Chương 83: Giới thiệu
Ôn Sở không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng rung điện thoại từ đầu giường, hình như có ai đó gọi đến.
Cô mệt không chịu nổi, chỉ dựa vào chút ý thức còn sót lại để nghe điện thoại, rồi lại cúp máy.
Trước khi một lần nữa chìm sâu vào mộng đẹp, Ôn Sở lần mò trong chăn, tìm đến một bàn tay mềm mại. Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay đó lên eo mình, nắm chặt, lúc này mới yên tâm ngủ tiếp.
Ánh sáng u ám cùng nhiệt độ luôn mát mẻ, dễ chịu trong phòng tạo ra một ảo giác hỗn độn và mê mang.
Làm nhòe đi ranh giới ngày đêm, không thể phân rõ thời gian.
Hai người mơ màng tỉnh dậy, rồi lại chìm vào giấc ngủ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Như thể đêm qua có một trận mưa rả rích tí tách rơi xuống, thầm lặng thấm vào vạn vật.
Phù hợp với ấn tượng rập khuôn về mùa hè, ướt át mà lại nóng bỏng. Mưa vừa rơi xuống liền bị bốc hơi sạch sẽ, hơi ẩm len lỏi vào từng thớ thịt, làm mềm nhũn xương cốt của người nào đó.
Lờ mờ giữa cơn mơ màng, tiếng gõ cửa nhịp nhàng luồn qua khe hở của cánh cửa phòng ngủ khép hờ.
Một tiếng, rồi lại một tiếng.
Trong cơn mơ chập chờn, Tần Kiến Thư cũng không rõ đây là thực hay là mộng.
Nàng tỉnh rồi.
Ánh sáng trắng len qua khe rèm cửa sổ tràn vào phòng, tựa như một thanh kiếm sắc bén xé toạc màn sương mơ hồ, thô bạo kéo con người ta về với thực tại.
Lúc này Tần Kiến Thư mới giật mình nhận ra, dường như nàng đã ngủ rất lâu, ngủ đến mức tứ chi mỏi nhừ, đầu óc cũng có chút mơ màng.
"Ôn Sở, có phải có người gõ cửa không?"
Nàng hơi hé môi, nhưng không ngờ giọng nói vừa thốt ra lại có chút khàn khàn.
"Ưm—?"
Ôn Sở không mở mắt, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Cô xoay người, như một dây leo bám chặt để sinh trưởng, tiếp tục quấn vào người Tần Kiến Thư, ôm lấy nàng. Giọng nói êm dịu của cô mang theo chút khàn khàn ngái ngủ: "Đâu có, em không nghe thấy."
Ngay sau câu nói của cô, ở cửa ra vào lại vang lên hai tiếng gõ cửa.
Lần này, cuối cùng bọn họ đều nghe rõ.
Quả thật có người đang gõ cửa.
Tần Kiến Thư đẩy nhẹ vai cô, gọi cô dậy: "Em lại mua gì nữa à? Hay là hàng chuyển phát nhanh?"
Có vết xe đổ ngày hôm qua, nàng mặc định nghĩ rằng Ôn Sở lại đặt đồ ăn ngoài.
"Làm gì có, em vừa mới tỉnh mà." Ôn Sở hờn dỗi một câu.
Sao cô có thể đặt đồ ăn ngoài được?
Ôn Sở mở to đôi mắt lim dim còn buồn ngủ, với tay lấy điện thoại coi giờ. Đã sắp 11 giờ rồi.
Sau khi trì hoãn hai giây, Ôn Sở ngồi dậy khỏi giường: "Để em dậy xem thử."
Cô vén chăn lên, vừa đặt đôi chân thon dài cân đối xuống tấm thảm là cô lại quay đầu nhìn một cái: "Vậy còn chị..."
Lời còn chưa dứt, chủ nhân của giọng nói cố ý chừa lại một khoảng lặng.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp lúc này đã vơi bớt vẻ lười biếng và cơn buồn ngủ. Ánh mắt trầm tĩnh của Ôn Sở dừng lại trên người Tần Kiến Thư.
—Chính xác hơn, là dừng trên nửa bờ vai trần xinh đẹp dưới lớp chăn của đối phương.
Nhận ra ám chỉ mập mờ của Ôn Sở, Tần Kiến Thư vô thức co người vào trong chăn. Vẻ mặt nàng bình thản: "Chị biết rồi."
Nửa đêm hôm qua, khi đang ngủ mê man, trong giấc mơ nàng có cảm giác như thể có ai đó đang bóp nghẹt cổ họng nàng, khiến nàng không thở được.
Mở mắt ra mới phát hiện, thì ra là Ôn Sở đang hôn nàng.
Con yêu tinh quấn người này khiến người ta một khắc cũng không được yên. Nàng chỉ biết mình muốn ngủ, mệt mỏi đến mức mắt cũng không mở nổi, nhưng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, phản ứng của cơ thể lại thành thật một cách khác thường.
Ôn Sở tách đầu gối nàng ra.
Cả người nhất thời như thể đang ở trên mây, nhẹ bẫng, mềm mại, thoáng chốc lại giống như rơi vào dòng dung nham sôi sục, nhiệt độ nóng rực như muốn hòa tan cả thân thể nàng.
Mộng và hiện thực đan xen, khiến con người ta đắm chìm.
Lúc này, những chuyện xảy ra tối qua đang tua chậm từng khung hình trong đầu, chỉ cần hơi hồi tưởng lại cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn.
Rõ ràng lúc bước ra khỏi phòng tắm, nàng vẫn còn mặc quần áo đàng hoàng, thế nhưng sau đó quần áo lại biến mất.
Rốt cuộc là nhờ ai ban tặng đây?
Tần Kiến Thư cụp mắt, đợi đến khi người kia hoàn toàn rời khỏi phòng, nàng mới dịch người đến mép giường, cúi xuống nhặt lại quần áo chất đống trên thảm.
Không lâu sau, nàng nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ khép hờ vang lên một tiếng động nhẹ do khóa cửa chống trộm xoay chuyển.
Có người mở cửa ngay trước mặt chủ nhân căn nhà.
Dương Liễu và Ôn Sở đứng đối diện nhau, thoáng sững sờ.
"..."
"Cậu ở nhà hả? Ở nhà thì sao gọi nhiều cuộc như vậy mà không nghe máy?"
Dương Liễu ngẩn ra hai giây, vặn hỏi Ôn Sở trước một bước.
Trên tay Dương Liễu còn xách theo hai hộp quà rất đẹp, không rõ bên trong là gì, nhưng trông có vẻ là đặc biệt đến để tặng quà.
Ôn Sở chậm rãi khoanh tay trước ngực, quan sát Dương Liễu một lượt.
Cô hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt mù tịt xen lẫn ngờ vực.
Dương Liễu gọi điện cho cô sao?
Cô vô thức sờ túi quần ngủ, sờ xong mới nhận ra: "Chắc là điện thoại mình hết pin rồi."
"Vậy sao tự nhiên cậu đến tìm mình, có chuyện gì à?"
Ôn Sở đi thẳng vào vấn đề, vẫn chưa định cho người ta vào nhà.
Cô phải hỏi cho rõ ràng đã.
Dương Liễu luôn biết mật mã khóa điện tử nhà cô, trước đây còn thường xuyên ghé qua chơi. Chuyện đó không có gì đáng nói, nhưng bây giờ thì khác.
Trước kia cô vẫn độc thân, còn bây giờ cô đã có bạn gái. Sao Dương Liễu có thể mở cửa nhà cô mà không báo trước một tiếng chứ?
Lỡ sau này vô tình bắt gặp hai người bọn họ...ừm.
Tóm lại, chuyện này hôm nay phải nói cho rõ ràng.
"Không phải chính cậu kêu mình tới sao?" Bị vu oan ngược lại, Dương Liễu lập tức không chịu, cô cao giọng lớn tiếng trách móc: "Sáng nay mình còn gọi điện hỏi cậu, chính cậu kêu mình lát nữa đi thẳng qua đây."
Dạo gần đây Dương Liễu bận rộn với dự án khởi nghiệp nhỏ của mình, nên số lần liên lạc với bạn bè xung quanh cũng ít đi rất nhiều.
Trong một tháng qua, cô đã đi khảo sát thực địa ở không ít thành phố tuyến một và tuyến hai trên khắp cả nước. Càng đi nhiều nơi, mỗi khi đến một thành phố, cô đều mua đặc sản địa phương cho người thân và bạn bè thân thiết nhất.
Tích góp dần dần liền có được ngần này.
Khuya ngày hôm trước, cô đáp chuyến bay nửa đêm về Vân Thành. Hôm qua cô bận rộn dành thời gian cho bạn gái và gia đình, sáng nay vừa mở mắt liền gọi cho Ôn Sở nói muốn tặng đồ, tiện thể gặp mặt ăn cơm.
Trong điện thoại, nghe giọng Ôn Sở có vẻ chưa tỉnh ngủ.
Nhưng lời cũng là do đối phương tự miệng nói ra, bảo cô lát nữa cứ đến thẳng nhà.
Ai ngờ trên đường đi, cô gọi mấy cuộc mà không ai bắt máy. Dương Liễu đến tận cửa nhà đứng một lúc lâu vẫn không thấy ai, bấy giờ mới trực tiếp nhập mật mã mở cửa.
Ôn Sở lại như thể bị mất trí nhớ.
Lần này, đến lượt Ôn Sở há hốc mồm: "...Có hả?"
Dương Liễu liếc Ôn Sở một cái đầy khinh bỉ, cúi đầu tự mình thay giày: "Cậu ngủ bao lâu rồi vậy? Ngủ đến nỗi khờ luôn rồi hả? Không tin thì tự mở nhật ký cuộc gọi ra mà xem... Ủa——?"
Dương Liễu thay giày xong rồi ngẩng đầu lên, đang nói thì bỗng nhiên khựng lại.
Ánh mắt cô chợt dừng ở bên gáy Ôn Sở.
Trên chiếc cổ thiên nga thon dài và duyên dáng của đối phương, làn da trắng nõn in hằn một vết đỏ dài do đầu ngón tay cào qua.
Vừa nãy do góc khuất nên không thấy, nhưng giờ nhìn lại thì vô cùng rõ ràng.
Cực kỳ ám muội.
Dương Liễu khẽ liếc mắt nhìn bạn thân một cái, lời nói xoay hai vòng trong miệng: "Cậu bị người ta đánh sao?"
Ôn Sở nheo mắt: "Hả?"
Dương Liễu lườm một cái, giơ tay lên chỉ bên cổ Ôn Sở, rồi lách người qua, xách đồ đi thẳng vào phòng khách.
Không ai tiếp đãi cô, vậy thì cô tự tiếp đãi chính mình.
Ánh mắt Ôn Sở lóe lên chút khó hiểu, nhưng chút khó hiểu này liền tan biến hoàn toàn khi cô quay đầu nhìn vào cái gương toàn thân bên tường.
Ôn Sở lấy hai chai nước ra khỏi tủ lạnh, một chai đưa cho Dương Liễu, một chai giữ lại cho mình.
Ôn Sở thấm giọng, đôi chân dài bắt chéo nhau, cả người tựa vào sofa, giọng nói lười biếng: "Phương diện này, chẳng phải cậu là người có kinh nghiệm phong phú nhất sao? Không nhìn ra đây là do bị cào hả?"
Bị cào?? Mèo cào sao?
Dương Liễu vẫn chưa hiểu, nghẹn lại một chút mới hỏi: "Cậu nuôi mèo hả?"
Hoặc có thể nói, Dương Liễu có chút không dám nghĩ tới.
Thấy đối phương vẫn mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, Ôn Sở cười khẩy một tiếng: "Chẳng lẽ mình không thể sinh hoạt giường chiếu sao?"
Coi thường ai đấy.
Cô chẳng qua chỉ độc thân, không yêu đương mấy năm thôi, có cần phải làm ra vẻ không thể tin được như vậy không?
Đồng tử Dương Liễu chấn động: ????
Sấm sét giữa trời quang, tin này đối với cô mà nói thì quả thật là có hơi sốc.
Sinh hoạt giường chiếu?
Vậy đối tượng chỉ có thể là...
Trong đầu Dương Liễu hiện lên duy nhất một gương mặt.
Đúng rồi, suýt nữa quên mất hiện tại Tần Kiến Thư đang sống cùng Ôn Sở.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô càng thêm kích động, một suy đoán táo bạo trỗi dậy trong lòng. Dương Liễu bắt đầu ngó trái ngó phải, thò đầu nhìn về phía phòng ngủ.
"Cậu nhìn gì đó?"
"Nhìn..."
Lời vừa mới cất lên, cô đang định hỏi Ôn Sở có phải tối qua đã cùng Tần Kiến Thư làm chuyện đó hay không thì cách đó không xa, cánh cửa phòng ngủ khép hờ bị người từ bên trong kéo ra.
Một người phụ nữ bước ra từ trong bóng tối.
Môi Dương Liễu vừa hé đã lập tức ngậm lại.
Tiên Hiệp,
Kiếm Hiệp,
Xuyên Không,
Thám Hiểm,
Hài Hước,
Cổ Đại,
Dị Năng,
Huyền Huyễn,
Dị Giới,
Điền Văn,
Hệ Thống,
Xuyên Nhanh Cô quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Sở, mọi thứ đều không cần phải nói thêm nữa.
Cũng đúng, không phải Tần Kiến Thư thì còn có thể là ai?
Chỉ là cô không ngờ hai người đã thân mật đến mức độ này. Tần Kiến Thư như vậy, cô còn tưởng rằng nàng thuộc kiểu người khá truyền thống và bảo thủ.
Tần Kiến Thư vốn định thay sang bộ đồ thường ngày rồi mới ra ngoài, nhưng khi mở tủ quần áo, nàng mới sực nhớ đây là phòng của Ôn Sở, còn đồ của nàng thì ở phòng ngủ phụ.
Lúc này, nàng đành phải mặc đồ ngủ đi ra.
Tần Kiến Thư đơn giản chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, do dự một lúc giữa việc đi thẳng về phòng ngủ phụ, hay bước qua chào hỏi Dương Liễu một tiếng rồi rời đi. Cuối cùng, nàng chọn vế sau.
Hai người mặt đối mặt chào hỏi nhau.
Ngay khi Tần Kiến Thư vừa định rời đi, Dương Liễu gọi nàng lại.
"Khụ, nếu tôi không nhớ nhầm thì cô vừa bước ra từ..." Dương Liễu ngừng lại, giơ tay chỉ người bên cạnh, "phòng ngủ của cậu ấy, đúng chứ?"
Rõ ràng đã đoán được chuyện này, nhưng Dương Liễu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất quyết muốn chính miệng người trong cuộc xác nhận.
Đương nhiên, vì còn chưa biết hai người đã xác định mối quan hệ, nên cô cũng muốn giúp Ôn Sở một tay.
Tần Kiến Thư bất ngờ vì Dương Liễu hỏi thẳng như vậy, nàng gật đầu: "Ừm."
Dương Liễu tiếp lời: "Vậy tối qua hai người ngủ chung à?"
Vừa mới hỏi hết câu, Ôn Sở bên cạnh đã véo mạnh cánh tay cô một cái.
Dương Liễu ăn đau, đồng thời cũng nhận ra lời mình nói có hàm ý xúc phạm. Cô lẩm bẩm: "Ý tôi là ngủ chung một giường thôi, chứ không có ý gì khác..."
Chỉ là, cách giải thích này nghe có phần yếu ớt, chẳng có sức thuyết phục.
Ôn Sở cau mày.
Ánh mắt Ôn Sở lướt qua khuôn mặt không chút biểu cảm của Tần Kiến Thư, đang định mở miệng để xoa dịu bầu không khí.
Lúc này, một giọng nói ấm áp và trong trẻo vang lên: "Thật ra, có ý khác cũng không sao."
Là Tần Kiến Thư đang nói.
Ôn Sở ngơ ngác, còn tưởng mình nghe nhầm.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Kiến Thư mỉm cười nhìn về phía cô, cất giọng dịu dàng: "Ôn Sở, em không định giới thiệu lại mối quan hệ của chúng ta với bạn thân của em sao?"
Chuyện giữa người trưởng thành, đi qua đi lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Hôn môi, lên giường, làm tình, nàng cũng không cảm thấy đây là những chuyện khó mở miệng nói ra.
Nhất là, người cùng nàng làm những chuyện này là Ôn Sở.
Từ đôi mắt trong trẻo và tĩnh lặng của Tần Kiến Thư, Ôn Sở cảm nhận được sự dịu dàng và nuông chiều vô tận, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác rung động khó diễn tả thành lời.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Dương Liễu, nụ cười lan rộng nơi khóe môi ẩn chứa sức lan tỏa mãnh liệt.
Dương Liễu nghe ra trong giọng cô có một chút khoe khoang rất rõ ràng.
"—Vậy thì làm quen lại nhé."
"—Bạn gái của mình, Tần Kiến Thư."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Liễu: Đồ khoe khoang.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.