Gái Thẳng Schrodinger

Chương 73: Qua đêm



Chương 73: Qua đêm

Sau khi chính thức khai giảng vào ngày 1 tháng 9, cường độ giảng dạy lại được nâng lên một bậc so với kỳ nghỉ hè. Học sinh lớp 12 bắt đầu có tiết tự học buổi tối thứ tư, bắt buộc phải ở nội trú và chịu sự quản lý tập thể.

Việc kéo dài thời gian tự học buổi tối cũng đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi của giáo viên tiếp tục bị thu hẹp.

Những tờ đề kiểm tra bay lả tả như hoa tuyết, phát xuống ào ào như thể không mất tiền, tài liệu ôn tập thì còn được cập nhật mỗi tuần.

Đại diện môn học của từng lớp đứng chờ sẵn. Tài liệu vừa in ra nóng hổi nhanh chóng được chuyển đến tay từng học sinh.

Cuộc sống lớp 12 bận rộn mà khô khan, từng giây từng phút đều phải tranh thủ, ngày qua ngày đều lặp đi lặp lại. Khoảng trống thời gian bị những hạt cát mịn mang tên học tập lấp đầy từng chút một, mãi đến khi không thể nhét thêm được nữa.

Ôn Sở lại một lần nữa trải qua năm lớp 12.

Chỉ khác là lần này thân phận đã thay đổi, cô là giáo viên.

Mỗi khi thầy Ngô trong văn phòng lớn tiếng than phiền vì không có thời gian về nhà bên vợ con, Ôn Sở luôn khẽ mím môi, nhìn về phía Tần Kiến Thư bên cạnh, sau đó bưng cái chén trà đã cạn của mình lên, ung dung bước qua trước mặt đối phương để đi lấy nước: "Cũng may là tôi không có người yêu, không phải chịu khổ như thầy Ngô."

Lúc này, Tần Kiến Thư luôn im lặng nhìn cô một cái.

Người lữ hành phải thay củ cà rốt treo phía trước đúng lúc, nếu không con thỏ phát cáu, nó cũng sẽ cắn người.

Tần Kiến Thư sẽ đưa người về nhà sau giờ tự học buổi tối, thay củ cà rốt Ôn Sở muốn bằng một củ mới, còn củ cũ thì sẽ bị nàng dùng nhiều cách khác nhau ăn hết.

Từng ngày trôi qua, năm mới đã đến.

Nhà trường tổ chức học bù trong kỳ nghỉ đông đến tận 28 Tết, học sinh và giáo viên cùng nghỉ vào một ngày.

Sau khi nghỉ, Tần Kiến Thư gần như không còn chút thời gian dư thừa nào để dành cho Ôn Sở. Nàng mua vé tàu cao tốc vào ngày 30, canh đúng ngày về Phong Thành đón Tết.

Ôn Sở còn chưa kịp chìm vào tâm trạng giày vò vì "lại phải xa nhau ít nhất một tuần", thì Tần Kiến Thư đã ngã bệnh.

Chiều tối trước ngày tàu cao tốc khởi hành, Tần Kiến Thư sốt đến mức mơ màng.

Hai người ngồi mặt đối mặt ăn lẩu trong quán, ăn được nửa chừng, Ôn Sở mới phát hiện trạng thái của Tần Kiến Thư có gì đó không ổn.

Chỉ thấy hai gò má nàng đỏ lên một cách kỳ lạ.

Ban đầu, Ôn Sở chỉ nghĩ là do nhiệt độ trong phòng quá cao, hơi nóng từ nồi lẩu phả lên làm gương mặt Tần Kiến Thư đỏ bừng.

Cho đến khi đối phương lộ ra vẻ uể oải, ngay cả đôi mắt cũng trở nên mông lung như phủ một lớp hơi nước vô hình.

Ôn Sở chạy sang tiệm thuốc bên cạnh mua một cái nhiệt kế, đo xong cô suýt chút nữa ném luôn thứ đó vào nồi lẩu sôi sùng sục: "38.7 độ!"

"Sốt cao thế này, chị không thấy chỗ nào trên người khó chịu sao?"

Ôn Sở vô thức cao giọng.

Tần Kiến Thư nhíu mày, một hồi lâu nàng mới chậm rãi lắc đầu: "Đầu chị lâng lâng, cứ tưởng là do ngủ trưa không ngon."

Tối hôm qua cũng không ngủ ngon.

Vậy nên cả buổi chiều hôm nay nàng chẳng làm gì ngoài việc ngủ bù, nhưng không ngờ sau khi tỉnh dậy đầu lại càng choáng váng hơn. Nàng không nghĩ đến chuyện mình bị sốt.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do khoảng thời gian này luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, quay cuồng không ngừng, đến mức sợi dây vốn đã căng hết mức chỉ cần hơi thả lỏng một chút liền đứt phựt ngay.

Lần này ngã bệnh thực sự không đúng lúc.

Từ một tuần trước, Ôn Sở đã lẩm bẩm trong văn phòng là khi nào được nghỉ sẽ đi ăn một bữa lẩu thật ngon. Quán này còn là quán họ đã xếp hàng mất nửa tiếng mới đến lượt.

Tần Kiến Thư chưa bao giờ muốn trở thành kẻ làm cụt hứng.

Nàng mím môi, nhận lấy nhiệt kế từ tay Ôn Sở. Giọng nói nàng mềm nhẹ, không có chút sức lực: "Cứ ăn trước đi đã, ăn xong về nhà rồi hẵng nói."

Dáng vẻ hời hợt như thể bị sốt và ốm đau đối với nàng mà nói chẳng khác gì chuyện ăn cơm uống nước, tập mãi đã thành quen.

Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là không để tâm.

Sao Ôn Sở có thể để Tần Kiến Thư làm ẩu làm càng như vậy. Cô cau mày, lạnh mặt giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới: "Chị thế này rồi mà còn ăn gì nữa. Không ăn!"

Khám bệnh quan trọng hơn.

Đúng là giỏi thật đó Tần Kiến thư, bị sốt mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn lẩu trước!

Ăn lẩu có thể khỏi bệnh chắc?

Ôn Sở không tài nào hiểu nổi, chẳng lẽ người này làm bằng sắt à.

Sau khi gói lại phần lớn nguyên liệu chưa dùng đến, hai người thanh toán rồi rời đi.

Từ trung tâm thương mại đi xuống và trở lại xe, Ôn Sở vẫn không ngừng lải nhải, chủ yếu là vì cô khá bất mãn với việc Tần Kiến Thư không biết trân trọng sức khỏe của mình. Giọng điệu của cô vẫn có chút cứng nhắc: "Chị ngoan ngoãn ngồi yên, bây giờ em dẫn chị đi bệnh viện. Sáng mai chị còn phải lên tàu cao tốc nữa đó."

"Ôn Sở, em không được nói chuyện với chị như vậy."

Giọng Tần Kiến Thư lập tức mềm xuống, mang theo vài phần phản kháng.

Có lẽ khi đổ bệnh, con người ta cũng nhạy cảm hơn một chút. Giờ phút này, đôi môi nàng mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt không quá tỉnh táo ánh lên mặt nước trong veo, nhìn về phía đối phương.

Tựa như rơi vào một hồ nước xuân ấm áp, được sự mềm mại vô tận bao bọc lấy.

Ôn Sở không còn chút tâm trạng nào để giận dỗi người ta nữa.

Cô vô cùng hối hận, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào.

Xem cô đã làm gì kìa, thế mà lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với một người bệnh như Tần Kiến Thư.

Ôn Sở mím môi, thả lỏng mặt mày. Khi cất giọng lần nữa, thái độ cô đã mềm mỏng hơn rất nhiều, còn pha thêm chút nũng nịu: "Xin lỗi mà, chỉ là em có hơi sốt ruột."

"Chị có tự thắt dây an toàn được không?"

Miệng thì hỏi vậy, nhưng thực chất cô vẫn không yên tâm. Cô cố tình nghiêng đầu quan sát động tác của Tần Kiến Thư.

Cô thấy Tần Kiến Thư khẽ gật đầu, sau đó cúi xuống kéo dây an toàn qua trước người, cài lại một cách hoàn hảo.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi đỗ.

Một lúc sau, bên cạnh vang lên giọng nói mệt mỏi của Tần Kiến Thư: "Không đi, chị không muốn đến bệnh viện, phiền lắm."

Ôn Sở bình tĩnh nhìn nàng, suy nghĩ vài giây: "Vậy về nhà."

Sợ Tần Kiến Thư nhớ nhầm, nghĩ rằng trong nhà vẫn còn thuốc, nên trước khi vào khu chung cư, Ôn Sở dừng xe bên đường rồi vào tiệm thuốc gần đó mua một túi thuốc, toàn là thuốc hạ sốt và trị cảm.

Sau khi về đến nhà, cô đẩy Tần Kiến Thư vào phòng ngủ để thay quần áo, còn mình thì ngồi xổm trước bàn trà, vừa xem hướng dẫn sử dụng vừa bóc thuốc.

Đợi đến khi người kia thay xong bộ đồ ngủ mặc ở nhà rồi từ trong phòng bước ra, Ôn Sở cầm một viên thuốc hạ sốt màu trắng tới, tay kia đưa ly nước ấm vừa rót: "Uống nước, uống thuốc, rồi đi ngủ."

Ngủ một giấc chắc là sẽ hạ sốt.

Bệnh của Tần Kiến Thư đến không hề có dấu hiệu báo trước, Ôn Sở đoán có thể là do dạo gần đây làm việc quá mệt mỏi, sức đề kháng suy giảm nên mới bị vậy.

Ngoài sốt ra thì không có triệu chứng nào khác, chắc là sẽ không quá phiền phức.

Tóm lại, tối nay cô ở đây trông chừng là được.

Nói đi cũng phải nói lại, mối quan hệ mập mờ giữa hai người phát triển đến tận bây giờ, nhưng vẫn chưa có ai chủ động qua đêm ở nhà đối phương.

Tần Kiến Thư ngậm nước trong miệng, cúi đầu nuốt thuốc, sốt lâu khiến đầu lưỡi nàng hơi đắng.

Sau đó, nàng ngước mắt nhìn người trước mặt, giọng nói như nhũn ra: "Vậy còn em?"

Ôn Sở nhận ly nước Tần Kiến Thư đưa, theo phản xạ dùng giọng điệu dỗ dành: "Tối nay em ở lại nhà chị chăm chị, nếu nửa đêm tỉnh dậy chị có cần gì thì có thể kêu em."

Nói xong, cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn quanh cả căn phòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc ghế sofa trong phòng khách.

"Em ngủ trên sofa vậy, trong nhà còn cái chăn nào nữa không?"

Ôn Sở luôn ghi nhớ việc mình vẫn chưa chính thức là bạn gái, nên rất tự giác giữ khoảng cách.

Đôi mày thanh tú của Tần Kiến Thư hơi cau lại, nàng chăm chú nhìn Ôn Sở.

Đầu óc nàng càng ngày càng mơ hồ, ngay cả hơi thở cũng nóng hầm hập.

Thế nhưng ý thức lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đôi môi mỏng của Tần Kiến Thư khẽ mấp máy, rất nhanh đã đưa ra quyết định: "Em ngủ trong phòng với chị."

---

Trong nhà không có bộ đồ ngủ mới, nhưng có bộ Tần Kiến Thư từng mặc, đã được giặt sạch, vẫn còn phảng phất hương thơm dịu nhẹ của nước giặt.

Ôn Sở ôm bộ đồ ngủ sạch chui vào phòng tắm, rất nhanh đã thay xong. Khi bước ra, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình, thậm chí cả những sợi tóc đều vương vấn mùi hương của Tần Kiến Thư.

Hai má cô hơi nóng lên. Cô đứng yên trước cửa phòng ngủ hồi lâu mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm ở đầu giường để chiếu sáng.

Ôn Sở nghiêng đầu nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy một cục nhỏ phồng lên dưới lớp chăn trên giường.

Tần Kiến Thư uống thuốc xong, lúc này đã ngủ rồi.

Cô rón rén đi tới phía bên kia giường, cẩn thận vén một góc chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Khoảng cách rất gần, nhiệt độ cơ thể Tần Kiến Thư truyền đến phía này.

Tiếng thở đều đều vang lên bên cạnh nhẹ nhàng như lông vũ, rơi xuống mặt hồ tâm trí vốn chẳng tĩnh lặng của Ôn Sở, làm gợn sóng lăn tăn.

Cô giơ điện thoại lên nhìn thoáng qua, bây giờ chưa đến 8 giờ rưỡi, vẫn còn lâu mới đến giờ ngủ thường ngày của cô, huống hồ lúc này cô còn đang nằm chung giường với Tần Kiến Thư.

Sao mà cô có thể ngủ được?

Ôn Sở mở to mắt, tự trấn an qua loa một lúc. Một lát sau, cô lặng lẽ quay lưng lại, mở điện thoại lên bắt đầu lướt mạng.

Xem từ vòng bạn bè WeChat đến Tiểu Lục Thư [1], rồi từ Tiểu Lục Thư đến Weibo, giữa chừng cô còn ghé qua QQ lảng vảng trong nhóm lớp một lúc, cuối cùng mở mấy nhóm nhỏ đã lâu không xem lên.

[1] Tiểu Lục Thư: Cách tác giả nói tránh tên app Xiaohongshu - Tiểu Hồng Thư.

Chớp mắt đã đến 11 giờ.

Cơn buồn ngủ như có như không ập đến, lúc này pin điện thoại cuối cùng cũng báo đỏ.

Ôn Sở đưa tay, định tắt chiếc đèn vàng nhỏ ở đầu giường.

Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng cựa mình khe khẽ.

Dưới chăn, một bàn tay ấm áp vươn qua khoảng trống ở giữa giường, lần mò nắm chặt lấy cánh tay cô:

"...Ôn Sở?"

Giọng Tần Kiến Thư mơ mơ màng màng, trĩu nặng cơn buồn ngủ, có hơi khàn khàn: "Em vẫn chưa ngủ sao?"

Nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng thấm qua da thịt, khiến Ôn Sở không kiềm được mà run lên một cái.

Một lạnh một nóng, một băng một lửa.

Ôn Sở hơi mấp máy môi, quay mặt sang nhìn nàng: "Ừm, em vừa định ngủ."

"Sao chị thức rồi? Có khát nước không? Để em đi lấy cho chị."

Cô vừa nói vừa định trở mình xuống giường.

Nhưng Tần Kiến Thư vẫn nắm chặt tay cô, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Dưới lớp chăn, Ôn Sở thử rút tay mình về, nào ngờ đối phương vừa nhận ra ý đồ này liền nắm chặt hơn.

Mượn chút ánh sáng yếu ớt, Ôn Sở nghiêng người nhìn về phía Tần Kiến Thư.

Đôi mắt đối phương khép chặt, không hề mở ra. Dưới ánh sáng lờ mờ, hàng mi dài như lông quạ khẽ run rẩy, trông có vẻ ngủ không yên giấc.

Là đã tỉnh rồi, hay vẫn chưa tỉnh?

Ôn Sở vừa định thử gọi tên Tần Kiến Thư thì bỗng nhiên, người đang ngủ yên ổn nhẹ nhàng trở mình. Dưới lớp chăn, bàn tay còn lại của nàng cũng lần mò vươn tới, chẳng mấy chốc cả người đã rúc vào lòng Ôn Sở.

Dưới lớp chăn, hai cục nhỏ nhô lên ban đầu đã hợp thành một.

Trong lòng cô bỗng nhiên có thêm một người.

Toàn thân Ôn Sở cứng đờ, trong nháy mắt đó cô quên cả thở.

Nửa khuôn mặt Tần Kiến Thư vùi vào hõm cổ cô, hơi thở phả ra từ chóp mũi như muốn thiêu đốt cô.

Ôn Sở nghe thấy đối phương nhẹ giọng nỉ non hai tiếng, giống như đang nói mớ trong giấc mơ: "Mơ thấy ác mộng."

"Ác mộng gì vậy?"

Cô hơi cúi cằm xuống, rũ mi mắt, cố gắng nhìn rõ nửa khuôn mặt còn lại mà Tần Kiến Thư đang vùi bên cổ mình.

Nhưng chỉ phí công.

Dưới lớp chăn, bàn tay còn lại của Tần Kiến Thư cũng rất tự nhiên đặt lên eo cô, giọng nói mang theo chút rầu rĩ: "Nhớ không rõ nữa."

Ôn Sở chán nản từ bỏ giãy giụa, giơ tay đầu hàng.

Một lát sau, Tần Kiến Thư không còn nhúc nhích.

Nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, Ôn Sở đặc biệt lo đối phương sẽ cứ giữ nguyên tư thế này mà ngủ mất.

Nếu thật sự như vậy, đêm nay cô đừng mong ngủ được!

Ôn Sở hắng giọng, cố ý nhắc nhở: "Nếu chị đã tỉnh rồi thì đo nhiệt độ đi, xem thử có hạ sốt chưa."

Dưới chăn, một tay cô nhẹ nhàng đẩy vai Tần Kiến Thư, cố gắng nhắc nhở đối phương nên giữ khoảng cách thích hợp với mình chứ không phải như bây giờ.

Một chiếc giường đôi, bên cạnh còn trống hơn phân nửa!

Bản thân cô cũng sắp bị Tần Kiến Thư đẩy xuống giường rồi!

"Ừm..." Nghe thấy lời Ôn Sở nói, Tần Kiến Thư khẽ động đậy, cũng ngoan ngoãn dời mặt khỏi vị trí bên cổ cô, mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ.

Ôn Sở lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa kịp thở ra hết, Tần Kiến Thư đã tiếp tục dán sát vào.

Khác với lúc nãy, lần này đối phương nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô. Đôi mắt khép hờ như gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng lay động.

Trái tim Ôn Sở chao đảo hết lần này đến lần khác, hơi thở dần trở nên nặng nề lúc nào không hay.

Nhưng kẻ gây ra mọi chuyện vẫn không hề hay biết, một lát sau, nàng khẽ hừ một tiếng đầy nghi hoặc: "Em đo xong chưa?"

Ôn Sở khẽ cắn môi dưới, đuôi mắt ửng đỏ.

Ai dạy chị đo nhiệt độ như vậy?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi ngày đều mập mờ thế này không thấy chán sao?

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.