Chương 76: Món mặn
Chưa nói được mấy câu, điện thoại báo có cuộc gọi khác gọi tới.
Tần Kiến Thư cúi đầu kiểm tra, đơn giản dặn dò Ôn Sở ở đầu dây bên kia: "Tạm thời không nói chuyện với em nữa, chị đang ở bệnh viện, còn vài chuyện phải xử lý."
"Em cũng...bận việc của mình đi."
Khóe môi Tần Kiến Thư khẽ nhếch lên, nàng im lặng nở nụ cười.
Nàng không muốn khiến Ôn Sở cảm thấy là nàng đang giễu cợt. Thực ra, Dương Liễu đã tường thuật trực tiếp trong nhóm chat suốt dọc đường, sống động như thật, chỉ còn thiếu điều dí sát mặt quay video rồi gửi lên nhóm.
Nếu không phải vậy, nàng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện gọi điện cho đối phương để hỏi thăm tình hình.
"Ừm, vậy em cúp máy trước đây."
Trước mặt còn có một kẻ phá hỏng bầu không khí, Ôn Sở ậm ờ đáp lại đối phương rồi vội vàng cúp máy.
Mấy người bọn họ dựa theo danh sách mua sắm, nhanh chóng chọn đủ đồ. Khi xếp hàng chờ tính tiền ở quầy thu ngân, Lý Minh nhất quyết giành lấy cơ hội thể hiện, bảo hai cô gái đứng chờ ở phía trước không xa.
Ôn Sở cũng lười tranh với cậu.
Nhân lúc rảnh rỗi, cô lướt xem danh sách, cuối cùng cũng thấy chấm đỏ thông báo tin nhắn bị bỏ qua do mình đã bật chế độ không làm phiền.
Cửa sổ nhóm chat được mở ra, có tổng cộng năm đến sáu chục tin nhắn.
Ôn Sở lướt sơ qua.
Cô biết ngay mà!
Hèn chi Tần Kiến Thư đột nhiên gọi điện vào giữa trưa thế này, lại chẳng nói gì, còn có tiếng cười quái lạ trong điện thoại lúc nãy nữa.
Ôn Sở quay đầu, nhìn người bạn thân bên cạnh với ánh mắt u uẩn.
Dương Liễu bị ánh mắt này nhìn đến khó hiểu, cô lén liếc qua màn hình điện thoại của đối phương, trong lòng bỗng giật thót: "...Sao vậy, Tần Kiến Thư kiếm chuyện với cậu hả?"
Không đến mức đó chứ?
Trời ơi, cô cũng đâu có nói linh tinh gì trong nhóm đâu. Lúc miêu tả một số chuyện, tuy cô dùng từ có hơi khoa trương, nhưng vẫn khá là khách quan, không hề cố ý gây sự.
Trông Tần Kiến Thư cũng không giống người nhỏ nhen như vậy.
Bất chợt, người đối diện lạnh lùng thốt ra hai chữ tròn trịa: "Không có."
Ôn Sở khẽ nhíu mày, rồi lại dời mắt đi.
Chính vì không có đó!
Chuỗi hành động kỳ lạ này khiến Dương Liễu đầy hoang mang.
Sự chú ý của Ôn Sở một lần nữa quay về màn hình điện thoại trong tay.
Lúc này cô đã thoát khỏi khung chat nhóm, mở khung chat ghim trên cùng của mình lên, đang do dự không biết có nên nhắn tin cho Tần Kiến Thư hay không.
Nếu gửi tin nhắn, thì nên gửi gì để có thể truyền đạt được ý của mình, nhưng vẫn không khiến bản thân rơi vào thế yếu đây?
Đây là một việc đòi hỏi kỹ thuật.
Suy nghĩ hai giây mà vẫn không tìm được câu trả lời, Ôn Sở dứt khoát bỏ qua chiến thuật vòng vo.
Cô hỏi thẳng một câu:
【Chị biết em được gia đình giới thiệu đối tượng xem mắt mà không có chút ý kiến gì sao?】
——Hoàn toàn không có phản ứng gì à?
【Em đây đang xem mắt với con trai đó.】
——Không ghen ư???
Ôn Sở gửi một mạch hai tin nhắn, cố ý bổ sung thêm một câu nhấn mạnh để nhắc nhở Tần Kiến Thư, tránh để đối phương không hiểu rõ ý mình.
Lỡ đâu thì sao.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, Tần Kiến Thư dường như trông thấy khuôn mặt Ôn Sở hiện lên trước mắt, sinh động theo một cách đặc biệt. Dáng vẻ người phụ nữ vừa đáng yêu vừa gượng gạo, lại vô cùng để ý, dường như sống động trong tâm trí nàng.
Nàng thậm chí có thể dễ dàng phác họa chính xác thói quen mím môi của đối phương, hoặc đôi mày liễu mảnh nhạt hơi nhướn lên vì không vui.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã quen thuộc với Ôn Sở đến vậy.
Ý cười trong mắt Tần Kiến Thư dần lan rộng, tựa như tuyết đầu xuân tan chảy, trở thành dòng nước trong veo róc rách.
Nàng gõ vào khung trả lời một câu ngắn gọn, cũng chính là lời Ôn Sở muốn thấy:【Vậy em nhớ giữ khoảng cách với cậu ta, không thôi chị sẽ ghen.】
Giữa từng con chữ đều tràn ngập ý trêu ghẹo.
Mặc dù qua loa, nhưng lại đúng ý ai đó.
Chính vì là đàn ông, chính vì nàng hiểu rõ Ôn Sở.
Nếu đổi lại là phụ nữ thì sẽ khác.
Không hiểu sao Tần Kiến Thư lại nghĩ đến Trình Thính Nhiên.
Bác sĩ khám bệnh đang dặn dò ba Tần và mẹ Tần những điều cần chú ý hằng ngày. Sau khi gửi tin nhắn, Tần Kiến Thư cất điện thoại và cẩn thận lắng nghe một lúc.
"Tiểu Thư, bác sĩ nói cứ theo tờ đơn này đến tầng một nộp phí rồi lấy thuốc, còn nói quét mã QR trên này để thanh toán là được, không cần xếp hàng ở quầy."
Từ phòng khám bước ra, mẹ Tần dồn toàn bộ sự chú ý vào tờ hóa đơn trong tay, giọng nói thấp thoáng vẻ lo lắng và nghi ngờ: "Cái mã này có thể quét được sao? Có xảy ra vấn đề gì không? Có được bảo hiểm y tế chi trả không con?"
Mẹ Tần không thường xuyên sử dụng những thứ này, hơn nữa mấy năm qua ý thức phòng chống lừa đảo được tuyên truyền rộng rãi, nên bà cũng trở nên cảnh giác hơn.
Tần Kiến Thư gấp tờ biên lai thanh toán trong tay lại, lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác ra, nhẹ giọng an ủi: "Dạ không sao đâu, mấy việc này để con lo là được rồi, mẹ đưa ba về xe trước đi."
Sau khi nghỉ hưu, sức khỏe của ba Tần ngày càng sa sút. Năm ngoái ông đi khám sức khỏe thì phát hiện ra không ít bệnh, gần như cứ cách vài ngày lại phải đến bệnh viện một lần.
Mấy tháng trước, ông còn đột nhiên phát bệnh lúc nửa đêm, phải gọi xe cứu thương đưa đi cấp cứu. Ông không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng phải nằm viện ba ngày mới về nhà.
Hai ông bà thương con gái gặp áp lực lớn trong công việc, lại ở xa tận cuối chân trời, nên có một số chuyện cũng gạt không nói.
Vì vậy, kế hoạch về Vân Thành của Tần Kiến Thư sau mùng 6 đã bị hoãn lại đến tận rằm tháng giêng.
Tiễn ba mẹ đi xong, nàng cầm tờ hóa đơn thanh toán, một mình đi thang cuốn xuống tầng một.
Khi lấy thuốc xong, ra khỏi cổng bệnh viện và đi về phía bãi đỗ xe, Tần Kiến Thư bất ngờ chạm mặt một người quen đã lâu không gặp.
Đối phương vừa nhìn điện thoại vừa đi, vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Tần Kiến Thư do dự gọi một tiếng: "Giang Dương."
"Hả? Tần Kiến Thư!"
Bất ngờ bị kêu lại, ban đầu Giang Dương có phần kinh ngạc, nhưng khi nhìn rõ người kêu mình là ai thì liền buột miệng thốt lên: "Trời ạ, lâu lắm không gặp! Từ sau khi tốt nghiệp là không còn tin tức gì của cậu nữa. Dạo trước không biết nghe ai nói cậu kết hôn rồi, mình còn thắc mắc là làm bạn cùng phòng suốt bốn năm mà sao cậu chẳng gửi thiệp mời cho mình."
Tần Kiến Thư ban đầu còn cười, nhưng sau khi nghe lời Giang Dương nói, nét mặt nàng dần dần bị sự bối rối và hoang mang chiếm lấy.
Từ gương mặt nàng, Giang Dương đọc ra được một chút tin tức: "Không có sao?"
Giang Dương bĩu môi, cũng không hề lúng túng: "Vậy chắc là mình nhớ nhầm, nhầm sang người khác rồi."
Từ lần đầu gặp Giang Dương trong ký túc xá hồi nhập học năm nhất, đối phương đã có tính cách vô tư, cởi mở, và phóng khoáng như vậy.
Thấy người bạn cùng phòng nhiều năm không gặp vẫn giữ được sự sôi nổi và rộng rãi như thuở ban đầu, Tần Kiến Thư không khỏi có chút hoài niệm.
Nàng hắng giọng: "Vậy còn cậu, giờ cậu đã...kết hôn rồi chứ?"
Nếu đi theo lẽ thường của cuộc sống, phần lớn bạn bè năm đó chắc hẳn đều đã kết hôn rồi.
Vậy nên Tần Kiến Thư mới hỏi như thế.
Không ngờ lại khiến người kia sợ hãi kêu lên—
"Sao có thể chứ!"
Như thể Tần Kiến Thư vừa nhắc đến từ ngữ xui xẻo nào đó, Giang Dương "xùy xùy" hai tiếng, lộ ra vẻ mặt hết sức ghét bỏ: "Cậu cũng biết mà, trước đây mình rất thích xem truyện tranh với tiểu thuyết bách hợp. Tuy là thẳng, nhưng mình thật sự không thể chấp nhận được việc yêu đương với đàn ông.
"Không kết hôn, không tìm đối tượng, một mình cũng rất ổn."
Nhắc đến đàn ông, Giang Dương tỏ vẻ ghét bỏ mà xua tay.
Nói đến chuyện kết hôn, bản thân cô thật sự không đến mức phải chịu tội thế này.
Bây giờ cô cũng đã ngoài ba mươi, nhưng cô vẫn giữ mình trong sạch, là một đóa hoa mẫu đơn đầy kiêu hãnh.
Thấy thái độ đối phương vừa có vẻ phản kháng lại vừa dí dỏm, Tần Kiến Thư không nhịn được mà bật cười.
Đúng vậy, sao nàng lại quên mất chứ, hồi còn học đại học, Giang Dương là người duy nhất trong ký túc xá của bọn họ kiên định giương cao lá cờ phản đối yêu đương.
Mà bản thân nàng lúc trước vẫn còn mắc kẹt trong vũng lầy sương mù của thế tục, ngơ ngác không hay biết gì.
Cuốn tiểu thuyết bách hợp mà nàng vô tình mở ra khi còn đi học, chính là do Giang Dương chia sẻ lên nhóm.
Tần Kiến Thư vẫn nhớ rõ, đọc đến nửa chừng nàng mới phát hiện quyển tiểu thuyết này viết về câu chuyện tình yêu giữa hai cô gái. Lúc đó, nàng đã sững sờ một hồi lâu.
Thật kỳ lạ.
Từ lúc mơ hồ nhận ra có lẽ mình thích người cùng giới cho đến tận bây giờ.
Những người và những việc có liên quan lần lượt xuất hiện, tựa như cơn mưa xuân lặng lẽ kéo đến, theo gió len lỏi vào, thấm ướt những góc khuất chẳng ai để ý, đưa nàng rời khỏi quỹ đạo ban đầu và ngày càng chệch hướng.
Hai người trò chuyện một lúc, rồi trao đổi thông tin liên lạc hiện tại.
Trước khi rời đi, Tần Kiến Thư chợt nghĩ đến điều gì đó, thuận miệng hỏi: "Giang Dương, bây giờ cậu còn đọc mấy bộ truyện tranh đó không?"
---
Tần Kiến Thư là người vô cùng giỏi suy nghĩ và nghiên cứu.
Sau nhiều lần hôn Ôn Sở, nàng cũng dần nhận ra rằng, một khi bước vào trạng thái thân mật, bản thân nàng sẽ hoàn toàn mất đi quyền chủ động.
Kinh nghiệm của Ôn Sở hiển nhiên phong phú hơn nhiều so với một cô gái thẳng đã kiên trì theo đuổi chủ nghĩa "Platon" suốt bao năm trời như nàng
Trước khi chưa thể thực hiện được ý đồ xấu, đối phương luôn nhìn nàng bằng ánh mắt nũng nịu đáng thương, khiến lòng nàng mềm nhũn. Nhưng sau khi toại nguyện rồi, đối phương lại tùy ý cướp đoạt, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho nàng.
Nàng lúc nào cũng bị đối phương ôm lấy, dẫn dắt, chẳng khác nào một con rối bị người ta tùy ý điều khiển.
Không ít lần Tần Kiến Thư bị Ôn Sở quấn quýt đến mức tâm trí chao đảo, suýt nữa không thoát ra nổi.
Những lúc như vậy, đối phương đặc biệt giống một con yêu tinh biết mê hoặc lòng người.
Nàng lờ mờ đọc được từ ánh mắt đối phương một dục vọng sâu hơn, không thể che giấu.
Nhưng đó là gì chứ?
Giữa hai người phụ nữ, ngoài hôn môi ra, còn có thể làm gì nữa?
Tần Kiến Thư chưa từng lén lên mạng tìm hiểu, một là nàng cảm thấy tạm thời chưa cần dùng đến, hai là...chuyện như vậy thật khiến người ta thẹn thùng.
Nhưng hôm nay nếu đã tình cờ gặp Giang Dương trước cổng bệnh viện, nàng cũng thuận miệng hỏi một câu.
Tần Kiến Thư lái xe đưa ba mẹ về nhà và ăn tối như thường lệ. Sau bữa cơm, cả nhà còn xuống lầu đi dạo quanh khu chung cư một lúc.
Bầu trời đêm tháng 2, gió thổi qua vẫn lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.
Mặc nhiều áo thế nào cũng không ăn thua. Đi được hai vòng, mẹ nàng đã bảo không chịu nổi, giục chồng và con gái mau về nhà bật điều hòa cho ấm.
Tần Kiến Thư về đến nhà, chào hỏi ba mẹ một tiếng rồi trở về phòng mình.
Đêm khuya thanh vắng, xung quanh cuối cùng cũng không còn ai nữa.
Nàng co nhẹ đầu gối, tựa vào đầu giường, bắt đầu kiểm tra những tin nhắn chưa đọc.
Ngoài Ôn Sở ra, còn có một số bạn bè khác gửi tin nhắn đến, và cả Giang Dương nữa.
Khung chat hiển thị số tin nhắn màu đỏ như thể mang theo một ma lực thần bí, thôi thúc người ta phải nhấp vào xem.
Buổi chiều trước cổng bệnh viện, Giang Dương rất sảng khoái đáp lại câu hỏi của Tần Kiến Thư, còn vỗ ngực cam đoan rằng sau khi từ bệnh viện về sẽ chọn vài thứ hay ho trong USB gửi cho nàng.
Bây giờ xem ra, Giang Dương cũng thực sự để tâm đến chuyện này.
Tần Kiến Thư do dự một lúc, nàng hiếm khi không lập tức nhấn vào ảnh đại diện của Ôn Sở.
Nàng mở khung chat với Giang Dương lên.
Kéo lên trên, mười mấy thư mục hiện ra——
【Giang Dương: Không ngờ cậu cũng có hứng thú với mấy thứ này!】
【Giang Dương: Mau coi thử hàng tuyển mà mấy năm nay mình tích góp đi. Cậu tự chọn xem, thích cái nào thì xem cái đó, có mặn có chay luôn ~】
Mặn?
Chay?
Tần Kiến Thư mất vài giây suy nghĩ, cân nhắc ý nghĩa của hai từ này trong ngữ cảnh hiện tại.
Không phải một câu đố ngôn ngữ quá khó.
Sau khi mơ hồ chạm đến ý nghĩa sâu xa ẩn chứa sau những con chữ mỏng manh ấy, Tần Kiến Thư bỗng nhiên cảm thấy khô miệng, cơ thể cũng hơi nóng lên.
Nàng ổn định lại tâm trí, một lần nữa chú ý vào màn hình điện thoại. Đầu ngón tay nàng nhịp nhàng lướt nhẹ, lần lượt mở từng thư mục theo thứ tự để kiểm tra.
Khi nhìn thấy thư mục cuối cùng, Tần Kiến Thư khựng lại.
Đầu ngón tay run rẩy.
...Còn có cả video sao?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp học bổ túc của Tiểu Tần.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.