Chương 79: Tháng sáu
Tần Kiến Thư thấy mình như một người chao đảo bên vách núi, có thể bị kéo xuống biển sâu dục vọng bất cứ lúc nào.
Ôn Sở tựa vào vai nàng, hơi thở nóng rẫy, nhịp thở nhẹ nhàng. Đầu ngón tay cô vẽ vòng qua vòng lại nơi hõm nhỏ sau tai nàng, hết lần này đến lần khác, tựa như lông vũ lướt qua.
Thân hình uyển chuyển áp sát cánh tay nàng. Trong lúc cọ sát, Tần Kiến Thư chạm phải một mảng nhỏ mềm mại, ấm áp.
Đó là gì, cả hai đều là phụ nữ, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Từng luồng tê dại như dòng điện chạy qua, thấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Tần Kiến Thư dù muốn cử động cũng không được, chỉ cảm thấy mình bị người bên cạnh dùng phép thuật khống chế.
Dù vẫn còn một lớp vải ngăn cách, nhưng nàng vẫn có cảm giác vùng da ấy bị thiêu đốt dữ dội.
Tần Kiến Thư chịu đựng, rồi lại tiếp tục chịu đựng: "Ôn Sở..."
Tiếng gọi này như một lời than thở, lại như một lời thì thầm khe khẽ.
Nàng cụp mắt xuống, đập vào mắt là sống mũi cao thanh tú của đối phương, xuống chút nữa là đôi môi đỏ hơi vểnh lên đầy mê hoặc. Đôi môi ấy căng mọng, óng ánh tựa như phủ một lớp nước trong suốt, khiến người ta không kiềm được mà muốn tiến tới, cắn mạnh một cái.
Chiếc váy hai dây màu đen như mực đậm vẩy xuống, áp sát bộ đồ ngủ dài của Tần Kiến Thư rồi hòa làm một.
Không phân biệt được đâu là của ai, cứ như họ vốn dĩ là một thể.
Nghe thấy tiếng gọi khe khẽ đầy kiềm nén và ẩn nhẫn của Tần Kiến Thư, Ôn Sở hơi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đối phương.
Hàng mi người trước mặt rung lên, ánh mắt lạnh lẽo thanh khiết từ lâu đã bị khuấy động thành một hồ nước xuân dập dờn, khiến người ta có cảm giác như nàng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Sao mà dễ trêu chọc đến vậy chứ?
Ôn Sở khẽ nhếch môi cười, với tư cách là kẻ khơi mào, cô rất hài lòng với phản ứng của Tần Kiến Thư.
Trước đó, cô còn lo không biết một người thận trọng, lạnh lùng và biết kiềm chế như Tần Kiến Thư có cảm giác gì với cơ thể phụ nữ hay không. Nhưng giờ xem ra, là do cô đã nghĩ quá nhiều.
"Em như vậy, sao chị có thể sống chung với em được?"
Giọng của Tần Kiến Thư mềm mại đến mức dường như có thể vắt ra nước.
Người bị đánh vỡ phòng tuyến đã không còn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh và tự chủ như lúc trước.
Ban đầu, Tần Kiến Thư chỉ đơn thuần nghĩ rằng Ôn Sở không muốn mình gặp phiền phức. Nhưng giờ phút này, khi mỹ nhân thơm tho mềm mại nằm trong lòng, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao đối phương hết lần này đến lần khác nhấn mạnh "không cần thuê phòng khác".
Từ đầu đến cuối, hai người chẳng hề nghĩ giống nhau.
Tần Kiến Thư hít sâu một hơi, ở nơi Ôn Sở không nhìn thấy, nàng nhẹ nhàng siết lấy tấm ga giường, ánh mắt trầm xuống: "Chúng ta đã nói rõ từ trước rồi, em quên rồi sao?"
Rõ ràng đã thỏa thuận tạm gác chuyện giữa hai người lại, chờ kỳ thi đại học kết thúc mới bàn tiếp.
Nhưng dạo gần đây, Tần Kiến Thư luôn có cảm giác mọi chuyện đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ôn Sở quá mức nóng bỏng, nóng bỏng đến nỗi khiến nàng không còn đường lui.
"Em đâu có quên đâu." Như một kẻ tiểu nhân đắc thế, đôi môi quyến rũ của Ôn Sở càng lúc càng tiến sát hơn.
Cô gần như dán chặt vào góc hàm Tần Kiến Thư, phả ra hơi thở ấm áp: "Hơn nữa, em cũng chưa làm gì mà, không phải sao?"
Tần Kiến Thư chưa từng thấy ai giảo biện như vậy trước mặt mình: "Em..."
"Em cái gì mà em."
"Chẳng lẽ em quyến rũ chị?"
Ôn Sở khẽ bật cười, nụ cười ấy len lỏi vào lòng Tần Kiến Thư.
Ôn Sở nhướng đuôi mắt, ngón tay miết mạnh lên vành tai nóng bừng của đối phương, chẳng hề sợ hãi: "Hay là, chị bị em quyến rũ rồi?"
Tần Kiến Thư suýt nữa buột miệng thốt ra chữ "Phải", nhưng rồi lại lặng lẽ nuốt ngược vào bụng.
Sao nàng có thể thừa nhận rằng mình đã bị Ôn Sở quyến rũ chứ?
Vậy thì cái đuôi của đối phương sẽ vểnh lên tận trời mất, sau này cũng sẽ càng ngày càng quá trớn hơn.
Ôn Sở hiển nhiên hiểu rõ Tần Kiến Thư, cô nắm đúng điểm này, chậm rãi mở miệng: "Không có gì hết sao? Vậy cũng có nghĩa là tội trạng không được thành lập. Nguyên tắc suy đoán vô tội [1], chắc hẳn khối trưởng Tần đã từng nghe qua."
[1] Nguyên tắc suy đoán vô tội: là một nguyên tắc quan trọng trong tố tụng hình sự, quy định rằng một người bị buộc tội được coi là vô tội cho đến khi tội trạng của họ được chứng minh theo đúng trình tự pháp luật và có bản án kết tội có hiệu lực pháp lý.
Chỉ bằng dăm ba câu, Ôn Sở đã hoàn toàn rửa sạch "tội trạng" của mình.
Vừa ngây thơ, vừa vô tội.
Nhưng lại nhận về một lời đánh giá từ Tần Kiến Thư: "Ngụy biện."
Sự thật rốt cuộc thế nào, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Ôn Sở được lợi mà vẫn chưa chịu buông tha. Cô thẳng lưng lên, đôi mắt hạnh ẩn tình ánh lên vẻ không phục, nhìn thẳng vào mắt Tần Kiến Thư: "Vậy chị đừng cho em cơ hội ngụy biện."
Cô chủ động đưa môi mình lên, thấp giọng dụ dỗ: "Chị có thể lấp kín cái miệng ngụy biện của em lại."
Như vậy, cô sẽ không nói được nữa.
Chơi đến mức nghiện, Ôn Sở suýt chút nữa không kiềm chế được. Cô nhìn chằm chằm vào từng thay đổi biểu cảm nhỏ trên gương mặt Tần Kiến Thư. Người ta càng né tránh nhẫn nhịn thì cô lại càng muốn trêu chọc.
Cho đến khi Tần Kiến Thư kiềm lại bàn tay đang trêu ghẹo lung tung của cô, dùng sức lấy ra: "Không cho em lại gần nữa."
Ôn Sở nheo mắt: "Hửm?"
Bên tai, một tiếng than nhẹ khẽ khàng đến mức gần như không nghe thấy vang lên: "Chị đồng ý với em, chúng ta sống chung, em đừng có quậy nữa."
Nếu còn tiếp tục gây rối, nàng sẽ không chịu nổi mất.
Lúc này, từ trên xuống dưới cơ thể Tần Kiến Thư như thể bị lửa thiêu qua một lượt, phần bụng dưới cũng nóng ran, hẳn là lát nữa còn phải vào nhà vệ sinh tự xử lý một phen.
Ôn Sở lăn lộn cả buổi, chẳng phải chỉ vì câu này sao?
Cô hài lòng hừ nhẹ một tiếng, rồi rúc vào chăn lại.
Thấy đối phương thực sự không còn xằng bậy nữa, Tần Kiến Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Cô vén cái chăn trên người lên: "Chị đi vào nhà vệ sinh đây."
Lúc này Ôn Sở lại trở người, cô gối đầu lên cánh tay rồi nhìn nàng: "Em nghiêm túc đó, Tần Kiến Thư."
"Kêu chị ở nhà em tuy là có một chút tư tâm, nhưng phần lớn là vì thấy tiện. Nếu chị thực sự thấy ngại thì có thể trả tiền thuê nhà cho em, giá cả thì cứ tính bằng một nửa tiền thuê nhà trước đây của chị."
"Dù sao thì, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ sống cùng nhau."
Dù sao, sớm muộn gì họ cũng sẽ xác định mối quan hệ.
Ôn Sở nói câu này với vẻ chắc chắn, tự nhiên, toát lên cảm giác không cho phép phản bác.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Kiến Thư biết, trong vô số dáng vẻ của mình, Ôn Sở còn có một mặt bá đạo, chẳng hề nói lý lẽ như thế này.
Nàng hơi liếc mắt, nhìn về phía người ở đằng sau.
Ôn Sở quay lưng về phía ánh sáng, đường nét khuôn mặt cô bị quầng sáng ấm áp phía sau làm mờ đi, bao trùm trong bóng tối u ám.
Cô vẫn chưa nói hết lời: "Còn nữa, chuyện em đã đồng ý với chị thì nhất định sẽ làm được. Chúng ta sống chung dưới một mái nhà, ai ngủ chỗ nấy, em sẽ không làm chị khó xử."
Đến đây, cuối cùng Tần Kiến Thư cũng có phản ứng.
Nàng nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Ôn Sở không hài lòng. Dưới chăn, cô vươn tay qua, dùng đầu ngón tay cào nhẹ mu bàn tay Tần Kiến Thư: "Ừm là có ý gì? Không nói thì em coi như chị đồng ý rồi nha."
Tần Kiến Thư nắm lấy ngón tay đang nghịch ngợm của cô, đặt vào lòng bàn tay mình: "Nhanh ngủ nào."
---
Đúng như Tần Kiến Thư dự đoán, chủ cho thuê và chủ hộ tầng trên không đạt được thỏa thuận về khoản bồi thường sửa chữa, về sau có lẽ cần đến sự can thiệp của tư pháp để phán quyết khoản bồi thường.
Cũng may nàng chỉ là người thuê nhà mà thôi.
Trong tuần đó, sau khi nhận được khoản bồi thường xứng đáng, Ôn Sở đã cùng nàng quay lại căn nhà thuê vài lần để chuyển hết đồ đạc cần dọn đi.
Ôn Sở nói không sai, chuyển nhà đúng là rất mệt.
Hơn nữa, quả thực hai người họ sớm muộn gì cũng sẽ sống chung với nhau.
Điều Tần Kiến Thư không nói ra là, ngay từ giây phút Ôn Sở thốt ra câu nói đó, nàng cũng đã bị thuyết phục rồi.
Bầu không khí căng thẳng trước kỳ thi đại học kéo dài từ tháng ba đến tháng sáu. Cây liễu đâm chồi non, xanh tươi suốt một mùa. Đến đầu hè, hoa sen trong ao bên sân bóng rổ cũng đã nở rộ.
Sau ba năm tích lũy, lại thêm một lứa học sinh nữa sắp bước vào chặng hành trình đầu tiên của cuộc đời.
Giống như các năm trước, trong hai ngày thi đại học, nhà trường sẽ thuê xe buýt đưa đón, chở thí sinh từ trường đến thẳng điểm thi. Giấy báo dự thi của các em cũng được phát đồng loạt trên xe.
Để ứng phó với các tình huống bất ngờ, trường Trọng Nam đã thuê một nửa quán trà gần điểm thi.
Kể từ khi học sinh bước vào phòng thi, giáo viên sẽ túc trực ở đây, không rời nửa bước cho đến khi kết thúc tất cả các môn thi trong ngày, rồi cùng nhau trở về trường.
Đến chiều ngày 8, sau khi môn thi cuối cùng là Tiếng Anh bắt đầu, các giáo viên ngồi quây quần trò chuyện trong quán trà đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Gánh nặng đè trên vai suốt một năm trời, qua đêm nay cuối cùng cũng có thể dỡ xuống rồi.
"Tiễn xong đám tổ tông này, cuối cùng cũng có thể dành thời gian cho gia đình rồi." Thầy Ngô nhấp một ngụm Bích Loa Xuân, tựa người ra sau ghế sofa, cổ họng phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện.
Còn một môn thi cuối cùng, người ở lại đây giờ này ngoài khối trưởng Tần Kiến Thư ra, thì chỉ còn các giáo viên chủ nhiệm lớp.
Trần Phương Mỹ bị lời nói của thầy Ngô chọc cười, cô nghiêng đầu hỏi: "Vậy thầy Ngô, hè này thầy định dẫn con gái đi đâu chơi thế? Du lịch trong nước hay ra nước ngoài?"
"Chưa biết nữa, tôi nghỉ ngơi một thời gian rồi tính."
Nói đến đây, thầy Ngô rung rung chân, nhìn Tần Kiến Thư ở bàn bên cạnh: "Đúng rồi, không phải trường nói hoạt động team building năm nay của chúng ta dời đến sau kỳ thi đại học sao? Có phải là mấy ngày này không?"
Từ ngày 8 thi xong đến khi điền nguyện vọng vào cuối tháng, bọn họ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài.
Tần Kiến Thư đang nghiêng đầu nghe Ôn Sở nói chuyện với mình, bị thầy Ngô hỏi vậy, nàng lập tức nhớ ra: "Đúng là mấy ngày này đấy. Trưa nay lúc ăn cơm tôi có gặp trưởng khoa Mã, thầy ấy cho tôi ba phương án."
"Vậy giờ tôi sẽ gửi vào nhóm, làm một cuộc bình chọn xem mọi người muốn đi đâu."
Tần Kiến Thư lấy điện thoại ra, gửi tập tin vào nhóm khối.
Ôn Sở ngồi bên cạnh cũng mở tập tin ra xem kỹ.
Có ba phương án, phương án đầu tiên là leo núi, hơn nữa còn là leo lên Thanh Sơn. Điểm duy nhất đáng giá là có thể dùng kinh phí chung để nghỉ một đêm trên núi và tắm suối nước nóng.
Còn về chuyện ăn uống thì chắc cũng tạm ổn, không có gì đặc biệt.
Phương án thứ hai là cắm trại dã ngoại. Vừa nhìn đến đây, bên cạnh đã vang lên tiếng la oai oái của Trần Phương Mỹ: "Ai lại đi cắm trại và ngủ ngoài trời vào cái thời tiết nóng bức thế này chứ? Vé trải nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã một ngày hay gì?
Nghe vậy, Ôn Sở mím môi, hơi mỉm cười.
Mặc dù bây giờ mới là đầu hè, nhưng cứ đến chiều tối là muỗi lại kéo đến, kế hoạch dã ngoại này có lẽ sẽ bị loại thẳng.
Cuối cùng chỉ còn lại phương án du lịch nông nghiệp giải trí.
Có vườn cây ăn trái, có hồ câu cá, đến tối còn có thịt cừu nướng nguyên con và các tiết mục lửa trại đặc sắc, chủ yếu là trở về cuộc sống thôn quê.
"Em muốn đi cái nào?"
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng hỏi han của Tần Kiến Thư.
Ôn Sở nghiêng đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt ánh lên ý cười của đối phương. Cô hạ giọng xuống thật thấp, thật nhẹ: "Cái nào cũng được, dù sao cũng là đi cùng chị."
"—— Đều là hai ngày một đêm à?"
"—— Ghê thật đó, lần này trường hào phóng ghê nha."
Bên cạnh, giọng của Trần Phương Mỹ lại vang lên.
Thầy Ngô cũng gật đầu đồng tình: "Cô cũng không nhìn xem năm nay Tập đoàn Vạn Phong đã tài trợ cho trường chúng ta bao nhiêu tiền à. Ngay cả nhà thi đấu thể thao cũng đã được tân trang rồi, chút chi phí team building này có đáng là gì."
Trần Phương Mỹ: "Cũng đúng."
Lúc này trong lòng Trần Phương Mỹ đã có quyết định: "Nếu để tôi chọn thì chắc tôi sẽ chọn đi du lịch nông nghiệp giải trí. Ra ngoài chơi chứ đâu phải đi huấn luyện thể chất đâu, trời nóng thế này ai lại muốn đi leo núi chứ. Đi câu cá, hái trái cây thì còn được."
"Đến tối, lại ăn một bữa thịt cừu nướng nguyên con thật ngon."
"Sau đó lên giường, đi ngủ."
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch hoạt động team building trong ngày, Trần Phương Mỹ hết sức hài lòng.
Cô quay đầu nhìn hai người ngồi ở bàn bên cạnh: "Khối trưởng Tần, cô Ôn, hai người thấy sao?"
Ôn Sở vừa định trả lời.
"— Đúng rồi, với mức kinh phí dư dả thế này, ít nhất chỗ ở qua đêm cũng phải là hai người một phòng chứ nhỉ?"
Trần Phương Mỹ nhanh chóng cúi đầu kiểm tra lại chi tiết kế hoạch.
Xem thử, quả nhiên là vậy.
Nếu đã vậy thì Trần Phương Mỹ cô phải sớm tìm bạn cùng phòng thôi.
Dù sao thì cô Ôn và khối trưởng Tần chắc chắn sẽ ở cùng nhau, cô đã sớm quen với chuyện này.
Hết cách rồi, người ta là bạn thân mà.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng có thể dính nhau rồi!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.