Gái Thẳng Schrodinger

Chương 8: Phô trương



Chương 8: Phô trương

Trùng hợp là ngay khi Tần Kiến Thư vừa hỏi xong, tiếng chuông bắt đầu tiết tự học buổi tối đúng lúc vang lên.

Ôn Sở từ chỗ ngồi bật dậy, cô cầm theo giáo án đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi đi ra ngoài, chỉ để lại cho Tần Kiến Thư một bóng lưng vội vã.

Trước khi đi, Ôn Sở đã hứa với đối phương rằng nhất định sẽ nộp kế hoạch trước khi giờ tự học buổi tối hôm nay kết thúc. Tần Kiến Thư cũng tin lời.

Nhưng kết quả là, Ôn Sở như bôi mỡ dưới chân, đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối, ngay cả văn phòng cô cũng chẳng dám quay lại mà trực tiếp chuồn đi từ cầu thang bên cạnh, bỏ của chạy lấy người.

Sáng hôm sau, Ôn Sở không có tiết dạy nên đến muộn một chút. Tiết tự học buổi sáng, cô chỉ xuất hiện ở chỗ làm một lát, vòng qua vòng lại đã biến mất không thấy đâu.

Trong giờ các lớp chạy bộ buổi sáng, Tần Kiến Thư cố ý vòng qua bên lớp 11/4 tìm Ôn Sở:

"Cô Ôn của các em đâu rồi?"

"Em không biết ạ..."

"Buổi sáng cô có tới lớp, sau đó thì không thấy nữa ạ."

Học sinh đều đồng loạt nói không biết.

Từ tối hôm qua đến giờ, quay đi quay lại mấy lần như vậy, trong lòng Tần Kiến Thư cũng đoán được đại khái. Ôn Sở không nộp được kế hoạch dạy học nên cố tình trốn nàng đây.

Sắc mặt nàng không có gì thay đổi, nàng đảo mắt qua hàng chạy bộ của lớp 11/4, dịu dàng gật đầu:

"Được rồi, vậy các em chạy bộ đi. Lát nữa sau khi chạy xong, lớp trưởng đến văn phòng cô lấy bài kiểm tra Lịch sử cô thu hôm qua rồi phát cho cả lớp."

Sau một thời gian chấn chỉnh, về cơ bản học sinh trong khối cũng hiểu chút chút về vị khối trưởng mới nhậm chức này. Bây giờ phàm là nơi Tần Kiến Thư xuất hiện, tất cả học sinh đều ngoan ngoãn, không ai dám làm loạn.

Sau khi chấn chỉnh, tác phong học sinh có thay đổi là một điều tốt.

Nhưng bị chấn chỉnh hiển nhiên không chỉ có học sinh mà thôi.

Ôn Sở cố tình tránh mặt, Tần Kiến Thư cũng không chủ động đi tìm. Mặc dù chỉ cần nhấc tay gửi tin nhắn hay gọi một cuộc điện thoại là được nhưng nàng cũng không làm, vẫn cứ tiếp tục công việc của mình như thường lệ.

"Tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu," điều này Tần Kiến Thư biết, Ôn Sở tất nhiên cũng rõ—— Buổi chiều cô có hai tiết đôi vào tiết sáu và tiết bảy, thêm tiết tám tự học nữa, cô nhất định phải có mặt ở lớp để trông chừng.

Nhưng bất ngờ là, cả buổi chiều Tần Kiến Thư cũng không xuất hiện bên phía lớp 11/4.

Dạy xong hai tiết trên lớp, trong lòng Ôn Sở cũng không còn lo mình bị bắt nữa.

Chuông hết tiết vang lên, vừa gấp sách vở lại, học sinh trong lớp như những chú ngựa hoang thoát cương, chạy giỡn khắp nơi. Tiếng cười đùa náo nhiệt vang lên khắp trong và ngoài lớp học, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Giờ giải lao chỉ có mười phút, nghĩ tới việc tiết tám tự học mình vẫn phải tiếp tục trông lớp, Ôn Sở cũng chẳng muốn quay lại văn phòng.

Cô đứng bên cạnh bệ giảng, vặn nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước. Đột nhiên, phía dưới vang lên một tiếng gọi trong trẻo: "Cô Ôn——!"

Kỳ Phong Nguyệt nhét hai tay vào áo khoác đồng phục, chạy hai ba bước tới cạnh bệ giảng. Cô bé vươn tay, trực tiếp đặt một hộp đồ lên bệ giảng.

Đuôi lông mày Ôn Sở hơi nhíu lại, cô cụp mắt liếc qua chiếc hộp nhỏ có bao bì toàn tiếng Anh, rồi nhìn về phía cô bé: "Đây là gì vậy?"

"Kẹo ngậm họng ạ! Mấy ngày nay không phải cô cứ ho mãi, cổ họng không thoải mái sao ạ? Trước đây chị em có mang cái này từ nước ngoài về, em chưa thử nên không biết hiệu quả thế nào, nhưng cô cứ ăn thử xem." Kỳ Phong Nguyệt rút cả hai tay ra đặt lên bệ giảng, mắt cười cong cong, lúc này trông cô nhóc chẳng còn vẻ ngỗ nghịch, bướng bỉnh như ngày thường nữa.

Vừa nghe nói có đồ ăn, Dương Tương và nhóm Giang Hâm cũng kéo tới trước mặt.

Tay của Dương Tương thậm chí còn len lén vươn ra: "Kẹo gì thế ạ, cho em một viên với!"

Ôn Sở không thèm ngước mắt, trực tiếp cầm lấy cái hộp trước khi đối phương kịp chạm vào.

Cô cười với Kỳ Phong Nguyệt: "Vậy cô không khách sáo đâu. Cô nhận đồ của em, nhưng cô nói rõ để mất lòng trước được lòng sau, sau này em có mắc lỗi thì cô vẫn sẽ phạt em như thường."

Nghe thấy câu này, Kỳ Phong Nguyệt lập tức phồng má khoa trương, ánh mắt đầy vẻ không tin: "Thôi ạ, hình như cô cũng chưa phạt bọn em bao giờ. So với cô Tần thì cô còn kém xa!"

Câu này quả không sai, nếu không vì phong cách dạy học của Ôn Sở trước giờ quá thoải mái, thì cô cũng chẳng đến nỗi bị Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm, đặc biệt chỉnh đốn.

Một lời bình không khen cũng chẳng chê, Ôn Sở nghe xong chỉ khẽ cong mắt, hừ nhẹ một tiếng mà không nói gì. Cô cũng từng là học sinh, cũng hiểu làm học sinh không dễ dàng gì.

Dương Tương không lấy được kẹo, rất nhanh đã làm ầm ĩ chuyển sang chủ đề khác: "Cô ơi, có phải hôm nay cô đang trốn cô Tần không ạ?"

Xui xẻo thay, câu này lại chọc đúng chỗ đau của Ôn Sở.

Ánh mắt hóng hớt của mấy học sinh xung quanh đều không hẹn mà cùng đổ dồn lên người Ôn Sở.

"...Nói gì đó?" Ôn Sở nhíu nhẹ đôi mày liễu, lườm cậu một cái.

Cô tiện tay vén tóc lên, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn đi nơi khác: "Mọi người đều là giáo viên, cô trốn cô ấy làm gì? Hơn nữa, cô và cô Tần còn chung một văn phòng." Giọng nói của Ôn Sở chậm rãi, đều đều, nhưng rất hợp lí.

Gần như ngay khi Ôn Sở vừa dứt lời, Dương Tương đã ló đầu nhìn ra ngoài phòng học, lớn tiếng nói: "Ơ, cô Tần, sao cô lại đến đây?"

Sợi dây trong lòng Ôn Sở lập tức căng chặt, cô gần như vô thức quay đầu lại, một vài động tác nhỏ đã vạch trần lời nói dối vừa rồi của cô.

Dương Tương lập tức cười ha hả: "Cô ơi cô xem phản ứng của cô kìa, còn bảo là không có trốn!"

Nhận ra mình bị tên nhóc này gài bẫy, Ôn Sở phát cáu, vừa định bùng nổ thì...

Lúc này Kỳ Phong Nguyệt giơ tay chỉ về phía sau Ôn Sở, nhỏ giọng nói: "Cô Tần."

Nhìn dáng vẻ thì đúng là thật hơn câu Dương Tương vừa nói mới nãy rất nhiều, nhưng hiển nhiên Ôn Sở sẽ không mắc mưu lần hai. Cô quay đầu nhìn sang cô bé: "Kỳ Phong Nguyệt, vừa rồi cô còn khen em ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế mà em lại đi hùa với Dương Tương trêu cô à..."

Ôn Sở còn chưa nói xong, Kỳ Phong Nguyệt đã chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn cô, sau đó chạy về chỗ ngồi của mình nhanh như một làn khói.

Không chỉ Kỳ Phong Nguyệt, mà cả lớp học lúc nãy còn đang nhốn nháo giờ phút này lập tức im phăng phắc, ai về chỗ người nấy.

Bộ dạng này, không giống đang diễn kịch.

Trái tim vừa mới yên ổn được một lúc của Ôn Sở bỗng chốc lại bị nhấc lên tới cuống họng. Năm ngón tay cô hơi co lại, cô chậm rãi xoay người nhìn về phía cửa lớp.

Quả nhiên, Tần Kiến Thư đã đứng ở đó. Hai tay đối phương ôm tập tài liệu giảng dạy và bài kiểm tra trước ngực, đôi mắt sâu thẳm tựa như mặt hồ yên ả, lặng lẽ nhìn về phía cô.

"Cô Ôn, có phải cô quên sáng hôm qua tôi đã xin cô một tiết tự học của lớp để giảng bài kiểm tra không?" Chuông vào học đã vang lên một hồi lâu, Tần Kiến Thư không chắc liệu Ôn Sở có nghe thấy hay không.

Nàng ôm đồ trong tay, chậm rãi bước vào phòng học, giọng nói dịu dàng lành lạnh hoàn toàn không có cảm giác áp bách như Ôn Sở đã nghĩ.

Nhưng vì kế hoạch giảng dạy đã bị trì hoãn từ tối qua đến tận giờ này, nên khi đối diện với Tần Kiến Thư, Ôn Sở chung quy vẫn có chút chột dạ.

Cô lóng ngóng, nói: "Ừm...đúng, đúng là có chuyện này. Vậy cô Tần lên lớp đi, tôi nhường lớp lại cho cô."

Hai người lướt qua nhau, một người bước vào, một người bước ra.

Bước chân của Ôn Sở rất vội, vừa ra khỏi lớp chưa được hai bước cô đã nghe thấy phía sau có người đuổi theo: "Cô Ôn——"

Bước chân Ôn Sở đang rời đi chợt khựng lại, cô nhắm mắt trì hoãn hai giây, sau đó mới quay người lại như thể đã chấp nhận số mệnh: "Cô Tần ơi, cô xem thế này có được không, sáng mai tôi nhất định sẽ nộp kế hoạch giảng dạy đó cho cô... Chủ yếu là mấy ngày nay tôi bị cảm mãi mà không khỏi, không có viết ra gì được, lát nữa tan làm tôi còn hẹn bác sĩ để truyền dịch."

Không chờ Tần Kiến Thư mở miệng nói chuyện, Ôn Sở cũng đã tự mình đưa ra phương án giải quyết.

Những lời này, có năm phần thật, năm phần giả. Cảm là thật, nhưng vì cảm mà không viết được là giả.

Mặc dù là bên đuối lý, nhưng Ôn Sở vẫn giữ nụ cười và thể diện, không đến nỗi để bản thân rơi vào thế hạ phong.

Tần Kiến Thư có chút bất ngờ với lời giải thích dài dòng kèm câu đảm bảo của Ôn Sở. Nàng nhìn chằm chằm đối phương một lúc, sau đó dời mắt: "Thực ra là được, tôi không phải đến để giục cô chuyện đó."

Nói đến đây, Tần Kiến Thư giơ tay lên, đưa món đồ đang cầm trong tay về phía đối phương: "Cô quên cầm bình giữ nhiệt."

---

Lúc trước, Starbucks ra mắt bình giữ nhiệt màu hồng nhạt thanh xuân phiên bản giới hạn, vừa mở bán đã cháy hàng. Ôn Sở chạy tới mấy cửa hàng offline mới mua được, sau khi có thì yêu thích suốt một thời gian.

Giờ phút này, bình giữ nhiệt đang nằm im lìm trong hộc đựng ly giữa ghế xe.

Ánh mắt của Ôn Sở thỉnh thoảng lại liếc qua thân bình——được rồi, là do cô lòng dạ tiểu nhân. Tần Kiến Thư thực ra không hề có ý hối thúc cô, thậm chí còn rất quan tâm đến bệnh tình của cô.

Chiếc xe leo lên con dốc lớn rồi rẽ một vòng đến cổng trường. Bảo vệ trường học từ xa nhìn thấy xe chạy tới liền mở cổng tự động trước để xe đi qua.

Lúc này, điện thoại của Ôn Sở reo lên. Là Dương Liễu gọi đến.

Cô cầm điện thoại, liếc nhìn màn hình hiển thị, bật loa ngoài lên rồi đặt điện thoại xuống nghe: "Chuyện gì?"

Chiếc xe vừa ra khỏi cửa lớn, Ôn Sở không quên giảm tốc độ, nghiêng đầu chào bác bảo vệ đang trực bên ngoài.

Cùng lúc đó trong xe, giọng nói của Dương Liễu vang lên từ loa ngoài: "Cậu đang ở đâu? Rảnh thì đi ăn tối cùng mình đi, mình có chuyện này muốn hỏi cậu một chút."

"Hôm nay không được, mình vừa ra khỏi trường, lát nữa có hẹn với bác sĩ để truyền dịch." Nói đến đây, Ôn Sở hơi ngừng lại, lúc này toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên đường sá, giọng nói vô cùng tùy ý: "Cậu có chuyện gì thì nói luôn qua điện thoại đi."

Chiếc xe hòa vào đường chính, Ôn Sở đang chuẩn bị kéo cửa kính xe lên thì bất chợt, cô thoáng nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng đậu ở khu đất trống bên cạnh cổng trường.

Thị lực của Ôn Sở không tệ, dù cách rất xa cô cũng thấy rõ người đàn ông đứng bên cạnh chiếc BMW. Trong tay anh ta đang ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, người dựa vào xe, dáng vẻ như đang chờ ai đó.

Tuy Ôn Sở chỉ nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra người này là ai.

Đây chẳng phải là Trần Tri Tụng, vị hôn phu cũ của Tần Kiến Thư sao?

Việc cưới xin chẳng phải đã bị hủy rồi à?

Ôm hoa chạy tới trường phô trương như vậy là vì đợi Tần Kiến Thư tan làm sao?

Trong đầu Ôn Sở liên tiếp hiện lên ba dấu chấm hỏi, suy nghĩ của cô bay xa, bàn chân cô bất giác đạp nhẹ phanh xe.

Tốc độ xe vốn dĩ đã chậm, cú phanh này không nặng không nhẹ, vừa đủ để dừng xe lại bên đường.

Trong xe, giọng nói của Dương Liễu vẫn vang lên, nhưng Ôn Sở không nghe lọt một chữ nào.

Một lúc sau, cô dời mắt, tầm nhìn chuyển sang chiếc điện thoại đang đặt trên ghế phụ: "Cậu vừa nói gì?"

Dương Liễu: "Mình nói, mình vừa khéo đang ở gần trường cậu, không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu. Mình đến tìm cậu nhé."

"—Ê, mình thấy xe cậu rồi!"

Tiếng Dương Liễu trong điện thoại vừa dứt, phía trước không xa, một chiếc Volkswagen Beetle màu trà sữa bất ngờ bật đèn nháy kép, bấm còi về phía cô.

Ôn Sở ngước mắt nhìn lại, không phải Dương Liễu thì là ai?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ôn: Để xem anh chàng kia định giở trò gì! 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.