Gái Thẳng Schrodinger

Chương 77: Cứu trợ



Chương 77: Cứu trợ

Tần Kiến Thư chỉ lướt sơ qua các thư mục, cũng không quá để ý cách phân loại trong thư mục video. Lúc này, dưới sự dẫn dắt của giác quan thứ sáu, nàng ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy Giang Dương đã cẩn thận thêm hai chữ vào phía sau tên thư mục: (Món mặn).

"..."

Hàng mi dài của Tần Kiến Thư khẽ run lên. Nàng chỉ hơi ngập ngừng trong chốc lát, rồi nhanh chóng thoát khỏi thư mục đó.

Chắc là, tạm thời vẫn chưa cần dùng tới.

Giữa nàng và Ôn Sở vẫn còn một bước nữa mới có thể gọi là một đôi. Dù muốn phát sinh chuyện gì đó thì cũng phải đợi đến sau khi xác định mối quan hệ.

Sau khi cân nhắc kĩ, Tần Kiến Thư chọn một bộ truyện tranh bách hợp Hàn Quốc từ thư mục Giang Dương gửi đến. Trước khi mở ra, nàng còn đặc biệt liếc nhìn tên tập tin, xem có được đánh dấu hai chữ "chay mặn" gì không.

Không có gì cả, vậy thì chắc là nội dung bình thường rồi.

Nàng tìm Giang Dương xin những thứ này cũng chỉ vì muốn thông qua một cách khác để tìm hiểu xem các cặp đôi đồng tính yêu nhau như thế nào.

Ngay từ những chương đầu tiên, Tần Kiến Thư đã đọc rất chăm chú.

Cốt truyện nhẹ nhàng kéo dài khoảng hai chương, đến chương cuối, đầu ngón tay nàng theo thói quen lướt nhẹ xuống dưới.

Ở khung hình trước, nữ chính vẫn còn đang kết lại buổi team building của công ty, bầu không khí rất vui vẻ. Nhưng đến khung hình tiếp theo, cảnh tượng đột ngột nhảy sang chiếc giường trong căn hộ tối tăm. Hai người phụ nữ trần truồng quấn lấy nhau, hình ảnh sắc nét không che.

Khoảnh khăc ấy, đôi mắt đen láy tĩnh mịch của Tần Kiến Thư khẽ co lại, đôi môi căng mọng cũng vì kinh ngạc mà hơi hé mở: "..."

Đây chính là thứ Giang Dương gọi là "hàng tuyển" sao?

Mãi đến lúc này, Tần Kiến Thư mới dần hiểu ra điều gì đó. Giữa việc lập tức thoát ra và tiếp tục xem, nàng chọn vế sau.

Mười mấy phút sau, nàng đã đại khái hiểu được cách hai người phụ nữ mặn nồng trên giường.

Chỉ có thể nói là, bộ truyện tranh này được vẽ rất chi tiết, gu thẩm mỹ của họa sĩ cũng vô cùng tuyệt vời.

Những hình ảnh nóng bỏng vô cùng kích thích thị giác được phác họa bằng đường nét và màu sắc, mang một vẻ đẹp quyến rũ và sống động như thật. Cảm giác tê dại lẫn rung động xông thẳng lên đỉnh đầu, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm hay buồn nôn.

Không khí xung quanh như âm ỉ những tia lửa vô hình, cộng thêm điều hòa trên đầu vẫn đang hoạt động, Tần Kiến Thư chỉ cảm thấy bụng dưới dâng lên từng đợt lửa nhỏ, thiêu đốt đến mức môi lưỡi nàng khô khốc.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà nàng đã cầm lấy ly nước trên đầu giường đến ba lần.

Ngụm nước cuối cùng trong ly cũng nhanh chóng cạn sạch.

Tần Kiến Thư đưa đầu lưỡi ra liếm ướt đôi môi khô, đang định xuống giường rót thêm một ly nước nữa.

Lúc này, màn hình điện thoại hiện lên thông báo cuộc gọi WeChat.

Là Ôn Sở gọi đến.

Tần Kiến Thư hơi sững người, lúc này nàng mới nhớ ra vừa rồi mình mải xem đủ loại thư mục mà Giang Dương gửi tới, quên mất chưa trả lời tin nhắn của Ôn Sở.

Dương Liễu đã kiếm cớ chuồn đi trước bữa tối, để lại một mình Ôn Sở ở trên bàn ăn đối phó với sự mai mối lộ liễu lẫn ngấm ngầm của hai bên phụ huynh, làm cả tinh thần lẫn thể xác cô đều kiệt sức.

Khó khăn lắm mới tiễn hết cả nhà kia đi, cuối cùng cũng có không gian riêng để thở dốc. Ôn Sở mở điện thoại ra thì phát hiện tin nhắn hồi chiều mình gửi cho Tần Kiến Thư vẫn chưa được hồi âm.

Ôn Sở vừa từ phòng tắm bước ra, cô ngồi xếp bằng bên mép giường, dùng một tay lau tóc, điện thoại đặt trên đùi và bật loa ngoài: "Tần Kiến Thư, chị về đến nhà chưa?"

"Ừm." Tần Kiến Thư trước tiên nhẹ giọng đáp lại, ngay sau đó liền nhận ra giọng mình có chút gì đó bất thường.

Về phần tại sao bất thường...

Nàng gần như lập tức hiểu ra, mặt nóng bừng không chịu nổi.

"Có chuyện gì sao?" Tần Kiến Thư ngừng lại hai giây, cố hết sức để khiến giọng mình nghe có vẻ bình thường.

Nhưng Ôn Sở quá hiểu nàng, vừa mới nghe cô đã nhận ra có gì đó không ổn: "Chị sao vậy? Giọng chị nghe không được bình thường lắm."

Giọng nàng hơi khàn, đầu dây bên kia cũng yên tĩnh một cách bất thường. Hơn nữa, bình thường Tần Kiến Thư sẽ không hỏi cô những câu như: "Có chuyện gì sao?"

Nói tóm lại là kỳ lạ.

Ôn Sở lau tóc chậm lại một chút, cô nhìn xuống màn hình điện thoại đang hiển thị số giây kết nối cuộc gọi: "Tin nhắn em gửi cho chị, chị không thấy sao?"

"Chị..."

"Chị bị bệnh à?"

Tần Kiến Thư đang cân nhắc xem nên lấp liếm chuyện này thế nào, thì Ôn Sở đã lên tiếng trước.

Tần Kiến Thư dứt khoát thuận theo lời đối phương mà nói tiếp: "Ừm...cũng không hẳn. Ăn tối xong, chị có ra ngoài đi dạo với gia đình một lát. Gió hơi lớn, có lẽ là hơi cảm lạnh."

Nàng vừa nói vừa tựa lưng vào giường lần nữa, đầu gối hơi co lại, phủ chăn lên tạo thành một ụ cao trước người.

Cảm giác khác lạ trong cơ thể do những hình ảnh gợi cảm của bộ truyện tranh vừa rồi gây ra, lúc này cũng đang dần lắng xuống.

Ôn Sở nghe nàng nói vậy thì không có chút nghi ngờ: "Dù Phong Thành không lạnh bằng Vân Thành, nhưng buổi tối ra ngoài chị vẫn phải mặc nhiều áo vào, chú ý giữ ấm."

"Hai ngày trước bị sốt khó chịu thế nào, chị đã quên rồi sao?"

Mới bị bệnh cách đây chưa tới một tuần, vậy mà giờ đã bị cảm nữa.

Ôn Sở ở đầu dây bên kia mím môi, gương mặt không vui, mái tóc ướt sũng còn vương những giọt nước chực chờ rơi.

Tần Kiến Thư nghe vậy, hạ giọng dịu dàng: "Chị biết rồi, lần sau chị sẽ chú ý, được chưa?"

Ngoan ngoãn một cách bất ngờ. Giọng nói vốn dịu dàng vì đêm nay mà vương chút khàn đặc biệt, nghe càng thêm lưu luyến, lại phảng phất chút mê hoặc lòng người.

Ôn Sở cũng không biết vì sao, chỉ một câu "Được chưa?" của Tần Kiến Thư lại vô cớ khiến lòng cô xao động.

Cô cụp mắt, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Tần Kiến Thư, em nhớ chị."

Giọng nói đột nhiên hạ thấp mang theo vài phần mềm mại quyến rũ. Cách xa ngàn dặm, ở nơi Tần Kiến Thư không thể nhìn thấy, ánh mắt Ôn Sở dập dờn gợn sóng: "Chị còn nợ em lương thực cứu trợ đó."

---

Từ mùng sáu đến rằm tháng giêng, lại là một tuần giày vò nữa.

Giữa chừng, bà dì của Ôn Sở đến thăm đúng hẹn, khiến mấy buổi tối đó khi gọi điện cho Tần Kiến Thư, cô càng nhõng nhẽo hơn. Cô cứ thích nói mấy lời trêu chọc ngầm, rồi lại giả vờ làm nũng, bắt Tần Kiến Thư hứa sau khi về sẽ bù gấp đôi lương thực cứu trợ.

Dương Liễu quả thực không sai khi nói cô gặp người nói lời của người.

Ở phương diện này, Ôn Sở không có quá nhiều gánh nặng.

Kể từ lần trước phát hiện Tần Kiến Thư rất dễ xiêu lòng trước những lời nhõng nhẽo, cô liền thường xuyên làm nũng với nàng. So với sự cẩn trọng và ngại ngùng khi họ mới bắt đầu tìm hiểu nhau, thì quả thực là như hai người hoàn toàn khác.

Tết Nguyên tiêu hằng năm, Ôn Sở đều dành cả ngày ở bên gia đình.

Nhưng năm nay là ngoại lệ. Ôn Sở dậy từ rất sớm, lái xe từ căn hộ nhỏ của mình về nhà thăm ba mẹ. Ăn trưa xong, cô mới báo rằng buổi tối sẽ không về vì có hẹn với bạn.

Tần Kiến Thư đi tàu cao tốc chuyến 2 giờ, đến nơi lúc 5 giờ 15 phút.

Đúng lúc đến giờ ăn, hai người thống nhất là sẽ về khu chung cư cất hành lý trước, sau đó mới ra ngoài ăn tối.

Xe dừng ở bãi đỗ tầng hầm B1, Ôn Sở giúp đối phương lấy cái vali nặng trịch từ cốp xe xuống.

Lúc này, Tần Kiến Thư vịn tay kéo, nhìn cô rồi cố ý nói: "Em ngồi trong xe đợi chị là được, không cần mất công đi lên trên một chuyến đâu, chị sẽ xuống ngay."

Chỉ là nhân tiện cất đồ thôi mà, đâu cần cả hai người cùng đi.

Thế nhưng Ôn Sở chớp mắt, cứ khăng khăng: "Em muốn đi với chị."

Có lẽ vì đã quá lâu không gặp, nên không nỡ bỏ lỡ dù chỉ một giây một phút được ở bên Tần Kiến Thư.

Hoặc cũng có thể, chỉ đơn thuần là muốn được đi theo.

Tần Kiến Thư nhìn sâu vào đôi mắt chăm chú của Ôn Sở, khẽ đáp lại một tiếng "Được".

Nhưng nàng không ngờ rằng, bên dưới mặt hồ trông có vẻ yên ả ấy lại ẩn giấu những con sóng dữ dội, là một âm mưu đã được toan tính từ lâu.

Hai người một trước một sau bước vào cửa. Tần Kiến Thư đẩy vali đặt gọn ở góc tường, đang định nói với Ôn Sở là "Có thể đi rồi". Nhưng vừa mới xoay người lại, một đôi môi ấm áp đã phủ lên.

Ôn Sở giữ lấy eo nàng, xoay người nàng lại, trực tiếp ép sát vào cửa rồi dịu dàng mút hôn.

Lúc nhẹ, lúc mạnh.

Bàn tay còn lại lướt dọc theo đường cong cánh tay nàng, trượt xuống lòng bàn tay, đan mười ngón tay vào nhau.

Tim Tần Kiến Thư đập dồn dập, không gian xung quanh đột nhiên trở nên dính nhớp, ẩm ướt.

Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, như thể dưỡng khí đã bị rút cạn sạch sành sanh.

Có lẽ vì nhận ra hơi thở của Tần Kiến Thư quá gấp gáp, nên khi hôn được một nửa, Ôn Sở ân cần buông bờ môi ra, cho đối phương có cơ hội thở dốc.

Nhưng lòng bàn tay cô vẫn áp chặt bên eo Tần Kiến Thư. Đôi mắt nửa khép vừa quyến rũ vừa thâm tình, và sâu thẳm như biển, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã như nuốt chửng con người ta.

Ôn Sở quá mức cuồng nhiệt, quá mức bá đạo, Tần Kiến Thư nghe thấy nhịp tim của mình đã loạn nhịp.

Nàng hơi hé môi: "Ôn Sở, em..."

Ánh mắt Ôn Sở dán chặt vào bờ môi hơi hé mở của Tần Kiến Thư, trên đó vẫn còn vương lại vệt nước óng ánh.

"Chị nói sẽ bù cho em gấp đôi lương thực cứu trợ mà. Chị không được nuốt lời." Ôn Sở tiến sát lại gần đối phương, đôi mắt long lanh ngấn nước tràn đầy vẻ vô tội.

Miệng thì nói lời nũng nịu, nhưng tay kia lại giơ cao cánh tay Tần Kiến Thư lên, gập khuỷu tay nàng lại rồi áp lên cánh cửa chống trộm lạnh lẽo, làm một việc hoàn toàn trái ngược.

Sự đối lập mạnh mẽ ấy khiến lòng Tần Kiến Thư rung động.

Nàng cắn nhẹ môi dưới, nhất thời không biết nên nói gì để phản bác lời Ôn Sở.

Cho đến khi hơi thở của Ôn Sở lần nữa bao trùm lấy nàng, những sợi tóc đen nhánh quấn quýt vào nhau.

Những nụ hôn dày đặc như những hạt mưa bụi li ti rơi xuống, đáp lên hàng lông mày thanh mảnh, đuôi mắt, rồi chạm đến khóe môi nàng.

Tần Kiến Thư chỉ cảm thấy, mỗi một tấc da thịt bị Ôn Sở hôn qua đều như bị thiêu đốt.

Hàm răng nàng bị người dịu dàng tách ra, chiếc lưỡi nóng bỏng dấy lên làn sóng nhiệt bỏng rát, những đợt sóng cuộn trào dâng lên từng lớp, nhấn chìm cả hai vào trong đó.

Tiếng tim đập trong lồng ngực ngày càng dồn dập, một nhịp rồi lại thêm một nhịp, không thể phân biệt rõ là của ai với ai.

Cho đến khi—

"Được rồi."

Tần Kiến Thư hơi nghiêng mặt, tránh đi nụ hôn tiếp theo của Ôn Sở.

Lần này hai người họ đã quấn quýt quá lâu, cũng quá sâu.

Chút lý trí còn sót lại đã quay về, nhắc nhở Tần Kiến Thư rằng không thể tiếp tục như thế nữa.

Ôn Sở vùi mặt vào cổ nàng, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua, tiếp tục nhõng nhẽo: "Hôn thêm chút nữa đi mà."

Tần Kiến Thư không phản kháng nổi.

Nàng đành phải đổi cách nói: "Ôn Sở, chị đói rồi."

Nàng đi đường mệt nhọc, ngồi ba tiếng trên tàu cao tốc, đến giờ cơm lại bị Ôn Sở dụ dỗ ở nhà hôn lâu như vậy... Tần Kiến Thư không nói dối, nàng thật sự đã đói từ lâu rồi.

Nghe vậy, Ôn Sở mới lưu luyến ngẩng mặt lên: "Vậy được rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Nói xong, cô không còn dáng vẻ mềm yếu, dính chặt lấy Tần Kiến Thư như người không xương nữa.

Ôn Sở đứng thẳng dậy, ánh mắt lưu luyến dừng trên khuôn mặt ửng đỏ của Tần Kiến Thư một lúc. Cô đột nhiên vươn đầu ngón tay gảy sợi tóc dính trên cánh môi đối phương, dịu dàng vén ra sau tai.

Tần Kiến Thư ngượng ngùng quay đi.

Suy cho cùng là nàng đã quá nuông chiều Ôn Sở.

Nàng lấy lại bình tĩnh, sau khi hơi ổn định cảm xúc đang dao động, liền kiềm chế mà thông báo cho đối phương: "Lương thực cứu trợ của em bị cắt rồi."

Ôn Sở: ?

Không chờ Ôn Sở kịp mở miệng phản đối thì đột nhiên, từ cánh cửa phòng ngủ chính khép hờ vang lên tiếng nước tí tách.

Sao vậy, là ảo giác sao?

Hai người đồng loạt quay đầu lại. Tần Kiến Thư hơi nhíu mày, bước hai bước về phía phòng ngủ, đưa tay đẩy cửa ra—

Trước mắt là một cảnh tượng kinh hoàng.

Trần nhà bị ngấm nước vẫn đang nhỏ từng giọt xuống giường, cả chiếc giường đều đã ướt sũng. Nước theo chân giường chảy xuống sàn, làm sàn nhà cũng bị ngấm nước, bừa bộn khắp nơi.

Ôn Sở nhìn sơ qua hai lần, thầm đoán nếu vừa rồi Tần Kiến Thư và cô ra ngoài ăn tối xong mới về, chắc nước đã tràn cả vào phòng khách rồi.

Với tình trạng như vậy, căn nhà này chắc chắn không thể ở được nữa. Có lẽ chủ nhà còn phải tranh cãi với tầng trên để đòi tiền sửa chữa.

Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Ôn Sở.

Đặc biệt là câu nói vừa rồi của Tần Kiến Thư: "Lương thực cứu trợ của em bị cắt rồi."

Cô lặng lẽ nhìn đối phương, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, tựa như một chiếc máy nhắc nhở những lời thừa thãi một cách hoàn hảo: "Nhà chị hình như bị nước từ tầng trên tràn xuống."

Ừ, ngập rồi.

Thế tối nay ngủ ở đâu đây?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay đột nhiên muốn viết "sẽ sẽ", nên mình đã viết một chút "sẽ sẽ". Tất nhiên, "sẽ sẽ" trên Tấn Giang Đại Lục chúng ta cũng chỉ đến mức này thôi.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.