Chương 71: Yêu đương vụng trộm
Ánh trăng ló đầu ra khỏi lớp mây dày đặc.
Không gian nơi hai người đang đứng u tối và yên lặng.
Âm thanh từ dàn loa trong quán karaoke bị ngăn cách bởi một lớp kính, tựa như vọng đến từ một nơi rất xa. Nó vừa đục, vừa nhẹ, nhưng không vang dội bằng nhịp tim đang đập bên tai Ôn Sở lúc này.
Cô cụp mắt nhìn xuống. Ngoài ban công, dưới chân hai người là những tòa nhà cao tầng san sát, và muôn ánh đèn neon rực rỡ lấp lánh, hệt như những mảnh sao vỡ phủ kín dải ngân hà.
Gần hơn chút nữa, ngay trước mắt là màu đen đặc quánh đến tột cùng, hòa cùng sắc trắng của tuyết tinh khôi.
Ôn Sở không kiềm được mà nuốt khan. Bầu không khí này, cứ như là đang yêu đương vụng trộm vậy.
Hai người họ lén lút ở sau lưng tất cả mọi người, vụng trộm trong bóng tối.
Suy nghĩ ấy một khi vừa nảy ra trong đầu liền bùng lên như cỏ dại, thứ khoái cảm bí ẩn ấy hóa thành dòng điện nhỏ, vượt qua núi non và đồng bằng, tràn vào thung lũng sâu.
Bụng dưới Ôn Sở nóng lên, cô xấu hổ đỏ mặt.
"..."
Bầu không khí xung quanh dường như lơ lửng vài đốm lửa vô hình, thiêu đốt khiến người ta vừa nóng vừa bứt rứt.
Sau một lát quen dần với cái ôm của Tần Kiến Thư, cơ thể Ôn Sở cũng không còn cứng đờ như ban đầu nữa. Đôi tay lơ lửng giữa không trung, không biết đặt vào đâu của cô, rất nhẹ nhàng áp lên vòng eo mềm mại của đối phương.
Như chú chim non rời tổ, bay lượn quanh thân cây ba vòng, cuối cùng cũng tìm được cành để đậu.
Tần Kiến Thư nói trong lòng khó chịu, nguyên nhân gây ra sự khó chịu ấy còn có thể là gì chứ?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được.
"Xin lỗi, em không biết tối nay Trình Thính Nhiên cũng ở đây." Càng không ngờ lần này xuất hiện, Trình Thính Nhiên không có an phận như lúc trước, thậm chí còn chủ động đến gây chuyện.
Ôn Sở vô cùng hối hận.
Chiều nay, cô vừa mới cùng Tần Kiến Thư đi khám bác sĩ xong. Cô vốn định dẫn đối phương đến đây cho khuây khỏa, tránh ở nhà một mình suy nghĩ lung tung mà bức bối, nhưng không ngờ lần này ra ngoài hoàn toàn không phải là để giải sầu.
Có khi giờ tâm trạng của Tần Kiến Thư còn tệ hơn nữa.
Ôn Sở hơi nghiêng mặt, muốn nhìn Tần Kiến Thư, nhưng vừa nghiêng đầu là cô đã cạ phải mái tóc mềm mại của đối phương. Hương thơm dễ chịu và thanh nhã, ngào ngạt vấn vương.
Cô chỉ lờ mờ nhìn thấy nửa bên mặt Tần Kiến Thư. Dưới bóng tối, hàng mi dài của nàng dày rậm.
"Ừm."
Đối với lời giải thích này, Tần Kiến Thư rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Cánh tay đang ôm chặt đối phương không hề nới lỏng, mà nàng cũng không nói lời nào. Cả người nàng mềm mại, nóng rực, như một dây leo quấn chặt lấy Ôn Sở, tham lam hút lấy dưỡng chất từ cơ thể đối phương.
Ôn Sở coi câu trả lời quá mức đơn giản này có nghĩa là không hài lòng.
Cô nhẹ nhàng áp mặt vào tóc Tần Kiến Thư, khẽ cọ cọ, giọng nói cũng trở nên nũng nịu: "Nhưng mà, em và chị ta đã là quá khứ. Em không thích chị ta, em đã có người em thích rồi."
Ai cũng có quá khứ, Tần Kiến Thư có, cô đương nhiên cũng có.
Giờ phút này, trong lòng Ôn Sở không có tạp niệm gì khác. Cô chỉ muốn mau mau dỗ dành đối phương, dỗ cho người ta vui vẻ, vì thế bèn lấy ra kỹ năng làm nũng mà cô đã lâu không dùng đến.
Quả nhiên, Tần Kiến Thư rất hứng thú với mồi câu mà cô thả ra.
Ôn Sở không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng cô có thể cảm nhận được Tần Kiến Thư bên vai mình khẽ động đậy một chút, thuận theo lời cô mà hỏi tiếp: "Vậy em thích ai? Thích chị sao?"
"Thích chứ, tất nhiên là thích rồi."
Giống như một học sinh đã lén xem trước đề thi, Ôn Sở đầy tự tin mang theo đáp án, nộp cho giáo viên của mình một bài làm hoàn hảo, vô cùng chắc chắn.
Giọng cô trong trẻo, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt bất chợt cong lên sáng như ánh trăng: "Nếu không thích, sao em lại để chị ôm em thế này?"
Hai người họ thích nhau, đó từ lâu đã là một bí mật không cần nói ra cũng hiểu.
Tần Kiến Thư muốn nghe, Ôn Sở tất nhiên không ngại nói lại lần nữa. Giọng nói trong trẻo của cô xen lẫn ý cười vụn vặt: "Thích chị, chỉ thích mình chị thôi."
Tần Kiến Thư nghiêng đầu: "Chị làm gì em cũng thích sao?"
"Ừm." Ôn Sở muốn gật đầu thật mạnh, nhưng lại nhận ra mình đang bị Tần Kiến Thư ôm nên không tiện cử động, đành phải lặp lại một lần nữa: "Chị làm gì em cũng thích hết."
"Cố tình lừa em ra đây, em cũng thích?"
"Thích."
"Ôm em thế này, em cũng thích?"
"Thích."
"Được rồi." Như thể bị sự ngoan ngoãn dịu dàng của Ôn Sở lấy lòng, mặt mày Tần Kiến Thư giãn ra, ẩn chứa ý cười.
Nàng nới lỏng cánh tay, đang định kết thúc cái ôm thân mật và triền miên này thì chợt ngước mắt lên, bất ngờ thoáng nhìn thấy vành tai đỏ bừng của đối phương.
Tựa như nụ hồng được cơn mưa tưới tắm, trở nên kiều diễm và ướt át.
Tần Kiến Thư đầu tiên là tò mò vươn đầu ngón tay chạm thử, nhiệt độ có chút bỏng rát.
Ôn Sở gần như theo phản xạ co rút trốn sang một bên: "?"
Hành động né tránh này bị Tần Kiến Thư xem là "không thích".
Chỉ một phút trước, nàng mới vừa nghe Ôn Sở nói rất nhiều lần từ "thích". Nếu thế nào cũng thích, thì sao chỉ chạm vào tai một chút là đã không thích nữa rồi?
Lòng bàn tay Tần Kiến Thư áp lên sau gáy đối phương, đôi môi mỏng nhếch lên: "Đừng động."
Hai chữ ẩn chứa mùi vị ra lệnh khiến tim Ôn Sở run lên.
Không đợi cô nghiền ngẫm kỹ giọng điệu của Tần Kiến Thư, thì lượng dưỡng khí mỏng manh xung quanh đã bị lặng lẽ đoạt đi. Ôn Sở như nghẹt thở, toàn bộ sự chú ý trong thoáng chốc đều dồn về một điểm.
Những con sóng phóng túng vỗ nhẹ, tiếng nước réo rắt.
Ôn Sở cảm thấy mình như con mồi bị nhắm trúng, bị nắm lấy điểm yếu chí mạng.
Một cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm cô.
Tần Kiến Thư ôm lấy cô, dùng răng nanh ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng mân mê, lúc nặng lúc nhẹ. Đầu lưỡi nàng lướt qua như một sự vỗ về tinh tế, dịu dàng tra tấn khiến Ôn Sở không kiềm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Chính tiếng rên nhẹ ấy khiến Tần Kiến Thư thôi trêu chọc.
Nàng quay đầu về phía trước, cụp mắt nhìn người mình đang ôm trong lòng: "Sao vậy? Chị cắn đau em sao?"
Nàng giống như không hiểu, lông mày hơi nhíu lại: "Nhưng chị không có dùng sức mà..."
Tần Kiến Thư vẫn chưa nhận ra cú trừng phạt nhẹ vừa rồi của mình đã dấy lên cơn sóng lớn đến nhường nào.
Hai người ôm chặt lấy nhau, mái tóc đen quấn quýt như những sợi tảo biển vướng vào cùng một chỗ.
Trong giọng nói nghi hoặc của Tần Kiến Thư, Ôn Sở chủ động ngửa mặt hướng về phía đối phương. Đôi môi đỏ hơi hé của cô ướt át ánh nước, cái cằm căng chặt để lộ vẻ gấp gáp.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ suýt lướt qua môi Tần Kiến Thư.
Tần Kiến Thư nghiêng mặt, tránh đi.
Lúc này, Tần Kiến Thư mới chợt nhận ra tiếng rên khẽ của Ôn Sở đại diện cho điều gì.
Không phải đau, mà là động tình, là khó kiềm nén, là những tia lửa rừng bị khơi dậy.
Nàng còn tưởng chỉ đùa vui thì Ôn Sở sẽ không có phản ứng gì lớn, nhưng bây giờ nhìn lại...
Dưới màn đêm, ánh trăng tựa lớp sương mỏng chìm vào mắt Ôn Sở, hóa thành một vũng nước mềm mại. Đôi mắt câu hồn ấy của cô khẽ chớp, nhìn về phía người trước mặt:
"Em muốn hôn chị."
"Có được không?"
Giọng điệu mềm mại, nũng nịu như tấm lụa mỏng bằng bông quấn quanh ngón tay, thấm đẫm mật ngọt, khiến người ta không đành lòng chối từ.
Tần Kiến Thư lập tức mất kiểm soát, nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.
Hơi thở nóng rực phả lên bên tai và cổ nàng, nhẹ nhàng thiêu đốt da thịt, cảm giác tê dại dày đặc lập tức nuốt chửng con người ta.
Nàng bắt đầu hiểu ra, vì sao Ôn Sở lại có phản ứng lớn đến vậy.
Nhưng rất nhanh, Tần Kiến Thư đã lấy lại nhịp điệu của mình.
Nàng cũng đang nóng bừng cả mặt, nhẹ lắc đầu, đôi môi mím thành một đường: "Hôm nay...không được."
Ở đây, cũng không được.
Chỉ cách một lớp cửa kính mà thôi, sự yên bình lúc này có thể bị ai đó kéo cửa ra phá vỡ bất cứ lúc nào. Nghĩ đến suốt dọc đường đi tới đây, họ đã chạm mặt bao đôi nam nữ quấn quýt bên nhau dọc hành lang.
Tần Kiến Thư không hề có ý bài xích, chẳng qua là nàng cảm thấy, chuyện thân mật và riêng tư như thế này không nên để người khác tùy ý nhìn trộm.
Vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt Ôn Sở cũng dần ảm đạm.
Cánh tay cô buông lỏng, chậm rãi rời khỏi cái ôm ấm áp của đối phương.
Như bị dội gáo nước lạnh, lời từ chối của Tần Kiến Thư khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chốc lát sau, lý trí lại một lần nữa đè nén dục vọng vừa bị khơi dậy. Ôn Sở như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên thở dài, cúi đầu xoa xoa ấn đường: "Em quên chị... Cứ từ từ thôi."
Đúng rồi, Tần Kiến Thư vẫn chưa vượt qua được cửa ải trong lòng.
Bây giờ không thích hợp tiến triển quá nhanh, hơn nữa hai người họ cũng chưa xác định mối quan hệ.
Câu "Hôm nay không được" của đối phương bị Ôn Sở hiểu thành ý này.
Tần Kiến Thư vốn định giải thích đôi câu, nhưng thấy đối phương chẳng mấy chốc đã tự tìm được lý do khác, nàng lại nghĩ đến sự bực bội tối nay do Trình Thính Nhiên mang tới. Xét về tình về lý, Ôn Sở đúng là nên bị trừng phạt một chút.
Nàng cũng lười giải thích thêm, dứt khoát thuận theo mà nói tiếp, ý cười nhàn nhạt: "Ừm, đúng là phải từ từ thôi."
"Vậy chị cho em ôm thêm một lúc nữa."
Sự rung động trong lòng Ôn Sở vẫn chưa được xoa dịu, chẳng mấy chốc cô lại mặt dày dán sát vào người đối phương.
Cơ hội hiếm có thế này đều nhờ phúc của Trình Thính Nhiên cả. Bình thường, hành động thân mật nhất mà Tần Kiến Thư từng làm với cô cũng chỉ là nắm tay, chạm nhẹ mu bàn tay.
Hôm nay cũng coi như là ăn mặn no nê rồi!
Trong lòng cô tràn ngập niềm vui.
Khi quay về phòng, hai người một trước một sau bước vào cửa. Ngay sau đó, vài ánh mắt đồng loạt hướng về phía này, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Khiến người ta có cảm giác không nói rõ, cũng không tả rõ được.
Đợi Ôn Sở vừa ngồi xuống, Dương Liễu lập tức đưa điện thoại của cô qua: "Điện thoại cũng không mang theo, hai người lén lút đi hẹn hò hả?"
"Cậu nói bậy bạ gì đó."
Bị đối phương đoán trúng ngay câu đầu tiên, đôi mày liễu của Ôn Sở hơi cau lại, cô giả bộ trừng mắt liếc Dương Liễu một cái.
Chỉ là đuôi mắt ẩn tình, trong ánh mắt xuân sắc chưa tan, vẫn còn gợn lên làn nước trong veo. Ánh mắt này thực sự chẳng có chút uy lực nào, ngược lại còn giống như đang hờn dỗi.
Dương Liễu nhìn đối phương với vẻ rất ngờ vực. Bị đoạt xá rồi à?
Đôi mắt Dương Liễu quét qua quét lại trên mặt Ôn Sở như máy kiểm tra an ninh, một hồi lâu mới rút ra kết luận: "Ừm, xem ra thực sự không có lén đi yêu đương, son môi vẫn còn nguyên mà."
Ôn Sở:...
Là cô muốn sao, cô còn mong son bị nhòe đi đây này.
Chẳng lẽ bản thân cô không dặm lại lớp trang điểm được chắc?
Ôn Sở lạnh mặt, đơn giản giải thích với Dương Liễu vài câu: "Trong phòng ngột ngạt quá, tụi mình ra ngoài hóng mát một chút, nói chuyện một lúc rồi mới vào."
Cả người cô lờ mờ quấn lấy một luồng oán khí.
Dương Liễu cảm thấy có gì đó sai sai, trò chuyện vài câu qua loa rồi nhanh chóng quay về bên bạn gái tìm hơi ấm.
Chẳng bao lâu sau, Trình Thính Nhiên đi qua bên này, lấy chai rượu còn chưa khui trên bàn trà.
Trình Thính nhiên đơn giản chào hỏi những người khác. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô cũng dường như vô tình lướt nhẹ qua đôi môi Ôn Sở, dừng lại một chút, tâm tư lộ rõ không thể che giấu.
Ôn Sở càng thấy tủi thân hơn.
Nếu hôm nay Tần Kiến Thư chịu để cô hôn, chẳng lẽ Trình Thính Nhiên còn không từ bỏ ý định sao?
Hai người không uống rượu, cũng không tham gia trò chơi, chỉ ngồi ở quán karaoke thêm vài bài hát cho có lệ rồi nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Ngu Tư Mạn không giữ lại, chỉ đơn giản dặn một câu là về đến nhà thì nhắn tin vào nhóm.
Lúc đến là Ôn Sở lái xe, còn lúc đi, cô chủ động nhường chỗ, tự mình sang ghế phụ.
Trong xe có sẵn giày đế bằng dành cho lúc lái xe. Tần Kiến Thư đứng bên xe thay giày cao gót, đến khi đứng thẳng lên, hàng lông mày và trán nàng đã ngang tầm với Ôn Sở, hai người lại cao bằng nhau.
Lại đến lúc phải chia xa rồi.
"Có thể ôm thêm một cái nữa rồi đi không?" Ánh mắt Ôn Sở tràn ra những bông pháo hoa nhỏ nở rộ.
"Ôn Sở." Giọng Tần Kiến Thư mang theo chút bất đắc dĩ, đầu ngón tay nàng khẽ lướt qua chân mày và khóe mắt đối phương, nàng thấp giọng dỗ dành: "Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội."
Sau này là bao lâu? Lần tới lại là khi nào?
Ôn Sở giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, Tần Kiến Thư là một bậc thầy vẽ bánh [1].
[1] Vẽ bánh: Một từ lóng trong ngôn ngữ mạng, có nghĩa là một bên vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp hoặc tương lai đầy hứa hẹn cho bên kia.
Cái bánh này đã được vẽ ra rồi.
Nhưng hôm nay, có phải cô thực sự hơi dính người rồi không?
Nghĩ đến đây, Ôn Sở thu lại ý cười đang lan rộng trong mắt, trở về dáng vẻ trầm tĩnh và vững vàng. Cô khẽ nhếch môi: "Được, ngày sau còn dài."
Lúc này Tần Kiến Thư rút tay về, Ôn Sở quay người rời đi.
Ánh đèn đường mờ nhạt kéo bóng cô dài lê thê.
Tần Kiến Thư dán mắt vào bóng lưng yểu điệu của đối phương một lúc. Nàng bỗng nhiên lấy điện thoại ra, bấm một cuộc gọi.
Phía trước, bóng người đã đi xa khựng lại đôi chút.
Ôn Sở ngoảnh đầu nhìn về phía xa xa, đưa điện thoại lên tai, không mở lời trước.
Ở đầu dây bên kia là tiếng hít thở rất nhẹ.
Chợt, giọng của Tần Kiến Thư vang lên.
Nàng nói từng chữ một: "Ôn Sở, chị đã từng nói chưa? Được quen biết em khiến chị cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Gió thổi qua bên người, làm vạt áo bay lên, bóng cây trên đỉnh đầu lay động.
Ôn Sở khẽ "Ừm" một tiếng từ trong cổ họng, giọng nói phảng phất vẻ lười biếng: "Trùng hợp thật, em cũng vậy."
Khoảng một năm trước, vào buổi tối hôm ấy, cô đã nhặt về nhà một Tần Kiến Thư vụn vỡ rã rời, từ đó giữa hai người cũng bắt đầu một mối liên kết khác thường.
Nhanh thật, một năm đã qua rồi.
Trong đầu Ôn Sở vô thức hiện lên vô số hình ảnh như đèn kéo quân.
Thế nhưng trong số những bức hình ấy, dường như vẫn còn thiếu một bức.
Ôn Sở thầm nhẩm trong lòng.
Tính ra thì, hình như cũng sắp đến sinh nhật của Tần Kiến Thư rồi.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.