Chương 66: Mập mờ
Chẳng trách những người đàn ông kia sẽ thẹn quá hóa giận nhận xét Tần Kiến Thư là "không có chút hương vị phụ nữ nào".
Ôn Sở nghĩ, đó là vì họ chưa từng chứng kiến vẻ đẹp kiều diễm của đóa mai kiêu hãnh giữa trời tuyết lạnh, khi gột bỏ lớp băng giá và bung nở rực rỡ trong làn gió xuân dịu dàng.
Tần Kiến Thư giấu đi vẻ đẹp rực rỡ nhất của mình, không để bất kỳ ai nhìn thấy.
Mà cô, thật may mắn biết bao khi đã từng được chiêm ngưỡng một lần.
Tài xế lái xe hộ rất nhanh đã tìm đến theo bảng chỉ dẫn trong bãi đỗ xe.
Ôn Sở bị hành động vừa rồi của Tần Kiến Thư trêu ghẹo đến mức hoảng sợ. Đợi đến khi người lái xe hộ ngồi vào ghế trước, cô liền âm thầm dịch người về cạnh cửa xe bên kia.
Tần Kiến Thư liếc nhìn người đang cố ý né mình, cũng cúi đầu xuống, chậm rãi trả lời những tin nhắn còn tồn đọng.
Chỉ cần nhìn độ cong nhẹ nơi khóe môi nàng, không khó nhận ra tâm trạng của nàng bây giờ vẫn duy trì ở mức vui vẻ.
Xe chạy được nửa đường, cô gái lái xe hộ ngồi đằng trước bỗng nhìn họ qua gương chiếu hậu: "Hai chị, tôi có một việc cần hỏi ý kiến cả hai. Con đường chúng ta đang đi thẳng về nhà hiện không có cảnh sát giao thông, nhưng nếu vòng một chút lên cầu vượt rồi chạy xuống thì bên đó có cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn. Có điều, sẽ phải đi vòng thêm một cây rưỡi. Hai chị muốn đi đường nào ạ?"
Để khách hàng cảm thấy số tiền bỏ ra thuê tài xế lái xe hộ không uổng phí, việc tìm cảnh sát giao thông đã trở thành một dịch vụ tặng kèm cơ bản trong ngành này.
Lúc này, phía trước đang là đèn đỏ, cô gái kiên nhẫn chờ khách hàng trả lời.
Trong chốc lát, từ phía sau vang lên hai câu trả lời hoàn toàn trái ngược:
"Vậy thì đi đường vòng đi."
"Đi theo lộ trình bình thường."
Tài xế lái xe hộ: "Dạ?"
Tư thế bất biến của Ôn Sở cuối cùng cũng đã thay đổi. Cô duỗi thẳng lưng, cánh tay thon dài đặt lên ghế trước: "Đã bỏ ra mấy trăm tệ thuê tài xế rồi, chẳng lẽ lại tiếc chút tiền xăng này. Cứ đi đường có cảnh sát giao thông đi."
Cô lớn như vậy rồi mà chưa từng thổi máy đo nồng độ cồn, tối nay cô nhất định phải thử.
Lúc này Tần Kiến Thư nghiêng mặt sang, ánh mắt dừng trên người Ôn Sở. Nàng nhẹ giọng trêu ghẹo: "Cô Ôn đúng là hào phóng thật đấy. Nhưng hôm nay, hình như xe này là xe của tôi thì phải."
Ánh sáng vàng mờ của đèn đường ngoài cửa sổ phủ lên bờ vai nàng, bao trùm lấy nửa người, nửa còn lại mờ mờ ảo ảo.
Nếu nhớ không lầm, tài xế cũng là nàng gọi tới.
Tài xế lái xe hộ phía trước rất thính, nghe thấy câu này, không dám lên tiếng hưởng ứng lời Ôn Sở.
Cô nàng ngẩng đầu, nhìn hai chị gái xinh đẹp trong gương chiếu hậu.
Liếc tới, liếc lui, rồi lại liếc tới, liếc lui.
Một lát sau, vai phải cô bị người ta vỗ nhẹ. Giọng nói khích lệ của Ôn Sở vang lên từ phía sau: "Không sao đâu em gái, cứ nghe lời tôi chạy lên cầu vượt là được. Tôi có thể xài tiền của chị ấy."
Ôn Sở hoàn toàn làm ngơ lời Tần Kiến Thư, cứ thế tự quyết định.
Cô em lái xe hộ dù sao cũng là người thấy nhiều biết rộng, cũng là dân lướt mạng 5G. Nghe người phía sau nói vậy, cô lập tức hiểu ngay.
Thì ra hai người là một đôi, đang tán tỉnh nhau chứ gì.
"Được, tôi biết rồi." Cô đáp một tiếng.
Đúng lúc này đèn đỏ chuyển xanh, cô gái lái xe hộ nhẹ nhàng đạp ga, chiếc xe hòa vào dòng xe rẽ trái, chạy vào con đường dẫn lên cầu vượt.
Ôn Sở hài lòng dựa người vào ghế, cô cười híp mắt, đôi mắt cong như vầng trăng.
Qua khóe mắt, cô thấy Tần Kiến Thư ngồi bên cạnh đang nhìn mình.
Thế là cô cũng quay đầu, nhìn về phía đối phương. Giọng nói cô ngọt ngào như tẩm mật, cố ý làm bộ làm tịch: "Chúng ta là bạn thân như vậy, tôi tiêu chút tiền của chị thì có sao đâu?"
"Vừa nãy chị còn cảm ơn tôi vì hôm nay đã giúp chị đấy nhé."
"Cùng lắm thì lần sau tôi lại mời chị ăn cơm."
Lại một lần nữa giương cao lá cờ tình bạn. Ôn Sở như đứng trên đỉnh núi vung tay hô to, chỉ sợ Tần Kiến Thư không nghe thấy.
Đối với hai người họ, không biết bắt đầu từ lúc nào mà hai chữ bạn bè đã có ý vị khác.
Tần Kiến Thư chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ ấy, ý cười trong mắt càng lúc càng thêm đậm. Gió đêm thổi tung những sợi tóc của nàng, nàng nhẹ nhàng nói: "Ừm, vậy em suy nghĩ xem đến lúc đó mời tôi ăn gì đi."
Ôn Sở khẽ cong khóe môi, hừ nhẹ một tiếng từ trong cổ họng.
Cô quay đầu đi, tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong nét mặt có thêm vài phần thâm sâu.
Tần Kiến Thư đúng là hư thật, rõ ràng là nàng có thể đồng ý chuyện này ngay từ đầu, vậy mà cứ phải chọc cô một phen.
Đây vẫn là Tần Kiến Thư mà cô quen lúc đầu sao?
Sự khác biệt này đúng là quá lớn.
Nhưng mà, cô lại rất thích.
Trò chơi mập mờ đầy ẩn ý làm cho con người ta mê đắm.
Nhưng sau khi được khai sáng, sao gái thẳng lại có thể thuần thục như vậy chứ?
Hôm nào cô phải hỏi Dương Liễu xem, lúc mập mờ với Hứa Ý Tống có phải cũng bị dắt mũi suốt, chẳng khác nào một chú cún con bị xỏ dây xích hay không.
Xe vừa chạy xuống cầu vượt chưa được bao xa, quả nhiên liền gặp cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn.
Cô gái lái xe hộ an toàn vượt qua kiểm tra, được cho đi.
Lúc này, Ôn Sở gọi anh cảnh sát giao thông cầm máy đo lại: "Tôi có thể thổi một cái không?"
Chuyện thường thấy, gần như ngày nào kiểm tra nồng độ cồn cũng có người làm vậy. Viên cảnh sát bật cười, thoải mái đưa thiết bị ra.
Ôn Sở thổi sáng đèn đỏ như ý nguyện.
Trong sự kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Tần Kiến Thư, dùng ngón tay chỉ chỉ cái máy trước mặt, nở một nụ cười trong trẻo và rạng rỡ: "Chị xem, sáng rồi nè."
Đúng vậy, sáng rồi.
Tần Kiến Thư sững người trong chốc lát, dường như ánh trăng đã chiếu rọi lên người nàng.
---
Kỳ thi đại học kéo dài hai ngày đã kết thúc, tầng hai và tầng ba của tòa nhà giảng dạy lập tức trở nên trống trải.
Mỗi lần Ôn Sở đi qua hai tầng này, cô luôn thấy yên tĩnh đến mức kỳ lạ. Bên trong những phòng học trống trải ấy, bàn ghế vẫn được sắp xếp y như cũ, sách vở và tài liệu vẫn còn chất đống lộn xộn, chỉ là đã không còn ai ở đó nữa.
Cô chợt nghĩ, vào thời điểm này năm sau, mấy đứa nhóc cô chủ nhiệm cũng sẽ rời đi, vậy nên nhất thời dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Dường như dòng chảy thời gian lại bắt đầu ngược dòng, đưa cô trở về những năm tháng 17, 18 tuổi.
Giờ đây, khi đã 27 tuổi, điều cô ghét nhất vẫn là việc phải đối mặt với sự chia ly.
"Ôn Sở, em đang nghĩ gì thế?" Tiếng đầu bút gõ nhẹ xuống mặt bàn phá tan sự tĩnh lặng của buổi trưa, Tần Kiến Thư nhìn về phía cô.
Nói là xuống căng-tin tầng dưới mua một ly espresso, vậy mà khi trở về lại thành ra bộ dạng thế này, trông cứ như một quả cà tím héo rũ, mặt mày ủ ê.
Thầy Ngô vẫn đang tựa vào chiếc ghế dựa của mình và ngủ say, Trần Phương Mỹ thì ra sức dụi mặt để chống lại cơn buồn ngủ, còn Ôn Sở thì ngồi ở góc chéo trong cùng.
Nghe thấy Tần Kiến Thư hỏi, cô xoay đầu qua: "Không có gì, lúc vừa lên đây tôi đi ngang qua tầng hai, tầng ba một vòng, chợt nghĩ đến thời điểm này năm sau, những học sinh tốt nghiệp rời đi chính là lũ nhóc do chính chúng ta dẫn dắt."
"Chắc tôi sẽ khóc đến mù mắt mất."
Ôn Sở nửa như đùa, nửa như than thở, chỉ nghĩ đến thôi mà sống mũi cô đã hơi cay cay rồi.
Trong ký ức xa xôi về thời cấp ba, vào ngày tốt nghiệp chia tay nhau, cô là người khóc thảm nhất. Dù những người bạn năm ấy, giờ đây phần lớn đều không còn liên lạc nhiều nữa.
Bên cạnh, Trần Phương Mỹ cố gắng lấy lại tinh thần, dụi dụi đôi mắt ngấn lệ vì buồn ngủ: "Quen dần là được thôi, cô Ôn à. Tôi nhớ hình như đây là lần đầu cô chủ nhiệm lớp, đúng không? Lần đầu ai cũng vậy cả. Nhớ lại lần đầu tôi làm chủ nhiệm..."
"Cô nghĩ mà xem, đám học trò này dù ngày thường nghịch ngợm, hay chọc cô bực mình, nhưng thực ra, mỗi ngày chúng ta ở bên tụi nhỏ còn nhiều hơn cả thời gian dành cho gia đình mình."
"Haiz, mong là bọn trẻ cố gắng hết sức, nắm chắc năm cuối này để giành lấy một tương lai rực rỡ cho bản thân."
"Không được rồi, tôi phải đi pha cho mình một ly trà đậm đây, lát nữa còn phải đi dạy."
Trần Phương Mỹ ngáp hết cái này đến cái khác, bưng tách trà của mình lên, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Ôn Sở nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời đi, ánh mắt dời sang gương mặt thanh tú và xinh đẹp của Tần Kiến Thư, cô thấp giọng gọi một tiếng: "Tần Kiến Thư."
"Chị có khóc không? Lần đầu tiên chủ nhiệm lớp ấy."
Tần Kiến Thư nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng mà uyển chuyển: "Có lẽ tôi không phải kiểu người dễ xúc động."
Tức là không có.
Cũng phải. Ôn Sở nghĩ đến phong cách làm việc thường ngày của Tần Kiến Thư, nhìn thế nào cũng không thấy nàng giống kiểu người cảm tính.
Cảm xúc của cô đến nhanh, mà đi cũng nhanh.
Mới trò chuyện một chút thôi, mà những buồn bã, u sầu vô cớ khi nãy đều đã tan thành mây khói.
Điện thoại trên bàn rung lên, có tin nhắn WeChat vừa được gửi đến.
Ôn Sở cúi đầu kiểm tra.
Nhưng Tần Kiến Thư hoàn toàn không biết những chuyện này.
Thấy tâm trạng Ôn Sở như thường, nàng chống cằm suy nghĩ một lúc, bỗng đặt bút xuống: "Ngồi cả buổi trưa, người cũng hơi uể oải rồi. Ôn Sở, em có thể đi dạo với tôi một lát không?"
Ôn Sở theo phản xạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời vẫn đang chói chang, cô có hơi ngập ngừng: "Cũng...cũng được."
Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trời nóng như đổ lửa, vậy mà Tần Kiến Thư lại có "nhã hứng" như vậy.
Bước ra khỏi phòng điều hòa, hơi nóng ập vào mặt như thiêu đốt da thịt, khiến người ta nhất thời nảy sinh ý muốn rút lui.
Cũng chỉ có mình Tần Kiến Thư mới có đặc quyền này!
Ôn Sở cắn răng đi theo sau đối phương.
Rất nhanh, cô phát hiện cái gọi là "đi dạo" mà Tần Kiến Thư nói không phải là đi xuống lầu, mà là đi lên trên.
Tòa nhà giảng dạy không có sân thượng, nhưng ở tầng bảy lại có một phòng học nhạc bị bỏ hoang.
Vừa đi, Ôn Sở vừa ngửa mặt lên, nói với Tần Kiến Thư tin tức mà cô vừa nhận được: "Chuyện trước đây tôi nhờ bạn hỏi, cô ấy nói đã tìm được một bác sĩ khá tốt, bảo chúng ta bàn bạc xong thì hẹn lịch cùng qua đó."
"Để sau đi, đợi thi cuối kỳ xong đã."
Tần Kiến Thư gần như không suy nghĩ, buột miệng thốt ra đáp án cố định.
Hoặc là nói, bản thân nàng cũng không mấy để tâm đến chuyện này.
Hai ngày nữa là đến kỳ thi tập trung của khối 11. Sau kỳ thi tập trung, học sinh vẫn phải quay lại học bình thường để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Kế hoạch cho kỳ nghỉ hè năm nay đã được bàn bạc và quyết định trong cuộc họp vài ngày trước.
Đối với học sinh lớp 11 lên lớp 12, sau khi hoàn thành kỳ thi, các em sẽ được nghỉ khoảng một tuần để cả thầy cô và học sinh có thời gian thư giãn trước khi trở lại trường học bù tiếp.
Năm cuối cấp ba là giai đoạn nước rút, áp lực và căng thẳng đã ập đến từ rất sớm.
Nghe được câu trả lời giống hệt như dự đoán, Ôn Sở cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Gần như cùng lúc đó, lòng bàn tay cô tê rần, người bạn vừa gửi tin nhắn khi nãy lại gửi thêm một tin nhắn thoại dài tới.
Ôn Sở không có thời gian chuyển thành văn bản để xem kỹ, nên trực tiếp mở lên. Tiếng người ồn ào từ đầu dây bên kia đã lấn át sự yên tĩnh của buổi trưa hè ——
"Còn có chuyện này mình cần phải nói trước với cậu. Mấy hôm trước cậu nhờ mình cố gắng tìm giúp cậu một bác sĩ nữ, mình đã lục tung hết mối quan hệ quanh mình mới hỏi được. Vị bác sĩ này là do Trình Thính Nhiên giới thiệu...chắc không có vấn đề gì chứ?"
Ba chữ quen thuộc mà cũng đã lâu không nghe thấy. Ôn Sở không ngờ mình sẽ nghe được tên Trình Thính Nhiên vào lúc này.
Ôn Sở khựng lại, da đầu tê rần.
Phía trước, Tần Kiến Thư cũng đứng lại ở khúc quanh cầu thang. Nàng đặt một tay lên lan can kim loại nhẵn bóng, quay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp thần sắc mất tự nhiên thoáng qua trên gương mặt Ôn Sở.
Tần Kiến Thư vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ không khỏi tò mò.
Nàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt kim loại bóng loáng, đôi môi mỏng hơi mở: "Trình Thính Nhiên là ai vậy?"
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.