Gái Thẳng Schrodinger

Chương 78: Rắc rối



Chương 78: Rắc rối

Lúc này, Tần Kiến Thư không có tâm trí nghe Ôn Sở nói chuyện khác.

Nếu tầng trên bị dột nước, vậy chứng tỏ không chỉ phòng ngủ gặp vấn đề.

Nghĩ đến đây, nàng kiểm tra hết các ngóc ngách trong nhà một lượt.

Quả nhiên, phòng ngủ phụ và nhà bếp cũng bị ảnh hưởng. Đứng trên ghế sofa, dùng đèn flash điện thoại soi kỹ thì có thể thấy lớp sơn trên trần phòng khách cũng đã bị nước ngấm làm phồng lên, nước nhỏ xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nguyên cả căn nhà, phòng ngủ chính bị thiệt hại nặng nhất.

Diện tích bị dột lớn như vậy, chẳng lẽ tầng trên bị ngập rồi?

Tần Kiến Thư quay video ghi lại tình trạng tổng thể căn nhà rồi gửi cho chủ cho thuê, sau đó mới gọi điện cho ban quản lý, yêu cầu họ cử người đến thương lượng với mình.

Điều bất ngờ là gõ cửa tầng trên mà không một ai trả lời, chỉ nghe thấy loáng thoáng vài tiếng mèo kêu sau cánh cửa.

Thì ra cặp vợ chồng trẻ ở tầng trên đã lái xe về nhà ba mẹ vợ ở thành phố bên cạnh từ chiều hôm qua để đón Tết Nguyên tiêu. Bây giờ họ đang bị kẹt xe trên đường cao tốc, chắc phải nửa đêm mới về đến nơi.

Tình hình hiện tại đã vậy, Tần Kiến Thư chỉ có thể kéo vali theo Ôn Sở về nhà cô trước. Lúc sau, hai người mang theo vài chiếc vali rỗng quay lại đây một chuyến, lấy một số đồ quan trọng rồi rời đi.

Sau một hồi bận rộn, bầu trời ráng đỏ cũng dần chìm vào màn đêm dày đặc.

Bữa tối chắc không thể ra ngoài ăn được nữa, mà lúc này trông Tần Kiến Thư cũng chẳng có tâm trạng đó. Khi quay lại, Ôn Sở tiện tay gọi mấy món ở quán cơm quê dưới lầu mang về.

"Chị qua đây, ăn chút gì trước đi."

Ôn Sở từ trong bếp đi ra, từ xa gọi với một tiếng về phía người đang đứng trên ban công.

Tối nay đáng lẽ phải là một buổi đoàn tụ vui vẻ sau thời gian xa cách, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, làm cho bầu không khí trở nên khó chịu hẳn.

Hai người ngồi đối diện nhau, không đợi Tần Kiến Thư lên tiếng, Ôn Sở đã cầm đũa và mở lời trước: "Chị có thể ở tạm chỗ em. Ở đây gần, nếu bên kia có chuyện gì thì cũng tiện sang giải quyết."

"Hơn nữa, tìm nhà lần nữa cũng cần thời gian."

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, chỉ hai câu đã chặn hết mọi khả năng từ chối của Tần Kiến Thư.

Thị trường cho thuê nhà sau Tết cung không đủ cầu, giá thuê cơ bản đều tăng từ 10% đến 20%, giờ không phải thời điểm thích hợp để tìm nhà.

Hơn nữa, ở trường có rất nhiều việc, Tần Kiến Thư làm gì có nhiều thời gian dành cho chuyện này chứ?

Điều Ôn Sở cân nhắc, chính là chỗ khó xử của Tần Kiến Thư.

Tần Kiến Thư nghe xong thì im lặng một lúc, nàng không từ chối thẳng mà chỉ nói khéo: "Vậy chị sẽ mau chóng đi xem nhà."

Nói xong, nàng cầm đũa lên, yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Quán cơm quê dưới khu chung cư là nơi Ôn Sở thỉnh thoảng lui tới. Nói thật là quán buôn bán khá khẩm, tay nghề đầu bếp cũng rất ổn định, chỉ cần không xảy ra chuyện nhầm muối thành đường thì hương vị nhìn chung đều ổn.

Nhưng lúc này, rõ ràng tâm trạng đã ảnh hưởng đến khẩu vị của Tần Kiến Thư.

Trước đó nàng còn than đói, vậy mà giờ ăn gì cũng nhạt như nước ốc. Sở dĩ nàng ép mình ngồi đây ăn chẳng qua vì dạ dày trống rỗng đến mức bắt đầu tiết axit, khiến nàng có chút không chịu nổi.

Chuyện trong nhà dạo gần đây vốn đã khiến nàng rất mệt mỏi, hôm nay trở về còn gặp phải chuyện như thế này.

Nhà dột còn gặp mưa.

Tần Kiến Thư uể oải, cả người như bị một tầng khí âm u mỏng manh bao phủ.

Dáng vẻ này trong mắt Ôn Sở, chẳng khác nào có một đám mây đen quái thú đang lơ lửng trên đầu Tần Kiến Thư. Nó nhe răng trợn mắt, đe dọa sẽ nuốt chửng tất cả những ai dám đến gần, bao gồm cả cô.

Như vậy không được, không thể để Tần Kiến Thư thế này mãi được.

Ôn Sở nhẹ nhàng gạt đi đám mây đáng ghét kia, thong thả lên tiếng: "Thực ra ở lâu một chút cũng được."

Tần Kiến Thư đang gắp đồ ăn cũng chợt khựng lại.

Nàng ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía người đối diện.

Ôn Sở cắn nhẹ đầu đũa, chăm chú nhìn đối phương, trong mắt ánh lên ý cười nhẹ nhàng: "Ý em là, phòng đọc sách ở nhà vốn để trống, dù sao cũng không dùng đến mấy, chị có thể yên tâm ở đây. Ngày mai em sẽ kêu người mang một cái giường đến, trải lên là có thể ngủ."

Phòng đọc sách vốn được cải tạo từ phòng ngủ phụ, giờ sửa lại cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.

"Chỉ là, không gian sinh hoạt có lẽ sẽ không rộng bằng phòng ngủ cũ của chị. Chị không chê là được rồi."

Hà tất phải đi tìm nhà khác?

Tâm tư Ôn Sở quanh co khúc khuỷu, cô chỉ ăn nói khách sáo vậy thôi, chứ thật ra trong lòng thì mong đối phương ở lại chỗ mình luôn càng tốt.

"Cảm ơn em."

Lời này Tần Kiến Thư không từ chối thẳng, nhưng cũng không hề đồng ý.

Lúc này nàng vẫn chưa nhận ra ý đồ sâu xa hơn của Ôn Sở, chỉ nghĩ đối phương vì mối quan hệ giữa hai người mà đơn thuần có ý tốt, trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp và dịu dàng.

Nhưng Ôn Sở lại không vui, đôi mày thanh tú của cô hơi nhướng lên: "Còn nói cảm ơn với em sao?"

Không đợi Tần Kiến Thư mở miệng đáp lại, cô đã đưa tay gắp mấy miếng thịt vào chén đối phương, trong giọng nói có thêm chút oán trách lẫn đau lòng: "Chị ăn nhiều một chút, về quê ăn Tết một chuyến mà gầy đi nhiều quá."

"Gầy đi nhiều lắm sao?"

Tần Kiến Thư thoáng sững người, bàn tay còn lại vô thức đưa lên mơn trớn gương mặt mình.

Nàng thực sự đã cân trước khi quay lại, nhưng chỉ giảm hơn 1 ký. Lẽ ra không thể thấy rõ ràng như vậy mới đúng.

Tần Kiến Thư nhìn Ôn Sở, ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi "Sao em biết được?".

Đúng vậy, làm sao cô biết được?

Ôn Sở cười nhẹ, nhớ lại nụ hôn nóng bỏng do cô chủ động ở nhà đối phương trước đó không lâu, trong lòng dâng lên một chút bối rối âm ỉ. Ngón út của cô khẽ cong lại: "Lúc nãy ở nhà chị, em đã đo thử vòng eo của chị rồi..."

Khi ấy, lòng bàn tay cô luôn áp sát vào vòng eo mềm mại của Tần Kiến Thư, tất nhiên là dùng tay cảm nhận và đo lường.

Tần Kiến Thư hiểu ra, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên.

"Tiếp tục ăn cơm đi."

Nàng cúi đầu.

Nhưng Ôn Sở lại tinh ý phát hiện, vành tai trắng nõn của đối phương nhanh chóng phủ lên một tầng đỏ đáng ngờ.

Xấu hổ rồi.

Lúc 8 giờ rưỡi, ban quản lý gọi điện báo cáo sơ lược tình hình cho Tần Kiến Thư, nói rằng đôi vợ chồng trẻ ở tầng trên đã về.

Còn về chuyện rò rỉ nước là do máy uống nước cho thú cưng trong nhà bị lỗi kết nối, đột nhiên không chảy nước, khiến con mèo mướp nhỏ họ nuôi trong nhà phải chạy vào bếp tự mở vòi nước uống.

Nước chảy hơn nửa ngày, không chỉ làm ngập cả nhà họ, mà còn làm liên lụy cả tầng dưới.

Cặp vợ chồng này về đến nhà, vừa mở cửa ra thì thấy con mèo mướp nhỏ đang ngồi xổm trên nóc tủ lạnh trong bếp, kêu to meo meo về phía họ, cứ như thể thủ phạm gây ra trận ngập lụt trong nhà này không phải là nó vậy.

Ban quản lý tòa nhà đóng vai trò trung gian, lập một nhóm thương lượng và kéo cặp vợ chồng trẻ cùng Tần Kiến Thư vào. Ngay lập tức, Tần Kiến Thư thêm cả chủ cho thuê nhà vào nhóm, rồi trực tiếp mở cuộc gọi video để hai bên có thể trao đổi thuận tiện hơn.

Nhân lúc đối phương đang bận trao đổi online với người khác, Ôn Sở nhanh chóng đặt mua một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trên điện thoại, chẳng hạn như khăn tắm, bàn chải đánh răng và khăn mặt.

Sau đó, cô lục trong tủ lấy ra một cái ruột gối còn mới tinh, lồng vào vỏ gối rồi đặt ngay ngắn trên đầu giường, cạnh bên cái gối của mình.

Sau khi hoàn tất mọi thứ, cô đứng trên tấm thảm cạnh giường, hài lòng ngắm nhìn chiếc giường đôi. Thoáng chốc, cô có ảo giác rằng Tần Kiến Thư là bạn gái mình, rằng hai người đã bắt đầu sống chung.

Nhưng ảo giác, suy cho cùng vẫn chỉ là ảo giác.

Đêm khuya, Tần Kiến Thư kéo lê thân thể mệt mỏi, rửa mặt xong xuôi rồi bước vào phòng ngủ.

Đầu giường có một chiếc đèn nhỏ màu ấm đang sáng, ánh sáng dịu dàng phủ khắp một góc nhỏ.

Ôn Sở cố ý chừa lại hơn nửa chiếc giường cho Tần Kiến Thư, cô xoay người quay mặt về phía bên kia, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.

Tần Kiến Thư vén một góc chăn lên, vừa định nằm xuống—

"Ôn Sở, em..."

Mặc ít như vậy sao?

Đầu ngón tay Tần Kiến Thư siết nhẹ lấy góc chăn.

Lúc này tiến cũng không được, mà lùi cũng chẳng xong.

Người kia nằm nghiêng đưa lưng về phía cửa, chăn hơi nhô lên thành một khối nhỏ.

Tần Kiến Thư vén chăn lên, đúng lúc thoáng nhìn thấy phần lưng trên trần trụi của Ôn Sở. Dây áo đen lỏng lẻo rũ trên bờ vai, tựa như một dải tảo biển sẫm màu.

Cũng như một con rắn đang ẩn mình trong nền tuyết tinh khôi, thủ thế chờ đợi.

Dường như chỉ chờ con mồi tới gần, là sẽ hung hăng đớp một phát.

Làn da trắng lạnh được ánh đèn vàng dịu bao phủ, tỏa ra cảm giác mềm mại và ấm áp, đủ sức mê hoặc, khiến người ta không kiềm được mà nảy sinh ý muốn vươn tay chạm thử.

Ánh mắt Tần Kiến Thư lóe lên, nàng mới từ phòng tắm bước ra, trong đôi mắt dường như vẫn còn sót lại hơi sương chưa tan hết, sóng nước lấp lánh.

Nghe thấy tiếng động từ phía sau, Ôn Sở chầm chậm xoay người, cô lười biếng chống một tay lên cằm, nhìn Tần Kiến Thư: "Sao vậy, bình thường đi ngủ em đều mặc thế này mà."

Thực ra vừa rồi Tần Kiến Thư vẫn chưa hỏi hết câu.

Nhưng Ôn Sở lại biết đối phương muốn nói gì.

Cô vẫn nằm nghiêng, chỉ là đổi sang hướng khác. Quang cảnh thay đổi, một mảng tuyết trắng rộng lớn trượt dọc theo xương quai xanh xinh đẹp, những đường cong quyến rũ ẩn mình dưới lớp vải mỏng manh trước ngực.

Tần Kiến Thư hơi cúi mặt, lặng lẽ dời mắt.

Thế nhưng lại không thể kiềm nổi nhịp tim đang đập vang dội.

Cảnh tượng trong cuốn truyện tranh nàng đã xem mấy hôm trước, giờ đây liên tục lóe lên trong đầu.

Nóng bỏng, kích thích, ái muội.

Nàng cẩn thận chui vào trong chăn, sau đó kéo chăn đắp kín mít, đồng thời cũng che lại cảnh xuân Ôn Sở "vô tình" để lộ.

Ôn Sở nghiêm giọng: "Chi tiết bồi thường bàn bạc đến đâu rồi?"

Cô âm thầm nhếch môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của Tần Kiến Thư.

Tần Kiến Thư không nhìn cô, giọng nói ấm áp tan vào màn đêm, tựa như một mặt hồ phẳng lặng: "Bên chị thì chủ cho thuê đã hoàn lại tiền thuê và tiền đặt cọc trước đó, còn bồi thường thêm hai tháng tiền nhà theo hợp đồng. Họ cũng đã giới thiệu cho chị vài căn hộ gần đây."

Về phần tổn thất các vật dụng khác, đợi sau khi thống kê kỹ lưỡng sẽ báo cáo một lượt cho chủ nhà tầng trên để tiến hành bồi thường thống nhất.

Làm người thuê nhà, nàng chỉ gặp chút phiền phức, còn chủ cho thuê mới thực sự là sứt đầu mẻ trán. Tiền sửa sang lại căn hộ vẫn còn phải thương lượng với chủ nhà tầng trên một thời gian nữa.

"Nhà nào vậy? Đưa em xem."

Ôn Sở đưa tay ra khỏi chăn, cánh tay thon dài vươn đến trước mặt Tần Kiến Thư.

Lòng bàn tay cô mở ra, để lộ những ngón tay thon dài, thẳng tắp và xinh đẹp tuyệt trần.

Tần Kiến Thư đưa điện thoại cho cô, kê gối sau lưng rồi ngả người ra sau: "Trong đó có một căn cùng khu chị, còn có một căn ở khu của em, đều rất gần."

"Chị xem qua rồi, giá có hơi cao một chút, nhưng vẫn trong phạm vi hợp lý."

Ôn Sở không nói gì, cô nhận lấy điện thoại, đơn giản lật xem mấy tin rao nhà, giọng điệu bình thản: "Vậy định khi nào đi xem nhà?"

"Có lẽ là giờ nghỉ trưa ngày mai."

Ngày mai phải quay lại trường đi làm rồi.

Nhắc đến công việc, Tần Kiến Thư gạt bỏ chút gượng gạo ban nãy, cụp mắt nhìn người bên cạnh: "Hoặc buổi chiều cũng được, càng sớm càng tốt, chị không muốn kéo dài quá lâu."

Hoặc là nói, không muốn làm phiền Ôn Sở quá lâu.

Ôn Sở nghe xong, im lặng hai giây.

Vài nhịp thở trôi qua, cô chống tay xuống giường rồi ngồi dậy. Tấm chăn mỏng trên người cô trượt xuống, để lộ chiếc váy hai dây màu đen bên dưới.

Vòng eo mềm mại ẩn dưới vạt váy hơi lay động. Cô áp sát người bên cạnh.

"Tần Kiến Thư."

Như lời thì thầm giữa tình nhân, phảng phất muốn hút lấy tâm hồn người khác.

Hai tay Ôn Sở như rắn trườn, nhẹ nhàng vòng qua vai và cổ Tần Kiến Thư. Dưới giọng nói ấm ức pha lẫn vẻ nũng nịu ẩn giấu một luồng nguy hiểm khó lường: "Ở chỗ em không tốt sao?"

"Hay là nói, ở với em không tốt sao?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Xin trả lời cẩn thận.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.