Gái Thẳng Schrodinger

Chương 70: Hít thở



Chương 70: Hít thở

Chủ nhân bữa tiệc đã quay lại.

Bầu không khí trong phòng riêng vừa rồi vì Ôn Sở và Trình Thính Nhiên mà trở nên gượng gạo trong chốc lát. Giống như đám mây đen thoáng qua trên trời, mới một khắc trước còn là gió lớn gào thét, sấm chớp rền vang, nhưng ngay sau đó, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là đều lặng lẽ trôi đi.

Trông có vẻ rất đáng sợ, nhưng thực chất chỉ ầm ĩ hai tiếng, gió thổi qua một trận là đã vội vàng kết thúc.

Sự náo nhiệt vui vẻ đã hoàn toàn che lấp chút khó chịu riêng tư ấy, mọi người cùng nhau tô vẽ nên một bức tranh hòa bình giả tạo.

May mà Trình Thính Nhiên đến sớm, không ngồi cùng bàn với nhóm Ôn Sở.

Dương Liễu kéo Hứa Ý Tống ngồi xuống cạnh Ôn Sở, vừa đến gần liền dò hỏi ngay: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

Dương Liễu hạ thấp giọng, thì thầm với Ôn Sở bằng chất giọng rất nhỏ: "...Ý mình là, sao hai người lại cùng nhau đến đây?"

Chẳng phải vẫn chưa chính thức thành đôi sao? Mới đây mà đã xuất hiện với thân phận người nhà rồi à?

Ánh mắt Dương Liễu lướt qua lướt lại giữa hai người họ, trong đôi mắt to tròn lấp lánh ngập tràn sự tò mò với những chuyện bên lề.

Ôn Sở nghiêng mặt sang, cũng nhỏ giọng: "Chuyện này ngoài ý muốn, cậu đừng có hỏi nữa."

Nói xong, Ôn Sở nhíu mày: "Hơn nữa, mình có nhắn tin cho cậu nói tối nay sẽ dẫn Tần Kiến Thư tới, cũng chẳng thấy cậu nhắc mình là Trình Thính Nhiên cũng có mặt."

Dương Liễu cực kỳ vô tội, cô chớp mắt mấy cái: "Tin nhắn cậu gửi mình còn chưa xem, bận quá trời."

"Hơn nữa, sao mình biết chị ta có đến hay không?"

"Với lại trước đây cậu cũng đâu có phản cảm với chị ta đến mức này..."

Làm sao mà giống nhau được!

Ấn đường Ôn Sở hơi giật giật. Nếu chỉ có mỗi mình cô tình cờ chạm mặt Trình Thính Nhiên, cô cùng lắm cũng chỉ phớt lờ hoặc tùy cơ ứng biến. Nhưng đi cùng Tần Kiến Thư thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác.

Dương Liễu nói xong cũng nhận ra điều này, cô nàng chép miệng một cái, không nói thêm gì nữa.

Nói nhiều như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi khát.

Dương Liễu cầm chiếc ly sứ trước mặt lên nhìn thoáng qua, trống không. Cô đưa mắt tìm ấm trà trên bàn thì bất ngờ đối diện với ánh mắt của Tần Kiến Thư, người đang ngồi bên cạnh Ôn Sở.

"..."

Dương Liễu chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên là tự hỏi liệu những lời cô vừa nói thầm với Ôn Sở có bị nghe thấy hay không.

Thế nhưng, Tần Kiến Thư chỉ mỉm cười với cô, chào hỏi đơn giản: "Lâu rồi không gặp."

"Đúng là lâu rồi không gặp, dạo này bận đến nỗi chân không chạm đất, hoàn toàn chẳng có thời gian ra ngoài chơi." Hứa Ý Tống không có nhiều suy tư vòng vo như Dương Liễu, cô ở bên cạnh nghiêng đầu qua, rất tự nhiên tiếp lời Tần Kiến Thư, "Lần này nghỉ hè, trường Trọng Nam các cô xếp lịch học bù cho khối 12 thế nào vậy?"

Bữa tối mọi người đã có mặt đông đủ, chẳng bao lâu sau, chủ tiệc Ngu Tư Mạn báo với quản lý là có thể bắt đầu dọn món.

Giữa chừng, khi đang ăn được một nửa, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh kem ba tầng khổng lồ vào.

Những đợt sóng náo nhiệt như muốn lật tung mái nhà. Không biết ai là người khởi xướng hát bài chúc mừng sinh nhật trước, cũng chẳng rõ ai đã quệt một mảng kem béo ngậy lên mặt nhân vật chính của bữa tiệc

Tóm lại, trong phòng riêng đã bắt đầu cuộc hỗn chiến.

Những người đến đây tối nay ít nhiều gì đều quen biết nhau, dù không thân thì cũng từng gặp mặt vài lần trong những buổi tụ tập chung, vậy nên chơi đùa khá thoải mái.

Thế nhưng mọi người đều rất có chừng mực, chỉ bôi kem lên mặt những ai không trang điểm khi ra ngoài.

Còn những người có trang điểm, thì chỉ bị quệt lên mu bàn tay hoặc cổ cho có lệ mà thôi.

Bên gáy Ôn Sở cũng dính một vệt, còn Dương Liễu thì khỏi phải nói.

Tần Kiến Thư được người bên cạnh bảo vệ cẩn thận, hơn nữa tính cách nàng lạnh lùng, lại lạ mặt, nên hầu như không ai chủ động đến gần để chuốc lấy sự bẽ bàng.

Khi vào nhà vệ sinh lau kem, Ôn Sở vô tình chạm mặt Ngu Tư Mạn vừa từ buồng bên trong bước ra.

"Chủ xị quả nhiên là đối tượng được chăm sóc đặc biệt nhỉ."

Ôn Sở liếc nhìn Ngu Tư Mạn qua tấm gương, thấp giọng cười khẽ.

Cả người đối phương đều dính kem, cũng may là đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo sạch.

"Chứ còn gì nữa, bình thường mấy người này đều rất tốt, nhưng một khi đã chơi điên lên thì đến lục thân cũng chẳng nhận." Ngu Tư Mạn đi tới đứng bên cạnh Ôn Sở, mở vòi nước, hơi ngập ngừng: "Xin lỗi nhé, Ôn Sở. Cậu nhắn tin đúng lúc Thính Nhiên đang chơi với bọn mình. Mình nghĩ chuyện của hai người cũng đã qua lâu rồi, nên không ngăn chị ấy lấy điện thoại mình..."

Trong gương, Ngu Tư Mạn và Ôn Sở đứng sóng vai nhau.

Ôn Sở ngẩng đầu, thấy trong gương Ngu Tư Mạn nói chuyện không hề nhìn cô, mà chỉ cúi đầu rửa tay.

Chuyện này thật sự giống như lời Ngu Tư Mạn nói sao?

Cô không tin. Phần lớn là cố ý giúp Trình Thính Nhiên che giấu thôi.

Ôn Sở hơi cong khóe mắt, cô tắt vòi nước: "Không sao."

Dù sao cũng đã như vậy rồi.

Chỉ cần qua hôm nay, không tiếp tục qua lại với Ngu Tư Mạn và mấy người đó nữa là được.

Cô nghĩ, chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa là cũng có thể rời khỏi cái nhóm nhỏ đó luôn.

Thực ra cô nên rời đi từ lâu. Cô cũng đã tu thân dưỡng tính mấy năm nay rồi còn gì.

Ôn Sở thù dai cực kỳ, câu "không sao" cô nói hoàn toàn trái lòng.

Ngu Tư Mạn lại nhìn cô: "Vậy cứ quyết định thế nhé. Lát nữa ăn xong chúng ta còn đi karaoke, khó khăn lắm mới rủ cậu được một lần, đừng có nói là có việc phải đi trước đó."

Ôn Sở cười cười, trả lời úp úp mở mở: "Vậy để lát nữa mình hỏi bạn mình xem."

Câu này rõ ràng là đang qua loa lấy lệ cho xong.

Trở lại phòng riêng, Ôn Sở dựa sát vào Tần Kiến Thư, người đang tán gẫu với Dương Liễu và Hứa Ý Tống. Cô tự nhiên nói: "Lát nữa bọn họ định đi hát karaoke, chị có muốn đi không?"

Nếu Ôn Sở không muốn đi, thì cần gì phải cố ý hỏi lại nàng?

Tần Kiến Thư suy nghĩ một vòng là đã có đáp án.

Nàng nhìn Ôn Sở, đôi mắt đen láy như hồ nước tĩnh lặng sâu không thấy đáy, giọng nói mang theo chút lành lạnh: "Đi, tại sao lại không đi?"

---

Tần Kiến Thư đại khái đã hiểu cái "ích kỷ" mà bác sĩ Lý nói về nàng là gì.

Bởi vì không để tâm, nên chưa bao giờ suy nghĩ kĩ xem định nghĩa chính xác của "thích" là thế nào.

Có lẽ tồn tại, có lẽ không tồn tại, nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng.

Nhưng rõ ràng, nếu đặt sự quan tâm hiện tại nàng dành cho Ôn Sở trước mặt những người bạn trai cũ kia, vừa nhìn là đã hiểu ngay thế nào mới gọi là thích.

Nàng không thích bọn họ, nhưng lại hiểu rất rõ những kẻ như Trần Tri Tụng thèm khát điều gì ở nàng.

Nàng biết rõ bản tính háo sắc của đàn ông khó mà thay đổi, nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấu, như thể treo trước mặt một con lừa ngốc củ cà rốt mà nó mãi mãi không ăn được, thờ ơ nhìn bộ dạng vắt hết óc xấu xí của họ.

Những năm qua, đây là lần đầu tiên Tần Kiến Thư dùng góc độ của một kẻ đứng ngoài để nhìn rõ con người mình trước đây.

Đúng, cái gì nàng cũng chẳng bận tâm, nàng chỉ để ý đến cảm giác của bản thân nàng thôi.

Điều đó không có gì sai.

Trước đây nàng đã như vậy, sau này nàng cũng chỉ có thể ngày càng tệ hơn.

Giống như giờ phút này, Trình Thính Nhiên ngồi trên chiếc ghế sofa bên kia, chơi xúc xắc với vài người bạn khác, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Sở đang cầm micro hát.

Trong đôi mắt đen láy của người phụ nữ, những tình cảm thầm kín sắp không thể che giấu nổi nữa. Nó quấn quýt và vấn vương, như ngàn vạn sợi tơ vô hình đan xen chằng chịt, từng sợi từng sợi quấn lấy.

Chỉ cần nghĩ đến việc Ôn Sở và Trình Thính Nhiên từng có một mối tình ngọt ngào, Tần Kiến Thư liền thấy bực bội một cách khó hiểu.

Nàng không thích ánh mắt Trình Thính Nhiên nhìn Ôn Sở.

Nàng muốn dẫn Ôn Sở rời khỏi đây, rời khỏi căn phòng nhỏ này.

Nàng muốn đôi mắt cười biết nói của Ôn Sở chỉ nhìn nàng, trong mắt chỉ có mỗi mình nàng thôi.

Nhưng tất cả những điều này, Ôn Sở đều không hay biết.

Ôn Sở vẫn đang hát, hát rất nghiêm túc, trông có vẻ rất vui. Ánh sáng xoay tròn trên đỉnh đầu lọt vào trong mắt cô, tựa như những vì sao rơi xuống.

Lồng ngực Tần Kiến Thư tràn ngập những bọt khí chua xót dày đặc, từng cái từng cái nổ tung, va đập vào tim. Mỗi lần nổ vang là chúng đều đang gào thét, phản kháng, thôi thúc nàng phải làm gì đó.

Cảm giác này rất quen.

Nhớ lại thì cũng giống như lúc Phùng Ny vừa mới xuất hiện vậy.

Nhưng Phùng Ny và Trình Thính Nhiên không giống nhau.

Phùng Ny không giống Trình Thính Nhiên, chưa từng chiếm giữ một vị trí quan trọng trong cuộc đời Ôn Sở.

Ánh sáng lay động rọi lên khuôn mặt thanh tú của Tần Kiến Thư, lúc sáng lúc tối. Nàng mím chặt môi, bất chợt quay đầu, vươn tay nắm lấy cổ tay Ôn Sở.

Giọng hát của Ôn Sở đột ngột ngừng lại. Cô cầm micro, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Sao thế?"

Giọng nói nhẹ nhàng, pha chút nghi hoặc lờ mờ.

Ở phía bên kia, ánh mắt dò xét của Trình Thính Nhiên cũng theo đó mà dời đến. Trình Thính Nhiên nhìn Ôn Sở trước, sau đó lặng lẽ dời mắt sang người bên cạnh Ôn Sở.

Dù không quay đầu, nhưng Tần Kiến Thư vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt đó.

Hàng mi dài của nàng rung động, phủi xuống những tia sáng vụn vỡ: "Tôi không được khỏe lắm."

"Không khỏe? Không khỏe chỗ nào?"

Vừa nghe Tần Kiến Thư nói không khỏe, Ôn Sở lập tức ném chiếc micro trong tay sang một bên.

Cô nhìn lướt qua đĩa trái cây và rượu chưa từng bị động tới trước mặt đối phương, hơi ngập ngừng: "Có phải trong phòng quá ngột ngạt không? Hay là tôi đi cùng chị ra ngoài hít thở một chút nhé?"

"Được." Tần Kiến Thư khẽ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận lý do này.

Nàng nói ít đến mức đáng thương, mà người cũng khác thường. Ôn Sở dắt nàng ra khỏi phòng, đi về phía ban công lớn ngoài trời. Vừa đi, cô vừa chú ý quan sát tình trạng của nàng.

Lòng bàn tay Tần Kiến Thư cũng nóng bừng lên.

Chẳng lẽ là do mặc ít quá, bị điều hòa thổi đến nỗi cảm lạnh rồi?

Trên suốt quãng đường đi, không thiếu những đôi nam nữ đã uống say tựa sát vào nhau, thì thầm tình tứ trong hành lang dài.

Tần Kiến Thư vội vã lướt mắt qua, trong lòng bỗng dấy lên một tia lửa nhỏ.

Ban công lớn ngoài trời và không gian bên trong được ngăn cách bằng một cánh cửa trượt dày. Ôn Sở duỗi tay kéo cửa ra, rồi khép lại. Chỉ một thoáng mà hai người họ đã bị ngăn cách khỏi thế giới bên kia bằng tấm kính trong suốt.

Tiếng hát thảm thiết như quỷ khóc sói tru bị bỏ lại ở phía bên kia cánh cửa kính.

Làn gió mang hơi nóng thổi tới, cuốn đi bầu không khí ngột ngạt còn đọng lại trong phòng trước đó.

Ôn Sở ngửa mặt nhìn bầu trời tối tăm tĩnh lặng, cô xoay người lại, đang định hỏi Tần Kiến Thư xem ra ngoài hít thở thế này có thấy dễ chịu hơn không.

Bất chợt, một cánh tay thon dài quấn lấy eo cô. Chủ nhân của cánh tay ấy kéo nhẹ cô về phía trước, đưa cô tới trước người mình.

Hai cơ thể mềm mại áp sát nhau.

Cơn gió đêm mang theo hơi ấm lại thổi tới, vương thêm vài phần ẩm ướt và dính nhớp.

Ôn Sở nghe rõ tiếng nhịp tim mình không ngừng khuếch đại: "Thình, thịch——"

Không chờ cô kịp hoàn hồn, cánh tay còn lại của Tần Kiến Thư cũng men theo sống lưng, từng tấc từng tấc trườn lên bả vai như rắn bò, cuối cùng dừng lại bên cổ và tai cô.

"Ôn Sở."

Chẳng biết từ lúc nào đôi môi ướt át của Tần Kiến Thư đã kề sát bên tai Ôn Sở, khẽ gọi tên đối phương.

Giọng nói kéo dài như tơ, trầm thấp khàn khàn, ẩn chứa một thứ cảm xúc mơ hồ khó diễn tả.

Ôn Sở bị tiếng gọi ấy làm cho trái tim xao động, cô chỉ cảm thấy nơi vừa bị đôi môi Tần Kiến Thư chạm qua vừa ẩm vừa nóng, rung động dâng trào, vô số dòng điện chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Đến nỗi chân cô cũng hơi nhũn ra.

"... Chị sao vậy? Rốt cuộc là khó chịu ở đâu? Vừa rồi chị đã ăn gì à?"

Sao trông cứ như đã ăn phải thứ gì không nên ăn vậy?

Hay là đã uống rượu trong lúc cô không để ý?

Đây còn là Tần Kiến Thư sao? Rõ ràng là yêu tinh câu hồn đoạt phách người ta thì có!

Tần Kiến Thư ôm chặt lấy cô, dán sát vào cô hơn: "Lòng chị khó chịu lắm."

Tựa như một tiếng thở dài khẽ khàng, lại như một lời tình tự vấn vương.

"..."

Đồng tử Ôn Sở hơi co lại.

Cô nhìn chằm chằm vào hai bóng hình quấn lấy nhau phản chiếu trên cánh cửa kính trong suốt phía trước, hai má nóng bừng.

Tần Kiến Thư đang làm nũng sao?

---

Tác giả có lời muốn nói

Trong mắt tôi, hai chữ "ích kỷ" không hề mang ý nghĩa tiêu cực. Con người coi trọng bản thân là điều hết sức bình thường, tìm kiếm lợi ích cho mình cũng không có gì đáng xấu hổ. Quang minh lỗi lạc, không việc gì phải xem hai chữ này như một lời chỉ trích.

Chỉ có những kẻ không còn cách nào trục lợi từ bạn nữa mới thốt ra hai chữ "ích kỷ" với hàm ý trách móc thôi.

Editor có lời muốn nói:

Mấy nay quay cuồng với việc edit nên mình không có lên mạng, thành thử hôm nay mình mới phát hiện truyện được giới thiệu trong các hội nhóm BHTT trên Phở bò hihi. Cảm ơn các bạn nhiều nhé. Mình sẽ cố gắng hơn. 

Hôm nay chỉ có 1 chương thui, lý do là vì editor đuối như trái chuối. Xin phép mí bồ cho mình nghỉ nửa ngày nhê.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.