Chương 75: Đào xuân
Giao thừa năm nay, sau bữa cơm đoàn viên ở nhà, Ôn Sở như thường lệ lại tụ tập cùng nhóm bạn. Điểm khác biệt là lần này nhóm nhỏ đã đổi người, không còn Trình Thính Nhiên nữa.
Phần lớn đều là những người bạn mới mà tiểu thư Dương Liễu kết giao bên ngoài.
Ôn Sở cũng chỉ thấy một hai người nhìn quen quen, còn lại đều không biết.
Sau mùng năm, một người bạn làm ăn với ông Ôn từ những năm đầu đã lái xe từ quê về, trùng hợp đi ngang qua Vân Thành.
Cả gia đình họ dừng chân ở đây một ngày, tiện thể tới thăm người bạn thân đã nhiều năm không gặp.
Nào ngờ lại đúng lúc Dương Liễu không mời mà đến, tay xách nách mang cả đống quà cáp, miệng thì không ngừng gọi "chú, dì" ngọt xớt. Chẳng có gì bất ngờ khi cô nàng lấy được một bao lì xì to từ tay ông Ôn.
Mùng 6 đáng lẽ là một ngày yên tĩnh để hoàn tất những công việc cuối cùng cho ngày Tết, vậy mà đột nhiên trong nhà lại có đông người kéo đến. Ông Ôn vội vàng cầm điện thoại lướt qua các nhà hàng xung quanh, xem tối nay nên đặt chỗ ở đâu thì ổn.
"Ôn Sở, con với Dương Liễu đừng cứ trốn trong phòng thì thầm nữa, ra đây với mọi người đi."
"Dạ tụi con biết rồi dì. Tụi con ra liền!" Dương Liễu nhanh miệng đáp thay, rồi dùng chân nhẹ nhàng chạm vào bắp chân Ôn Sở, "Mẹ cậu gọi cậu kìa."
"Ừ." Ôn Sở đáp lại một cách thờ ơ.
Cô nghiêng người nằm trên ghế lười, lướt mắt đọc nhanh tin tức hot search mà mình đã bỏ lỡ hôm nay, không có phản ứng gì với lời của Dương Liễu.
Trông có vẻ không mấy hứng thú với việc đi ra phòng khách.
Lý do chính khiến cô không mấy hứng thú vẫn là vì bạn làm ăn của ông Ôn có một cậu con trai trạc tuổi cô. Ba mẹ hai bên đều nhiệt tình làm mai, hễ nói được dăm ba câu là chủ đề lại lệch sang chuyện tình cảm.
Ôn Sở ngồi đó nghe được vài câu, rất nhanh đã nhận ra ý.
E rằng không phải ngẫu nhiên mà đường cả nhà họ đi về lại trùng hợp đi ngang qua Vân Thành, có vẻ như là do ba mẹ hai bên đã âm thầm sắp đặt.
Sau khi ngồi ngán ngẩm ở bên ngoài được một lúc, cô tìm cớ rời đi, chẳng bao lâu sau cũng nhắn tin kéo cả Dương Liễu ra ngoài, nhờ vậy mới tránh được một phen lúng túng.
Chỉ là, phụ huynh ở ngoài vẫn thỉnh thoảng hối bọn họ đi ra.
Mẹ cô còn nhắn tin riêng trên WeChat, nói rằng làm vậy rất bất lịch sự.
Dương Liễu, người từ lâu đã come out với gia đình, lại thảnh thơi ở bên cạnh xem kịch vui.
Dương Liễu đung đưa hai chân nhỏ, trông chẳng nghiêm túc chút nào: "Cậu cứ thế này mãi cũng không ổn đâu, còn chưa chuẩn bị come out nữa sao?"
Mỗi khi tán gẫu về chủ đề come out, Dương Liễu lúc nào cũng tự nhận mình là "người từng trải".
Ánh đèn trắng lạnh lẽo từ trên trần hắt xuống, có hơi chói mắt.
Ôn Sở khép mắt lại, nhẹ nhàng úp điện thoại lên ngực, đôi môi mỏng mấp máy: "Năm ngoái đã đánh tiếng trước một lần, phản ứng của họ hơi dữ dội."
"Nhưng mà giờ đến bạn gái mình còn chẳng có, come out cái gì chứ?"
Khi nói những lời này, trong đầu cô thoáng hiện lên một gương mặt dịu dàng, cùng những chi tiết nhỏ về khoảng thời gian gần đây họ ở bên nhau. Từng mảnh vụn ký ức lờ mờ, chập chờn như những con sóng trôi dạt.
Khóe môi Ôn Sở vô thức cong lên một độ cong nhỏ.
Chi tiết nhạy cảm này vừa hay bị quan sát viên khắt khe là Dương Liễu bắt lấy.
"Ha ha."
Dương Liễu giả lả cười khan một tiếng: "Mình nói thật, hai người thế này chẳng khác gì đang hẹn hò cả. Nếu không biết còn tưởng đây là kiểu chơi mới lạ gì nữa..."
Hôn cũng hôn rồi, tình cảm cũng bày tỏ với nhau cả rồi, vậy mà vẫn không nhắc đến chuyện bên nhau.
Dương Liễu từng nghe mang máng Ôn Sở nói là giữa hai người họ hình như còn có một hẹn ước gì đó, cứ cách một khoảng thời gian là Tần Kiến Thư phải phát cho Ôn Sở lương thực cứu trợ.
Chậc, đúng là lắm chiêu thật.
Nếu không phải Tần Kiến Thư thực sự là gái thẳng, hơn nữa làm người cũng đàng hoàng, thì Dương Liễu hẳn đã nghĩ rằng Ôn Sở bị một người phụ nữ cao tay nào đó câu mất rồi.
Nghe những lời này, Ôn Sở đột nhiên mở mắt ra.
Cô ngạo mạn hừ một tiếng, ánh mắt hờ hững lướt qua gương mặt Dương Liễu, để lại một câu "Cậu thì biết gì."
"Chậm rãi cũng có cái hay của chậm rãi. Hơn nữa, giờ là năm cuối cấp, yêu đương ảnh hưởng rất nhiều đến việc thi đại học."
Dương Liễu: "Nói cứ như hai người sắp thi đại học vậy."
Ôn Sở liếc nhẹ Dương Liễu một cái: "Sao? Mạng của học sinh thì không phải mạng à?"
Đây không phải lần đầu hai người âm thầm thảo luận về chủ đề này, chỉ là lần nào cũng chẳng đi đến kết quả gì.
Dương Liễu chán nản bĩu môi, chuyển chủ đề: "Thôi không nói cái đó nữa, cậu thử suy nghĩ lời mình mới nói đi."
Hôm nay Dương Liễu đến đây cũng không phải chỉ để chúc Tết.
Không có chuyện thì chẳng lên điện Tam Bảo, huống hồ Dương Liễu còn mang theo không ít quà cáp đắt tiền.
Nói tới chuyện này, Ôn Sở ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Không cần suy nghĩ. Nếu cậu thấy nguồn lực nhà mình dễ dùng thì cứ đi tìm chị Ôn Diệp đi. Bây giờ toàn bộ sản nghiệp của ba mình đều do chị ấy quản lý. Cậu cứ đi theo con đường hợp tác bình thường, cần ký hợp đồng thì ký hợp đồng, cần trả tiền thì trả tiền, nói với mình cũng chẳng có tác dụng gì đâu."
Dương Liễu vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng cậu mới là con gái ruột của chú Ôn mà, sao cậu chẳng có chút chí tiến thủ nào vậy! Khởi nghiệp chung với mình tốt biết nhường nào!"
Ôn Diệp là người chị họ bà con xa của Ôn Sở, có quan hệ huyết thống mỏng manh với cô qua mười tám đời vòng vèo. Ôn Diệp lớn hơn cô ba tuổi, và là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Ôn.
Vì từ trước đến nay Ôn Sở chưa từng hứng thú với việc kinh doanh, nên toàn bộ sản nghiệp mà ba mẹ cô tích góp từ khi còn trẻ giờ đều giao cho Ôn Diệp, một giám đốc điều hành có kinh nghiệm, quản lý.
Chiêu khích tướng cũng chẳng có tác dụng với Ôn Sở.
Cô cong đầu ngón tay, vén một lọn tóc lòa xòa bên tai lên, nụ cười khẽ lay động: "Chí của bổn tiểu thư không nằm ở đây."
"Tiền à, đủ xài là được. Những người như chúng ta tương lai sẽ không có con, tiền của dư ra sau này cậu định để lại cho ai?"
Ôn Sở đã quen với cuộc sống tự do và lười biếng.
Đối với cô mà nói, chất lượng cuộc sống hiện tại quan trọng hơn tiền bạc.
Có lẽ vì không thiếu tiền, nên gia đình cũng chưa từng khắt khe yêu cầu cô phải làm gì.
Từ năm 21 tuổi tốt nghiệp đến bây giờ, Ôn Sở từng làm nhân viên quèn trong doanh nghiệp, cũng từng đến quán bar học nghề pha chế rượu. Thậm chí có khoảng thời gian việc buôn bán ở vỉa hè rất phổ biến, cô còn rủ Dương Liễu và mấy người bạn khác lái chiếc xe sang đắt tiền của đối phương ra bờ sông dựng quầy bán hàng.
Mãi đến vài năm trước, cô mới bớt ham chơi. Lúc ấy cô mới hồi tâm, đồng ý để gia đình tìm cho một công việc biên chế giáo viên.
Làm giáo viên là công việc mà Ôn Sở gắn bó lâu nhất kể từ khi tốt nghiệp.
Dương Liễu hiển nhiên hiểu rõ tính cách của cô, cảm thấy có lẽ sau mấy năm cô cũng đã chán ngán công việc này, nên mới đến tìm cô để cùng làm chuyện khác.
Hai người đang trò chuyện thì cửa phòng khép hờ bị ai đó ở bên ngoài đẩy ra.
Dương Liễu còn định nói gì đó, nhưng bị động tĩnh bất ngờ này làm giật mình mà im bặt.
Ôn Sở vẫn giữ dáng vẻ thư thái ung dung, cô vươn vai một cái, chậm rãi đứng dậy dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mẫu thân đại nhân. Giọng nói cô pha chút ngọt ngào: "Mẹ ơi, bọn con đang chuẩn bị ra ngoài đây ạ."
Dương Liễu đã sớm quen với bộ dạng gặp người nói lời của người [1] này của bạn thân mình.
[1] Câu đầy đủ là "Gặp người nói lời của người, gặp ma nói lời của ma", dùng để ám chỉ một người biết sử dụng phương thức giao tiếp mà đối phương có thể hiểu, chấp nhận và cảm thấy thoải mái, để đạt được hiệu quả gấp đôi với một nửa công sức.
Dương Liễu ngồi đó, lù lù bất động
Mẹ Ôn nhìn hai người họ, hắng giọng một cái: "Trong nhà không chuẩn bị đồ Tết, con và Tiểu Lý đi siêu thị một chuyến mua ít hạt khô, đồ ăn vặt về đi, nhớ mua thêm ít trái cây nữa nhé."
"Với cả nước tương nữa, chai nước tương trong nhà cũng hết rồi."
Tiểu Lý chính là con trai bạn làm ăn của ông Ôn, tên đầy đủ là Lý Minh.
Ôn Sở gật gù: "Dạ được."
Đợi đến khi mẹ nở nụ cười hài lòng, cô mới chậm rãi quay sang nhìn Dương Liễu: "Vậy Dương Liễu đi cùng tụi mình luôn nha."
---
Siêu thị lớn gần nhà nhất nằm cách đó một cây số.
Ôn Sở cầm chìa khóa xe, dẫn theo hai người kia xuống lầu. Đến lúc lên xe, Dương Liễu cực kỳ biết điều, giành mở cửa ghế phụ trước Lý Minh: "Xin lỗi em trai này nhé. Tôi lên xe có một tật rất lạ, không ngồi ở ghế phụ thì cả người cứ khó chịu."
"Cậu không phiền chứ?"
Lý Minh gượng gạo lắc đầu: "...Không sao, vậy chị ngồi đằng trước đi."
Ngược lại, Ôn Sở nghe thấy lời của bạn thân thì không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
Dương Liễu quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Sở.
Đừng có vô lương tâm quá đấy!
Nếu không phải vì không nỡ nhìn bạn thân khổ sở vì chuyện xem mắt, thì cô có thể bịa ra cái lý do vớ vẩn như thế này sao?
Sau khi xe lăn bánh, Dương Liễu lấy điện thoại ra báo cáo hành tung cho Hứa Ý Tống, nói rằng mình đang cùng Ôn Sở ra siêu thị đi dạo, tiện thể đóng vai lá chắn chống xem mắt.
Cùng một câu đó, sau khi suy nghĩ một chút, Dương Liễu cũng sao chép lại và gửi vào nhóm nhỏ bốn người bọn họ, còn cố ý @Tần Kiến Thư.
Nhóm này ban đầu được lập ra để bốn người họ cùng đi chơi. Sau đó thể theo yêu cầu của Hứa Ý Tống, cách đây không lâu tên nhóm đã được đổi thành "Đội Bảo Vệ Đoá Hoa Tổ Quốc".
Bởi vì trong nhóm bốn người, thì đã có đến ba người là giáo viên.
Còn về phần người không có công việc ổn định như Dương Liễu...
Cô rất tự giác đổi biệt danh thành "nhân viên ngoài biên chế".
Chưa đầy mười phút đi xe, Lý Minh cố gắng bắt chuyện với hai "chị gái", tiếc là Ôn Sở lại giả bộ như đang tập trung lái xe, trả lời cũng không được nhanh nhạy cho lắm.
Thậm chí thỉnh thoảng còn tỏ ra lãng tai, qua loa như "Hả?", "Gì cơ?", "Không nghe thấy".
May mà Dương Liễu là người tốt bụng.
Sợ lát nữa về nhà em trai này sẽ cáo trạng Ôn Sở với chú thím, Dương Liễu bèn ho nhẹ một tiếng để hòa giải: "Cậu ấy không giỏi vừa lái xe vừa làm nhiều việc khác đâu. Cậu đừng để ý."
Lý Minh: "Ừm..."
Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi mà chị gái này đã bảo cậu "Đừng để ý" hai lần.
Đến nơi, Lý Minh cầm điện thoại đi tới, rất lễ phép giơ điện thoại lên: "Vừa nãy dì nhờ mẹ tôi gửi danh sách đồ cần mua qua đây, chúng ta cứ dựa theo đó mua là được."
"Thêm WeChat đi, tôi gửi danh sách cho chị."
Sớm không gửi, muộn không gửi, lại cố tình gửi ngay lúc này.
Gửi thì thôi đi, còn chỉ gửi đúng một bản cho mình Lý Minh.
Mẹ cô đang có ý đồ gì, vừa nhìn là đã hiểu ngay.
Nhưng nghĩ đến việc gia đình đối phương là khách đường xa đến đây, Ôn Sở im lặng một lát rồi phối hợp lấy mã QR ra, kết bạn với người kia.
Lý Minh cũng rất nhanh gửi danh sách đồ cần mua cho cô, không có nói mấy lời thừa thãi.
Hai người luôn giữ thái độ khách sáo.
Nhưng từ việc Lý Minh thuận theo sự sắp đặt có chủ ý của phụ huynh, Dương Liễu đoán cậu rất có thiện cảm với Ôn Sở.
Ít nhất là không phản đối.
Những món đồ trong danh sách phần lớn là đồ ăn vặt, thực phẩm tươi sống và trái cây. Chúng được phân bổ ở các khu vực khác nhau trong siêu thị.
Sau khi xem qua tổng thể một lượt, Ôn Sở trực tiếp đề nghị ba người chia nhau ra mua: "Như vậy sẽ nhanh hơn một chút, có ý kiến gì không?"
Là một công cụ hình người bị lôi đến đây, Dương Liễu nhanh chóng lắc đầu, nói một tiếng "Được".
Lý Minh hé miệng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì Ôn Sở đã thẳng thừng quyết định: "Nếu không ai có ý kiến, vậy Dương Liễu, cậu đi mua hạt khô và đậu rang, mình ở khu đồ ăn vặt, Lý Minh cậu đi qua khu thực phẩm tươi sống đi."
Lý Minh: ?
Cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một chữ "Được".
Ôn Sở đuổi được kẻ phiền phức bên cạnh đi, cuối cùng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, danh sách đồ ăn vặt không có nhiều. Cô đi vòng quanh từng dãy kệ đồ ăn vặt để chọn lựa, những thứ chọn xong bỏ vào xe đẩy phần lớn là món cô và Dương Liễu thích ăn.
Đã lâu rồi không đi dạo siêu thị, Ôn Sở cũng kiên nhẫn hơn một chút.
Cô vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng trong một khoảnh khắc nào đó cô lại thất thần và nghĩ đến Tần Kiến Thư, bắt đầu băn khoăn không biết đối phương có ăn vặt hay không.
Trước đây cô đã đến nhà Tần Kiến Thư mấy lần, hình như cũng chưa từng thấy có đồ ăn vặt.
Ôn Sở rơi vào trầm tư.
Nói mới nhớ, hai người vẫn chưa từng cùng nhau đi dạo siêu thị lần nào...
Một chuyện mang đậm hơi thở cuộc sống như thế này mà.
Cũng không biết có phải là do giữa hai người có sự liên kết hay không, nhưng suy nghĩ của Ôn Sở còn chưa kịp trôi đi quá xa thì cô đã bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên kéo về thực tại.
Là Tần Kiến Thư gọi đến.
Cô áp điện thoại lên tai, nghe thấy giọng nói dịu dàng, mềm mại quen thuộc: "Em đang ở bên ngoài à?"
"Em đang ở siêu thị, trong nhà kêu em ra ngoài mua ít đồ."
"Sao vậy, có chuyện gì sao?"
Tần Kiến Thư đột nhiên chủ động gọi điện cho cô?
Không lẽ là nhớ cô rồi?
Vừa nghĩ đến khả năng này, hàng mi dài của Ôn Sở khẽ chớp, làm những tia sáng vụn vỡ rơi xuống từ trên đầu lay động.
Đầu ngón tay cô lướt qua một hàng kẹo Skittles trên kệ, chậm rãi dừng lại, vừa vặn cầm lên một hộp vị đào.
Hương đào xuân tươi mát, sắc hồng căng mọng cùng vị kẹo ngọt ngào trong ký ức khiến Ôn Sở nhớ đến cảm giác khi hôn Tần Kiến Thư.
Cảm giác tê dại mềm mại từng chút một len lỏi trong tim.
Ôn Sở nhìn chằm chằm hộp kẹo trong tay, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.
Những cơn sóng mang tên nhớ nhung ập đến cuồn cuộn, trong chớp mắt đã nhấn chìm cô hoàn toàn.
Ngẫm lại thì hai ngày nữa sẽ đến thời gian Tần Kiến Thư phát lương thực cứu trợ cho cô, nhưng tạm thời đối phương vẫn chưa thể quay về.
Cô bỗng nhiên siết chặt hộp kẹo trong tay, trong giọng nói có thêm mấy phần làm nũng: "Tần Kiến Thư..."
"—Ồ, thì ra chị cũng thích kẹo Skittles vị đào à?"
Ôn Sở vừa mới mở lời thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một chàng trai, bầu không khí bị phá tan.
Con nai nhỏ nhảy nhót trong lòng cô dứt khoát đâm đầu vào tường chết tươi, tình ý gợn sóng trong mắt cũng lập tức tan biến sạch sẽ.
Người phá hỏng bầu không khí kia lại chẳng hề hay biết, vẫn thản nhiên tiến lại gần.
Lý Minh đưa tay, cũng lấy một hộp kẹo Skittles vị đào từ kệ hàng trước mặt Ôn Sở, nụ cười rạng rỡ: "Tôi cũng thích, hay là mua một hộp về rồi hai chúng ta chia nhau ăn nhé?"
Chia nhau ăn.
Chia, nhau, ăn.
Chợt, Ôn Sở nghe thấy tiếng Tần Kiến Thư cố nín cười ở đầu dây bên kia.
Cô mặt không cảm xúc, quay lại chụp hộp kẹo trong tay vào ngực cậu con trai, mím môi lại thành một đường: "Không phải tôi bảo cậu tới khu thực phẩm tươi sống rồi sao?"
Khu thực phẩm tươi sống, không biết đọc chữ hả?
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.