Gái Thẳng Schrodinger

Chương 69: Gái thẳng



Chương 69: Gái thẳng

Chiếc xe dừng ở chỗ đỗ xe tạm thời ven đường một lát, rồi lại hòa vào dòng xe trên trục đường chính.

Lộ trình không có gì thay đổi, vẫn là đưa Tần Kiến Thư về nhà trước.

Tần Kiến Thư nói nàng cần thay quần áo.

Ôn Sở không nghĩ gì nhiều, cũng không đặc biệt đi theo lên đó một chuyến. Lúc ngồi chờ trong xe, cô mở WeChat lên, nói với Dương Liễu chuyện tối nay cô sẽ dẫn Tần Kiến Thư đến dự tiệc.

Đối phương không lập tức trả lời tin nhắn.

Có lẽ là đang lái xe, hoặc đang bận việc gì đó.

Vào những ngày hè, tầng hầm để xe tuy mát mẻ, nhưng vì không thông gió nên vẫn khá ngột ngạt, huống hồ trước đó không lâu vừa có một trận mưa rào dưới trời nắng gắt.

Những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt xi măng nóng rẫy, nhanh chóng bốc hơi, khiến cả thành phố trong chớp mắt hóa thành một lồng hấp khổng lồ. Oi bức, ẩm ướt và ngột ngạt.

Ôn Sở không gửi tin nhắn hối thúc Tần Kiến Thư, mà kiên nhẫn ngồi chờ trong xe.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, điện thoại khẽ rung lên.

Trong hầm đỗ xe trống trải, tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất vang lên từng nhịp "cộp, cộp" còn chuẩn xác hơn cả tiết tấu của nhạc cụ, gõ thẳng vào tâm khảm của cô.

Ôn Sở như có cảm giác.

Cô nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu bên cạnh, quả nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người yểu điệu đang từng bước một tiến lại gần chiếc xe.

Tần Kiến Thư đã thay sang một chiếc váy liền không tay. Làn da nàng trắng mịn như băng tuyết, hai cánh tay nhỏ nhắn và trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa. Chất vải satin đen ôm trọn lấy dáng người yêu kiều từ trên xuống dưới, mặt lụa mượt mà phản chiếu ánh sáng, càng tôn lên vẻ cao quý và tao nhã của người mặc.

Giống như ánh trăng ẩn hiện giữa mây núi và biển sương, trong trẻo mà lạnh lùng, lặng lẽ đi tới.

Ôn Sở hạ cửa kính xe xuống, chống nhẹ khuỷu tay lên mép cửa sổ, ngoảnh đầu nhìn người cách đó vài mét.

Tần Kiến Thư bất ngờ vì Ôn Sở phát hiện ra mình trước: "Sao thế?"

"Ngắm người đẹp thôi."

Ôn Sở nhẹ nhàng trêu ghẹo, nhưng đôi mắt thì sáng lên, long lanh vô cùng.

Giống như vừa được ánh trăng lành lạnh chiếu rọi vậy.

Cô cứ cảm thấy, đến tối mà Tần Kiến Thư xuất hiện như thế này, chẳng phải là đám bạn cô được hưởng lợi hay sao?

Ôn Sở nói thầm trong lòng.

Chờ đối phương lên xe, cô mới nói tiếp: "Thực ra bộ lúc nãy cũng rất đẹp, chị không cần đặc biệt thay đồ đâu."

Ừm, còn dặm lại lớp trang điểm nữa chứ.

Ôn Sở tiếp tục nhìn chằm chằm mặt Tần Kiến Thư, nhân lúc đối phương cúi đầu thắt dây an toàn mà quan sát cẩn thận.

Về nhà một chuyến, Tần Kiến Thư đã làm không ít chuyện.

Ôn Sở phát hiện lớp trang điểm của nàng mịn màng hơn trước rất nhiều, cũng tinh tế hơn. Đuôi mắt còn được điểm chút phấn mắt sáng màu, lấp lánh như những vì sao, càng làm đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ mê hoặc lòng người.

Không thể nhìn lâu được.

Sau khi cài xong dây an toàn, Tần Kiến Thư quay mặt về phía cô. Đôi mắt đen láy như có một thứ ma lực có thể nuốt chửng con người, dường như muốn câu mất cả hồn cô vậy.

Ôn Sở khẽ nuốt nước bọt. Ánh mắt cô không kịp lảng tránh, dời tầm nhìn xuống mấy tấc nữa chính là đường cong chập trùng uyển chuyển, khiến người ta suy nghĩ miên mang.

Ôn Sở: "..."

Trái tim Ôn Sở lặng lẽ bùng lên một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt đến mức làm cô miệng khô lưỡi khát.

Bộ đồ tối nay của Tần Kiến Thư vừa thanh nhã vừa gợi cảm. Hai vẻ đẹp cực hạn giao thoa, trắng và đen, thuần khiết và quyến rũ, vậy mà lại cùng tồn tại trên một người.

Nhưng Tần Kiến Thư không hề để ý, nàng dời mắt, chậm rãi nói: "Dù sao cũng là sinh nhật bạn em mà, trang trọng một chút sẽ lịch sự hơn."

Ôn Sở nhẹ "Ồ" một tiếng, cô dời mắt, nhưng tâm trí cô từ lâu đã bay tới nơi nào không biết.

Bữa tối được ấn định vào lúc 6 giờ, tại một quán ăn tư nhân địa phương.

Để đến bữa tiệc sinh nhật này, hai người đã băng qua hơn nửa Vân Thành. Khi họ đến nơi, vẫn còn mười phút nữa mới đến 6 giờ. Tuy nhiên, vẫn có vài người bị kẹt xe trên đường, nên cũng không cần vội.

Ngu Tư Mạn đặt hai bàn, trong đó có một bàn đã kín chỗ.

Ôn Sở dẫn Tần Kiến Thư đến ngồi ở bàn còn trống hơn.

"Ôn Sở, không giới thiệu một chút sao? Lâu rồi không gặp nên không biết cậu có bạn gái mới, còn xinh đẹp thế này nữa."

"Chẳng trách giờ rủ cậu đi chơi mãi mà không rủ được."

Vừa ngồi xuống, đã có bạn bè thân thiết tới bắt chuyện.

Nghe thấy ba chữ "bạn gái", trong lòng Ôn Sở thoáng qua chút rung động mơ hồ.

Cô chớp đôi mắt hạnh, gương mặt không để lộ chút cảm xúc nào, cười rất là thoải mái: "Mấy cậu đừng có nói linh tinh, bạn mình là gái thẳng đó, coi chừng dọa chị ấy sợ."

Nói xong, cô xoay mặt sang nhìn người bên cạnh, cười như một con hồ ly ranh mãnh: "Đúng không?"

Hôm nay là sinh nhật của Ngu Tư Mạn.

Ôn Sở và Ngu Tư Mạn quen biết nhau thông qua Dương Liễu. Thực ra hai người cũng không quá thân, nhưng vì cùng ở trong một nhóm nhỏ, nên nhân dịp sinh nhật liền rủ nhau đi chung.

Tần Kiến Thư có ngoại hình quá mức nổi bật, mà nàng còn là người lạ, nên lúc nãy khi vừa bước vào phòng riêng, đã có hơn phân nửa ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía nàng.

Trong những ánh mắt ấy có sự tò mò, có sự ngạc nhiên, và cũng đầy hứng thú.

Tóm lại, điều mà mọi người đoán già đoán non nhiều nhất chính là mối quan hệ giữa Ôn Sở và nàng.

Ôn Sở nói như vậy, rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng.

Tần Kiến Thư đối diện với đôi mắt biết cười dịu dàng và long lanh kia, thuận theo lời Ôn Sở mà nói tiếp: "Ừ, chúng tôi là bạn tốt."

Giọng nàng lúc nói chuyện nhẹ nhàng và chậm rãi, mang đến cảm giác dễ chịu ôn hòa, không hề khiến người ta cảm thấy xa cách.

Hai chữ gái thẳng đã thu hút ánh mắt đầy hứng thú của không ít người.

Bỗng nhiên—

"Không tin."

"Ha ha?"

"Ờ, nhưng cái gaydar của mình kêu tít tít như sắp nổ tung rồi đây này!"

Làm sao có thể là gái thẳng được!

Không ai tin Ôn Sở lại dẫn theo một cô bạn gái thẳng mỹ miều thế này đi dự sinh nhật bạn bè trong giới. Mọi người chỉ xem lời này như một câu chuyện cười mà thôi.

Tần Kiến Thư cười cười, không tiếp tục lên tiếng phản bác.

Nhìn lại thái độ mập mờ, lóng ngóng của Ôn Sở đi. Khi nhìn về phía Tần Kiến Thư, ánh mắt cô dịu dàng đến mức dường như có thể vắt ra nước.

Ừm ừm ừm, thì là bạn tốt.

Đây là đang tán tỉnh nhau, đúng chưa?

Ngồi một lát, Ôn Sở ngẩng đầu nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi: "Chủ xị đâu, sao không thấy?"

"Cậu ấy ra ngoài đón người rồi, không có chạm mặt các cậu à?"

Có người tiếp lời: "Dương Liễu và bạn gái cậu ấy đến rồi, nhưng gần đây không có chỗ đỗ xe nên bọn họ đỗ ở trung tâm thương mại bên cạnh. Mạn Mạn nói sẽ ra đón họ."

Vừa dứt lời, người mới lên tiếng nhìn quanh phòng riêng một vòng, phát hiện vẫn còn thiếu vài người.

Cô nàng thắc mắc: "Lạ thật, chị Thính Nhiên đâu rồi?"

Nghe thấy cái tên này, Ôn Sở bất giác sững người.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì cửa phòng riêng đã bị ai đó ở bên ngoài đẩy ra. Một giọng nói thong dong xen lẫn ý cười từ ngoài truyền vào: "Ở đây này, vừa ra ngoài nghe điện thoại."

Chủ nhân giọng nói đứng ở cửa, đảo mắt quanh phòng riêng một vòng.

"Ồ? Lại có người đến sao? Để tôi xem nào..."

"Ôn Sở đến rồi à."

Trình Thính Nhiên khẽ mỉm cười.

Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Trình Thính Nhiên vẫn chắc chắn.

Trình Thính Nhiên nhẹ nhàng và chậm rãi tiến đến phía sau ghế Ôn Sở. Đôi tay trắng nõn như rắn trườn lên lưng ghế. Trình Thính Nhiên giả vờ khổ não: "Phải làm sao bây giờ đây? Lúc nãy em nhắn tin cho chủ tiệc, đúng lúc chị ở ngay bên cạnh, nên là tiện tay trả lời giúp luôn."

"Ôn Sở, bây giờ em sợ gặp chị lắm sao?"

Lời nói đùa thốt ra từ miệng Trình Thính Nhiên ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn.

Những người có mặt ở đây không phải ai cũng biết giữa hai người họ từng có một đoạn quá khứ. Có kẻ hóng hớt xem kịch vui, có người điên cuồng kéo tay áo bạn mình để hỏi rõ mọi chuyện.

Là tâm điểm giữa cơn bão, Ôn Sở bị mấy câu nói của Trình Thính Nhiên làm cho đầu óc quay cuồng.

Hay, hay, hay lắm.

Cô đây là phạm vào luật trời rồi chứ gì!

Giờ phút này, Ôn Sở bắt đầu hối hận vì đã gửi tin nhắn cho Ngu Tư Mạn. Cô sớm nên biết Ngu Tư Mạn thân với Trình Thính Nhiên hơn, căn bản không có gì gọi là bí mật.

Tần Kiến Thư đứng bên cạnh cũng từ những lời nói ngắn ngủi vừa rồi mà nhận ra người đứng phía sau Ôn Sở là ai.

Sắc mặt nàng thoáng chốc trở nên khó tả.

Mười mấy người trong phòng riêng yên tĩnh đến lạ thường.

Chốc lát sau, Ôn Sở mím môi, quay người lại. Cô khẽ nâng mắt, giọng nói không nghe ra chút dao động nào: "Không thể nói là sợ, chỉ là tôi nghĩ những cặp đôi đã chia tay thì nên tránh mặt nhau một chút, không phải sao?"

Trình Thính Nhiên im lặng một lúc.

"Không làm người yêu, thì cũng có thể làm bạn mà."

"Tôi đâu có thiếu bạn bè, mắc gì phải làm bạn với người yêu cũ?"

Ôn Sở rành rọt bác bỏ lời đối phương, giọng điệu điềm tĩnh không nhanh không chậm. Trong đôi mắt vô tội trong veo kia lại ngập tràn sự thờ ơ và xa cách, nhìn thế nào cũng thấy rất vô tình.

Nhưng thực tế, cô đang sốt sắng chú ý đến động thái của Tần Kiến Thư qua khóe mắt.

Tần Kiến Thư đang làm gì?

Tần Kiến Thư không nhìn cô, ngược lại còn cầm tách trà uống hết ngụm này đến ngụm khác, cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ôn Sở buồn bực. Trà uống ngon như thế sao?

Chỉ thấy đối phương uống xong lại rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau miệng, rồi đến môi, sau đó là những ngón tay bị ướt. Chỗ này lau một chút, chỗ kia cũng lau một chút.

Nhưng những hành động không đầu không đuôi, thậm chí kỳ lạ ấy lại khiến Ôn Sở siết chặt cằm.

Thái độ lạnh nhạt và hời hợt của Ôn Sở khiến Trình Thính Nhiên không khỏi đau lòng.

Trình Thính Nhiên co lại đầu ngón tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu: "Cũng phải."

Lúc này, cuối cùng cũng có người lên tiếng giải vây: "Chị Thính Nhiên, hay là chị qua đây trước đi..."

Trình Thính Nhiên quay đầu liếc nhìn người vừa lên tiếng, đang định xoay người rời đi thì đúng lúc bắt gặp Tần Kiến Thư quay mặt sang nhìn Ôn Sở.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua ấy, Trình Thính Nhiên càng không thể bước tiếp.

Trình Thính Nhiên chợt nhớ đến lúc chơi mạt chược, Ngu Tư Mạn có nói tối nay Ôn Sở sẽ dẫn một người bạn đến đây.

Bây giờ xem ra, chính là người này.

Trình Thính Nhiên suy nghĩ một lúc, giọng nói cô nửa thăm dò, nửa không chắc chắn: "Tần Kiến Thư?"

Vẻ mặt Ôn Sở lập tức trở nên đặc sắc vô cùng!

Ôn Sở cau chặt đôi mày liễu, khi lần nữa nhìn về phía Trình Thính Nhiên, trông cô chẳng khác nào là vừa thấy ma.

Chuyện gì thế này? Bạn gái tương lai của tôi và bạn gái cũ của tôi???

Bị Trình Thính Nhiên đột ngột gọi tên, Tần Kiến Thư cũng hơi bất ngờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, thoáng có chút ngạc nhiên: "Cô biết tôi sao?"

Sau khi xác nhận người ngồi bên cạnh Ôn Sở chính là người ở đầu dây bên kia trong đêm giao thừa, Trình Thính Nhiên im lặng một hồi lâu: "Tối hôm giao thừa mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, Ôn Sở thua nên phải gọi một cuộc điện thoại chỉ định."

Mà cuộc gọi đó vừa hay là do Trình Thính Nhiên chỉ định, hơn nữa cô còn có ấn tượng rất sâu.

Dăm ba câu đã khơi dậy ký ức của những người đang ngồi ở đây. Những ai có mặt đêm hôm đó đều lục lại trong góc sâu trí nhớ những chi tiết nhỏ đã xảy ra, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Chuyện đã qua hơn nửa năm, vậy mà Trình Thính Nhiên vẫn nhớ rõ đến thế.

Bầu không khí nhất thời có phần ngưng trệ.

Đúng lúc này, bên ngoài cánh cửa phòng riêng khép hờ vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"——Ôn Sở đã đến rồi sao? Lát nữa phải để cậu ấy xem rượu ngon em đem theo tối nay!"

"——403, là phòng này đúng chứ?"

Có người quen nhận ra giọng nói của Dương Liễu.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa khép hờ bị người ở bên ngoài đẩy ra.

"Ôn Sở ơi!" Vừa nhìn thấy bạn thân, Dương Liễu liền hào hứng gọi cô một tiếng, "Mau đến xem loại rượu đặc sản mình mang về từ Vân Nam hồi tuần trước nè!"

Vừa nói xong, Dương Liễu mới nhận ra sắc mặt Ôn Sở có gì đó không ổn.

Thế là cô quét mắt quanh phòng riêng một vòng, cuối cùng phát hiện ra Trình Thính Nhiên đang đứng ngay sau lưng đối phương.

Lúc này, sự phấn khích của Dương Liễu đã lắng xuống.

Cô cười gượng hai tiếng, bắt đầu cảm thấy ngượng thay cho bạn mình: "Trình Thính Nhiên cũng ở đây à..."

Ngay sau đó, Hứa Ý Tống đi vào chung với cô cũng cất giọng kinh ngạc: "Ủa, cô Tần, cô cũng ở đây sao?"

Cái gì! Tần Kiến Thư cũng có mặt!

Dương Liễu suýt nữa đánh rơi món đồ đang cầm trên tay.

Cô nhìn theo ánh mắt bạn gái mình, con ngươi chấn động. Biểu cảm trên mặt cô quả thực còn đặc sắc hơn cả đèn xoay bảy màu trong quán bar.

Không ngờ đó, Ôn Sở.

Chơi lớn như vậy luôn hả?

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.