn tấu nói, một bên xướng một bên họa. Biểu cảm trên mặt Trần Tri Tụng quả thật đặc sắc vô cùng.

Ôn Sở không nhịn được mà bật cười, khóe môi hơi cong lên: "Đúng vậy, là tôi quăng đó."

Màn tấu hài đến đây là kết thúc.

Ôn Sở cảm thấy kiểu đè bẹp đối thủ này chẳng còn gì thú vị nữa, thậm chí cô còn chẳng muốn tiếp tục nhìn gã đàn ông phía đối diện.

"Không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây."

"Nếu đã kết hôn rồi, thì mong chú rể hãy dành nhiều sự chú ý hơn cho cô dâu của mình, thay vì cứ nhắm vào người khác."

"Dù sao thì, không phải ai cũng thích đám cỏ nát bị vứt bỏ đâu."

Ôn Sở vừa nói vừa cười. Lớp trang điểm tinh tế tôn lên đường nét khuôn mặt cô, trông cô càng xuất chúng hơn, đẹp đến mức sắc sảo đầy áp đảo. Đôi môi đỏ óng ánh tựa như phủ nước hơi hé mở, kiều diễm mê hoặc.

Khí thế bức người tràn tới, đè ép khiến người đàn ông vốn đã rơi vào thế yếu không thốt nổi nửa chữ "không".

Lòng Trần Tri Tụng cũng hiểu rõ, nếu chuyện này mà làm ầm ĩ lên, người chịu thiệt sẽ là anh ta.

Đám đông ùn ùn kéo đến, rồi lại ùn ùn rời đi.

Cuối cùng lúc rời đi, Ôn Sở còn quay đầu lại, liếc nhìn bộ dạng thất bại xám xịt của Trần Tri Tụng rồi cười khẩy. Chỉ là, nụ cười nơi khóe môi còn chưa kịp lan rộng thì ngay giây tiếp theo, người bên cạnh đã vươn tay tới xoay đầu cô về phía trước.

"Cầm chắc đôi giày thủy tinh của em đi, chúng ta vào nhà vệ sinh xử lý một chút."

Ý của Tần Kiến Thư là, Ôn Sở cứ đi chân trần chạy khắp nơi thế này cũng không ổn, phải mang giày vào.

Thế là giữa chừng hai người tách nhóm, đi đến nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc quay lại, đôi giày cao gót đã được Ôn Sở mang ngay ngắn trên chân.

Đó cũng chỉ là một tình tiết nhỏ không đáng chú ý. Lần này, toàn bộ giáo viên khối 11 đã giành được một chiến thắng đẹp. Tuy họ không bàn luận rầm rộ chuyện này, nhưng khi các hoạt động trong lễ cưới được tiếp tục, bầu không khí rõ ràng là đã sôi động hơn nhiều.

Giữa chừng, cô dâu và chú rể bước lên sân khấu phát biểu.

Khi xuống mời rượu, cô Uông dẫn chồng đi ngang qua bàn họ, tiện thể chia sẻ với mọi người một câu chuyện bên lề: "Quản lý khách sạn vừa mới nói sảnh tiệc kế bên xảy ra chuyện, đám cưới không có thành. Không biết vì lý do gì mà cô dâu với chú rể cãi nhau, nhà gái tuyên bố ngay tại chỗ là không làm đám cưới nữa."

Chuyện này ầm ĩ khó coi, quản lý bận đến mức đầu tắt mặt tối, nói rằng có lẽ tạm thời không lo cho bên họ được.

Vợ chồng cô Uông nghe xong thì tỏ ý thông cảm.

Không cưới nữa cũng là chuyện tốt, e là những chuyện vừa xảy ra đã bị người thân và bạn bè của nhà gái nhìn thấy, nên giờ mới cãi nhau như vậy.

"Đáng đời."

Sắc mặt Ôn Sở không có nhiều thay đổi, cô ngậm một ngụm nước trong miệng, phun ra hai chữ mơ hồ không rõ.

Chỉ có Tần Kiến Thư là nghe rõ cô nói gì.

Bữa tối, mọi người đều rất hào hứng, ăn xong lại kéo nhau sang quán karaoke bên cạnh, đặt một phòng lớn hát hò ầm ĩ.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư lái xe đến. Cả hai đều uống rượu, nên khi rời đi, họ đặt tài xế lái xe hộ trên mạng.

Hai người đi tới bãi đỗ xe ngoài trời, leo lên băng ghế sau, chờ người lái xe hộ đến.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, xua đi cái oi bức và dính nhớp của ban ngày, thổi vào người mang lại cảm giác mềm mại và dễ chịu.

Lên xe một lúc lâu, nhưng không ai mở lời trước.

Dường như cả hai đang đắm chìm trong sự thư thái hiếm có này. Ôn Sở cảm thấy khi ở riêng với Tần Kiến Thư, không biết vì sao cô luôn có cảm giác thả lỏng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô không còn thấy thả lỏng nữa.

"Tần Kiến Thư."

"Ừ?"

"Sao chị lại trả lời tin nhắn nữa rồi?"

Trong khoang xe tối mờ, ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại chói mắt hơn hẳn. Ôn Sở lười biếng chống cằm, liếc mắt nhìn người ngồi ở đầu bên kia ghế, hơi nheo mắt lại.

Cô còn tưởng Tần Kiến Thư sẽ có tâm trạng giống mình, nhưng không.

Người ta bận đến mức đầu ngón tay sắp bốc cháy, tin nhắn đến không ngớt.

Câu nói của cô khiến động tác gõ chữ của Tần Kiến Thư hơi khựng lại: "Trước đây tôi có quen mấy người bạn của Trần Tri Tụng, có vài cô gái khá tốt, họ nhắn tin hỏi tôi xem chuyện hôm nay có phải là thật không."

Tần Kiến Thư không ngẩng đầu, tất nhiên cũng không phát hiện sự khác thường của Ôn Sở.

"Có gì đáng xem chứ, đừng xem nữa. Chị nhìn không thấy phiền sao?"

Ôn Sở nhỏ giọng phản đối một câu, lời nói của cô hòa vào gió đêm rồi cuốn đến bên tai.

Cô không thích những chuyện rối ren phiền lòng cứ mãi quấn lấy Tần Kiến Thư không buông, nhất là những người gợi nhớ quá nhiều về quá khứ như Trần Tri Tụng.

Tần Kiến Thư cười rồi "ừm" một tiếng, không quá để ý.

Chẳng bao lâu sau, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt. Tần Kiến Thư còn chưa kịp ngẩng đầu, thì đôi mắt nàng đã bị một đôi tay mềm mại, mang theo hơi ấm dịu mát phủ lên.

Ánh sáng lập tức biến mất.

Lần này Ôn Sở không phản đối nữa, cô lười biếng thốt ra bốn chữ không lạnh không nóng, nhưng lại mang theo ý ra lệnh: "Không cho chị nhìn."

"..."

Tầm nhìn bị che khuất, các giác quan khác của Tần Kiến Thư lập tức trở nên nhạy bén hơn. Hai bàn tay nàng đặt trên đầu gối hơi co lại.

Nàng nhẹ nhàng chớp mắt, lắng nghe tiếng gió khẽ lùa qua, và âm thanh vải vóc cọ sát.

Và cả, tiếng hô hấp đan xen, chập trùng lên xuống của nàng và Ôn Sở.

Nếu không đoán sai, bây giờ hẳn là Ôn Sở đang cách rất gần, rất gần nàng.

Tần Kiến Thư hơi ngẩng đầu, âm thầm ước chừng đại khái tư thế và khoảng cách giữa bản thân và đối phương lúc này. Nàng cẩn thận xoay mặt qua, đến khi gần như đối diện với Ôn Sở.

"Được rồi, tôi không nhìn nữa, em buông tay ra trước nào."

Nàng nhẹ giọng đáp, làn môi đỏ ửng phủ một tầng hơi sương khẽ mở rồi khép lại.

Sự chú ý của Ôn Sở lập tức bị cuốn theo.

Cô cụp mắt, ánh nhìn chợt chìm vào biển dục vọng. Sóng triều cuộn trào, ngay cả không khí xung quanh dường như cũng trở nên đặc quánh, đầy ái muội.

Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, theo từng nhịp thở phập phồng, nó lại bị rút ngắn thêm không ít.

Môi Tần Kiến Thư trông rất mềm, có vẻ rất dễ hôn.

Ôn Sở cúi đầu, hơi nghiêng mặt.

"Ôn Sở?"

Không thấy ai đáp lại, Tần Kiến Thư gọi thêm một tiếng.

Ôn Sở sững người, đột ngột bừng tỉnh.

Phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu nhìn khoảng cách giữa mình và Tần Kiến Thư. Vai cô tựa vào cánh tay nàng, dán sát đến mức suýt nữa đã nằm sấp lên người đối phương.

Chết tiệt, vừa rồi cô vậy mà lại muốn hôn Tần Kiến Thư?

Đúng là vì sắc mà gan to bằng trời.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.