Chương 82: Cám dỗ
Dường như ngay giây tiếp theo, điện thoại sẽ bị người trước mặt cầm lên xem.
Toàn bộ dây thần kinh của Tần Kiến Thư căng cứng, nét hoảng loạn và cảnh giác thoáng qua trên gương mặt lập tức hóa thành vẻ kinh ngạc một cách rất tự nhiên, như thể nàng chỉ đang lướt xem điện thoại nên không chú ý đến việc đối phương bước vào phòng: "Không có gì, chị đang xem tin nhắn trong nhóm thôi."
Trong tình huống như vậy, nàng hoàn toàn không dám dùng sức nắm lấy điện thoại.
Bởi vì Tần Kiến Thư biết, nếu bản thân mà tỏ ra chột dạ và né tránh thêm chút nữa, Ôn Sở sẽ chỉ càng quấn lấy nàng hơn, nhất định đòi làm rõ ràng mọi chuyện.
Hồ ly săn mồi, một khi con mồi chủ động để lộ điểm yếu, ắt hẳn sẽ hứng chịu những đòn tấn công dồn dập, cho đến khi huyệt mệnh bị cắn chặt và bị vắt kiệt giọt máu cuối cùng.
Đối mặt với Ôn Sở, Tần Kiến Thư chưa bao giờ dám lơi lỏng.
Nhất là trong chuyện này.
Tần Kiến Thư hơi đảo tròng mắt, nàng nhìn mái tóc vẫn còn ướt của Ôn Sở, hơi nhíu mày: "Em vừa gội đầu à?"
"Để chị lấy mấy sấy ra sấy cho em. Em chờ chị một lát."
Nói xong, Tần Kiến Thư vén chăn xuống giường, chiếc điện thoại theo động tác vén chăn của nàng mà bị đặt sang một bên.
Máy sấy tóc trong nhà được để trong cái tủ dưới bồn rửa mặt, Tần Kiến Thư cần phải đi ra ngoài một chuyến.
Đợi sau khi nàng rời đi, Ôn Sở nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị bỏ quên.
Lúc này, điện thoại đã tự động khóa màn hình. Từ phản ứng của Tần Kiến Thư, hẳn là nàng thật sự không có lén xem thứ gì.
Có lẽ là cô cả nghĩ quá rồi.
Trong lúc suy nghĩ xoay vần, Tần Kiến Thư đã cầm máy sấy quay về phòng.
Ôn Sở ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, hơi ngửa mặt lên, hai tay đặt tự nhiên trên đùi, chờ Tần Kiến Thư sấy tóc cho mình.
Người vừa mới từ trong nước đi ra có làn da trắng như sứ, mịn màng và mềm mại đến mức như sắp rỉ nước. Ánh sáng lạnh từ trên đỉnh đầu rọi xuống, khiến cả người cô trắng đến mức có chút không chân thực.
Tần Kiến Thư đứng, Ôn Sở ngồi.
Tiếng gió gào thét ồn ào bên tai. Tần Kiến Thư không dám cúi đầu, bởi vì đối phương chỉ mặc một chiếc váy hai dây mát mẻ, cúi đầu là thấy ngay cảnh sắc vô tận chói mắt.
Nàng không chắc liệu Ôn Sở có đặc biệt yêu thích váy hai dây hay không, nhưng từ ngày đầu tiên chuyển đến, cứ tới đêm là đối phương luôn mặc một chiếc váy hai dây lượn lờ trước mặt nàng.
Bất kể xuân, hạ, thu, đông.
Trong lòng, Tần Kiến Thư cảm thấy chuyện này ít nhiều gì cũng có mấy phần cố ý.
Nhân lúc người trước mặt giơ máy sấy lên chỉnh tóc cho mình, Ôn Sở nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo Tần Kiến Thư.
Động tác này khiến cơ thể Tần Kiến Thư rõ ràng cứng đờ trong chốc lát.
Ôn Sở vờ như không nhận ra, trắng trợn áp mặt vào.
Qua lớp vải, cô cảm nhận được phần bụng dưới căng mịn của đối phương đang lặng lẽ rụt về sau.
Ôn Sở siết chặt hai cánh tay, áp chặt lòng bàn tay lên hõm eo đối phương, dồn lực kéo người về phía trước. Cô thấp giọng nỉ non: "Sao lại trốn em?"
Câu này là hỏi Tần Kiến Thư, nhưng môi cô lại hướng về phần bụng dưới đang co rút trước mặt. Hơi thở nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng, khuấy động từng đợt sóng nhiệt.
Giày vò người ta đến cùng cực.
Tần Kiến Thư hít một hơi lạnh, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Ôn Sở... Em đừng nghịch nữa, sấy tóc trước đã."
Giọng nàng đã thay đổi, bị Ôn Sở trêu chọc như vậy, chất giọng ngọt ngào và mát lành như tuyết tinh khôi đã mềm nhũn, trở thành cơn mưa xuân rả rích nhẹ nhàng mà lay động lòng người.
Mới chỉ có vậy thôi, tóc thì mới sấy khô được khoảng một nửa.
Ôn Sở ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng, quả nhiên chịu an phận, không tiếp tục tác oai tác quái nữa.
Tần Kiến Thư tiếp tục sấy tóc giúp cô.
Nàng còn đang thắc mắc vì sao tối nay đối phương lại nghe lời như vậy, thì chợt thấy vạt áo khẽ lay động bị vén lên một góc không đáng kể.
Một chú cá nhẹ nhàng lẻn vào.
Cá bơi vào nước, vùng vẫy nô đùa rất là mãn nguyện.
Lòng bàn tay ấm áp dán sát vào vùng bụng dưới căng mịn của đối phương, không rõ là ai nóng hơn ai.
Ôn Sở tinh nghịch vẽ những vòng tròn nhỏ lên đó.
Cánh tay Tần Kiến Thư đang cầm máy sấy chợt mềm nhũn, suýt nữa thì không còn sức.
Đôi môi mềm mại lưu lại dấu vết kiềm nén do đầu răng khẽ cắn qua, nàng tiếp tục giúp người kia sấy tóc.
Vẫn cứ bình an vô sự, giả vờ như không có chuyện gì.
Nhưng Ôn Sở càng ngày càng quá đáng.
Đôi môi mềm mại của cô lướt qua như lông vũ, như cơn mưa xuân rơi xuống, đáp nhẹ lên làn da ấm mịn, tinh tế và dịu dàng.
Giống như bị dị ứng, trên làn da trắng nõn rất nhanh loang ra một mảng hồng nhạt.
Tiếng gió ồn ào trong phòng đột nhiên im bặt.
Chiếc máy sấy trong tay Tần Kiến Thư trượt khỏi lòng bàn tay, lăn xuống tấm thảm bên giường.
Ôn Sở đỡ lấy eo nàng, nhẹ nhàng kéo người về phía trước. Trong nháy mắt, Tần Kiến Thư ngã vào một cái ôm ấm áp, như thể rơi vào đám mây mềm mại.
Cánh tay mảnh mai của nàng rất tự nhiên vòng lên cổ đối phương, nhằm giữ cho cơ thể mình ổn định, không bị ngã xuống.
Kiều diễm mà ám muội.
Lúc này, hai người vẫn là một người ở trên, một người ở dưới, chỉ là tư thế trở nên thân mật hơn.
Ôn Sở vẫn hơi ngửa mặt lên, hàng mi khẽ run rẩy. Cô nhẹ giọng dụ dỗ: "Sao còn chưa hôn em?"
Hôn em đi.
Cô một lần nữa cầu xin vị thần của mình.
Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng cũng đủ làm rối loạn nhịp thở của Tần Kiến Thư.
Ôn Sở sở hữu một vẻ đẹp mê hoặc, sự quyến rũ dường như đã thấm vào tận xương tủy.
Tần Kiến Thư cũng không kiềm nén được nữa, nàng nâng khuôn mặt đối phương lên rồi hôn sâu.
Đốm lửa nhỏ thiêu rụi cả thảo nguyên, đốt cháy cả không khí.
Cảm xúc bị kiềm nén quá lâu giống như con thú dữ bị trói buộc, một khi được thả ra, tất nhiên sẽ khuấy đảo cuồng phong, khiến người không được yên bình.
Ôn Sở chưa bao giờ kiềm nén thanh âm động tình của mình.
Cô chống một tay ra phía sau, thoải mái ngả người ra sau giường, kéo theo cả Tần Kiến Thư.
Tấm ga giường phẳng phiu liền in hằn những nếp nhăn.
Toàn bộ căn phòng, những tia lửa vô hình cháy lùng bùng, ngay cả dưỡng khí cũng trở nên loãng đi.
Ôn Sở kề sát bên tai đối phương, hết lần này đến lần khác xấu xa trêu chọc.
Cô dùng đầu ngón tay mình nhẹ nhàng móc lấy tay Tần Kiến Thư, dẫn dắt đối phương du ngoạn khắp núi sông rộng lớn, thưởng lãm trọn vẹn cảnh xuân vô hạn.
Tần Kiến Thư mơ màng bị đưa đến, rồi lại mơ màng rời đi. Trong cơn mơ hồ, nàng dường như đã lĩnh hội được tinh túy trong những đoạn video và truyện tranh đó.
Ngay lúc nàng chuẩn bị thực hành đến cùng—
Ôn Sở bỗng nhiên trở mình, thế cục lập tức đảo ngược.
Ôn Sở cầm một vật nhỏ được bọc trong bao bì vuông vắn, đưa tới tay nàng, đuôi mắt ánh lên tia nước long lanh: "Giúp em đi mà."
Ôn Sở lại làm nũng.
Nhưng lần này, chuyện mà cô mè nheo xin Tần Kiến Thư làm vô cùng ngượng ngùng.
Tần Kiến Thư nhanh chóng nhận ra đó là gì.
Nàng đã bắt gặp nó trong những video Giang Dương gửi đến.
Chỉ là không biết Ôn Sở đã chuẩn bị từ khi nào và lấy nó ra từ đâu.
Giờ khắc này, Tần Kiến Thư chỉ cảm thấy đây là một cái bẫy đã được sắp đặt từ lâu, mà sự chủ động của đối phương chẳng qua chỉ là một miếng mồi thơm ngọt.
Cuối cùng, nàng vẫn làm theo lời đối phương nói.
Trên tay Tần Kiến Thư vẫn còn vương lại dấu vết thơm mát trơn mềm, nàng khẽ vê đầu ngón tay. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay mảnh mai của nàng đã bị Ôn Sở giữ chặt, kéo vòng lên, trực tiếp ép sát bên tai.
Bàn tay còn lại của đối phương cũng không rõ tung tích.
Chưa biết, bí ẩn, kích thích.
Tần Kiến Thư khẽ run lên, đồng tử hơi co lại. Nàng nghe thấy bên tai vang lên giọng nói dịu dàng và lưu luyến của Ôn Sở: "Chuẩn bị xong chưa?"
Một câu hỏi khẽ khàng vang lên, khơi dậy cơn rung động mãnh liệt từ tận linh hồn.
Sóng thần cuộn trào.
Cuối cùng, người tín đồ ngoan đạo cũng kéo nữ thần mà mình đã phụng sự bấy lâu xuống khỏi thần đàn.
Họ cùng nhau rơi vào biển sâu, chìm đắm, sa lầy.
Những làn sóng trắng cuộn trào hết lớp này đến lớp khác, dập dềnh lên xuống hết lần này đến lần khác, không biết có mệt mỏi phong trần khi trôi dạt từ biển xa đến hay không.
Người thì chìm nổi, giãy giụa trên mặt biển.
Giống như một con thuyền nhỏ cô độc chao đảo giữa đại dương, nàng không thể kháng cự, cứ mặc cho bản thân bị những cơn sóng khổng lồ vỗ về, nhấn chìm, kéo theo cơ thể rã rời từ từ chìm xuống đáy biển. Trước mắt, dường như lóe lên một tia sáng trắng.
Một lúc lâu sau.
Cơn choáng váng dữ dội khi nãy mới vừa vơi đi đôi chút, thì Ôn Sở lại một lần nữa áp sát.
Mí mắt Tần Kiến Thư hơi giật lên, dư âm vẫn chưa tan hết, nàng đang định từ chối khéo.
"Giúp em đi."
Lại là ba chữ ấy.
Ôn Sở cất giọng nhẹ nhàng mà yếu đuối, đuôi mắt còn ửng hồng.
Cơn sóng thần và cuồng phong vừa tạm lắng trong chốc lát lại lần nữa ập tới.
Khắp nơi đều tan hoang, đổ nát.
Tay Tần Kiến Thư bị nắm lấy, kéo đi. Lại mưa rồi.
Là cơn mưa xuân dai dẳng. Nàng khẽ cong đầu ngón tay, bất chợt vương vài giọt nước.
Lại là thủy triều lên xuống.
Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo kín đến mức không phân biệt được ngày hay đêm, là sao chìm hay mặt trời đã khuất.
Nửa đêm, hai người tỉnh dậy một lần.
Tần Kiến Thư kéo lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm, rồi rửa ráy qua loa.
Nhân lúc đối phương đang tắm, Ôn Sở thay bộ chăn ga gối sạch sẽ.
Khi một lần nữa rúc vào trong chăn mềm, cúi đầu nhìn người quen thuộc mình đang ôm trong lòng, lúc này Ôn Sở mới có chút cảm giác chân thực rằng "Tần Kiến Thư là bạn gái của mình".
Dù đang trong giấc ngủ, hàng mi dài rậm của đối phương vẫn khẽ run lên.
Ôn Sở không kiềm được, lặng lẽ duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
Tần Kiến Thư dường như bị quấy nhiễu vô cớ, bỗng dưng tỉnh giấc.
Nàng lim dim đôi mắt mơ màng, cơn buồn ngủ vẫn nặng trĩu. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người trước mặt: "Sao em còn chưa ngủ nữa?"
"Em không ngủ được."
Ôn Sở khẽ cọ chóp mũi lên trán nàng.
Tần Kiến Thư nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng che mắt Ôn Sở. Giọng nói của nàng mềm mại và nhẹ nhàng, nửa ra lệnh nửa dỗ dành: "Nhanh ngủ đi nào."
---
Editor có lời muốn nói:
Làm chuyện đó thì là hỗ công.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.