Chương 72: Sinh nhật
Cuối tháng sáu, các em học sinh lớp 12 về trường lần cuối để ước tính điểm, điền nguyện vọng, và chính thức tốt nghiệp.
Tháng bảy, nhân dịp các em học sinh chuẩn bị lên lớp 12 được nghỉ một tuần sau kỳ thi cuối kỳ, nhà trường kêu các cô thu mua phế liệu ở gần đó đến, đóng gói toàn bộ sách giáo khoa và tài liệu ôn tập từng chất cao trên bàn học các lớp, rồi bán theo cân.
Giá năm hào một cân. Trong suốt ba năm qua, những chồng giấy này đã gánh vác giấc mơ của biết bao người. Vô số chiếc máy bay giấy đã cất cánh từ một điểm xuất phát, có chiếc đón gió bay vút lên, có chiếc thì rơi ngay tại chỗ.
Theo truyền thống của Trung học Trọng Nam, để tiết kiệm thời gian di chuyển lên xuống cầu thang cho học sinh, tầng hai và tầng ba luôn là khu vực dành riêng cho học sinh lớp 12.
Khi các em học sinh sắp bước vào lớp 12 về trường học bù, những phòng học bị bỏ trống ở tầng dưới lại một lần nữa được lấp đầy.
Quãng thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít ỏi của họ tựa như lớp bông trắng mềm mại, bị ép chặt hết lần này đến lần khác. Khoảng trống còn sót lại bị nhồi bằng những tiết học dày đặc, kín đến nỗi không có một kẽ hở, như hận không thể xén thêm chút thời gian ăn uống và ngủ nghỉ.
Lớp 11/4 mà Ôn Sở dạy được chuyển từ tầng bốn xuống tầng hai.
Văn phòng mới của khối thì được bố trí ở tầng ba.
Có chút khác biệt nhỏ là Trần Phương Mỹ cảm thấy vị trí của mình luôn hướng thẳng vào đầu gió điều hòa, bị thổi vào người không mấy dễ chịu, nên đã đơn giản đổi chỗ với Ôn Sở.
Cứ như vậy, người ngồi cạnh Ôn Sở đã biến thành Tần Kiến Thư.
Giống như thời học sinh được thầy cô xếp ngồi cùng người mình thích thầm vậy, bên ngoài Ôn Sở tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng từ lâu đã rộn ràng như hoa nở rộ, pháo hoa rực rỡ bùng nổ hết lần này đến lần khác.
Việc đổi chỗ ngồi này khiến tâm trạng Ôn Sở vui vẻ suốt một tuần liền.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã không còn tâm trí để nghĩ về những chuyện đó nữa.
Sóng ngầm tình yêu vừa mới nhen nhóm đã bị đè nén dưới khối lượng công việc giảng dạy khổng lồ.
Việc dạy bù cũng chẳng khác gì dạy học bình thường, hết cuộc họp khối này đến cuộc họp khối khác, kế hoạch giảng dạy cũng bị điều chỉnh liên tục. Các giáo viên gấp rút chạy đua, cuối cùng cũng xem như kịp bước vào giai đoạn ôn tập toàn diện trước khi tháng tám đến.
Từ mùa hè nóng rực sang mùa thu dịu mát.
Hơi nóng còn sót lại của mùa hè vẫn chưa tan biến hết. Nhưng mỗi khi hoàng hôn hoàn toàn khuất bóng, làn gió đêm mát lạnh khẽ lướt qua làn da trần luôn khiến người ta cảm nhận rõ ràng rằng, mùa thu đã thực sự đến rồi.
Sinh nhật của Tần Kiến Thư rơi vào ngày cuối cùng của tháng tám, ngày 31.
Hôm sau chính là ngày toàn trường khai giảng.
Hôm nay Ôn Sở không có dạy tiết tự học buổi tối. Một ngày có tám tiết, cô luân phiên dạy bốn lớp, tổng cộng lên lớp sáu tiết. Đến khi kết thúc tiết cuối cùng vào buổi chiều và quay lại văn phòng, giọng nói của cô đã khàn đặc.
Đứng suốt cả ngày, mệt đến mức toàn thân rã rời.
Không chờ được đến thời gian tan làm quy định lúc 5 giờ, Ôn Sở ngồi nghỉ tại chỗ một lát rồi xách túi rời đi.
Khi Tần Kiến Thư từ tòa nhà hành chính trở về, nàng chỉ thoáng thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không. Mặt bàn sạch sẽ, trống trải, một vệt sáng mỏng hẹp rọi vào qua khe cửa sổ.
Ánh mắt nàng chuyển sang Trần Phương Mỹ ở phía chéo đối diện: "Ôn Sở đâu rồi?"
"Cô ấy dạy xong là về luôn, nói là phải về nhà ba mẹ ăn cơm, sợ trễ quá bị kẹt xe."
"Với lại, không phải hôm nay cô ấy không có tiết tự học buổi tối sao?"
Thời gian tan làm của giáo viên thực ra không quá cứng nhắc và cố định, dù sao thì để đảm bảo nhiệm vụ giảng dạy, mọi người cũng thường xuyên tăng ca một cách tự nguyện.
Thỉnh thoảng đi trễ về sớm cũng chẳng ai nói gì.
Trần Phương Mỹ vươn vai một cái, đẩy ghế ra sau: "Haiz, mệt chết đi được. Tôi cũng đói quá rồi, thôi đi căng-tin ăn cơm trước đã, mấy thứ này để lát nữa quay lại làm tiếp."
"Khối trưởng Tần, đi chung không?" Trần Phương Mỹ ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Thư, người đang tao nhã đứng đó.
Không ngoài dự đoán, chỉ thấy đối phương khẽ lắc đầu, từ chối khéo như mọi khi: "Cô cứ đi đi, tôi ăn sau."
Trần Phương Mỹ chẳng hề ngạc nhiên, cô gật gù, bước những bước nhỏ ra cửa.
Cô thuận miệng hỏi thôi, cũng chỉ xuất phát từ thói quen giữ lịch sự.
Dù sao thì cả khối ai cũng biết, bạn ăn cơm thân thiết nhất của khối trưởng Tần chính là cô Ôn.
Làm gì đến lượt cô chứ!
Hôm nay cô Ôn không có ở đây, đoán chừng đối phương chỉ định ăn tạm gì đó cho xong.
Trong kỳ nghỉ hè, vì chỉ cần cung cấp bữa ăn cho một khối lớp, nên căng-tin chỉ mở hai quầy bán cơm, thậm chí tầng hai cũng không hoạt động.
Thỉnh thoảng ăn mãi cũng ngán, nên mọi người sẽ chọn đi ra cổng trường ăn để đổi khẩu vị.
Tần Kiến Thư không quá kén ăn, đúng lúc hôm nay nàng cũng không muốn ăn gì, nên mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Trần Phương Mỹ dự đoán.
Sau 6 giờ, nàng đến căng-tin tầng một, chọn một trong hai tô mì lạnh cuối cùng được bày trước quầy, rồi bưng đi.
Đậu phộng rưới dầu ớt trông càng thơm giòn, sợi dưa chuột giòn mềm tỏa hương thanh mát, vị chua ngọt của nước sốt chua cay được mang đến trước mặt.
Rõ ràng là món ăn rất kích thích vị giác, nhưng người thực khách trước mặt lại có chút khó nuốt.
Trần Phương Mỹ rời khỏi văn phòng chưa được bao lâu, thì Tần Kiến Thư đã nhận được tin nhắn "báo cáo" Ôn Sở gửi tới.
Nàng biết đối phương quả thực đã về nhà ba mẹ để kịp bữa tối, không lâu trước đó vừa mới xuống cầu vượt đường vành đai hai.
Ôn Sở còn hỏi nàng có muốn ăn vịt da quay giòn không. Quán vịt quay đó mở ngay dưới khu chung cư nhà ba mẹ Ôn Sở, trước đây đối phương từng đặc biệt mang cho nàng một lần.
Hôm đó hai người dạy tiết tự học buổi tối xong liền đến nhà nàng ăn chung.
Lúc ấy, Ôn Sở hỏi nàng ăn có ngon không. Tần Kiến Thư trả lời là, nàng rất thích.
Có lẽ vì ghi nhớ trong lòng, nên Ôn Sở mới nghĩ đến việc mua lại lần nữa.
Nhưng lần này, Tần Kiến Thư lại không mấy muốn ăn.
Nàng từ chối đề nghị của đối phương, rồi bổ sung thêm một câu là mình đang bận làm tài liệu ôn tập cho vòng hai, bảo Ôn Sở tập trung lái xe, tạm thời kết thúc cuộc trò chuyện.
Mì lạnh trong tô vừa được trộn xong, nàng mới ăn được hai miếng thì điện thoại trong tay đã reo lên.
Tần Kiến Thư nhìn thoáng qua khóe mắt, thấy đó là cuộc gọi từ ba mẹ ở tận Phong Thành.
Nàng dành một tay nhấc máy, trong giọng nói dịu dàng có thêm mấy phần cười gượng: "A lô, mẹ... Dạ, con đang chuẩn bị ăn tối."
"Con lớn cả rồi, hơn nữa tối nay còn có tiết tự học buổi tối, con không thể rời đi được. Sinh nhật thì thôi không tổ chức nữa ạ."
"Dạ, con biết rồi."
Tần Kiến Thư khẽ xoay cổ tay, gắp từng sợi mì lạnh trong tô. Đôi mắt nàng vương ý cười nhàn nhạt, hòa cùng vài tia nắng chiều chiếu xiên, khiến gương mặt thêm phần ấm áp.
Nàng kiên nhẫn nói chuyện với người bên kia vài phút, sau đó cúp máy. Ý cười trong mắt nàng cũng như mây mù lượn lờ, nhẹ nhàng tan biến, phảng phất chưa từng tồn tại.
Tần Kiến Thư cụp mắt, nhìn tô mì lạnh gần như chưa bị động đến, bỗng nhiên đặt đũa xuống.
Không muốn ăn nữa, ăn không vô.
Không phải do thời tiết, cũng không phải do món mì, càng không phải do tay nghề của đầu bếp căng-tin.
Là do chính nàng.
Tần Kiến Thư liếc nhìn khung chat với Ôn Sở.
Tin nhắn mới nhất giữa hai người vẫn dừng lại ở nửa tiếng trước.
Tính lộ trình thì, lúc này hẳn là Ôn Sở đã đến nhà ba mẹ rồi chứ nhỉ?
Tần kiến Thư đè nén cảm giác khó chịu vô cớ dâng lên trong lòng, nàng ngồi đó tự mình điều chỉnh tâm trạng một lúc.
Nàng chưa từng nhắc đến sinh nhật của mình, Ôn Sở không thể nào biết được, cô không rõ cũng là lẽ thường tình.
Huống hồ, dạo gần đây cả hai đều rất bận.
Tần Kiến Thư đơn giản tự an ủi mình một phen, rất là qua loa. Trong thâm tâm, nàng không muốn tiếp tục phân tích quá nhiều về chuyện này với Ôn Sở.
Tối nay đến lượt nàng phụ trách tiết tự học buổi tối của lớp 11/4.
Dựa theo thông lệ, đám nhóc nghịch ngợm lớp 11/4 sẽ ngoan ngoãn bắt đầu buổi tự học trước khi nàng kịp chạy vào lớp lúc chuông reo.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Tần Kiến Thư ôm xấp bài kiểm tra bước đến cửa phòng học lớp 11/4, rồi dừng chân.
Dọc theo hành lang trống trải, các lớp khác đều sáng đèn, trong khi phòng học tối đen trước mặt tựa như thuộc về một thế giới khác.
Nàng thong dong bước vào lớp, nhờ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ mà cũng lờ mờ nhìn thấy bóng các em học sinh lay động trong phòng.
Điều này chứng tỏ, có người cố ý.
Tần Kiến Thư khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn em học sinh gần cửa nhất: "Sao lớp các em không bật đèn?"
Không ai trả lời.
Đột nhiên, trong lớp vang lên tiếng "tách" rất khẽ, một đốm lửa nhỏ bùng lên trong bóng tối.
Phía sau ánh lửa vàng ấm áp là một khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười.
Ngay sau đó là hai đốm, ba đốm...
Ôn Sở ghìm giọng, cất tiếng trước: "Chúc chị sinh nhật vui vẻ——"
Bên dưới, các em học sinh làm theo Ôn Sở, vừa vỗ tay vừa hát theo: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúc cô sinh nhật vui vẻ!"
Mọi người như đã hẹn nhau từ trước, bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên nhẹ nhàng, khe khẽ, không hề làm phiền tiết tự học buổi tối của các lớp bên cạnh, hòa vào màn đêm tĩnh lặng một cách hoàn hảo.
Dù có mất đi chút náo nhiệt, nhưng vài câu hát ngắn ngủi ấy lại toát lên sự dịu dàng và tinh tế.
Ánh lửa phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy của Tần Kiến Thư, không ngừng lay động. Ngọn lửa yếu ớt thắp sáng một góc nhỏ của thế gian. Nàng nhìn chằm chằm phía trước, không hề chớp mắt.
Cả người Ôn Sở ẩn giấu trong màn đêm dày đặc, nửa sáng nửa tối.
Khoảnh khắc tiếng hát dừng lại đã kéo Tần Kiến Thư trở về thực tại.
Đèn bỗng chốc sáng bừng.
Nàng bị ánh sáng trên đỉnh đầu làm chói mắt, bèn giơ tay lên che lại.
Đợi đến khi tầm nhìn lại lần nữa rộng mở, Tần Kiến Thư khẽ nâng mí mắt, chỉ thấy Ôn Sở đứng cách mình hai mét, ánh mắt cô mang theo ý cười dịu dàng.
Rốt cuộc, đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầu cũng lặng lẽ bị phất đi.
Tâm trạng ủ dột của Tần Kiến Thư cuối cùng cũng trở nên sáng sủa.
"Ôn Sở, chẳng phải em đã về..."
"Tối nay hình như em không có tiết tự học buổi tối."
Những lời sắp thốt ra được đổi thành một cách hỏi khác. Tần Kiến Thư cố hết sức để kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Đúng vậy." Ôn Sở nhấc chiếc bánh kem hai tầng trong tay, đặt lên bục giảng. Cô tinh nghịch nháy mắt với đối phương, giọng nói ngọt lịm: "Em không có tiết tự học buổi tối mà còn cố ý chạy đến trường đón sinh nhật với chị, chẳng phải càng chứng tỏ em tốt thế nào sao?"
"Ối chà~~~~"
Bên dưới bục giảng, các em học sinh ồn ào huyên náo, tiếng reo hò vang lên lộn xộn.
"Cô Ôn và cô Tần thân thiết thật đó, nếu như em cũng có một người bạn thân như vậy thì tốt biết mấy."
"Chẳng phải mình chính là người đó sao, ha ha ha ha!"
"Có cái quần!"
"Có phải cô Ôn còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô Tần không ạ? Là gì vậy, cho bọn em xem với!"
"Có có có, có quà, nhưng không cho mấy đứa xem đâu, chỉ có nhân vật chính mới được nhìn thôi." Vừa dứt lời, Ôn Sở mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật, bước lên hai bước đến trước mặt Tần Kiến Thư, "Sinh nhật vui vẻ, đây là món quà nhỏ em dành cho chị."
Hộp quà tinh tế được chọn lựa cẩn thận, phía trên có thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Chỉ nhìn thôi thì không biết đó là gì.
Đôi mắt Tần Kiến Thư cong lên một đường cong nhỏ, nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Sau đó, nàng ngước mắt lướt qua phía dưới bục giảng
"Được rồi, yên lặng nào."
Ngay cả khi tâm trạng tối nay rất tốt, lời nói của Tần Kiến Thư vẫn toát lên sức trấn áp trời sinh.
Lớp học vốn còn hơi ồn ào, chốc lát đã yên lặng.
"Hôm nay quả thực là sinh nhật cô, cảm ơn các em đã chúc phúc. Lát nữa hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, các em cắt chiếc bánh kem cô Ôn tặng ra rồi chia nhau ăn nhé." Nói đến đây, Tần Kiến Thư dừng lại một chút, "Ban cán sự môn học lại đây lấy bài kiểm tra thu sáng nay phát cho mọi người đi. Sau khi nhận bài, các em tự xem qua trước, lát nữa cô sẽ giảng mấy câu các em sai nhiều."
"Cô Ôn, ra đây một chút."
Chỉ bằng vài câu nói, Tần Kiến Thư đã bàn giao xong xuôi mọi chuyện. Nàng đưa xấp bài kiểm tra trong tay cho ban cán sự môn học, rồi tự mình rời khỏi phòng trước.
Trong phòng học, trật tự của buổi tự học buổi tối lại được khôi phục như bình thường.
Từ yên tĩnh đến náo nhiệt, rồi lại quay về yên tĩnh, tổng cộng chỉ mất năm, sáu phút.
Ôn Sở theo sát Tần Kiến Thư, từng bước không rời.
Cơn gió đêm se lạnh của mùa thu cuốn theo những giọt mưa bụi nghiêng nghiêng, phe phẩy qua cánh tay trần của cô, để lại chút ẩm ướt lấm tấm.
Hai người băng qua hành lang dài, đến một đầu hành lang khác vắng vẻ.
Bên phía này nối liền với mấy lớp nghệ thuật như là âm nhạc hoặc mỹ thuật. Trong phòng học tối om, hành lang cũng không bật đèn. Các em học sinh không tham gia lớp bồi dưỡng văn hóa trong kỳ nghỉ hè, giờ này đều đã ra ngoài tập huấn.
Tần Kiến Thư muốn nói chuyện với Ôn Sở, nên cố tình đi về phía này.
"Chị tưởng em không biết hôm nay là sinh nhật chị."
Tần Kiến Thư đứng bên hành lang, cẩn thận cân nhắc trong lòng những lời muốn nói. Kết quả là trong lúc lơ đãng, nàng vịn vào lan can kim loại bị mưa thấm ướt, buộc lòng phải rụt lại thật nhanh.
Ôn Sở thấy nàng đưa tay ra rồi lại rụt về, không hiểu sao lại cảm thấy nàng dễ thương, bèn trầm giọng "ừm" một tiếng, rồi cố tình trêu chọc: "Sau đó thì sao? Có hơi giận em nữa."
Xem tin nhắn hồi chiều nàng trả lời cô đi, toàn là cái gì thế này?
Lúc đó, Ôn Sở đang trên đường đi lấy bánh kem.
"..." Bị đối phương vạch trần suy nghĩ, Tần Kiến Thư im lặng không nói gì.
Nàng dời mắt đi.
Phóng tầm mắt ra xa, phía chéo đối diện là mấy phòng học tối om nối liền nhau.
Đi lên trước chút nữa, phòng học sáng đèn gần nhất chính là lớp 11/4.
Dù ở xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy những cái gáy đáng yêu của từng hàng học sinh qua khung cửa sổ sáng đèn.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ, Ôn Sở thấp thoáng trông thấy khóe môi đối phương hơi cong lên.
Và đôi mắt chợt bừng sáng, ánh lên những tia sáng nhỏ vụn lấp lánh.
Tần Kiến Thư lại một lần nữa nhìn gương mặt của Ôn Sở.
Nàng chậm rãi chớp mắt, giọng nói thong thả toát ra sự kiên định: "Ôn Sở, chúng ta cùng các em ấy vượt qua năm cuối cùng đầy nỗ lực này đi."
Ôn Sở khẽ tựa vào bức tường phía sau: "Món quà em tặng chị, chị còn chưa xem nữa đó."
Lại bắt đầu nói sang chuyện khác rồi.
Giọng cô lộ ra nỗi u oán y hệt đêm đó, dường như có phần bất mãn.
Tần Kiến Thư giãn mặt mày, bắt đầu mở hộp quà trong tay.
Chỉ chốc lát sau: "Gọng kính?"
Ôn Sở nhận lấy cái gọng kính mảnh viền vàng có chất liệu khá tốt từ tay nàng, chậm rãi mở ra: "Gọng kính cũ của chị không quá hợp với chị, từ lâu em đã muốn đổi cho chị một cái mới rồi."
Cái gọng kính cũ đó, phải nói thế nào đây ta.
Ôn Sở đoán chừng cặp kính gọng đen bình thường đó là do Tần Kiến Thư tiện tay chọn. Dù chỉ là một cặp kính đơn giản, nhưng vẫn không thể che lấp được gương mặt xuất sắc của đối phương.
Nhưng mà, cô luôn cảm thấy có chút không hợp, đúng là lãng phí của trời.
Mà cảm giác này, theo mối quan hệ ngày càng gần gũi giữa hai người họ, lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Sự dịu dàng và nghiêm túc toát ra từ người Tần Kiến Thư lúc làm việc, không nên bị cặp kính tầm thường kia đè nén đến mức cứng nhắc, nặng nề. Nếu đổi sang cặp kính mà cô chọn...
"Chị đeo vào thử xem."
Ôn Sở dịu dàng mỉm cười, cô đứng thẳng lưng lên, nhẹ nhàng đặt cặp kính đã mở ra lên sống mũi cao vút của đối phương.
Ánh mắt cô lóe lên chút kinh diễm.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú pha chút nghiêm nghị của đối phương, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm: "...Ừm, quả nhiên là rất hợp với chị. Hôm nào chờ chị rảnh, em với chị đi đo độ rồi thay tròng kính mới."
Tần Kiến Thư vẫn chưa nhận ra điều gì, đôi môi mỏng của nàng hơi mấp máy: "Thật sao?"
"Những lời chị vừa nói..."
"Em hiểu ý chị mà." Ôn Sở cất giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cắt ngang lời nàng, "Toàn tâm toàn ý đồng hành cùng bọn trẻ đi qua năm quan trọng nhất của cuộc đời, đưa tụi nhỏ vào trường thi."
Chuyện này vốn dĩ là trách nhiệm của một người làm giáo viên, huống chi đã là lớp 12 rồi.
Tần Kiến Thư yêu công việc dạy học này nhiều đến nhường nào, suốt một năm qua, Ôn Sở đều thấy rõ trong mắt. Cô đương nhiên cũng biết tâm tư của đối phương chủ yếu đặt ở nơi nào.
Tiếng cười của cô bị gió thổi tan: "Em sẵn lòng đồng hành cùng chị."
"Nhưng một năm dài như vậy, chị không định cho em trước chút ngon ngọt nào sao?"
Ngay cả khi dụ dỗ một con lừa ngốc, bạn cũng phải treo một củ cà rốt dễ thấy trước mặt nó. Tần Kiến Thư quen vẽ cái bánh lớn, nhưng tiếc là Ôn Sở không mắc cái bẫy này.
Cô cần phải nhận được lợi ích thực tế trước, thì mới bằng lòng.
Dưới lớp kính phẳng, ánh mắt Tần Kiến Thư giống như đám mây mềm mại, làm cho người ta có ảo giác rằng có thể đạt được bất cứ điều gì mình muốn: "Ví dụ như?"
Ôn Sở nghiêng người tiến lại gần, cô vươn bàn tay thon dài, nhẹ nhàng chạm hai cái lên môi mình, đuôi mắt ẩn tình.
Tối hôm đó sau khi trở về từ bữa tiệc sinh nhật của Ngu Tư Mạn, Ôn Sở nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra hàm ý đằng sau hàng loạt hành động của Tần Kiến Thư đêm đó.
Tần Kiến Thư từ chối cô, nhưng nàng nói là "Hôm nay không được", chứ không phải "Không được", hay "Bây giờ vẫn chưa được".
Hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, đó không phải là bệnh.
Vậy nên Ôn Sở đi đến kết luận rằng, tối hôm đó nói chung là cô lại bị đùa giỡn, mà bản thân không hề hay biết.
Hành động ám chỉ trước mặt khiến Tần Kiến Thư hơi mở to mắt. Nàng nhẹ giọng thì thầm: "Đang ở trường."
"Không sao, bên này không có ai qua lại, cũng không có camera, không ai thấy được đâu."
"Chỉ chạm nhẹ một chút thôi."
Hàng mi dài của Ôn Sở chớp động. Cô nhẹ giọng dụ dỗ, lại như đang làm nũng.
Cô đứng vững trước mặt Tần Kiến Thư, phủ xuống một cái bóng nhạt, chỉ chờ đối phương chủ động tiến tới gần hôn mình.
Tần Kiến Thư quả thực đã bị những lời đó làm lay động, ánh mắt nàng chớp lóe những tia sáng mờ tối, lúc sáng lúc tối.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mát lạnh của Ôn Sở, từng chút một tiến lại gần.
Cuối cùng lại bị vướng ở một chỗ ngoài dự tính.
Mặt Tần Kiến Thư nóng đến đáng sợ.
Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, mang theo chút bối rối: "...Có cần phải tháo kính xuống không?"
"Không cần." Ôn Sở không nhịn được mà bật cười, đầu ngón tay cô lướt dọc theo gáy nàng, "Đầu hơi nghiêng một chút."
Ôn Sở đoán, có lẽ đây là lần đầu tiên Tần Kiến Thư chủ động hôn người khác, đến mức chỉ một động tác rất đơn giản cũng khiến nàng có cảm giác ngây ngô và vụng về.
Tần Kiến Thư suy nghĩ một lúc xem "nghiêng một chút" là nghiêng bao nhiêu, là nghiêng về bên trái hay là nghiêng về bên phải?
Sau khi nghĩ thông suốt, cuối cùng nàng cũng được toại nguyện, đi tới nơi mà nàng mong muốn.
Là xúc cảm chưa từng có.
Môi của Ôn Sở vừa mềm mại vừa mang theo chút mát lạnh, như kẹo bông gòn trộn với đá bào, ngọt lịm đến mức khiến người ta không kiềm được mà muốn cắn một miếng.
Tần Kiến Thư tỉ mỉ cảm nhận.
Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, nóng ẩm và ám muội, ngay cả nhịp tim cũng như lỡ mất một nhịp.
Tần Kiến Thư luôn ghi nhớ lời đã nói "chỉ chạm nhẹ một chút".
Chạm xong, nàng vừa định rút lui.
Có lẽ ý đồ đã bị phát giác, gần như cùng lúc đó, một bàn tay ấm áp vòng qua sau gáy nàng, mang theo lực đạo nhẹ nhàng nhưng không cho phép kháng cự, trực tiếp chặn đứt đường lui.
Ôn Sở cúi đầu, nhẹ nhàng dùng lưỡi tách đôi môi nàng ra.
Cô đưa tay ôm lấy cổ đối phương, kéo người kia về phía mình, tùy ý đẩy nụ hôn này đi sâu hơn.
Trong màn đêm u tối, những giọt mưa rả tích rơi nghiêng nghiêng trên bóng hình hai người đang quấn quýt lấy nhau. Tần Kiến Thư bị Ôn Sở dẫn dắt, giữ chặt, mơ màng hoàn thành một trải nghiệm đặc biệt.
Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu.
Chỉ là chân nàng đã nhũn ra, như đạp ở trên mây.
Tần Kiến Thư nghĩ, không thể trách Ôn Sở lừa nàng. Dẫu sao thì, nàng là người đã lừa Ôn Sở trước.
Mỗi người một lần, cuối cùng cũng xem như là hòa nhau rồi chứ?
---
Editor có lời muốn nói:
Nếu ví Ôn Sở là dòng suối mát lành, người khác là cỏ cây, thì Tần Kiến Thư chính là tảng đá cô đơn đã nằm yên lặng quá lâu dưới cái nắng gay gắt. Khi dòng suối dịu dàng chảy qua, không chỉ có tảng đá cảm nhận được sự tươi mát, mà cả những cỏ cây xung quanh cũng dần thay đổi. Chúng vươn lên xanh tốt, tỏa bóng mát, che chắn cho tảng đá khỏi những tia nắng chói chang.
Ôn Sở không chỉ quan tâm đến Tần Kiến Thư mà còn giúp nàng có cơ hội hòa nhập với mọi người xung quanh. Cô không ép buộc, không vội vã, mà nhẹ nhàng mở ra những cánh cửa để nàng có thể bước ra thế giới rộng lớn hơn. Như cách cô hướng dẫn học sinh lớp 11/4 gửi lời chúc năm mới, tổ chức sinh nhật cho nàng, hay đơn giản là cố gắng trong cuộc thi "hai người ba chân" để các đồng nghiệp có cơ hội đi ăn chung vậy.
Có lẽ khi yêu một ai đó thật lòng, ta không chỉ muốn họ hạnh phúc khi ở bên ta, mà còn muốn họ được cả thế giới dịu dàng đối đãi ^^.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.