Gái Thẳng Schrodinger

Chương 74: Hạ nhiệt



Chương 74: Hạ nhiệt

Ôn Sở cảm giác như mình đang ở trong một chảo dầu, bị Tần Kiến Thư xách đi chiên, xào, luộc, nấu đủ một lượt mới chịu buông tha.

Cuối cùng, cũng chẳng rõ rốt cuộc là ai có thân nhiệt cao hơn. Ôn Sở không chịu bỏ qua, kéo người trên giường dậy, cuối cùng cũng dùng nhiệt kế đo lại lần nữa theo cách bình thường.

37 độ, đã hạ sốt, nằm ở mức nhiệt bình thường.

Lúc này Ôn Sở mới hơi thở phào nhẹ nhõm, thả cho người kia đi ngủ.

Từ nửa đêm đến sáng, Tần Kiến Thư ngủ cũng coi như yên ổn.

Ôn Sở thấp thỏm lo lắng suốt đêm, ngủ không yên giấc, nhưng rốt cuộc cũng không xảy ra thêm chuyện thử thách lòng kiên định như "trong lòng đột nhiên có thêm một người" nữa.

Lấy chuyện này ra để thử thách cán bộ sao?

Thế thì e là cán bộ sẽ bị tha hóa hoàn toàn thôi.

Trong phòng ngủ, điều hòa được bật ở mức nhiệt khá cao. Đến tầm ba, bốn giờ sáng, Ôn Sở khát đến mức tỉnh giấc, cổ họng cô vừa khô vừa rát như bị lửa thiêu qua. Cô mơ màng đưa tay đến đầu giường tìm nước uống, rồi loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ.

Hình như trời đang mưa.

Ôn Sở không bận tâm, cô lần mò ly nước, uống vội hai ngụm rồi lại chui thẳng vào chăn. Đến khi mở mắt ra lần nữa, trời vừa hửng sáng.

Việc đầu tiên Tần Kiến Thư làm sau khi tỉnh dậy là đưa tay sờ sờ bên cạnh, nhưng kết quả chỉ chạm vào khoảng không.

Trong chăn trống trơn, còn vương hơi lạnh, chứng tỏ Ôn Sở đã rời giường từ lâu.

So sánh hai bên, rõ ràng cái ôm ấm áp đêm qua càng khiến người ta lưu luyến hơn.

Rèm cửa sổ được kéo kín mít, không để lọt dù chỉ một tia sáng. Căn phòng tối tăm khiến người ta không cảm nhận được chút chân thực nào của thế giới xung quanh, ngược lại, còn khiến người ta không kiềm được mà nảy sinh ý nghĩ hoang đường là muốn tiếp tục cuộn tròn trong chăn, cứ thế mà ngủ say mãi.

Tối qua, Tần Kiến Thư ngủ quá sâu. Vừa mới tỉnh dậy không bao lâu, đầu óc nàng vẫn còn choáng váng, cứ có chút lâng lâng.

Nàng ôm chăn ngồi trên giường hồi lâu để lấy lại tinh thần, rồi mới vén chăn xuống giường.

"Chị tỉnh rồi hả? Để em đi múc cho chị chén cháo, rồi chị ăn thêm một quả trứng luộc nhé. Mấy quán bán đồ ăn sáng dưới lầu đều đóng cửa về quê ăn Tết hết rồi, chị ăn tạm vậy." Từ trong bếp ló đầu ra, Ôn Sở đột nhiên chạm mặt Tần Kiến Thư vừa mới tỉnh dậy, liền tự nhiên sắp xếp luôn.

Cô vốn định nấu một tô mì sợi chan nước trong, kết quả mở tủ lạnh nhà Tần Kiến Thư ra xem thì thấy trống trơn, chẳng có gì cả.

Nghĩ lại thì chắc là chủ nhà biết hôm nay sẽ rời đi, nên đã dọn sạch tủ lạnh từ trước.

Nhưng Ôn Sở có một thói quen kỳ lạ khi ăn mì, dù là mì nước trong nhạt nhẽo đến đâu thì cũng phải đặt lên hai lá rau xanh mới được. Vì vậy cô đành chọn cách khác, múc hai nắm gạo ném vào nồi cơm điện nấu cháo trắng.

Tần Kiến Thư vịn vào khung cửa phòng ngủ, đứng đó nhìn Ôn Sở thoải mái bận rộn khắp nơi trong nhà mình, trông dáng vẻ như hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài.

Trong căn nhà lạnh lẽo bỗng có thêm vài phần hơi ấm của cuộc sống.

Ôn Sở múc cháo ở trong bếp ra, lại dọn sẵn chén đũa. Thấy Tần Kiến Thư vẫn đứng ngây ra đó như khúc gỗ, cô liền liếc nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh trên người đối phương, hơi cau mày: "Sao chị vẫn chưa thay đồ?"

Cô bước lên hai bước, thấp giọng oán trách rồi đẩy người kia vào phòng ngủ: "Thay đồ xong rồi hẵng ra. Lạnh."

"Vớ cũng phải mang vào."

Tối qua vừa mới sinh bệnh xong mà cũng không biết chú ý một chút, thật đúng là không khiến người ta bớt lo.

Lòng bàn tay lạnh buốt xuyên qua lớp vải mỏng, thấm vào làn da trên lưng Tần Kiến Thư. Bờ vai nàng khẽ run lên, nhất thời cũng không rõ là do hơi lạnh bất ngờ này khiến nàng rùng mình, hay là vì một lý do nào khác.

Bây giờ vừa qua 8 giờ, 10 giờ Tần Kiến Thư phải lên tàu cao tốc.

Tần Kiến Thư thay quần áo, rửa mặt chải đầu rồi đến ngồi trước bàn. Ôn Sở đúng lúc đưa một cây nhiệt kế đã vẩy xong đến trước mặt nàng: "Nhiệt kế, kẹp vào."

"..." Tần Kiến Thư mấp máy môi hai lần, nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời.

Cháo ấm vào bụng, lục phủ ngũ tạng dường như đều sống lại.

Từ đó đến bây giờ, nàng chưa từng được người khác chăm sóc chu đáo đến vậy, nhất thời nàng có chút không quen.

Cháo trắng sền sệt được nấu ra trông không được đẹp mắt lắm. Lúc châm nước Ôn Sở cho ít nước quá, nên thành phẩm không giống cháo mà giống cơm hơn.

Nhưng khi rắc đường trắng rồi cho vào miệng, cũng không đến mức khó ăn.

Ngược lại có vị ngọt.

Tần Kiến Thư múc một muỗng cháo trắng đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhai hai cái, bỗng nhiên hỏi: "Tối qua em ngủ có ngon không?"

"Ừm..." Câu hỏi này thực sự làm khó Ôn Sở.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra tối qua, cô ậm ừ hồi lâu mà vẫn không đưa ra được câu trả lời chính xác, ngược lại còn hơi ngước mắt lên, ném y nguyên câu hỏi trở về: "Còn chị thì sao?"

Dáng vẻ úp úp mở mở và do dự ấy ngược lại khiến Tần Kiến Thư chẳng tốn chút công sức nào cũng đoán ra được đáp án.

Nàng không nhịn được mà bật cười, hàng lông mày cong lên một độ cong nhỏ: "Chị ngủ rất ngon."

"Tất cả đều nhờ có em đó, Ôn Sở."

Giọng nói thấm đượm ý cười tựa như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng cào qua tim Ôn Sở.

Cô không đáp lại, chỉ lười biếng hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi, âm cuối hơi vút lên.

Đây coi như là lời khen sao? Hay là cố tình trêu chọc?

Ôn Sở không thể nào hiểu được ý của câu này.

Nhưng cô là người khá là rộng lượng, cũng nhớ Tần Kiến Thư là người bệnh, lát nữa nàng còn phải kéo vali rời khỏi Vân Thành, nên cô không có chấp nhặt với nàng.

Vài phút sau, Tần Kiến Thư lấy nhiệt kế từ dưới nách ra xem, 36.8 độ, nằm trong phạm vi bình thường.

Ôn Sở không vì vậy mà lơ là, nhân lúc đối phương ăn xong trở về phòng ngủ thu dọn hành lý mang theo bên mình, cô đi pha một ly thuốc bột trị cảm rồi bưng đến.

Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

Tận mắt nhìn thấy Tần Kiến Thư uống hết không để sót một giọt nào, cô mới hơi yên tâm.

Cứ như thể đối phương là một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ cần phải được che chở cẩn thận. Ôn Sở không ý thức được sự quan tâm thái quá của mình có gì không ổn.

Lúc 9 giờ, Tần Kiến Thư mang theo vali, đúng giờ xuất phát từ nhà đến ga tàu cao tốc. Quãng đường mất khoảng hai mươi phút lái xe. Trên đường đi, nàng lại chợp mắt một lát.

Trong khoang xe yên tĩnh, Ôn Sở mở nhạc nhẹ, hơi giảm âm lượng xuống.

Cô canh giờ, thấy vẫn còn đủ thời gian nên cố ý giảm tốc độ cho xe chậm lại một chút.

Xe lăn bánh, những giọt mưa đông lất phất ngoài cửa sổ liền mờ đi. Chúng bị gió cuốn thành từng dải, táp vào kính và hóa thành những vệt nước mỏng manh.

Đường đến ga tàu cao tốc thông thoáng. Cách cổng vài chục mét, Ôn Sở đã trông thấy dòng xe tiễn khách đông nghịt phía trước. Từng chiếc xe nối tiếp nhau, thả khách xuống trước cổng.

Nếu đỗ quá ba phút ở khu vực hạn chế đỗ xe thì sẽ bị phạt. Thời gian đó chỉ đủ nói hai câu và thả người xuống thôi.

Xe của Ôn Sở chầm chầm tiến lên theo đoàn xe phía trước. Khoảng cách gần trong gang tấc ngày càng được thu hẹp.

Bên cạnh, qua khóe mắt cô thoáng thấy Tần Kiến Thư đã cúi người, bắt đầu tháo dây an toàn. Cái túi ở ghế sau cũng đã được nàng mang lên ghế trước, trông như chuẩn bị xuống xe bất cứ lúc nào.

Tâm trạng ủ dột bất chợt xông lên đầu.

Ôn Sở siết chặt vô lăng, cô mím môi, giả vờ như không để tâm rồi quay mặt sang nhìn Tần Kiến Thư: "Chị định về khi nào?"

"Chưa biết nữa, chị sẽ cố gắng về sớm một chút."

Tần Kiến Thư đang cúi đầu lục tìm mắt kính trong túi, lát nữa nhìn bảng chỉ dẫn sẽ cần dùng đến. Nàng theo phản xạ mở miệng: "Hơn nữa, qua rằm là phải về trường dạy bù rồi, cùng lắm cũng chỉ nửa tháng thôi, rất nhanh sẽ về."

Nàng đang đặt sự chú ý vào chuyện khác, nên hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Ôn Sở lúc này đã có sự thay đổi nhỏ.

Xem Tần Kiến Thư nói nhẹ bẫng chưa kìa, "cùng lắm" cũng chỉ nửa tháng.

Nửa tháng ngắn lắm sao?

Hay là, chỉ có mỗi mình cô thấy dài thôi?

Câu nói này nhẹ nhàng đến mức khó tin, nhưng lọt vào tai Ôn Sở lại khiến cô cảm thấy khó chịu trăm bề.

Nhưng bây giờ không phải lúc để giận dỗi. Cảm giác chua xót căng tràn lấp đầy lồng ngực cô.

Ôn Sở thôi không nhìn đối phương nữa, thái độ lập tức lạnh đi: "Ờ."

Cô đang cố kiềm chế hết sức để không tỏ ra lạnh lùng.

Nhưng trong lòng lại đầy mâu thuẫn... Mập mờ mà, đã là đối tượng mập mờ thì phải biết tiến biết lùi, hiểu rõ chừng mực, dù sao cô cũng không có danh phận chính thức.

Tần Kiến Thư dường như đã cảm nhận được điều gì đó.

Tay nàng khựng lại, nàng ngước mắt nhìn về phía người đang ngồi ở ghế lái. Ánh mắt nàng chỉ lướt qua gương mặt Ôn Sở một vòng thôi, nhưng đã đại khái đoán được suy nghĩ của đối phương.

"Ôn Sở, chị sẽ nhớ em." Tần Kiến Thư đột nhiên nói.

Không có dấu hiệu báo trước, bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Câu nói cũng nhẹ bẫng ấy đâm thẳng vào lòng Ôn Sở, rơi xuống nơi mềm mại nhất.

Nụ cười nhẹ nhàng dâng lên nơi khóe môi cô, ánh mắt ngập tràn dịu dàng và quyến luyến.

Ôn Sở như một con mèo được vuốt thuận lông, những cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng lúc nãy đã lập tức tan biến.

"Em biết rồi." Vừa gượng gạo, vừa vui vẻ.

Hai loại cảm xúc quấn lấy nhau, cô chỉ đành giả vờ như không mấy để ý rồi đáp lại một tiếng, không muốn bản thân quá lép vế trong cuộc giằng co này.

"Chị nhớ phải uống thuốc. Em đã để hai gói thuốc bột và hai viên thuốc hạ sốt trong cái túi bên hông ba lô chị rồi. Ăn cơm trưa ở trên tàu cao tốc xong thì nhớ uống thêm một gói thuốc bột nữa."

"Ừm, chị sẽ nhớ mà."

Tần Kiến Thư khẽ cong khóe môi, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại chậm rãi chớp mắt: "Dù chị có quên thì em cũng sẽ nhắc chị, không phải sao?"

"Tần Kiến Thư." Nghe câu này, Ôn Sở trầm giọng gọi nàng một tiếng, "Ra ngoài rồi, chị không cần phải dựa dẫm vào...em như vậy."

Chữ "người khác" đã đến bên môi bị Ôn Sở đổi thành "em".

Có lẽ từ tận đáy lòng, bản thân cô cũng cho rằng, mình bây giờ đã không thuộc phạm trù "người khác" nữa.

Cô là người nhà.

Tần Kiến Thư mỉm cười: "Không được sao?"

Ôn Sở khẽ cắn môi, bị đối phương hỏi ngược lại mà không trả lời.

Có gì mà không được chứ?

Tần Kiến Thư biết rõ cô đang nói lời trái lương tâm, vậy mà cũng không chừa cho cô chút thể diện, cứ phải truy hỏi đến cùng.

Đúng là đáng ghét mà!

Trong lúc hai người đấu khẩu, xe đã chạy đến khu vực đỗ tạm thời, và dừng lại một cách ổn định.

Ôn Sở vịn lên vô lăng, nhìn về phía Tần Kiến Thư, cuối cùng lại nghiêm túc dặn dò thêm một lần: "Dù sao thì khi về chị cũng phải chú ý nhiều một chút. Sáng nay tuy đã hạ sốt, nhưng cũng không biết bị gió thổi thì có tái phát nữa không."

Bây giờ đang là thời điểm lạnh nhất trong mùa đông, đi trên đường chỉ một lúc thôi là đã rét đến mức buốt óc.

Trời lạnh thế này, cũng không biết Tần Kiến Thư xuống tàu cao tốc thì có ai đến đón không nữa.

Ôn Sở khẽ thở dài, đưa tay phủ lên vầng trán láng mịn của đối phương, rồi cẩn thận cảm nhận nhiệt độ một lúc.

Khi cô đang định rút tay về để người kia xuống xe, thì đột nhiên, cổ tay cô bị người kia nhẹ nhàng nắm lấy.

Nửa người cô bị Tần Kiến Thư kéo theo, nghiêng về phía người đối phương.

Tần Kiến Thư nắm lấy tay cô, một tay còn chưa đủ, lại nắm lấy cái tay còn lại.

Trước tiên là áp lên trán, sau đó lại trượt từ trán xuống hai bên má, cẩn thận nâng niu. Ở khoảng cách cực kỳ gần, đối phương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, như một chú mèo đang cào cào.

"Bây giờ yên tâm rồi chứ?"

Giọng điệu nhàn nhạt, khiến người ta nếm trải một cảm giác khó tả: "Ừm, có vẻ như người bị sốt là em mới phải."

Nói xong, Tần Kiến Thư nới lỏng tay Ôn Sở.

Nàng trở về chỗ ngồi, một tay xách túi, một tay ấn nút cửa xe.

Khoảnh khắc cửa mở, một cơn gió lạnh thấu xương ùa vào, nhanh chóng quét qua mọi ngóc ngách trong xe.

Đương nhiên, nó cũng tốt bụng giúp Ôn Sở hạ nhiệt.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.