Gái Thẳng Schrodinger

Chương 65: Có bệnh



Chương 65: Có bệnh

Tầm nhìn của Tần Kiến Thư vừa bị che khuất trong chốc lát, giờ đã được rộng mở trở lại.

May mà trong khoang xe ánh sáng mờ mờ, còn có cả màn đêm làm tấm chắn. Tần Kiến Thư nghiêng đầu nhìn sang, cũng không thấy rõ dáng vẻ bối rối, mặt đỏ tim đập của Ôn Sở. Mọi thứ vẫn như bình thường.

Lúc này, Ôn Sở đã ngoan ngoãn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cô không ngừng kiềm chế, cố gắng làm dịu đi những rung động vô cớ trong lòng.

Tần Kiến Thư lặng lẽ nhìn cô, úp ngược điện thoại lên đùi: "Em sao vậy?"

"Không có gì, hình như nhiệt độ trong xe hơi cao."

Ôn Sở buột miệng nói mà không suy nghĩ, cánh tay thon dài vươn tới bấm vào công tắc, kéo nửa cánh cửa sổ còn lại xuống hết.

"Vậy sao?" Tần Kiến Thư nói, nàng vươn nửa cánh tay ra đón lấy cơn gió ngoài cửa sổ. Gió đêm mát lạnh, chạm vào lòng bàn tay nàng liền vẽ nên một hình dạng mơ hồ.

Tối nay trời rất mát, mát đến dễ chịu.

Không nóng, cũng chẳng bức bối.

Vừa rồi...có phải là đã xảy ra chuyện gì không?

Hình như Ôn Sở hơi kì kì.

Là người bị bịt mắt, Tần Kiến Thư cũng không biết Ôn Sở vừa trải qua sự cám dỗ và giày vò thế nào.

Cả ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng có không ít sự xoay chuyển bất ngờ. Nhưng nhờ có sự xuất hiện của một người nào đó, mà những chuyện vốn tồi tệ cũng trở nên bớt tệ hơn.

Nét mặt Tần Kiến Thư chợt dịu đi, nàng xoay đầu lại: "Vẫn chưa nói cảm ơn em nữa, Ôn Sở."

"Cảm ơn em."

Nàng rút cánh tay vừa vươn ra về, khoanh hai tay lại đặt ở trước người, giữa chân mày và khóe mắt thấp thoáng một nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp.

Dù chỉ có hai người trong xe, nhưng Tần Kiến Thư vẫn giữ phong thái tao nhã đã khắc sâu vào xương tủy. Nàng tựa lưng vào ghế, dáng ngồi thanh thoát, cũng không hề khiến người khác cảm thấy nàng lười biếng hay tùy tiện.

Không giống Ôn Sở.

Sự tương phản này khiến Ôn Sở cảm thấy Tần Kiến Thư có khí chất của một danh môn khuê các mang phong vị cổ điển, mà cô thì như một con hồ ly tinh giỏi giả vờ ngoan ngoãn, đang cố gắng vấy bẩn đối phương.

Hơn nữa, còn là một con hồ ly...không có xương.

Ôn Sở lười biếng dựa vào lưng ghế, dây thần kinh khi nãy vốn hơi căng thẳng cũng dần thả lỏng theo sự chuyển hướng của chủ đề. Khuôn mặt rực rỡ nở một nụ cười trong trẻo: "...Không cần khách sáo với tôi như vậy, chúng ta là bạn tốt mà."

Đúng lúc phải lấy danh nghĩa bạn bè ra làm lá chắn!

Chiêu này, Ôn Sở đã dùng đến mức quen tay.

Tần Kiến Thư không có phản bác, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Một lát sau, Ôn Sở lại gọi tên nàng: "Tần Kiến Thư?"

"Chuyện này xem như hoàn toàn kết thúc rồi đúng không?"

"Ý tôi là chuyện giữa chị và Trần Tri Tụng ấy."

Dù gã đàn ông thúi đó đã là quá khứ, thậm chí còn chẳng thể gọi là chồng cũ, nhưng Ôn Sở vẫn không nhịn được mà để tâm.

Tất nhiên là cô sẽ để tâm rồi. Một kẻ tệ hại như thế lại từng may mắn được xuất hiện trong quãng đời của Tần Kiến Thư một đoạn.

Ôn Sở ghét đến nghiến răng, không thể không thừa nhận rằng cô vô cùng ghen tị.

Tần Kiến Thư lại "Ừm" một tiếng, ánh mắt nàng dõi về nơi xa, thờ ơ nói: "Người này, từ lâu đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa."

"Vậy thì tốt."

Nhận được câu trả lời khẳng định từ chính miệng người trong cuộc, Ôn Sở cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

"Nhưng trước đó anh ta nghĩ trăm phương ngàn kế gửi thiệp mời cho chị, rồi cả biểu hiện mất kiểm soát hôm nay nữa, có vẻ anh ta vẫn rất để tâm đến chị."

Không rõ đây là cảm giác gì.

Trần Tri Tụng làm một loạt hành động dường như chỉ để xác nhận vị trí của anh ta trong lòng Tần Kiến Thư, muốn chứng minh Tần Kiến Thư vẫn còn tình cảm với anh ta.

Đau khổ và không cam lòng không phải là thứ có thể giả vờ, nhưng nếu đã như vậy, tại sao lúc trước nhà trai lại làm ra một loạt hành động khiến người khác mất thiện cảm chứ?

Rõ ràng là đã sắp bước đến giai đoạn kết hôn.

Trần Tri Tụng cùng với ba mẹ anh ta đẩy Tần Kiến Thư ra xa, sau đó lại tới làm bộ làm tịch.

Ôn Sở không rõ nguyên nhân phía sau chuyện này, mà Tần Kiến Thư cũng chưa từng kể với cô.

Nhưng cô lờ mờ cảm thấy logic trong chuyện này có khoảng trống, là những điều quan trọng mà cô không biết.

Rốt cuộc là gì chứ?

Mỗi khi chìm vào suy nghĩ, Ôn Sở sẽ không kiềm được mà cau mày.

Thế nhưng, bàn tay mảnh khảnh và trắng nõn từ bên cạnh đã vươn tới, từng chút một vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày cô.

"Em lại đang nghĩ gì đấy?"

"Vừa nãy còn bắt tôi không được xem tin nhắn người khác gửi, giờ thì lại lén suy nghĩ."

Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của Tần Kiến Thư trong trẻo và thanh lạnh như dòng nước ngọt lành, luôn có thể bình thản xoa dịu lòng người.

Câu nói tiếp theo của nàng lặng lẽ vén lên một góc bức màn sương mù che giấu chân tướng: "Nếu có gì muốn biết, em có thể hỏi thẳng tôi."

Ôn Sở không để ý, khi Tần Kiến Thư nói câu này, giữa chừng nàng có hơi ngập ngừng.

Gần như không cần suy nghĩ, Ôn Sở thuận theo lời dẫn dắt của đối phương mà tiếp tục: "Tôi chỉ thấy lạ, anh ta thích chị đến vậy, tại sao còn..."

"Bởi vì tôi yêu cầu Platon, dù là trước hay là sau khi kết hôn."

Lời của Tần Kiến Thư cắt ngang giọng Ôn Sở.

Những ngón tay thon dài lướt qua hàng lông mày nhạt của Ôn Sở, chậm rãi và nhẹ nhàng, tựa như đang tỉ mỉ phác họa một bức tranh tinh tế. Đầu ngón tay cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt, ngay khoảnh khắc giọng nói lặng đi.

Lướt qua, rồi rút về.

Xúc cảm như gần như xa, cuối cùng cũng biến mất.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Ôn Sở hơi mở to, bên tai cô vẫn còn vang vọng giọng nói của Tần Kiến Thư: "Có lẽ anh ta nghĩ yêu nhau lâu rồi có thể thay đổi được tôi, chỉ là không được như ý."

"Em biết không Ôn Sở, tôi không thể chấp nhận việc có tiếp xúc thân mật với người khác, dù chỉ là...hôn môi mà thôi."

Đến cuối câu, giọng nói đã nhẹ vô cùng.

Như một tiếng thở dài, như một lời cảm thán, hoặc đơn giản chỉ là một câu tường thuật, hệt như chiếc lông vũ nhẹ tênh lơ lửng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Không chỉ Trần Tri Tụng, mà cả ba người bạn trai Tần Kiến Thư từng hẹn hò đều như vậy.

Trần Tri Tụng đã nhẫn nhịn ba năm, đóng vai một người bạn trai tốt bụng và chu đáo trước mặt nàng suốt ba năm trời. Đến lúc bàn chuyện kết hôn, anh ta cẩn thận thả ra một cái móc thăm dò nàng, kết quả bị nàng không thương tiếc đánh bật trở lại.

Tưởng là một khoản đầu tư, nhưng rốt cuộc chẳng thấy chút hy vọng nào.

Đổi lại là ai thì cũng sẽ gục ngã.

Đây là lần đầu tiên Tần Kiến Thư nhắc đến chuyện tình cảm trước mặt người khác. Nàng không biết điều này có được xem là một căn bệnh hay không, nhưng trong thâm tâm, nàng chưa từng nghĩ đến việc phải thay đổi bản thân để chiều lòng người khác.

Thực ra, từ khi lờ mờ nhận ra tình cảm mình dành cho Ôn Sở có sự thay đổi, Tần Kiến Thư cũng đã từng đấu tranh nội tâm.

Ở bên Ôn Sở quả thật khiến nàng thấy cực kỳ thoải mái và rung động, nhưng...đối phương có quyền được biết những chuyện này, sau đó mới quyết định có muốn tiếp tục thích nàng hay không.

Nếu không thể chấp nhận, thì chắc cũng không sao.

Nhưng không hiểu vì lý do gì mà chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Tần Kiến Thư liền cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực, vô cùng bức bối.

Nàng sắp sửa bị nhấn chìm trong biển sâu tăm tối.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười nhẹ bẫng đã kéo nàng ra khỏi góc chết u ám.

"Ừm... Platon sao?" Ôn Sở hơi ngạc nhiên, chớp chớp mắt.

Nụ cười vẫn vương trên khóe môi cô, trông có vẻ như chuyện này chẳng hề khiến cô bận tâm: "Nhưng xem ra, dường như Trần Tri Tụng cũng chưa đạt được điều kiện cơ bản nhất của Platon. Anh ta hoàn toàn không hiểu chị, thậm chí còn muốn chị thay đổi bản thân vì anh ta."

"Như vậy mà cũng gọi là Platon sao?"

Khó tránh khỏi có phần xúc phạm Platon rồi.

Theo cách hiểu của Ôn Sở, chủ nghĩa Platon nên là một sự theo đuổi tinh thần ở tầng cao hơn. Chính vì đã có sự hòa hợp sâu sắc về mặt tâm hồn, nên việc giao lưu thể xác mới trở nên không quá quan trọng như thế nữa.

Người bạn đời như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu.

"Với lại, nói một cách nghiêm túc thì tôi cảm thấy tình trạng của chị có thể là một dạng ưa sạch sẽ trong chuyện tình cảm, hoặc là kiểu tâm lý ám ảnh sạch sẽ. Chị có từng nghĩ đến điều đó chưa?"

"Để tôi hỏi bạn bè xem có ai quen bác sĩ tâm lý về lĩnh vực này không, rồi cùng chị đến khám."

Ôn Sở bỗng nói nhiều hơn hẳn. Cô chống cằm, trầm ngâm một lúc, không biết từ khi nào đã cầm điện thoại, bắt đầu lướt tìm trong danh bạ.

Ánh sáng trắng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt cô, như dòng huỳnh quang chảy trôi.

Tần Kiến Thư ngơ ngác nhìn cô, một hồi lâu không nói gì.

Lại qua một lúc nữa, nàng mới cất tiếng gọi tên Ôn Sở.

Đối phương ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt long lanh như phủ sương ánh lên vẻ khó hiểu.

Tần Kiến Thư: "Nếu là em, em có thể chấp nhận mối quan hệ yêu đương mà không có tiếp xúc thân mật không?"

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc tôi có thể chấp nhận hay không. Tần Kiến Thư, chẳng lẽ, người tiếp theo chị muốn hẹn hò là tôi sao?" Ôn Sở mím môi cười cười.

Ánh mắt cô hơi chuyển động. Cô xoay cả người lại, hơi gập khuỷu tay lên và tựa nó vào lưng ghế. Đuôi mắt cong cong dưới màn đêm vương chút phong tình, giọng nói của cô cực kỳ nhẹ: "Nếu chị muốn hẹn hò với tôi, tôi có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi này của chị."

Tin nhắn cô hỏi thăm bạn bè đã được gửi đi, giờ chỉ cần đối phương trả lời.

Ngược lại là Tần Kiến Thư, xem ra nàng rất để tâm chuyện này.

Khoảng năm phút trước, Ôn Sở còn nảy ra ý muốn hôn Tần Kiến Thư, vậy mà bây giờ cô lại đang cùng nàng thảo luận về vấn đề "có thể tiếp xúc thân mật hay không".

Ôn Sở cảm thấy, hẳn là Tần Kiến Thư có thiện cảm với cô?

Không chỉ đơn thuần là kiểu thiện cảm giữa bạn bè.

Sau đêm nay, cô càng chắc chắn rằng cảm giác của mình suốt hơn một tháng qua không phải là ảo giác.

Chỉ là, có lẽ đối phương vẫn còn có những băn khoăn của riêng mình, hoặc cũng có thể là vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo.

Còn về chuyện Platon...

Ôn Sở cảm thấy, chuyện đó còn chưa đủ khiến cô bận tâm.

Dù sao thì, cô thậm chí còn chưa phải bạn gái của Tần Kiến Thư.

Những năm tháng mất mùa, làm gì có chuyện người không có cơm ăn bận tâm đến việc mình dị ứng thịt heo hay thịt bò chứ?

Ôn Sở nói chuyện quá mức lộ liễu. Trong mắt cô ánh lên ý cười thoáng qua, dáng vẻ trông hệt như đang trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành, chỉ chờ xem đối phương xấu hổ đến mức câm nín.

Ánh mắt Tần Kiến Thư hơi sáng lên, khóe môi nàng khẽ mím lại. Nàng chống một tay lên ghế ngồi, nghiêng người về phía trước.

Hương thơm nhàn nhạt cùng lúc đó phả tới, đôi môi mềm mại suýt nữa đã cọ qua mặt Ôn Sở.

Cũng may là cô né kịp.

Hồ ly lập tức hoảng sợ.

Không còn vẻ càn rỡ và ung dung như vừa nãy nữa, hai má Ôn Sở bỗng chốc nóng bừng lên. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một chút hoảng loạn: "Tôi giỡn thôi mà!"

"Tôi sẽ hỏi giúp chị trước, sau đó hẹn lịch rồi đi cùng chị, có được không?"

Tần Kiến Thư đúng là quá đáng sợ.

Một gái thẳng, sao lại dám làm như vậy chứ?

Sau khi nhìn thấy phản ứng mình mong muốn trên mặt Ôn Sở, Tần Kiến Thư hơi cong môi, hài lòng đáp một tiếng: "Ừm."

Thực ra trước đây nàng cũng từng nghi ngờ mình mắc bệnh.

Nhưng giờ thì, nàng lại thấy có lẽ mình không có bệnh.

Dù sao thì vừa nãy, suýt nữa nàng đã hôn được rồi còn gì.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.