Chương 80: Chính thức
Từ khi cuộc bỏ phiếu nhóm được phát động cho đến giây cuối cùng trước khi kết thúc, phương án du lịch nông nghiệp giải trí thắng áp đảo với mười ba phiếu bầu.
Không phải là hai phương án còn lại không tốt, mà là sau một năm vất vả, mọi người cuối cùng cũng có thể thoát khỏi công việc giảng dạy căng thẳng. Vậy nên, bọn họ đều không hẹn mà cùng chọn phương án du lịch nhẹ nhàng và thoải mái nhất.
Hoạt động team building của nửa cuối năm ngoái bị hoãn đến tận bây giờ, cuối cùng cũng đã được chốt lại.
Tần Kiến Thư thu thập ý kiến từ các giáo viên trong khối, sau đó trao đổi với nhà trường và được chấp thuận cho phép dẫn theo người thân— Mỗi giáo viên có thể đưa một người thân đi cùng miễn phí, từ người thứ hai trở đi sẽ phải tự chi trả.
Như vậy, nếu đi cùng người thân thì không cần ở chung phòng với giáo viên khác, hai người một phòng là vừa đẹp.
Tin nhắn thông báo được gửi vào nhóm chat của khối, nhóm chỉ có mười bảy người nhưng bầu không khí lại náo nhiệt như có bảy mươi người tham gia:
【Thế thì tốt quá, tôi dẫn vợ con đi cùng!】
【Vậy tôi dẫn bạn thân đi! Chồng thì cứ để ở nhà trông con [ngại ngùng][ngại ngùng]】
【Tôi dẫn mẹ theo ~】
Giữa một loạt tin nhắn liên tiếp ấy, câu hỏi của cô giáo Thể dục Tống Tư Miểu đặc biệt thu hút sự chú ý:【Vậy, có thể dẫn theo đối tượng mập mờ không?】
Không ngoài dự đoán, câu nói này đã làm dấy lên một làn sóng tám chuyện khổng lồ trong nhóm.
Tần Kiến Thư và Ôn Sở từ đầu đến cuối không lên tiếng tham gia thảo luận. Là hai người thuộc nhóm độc thân được nhiều người để mắt tới, sau khi Tống Tư Miểu nói ra câu đó, họ lập tức trở thành tâm điểm.
Sợ hai người họ không nhìn thấy, còn có người cố ý tag tên cả hai trong nhóm.
【@Tần Kiến Thư @Ôn Sở, hai người có dẫn theo người nhà không?】
Phần lớn giáo viên trong khối đều đã kết hôn, ngoài Tống Tư Miểu và một hai thầy giáo còn độc thân ra, thì chỉ còn Tần Kiến Thư và Ôn Sở.
Cũng không rõ vì sao chuyện tình cảm của hai người lại được chú ý hơn hẳn những người khác.
Có lẽ là vì cả hai đều có điều kiện vượt trội về mọi mặt, mà suốt một thời gian dài vẫn không có động tĩnh gì.
Sau khi trêu chọc Tống Tư Miểu một lúc, sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển hướng.
Ôn Sở là người đầu tiên phát hiện tin nhắn tag tên dày đặc trong nhóm. Lúc đó, cô đang cùng Tần Kiến Thư dựa vào ghế sofa trong nhà, chọn phim chuẩn bị chiếu lên.
Giữa buổi chiều, đúng lúc thời tiết khô nóng oi bức. Rèm cửa sổ ban công trong phòng khách bị kéo kín mít, khiến trong nhà trở nên u ám. Trên trần, điều hòa lặng lẽ phả ra từng luồng hơi lạnh.
Một tia sáng nhỏ màu vàng óng len qua khe hở, tựa như vị khách không mời lạc vào góc khuất bí ẩn.
Ôn Sở liếc nhìn điện thoại, nhẹ giọng gọi Tần Kiến Thư, người đang cầm máy tính bảng chọn phim trong thư viện phim: "Mau đọc tin nhắn nhóm đi, có người tag tên chị đó."
Tần Kiến Thư không lập tức ngẩng đầu lên.
"Nhóm nào vậy?"
"Nhóm khối."
Dạo này có quá nhiều phim Tần Kiến Thư chưa kịp xem. Mấy bộ phim này chiếu rạp xong lại được đưa lên thư viện phim trên nền tảng, khiến nàng hoa mắt không biết chọn cái nào.
Nàng muốn xem nhiều phim quá, khó mà quyết định được. Cuối cùng, nàng chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng thuộc một series vừa rời rạp tuần trước và phát lên màn chiếu.
Lúc này, nàng mới chậm rãi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn nhóm.
Kỳ thi đại học đã chính thức kết thúc, toàn bộ giáo viên khối 12 cũng đã được nghỉ từ mấy ngày trước, chỉ cần quay lại vào cuối tháng để xử lý một số việc liên quan khi học sinh điền nguyện vọng.
Cũng vào lúc này, Ôn Sở nghiêng người qua, ló đầu tới trước màn hình điện thoại của Tần Kiến Thư.
Trước màn hình nhỏ phát ra ánh sáng trắng có hai cái đầu chen chúc nhau.
Tần Kiến Thư bị bất ngờ, lúc cúi xuống nàng suýt nữa đã đụng phải trán Ôn Sở. Những sợi tóc mềm mại lướt qua mặt nàng, mang theo chút ngưa ngứa.
Nàng lên tiếng với vẻ khó hiểu: "Không phải em vừa mới đọc rồi sao?"
Vậy tại sao còn ghé tới đây đọc lại lần nữa?
Ôn Sở hừ nhẹ hai tiếng, giọng như muỗi kêu: "Em cứ muốn đọc cùng chị đó. Chị mau đọc đi."
Tần Kiến Thư có chút bất đắc dĩ.
Mở tin nhắn nhóm đang nhấp nháy chấm đỏ lên, hệ thống tự động nhảy đến chỗ nàng bị tag tên.
Tay Tần Kiến Thư lướt xuống, nàng kiên nhẫn đọc từng dòng cho đến hết.
Bên cạnh, đôi mắt cười của Ôn Sở đã sớm cong thành vầng trăng khuyết. Ánh sáng trắng từ màn chiếu phía trước chuyển động trong mắt cô, tựa như ánh trăng đổ xuống.
Tần Kiến Thư vô thức bị cô thu hút sự chú ý: "Em cười gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem nên trả lời thế nào."
"Chị thì sao?"
Tần Kiến Thư sẽ trả lời thế nào đây?
Vẫn lảng tránh vấn đề tình cảm như mọi khi, hay sẽ nói thẳng là không dẫn theo?
Mọi người trong nhóm đã tag cô và Tần Kiến Thư cùng một lúc, hiển nhiên, cả hai đều không thể tránh khỏi việc phải trả lời.
Ôn Sở dứt khoát ném câu hỏi này cho đối phương.
Kỳ thi đại học đã kết thúc gần một tuần, hai ngày nay cô cũng lén quan sát Tần Kiến Thư nhưng không thấy đối phương có động tĩnh gì.
Hồ ly đang có ý đồ gì, nhìn qua là biết ngay.
Ánh mắt Tần Kiến Thư dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Sở trong chốc lát, rồi nhanh chóng cúi đầu trả lời.
Chưa đầy nửa giây sau, Ôn Sở liếc thấy khung chat nhóm của mình bật ra một tin nhắn mới:【Tần Kiến Thư: Có dẫn.】
Các giáo viên khác:
【!!!?】
【Thật sự đang hẹn hò sao?!】
【Trời ạ, lớp 12 bận rộn như vậy mà khối trưởng Tần còn có thời gian thoát ế à?】
Trong khung chat nhóm nhất thời có một loạt biểu cảm bay loạn xạ.
Bên ngoài màn hình, Ôn Sở nhìn thấy câu trả lời này thì cũng ngẩn người. Cô nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Tần Kiến Thư, nhưng đối phương không hề phân tâm ngẩng đầu nhìn cô.
Sau khi thành công khơi dậy sự phấn khích và hứng thú của mọi người, Tần Kiến Thư lại gửi thêm một tin nhắn:【Tôi dẫn theo người này @Ôn Sở.】
Ôn Sở tận mắt thấy nàng gửi đi.
Gửi xong, Tần Kiến Thư ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Hài lòng chưa, người nhà ơi?"
Một tiếng "người nhà" rất nhẹ bay vào tai Ôn Sở, khiến đầu quả tim cô ngứa ngáy.
Cô thật sự đã đánh giá thấp Tần Kiến Thư rồi. Không ngờ cô gái thẳng khờ khạo trước đây giờ đã biết nói mấy lời thả thính, hơn nữa còn rất giỏi.
【...?】
【Thì ra là nói giỡn [cười khóc][cười khóc]】
【Suýt nữa còn tưởng mình may mắn được chứng kiến cảnh khối trưởng Tần thoát ế, ai dè không phải.】
Sau khi hân hoan mừng rỡ, mọi người mới nhận ra đây chỉ là một trò đùa.
Nhưng luôn có người không cam lòng để chủ đề này trôi qua như thế, thế là bèn gây rối thêm một câu:【Sao có thể tính cô Ôn được?】
Bên dưới nhanh chóng xuất hiện hàng loạt tin nhắn spam theo đội hình:
【Sao có thể tính cô Ôn được?】
【Sao có thể tính cô Ôn được?】
...
Ánh mắt Ôn Sở lóe lên chút ranh mãnh, cô cũng đưa tay chạm vào hiệu ứng "+1" màu đỏ phía sau tin nhắn.
【Ôn Sở: Sao có thể tính cô Ôn được?】
【Tần Kiến Thư: Sao cô Ôn lại không được tính chứ. Mọi người có thể dẫn mẹ, dẫn bạn thân, dẫn đối tượng mập mờ theo, vậy tại sao tôi không thể dẫn cô Ôn đi?】
【Tần Kiến Thư: Nếu không thì để cô Ôn dẫn tôi cũng được.】
"Tôi nói đúng không, cô Ôn?" Sau khi trả lời tin nhắn này, Tần Kiến Thư úp điện thoại xuống, thôi không nhìn nữa.
Nàng quay mặt sang, dịu dàng nhìn về phía người bên cạnh.
Ánh sáng và bóng tối biến đổi trên màn chiếu, lúc thì u ám, lúc lại sáng như ban ngày. Ánh sáng mang sắc sương rọi lên gương mặt Tần Kiến Thư, khiến làn da nàng càng thêm lạnh lẽo và trắng bệch, chẳng khác nào ánh trăng rơi xuống trong đêm tối.
Ôn Sở bị khơi dậy tâm tư, nét mặt thoáng trở nên thâm thúy. Cô bất giác truy hỏi: "Thế cô Ôn được xem là người nhà với thân phận gì vậy?"
Trong nhóm, mọi người hoặc là mẹ, hoặc là chồng/vợ, hoặc là bạn thân, chỉ riêng Tần Kiến Thư là gọi thẳng tên.
Không chờ đối phương lên tiếng, Ôn Sở đã nhanh chóng giành quyền trả lời trước.
Cô cười khẽ: "Người yêu mập mờ."
Ôn Sở tự đặt mình vào một vị trí mà cô không hài lòng, ý đồ này thể hiện quá rõ ràng.
Chiêu lùi một bước để tiến hai bước không thể coi là cao minh, nhưng nếu hôm nay Tần Kiến Thư cứ thế mặc nhiên thừa nhận, e rằng Ôn Sở sẽ vô cùng thất vọng.
Trái tim Ôn Sở vẫn còn treo lơ lửng, cô thờ ơ tựa lưng vào ghế sofa, đôi môi khẽ mím lại, thấp thoáng một nụ cười hư ảo.
Cô ôm trong lòng một chiếc gối ôm hình con ếch cỡ lớn, ánh mắt chăm chú dán vào hình ảnh phản chiếu trên màn chiếu phía trước. Năm ngón tay cô hơi bấu vào chiếc gối mềm mại, sớm đã để lộ tâm tư khó nói thành lời.
Ôn Sở để tay lên ngực tự hỏi, cô đã đợi quá lâu rồi.
Đúng như lời Dương Liễu đã nói, chuyện thế này đổi lại là bất cứ ai cũng đều sẽ cảm thấy mình bị một người phụ nữ cao tay câu dẫn, rồi bị đem ra đùa giỡn.
Giờ đây kỳ thi đại học đã kết thúc từ lâu, nhưng Tần Kiến Thư vẫn chưa có động thái gì.
Ôn Sở cho rằng, việc thay đổi mối quan hệ, dù hai người đã có hẹn ước từ trước thì Tần Kiến Thư cũng nên là người chủ động đề xuất tiến thêm một bước, chứ không phải cô.
"Chị cảm thấy, có thể lược bớt hai chữ phía sau." Đôi mắt đen láy của Tần Kiến Thư ẩn chứa ánh sáng vụn vỡ. Nàng chăm chú nhìn cô, vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Người yêu.
Ôn Sở cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ này trong lòng.
—Đợi đã, cô là bạn gái của Tần Kiến Thư?
—Chuyện từ khi nào vậy, sao cô không biết?
Vừa rồi trong đầu Ôn Sở còn đầy rẫy những suy tính và thăm dò, nhưng lúc này đại não cô như thể bị nhấn nút khởi động lại. Vẻ mặt cô thoáng ngẩn ngơ: "Em thành người yêu của chị từ khi nào vậy?"
"Em không biết sao?" Tần Kiến Thư hơi nhíu mày, nàng giả vờ như thật sự có chuyện này rồi ân cần nhắc cô nhớ lại: "Kỳ thi đại học kết thúc sẽ tự động chuyển thành người yêu chính thức. Hôm đó đã nói rõ rồi mà, em không nhớ à?"
Còn có chuyện thế này sao?
Ôn Sở ngơ ngác.
Chỉ là cô còn chưa kịp suy nghĩ thì Tần Kiến Thư đã quấn cái chăn nhỏ quanh người, rồi dựa vào cô: "Được rồi, xem phim trước đã."
Mải nói chuyện, bộ phim đã bắt đầu được một lúc rồi.
Trên chiếc bàn trong tầm tay có đặt một đĩa trái cây đã cắt sẵn cùng đồ uống.
Tần Kiến Thư co đầu gối, nửa người tựa vào vai Ôn Sở. Thỉnh thoảng, nàng xiên một miếng trái cây nhỏ từ đĩa rồi đưa vào miệng, đôi lúc cũng sẽ đút cho người bên cạnh.
Cứ thế bình an vô sự, bầu không khí hài hòa, mà tình tiết bộ phim cũng dần báo hiệu sắp bước vào giai đoạn cao trào.
Lúc này, Ôn Sở khẽ cử động vai.
Cô cụp mắt nhìn người đang tựa vào vai mình, ánh mắt bao trùm nửa khuôn mặt đối phương: "Tần Kiến Thư."
"Hửm?"
"Chuyện tự động chuyển sang làm người yêu chính thức... Em nhớ là mình chưa từng nói vậy."
Giọng nói của Ôn Sở hòa nhã, bên dưới sự bình tĩnh ẩn giấu sóng ngầm cuồn cuộn.
Cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác, liên tục hồi tưởng lại những lời mình đã nói, và những việc mình đã làm với đối phương trong suốt một năm qua.
Nhưng có thể chắc chắn rằng, cô và Tần Kiến Thư tuyệt đối chưa từng có ước hẹn như vậy.
Nếu đã không có, vậy tức là Tần Kiến Thư đang lừa cô.
Lừa cô à?
Dưới ánh sáng tối mờ, nét mặt Tần Kiến Thư rõ ràng đã thoáng qua một chút không tự nhiên.
Nhưng nàng vẫn cứ kiên trì: "Nói rồi."
"Thật sao?"
"Là em quên đó."
Ôn Sở đỡ lấy bờ vai Tần Kiến Thư, cô thẳng lưng lên, nghiêm túc nhìn nàng: "Vậy chị nhìn thẳng vào mắt em, lặp lại lần nữa đi."
Ánh mắt sắc bén chạm đến đáy mắt Tần Kiến Thư, tựa như có thể nhìn thấu linh hồn người đối diện.
Tần Kiến Thư cụp mắt, đôi môi mím thành một đường, dáng vẻ trông hệt như bị ấm ức không muốn lên tiếng.
Thấy người trước mặt như vậy, khí thế trên người Ôn Sở bỗng chốc dịu đi. Cô không khỏi thấy buồn cười: "Rõ ràng là chị gạt em, sao lại trông như bị em bắt nạt thế này?"
Nói xong, Ôn Sở chống hai tay lên mặt ghế sofa, cô cúi đầu, khom người nhìn vào mắt Tần Kiến Thư.
Cuối cùng, lại biến thành cô gối đầu lên đùi Tần Kiến Thư.
Cô hơi ngửa mặt, đón lấy ánh mắt rũ xuống của đối phương.
Lúc này, Tần Kiến Thư cũng chịu nói thật. Giọng nàng nhỏ nhẹ, cất giấu vài phần hối tiếc không rõ ràng: "Chị muốn chọn một thời điểm thích hợp để nói, muốn...ít nhất cũng phải trang trọng một chút."
Nhưng lật tới lật lui tờ lịch, tháng 6 và tháng 7 cũng chẳng có ngày lễ nào đặc biệt.
Hơn nữa, mấy ngày nghỉ lễ vừa rồi hai người cứ quấn quýt nhau ở nhà cả ngày, cũng chẳng có đi đâu.
Tần Kiến Thư nghĩ bụng, hay là nhân dịp hai ngày nữa đi tới khu du lịch nông nghiệp giải trí, rồi tìm cơ hội chính thức nói với Ôn Sở.
Trong suy nghĩ của nàng, cơ hội như thế này nhất định phải diễn ra trong bầu không khí phù hợp, khi cảm xúc cũng đã chín muồi và trọn vẹn.
Nhưng không ngờ vừa rồi trong nhóm mới ồn ào, Ôn Sở đã đi trước một bước vặn hỏi nàng.
Nếu ngỏ lời xác định mối quan hệ trong tình huống như vậy thì e là quá mức tùy tiện, cũng khiến nàng trông như bị ép buộc.
Tần Kiến Thư nhất thời khó xử.
Nói cũng không được, không nói cũng không xong, kế hoạch còn chưa thành hình đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Nhưng hiện tại, không thể không nói
Bàn tay nàng không biết từ lúc nào đã chạm vào khuôn mặt Ôn Sở, nhẹ nhàng vuốt ve. Đầu ngón tay trượt dọc theo đường quai hàm tuyệt đẹp, ánh mắt như nước: "Chị có mua cho em một món quà, là một sợi dây chuyền. Chị vốn định đến lúc đó sẽ tặng em, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ cũng không cần thiết nữa rồi."
"Chị cất nó trong tủ đầu giường, em muốn xem không?"
Dây chuyền à.
Tần Kiến Thư còn chuẩn bị cả quà tỏ tình nữa.
Xem ra lần này nói thật.
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời hài lòng, khóe môi Ôn Sở hơi cong lên.
Cô nắm lấy cổ tay Tần Kiến Thư, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn phần xương cổ tay nhô lên của đối phương, mỉm cười khẽ hỏi: "Tặng dây chuyền, là muốn trói em lại sao?"
Nét mặt Tần Kiến Thư mềm nhũn: "Em đâu phải cún con."
"Nhưng nếu em đã nói vậy, cũng không phải là không thể."
Nàng ngừng lại một chút, giọng nói bỗng trở nên nặng nề hơn.
Đầu ngón tay cũng theo đó mà đứng yên, dừng ngay khóe môi ướt át của Ôn Sở, nhẹ nhàng mân mê, làm như khó có thể kiềm nén được tà niệm đang trỗi dậy trong lòng: "Chị chỉ muốn trói chặt em lại."
Trói bên cạnh chị, không cho đi đâu hết.
Những lời nói mang tính chiếm hữu này len vào tai, khiến tim Ôn Sở khẽ run lên một cách khó tả.
Cô vô thức giơ tay chạm vào cái cổ trống trơn của mình, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh "trói lại" mà Tần Kiến Thư vừa nói.
Trói lại, cô sao?
Ngọn lửa vô hình bùng lên trong lòng, Ôn Sở chỉ cảm thấy toàn thân cũng bắt đầu nóng bừng.
Cô nghĩ ngợi lung tung, vì một ý niệm không thể diễn tả vừa nảy ra mà đầu óc rối như tơ vò.
Lúc này, Tần Kiến Thư đã cúi xuống. Đôi môi ấm áp và ẩm ướt khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi Ôn Sở, nhẹ nhàng mơn trớn, vấn vương mà dịu dàng: "Ôn Sở, làm bạn gái chị."
"Được không?"
Được không?
Ôn Sở bị một câu nói và hai chữ của Tần Kiến Thư làm cho đầu váng mắt hoa, ngay cả nhịp thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Thật kém cỏi.
Cũng đâu phải là chưa từng được tỏ tình, có cần đến mức này không?
Ôn Sở lớn tiếng trách móc bản thân trong lòng, nhưng cô không có cách nào ngăn được từng chùm pháo hoa rực rỡ bùng nổ trong tim, khiến cô hân hoan rạng rỡ.
Cô cố gắng kiềm chế, không để bản thân tỏ ra quá vội vã.
Nhưng kiên trì chưa tới 5 giây——
"Được."
Ôn Sở đưa tay vòng qua cổ Tần Kiến Thư, ôm lấy người kia, siết chặt vào lòng, tham lam hút lấy hương thơm trên cơ thể đối phương.
Nếu cô là một đóa hoa nở rộ kiều diễm, thì Tần Kiến Thư chính là dưỡng chất duy nhất của cô.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp của đối phương.
Tần Kiến Thư hôn lên vành tai nóng rực của cô, hơi thở bỏng rát: "Có phải em đồng ý hơi nhanh quá rồi không?"
Tần Kiến Thư cho rằng, dựa theo tính cách của Ôn Sở, hẳn là cô phải ngồi xuống mặc cả với mình, trước tiên giằng co một hồi mới đúng.
Không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Bị vạch trần tâm tư, Ôn Sở cũng dứt khoát buông xuôi. Cô vùi mặt vào cổ Tần Kiến Thư, giọng nói vừa nũng nịu vừa rầu rĩ: "Không sao."
"Có thể kiên trì năm giây đã là giỏi lắm rồi."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.