Chương 68: Không có tới
"Nghĩa là sao?"
Tần Kiến Thư bị ánh mắt Ôn Sở làm cho tim khẽ rung động, sau đó cũng nảy sinh một chút khó hiểu.
Có người trong đầu đã xoay vần cả trăm vòng, có người vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Ôn Sở bị hỏi đến mức cứng họng, ngây người.
Sao lại không hiểu phong tình như thế chứ?
Ôn Sở nhẹ nhàng liếc đối phương một cái, đảo mắt qua quan sát cẩn thận. Cô phát hiện, hình như lần này Tần Kiến Thư thực sự không cố tình giả ngốc để chọc cô. Cô hắng giọng một cái, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Không có gì, ý tôi là có thể thử nắm tay, ôm nhau, bắt đầu từ những bước cơ bản nhất. Chị đừng có mà hiểu lầm."
Chỉ với một câu nói, Ôn Sở đã tự đóng cho mình con dấu "trong sáng" to tướng.
Nhưng chẳng biết đối phương có tin hay không.
Nhưng Tần Kiến Thư là người nghiêm túc đến mức nào chứ, rất nhanh nàng đã chỉ ra lỗ hổng to đùng trong lời cô nói: "Nắm tay và ôm, chẳng phải chúng ta đã làm rồi sao? Tôi không phản cảm những hành động đó."
Nắm tay.
Tần Kiến Thư xoay nhẹ cổ tay. Phải nói thế nào đây, lúc này Ôn Sở đang nắm tay nàng, nhiệt độ mảng da nhỏ ở xương cổ tay rõ ràng là cao hơn những chỗ khác.
Còn về ôm, Tần Kiến Thư nhớ lần đầu tiên là do nàng chủ động.
Trở về sau kỳ nghỉ Tết, cũng không biết lúc đó ở sân bay nàng bị làm sao, chỉ là muốn ôm nên liền ôm, còn nhân tiện đo đạc luôn vòng eo của đối phương.
Thế nhưng, nàng lúc đó không giống như bây giờ.
Mỗi khi vô tình nhắc đến chuyện đó trong lúc tán gẫu, ánh mắt của Tần Kiến Thư nhẹ nhàng lóe lên.
Mí mắt nàng hơi rũ xuống, ánh mắt lướt nhẹ qua eo Ôn Sở, hàm chứa ý vị sâu xa.
Chiếc áo chống nắng bằng vải voan buông rộng, lớp lớp xếp chồng lên nhau. Lớp vải mỏng manh mơ hồ che phủ vòng eo thon thả, mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta có ảo giác như đang ngắm nhìn mỹ nhân qua màn sương.
Tần Kiến Thư không khỏi nghĩ, vòng eo của Ôn Sở bây giờ, khi ôm lấy liệu có còn giống cảm giác nửa năm trước không?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Một y tá dừng cách đó vài mét, cất tiếng gọi về phía này: "Ai là cô Tần vậy ạ? Bác sĩ Lý đã chuẩn bị xong, xin mời cô qua đó."
Có thể vào gặp bác sĩ rồi.
Nghe thấy lời này, Ôn Sở đứng dậy theo động tác của Tần Kiến Thư bên cạnh, nhưng sau đó thấy không ổn nên cô lại lần nữa ngồi xuống.
Mối quan hệ của họ đang ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu, khi ở bên nhau thì vẫn nên giữ một chút khoảng cách.
Đi gặp bác sĩ tâm lý là chuyện riêng tư, bản thân cô không thích hợp đi cùng.
Tần Kiến Thư quay đầu, nàng nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, khựng lại trong giây lát.
Khi nàng đứng dậy khỏi ghế sofa, bàn tay Ôn Sở đặt trên cổ tay nàng cũng theo đó trượt xuống, lướt qua mu bàn tay, rồi luồn thẳng vào trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác mịn màng, mát lạnh, như chạm vào một mặt lụa thượng hạng.
Ôn Sở khoác lấy tay Tần Kiến Thư. Ánh mắt cô long lanh như nước, đầu ngón tay nghịch ngợm cào nhẹ lòng bàn tay nàng, như có như không: "Đừng sợ, chẳng có gì to tát cả."
Cảm giác ngứa ngáy lan đến tận tim.
Tần Kiến Thư rút tay về, cười nhẹ: "Được."
Sau khi dõi theo bóng lưng Tần Kiến Thư rời khỏi khu vực nghỉ ngơi và bước vào phòng khám, Ôn Sở cũng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Khi quay lại, nhân viên đã thay cho cô một ấm trà mới.
Vẫn là trà hoa, lần này là trà hoa hồng.
Hương hoa thanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng, giống hệt như cảm giác khi yêu.
Tần Kiến Thư đã đi vào trong khoảng hơn bốn mươi phút. Trong lúc đó, Ôn Sở đi vào nhà vệ sinh hai lần, còn nhận một cuộc gọi từ Dương Liễu. Đối phương đặc biệt gọi tới dặn cô đừng quên tối nay có một bữa tiệc sinh nhật.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Sở ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường.
Thời gian vẫn còn sớm, bây giờ mới hơn 4 giờ, hoàn toàn kịp.
Ý nghĩ ấy vừa lượn một vòng trong đầu thì ở phía xa, cánh cửa phòng khám trong hành lang trắng rộng rãi đột nhiên mở ra.
Từ bên trong, một bóng người bước ra.
Ôn Sở thoáng thấy động tĩnh từ xa, lập tức đứng dậy đi tới.
"Cô ấy nói, tôi không có bệnh." Năm chữ đơn giản.
Trước khi Ôn Sở mở miệng hỏi thăm, Tần Kiến Thư đã đưa ra câu trả lời trước.
Có lẽ đây là chuyện mà Tần Kiến Thư đã dự liệu từ trước khi bước vào, nên thần sắc nàng vẫn bình thản. Đôi mắt nàng hơi cụp xuống, khéo léo giấu đi mọi cảm xúc, không để chúng lộ ra ngoài.
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng khi thực sự nghe thấy kết quả chẩn đoán, tâm trạng Ôn Sở như bị vô số sợi tơ níu chặt, cực kỳ khó tả.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói những chuyện này.
Cô nắm lấy cánh tay Tần Kiến Thư: "Chị chờ tôi một lát, tôi đi chào bác sĩ rồi sẽ đi ngay."
Việc khám bệnh của Tần Kiến Thư coi như kết thúc sớm, không mất nhiều thời gian như dự kiến.
Bệnh nhân tiếp theo của bác sĩ đang kẹt xe giữa đường nên vẫn chưa đến. Ôn Sở đẩy cánh cửa khép hờ của phòng khám, cong ngón tay gõ nhẹ hai cái: "Chào bác sĩ Lý."
"Cô là Ôn Sở phải không?"
Lý Thư Hòa đặt chén trà hoa vừa đưa đến bên môi xuống, để lộ gương mặt thanh tú xinh đẹp. Ánh mắt cô lướt qua Ôn Sở đang đứng trước cửa phòng khám một vòng, cười cười: "Hồi còn học ở Bắc Kinh, tôi thường nghe Trình Thính Nhiên nhắc đến cô."
Nói đến đây, Lý Thư Hòa hơi ngừng lại: "Cô có chuyện gì sao?"
Tên của Trình Thính Nhiên, vào lúc này được nhắc đến.
Không hiểu sao, trong lòng Ôn Sở dâng lên cảm giác cực kỳ khó chịu.
Có lẽ là do giọng điệu của vị bác sĩ này quá tự nhiên, tự nhiên đến mức cứ như thể những việc vướng mắt, rối ren quấn quanh cô và Trình Thính Nhiên vẫn chưa từng đứt đoạn.
Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.
Ôn Sở bước lên mấy bước, mỉm cười. Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng: "Không có gì đâu, chúng tôi chuẩn bị đi rồi, chỉ là ghé qua đây cảm ơn cô một tiếng. Cảm ơn cô vì đã đặc biệt dành thời gian giúp bạn tôi khám bệnh."
Cô nhờ bạn tìm bác sĩ, bạn cô lại nhờ một người bạn khác.
Lịch của Lý Thư Hòa vốn đã kín mít, nhưng cô vẫn để bên họ quyết định lịch hẹn trước, sau đó phối hợp theo.
Đây là một ân tình, phải cảm ơn.
Đương nhiên, bây giờ xem ra rất có khả năng đây là ân tình của Trình Thính Nhiên, nhưng Ôn Sở chỉ làm như không biết.
Lý Thư Hòa nghe xong thì mỉm cười phất tay một cái: "Không phải chuyện gì to tát, không cần khách sáo như vậy."
Hiển nhiên, đối phương cũng không phải kiểu người thích khách sáo.
Thế là Ôn Sở thu lại nụ cười đôi chút, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Còn một chuyện nữa, bác sĩ Lý, nếu Trình Thính Nhiên có hỏi về việc bạn tôi đến khám..."
"Cô yên tâm. Chút đạo đức nghề nghiệp cơ bản ấy, tôi vẫn có."
Lý Thư Hòa kịp thời ngắt lời cô.
Cả hai đều rất ăn ý không nói thêm gì. Sau khi cảm ơn đối phương lần nữa, Ôn Sở bước ra ngoài. Cô nhìn thoáng qua là đã thấy Tần Kiến Thư đang tựa vào băng ghế dài trên hành lang mà chợp mắt.
Cô lặng lẽ tiến lại gần.
Dường như có cảm giác, ngay khoảnh khắc cô vừa đến gần, Tần Kiến Thư đột nhiên mở mắt ra. Trong đôi đồng tử đen láy ẩn hiện một tầng nước mỏng, khiến người ta nhìn mà xót xa.
Ôn Sở ngẩn người, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Tần Kiến Thư đây là...
Không chờ cô kịp suy nghĩ, người kia đã đứng dậy khỏi băng ghế dài, giấu đi cảm xúc vô tình để lộ trong thoáng chốc: "Có thể đi rồi chứ?"
---
Trên đường về, điện thoại Ôn Sở liên tục nhận được tin nhắn, có tin nhắn từ nhóm chat, cũng có tin nhắn riêng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô cầm điện thoại lên nhanh chóng xem lướt qua tin nhắn một lượt, rồi chọn mấy tin quan trọng để trả lời.
Tần Kiến Thư ngồi bên ghế phụ, hờ hững nhìn sang: "Bạn em tìm sao?"
"Ừm, là Dương Liễu, chắc là hỏi tôi khi nào tới." Ôn Sở vừa cúi đầu bận rộn trả lời tin nhắn, vừa đáp một tiếng rồi bổ sung thêm: "Tối nay có một người bạn tổ chức sinh nhật, tôi phải qua đó."
"Vậy bây giờ em định đưa tôi về nhà trước sao?"
Tần Kiến Thư hỏi tiếp.
Nghe đến đó, động tác gõ chữ của Ôn Sở khựng lại. Cô giương mắt nhìn Tần Kiến Thư, trong mắt cũng xen lẫn mấy phần thấu hiểu: "Tâm trạng chị không tốt à?"
Từ lúc rời khỏi trung tâm tư vấn tâm lý là Tần Kiến Thư đã như vậy. Nàng chỉ nói với cô kết quả chẩn đoán, rồi cũng chẳng hó hé gì nữa.
Ban đầu Ôn Sở còn tưởng Tần Kiến Thư đã hàn huyên gì đó với bác sĩ, cần thời gian tự mình suy ngẫm nên tạm thời không muốn nhiều lời với cô, vì thế cô cũng không có hỏi tới.
Nhưng bây giờ xem ra, Tần Kiến Thư không chỉ đơn thuần cần thời gian để suy ngẫm một số chuyện, mà dường như còn cần người giúp nàng cùng suy ngẫm.
Mà người đó là ai, không cần nói cũng biết.
Ôn Sở đặt điện thoại xuống, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt đối phương.
Quả nhiên, trên mặt Tần Kiến Thư chợt thoáng qua một biểu cảm phức tạp.
Nàng hơi mím môi dưới, thản nhiên lên tiếng: "Không được tốt lắm, nhưng cũng không hẳn là xấu."
Khi ở trong phòng khám, Lý Thư Hòa đã trò chuyện rất nhiều với Tần Kiến Thư, cũng khơi gợi lên những ký ức gần như sắp bị lãng quên nơi góc sâu trong trí nhớ nàng.
Có những chuyện tốt, cũng có những chuyện không tốt.
Điều Lý Thư Hòa làm nhiều hơn cả là dẫn dắt nàng đối diện với nội tâm của chính mình.
Đối diện với những góc khuất ích kỷ và u ám trong lòng.
Từ một góc độ nào đó mà nói, hai chữ "ích kỷ" thực ra chưa hẳn đã mang ý nghĩa tiêu cực như trước đây.
Cùng với việc xã hội thay đổi và sự thức tỉnh ý thức cá nhân của công chúng, hai chữ này cũng dần trở thành một từ trung tính.
Lý Thư Hòa nói nàng không có bệnh, hơn nữa còn sắc sảo chỉ ra cái mà những năm qua nàng gọi là chán ghét và bài xích quan hệ thân mật, trên một mức độ nào đó, chẳng qua chỉ là một dạng ích kỷ đã được tô vẽ mà thôi.
"—Cô Tần, chi bằng cô ngẫm kĩ lại xem, cô thực sự từng thích bọn họ sao?"
"—Hay là cô chỉ cần một mối quan hệ như vậy để giúp cô đối phó?"
Lời của bác sĩ còn văng vẳng bên tai, làm suy nghĩ nàng bay loạn.
Trong lúc nói chuyện, đèn đường phía trước đã đổi màu.
Tần Kiến Thư nhẹ giọng nhắc Ôn Sở lấy lại sự chú ý: "Đèn xanh rồi."
Ôn Sở không nói gì, lặng lẽ dời mắt.
Tới đèn giao thông ở ngã tư tiếp theo, những ngón tay thon dài của Ôn Sở gõ nhẹ lên mép vô lăng theo nhịp điệu chậm rãi của bản nhạc. Câu nói cô suy nghĩ từ lâu đã đến bên môi: "Hay là tối nay chị đi ăn với tôi đi, tiện thể thư giãn một chút?"
Đây không phải lần đầu Ôn Sở mời Tần Kiến Thư ra ngoài chơi cùng bạn bè của mình.
Tần Kiến Thư chỉ thoáng suy tư một chút: "Có được không?"
Vài phút sau, Ôn Sở rẽ vào con phố, đỗ xe bên lề đường. Cô lấy điện thoại ra gọi cho chủ xị của bữa tiệc.
Ngu Tư Mạn vừa mới cãi lý một câu, ngay sau đó đã bốc được quân bài vừa hay tạo thành thế chờ ù, vậy nên tâm trạng vui không kể xiết. Đúng ngay lúc này, điện thoại reo lên.
Ngu Tư Mạn nhấc máy áp lên tai, nói chuyện với Ôn Sở ở đầu dây bên kia hết sức thân mật.
Mấy chục giây sau, Ngu Tư Mạn cúp máy.
Cô thuận miệng nói với ba người còn lại trên bàn mạt chược: "Ôn Sở nói tối nay sẽ dẫn bạn đến đây."
Bạn 1: "Ai vậy?"
Bạn 2: "Bạn gái hả?"
Mọi người vừa đánh mạt chược, vừa không quên tám chuyện.
Ngu Tư Mạn liếc nhìn người đang ngồi đối diện mình, trả lời qua loa: "Không nói rõ, chắc là bạn bình thường thôi. Thôi đừng quan tâm nữa, đánh bài trước đi, chơi nốt mấy vòng cuối rồi đi ăn cơm."
Vừa dứt lời, cô đưa tay đánh quân Bát Văn.
Gần như cùng lúc đó, màn hình điện thoại trong tay lại lần nữa sáng lên.
Một tin nhắn mới lại được gửi đến.
Ngu Tư Mạn tranh thủ liếc nhìn, nét mặt bỗng trở nên kỳ lạ, như muốn nói lại thôi.
Ánh mắt cô chậm rãi dịch chuyển, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ đối diện.
Trình Thính Nhiên dứt khoát đánh ra một quân Vạn thừa, khẽ nhấc mắt, chống cằm nhìn Ngu Tư Mạn: "Sao vậy?"
"Ôn Sở hỏi em tối nay chị có tới không... Em nên trả lời thế nào đây?"
Trình Thính Nhiên sững lại, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười khó hiểu.
Trình Thính Nhiên duỗi cánh tay dài qua bàn mạt chược, năm ngón tay khép lại rồi xòe ra, ngoắc ngoắc tay về phía người đối diện.
Ngu Tư Mạn lập tức dâng điện thoại lên.
Chốc lát sau, khi cầm lại điện thoại, Ngu Tư Mạn chỉ thấy trên màn hình Trình Thính Nhiên đã trả lời Ôn Sở ba chữ:
Không có tới.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.