Gái Thẳng Schrodinger

Chương 81: Của nàng



Chương 81: Của nàng

Tia lửa xao động nhảy lên trong không khí.

Những rung động ngắt quãng dần kết nối lại, từng chút một tích tụ đầy. Tần Kiến Thư cảm thấy mình như một quả bóng bay căng tràn, nếu không được giải phóng thì, "Bùm ——"

Sẽ nổ tung mất.

Nàng cúi đầu, thành thạo tìm thấy khuôn mặt Ôn Sở đang vùi bên cổ mình, trực tiếp hôn xuống.

Pháo hoa bùng nổ rực rỡ, vút lên tận trời trong màn đêm tĩnh mịch vô biên.

Chói lóa và tráng lệ.

Chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp răng, như thể tiến vào chốn không người. Trong suốt một năm qua, Tần Kiến Thư đã đến nơi này vô số lần.

Từ lúc ban đầu còn bỡ ngỡ, cho đến nay đã thành thạo.

Cô Ôn, đúng là một giáo viên giỏi.

Mà nàng, cũng là một học sinh không tệ.

Vô số dòng điện chạy khắp cơ thể, đi đến đâu là khơi dậy từng đợt tê dại râm ran, từng cơn run rẩy.

Tựa như đóa hoa trong đêm mưa gió bị cuồng phong thổi lay nghiêng ngả, nó tràn tới cuồng nhiệt, nhưng lại vô cùng dịu dàng và quấn quýt. Những hạt mưa bụi dày đặc thấm ướt nhụy hoa, dẫn dắt một làn sóng triều xuân lặng lẽ ùa về.

Đây là một trận náo động trong im lặng.

Linh hồn họ cùng phát ra tiếng thở dài mãn nguyện.

"Ưm—" Có lẽ là vì hôn quá thoải mái, Ôn Sở khẽ rên một tiếng rất nhẹ từ trong cổ họng.

Đối với Tần Kiến Thư mà nói, đây chính là lời hồi đáp tuyệt vời nhất.

Nàng là một con Thao Thiết [1] háu ăn nhưng lại thấy thức ăn nhạt nhẽo, tham lam đòi hỏi Ôn Sở phải mang đến cho mình nhiều hơn, những trải nghiệm tuyệt vời hơn nữa.

[1] Thao Thiết: Một trong "Tứ đại hung thú", được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Đây là lãnh địa của nàng, là địa bàn của nàng.

Trong khoang miệng Ôn Sở giờ đây tràn ngập hơi thở của nàng, hương vị của nàng.

Đây là bạn gái của nàng.

Đáy lòng Tần Kiến Thư dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Ở một mức độ nào đó, từ giây phút này, nàng đã hoàn toàn chiếm hữu Ôn Sở, đồng thời có quyền khắc lên người đối phương dấu ấn của riêng mình.

Của nàng.

Ôn Sở ôm chặt hơn.

Cô chìm sâu trong biển dục vọng, chỉ muốn sa ngã như vậy. Cánh tay nhỏ mềm mại cứ thế quấn lấy cổ Tần Kiến Thư, hận không thể kéo đối phương lại gần hơn, gần hơn nữa.

Không đủ, thế nào cũng không đủ.

Cơ thể hai người áp sát nhau, trái tim trong lồng ngực dùng sức nhảy lên, chẳng thể phân biệt được của ai với ai.

Hôn nhau trong tư thế như vậy cũng không được thoải mái lắm.

Tần Kiến Thư co hai đầu gối sát vào nhau, thời gian lâu dần, không tránh khỏi cảm thấy tê mỏi.

Tấm chăn mỏng vốn đắp trên người không biết từ lúc nào đã trượt xuống thảm, xếp lớp chồng lên nhau tựa như đồi núi nhấp nhô.

Bộ phim đang chiếu trên màn chiếu trở thành phông nền cho hai người, ánh sáng và bóng tối không ngừng biến đổi, mờ ảo mà mê hoặc, lặng lẽ bao trùm lên hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau.

Đôi môi Tần Kiến Thư chậm rãi men xuống theo đường cong uyển chuyển, lướt qua cái cổ thon dài, dừng lại trên xương quai xanh đang khẽ run rẩy, khơi gợi sự rung động tận sâu trong linh hồn.

Ôn Sở mặc một cái áo ngắn tay, cổ áo đã trượt xuống tận bả vai. Lúc này, mái tóc dài của cô buông xõa, bờ vai thơm lộ ra một nửa, ánh mắt trong veo sớm đã bị khuấy động, tan thành một vũng nước xuân.

Tần Kiến Thư hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô hết lần này đến lần khác, khiến cô vô thức ngửa cao chiếc cổ thon dài.

Tựa như đóa hoa kiều diễm nở rộ, đang chủ động đón nhận cơn mưa xuân dịu dàng tưới mát và ve vuốt.

Không ai để ý đến màn hình điện thoại bị dồn vào góc sofa đang liên tục sáng lên. Nó khẽ rung trong góc tối, nhưng chẳng có ai bận tâm.

Mãi đến khi một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc—"

"Xin chào, đồ ăn ngoài đây ạ!"

Cảm xúc dâng trào bất thình lình bị cắt ngang. Tần Kiến Thư đột ngột bị kéo về thực tại, động tác khựng lại.

Nàng dứt người ra, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Trên sofa, cánh tay nhỏ mềm nhũn không còn sức lực của Ôn Sở vẽ ra một đường cong trong bóng tối. Cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng che mắt mình lại, hơi bất lực: "Nửa tiếng trước em có đặt trà sữa."

"..."

Tần Kiến Thư mím môi, đứng dậy đi mở cửa.

Giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài nên đầu gối nàng cũng có chút tê mỏi, động tác đặt chân xuống đất trông không còn linh hoạt như trước nữa.

Chỉ chốc lát sau, hai ly trà sữa đã được mang đến, đặt lên cái bàn trước mặt.

—Một ly trà sữa topping dưa hấu, và một ly trà sữa topping nho.

Tần Kiến Thư rất chu đáo giúp cắm ống hút. Lúc này, Ôn Sở cũng đã ngồi dậy từ trên ghế sofa, cả người cô co rút trong ánh sáng u ám, mặt thì vùi vào lòng bàn tay.

Cũng không biết là vì xấu hổ, hay là vì chán nản.

Tần Kiến Thư đưa ly trà sữa vị nho đến bên tay cô, giọng nói nàng mang theo ý cười, tràn đầy trêu chọc và bỡn cợt: "Uống nhanh đi, trà sữa em đợi rất lâu đó."

Ôn Sở ngẩng đầu lên, nhận lấy với vẻ mặt thẫn thờ.

Cô cắn chặt ống hút, cực kỳ tiếc nuối.

"Xem phim thôi." Tần Kiến Thư nhặt lại cái chăn bị rơi, ôm ly trà sữa mát lạnh rồi cũng tựa lưng vào ghế sofa. Dưới ánh sáng trắng, hàng mi dài của nàng khẽ rung động, giọng nói đầy hàm ý: "Giờ thì phải xem lại từ đầu rồi."

Thanh tiến trình của bộ phim một lần nữa bị người kéo về điểm xuất phát.

Dưới ánh sáng tối mờ, Ôn Sở cắn ống hút, lén lút nhìn người bên cạnh.

Tần Kiến Thư thích xem phim đến vậy sao?

Trời sinh đã thích xem chứ gì?

Hương nho tươi mát lan tỏa giữa môi răng, hòa quyện với vị ngọt ngào béo ngậy của lớp kem sữa.

Đầu lưỡi Ôn Sở dùng sức liếm qua răng, cô có chút không cam lòng.

Cô sắp bắt đầu giở trò rồi.

"Ly của chị là vị gì vậy?"

Dưới chăn, mu bàn chân mát lạnh của Ôn Sở khẽ chạm vào bắp chân Tần Kiến Thư.

Cách lớp chăn, đối phương lập tức nắm lấy bàn chân đang nghịch ngợm của cô, nhẹ giọng trả lời: "Dưa hấu."

"Vậy có thêm kem sữa không?"

"Không phải chính em gọi trà sữa cho chị sao?"

Thêm hay không, chẳng lẽ bản thân cô không biết?

Tần Kiến Thư cầm trên tay ly trà sữa đã vơi hơn nửa, chăm chú nhìn Ôn Sở. Đôi mắt trong veo của nàng như muốn nhìn thấu linh hồn người đối diện.

Nàng đoán, có lẽ chiều nay không xem hết bộ phim này được rồi.

Bởi vì có người căn bản không muốn xem.

Nghe thấy lời của đối phương, Ôn Sở chậm chạp gật đầu một cái: "Ờ ha, đúng, đã thêm hết rồi."

Máy điều hòa lặng lẽ thổi, làn gió mát lạnh lướt nhẹ qua làm lay động những sợi tóc mai mềm mại trên trán cô. Giọng cô chậm rãi: "Nhưng hình như nhân viên quên cho vào ly của em rồi, em uống không có thấy."

Tần Kiến Thư mím môi, giả vờ như không nhìn thấu trò vặt của cô: "Vậy à?"

"Thật, chị xem thử giúp em đi."

Ôn Sở lắc lư ly trà sữa trong tay, đưa nó đến trước mặt Tần Kiến Thư.

Tuy nhiên, dưới ánh sáng lờ mờ như vậy, nước trái cây và lớp kem sữa trong ly trà sữa trắng đục đã sớm hòa lẫn vào nhau, làm sao có thể nhìn rõ bên trong được.

Biết rõ Ôn Sở đang giở trò khôn vặt, nhưng Tần Kiến Thư vẫn phối hợp nghiêng đầu nhìn. Trước khi đối phương nghiêng đầu và nôn nóng hôn mình, nàng lờ mờ ngửi thấy một làn hương nhẹ của lớp kem sữa lướt qua chóp mũi.

Ôn Sở hay thích nói dối trong những chuyện thế này. Cô dùng mồi nhử qua loa và kỹ thuật câu cá vụng về để dụ dỗ nàng mắc câu.

Thế nhưng, đây là trò chơi có kẻ tự nguyện mắc bẫy.

Bờ vai nàng bị người kia đỡ lấy, nhẹ nhàng đẩy về phía sau.

Trong khoảnh khắc, cả người nàng được đặt nhẹ nhàng xuống ghế sofa, trước mắt phủ lên một cái bóng mờ.

Tần Kiến Thư dứt khoát nhắm mắt lại, hàng mi dài không ngừng run rẩy.

Hương thơm tươi mát của dưa hấu hòa quyện với vị nho hơi chua ngọt, hai hương vị này dung hợp vào nhau, va chạm tạo nên một dư vị và rung động khó diễn tả bằng lời, tựa như hơi thở của nàng và Ôn Sở quấn lấy nhau vậy.

Ôn Sở hôn nàng, trong sự nhiệt tình nóng bỏng ấy lại phảng phất cả nét dịu dàng và thành kính khó có thể bỏ qua.

Tựa như tín đồ trung thành nhất đang hầu hạ thần linh của mình.

Đối phương vừa mới uống trà sữa bỏ thêm đá, nên đầu lưỡi vẫn còn lạnh buốt.

Giống như một lớp tuyết mỏng bao bọc lấy ngọn lửa rực cháy. Khi khói lửa bốc lên cao, chúng liền tan chảy cùng tuyết, hóa thành vũng nước ướt sũng, hòa vào nhau khó mà phân biệt.

"Thế nào, chị nếm ra chưa? Có phải là không có thêm kem sữa không?"

Ôn Sở nhẹ nhàng thở gấp, buông đôi môi của Tần Kiến Thư ra.

Trên đôi môi đỏ mọng quyến rũ vẫn còn lưu lại những vệt nước ướt át của cô.

Ôn Sở nâng mặt đối phương lên, nhẹ nhàng cọ chóp mũi vào nhau. Ánh mắt dập dờn của cô tràn đầy xuân sắc, ẩn dưới đó là vô số chiếc móc nhỏ hòng trói chặt người trước mặt, trong lòng chẳng bận tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa.

"Ừm." Tần Kiến Thư đáp lại qua loa, nàng duỗi hai ngón tay dùng lực véo cằm cô, hôn thêm lần nữa, "Không rõ lắm, để chị nếm lại."

Bộ phim chiếu trên màn chiếu lại trở thành phông nền.

Không biết từ khi nào ly trà sữa đã lăn xuống đất, từng giọt chất lỏng trắng ngà pha lẫn lớp kem sữa tràn ra từ ống hút, thấm ướt tấm thảm.

Gió mang theo những đám mây mềm mại che khuất ánh mặt trời chói chang, khiến tia sáng gay gắt lẻn vào qua khe cửa sổ cũng lặng lẽ rút lui trong im lặng.

Phòng khách càng tối hơn.

Bên ngoài cửa sổ, ve sầu đang kêu to.

Không phân rõ là ngày hay đêm, những con sóng trào dâng hết đợt này đến đợt khác, chưa bao giờ dừng lại.

Ôn Sở biết rất rõ, bản thân làm vậy chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Điều cô muốn không chỉ là những thứ trước mắt. Cô muốn nhiều hơn thế.

Ôn Sở dịu dàng luồn tay qua kẽ ngón tay đối phương, sau đó dùng sức siết chặt. Giọng nói buột miệng thốt ra mang theo chút khàn khàn: "Tần Kiến Thư, em không muốn xem phim nữa."

"Chúng ta về giường ngủ trưa đi, chị với em cùng nhau..."

Như một tín đồ đang cầu xin nữ thần của mình, cầu xin được cứu rỗi khỏi vực sâu của dục vọng.

Khoảnh khắc cuối cùng rồi cũng đến.

Suốt một năm dài đằng đẵng vừa qua, hai người đã từng tưởng tượng vô số lần.

Cảm giác tê dại lan tràn bùng lên từ xương cụt, cuối cùng chậm rãi hội tụ ở nơi mềm mại nhất trái tim, trở thành một sự giày vò dịu dàng.

Sao Tần Kiến Thư có thể từ chối được?

Nàng ôm lấy Ôn Sở, khẽ khàng nhắm mắt lại, cổ họng bật ra một chữ nhẹ vô cùng: "Được."

Bộ phim bị tua đi tua lại hai ba lần, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi kết cục của nó.

Tần Kiến Thư tắt máy chiếu, thu dọn sơ qua mớ hỗn độn trong phòng khách, ném cái chăn bị rơi xuống lần nữa lên ghế sofa.

Căn hộ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách không lớn, sau khi hoàn toàn yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách len lỏi khắp nơi, từ phòng tắm lan thẳng ra ngoài và chui vào tai nàng.

Ôn Sở đi tắm rồi.

Còn nàng, sáng nay ra ngoài làm việc xong vừa hay đã tắm một lần.

Càng là khoảng thời gian chờ đợi vô định như thế này, Tần Kiến Thư càng khó kiềm nén sự bồn chồn dâng trào trong lòng.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, nàng lập tức cảm thấy khô miệng khô lưỡi.

Nàng uống liền hai ly nước, nhưng cơn khát vẫn không dịu đi được bao nhiêu.

Đến lúc này Tần Kiến Thư mới hơi hiểu ra, cảm giác căng thẳng kỳ lạ trên người mình không phải thứ có thể giải quyết bằng cách uống nước.

Nàng thay đồ xong, đi vào phòng ngủ chính của Ôn Sở.

Trong căn phòng này, trên gối lẫn trong chăn, đâu đâu cũng có hơi thở của Ôn Sở. Vừa mới lên giường, Tần Kiến Thư đã cảm thấy cả người bắt đầu trở nên mơ màng.

Nàng bị mùi hương của đối phương bao bọc, không có chỗ để trốn.

Nàng cứ như vậy dựa vào đầu giường, cách mấy bức tường, tiếng nước cuối cùng cũng không còn vọng đến nữa.

Tần Kiến Thư trấn tĩnh lại tâm trí, nàng cầm lấy điện thoại, vô thức mở đoạn video và truyện tranh Giang Dương từng gửi cho nàng lên.

Điện thoại đang ở chế độ im lặng, nhưng màn hình vẫn nhấp nháy liên tục.

Gương mặt người trước màn hình nóng bừng, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi động tác của hai người phụ nữ trong màn hình, chăm chú theo dõi.

Cũng vì quá nhập tâm, đến nỗi cửa phòng ngủ khép hờ bị đẩy ra mà nàng cũng không để ý.

Mãi đến khi khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người càng lúc càng đến gần.

Tần Kiến Thư úp điện thoại lại, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Hoảng hốt và cảnh giác, tất cả đều rơi vào đôi mắt đen láy của Ôn Sở.

Ôn Sở chậm rãi ngồi xuống mép giường, bàn tay vẫn còn hơi ấm nhẹ nhàng phủ lên chiếc điện thoại lạnh lẽo của đối phương, giọng nói cô ngọt ngào vô cùng: "Chị đang xem gì thế?"

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.