Gái Thẳng Schrodinger

Chương 67: Khám bệnh



Chương 67: Khám bệnh

Câu hỏi này, hỏi rất hay.

Vào một buổi trưa tháng sáu oi bức và ngột ngạt, Ôn Sở bỗng cảm thấy sau gáy mình lành lạnh, phảng phất có gió thổi qua.

Cô suýt nữa cắn vào đầu lưỡi mình: "À... Ừm... Là một người bạn trước kia rất thân, sau này lại cắt đứt quan hệ, giờ thì đã không còn qua lại nữa."

Không hổ là giáo viên dạy Ngữ văn, bốn chữ "úp úp mở mở" được Ôn Sở phát huy đến trình độ cao nhất.

Khi giông bão sắp ập đến, cô chọn cách tạm thời tránh đi mũi nhọn.

Dù chuyện giữa cô và Trình Thính Nhiên từ lâu đã là quá khứ, nhưng bị hỏi trong tình huống như vậy, trong lòng Ôn Sở bỗng dưng lóe lên một chút chột dạ.

Cũng phải tự trách bản thân, dạo gần đây mọi việc tiến triển quá nhanh, đến nỗi giờ có nhiều chuyện cô chẳng còn cố ý tránh mặt Tần Kiến Thư nữa.

Nghe tin nhắn thoại mà quên tắt loa ngoài. Đúng là đáng đời.

Nhưng ai mà ngờ được, nhờ người tìm một bác sĩ tâm lý thôi mà cũng có thể dính dáng tới Trình Thính Nhiên chứ?

Âm hồn không tan.

Ôn Sở cất điện thoại, bước lên hai bậc cầu thang. Cô đi tới bên cạnh đối phương, sắc mặt bình thản như thường.

Cô còn chưa đứng vững, thì đã thấy Tần Kiến Thư gật đầu tỏ vẻ là đã hiểu: "Bạn gái cũ à."

Giọng điệu nhẹ tênh, không nghe ra vui buồn.

Ôn Sở bước loạng choạng, suýt nữa thì tự vấp ngã. Nền xi măng cứng bằng phẳng lại khiến cô có cảm giác như đang đi trên đường núi.

——Hả?!

——Tần Kiến Thư biết rồi sao?!

Đúng vào lúc này Tần Kiến Thư đưa tay ra, vững vàng đỡ lấy cánh tay cô: "Em không sao chứ?"

Giọng nói dịu dàng, trong trẻo như mọi khi.

Ôn Sở khẽ lắc đầu. Cô hơi ngẩng mặt lên, nhanh chóng đảo mắt qua khuôn mặt xinh đẹp của Tần Kiến Thư, nhưng không phát hiện được bất kỳ cảm xúc nào bất lợi với mình.

"Đi lên trước đi."

Tần Kiến Thư rút tay về, hơi ấm mỏng manh trên da thịt cũng theo đó tan biến.

Ổ khóa phòng học nhạc bị bỏ hoang đã hỏng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở ra. Trong này không có nhiều bàn, bình thường cửa sổ đều được đóng kín, cứ cách vài ngày lại có học sinh đến đây quét dọn nên bàn học đều rất sạch sẽ.

Đây là lần đầu Ôn Sở đến nơi này.

Thứ nhất, nơi này đã bị bỏ hoang, chẳng có lý do gì để đến đây.

Thứ hai, tầng này quá cao.

Đây là tầng bảy lận đó, bình thường nếu không có việc gì, cô cũng chẳng hơi đâu leo lên nơi cao như thế này.

Nhìn dáng vẻ thành thạo của Tần Kiến Thư mà xem, ngay cả chuyện ổ khóa phòng học bị hỏng nàng cũng nắm rõ, vừa bước vào là đã đi thẳng đến cửa sổ và mở ra ngay.

Làn gió nóng tràn vào, nó bị rèm cửa sổ lay động ôm lấy, lờ mờ hiện ra hình dạng, đồng thời cũng vén lên những sợi tóc lòa xòa trước trán và sau gáy Tần Kiến Thư.

Ôn Sở nhẹ nhàng lách người, chui vào phía sau lớp rèm đang phồng lên, đến bên cạnh Tần Kiến Thư: "Chị thường xuyên đến đây sao?"

"Trước kia có đến, những lúc mà tâm trạng không được tốt ấy."

Phòng học này là nơi cao nhất của cả tòa nhà giảng dạy, tầm nhìn cũng bao la nhất. Đứng trước cửa sổ nhìn xuống, có thể thu trọn sân thể dục, sân bóng rổ và hơn nửa ngôi trường vào mắt.

Ngước mắt lên, liền thấy bầu trời xanh thẳm tựa biển khơi.

Tần Kiến Thư nghiêng mắt nhìn về phía cô, lấy ra gói khăn giấy nàng mang theo bên người, lau đi lau lại lớp bụi trên viên gạch sứ ở bệ cửa sổ: "Trước đây vào giờ nghỉ trưa, thường có học sinh trốn lên đây chơi bài hoặc hút thuốc. Sau này, tôi bắt được mấy lần rồi phạt nặng, dần dần chẳng ai dám đến nữa."

Chỗ này vốn là căn cứ nhỏ bí mật của học sinh, bị Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm thế này, còn ai dám bén mảng tới?

Giờ đây, căn cứ bí mật này thuộc về mình Tần Kiến Thư.

Mượn việc công để giải quyết việc tư.

Ôn Sở nghĩ đến đây thì cười khẽ.

À, cũng không đúng lắm.

Bắt đầu từ giây phút này, căn cứ bí mật này cũng là của cô, của cô và Tần Kiến Thư.

Nghĩ đến đó, Ôn Sở cảm thấy lồng ngực dấy lên từng cơn rung động tê dại li ti, ngón út khẽ co lại.

Cảm giác hai người cùng giữ một bí mật độc nhất thế này, có nên nói là rất đặc biệt không?

Nghe thấy tiếng cười ấy, Tần Kiến Thư khựng lại một chút. Ánh mắt nàng lướt qua đôi mắt cong cong của Ôn Sở: "Tâm trạng em khá hơn chút nào chưa?"

Ôn Sở: "Hửm?"

Tâm trạng cô không tốt hồi nào?

Ôn Sở ngẩn người trong chốc lát, rồi mới hiểu ra Tần Kiến Thư đang nhắc đến chuyện tốt nghiệp mà cô vô cớ đề cập trước đó không lâu.

Hóa ra, Tần Kiến Thư để tâm đến cô như vậy.

Cô mấp máy môi, giọng nói mang theo ý cười: "Đã ổn rồi mà."

Tần Kiến Thư: "Ừm, vậy lát lên lớp sẽ không còn tâm trạng xấu nữa."

Lại thế rồi.

Khoảng thời gian ở chung riêng tư như thế này, vậy mà cũng có thể kéo chủ đề quay lại chuyện dạy học sao?

Tính cách cuồng công việc đôi khi cũng không cần phải quá rõ ràng.

Ôn Sở "Ừm" một tiếng thật nặng nề, vừa dài vừa uể oải, nghe như đang phản đối vì chủ đề đột ngột thay đổi.

Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, mấy viên gạch sứ ở bệ cửa sổ đã được lau sáng bóng.

Ôn Sở đặt hai tay chồng lên nhau và tựa lên bệ cửa sổ, hơi khom eo, thò đầu ra ngoài nhìn xuống sân bóng rổ rộng lớn bên dưới.

Bên tai, giọng nói lành lạnh của Tần Kiến Thư lẫn trong làn gió oi bức, khẽ bay đến: "Vậy bây giờ, chúng ta có thể nói tới những chuyện khác rồi."

Hả?

Ôn Sở liếc sang, đôi mắt hạnh trong veo thoáng nheo lại đầy thoải mái. Cô đang chờ đối phương nói hết câu còn lại.

Gió thổi qua, cuốn đi ý cười trong giọng nói Tần Kiến Thư.

"Nói về...người bạn trước kia em rất thân, sau này lại cắt đứt quan hệ, giờ thì đã không còn qua lại nữa, thế nào?"

Tần Kiến Thư gần như không bỏ sót một chữ nào, lặp lại nguyên xi câu trả lời mà vừa nãy Ôn Sở dùng để qua loa cho xong chuyện. Nàng cười vô cùng dịu dàng, nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Cổ họng Ôn Sở căng chặt.

---

Bạn của Ôn Sở đã đặt lịch hẹn cho cô với một bác sĩ tâm lý họ Lý. Người này năm nay 35 tuổi, là thạc sĩ Tâm lý học tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, hiện đang làm việc tại một trung tâm tư vấn tâm lý ở địa phương. Mỗi tuần, vị bác sĩ họ Lý này sẽ dành ra hai ngày để tiếp nhận bệnh nhân.

Nghe nói người này vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, lại còn là người trong giới.

Còn về quan hệ giữa đối phương và Trình Thính Nhiên rốt cuộc là thế nào, bạn cô không có nói rõ, mà cô cũng chẳng quan tâm.

Cô đi khám bác sĩ, chứ đâu phải đi điều tra lý lịch của người yêu cũ.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ ở trường kết thúc, Ôn Sở nhanh chóng liên hệ bạn, nhờ bạn hẹn giúp cô một khoảng thời gian mà cả hai bên đều rảnh để đi khám.

Trưa hôm đó trong phòng học nhạc bị bỏ hoang, bị Tần Kiến Thư hỏi như vậy, Ôn Sở không còn cách nào khác là đành kể qua loa chuyện của Trình Thính Nhiên.

Từ những câu chữ tránh nặng tìm nhẹ và được trau chuốt dày công ấy, Tần Kiến Thư đã rút ra một thông tin khá súc tích: bạn gái cũ của Ôn Sở vẫn còn nhớ thương cô.

"Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn gặp thử."

Tần Kiến Thư nói câu này với giọng điệu hòa nhã, ý cười cũng kéo dài từ khóe mắt đến chân mày, mang lại cho người ta cảm giác dịu dàng và ấm áp như gió xuân thoảng qua.

Nếu vẫn còn trong khoảng thời gian hai người mới quen nhau, Ôn Sở chắc chắn sẽ không nghi ngờ ẩn ý đằng sau câu nói này của đối phương, cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng dạo gần đây, cô cũng tự mình dần hiểu được đôi phần tính cách mà Tần Kiến Thư luôn giấu kín trước người khác.

Đối với người mà mình coi trọng, Tần Kiến Thư có một sự chiếm hữu rất sâu sắc.

Gặp cái gì mà gặp, một Trình Thính Nhiên thôi đã đủ khó chơi rồi.

Nếu có thêm Tần Kiến Thư nữa...

Ôn Sở nghĩ, cả đời này mình sống ngay thẳng, trong chuyện tình cảm cũng chưa từng lăng nhăng, tội lớn nhất có lẽ chỉ là đem lòng thích gái thẳng, muốn bẻ cong người ta.

Đã bao giờ cô trải qua tình huống như thế này đâu?

Nếu ba bên thật sự gặp nhau, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến người ta toát mồ hôi lạnh.

Ừm, là cô toát mồ hôi lạnh.

Để ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra, Ôn Sở liên tục nhấn mạnh, dặn bạn bè phải giữ kín miệng. Nếu sau này Trình Thính Nhiên có hỏi về cô thì tuyệt đối không được nói gì.

Nhà trường chính thức nghỉ hè vào ngày 1 tháng 7, cô đã hẹn với bác sĩ vào chiều ngày 3.

Hôm đó đường lớn không có kẹt xe, hai người đến nơi sớm hơn thời gian đã hẹn nửa tiếng.

Hơi mát lành lạnh lan tỏa từng góc phòng.

So với bệnh viện công, các cơ sở tư nhân chuyên tư vấn tâm lý có điều kiện tốt hơn rất nhiều. Toàn bộ không gian rộng rãi và sáng sủa.

Lúc này, bệnh nhân trước vẫn chưa ra khỏi phòng khám. Y tá dẫn hai người đến khu vực nghỉ ngơi riêng để ngồi chờ, tiện thể pha một ấm trà hoa mang đến.

Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp khu vực nghỉ ngơi. Ôn Sở ngửi kỹ, nhưng cũng không nhận ra đó là mùi của loài hoa nào.

Trên kệ để đồ bên cạnh còn đặt sẵn mấy cuốn tạp chí để giết thời gian, và vài bảng trắc nghiệm lẻ tẻ.

Tần Kiến Thư nhìn lướt qua, đưa tay rút vài tờ trên kệ, đột nhiên trầm ngâm: "Tôi nhớ trước đây khi ở thành phố Lâm, tôi từng điền một phiếu khảo sát giả."

Chuyện của năm ngoái.

Bây giờ nhắc lại, cứ như đã là chuyện rất lâu, rất lâu về trước.

Khi đó, cả hai chưa từng nghĩ rằng một năm sau, quan hệ giữa họ sẽ thay đổi đến mức này.

Ôn Sở nhận lấy tờ phiếu khảo sát từ tay Tần Kiến Thư, đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, cô thấp giọng hừ một tiếng: "Còn nói nữa, nếu không có tôi nhắc, chị còn chẳng nhận ra đó là giả."

"Chị xem, mấy phiếu khảo sát chuyên nghiệp này trông nghiêm túc hơn nhiều."

Ôn Sở vẫy vẫy phiếu khảo sát trong tay, quay mặt nhìn Tần Kiến Thư.

Tờ giấy lay động, như từng lớp sóng trắng gợn lên.

"Đúng vậy, nhờ có em hết." Tần Kiến Thư cong khóe môi, nhẹ giọng hùa theo lời Ôn Sở, rồi lại hỏi, "Vậy sau khi mang phiếu khảo sát về, em có xem chưa?"

Ôn Sở đang vung nhẹ phiếu khảo sát thì bỗng khựng lại: "Hả?"

"Tôi nhớ em lấy bỏ vào túi rồi mà, không phải em cố tình lấy nó sao?"

Ánh mắt Tần Kiến Thư lướt qua khuôn mặt Ôn Sở, nụ cười càng lúc càng sâu.

"Cái đó..."

Ôn Sở cụp mắt xuống, hàng mi dài rung nhẹ phủ xuống một mảng tối, vừa hay che đi ánh nhìn thăm thẳm ẩn hiện trong đôi mắt.

Cô ra vẻ không thèm để ý đến, phủ nhận lời Tần Kiến Thư: "Chẳng qua là vì gần đó không có thùng rác, tôi không tiện vứt thôi."

Nhắc lại chuyện cũ để làm gì?

Chắc chắn là Tần Kiến Thư lại muốn mượn chuyện trước kia để trêu chọc cô.

Ôn Sở cười lạnh trong lòng.

Không đời nào cô thừa nhận. Bắt trộm phải có tang chứng, mà Tần Kiến Thư đâu có bằng chứng đâu, cô chẳng hề lo lời nói dối của mình bị vạch trần.

Ôn Sở nhét lại phiếu khảo sát vào tay Tần Kiến Thư với vẻ ghét bỏ, rồi giả vờ giả vịt lấy điện thoại ra xem tin nhắn, không thèm liếc đối phương lấy một cái.

Bên cạnh, ánh mắt Tần Kiến Thư vẫn dán chặt lên người cô. Lời nói thốt ra ban đầu còn mang ý thăm dò, nhưng sau đó lại có thêm vài phần tiếc nuối: "Ồ, vậy thì đáng tiếc thật. Trong phiếu khảo sát đó có mấy câu hỏi khá thú vị, tôi cứ tưởng em đã đọc qua rồi."

Ôn Sở vừa nghe vậy, nhanh chóng nhớ lại phiếu khảo sát mà lúc trước mình từng xem.

Không thể nào.

Cô quay đầu lại: "Có hả?"

Tần Kiến Thư mỉm cười: "Không có sao?"

Có hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết ngay à?

Ôn Sở chợt nhận ra, Tần Kiến Thư lại đang lừa cô.

Ánh mắt cô tối lại, đối diện với đôi mắt trong trẻo biết cười của Tần Kiến Thư, tựa như chìm vào một hồ nước xuân dịu dàng.

Sao cô không rút kinh nghiệm chứ? Lần nào cũng bị lừa, mà mỗi lần lại bị lừa theo một kiểu khác nhau.

Lúc này, Tần Kiến Thư bỗng ngưng cười. Ôn Sở cảm nhận được vạt áo phía sau eo mình bị đối phương kéo nhẹ một cái: "Ôn Sở, thực ra tôi có hơi căng thẳng."

"Em nói xem, nếu khám xong, bác sĩ nói tôi không có bệnh...thì phải làm sao đây?"

Nếu không có bệnh, vậy vấn đề nằm ở chính bản thân nàng.

Nếu không có bệnh, điều đó có nghĩa là nàng trời sinh đã chán ghét và bài xích việc có tiếp xúc thân mật. Đã có mấy ví dụ tương tự trước đó...

Tần Kiến Thư khẽ nín thở, không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa.

Tâm trạng nàng có phần rối bời, như thể bị một tấm lưới dày đặc, kín mít bao trùm từ mọi phía, quấn chặt đến mức không thở nổi.

Vừa nãy sở dĩ nàng cố tình trêu chọc Ôn Sở, chẳng qua là vì muốn chuyển hướng sự chú ý một chút mà thôi.

Kết quả hiển nhiên là thất bại.

Đây là lần đầu tiên Tần Kiến Thư thẳng thắn bày tỏ sự bất an của mình trước mặt Ôn Sở như vậy.

Ôn Sở sững người, rất nhanh sau đó, ánh mắt cô hiện lên ý cười trong trẻo, giọng nói cũng pha thêm vài phần ngọt ngào đến mức khiến người ta tê dại: "Không bệnh chẳng lẽ không tốt sao?"

"Không bệnh, vậy có thể chứng minh rằng mấy gã đàn ông đó không thể khiến chị rung động, chứ không phải chị có vấn đề đâu."

Những lời này, Ôn Sở đã muốn nói từ lâu rồi.

Không phải là Tần Kiến Thư chưa từng có bạn trai, nhưng rồi một người như vậy, hai người vẫn cứ như vậy.

Không biết từ khi nào, tay Ôn Sở đã vòng ra phía sau eo. Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đối phương, làn da chạm vào mang theo hơi ấm: "Nếu không có bệnh, Tần Kiến Thư..."

Khuôn mặt Ôn Sở quyến rũ mà rạng rỡ.

Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ, ánh mắt hơi lay động: "Có muốn thử tiến xa thêm một bước với tôi không, hửm?"

Ví dụ như, có thể thử bắt đầu bằng một nụ hôn.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.